Kinh Tủng Chi Thư

Chương 74: Chương 74




Jane

Sở Dương Băng thẫn thờ vươn tay sờ mặt mình, trên tay cậu dính đầy máu thịt của Cố Dịch An, một lúc lâu sau cậu mới như nhận ra điều gì rồi bật thốt lên tiếng nghẹn ngào đầy thê thảm.

Lục Phi Trầm và Trình Kiến Nguyên sau khi nghe thấy tiếng động vội vã chạy tới, hai người đứng ở ngoài cửa phòng cũng nhìn thấy hiện trường dã man bên trong, Lục Phi Trầm cởi áo khoác kéo Sở Dương Băng lại, dùng áo khoác của mình lau máu me trên mặt và đầu của cậu.

“Cố Dịch An chết rồi.” Trình Kiến Nguyên không dám tin thấp giọng nói.

Cố Dịch An chết vô cùng đột ngột, từ khi tiến vào biệt thư này đến bây giờ họ đã trải qua rất nhiều lần ảo giác, ngoại trừ tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng ra thì không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào uy hiếp đến tính mạng. Ai ngờ được Cố Dịch An lại chết trong phòng cho khách như vậy, tử trạng còn vô cùng thê thảm.

“Tại sao?”

Trình Kiến Nguyên không ngừng tự hỏi, Cố Dịch An sớm không chết muộn không chết lại chết ngay lúc này, tại sao lại là anh ta? Tại sao lại chết vào lúc này? Có chuyện gì Cố Dịch An đã từng làm mà bọn họ chưa làm sao?

Trình Kiến Nguyên tự kiểm tra sắp xếp trong đầu một lần, nhanh chóng nhận ra vấn đề ở chỗ nào, y nói: “Pho tượng cũ trong phòng điêu khắc.”

Điều đặc biệt cuối cùng mà Cố Dịch An làm trước khi chết có liên quan đến pho tượng kia, nhưng không chỉ riêng Cố Dịch An, Lục Phi Trầm cũng đã từng chạm vào pho tượng đó. Mà Cố Dịch An đã chết rồi, Lục Phi Trầm lại bình yên vô sự.

Trình Kiến Nguyên nhìn Lục Phi Trầm bằng ánh mắt nghi ngờ xen lẫn cảnh giác, Lục Phi Trầm thì lại xoa mặt và đầu Sở Dương Băng, cầm chiếc chìa khóa từ trong tay Sở Dương Băng ra.

Hắn nói: “Chúng ta đi tìm Reft nhờ gã chuẩn bị một bộ đồ mới cho em, sau đó nấu một ít nước nóng cho em lau người, nhân tiện chúng ta cũng thử dò hỏi gã xem có bết được thêm manh mối nào nữa không.”

Sở Dương Băng gật đầu, hơi thở và nhiệt độ trên người Lục Phi Trầm thật sạch sẽ và ấm áp.

Sở Dương Băng cũng nghe được lời Trình Kiến Nguyên nói, cũng nhận ra ngay pho tượng cũ kia có vấn đề, rất có thể là do trận pháp hình tròn được khắc dưới đáy của nó.

Nhưng không thể không nói, sau khi nhận ra pho tượng cũ đó có vấn đề, điều đầu tiên cậu nghĩ không phải là vì sao Cố Dịch An xảy ra chuyện mà Lục Phi Trầm lại an toàn, trong lòng cậu trào dâng một nỗi vui mừng vô biên. May là, may là người gặp nạn là Cố Dịch An chứ không phải Lục Phi Trầm, nếu Lục Phi Trầm chết như vậy trước mặt cậu, cậu cũng không biết mình sẽ thế nào nữa.

Lục Phi Trầm vô cùng lý trí đối với cái chết của Cố Dịch An khiến ba người nhanh chóng lấy lại nhịp điệu, đầu tiên họ đi tìm Relf, dẫn gã đến nhìn cảnh tượng máu me trong phòng, sau đó Sở Dương Băng yêu cầu gã chuẩn bị khăn ướt nóng và quần áo mới.

Không, thay vì nói Lục Phi Trầm lý trí thì chi bằng nói hắn rất lạnh lùng.

Trong mắt hắn, Cố Dịch An chết rồi, cũng chỉ là chết rồi mà thôi.

Anh chết rồi, chỉ vỏn vẹn ba chữ, một loại kết quả đối với hắn mà nói cũng chẳng có ý nghĩa khác. Hắn không đồng cảm cũng chẳng buồn đau, cũng không hề giả dối như mèo khóc chuột.

Relf cũng tỏ ra hết sức bình thường đến mức lạnh lùng với mọi thứ xảy ra trong phòng cho khách, gã chỉ ra dấu đã biết với Lục Phi Trầm sau đó mang khăn ướt nóng và quần áo mới đến cho Sở Dương Băng.

Relf đóng cánh cửa của căn phòng tràn ngập máu tươi lại, hệt như khép lại một tội ác khổng lồ.

“Relf.” Khi Relf xử lý xong mọi chyện đang chuẩn bị rời khỏi tầm mắt của mọi người thì Lục Phi Trầm bỗng nhiên gọi gã lại nói: “Nghe nói Colvin là người điên, khi y phát điên đã giết chết biên tập Burton, anh nói xem….chuyện này có thật không?”

Relf đưa lưng về phía họ sững người lại, gã quay người nhìn cả đám bằng ánh mắt u ám.

Sở Dương Băng lúc này mới ngạc nhiên phát hiện ra, người hầu câm Relf có một đôi mắt như dã thú, gã như cá mập nơi biển cả, lặng im nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tanh đã bị pha loãng hàng ngàn lần. Gã yên lặng nhìn chằm chằm ba kẻ ngoại lai này, sau đó bỏ đi mà không có bất cứ biển hiện gì.

Relf đi rồi, Lục Phi Trầm vân vê chiếc chìa khóa trong tay, không tỏ thái độ cũng là một loại tỏ thái độ, Relf cũng không ủng hộ lời hắn nói. Xem ra Relf thật sự biết điều gì đó, Sở Dương Băng nói gã âm thầm quét dọn phòng của Colvin, e rằng….chính gã là người đã giấu bản thảo của Colvin đi.

“Đi thôi, chúng ta đến phòng sách của Clauris xem thử trong két sắt của cô ta rốt cuộc chứa thứ gì.”

Ba người quay về phòng Clauris, Lục Phi Trầm lấy chìa khóa mở két sắt an toàn ra. Trong két sắt chứa hàng tá tài liệu dày cui và đủ loại sách khác nhau, những tài liệu này và giấy sách đều đã ố vàng, có lẽ cũng đã có tuổi thọ kha khá cao rồi. Ngoài ra còn có một quyển sổ nghi ngờ là nhật ký của Clauris.

Lục Phi Trầm và Trình Kiến Nguyên lấy xấp tài liệu ra nghiên cứu, Sở Dương Băng bèn cầm quyển nhật ký kia lên xem.

Nhật ký viết rất giản lược, mỗi ngày cũng chỉ có vỏn vẹn vài dòng chữ, Sở Dương Băng lật lên xem qua, quyển sổ này là từ khi Clauris biết viết chữ đã bắt đầu viết.

Mới ban đầu chữ viết có hơi con nít, còn sai lỗi chính tả rất nhiều.

Ngày 24 tháng 5 năm XX12, trời trong.

Hơm nay là sinh nhật năm tuổi của Clau, papa nói nên bắt đầu viết nhật ký rồi. Hôm nay Clau rất vui, papa làm bánh ngọt cho Clau, mama vẫn không quan tâm tới Clau.

Ngày 28 tháng 6 năm XX12, trời âm u.

Mama lại nói tiếng mà Clau nghe không hiểu, mama rất thích anh trai, không thích Clau…Tại sao vậy?

Ngày 12 tháng 3 năm XX17, trời trong.

Papa phát hiện rất nhiều thứ, papa bắt đầu mải mê nghiên cứu trong phòng sách, papa nói anh trai là món quà trời cao ban cho papa và mama, rằng mama là nguồn cảm hứng của papa. Papa bắt đầu không ngừng điêu khắc trong phòng điêu khắc, papa khắc ra một con quái vật, nghe nói là làm theo lời của mama.

Mình không thích con quái vật kia! Thật ghê tởm!

Ngày 24 tháng 5 năm XX18, trời mưa.

Hôm nay là sinh nhật mình, mama lại đi tham gia hội nghị cúng tế không về. Papa lại cùng nghiên cứu mấy thứ tài liệu kia với Colvin! Tài liệu? Tài liệu? Mình là người dư thừa đúng không? Tại sao Colvin không biến mất đi?

Ngày 3 tháng 12 năm XX25, trời trong.

Gần đây mama thường xuyên dẫn theo mấy người mặc áo choàng đen về nhà, bọn họ cùng xuống tầm hầm, mama rời khỏi tầng hầm nhưng những người áo đen kia thì không. Mình hỏi mama có cần đưa đồ ăn xuống không, mama lại nói không cần.

Vậy là sao, chẳng lẽ người sống không cần ăn cơm? Hay là, những người áo đen kia đã chết?

Hôm nay Colvin và papa ra bãi biển nhặt về một thằng con hoang, nó bị câm, da đen như than. Nghe nói cha của nó ra biển bị nạn, biển đánh thuyền về lại bờ nhưng trên thuyền chỉ còn lại thi thể. Thật xúi quẩy, sao cái thứ con hoang này lại có thể vào nhà mình?

Ngày 15 tháng 1 năm XX26, trời gió lớn.

Dạo này mama càng ngày càng điên, bà bắt đầu tự lẩm bẩm như có người ở bên cạnh, bắt đầu liên tục ra vào tầng hầm. Bà thường xuyên nhìn Colvin bằng ánh mắt nồng cháy, papa đi tham gia hội thảo nghiên cứu ở vùng khác, khi nào papa mới về? Hình như buổi tối mình nghe thấy tiếng gì đó, chỉ cần mình vừa ngủ thì âm thanh đó sẽ truyền đến từ trong mơ.

Mình sợ lắm, càng ngày càng sợ, Colvin cũng trở nên ngày càng kỳ quái.

Khi nào papa mới về?

Ngày 12 tháng 2 năm XX26, trời âm u.

Trời ơi! Hôm nay mình….mình thừa dịp mama không xuống tầm hầm! Trời ơi! Trời ơi!

Máu! Toàn là máu! Còn có trận pháp hình tròn quỷ quái! Đó là ma thuật! Mẹ mình là mụ phù thủy, bà ta muốn triệu hồi ma quỷ! Mama điên rồi! Bà điên rồi! Mình phải nói những chuyện này cho papa!

Ngày 25 tháng 3 năm XX26, trời trong.

Papa đã về! Mình kể lại mọi chuyện cho papa, papa lại nói tất cả là ảo giác của mình, do mình quá sợ hãi mới dẫn đến ảo giác. Mama không phải phù thủy, cũng không triệu hồi thứ gì.

Papa đang lừa mình!

Nếu papa nói thật, vậy những người áo đen từ trước đến nay không hề ra khỏi tầng hầm thì sao? Những người kỳ quái thường xuyên đến thăm nhà thì sao? Những thứ máu thịt và những âm thanh thì sao?

Ngày 5 tháng 4 năm XX26, trời mưa.

Papa và mama đều vắng nhà, mình định đi xuống tầm nhìn thử. Nửa đường thì đụng phải Colvin, nó không ngồi trong phòng sách của mình mà ở đây làm gì? Nó lại bắt đầu nói ra những âm thanh kỳ quái, hình như nó đang nói chuyện với ai đó? Mình nghĩ nó bị điên rồi!

Ngày 12 tháng 4 năm XX26, trời trong.

Rốt cuộc cũng tìm được thời cơ xuống tầm hầm, nhưng mình không thấy gì hết. Dạo này cũng không có mấy người áo đen đến nhà, trong nhà đã khôi phục lại như bình thường.

Ngày 3 tháng 5, trời nhiều mây.

Nghiên cứu của papa hình như có tiến triển mới, papa khắc một dấu ấn hình tròn dưới đáy của pho tượng, mình thấy hơi quen mắt. Dạo này mama ngày càng điên cuồng lo lắng, bà nói mấy thứ “đấng cứu rỗi”, “Chúa Cha” gì gì đó, muốn đánh thức nó, nó là gì?

Papa hình như cũng rất mong đợi, Colvin ngày càng ít nói, quái gở, u ám, hình như mấy tháng rồi mình chưa thấy nó, thằng con hoang bị câm vẫn luôn chăm sóc Colvin. Cả hai đứa nó đều ghê tởm, tại sao chúng không biến mất hết đi?

Ngày 12 tháng 9 năm XX27, trời bão.

Điên rồi! Điên hết rồi!

Hôm nay papa và mama cùng xuống tầng hầm, dưới đó vang lên một tiếng nổ lớn, mình vừa chạy xuống nhìn thử thì thấy máu thịt văng đầy đất, papa ngồi trên sàn nhà cười điên cuồng. Papa vừa cười vừa lảm nhảm “Cthulhu” “Giáng lâm” gì gì đó! Mình vừa quay đầu lại đã thấy Colvin đứng trước cửa tầng hầm, nở một nụ cười kỳ quái, phức tạp lại vô nghĩa.

Thật kinh khủng! Mấy người này điên hết rồi phải không! Mình không nên ở trong căn nhà này nữa! Nơi này bị nguyền rủa rồi! Bị nguyền rủa rồi!

Trốn đi! Mình phải trốn đến một nới thật xa, không bao giờ quay lại đây nữa!

Ngày 14 tháng 9 năm XX29, trời trong.

Chuyển đến vùng ven biển này đã được một thời gian, hôm nay papa cắt cổ tay tự sát. Papa ở trong phòng điêu khắc, dùng dao rạch cổ tay mình ra, dưới đáy pho tượng kia dính đầy máu của papa. Tại sao lại vậy? Tại sao đã rời nhà cũ rồi mà papa vẫn phải chết?

Ngày 23 tháng 12 năm XX29, trời gió lớn.

Colvin điên rồi.

Mình biết nó điên thật rồi, nó bắt đầu liên tục phát ra những âm thanh kỳ quái giống mama, bắt đầu nói chuyện với một thứ tồn tại vô hình nào đó, bắt đầu tự hành hạ bản thân, bắt đầu điêu khắc một pho tượng quái vật giống papa và mama từng làm, bắt đầu viết mấy thứ vớ vẩn linh tinh…Mình biết nó điên rồi, mình cũng biết, chẳng bao lâu nữa nó sẽ đi theo bước chân của papa và mama.

Thực sự là….quá tuyệt vời!

Chỉ cần nó chết đi, mình có thể thoát khỏi cơn ác mộng! Papa, mama và Colvin đều là đồ điên! Bọn họ bị tà thần mê muội, nhưng mình vẫn tỉnh táo! Mình chắc chắn chắc chắn không biến thành họ! Mình không thể chết! Không thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.