Jane
“Tà khí tấn công, đang bị bệnh lại còn hoảng sợ.” Lục Phi Trầm dựa vào ghế salon đóng vai một cái đệm thịt ôm lấy Sở Dương Băng, giúp cậu chặn lại góc chăn.
Hắn ôm Sở Dương Băng mà như ôm túi chườm nóng giữa tiết hè oi ả, thực tế thì hắn có thể phủi tay bỏ mặc cậu, chẳng phải ở trong sách mọi người đều là thân ai nấy lo mạng ai nấy giữ sao?
Nhưng khi hắn nhìn thấy Sở Dương Băng sốt đến đỏ hết mặt mày cùng mái tóc mềm mại, lại nhớ đến bộ dáng nằm cạnh hắn mà người cứng đờ như cục đá của cậu đêm qua, chẳng hiểu sao Lục Phi Trầm chỉ muốn ôm cậu vào lòng dụi lên người cậu vài cái.
Thôi kệ, xem như hắn làm việc thiện đi.
Sở Dương Băng mơ mơ màng màng sốt hết nửa ngày, sáng sớm nay cậu bụng rỗng uống thuốc, vị thuốc kích thích dạ dày khiến cậu dậy rồi ói, ói xong lại ngủ, mãi đến tận buổi chiều mồ hô mới thấm ra đẩy lùi cơn sốt.
Sở Dương Băng thì hạ sốt còn Lục Phi Trầm lại bị cậu giày vò đến toát hết mồ hôi hột.
“Tôi làm sao vậy? Sao lại sốt ghê gớm như thế chứ?” Sở Dương Băng cầm ly nước nóng chịu đựng những cơn đau âm ỉ do bị thuốc kích thích dạ dày. Phát sốt khiến cả người cậu mệt mỏi uể oải, hiện tại bắp thịt toàn thân đều đau nhức, giơ chân nhấc tay đều không nổi.
“Đêm qua cậu và thứ đó cách sát nhau như vậy, nhiễm tà khí nên mới sốt cao.” Lục Phi Trầm đi mua cơm về đưa cho Sở Dương Băng nói: “Lần tới còn đụng trúng tình huống này cứ giả bộ ngủ còn tốt hơn nín thở. Quyển sách kinh dị có một quy luật, đó là nó sẽ cho chúng ta cơ hội để dãy giụa. Cái nó cần là những câu chuyện kinh dị chứ không phải chuyện chỉ có giết chóc.”
“Nếu ai đó đang nằm ngủ không hay biết gì mà bị giết chết thì chẳng có gì là kinh dị, nhưng nếu có người tỉnh dậy bỗng nhiên nhìn thấy mấy thứ đó mới đúng là ghê rợn.”
Sở Dương Băng sững người, ngẫm lại hành động nín thở của cậu quả là tào lao. Khi con người hoảng sợ tim sẽ đập nhanh theo bản năng, nín thở muốn giảm nhẹ cảm giác tồn tại của bản thân. Nhưng người thì vẫn phải hít thở, sớm muộn gì cũng có lúc không nín được nữa phải hô hấp. Đối với mấy thứ đó mà nói, thay đổi tần suất hô hấp chính là tín hiệu tốt nhất cho thấy người còn đang tỉnh táo.
Đây là lý do vì sao Lục Phi Trầm không hề có động tác? Cậu còn tỉnh thì không lý nào Lục Phi Trầm lại không cảm nhận được?
Đêm qua chắc chắn Lục Phi Trầm vẫn tỉnh, hắn thậm chí đã thấy người không mặt nhưng lại không hề có bất kỳ động tác nào.
Sở Dương Băng uống ngụm nước nóng, giống như đêm qua Lục Phi Trầm ngăn cản cậu đi tìm Trâu Tuyết Phàm, nếu như đêm qua cậu là người bị nó giết chết, Lục Phi Trầm cũng sẽ không ra tay cứu cậu. Có lẽ người này thà rằng lưng kề lưng nằm ngủ bên cạnh một bộ thi thể cũng sẽ không ra tay cứu cậu.
Sở Dương Băng cúi đầu, trong sách ai mà chẳng lo thân người nấy, bất kể cậu và Lục Phi Trầm là hai người duy nhất đến từ thế giới hiện thực. Lục Phi Trầm cứu cậu là vì tình cảm, không cứu là an phận, vấn đề này cậu đã nhận thức được từ lâu, ngược lại cậu còn phải cảm ơn Lục Phi Trầm đã chăm sóc cậu suốt cả ngày nay.
“Ăn chút gì hồi sức đi, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.” Lục Phi Trầm vừa ăn vừa cầm điện thoại update tin tức xác chết nhà vệ sinh nữ sáng nay: “Sáng nay cảnh sát đến rồi, mấy người Tần Như Nghi hình như bị gọi đi lấy lời khai.”
Dạ dày Sở Dương Băng vẫn đang đau nhưng cậu đã không ăn gì nguyên ngày rồi, dù không có khẩu vị cũng phải ăn.
Cậu cũng vừa ăn vừa xem tin tức trên điện thoại, chiếc điện thoại này khi vừa vào sách đã nằm sẵn trong túi cậu, dù sao thì xã hội này không có tiền mặt vẫn sống khỏe được, nhưng không có điện thoại thì thật sự là một bước cũng không dám nhích.
Sở Dương Băng vừa lướt di động, page trường và các group lớp đều đang dậy sóng, dù gì thì cũng là sinh viên chung trường còn chết ở trong buồng vệ sinh, trong khoảng thời gian ngắn này tin tức loại nào cũng có, trong đó tin hot nhất là tử trạng của Trâu Tuyết Phàm và hai nam sinh xuất hiện một cách kỳ lạ ở ký túc xá nữ.
Tin đầu tiên có rất nhiều ý kiến, có người nói Trâu Tuyết Phàm đột tử, có người nói cô bị dọa chết tươi, lại có người nói Trâu Tuyết Phàm tái phát bệnh tim mạch cầu, cứu bất thành mà chết. Tin tiếp theo còn vi diệu hơn, nghe đồn hai nam sinh kia đột nhập vào ký túc xá nữ giết Trâu Tuyết Phàm, có người thì nói họ không phải là sinh viên của trường mà là bọn vô công rồi nghề, lại có người đồn hai người họ buổi tối hẹn hò với bạn gái rồi ngủ ở lại luôn.
Một ngàn người một ngàn cái miệng, kiểu nào cũng nói được.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm chính là “hai nam sinh xuất hiện một cách kỳ lạ ở ký túc xá nữ” trong truyền thuyết, bởi vậy họ không thèm để ý tin đồn thứ hai mà chỉ quan tâm tin tức thứ nhất. Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều đã nhìn thấy tử trạng của Trâu Tuyết Phàm, hiện trường vụ án mạng đã bị cảnh sát niêm phong, mấy người Tần Như Nghi cũng đã bị cảnh sát đưa đi, vì vậy nguyên nhân cái chết của Trâu Tuyết Phàm cũng chỉ có thể phỏng đoán.
“Lục…..Phi Trầm, anh nghĩ tại sao Trâu Tuyết Phàm lại chết? Vì bị người không mặt giết ư?” Sở Dương Băng hỏi Lục Phi Trầm.
Lục Phi Trầm gõ ngón tay lên mặt bàn nói: “Không hẳn, cậu là mục tiêu của Người không mặt, theo quy luật bình thường thì khi nó chưa giết được cậu, nó sẽ không chọn lựa mục tiêu tiếp theo.”
“Nhắc tới phòng vệ sinh và phòng vệ sinh của trường học, cậu có biết tin đồn nổi tiếng ấy không?” Lục Phi Trầm chuyển đề tài nói đến chuyện khác.
Sở Dương Băng lắc đầu, cậu không phải là người hay quan tâm mấy chuyện này, bình thường phim kinh dị cậu cũng không xem chứ nói gì đến mấy tin đồn này.
“Cậu không chú ý tới Trâu Tuyết Phàm chết trong buồng vệ sinh nào à?” Lục Phi Trầm nghiền ngẫm nói: “Nhà vệ sinh nữ tổng cộng năm buồng, Trâu Tuyết Phàm chết ở buồng chính giữa, vậy thì bất kể đếm từ trái qua hay từ phải qua thì cô ta cũng sẽ chết ở buồng thứ ba.”
“Buồng thứ ba?” Sở Dương Băng nắm bắt con số mấu chốt này.
Lục Phi Trầm gật đầu nói: “Đúng, tin đồn mà tôi đang nói tới là bảy điều khó tin trong trường học. Nghe đồn có nữ sinh đang đi vệ sinh thì bệnh tim tái phát té ngã trong buồng vệ sinh, hô cứu nhưng không có ai nghe thấy mà tử vong.”
“Mọi chuyện ngày càng thú vị rồi.” Trong mắt Lục Phi Trầm bỗng nhiên lóe lên một loại cuồng nhiệt kỳ quái, sự cuồng nhiệt và hứng thú nhấp nháy nơi mắt hắn như ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ trong hồ nước, rừng rực méo mó, thoắt ẩn thoắt hiện.
Khi Sở Dương Băng nhìn hắn đột nhiên cảm thấy cậu đã từng bắt gặp ánh mắt này, nhưng lại nhất thời không nhớ ra mình thấy nó ở đâu.
Lục Phi Trầm nói: “Xem ra Trò chơi nửa đêm kia chỉ là sự bắt đầu, chỉ cần tham gia vào trò chơi này thì giới hạn ngăn cách giữa người và quỷ đã bị phá bỏ. Vì vậy nên đêm qua cậu mới gặp phải Người không mặt, Trâu Tuyết Phàm đi vệ sinh gặp chuyện bất trắc. Vậy thì căn cứ theo lời gợi ý của Quyển sách kinh dị , Người không mặt mà cậu gặp chỉ là bắt đầu, tiếp theo ít nhất còn có Người đầu thỏ và Người mặt cười nhảy múa nữa.”
“Vậy điều kiện kết thúc của câu chuyện này là gì?”
Họ đã chơi trò chơi, cũng đã bắt đầu có người chết, hơn nữa còn bốc thăm trúng thưởng được vé gặp ma, nhưng điều kiện kết thúc cậu chuyện là gì mới được chứ?
“Có ba tình huống.” Lục Phi Trầm nói: “Tình huống thứ nhất, tất cả những người tham gia vào Trò chơi bao gồm cả tôi và cậu đều chết sạch, tình huống thứ hai chúng ta phải diện kiến hết những loại ma quỷ mà lời gợi ý đã đưa ra, phập phồng sợ hãi sau đó sống tiếp, tình huống thứ ba…..là tìm hiểu làm rõ chân tướng, xem coi chị Tống Tinh Nguyệt nhà chúng ta rốt cuộc có mục đích gì, phòng ký túc 444 ẩn giấu thứ gì.”
Lục Phi Trầm biết Sở Dương Băng vẫn đang là người mới có mười vạn câu hỏi vì sao nên đành kiên nhẫn giải thích: “Thông thường mà nói những câu chuyện trong Quyển sách kinh dị đều có ba loại kết cục, cũng na ná như vượt phó bản trong game, có bad ending (kết thúc buồn), happy ending (kết thúc đẹp) và true ending (kết thúc chân thật). Đối với Quyển sách kinh dị mà nói, kết thúc của một câu chuyện có thể là cuối cùng tất cả chết sạch, cũng có thể là cuối cùng chỉ còn xx trốn thoát, cũng có thể là nhóm xx giải được câu đố kinh dị sau cùng.”
Sở Dương Băng gật đầu, giống như câu chuyện “Đêm máu kinh hoàng”, thật ra bá tước Cappadocia trong câu chuyện này đa số thời gian đều đóng vai người bảo hộ, nếu bọn họ có đủ bản lĩnh thì trên thực tế họ có thể lựa chọn chiến đấu với bá tước Cappadocia. Giống như trong lâu đài có căn phòng không một kẽ hở là khắc tinh của Mary, thì trong pháo đài chắc chắn cũng sẽ có đạo cụ có thể giết chết bá tước Cappadocia.
Đám người Sở Dương Băng lại không lựa chọn chiến đấu với bá tước Cappadocia, kết thúc cuối cùng là “chỉ có Lilith, Vivian và Alice sống sót rời khỏi lâu đài của bá tước Cappadocia”. Trên thực tế nếu họ có đủ bản lĩnh thì có lẽ sẽ đạt được kết thúc kiểu“Quý nữ giết chết bá tước Cappadocia”. Nhưng họ không đủ bản lĩnh.
Lục Phi Trầm nhìn gương mặt nghiêm túc của Sở Dương Băng, dáng vẻ cẩn thận ghi nhớ rất thú vị, giống như….con thỏ ôm củ cà rốt nghiêm túc nghe giảng, Lục Phi Trầm bật cười, bỗng nhiên nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám.” Sở Dương Băng ù ù cạc cạc hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Mới mười tám à.” Lục Phi Trầm cười tươi hơn, hắn nói: “Tôi lớn hơn cậu, lúc trước gọi Lục Phi Trầm nghe xa lạ quá, gọi một tiếng anh đi, câu chuyện này tôi cho cậu lên hương.”
Cái quần què gì vậy?
Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm như nhìn thằng thần kinh, Lục Phi Trầm cũng không để ý lắm, hắn vươn tay vò mái tóc mềm mại của Dương Băng nói: “Thường thì bad ending là kết cục dễ đạt được nhất, mà kết thúc chân thật lại khó hơn, dù sao thì mọi người ở trong sách đều cố gắng để sống sót, ai hơi sức đâu đi tìm chân tướng đằng sau mỗi câu chuyện kinh dị chứ?”
“Nào nào, gọi anh đi cưng, đêm nay chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai dắt cưng đi điều tra một vòng quanh trường, câu chuyện này anh cho cưng nếm thành tựu đạt được kết thúc chân thật, ok?”
Sở Dương Băng mặt lạnh như tiền từ chối thẳng.
“Khỏi, cảm ơn, tôi chỉ muốn sống tới cuối cùng thôi.”
“Mệt mỏi bán mạng có gì vui, phải mạnh dạn mà chơi chứ.” Nôn nóng trong mắt Lục Phi Trầm lóe sáng.
“Chơi gì, chơi mạng hả?”
Sở Dương Băng trùm chăn dịch sang bên cạnh hai lần, bày tỏ ý đồ muốn tránh xa Lục Phi Trầm.
“Thật ra tôi còn muốn cậu gọi tôi là ba cơ, há há, ba cho con bay nè.” Lục Phi Trầm tựa như lột bỏ vẻ ngoài ngụy trang của mình, bắt đầu phô bày bản tính chân thật ra ngoài.
Chuyện này khiến Sở Dương Băng có cảm giác như quay trở lại ký túc xá nam sinh trong hiện thực, thằng con trai nào mà chẳng muốn làm ba người khác, đôi khi muốn nhờ người ta ra ngoài mua đồ giúp mình toàn phải mọc đâu ra mấy người ba…..
“Phắn.”
Sở Dương Băng hiến cho Lục Phi Trầm một chữ.
“Há há há.” Lục Phi Trầm vui sướng nở nụ cười, nốt ruồi bé xíu ở đuôi lông mày nhếch lên: “Vấn đề này con không quyết được đâu cừu con của ba.”
Tim Sở Dương Băng nảy thịch lên, cậu bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.