Kinh Tủng Chi Thư

Chương 43: Chương 43






Jane

“Đã đến dinh thự Thái Ninh, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”

Đã đến dinh thự Thái Ninh?

Sở Dương Băng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vốn dĩ là một màu đen thăm thẳm bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn mờ ảo, tựa như có một tòa nhà khổng lồ lẳng lặng đứng trong bóng tối vô tận, chiếc đèn kia được treo ở cửa sổ tầng hai.

Lúc này Triệu Thanh Hoe dẫn theo hai đứa con đứng lên, khi cô ta sắp xuống xe, thợ giấy Hứa ngồi ở ghế đầu bỗng nhiên xông tới giật tay hai đứa bé trong lòng Triệu Thanh Hòe về phía mình hô lớn: “Đại phu nhân phải đi, nhưng xin để lại hai đứa trẻ này!”

Để lại hai đứa trẻ này?

Sở Dương Băng hồi hộp nhìn Triệu Thanh Hòe quay đầu nhìn chăm chú thợ giấy Hứa, thấp giọng nói: “Tôi với ông không quen biết nhau, vì sao ông cướp con của tôi?”

“Đại phu nhân, tôi biết cô oán khí nặng nề không chịu xuống mồ, nhưng thiếu gia tiểu thư không có tội, chúng là con của cô mà!” Thợ giấy Hứa run rẩy nói chuyện, mồ hôi túa ra như tắm: “Nể tình chúng là con của cô, xin cô buông tha cho chúng đi!”

“Buông tha?” Triệu Thanh Hòe bỗng nhiên ré lên: “Tôi buông tha con hắn, hắn có buông tha tôi không?”

Trang phục trên người Triệu Thanh Hòe bỗng nhiên chuyển thành màu đỏ chói mắt, hai mắt cô ta cũng biến thành màu đỏ, làm gì còn điệu bộ dịu dàng như trước nữa.

“Trả con lại cho tôi! Trả cho tôi!”

“Đại phu nhân, oan có đầu nợ có chủ! Xin đắc tội!”

Thợ giấy Hứa chảy mồ hôi đầy đầu, một tay còn trống của ông ta ném ra mấy người giấy, hô lớn: “Bảo vệ ta!”

Mấy người giấy bé xíu kia khi rơi xuống đất hóa thành người thật, sau ót dán hoàng phù [1], khuôn mặt phóng đại nhưng trống không. Chúng xông lên trước tấn công Triệu Thanh Hòe, cô ta cười lạnh một tiếng, mái tóc đen suôn dài trào ra như thác nước, mười móng tay dài ra vừa tóm được người giấy nào liền xé nát chúng.

Tú Nhi và Khang Ngọc kêu khóc trong lòng thợ giấy Hứa, thợ giấy Hứa không trông mong mấy người giấy này có thể đánh thắng Triệu Thanh Hòe, mục đích của ông ta là câu giờ.

Thợ giấy Hứa nhìn ra ngoài xe bus hô lớn: “Âm binh qua đường, gửi hình hiện thân, trừ yêu nghiệt này, mau chóng đến đây!”

Lúc này bên ngoài cửa sổ vốn là bóng tối vô tận bỗng xuất hiện cảnh tượng khiến lòng người sợ hãi.

Một đoàn người giấy hàng mã lắc lư bước về phía xe bus, giấy trắng như tuyết, sắc thái khoa trương, động tác cứng ngắc khôi hài, một luồng sáng xanh âm u kéo đến theo động tác của chúng. Minh hỏa chiếu đường, tiền giấy rải đất, tiếng kèn xô-na [2] thảm thiết xuyên thấu màng nhĩ người nghe.

Thứ này là âm binh?

“Xì.” Sở Dương Băng nghe thấy Lục Phi Trầm cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: “Vẽ hổ không thành, lại thành chó [3].”

Đoàn người giấy này vung xích sắt về phía cửa sau của xe bus, thắt lấy cổ Triệu Thanh Hòe, mạnh mẽ kéo cô ta xuống xe.

“Khang Ngọc! Tú Nhi! Con ta! Con của ta!“

“Mẹ!” Khang Ngọc và Tú Nhi giãy dụa trong lòng thợ giấy Hứa lại bị ông ta ôm chặt trong ngực, không thể nhúc nhích.

Triệu Thanh Hòe bị xích sắt trói lấy, như mất hết sức lực mà bị lôi xuống xe.

“Phạm Vô Cữu, xích khóa hồn.” Lục Phi Trầm cau mày, nói: “Không đúng, cũng là hàng giả.”

May là khoảng thời gian này cậu dốc sức tìm tòi các loại truyền thuyết ma quái nên Sở Dương Băng hiểu được Lục Phi Trầm đang nói gì.

Phạm Vô Cữu là Hắc Vô Thường, trong tay cầm xích sắt dùng để đuổi bắt vong hồn ác quỷ. Nếu đúng là xích khóa hồn của Hắc Vô Thường thì Triệu Thanh Hòe đã không còn sức chống cự, nhưng cái đám gọi là âm binh đó đã là hàng giả thì xích khóa hồn làm sao là thật được.

Triệu Thanh Hòe oán khí ngút trời, cô ta gồng mình đứng ở cánh cửa phải đóng lại của xe bus, cặp mắt đỏ như muốn chảy ra máu, vươn tay về phía Khang Ngọc và Tú Nhi nói: “Tú Nhi, Khang Ngọc, lại đây! Lại chỗ mẹ! Mẹ mang các con đi gặp cha! Lại chỗ mẹ! Đi với mẹ!”

“Lục Phi Trầm!” Sở Dương Băng quay đầu hỏi: “Chúng ta làm gì giờ?”

Không phải không báo, ác giả ác báo, nếu Triệu Thanh Hòe không mang theo hai đứa con của mình được, có khi nào không thể hoàn thành yêu cầu “ác giả ác báo”? Họ cứ quan sát thôi, hay là….ra tay? Nếu ra tay thì đi giúp ai?

Lục Phi Trầm cũng im lặng không nói, với tình hình bây giờ Triệu Thanh Hòe là ác quỷ không sai vào đâu được, đối tượng mà cô ta muốn báo thù ở trong dinh thự Thái Ninh, cho nên phải xuống xe ở đây. Thợ giấy Hứa quen biết Triệu Thanh Hòe, rất có thể ông ta nhận sự nhờ vả của nam chủ nhân dinh thự Thái Ninh đi bảo vệ hai người con mình, nhưng….

Lục Phi Trầm nhìn chằm chằm hai đứa trẻ trong ngực thợ giấy Hứa, điều khiến hắn chần chờ lúc này chính là, hai đứa nó có phải cũng là….quỷ không? Nếu chúng là quỷ, còn bị thợ giấy Hứa giữ lại trên xe bus không thể trở về dinh thự Thái Ninh báo thù, vậy cả đám có khi nào sẽ….bước vào cục diện càng nát bét hơn?

Lục Phi Trầm im lặng không nói, sếp Vương ngồi bên cạnh đã không yên nổi, bởi vì Triệu Thanh Hòe tóc tai bù xù, mặc đồ đỏ rực đang kẹt ở chỗ cửa sau lại còn kéo cửa ra, có xu hướng muốn bò lên.

“Ông anh đằng trước, nhanh đuổi cô ta xuống đi!” Ông chủ Vương nhìn người phụ nữ như ác quỷ kia muốn bò lên lại, sợ đến hồn vía lên mây, hét lạc cả giọng: “Có làm được không vậy! Đuổi cô ta xuống nhanh lên!”

Triệu Thanh Hòe không có cách nào lên xe, nhưng mái tóc đen dài dính đầy máu của cô ta giống như sóng biển chảy về phía Khang Ngọc và Tú Nhi.

“Tôi mà làm được tôi đã đuổi cô ta xuống từ lâu rồi!” Thợ giấy Hứa cũng bị dọa chảy hết mồ hôi lạnh, ông ta lại ném ra mấy người giấy, người giấy nháy mắt bị cuốn đi.

Thợ giấy Hứa hét lên: “Mấy người ném hai cái xác kia xuống xe đi! Hất cô ta xuống!”

Lúc này ai mà dám vứt xác chứ, ông chủ Vương sợ vãi đái nhưng nữ quỷ kia đã sắp bò lên xe rồi! Ông chủ Vương nghiến răng huých người Tăng Bành Nghị nói: “Mày làm đi! Vứt hai cái xác này đi! Đẩy mụ ta xuống!”

“Tôi!” Tăng Bành Nghị vừa định mở miệng ông chủ Vương đã mắng: “Không phải mày muốn tiền hả? Mày muốn vào tù à? Mày quên trong tay tao có gì rồi hả?”

Tăng Bành Nghị nghiến răng khom người kéo một cái xác, nhưng xác chết rất nặng, một mình y không dịch chuyển được, y nhìn về phía đám người Sở Dương Băng nói: “Một người tới giúp tôi đi! Tôi kéo không nổi!”

Lục Phi Trầm không ư hử gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm thợ giấy Hứa, thợ giấy Hứa bị nhìn đến phát run, hô lớn: “Mấy người làm nhanh đi! Nếu không sẽ không kịp nữa! Không lẽ mấy người trơ mắt nhìn ác quỷ này kéo theo hai đứa trẻ đi chết sao?”

Sở Dương Băng cũng không nhịn được huých người Lục Phi Trầm, lo lắng nói: “Có giúp không?”

Lục Phi Trầm không có phản ứng gì, Sở Dương Băng bị chặn ở bên trong cũng không nhúc nhích được, Chung Gia Thụ ngồi ở đằng sau nhận thấy tình thế không ổn liền giúp một tay. Nó và Tăng Bành Nghị nâng xác chết lên ném về phía Triệu Thanh Hòe.

Trọng lượng của hai xác người trưởng thành nện xuống Triệu Thanh Hòe, cửa sau của xe bus cuối cùng cũng khép lại, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh.

“Tú Nhi! Khang Ngọc!”

Tiếng gào khóc thê thảm của Triệu Thanh Hòe dần dần mất hút.

Thợi giấy Hứa như trút được gánh nặng co rúm ngồi tại chỗ, Vương Hưng Nghiệp và Vương An Quốc ngồi đằng sau sợ run, mọi chuyện phát sinh trong chớp mắt. Bọn họ chỉ thấy thợ giấy Hứa tóm lấy hai đứa trẻ, một đoàn người giấy hàng mã ở ngoài xe kéo tới, một dây xích sắt bị ném vào trong xe, sau đó Tăng Bành Nghị và Chung Gia Thụ như bị điên mà ném hai cái xác xuống xe.

“Đệt!” Vương An Quốc mắng to một câu: “Trên xe này không có người bình thường hả?”

Không phải là không có người bình thường, mà là có mấy người còn sống? Sở Dương Băng đảo mắt qua từng người trong xe, trong lòng sợ hãi.

Lục Phi Trầm vẫn chăm chú nhìn hai đứa trẻ kia, ánh mắt của hắn khiến người ta hoảng sợ. Hai đứa trẻ không biết đã thôi khóc từ lúc nào, đôi mắt trắng đen của chúng yên tĩnh nhìn mọi chuyện phát sinh.

Lục Phi Trầm bỗng nhiên đứng lên đi về phía trước, hỏi thợ giấy Hứa một câu không đầu không đuôi: “Ông không sợ à?”

Thợ giấy Hứa mặt xanh lè, câu trả lời của ông ta cũng khó hiểu nốt: “Tôi không có lựa chọn khác.”

Xe bus chầm chậm chạy về phía trước, trên xe lại chìm vào bầu không khí im ắng.

“Đã đến nghĩa địa, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”

Trạm nghĩa địa này không ai xuống, bên trong chiếc xe u ám, bé gái Tú Nhi nâng gương mắt nhỏ bé trắng trẻo lên, hỏi Lục Phi Trầm: “Anh ơi chúng ta đi đâu vậy?”

Lục Phi Trầm sờ tóc bé, không trả lời.

Qua nghĩa địa xe bus lại chạy tiếp một đoạn, sau đó tiếng phát thanh lại vang lên:

“Đã đến trạm cuối cùng nhà hỏa táng, cảm ơn đã sử dụng xe bus số 70, vui lòng di chuyển ra cửa sau để xuống xe, hoan nghênh các vị hành khách trở lại.”

Xe bus từ từ dừng bánh, Sở Dương Băng quay người nhìn Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu, hai người cũng biết bắt buộc phải xuống xe rồi.

Đây đã là trạm cuối cùng nhưng họ vẫn không hiểu rõ tình hình.

Sau khi đến trạm, thợ giấy Hứa nuốt nước miếng mặc kệ Tú Nhi và Khang Ngọc, lê lết thân thể xuống xe như chạy trốn. Thợ giấy Hứa xuống xe xong, người mặc đồ bệnh nhân luôn ngồi trên xe cũng bước xuống.

Kế đó Lục Phi Trầm dẫn theo Khang Ngọc và Tú Nhi đi ra cửa sau, nói: “Xuống xe đi.”

Sở Dương Băng gật đầu, nhưng khi cậu đứng dậy chuẩn bị đi thì một trong ba người ngồi ở cuối xe, cái người vẫn luôn im lặng không phản ứng bỗng nhiên đứng lên bước xuống, ngay sau đó là Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp. Không hiểu sao vẻ mặt của hai người này sợ hãi đến tái mét.

Tiếp theo Sở Dương Băng, Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu cũng xuống xe, ông chủ Vương và Tăng Bành Nghị thấy tất cả đều xuống xe cũng vội vàng đi theo.

Sau khi mọi người đã rời đi hết, xe bus 70 bỗng nhiên đóng cửa lại lắc lư rời đi.

Sở Dương Băng xuống xe thì nhìn ngó xung quanh, đây là trạm cuối cùng nhà hỏa táng, trước nhà hỏa táng là một dãy người giấy hàng mã xanh xanh đỏ đỏ đầy màu sắc, trên đất rải đầy tiền giấy màu trắng. Một cơn gió thổi qua, tiền giấy trên đất bay lên, đám người giấy quỷ quái cũng lay động trong gió như đang cười nhạo những người đến thăm này.

“Lục Phi Trầm, bây giờ làm sao? Đi vào không?” Sở Dương Băng bước đến bên cạnh Lục Phi Trầm, đây là nhả hỏa táng, nơi này dùng để làm gì thì ai cũng biết rồi đấy.

Lục Phi Trầm còn chưa kịp trả lời thì Tú Nhi và Khang Ngọc đã nhanh chân chạy vào nhà hỏa táng, tốc độ ấy hoàn toàn không giống của hai đứa trẻ, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

“Tụi nó chạy vào rồi hả?” Chung Gia Thụ đến gần, nóng nảy nói: “Chỗ như nhà hỏa táng mà tụi nít ranh này còn chạy lung tung, muốn rước phiền hả?”

Giang Chi Nhu nhìn nhà hỏa táng đứng sừng sững trong bóng đêm, hỏi: “Chúng ta có vào tìm hai đứa trẻ đó không?”

************************************

[1] Hoàng phù: Loại bùa nền vàng chữ đen hoặc đỏ.



[2] Kèn xô-na: Hay còn gọi là Kèn bầu Taepyeongso, ngoài ra còn có tên gọi là Hojeok (Hồ địch) vì được du nhập vào Hàn Quốc từ Mông Cổ. Cây kèn này còn được gọi là “Soenap” theo kiểu phát âm của Hàn Quốc, là “Surna” ở vùng Trung Á, là “Shanai” ở vùng Bắc Ấn, và là “Xô-na” ở Trung Quốc. Có khi, Taepyeongso còn được gọi là “Nallari” theo âm sắc đặc trưng của nó. Truyền rằng kèn bầu Taepyeongso vốn là nhạc khí được chế tác ở vùng Tây Á và được du nhập vào Hàn Quốc từ Mông Cổ vào cuối triều đại Goryeo theo con đường tơ lụa.



[3] Vẽ hổ không thành, lại thành chó: Là một câu thành ngữ có nguồn gốc từ Mã Viện, được xem là nhà chỉ huy quân sự tài ba, đã lập nhiều chiến thắng giúp Hán Quang Vũ Đế thống nhất đế quốc sau thời kỳ loạn Vương Mãng, chinh phục, bình định các bộ tộc xung quanh, trong đó có người Việt ở Giao Chỉ. Câu này liên quan đến lời khuyên răn của ông đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời đó là Đỗ Bảo (杜保); có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.