Jane
Sau khi Sở Dương Băng cùng Lục Phi Trầm thảo luận xong, Sở Dương Băng cũng đã nghỉ ngơi lại sức rồi hai người mới xuống lầu.
“Lầu hai bao gồm phòng sách của Clauris, phòng sách của Colvin, phòng điêu khắc, phòng vẽ tranh, phòng nhạc v,v…” Lục Phi Trầm nói lại bố cục từng phòng của lầu hai cho Sở Dương Băng: “Xét theo mức độ quan trọng, chúng ta đi xem phòng sách của Colvin trước.”
Sở Dương Băng gật đầu, hai người đi vào phòng sách của Colvin, Trình Kiến Nguyên và Cố Dịch An cũng đang ở đây, nhìn thấy Sở Dương Băng, Cố Dịch An hỏi: “Cậu không sao chứ…”
Sở Dương Băng lắc đầu, sau đó nói qua một lượt những gì mình đã thấy, Lục Phi Trầm cũng nói suy đoán của mình ra, tất nhiên hắn chỉ nói một cách rất giản lược cho hai người kia.
Cố Dịch An và Trình Kiến Nguyên yên lặng nghiền ngẫm thông tin do Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm mang đến, nhân lúc này Sở Dương Băng cũng nghiêm túc nghiên cứu toàn bộ căn phòng.
Phòng sách của Colvin cũng giống như phòng ngủ của y, tuy hơi cũ kỹ nhưng có thể nhận ra có người quét tước kỹ càng. Sách và giấy trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, sàn nhà và giá sách đều sạch bóng không dính hạt bụi nào.
Bàn được xếp quay lưng với cửa phòng, mặt hướng ra cửa sổ sát đất để có thể nhìn thấy biển cả. Hai mặt tường còn lại bị đục vào một nửa để làm tủ sách âm tường.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đi đến một tủ sách xem thử…
Những quyển sách trên chiếc tủ bên phía Sở Dương Băng có hơi cũ kỹ, cậu lấy xuống một vài quyển sách xem thử, phát hiện nội dung sách phần lớn có liên quan đến tôn giáo, trong sách có rất nhiều dấu gạch chéo bằng bút mực đỏ do ai đó tích vào.
Sách bên phía Lục Phi Trầm còn khá mới, nội dung sách gần như đều liên quan đến khoa học cận đại, ví dụ như “Về sự chuyển động quay của các thiên thể” của Nicolaus Copernicus, “Các Nguyên lý Toán học của Triết học Tự nhiên” của Isaac Newton, “Đối thoại về hai Hệ thống Thế giới (của Ptolemy và Copernicus)” của Galileo Galilei, “Nguồn gốc muôn loài” của Darwin v,v…. trong sách cũng có rất nhiều dấu gạch chéo bằng bút mực đỏ do ai đó tích vào.
Hai người đặt lại sách về tủ sách rồi đi đến chiếc bàn ở ngay trung tâm phòng, Cố Dịch An và Trình Kiến Nguyên sau khi nắm hết được thông tin cũng bước đến.
Sở Dương Băng nói: “Sách trên tủ bên phải đều liên quan đến tôn giáo, trong sách có rất nhiều dấu gạch chéo bằng bút mực đỏ do ai đó tích vào.”
Lục Phi Trầm nói: “Sách trên tủ bên trái đều liên quan đến khoa học, trong sách cũng có rất nhiều dấu gạch chéo bằng bút mực đỏ.”
Nghe xong bốn người đưa mắt nhìn nhau.
Quả thật phải nói Colvin là một người rất kỳ lạ. Tôn giáo mê tín và khoa học cận đại là hai thứ gần như đối lập hoàn toàn, nhưng lại bị đặt trên hai tủ sách hai bên, mà hai loại sách này còn cùng đặt chung trong một căn phòng, do cùng một người nghiền ngẫm đọc, mà người từng nghiền ngẫm những thứ có thể nói là kết tinh văn minh nhân loại lại nhẫn tâm phủ định chúng.
Colvin dùng chiếc bút mực nước màu đỏ, mỗi lần đọc từng tranh sách thì tích một dấu x thật lớn ở trên những nét chữ in cứng cáp, từ lực bút có thể nhìn ra tâm trạng của người đọc lúc đó rối bời khôn kể.
Trình Kiến Nguyên bỗng mở miệng phá tan bầu không khí im lặng: “Tay trái thiên tài, tay phải người điên, mọi người thấy Colvin là thiên tài hay là người điên?”
“Ai biết được?” Lục Phi Trầm hơi giễu cợt nói.
Trên tủ sách không có điểm phát động, bốn người bèn chuyển sang bàn sách.
Trên bàn vô cùng sạch sẽ, chỉ đặt một quyển sách duy nhất là “Necronomicon”.
“Necronomicon” là một quyển sách hư cấu được viết vào năm 730 sau Công nguyên bởi Abduh Alhazred, một thi sĩ điên người Arab. Đây là quyển sách phù thủy cuối cùng xâu chuỗi lại hệ thống thần thoại Cthulhu, ghi chép lại sự thật lịch sử của Trái Đất và vũ trụ. Nghe nói rằng một khi chúng được tái hiện trên thế gian sẽ gây ra những thảm họa vô tận. Sách nói về ngoại hình của những vị thần ngoài hành tinh như kẻ chi phối thuở xưa (Great Old Ones) và Cổ thần (Elder Gods) v,v…., cùng với giáo phái tín ngưỡng và nghi thức bí mật sùng bái chúng.”
Nói đến đây trên mặt Lục Phi Trầm lại nở một nụ cười chế giễu, hắn thấp giọng nói: “Người ta nói rằng sau khi hoàn thành cuốn sách không lâu, Abdullah đã bị ăn thịt bởi một con quái vật vô hình trên đường phố Damascus.”
“Bị quái vật vô hình ăn thịt?” Sở Dương Băng bỗng nhận ra điều gì nói: “Clauris muốn tìm bản thảo, nếu như bản thảo thật sự là của Colvin, Colvin sau khi hoàn thành bản thảo thì bị mất tích….Không lẽ…..y cũng bị quái vật gì đó ăn thịt rồi?”
“Ai biết được….” Lục Phi Trầm cẩm quyển sách “Necronomicon” trên bàn lên nói: “Thật ra quyển sách này chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của Lovecraft, về sau khi người ta góp nhặt các tác phẩm có liên quan đến hệ thống thần thoại Cthulhu mà Lovecraft sáng tác để xuất bản, tên của quyển sách này đặt thành Necronomicon, nhưng không biết quyển Necronomicon này rốt cuộc là quyển nào [1].”
Nói xong hắn mở Necronomicon ra, sau khi nhìn thấy nội dung trong sách, Lục Phi Trầm nhướng mày, hào hứng nói: “Ồ!”
Hắn mở sách ra đặt lên bàn cho ba người còn lại xem.
Vết mực đỏ bị viết vẽ bừa bãi trong sách, không, không thể gọi là viết vẽ, quyển sách này như bị ngâm trong mực nước màu đỏ rồi lại bị lôi ra phơi khô. Không biết chất liệu của quyển sách này là gì, sau khi bị ngâm trong mực đỏ lại không hề nhăn nheo.
Nội dung trong sách bị dán lại quá nửa, chỉ có thể nhìn rõ đôi ba câu linh tinh.
Lục Phi Trầm lật sách, một vài câu vẫn có thể nhìn ra đập vào mắt bốn người.
“Theo góc nhìn của tôi, nơi nhân từ nhất trong thế giới này là chính là những tư tưởng mà con người không cách nào hòa hợp hay thông suốt toàn bộ nội dung của nó. Chúng ta đang sinh sống trên một hòn đảo nhỏ yên bình không tên, được bao quanh bởi đại dương đen vô tận, mà vốn dĩ chúng ta không nên dong buồm ra khơi. Khoa học – mỗi một loại khoa học đều sẽ phát triển theo phương hướng động lực của nó, vì vậy nó gần như không mang đến bất kỳ tác hại nào, nhưng sớm muộn cũng sẽ có ngày những tri thức tưởng chừng không hề liên quan đến nhau ấy lại ghép nối với nhau, chúng sẽ mở ra một cảnh tượng đáng sợ liên quan đến hiện thực, vạch ra sự thật kinh hoàng của nhân loại, mà chúng ta hoặc là sẽ phát điên, hoặc là sẽ trốn thoát khỏi ánh hào quang trí mạng này, ẩn náu trong một thời đại đen tối mới, tận hưởng sự an toàn và yên tĩnh ở nơi ấy.”
“Các nhà thần học đã từng suy đoán vũ trụ của chúng ta có một quá trình tuần hoàn vô cùng huyền diệu và vĩ đại, nhân loại và thế giới của chúng ta chỉ là một vị khách qua đường trong quá trình ấy. Theo suy đoán của họ, có một vài sinh vật có thể tồn tại trong sự tuần hoàn này, trong lớp vỏ của chủ nghĩa khách quan đầy giả dối, sự miêu tả về chúng sẽ khiến dòng máu đang chảy trong người chúng ta đông cứng thành băng. Tôi đã từng thoáng thấy những sinh vật cấm kỵ đến từ thời viễn cổ, nhưng không phải đến từ những tri thức của các nhà thần học – mỗi lần nhớ lại đều khiến tôi dựng hết tóc gáy, mỗi lần mơ thấy đều khiến tôi muốn phát điên. Giống như nhìn thấy tất cả cảnh ngộ kinh hoàng chân thật, khởi nguồn của cái thoáng thấy ấy đến từ những thứ tưởng chừng không hề liên quan đến nhau, ghép nối lại với nhau – trong ví dụ này, là một tờ báo cũ và một bản ghi chép từ một vị giáo sư quá cố. Tôi chân thành hy vọng đừng ai ghép nối sự thật lại nữa, đương nhiên, nếu tôi còn có thể sống tiếp, tôi sẽ không bao giờ cung cấp bất kỳ manh mối nào về chuỗi thông tin xấu xa này. Tôi cho rằng ý định ban đầu của giáo sư cũng là muốn che giấu thông tin mà ông ta đã biết, nếu không phải giáo sư đột ngột qua đời, chắc chắn ông sẽ tiêu hủy tất cả bản ghi chép của mình.”
“Vì sao chỉ một cái thoáng thấy một vật thể hữu hình tồn tại trong không gian có thể đo lường này lại khiến người ta chấn động đến vậy, lại xảy ra biến đổi triệt để như vậy? Đây là một điều rất khó giải thích, chúng ta chỉ có thể nói rằng cái bóng mờ và vật thể tồn tại có một loại sức mạnh tượng trưng và ám thị, chúng sẽ ảnh hưởng một cách đáng sợ đến quan điểm của những người có suy nghĩ nhạy cảm, và rồi chúng sẽ thì thầm to nhỏ ám thị một vài chuyện khủng khiếp, vạch trần những biểu hiện giả dối có tính bảo vệ dưới cách nhìn của những kẻ bình thường, làm bại lộ mối liên hệ rộng lớn và bị ẩn giấu ở bên dưới cũng như hiện thực không cách nào diễn tả được.”
“Ai?” Khi Sở Dương Băng đang đọc sách, bỗng nhiên có một cái bóng chợt lóe lên nơi khóe mắt.
Sở Dương Băng quay đầu nhìn về phía cửa phòng, cửa không đóng chặt nhưng Sở Dương Băng thật sự vừa trông thấy một bóng người màu đen lóe lên rồi biến mất từ khe cửa, khi cậu quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy gì nữa.
Ba người còn lại bị cậu dọa cho hết hồn, Trình Kiến Nguyên và Cố Dịch An theo phản xạ cũng nhìn về phía cánh cửa.
Lục Phi Trầm bước nhanh đến mở cửa ra, bên ngoài trống không.
“Không có ai.”
“Cậu thấy gì?” Cố Dịch An nghi ngờ nhìn về phía Sở Dương Băng, dù sao ngày hôm nay người luôn xảy ra vấn đề đều là Sở Dương Băng, cậu hai lần phải chịu ép buộc về tinh thần, lần này lại nhìn thấy bóng người, Cố Dịch An đương nhiên sẽ nghi ngờ cậu.
Sở Dương Băng không thể tin được nói: “Nhưng tôi vừa mới thấy có một bóng người màu đén, lóe lên rồi biến mất.”
Sở Dương Băng nói xong thì khựng lại, cậu cứ có cảm giác, hình dung này của cậu đã từng xảy ra ở đâu rồi.
“Quý ngài nửa đêm?” Sở Dương Băng lẩm bẩm nói ra bốn chữ này, không rét mà run.
Cậu không nhìn lầm, chắc chắn không nhìn lầm, thật sự có người lóe lên rồi biến mất ở khóe mắt cậu. Là Quý ngài nửa đêm, chắc chắn là Quý ngài nửa đêm!
Tại sao nó lại ở đây? Làm sao nó có thể ở đây?
Lục Phi Trầm quay trở lại bàn đọc sách nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Sở Dương Băng, ánh mắt hắn bỗng trở nên nặng nề, nửa thân sau của hắn đè lên quyển sách đang đặt trên bàn, đầu ngón tay chỉ vào một đoạn chữ:
“Yog-Sothoth [2] vừa là cổng, vừa là chìa khóa của cổng, vừa là người gác cổng. Nó là quá khứ, là hiện tại, cũng là tương lai, bởi vì vạn vật đều ở trong Yog-Sothoth. Nó biết nơi mà những kẻ thống trị thuở xưa từng phá bỏ, nó cũng biết nơi mà những kẻ thống trị thuở xưa sẽ phá bỏ lần nữa. Nó biết những mảnh đất nào trên thế giới này từng chịu đủ sự tàn phá của chúng, cũng biết những mảnh đất nào trên thế giới này vẫn có thể chịu đựng sự giày xéo của chúng, nó cũng biết vì sao khi những mảnh đất ấy đang chịu đựng sự giày xéo, lại chẳng ai có thể nhìn thấy vẻ ngoài của chúng.”
“Yog-Sothoth.” Lục Phi Trầm thấp giọng nói.
Sở Dương Băng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ý anh là Quý ngài nửa đêm là Yog-Sothoth?”
“Yog-Sothoth là một thực thể do sự tồn tại vô hạn và chính nó tự tổ hợp lại, nó toàn tri, đồng thời liên kết thành một thể với toàn bộ thời gian và thời không. Hình tượng của Yog-Sothoth là dạng một chùm những khối vật chất dạng cầu, nhưng nó có vô số hóa thân khác trong vũ trụ này, bản thân nó không bị bất kỳ thời không, toán học logic hay quy tắc vật lý nào hạn chế.”
Lục Phi Trầm giải thích tiếp: “Yog-Sothoth biết tất cả vạn vật, nếu có thể khiến no hài lòng, nó sẽ ban thưởng bằng nguồn tri thức. Nhưng trong hệ thống thần thoại Cthulhu, việc kiếm tìm tri thức xuyên biên giới thường sẽ dẫn đến kết cục thảm khốc.”
Sở Dương Băng nhớ lại câu chuyện “Chuyện ma quái trong ký túc xá”, nguyên nhân câu chuyện là có người biết Quý ngài nửa đêm được triệu hồi có thể giải đáp một câu hỏi cho mình. Nhưng kết quả của việc tìm kiếm tri thức xuyên biên giới sẽ phá vỡ ranh giới giữa bạn và những thứ bất thường, cuối cùng những người chơi trò chơi này gần như đều có kết cục bi thảm.
**************************************
[1] Necronomicon có rất nhiều phiên bản từ nhiều nguồn tác giả khác nhau, có nội dung khác nhau. Thực ra, Necronomicon chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của Howard Phillips Lovecraft ( 20/8/1890 – 15/3/1937), cố nhà văn nổi tiếng về những cuốn sách thần thoại, huyền bí. Vào năm 1924, ông đã lần đầu tiên nhắc đến Necronomicon trong tác phẩm truyện ngắn “The Hound” của ông. Theo H.P.Lovecraft thì Necronomicon nghĩa là “Luật của người chết”, nhưng nhiều nguồn lại dẫn tên của cuốn sách với nghĩa là “Cuốn sách của những cái tên đã chết”. Ngay cả người được cho là đã ghi chép lại cuốn sách, Abduh Alhazred, theo lời của Lovecraft, cũng chỉ là một cái tên đã xuất hiện trong giấc mơ của ông khi ông mới 5 tuổi.
[2] Yog-Sothoth là một thực thể toàn tri- với hiểu biết bao trùm mọi không-thời gian. Yog-Sothoth được cho là tồn tại trong một thực tại nằm ngoài không thời gian của chúng ta, mà nơi đó có thể coi thấu mọi điểm của không-thời gian. Yog-Sothoth cũng được coi chính là cánh cổng của kết nối mọi không-thời gian, và vị Ngoại thần này có thể tự do di chuyển tới mọi không thời gian của chúng ta.