Jane
Lilith rời đi lòng Sở Dương Băng lại chùng xuống.
Theo ý của bá tước Cappadocia thì một người sẽ không bị mời hai lần, nhưng mỗi người ngồi ở đây đều phải được mời, như vậy có nghĩa là chẳng qua mấy ngày nữa thôi sẽ đến lợt cậu.
Sau buổi yến tiệc là thời gian hoạt động tự do, muốn đi dạo cũng được, muốn quay về phòng thì tìm thị giả dẫn đường. Sau khi Lilith theo bá tước Cappadocia rời đi, những người còn lại cũng không dám ở chung phòng với Mary nữa, vì lý do an toàn cả bọn cùng tìm thị giả dẫn về phòng trốn hết.
Trốn tới trốn lui đã trốn tới buổi trà chiều thứ năm.
Buổi trà chiều thứ năm Mary không đến, lúc Sở Dương Băng đến đã đánh mắt nhìn quanh bàn một vòng.
Cậu, Vivian, Maria và Rose đều có mặt, Lilith lại không thấy đâu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng Sở Dương Băng cũng chầm chậm mà chùng xuống.
Chính Lilith từng nói: “Sống không nổi thì chết đi.” Bản thân cô đã tự ý thức được điều đó từ lâu.
Ngay lúc Sở Dương Băng cho rằng chiếc ghế đó lại bị bỏ trống thì Lilith thong thả đến muộn.
Trạng thái của Lilith cũng không tốt lắm, mặt vàng như nghệ, toàn thân lảo đà lảo đảo.
“Sao lại nhìn tôi như thế, đừng bảo mọi người cho rằng tôi sẽ chết dễ dàng vậy nhé.” Lilith chống lên gậy baton như chống nạng, cô còn nói: “Tôi không sao, không có gì to tát.”
Sở Dương Băng thật sự bội phục cô gái này, dù sao thì….chỉ cần nghĩ cũng biết chuyện tối qua không hề đơn giản, Lilith còn có thể sống mà tham gia buổi trà chiều hôm nay, đó thật sự là bản lĩnh của cô.
“Mary tối qua không được tắm máu có lẽ sẽ tức điên lên, người được mời đêm nay phải càng cẩn thận hơn.” Vivian nói.
Sở Dương Băng gật đầu, Vivian còn nói hôm qua anh đã lục soát thử một vòng quanh phòng mình nhưng không tìm được manh mối nào, Rose vẫn lông ba lông bông không thèm tìm manh mối như cũ, Maria thì nói về chuyện mình phát hiện căn phòng vào đêm thứ tư khi đi lạc.
Vivian nhíu mày suy ngẫm nói: “Đây có thể là một sự gợi ý, chú ý một chút cũng không phải chuyển xấu, đáng tiếc thời gian hoạt động tự do vào buổi tối bây giờ đã không còn an toàn nữa, nếu không chúng ta phải đi cùng Maria đến đó xem sao.”
“Không đi cũng chả sao cả!” Rose lau đầu mình nói: “Tòa lâu đài này kỳ lạ muốn chết, với cả ông Cap pa gì đó không phải là ma cà rồng hả? Thì sợ sáng nên mới xây cái căn phòng đó đó.”
Vậy ư? Sở Dương Băng lại không nghĩ như thế.
Tầng một là nơi ở của người hầu, chỗ ấy ngay cả thảm trải sàn cũng bẩn không tả được thì làm sao bá tước Cappadocia sẽ tới đó chứ.
Sở Dương Băng nhìn Vivian, Vivian cũng tỏ vẻ không tán đồng suy nghĩ này, nhưng anh không muốn mạo hiểm nữa.
Lilith cũng không muốn mạo hiểm, nhưng không phải cô không dám mà là tình trạng cơ thể cô lúc này thật sự không cho phép mình đi mạo hiểm. Tuy tỏ ra thoải mái, nhưng đêm thứ ba cô một thân một mình ngăn cản người hầu gái, đêm thứ tư lại bị bá tước Cappadocia rút đi một lượng máu lớn, lúc trên đường trở về còn đụng phải hai người hầu gái, dù may mắn trốn thoát nhưng vẫn bị thương.
Lúc này Sở Dương Băng bỗng ngẩn ra, không hiểu sao cậu vừa mới…..ngửi thấy một mùi…..phảng phất như mùi hư thối.
Chuông cảnh giác trong lòng Sở Dương Băng rung lên dữ dội, cậu đứng dậy lục tìm khắp tứ phía nhưng lại không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.
“Sao thế?” Vivian hỏi.
Sở Dương Băng lắc đầu nói: “Không có gì, chắc do tôi nghĩ nhiều rồi.”
Thời gian thoáng chốc trôi qua, vào lúc Sở Dương Băng lại ngồi xuống bên cạnh bàn ăn lần nữa, cậu cảm thấy một sự chết lặng, đây là đêm thứ năm họ tới lâu đài.
Bá tước Cappadocia vẫn lắc lắc chiếc ly đế cao của hắn như trước, lần này hắn trông rất vui vẻ, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống chất lỏng trong ly, chất lỏng màu đỏ tươi ấy còn sót lại trên khóe môi của hắn, càng tăng thêm sắc thái cuồng nhiệt trên người hắn.
Ngược lại với vẻ oán độc tới tột cùng của Mary.
Bá tước Cappadocia đặt chiếc ly đế cao xuống, nghiêng đầu nhìn Mary hỏi: “Quý cô Mary còn muốn chọn người giúp ta không?”
“Đương nhiên rồi.” Mary ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm Lilith.
Lilith vẫn bình thản ung dung, cô đã bị chọn một lần, theo như lời bá tước Cappadocia nói, cô vẫn đang trong vùng an toàn.
Cho dù Mary có căm thù cô cỡ nào chăng nữa thì cũng không thể tiếp tục đụng tới cô.
Mary cười lạnh một tiếng, chỉ về hướng Maria nói: “Vậy thì chọn vị tiểu thư này đi!”
“Được thôi!” Bá tước Cappadocia đứng lên, vươn tay với Maria nói: “Tiểu thư bé nhỏ, công chúa bé nhỏ của ta, hãy đi theo ta nào.”
Maria nghe vậy khẽ run rẩy, dù sao em cũng chỉ là cô bé mười bốn, mười lăm tuổi. Em cắn môi, biết mình không thể nào từ chồi được đành đặt tay lên tay của bá tước Cappadocia, theo hắn rời đi.
Mary vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, đám bọn họ cũng không dám nấn ná ở lại đây nữa, Sở Dương Băng đứng lên đi theo thị giả về phòng của mình.
Câu chuyện đã tiến diễn đến đây, thân phận của Mary bị lộ, điều kiện để bá tước Cappadocia giết người cũng đã rõ ràng, tính theo thời gian thì tối đa là ba ngày nữa bọn họ có thể kết thúc câu chuyện này. Ác mộng sắp chấm dứt, Sở Dương Băng bước đi trên thảm trải sàn màu đỏ nhung, ánh nến trên vách tường chập chờn chiếu sáng.
Bây giờ những người chưa được mời chỉ còn lại Sở Dương Băng, Vivian và Rose, tính ra tỷ lệ sống sót của năm người khá cao, chỉ cần chấp nhận lời mời của bá tước Cappadocia đồng thời cẩn thận tránh bị những người hầu gái bắt được là có thể sống sót.
Nhưng trong thâm tâm Sở Dương Băng lại thấy vô cùng bất an, cậu nhớ tới đôi mắt trong veo của Maria khi nhìn mình, nhớ tới dáng vẻ khi Maria cười tươi nói “cảm ơn” với cậu, nhớ khi Maria nói “em sợ lắm.”
Không đúng, có gì đó không đúng.
Buổi trà chiều thứ năm nếu như cái mùi hôi thối mà cậu ngửi thấy không phải là ảo giác thì sao? Nếu như lần này Mary chọn Maria cũng không phải là chọn đại mà là có mục đích thì sao? Tại sao Mary lại chọn Maria mà không phải là những người khác?
Sở Dương Băng ngồi phắt dậy. “Coong, coong, coong” tiếng chuông báo nửa đêm vang vọng khắp lâu đài.
Sở Dương Băng nhảy xuống giường, cả giày cũng không kịp đeo đã vén váy lên bó quanh một vòng quanh eo, xách theo giá nến vọt ra khỏi phòng.
Nếu như Mary chọn Maria là có lý do, vậy thì lý do đó cũng chỉ có một, trong bọn họ chỉ có Maria biết chính xác căn phòng được xây từ đá đen kia ở đâu. Tuy Sở Dương Băng không biết tại sao, nhưng căn phòng đó có thể là một mối nguy đối với Mary.
Buổi trà chiều lần thứ năm Mary không tới, nhưng chắc chắn bà ta vẫn muốn biết bọn họ đã nói những gì với nhau. Có thể bà ta đã phái hầu gái đến giám thị bọn họ, nếu như trong buổi trà chiều thật sự có người hầu gái nghe được cuộc đối thoại của họ, vậy việc Mary chọn Maria coi như đã có lời giải thích rồi.
Sở Dương Băng cũng không màng tới việc giữa đường có thể bị hầu gái chặn lại hay không, cậu chạy xuyên qua hành lang u ám, bưng giá nến đạp chân trần lao đi.
Dọc theo đường đi Sở Dương Băng suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng tựa như không nghĩ tới bất kỳ điều gì cả.
Cậu chỉ nhớ rõ buổi trà chiều lần thứ tư, khi ánh hoàng hôn sắp buông xuống, bên trong nhà kính thủy tinh trồng hoa bé loli tóc vàng ấy đã gọi cậu lại.
Em nói: “Alice, em sợ lắm, chúng ta sẽ ổn cả chứ.”
Bọn họ chắc chắn sẽ không có chuyện gì, em ấy sẽ không sao cả, nhất định sẽ không có sao cả.
Sở Dương Băng chạy đến khúc cua của cầu thang thì bị quản gia chặn lại.
Quản gia đứng trước cầu thang cung kính nói: “Tiểu thư Alice, phía trên là không gian riêng của chủ nhân, ngài không thể đi lên.”
Trong lời nói của quản gia mang theo ý ép buộc, sáp nến từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên tay cậu, giữa lúc giằng co Sở Dương Băng gật đầu nói: “Vậy xin hỏi quản gia, tiểu thư Maria đang ở đâu?”
“Tôi đưa tiểu thư Maria đến đây, Nina và Dorothy đứng chờ tại đây đã đưa cô ấy đi rồi thưa tiểu thư Alice.”
Sở Dương Băng xoay người chạy, Maria không có năng lực như Lilith, chắc chắn không thể trốn thoát khỏi sự giáp công của hai người hầu gái, vậy thì nơi Maria có khả năng đang ở nhất chính là – hình thất ở tầng hầm!
Nhanh! Nhanh hơn nữa! Sở Dương Băng thổi tắt luôn giá nến, tiện tay ném nó đi.
Ánh nến sẽ làm cậu bị lộ, hơn nữa một tay cầm giá nến cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng cân bằng của cơ thể, cậu phải nhanh chóng đến được căn hình thất ở tầng hầm. Cho dù có phải chạm trán hầu gái hay Mary thì cậu cũng phải liều mạng vì Maria.
Sở Dương Băng chạy qua hành lang, leo xuống giếng, chạy một mạch đến hình thất ở tầng hầm.
Cũng không biết là may hay là rủi, cả quãng đường Sở Dương Băng đều không đụng trúng người hầu gái hay Mary, ngay khoảnh khắc cậu đẩy cửa ra, Sở Dương Băng đã hiểu ngay, cậu vẫn đến chậm rồi.
Giữa căn hình thất tối tăm lạnh giá dựng một cái tủ sắt, tủ sắt này cao bằng một người, tạo hình bên ngoài như Đức mẹ Maria, từ bên trong văng vẳng truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn. Sở Dương Băng không biết đây là gì, nhưng cũng không khó để cậu nhận ra thứ này là một loại hình phạt tàn khốc.
Thực ra, chiếc tủ sắt hình người được tạo hình giống với Đức mẹ Maria này chính là Trinh nữ sắt [1], Trinh nữ sắt cao tầm hai mét, bên trong có một khoảng trống hình người. Mặt trước có thể mở ra từ bên trái hoặc phải, khoảng trống bên trong có thể chứa người.
Trinh nữ sắt chính là quan tài sống hình người, bên trong là những chiếc đinh sắt ghê rợn. Để tăng thêm đau đớn cho người chịu cực hình, đinh sắt sẽ được bố trí để tránh những chỗ yếu hại trên cơ thể. Bởi vì thứ dụng cụ tra tấn này là dạng đứng nên người chịu cực hình ở bên trong quan tài sẽ bị toàn bộ đinh sắt treo lên.
“Maria…..Maria!” Sở Dương Băng xông tới nhưng cũng không dám chạm vào vỏ ngoài của quan tài.
“Maria! Em có nghe thấy không? Maria?”
“A a…..!” Âm thanh đau đớn nhỏ nhoi vọng ra từ trong chiếc Trinh nữ sắt nặng nề, Maria bị nhốt ở bên trong, đinh sắt ghim lên khắp người em, những đinh sắt này ghim không sâu nhưng vẫn đã đâm vào tay chân, ngực bụng và lưng của em.
Maria ở bên trong, trước hai mắt em là hai cây đinh dài, đầu đinh gần ngay trong gang tấc, tiếng gọi của Sở Dương Băng kéo lại một chút ý thức của em.
“Alice…Em đau! Em đau quá!” Maria thoi thóp mà khóc ở bên trong Trinh nữ sắt khiến Sở Dương Băng luống cuống tay chân.
“Không có chuyện gì! Sẽ không có chuyện gì đâu! Anh sẽ mở nó ra! Maria anh sẽ dẫn em đi!”
Bên ngoài Trinh nữ sắt bị buộc lại bằng một dây xích sắt, Sở Dương Băng liên tục tháo dây xích sắt, tháo đến mức mười đầu ngón tay máu me đầm đìa mới tháo xong được xích.
“Không sao đâu! Maria không sao đâu! Anh sẽ mở cửa ra! Chúng ta đi, chúng ta đi!”
Sở Dương Băng muốn mở cửa Trinh nữ sắt ra, nỗi đau khi đinh bị rút ra khỏi cơ thể khiến cho Maria phải kêu gào thảm thiết, tiếng khóc nức nở hòa lẫn với tiếng kêu gào, máu từ trong khe hở tuôn ra chảy đầy tay Sở Dương Băng.
“Maria….” Sở Dương Băng không nỡ, nếu như là Sở Dương Băng của rất lâu sau này, cậu chắc chắn sẽ không hề do dự mà tháo mở Trinh nữ sắt, cho dù điều ấy sẽ mang lại nỗi đau nhân hai cho Maria, nhưng đau đớn còn tốt hơn là phải chết.
Nhưng Sở Dương Băng lại không cách nào tiếp tục được nữa, cậu mới chỉ mười tám tuổi, trước ngày hôm nay cậu chưa từng trải qua cảnh tượng tàn khốc như thế này, nội tâm cậu vô cùng non nớt và cả tin, sẽ bởi vì đau đớn của em gái mà không nỡ lòng.
“A….Alice….” Tiếng nói run rẩy chen lên từ cuống họng của Maria: “Vô ích…Vô ích….Anh mau đi đi…..Họ sắp quay lại rồi!”
“Họ sắp quay trở lại rồi!”
*********************
[1] Trinh nữ sắt: là hình thức tra tấn tàn khốc đối với phụ nữ. Nó được thiết kế có hình dáng giống như trinh nữ, bên trong rỗng để có thể cho vừa một người. Mặt trong có những gai nhọn đâm vào da thịt phạm nhân.