Jane
Không lâu sau đó ba người Sở Dương Băng đã thấy Lilith dẫn theo La Tá bước vào.
Lilith vừa vào đại sảnh thì gã quản lý đã vội vã chạy theo sau: “Quý cô đây xin hỏi có cần gì không? Để chúng tôi sắp xếp giúp cô.”
“Cần gì không?” Lilith cúi đầu cười nhạo một tiếng nói: “Cần chứ, tôi có thứ cần biết. Chỗ mấy người có một người khách tên là Thường Diệp Lâm đúng không, hắn ở đâu? Tôi muốn đi tìm hắn.”
Quản lý: “………”
Tình huống gì thế này?
Gã quản lý nhận thấy khí chất lạnh lùng, mặt mày hầm hố của Lilith và La Tá cao to trầm lặng đứng sau lưng cô bèn nói: “Quý cô, club của chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách….Chuyện này…..xin cô đừng làm khó dễ chúng tôi được không?”
“Làm khó dễ?” Lilith rút súng chỉa vào bụng gã, ác độc nói: “Cưng không biết bọn chị đến đây là để làm khó dễ cưng à? Chị tới đây để bắt gian, vừa từ nước ngoài về đã nghe tin thằng họ Thường kia đang ở đây, chị cưng còn muốn cho nổ tung chỗ này nhé!”
“Chị cho cưng biết, ngày hôm nay, hoặc là cưng nói cho chị biết hắn đang ở đâu, chị sẽ tự đi tìm hắn tính sổ, hoặc là bắt hắn cút xuống đây, ở ngay trong đại sảnh này, cho mọi người thấy chị đây trị tên cặn bã này thế nào!” Lilith di chuyển nòng súng nói: “Chị không sợ lớn chuyện, nhưng mấy cưng không sợ à?”
Bụng gã quản lý bị nòng súng dí chặt, cứng ngắc cả người. Âm thanh ầm ĩ và ánh đèn chói mắt trong đại sảnh giúp che đậy động tác của Lilith, những vị khách đang mải mê vui đùa hoàn toàn không nhận ra chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Bảo vệ đi theo sau quản lý thấy tình thế không ổn định tiến lên ngăn cản, Lilith đã khoát tay ra sau, tiếp theo đó La Tá kéo balo sau lưng xuống mở khoá kéo ra, bên trong đựng đầy thuốc nổ, lượng đủ dùng để san phẳng cả một ngọn núi.
“Quý cô đây xin đừng làm vậy, thật sự không cần thiết làm vậy đâu.” Gã quản lý rét run trong lòng vội vàng nói: “Đây là Bắc Kinh, cô làm như vậy cũng không thoát tội đâu.”
Lilith cười nhạo nói: “Ồ? Chị mới từ nước ngoài về, không rành luật ở đây lắm.”
“Nhưng mà, cưng nói chị không thoát tội à?” Lilith liếc nhìn La Tá nói: “Gọi người tới đi! Báo cảnh sát đi! Tìm chính phủ tới mà bắt chị này! Tốt nhất là gọi cả phóng viên đến đây luôn đi….Để xem rốt cuột ai mới là người không thoát tội!”
Lilith dám khủng bố đáng sợ, móc súng lẫn thuốc nổ ra doạ người như thế là vì cô biết, Kim Dạ Club chắc chắn không dám làm lớn chuyện. Bởi vì những thứ dơ bẩn bên trong Kim Dạ Club còn nặng tội hơn cả đống súng và thuốc nổ mà bọn họ mang tới, một khi sự việc bị bại lộ, người lập nên Kim Dạ Club sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, đám Lilith không chừng còn có thể đục nước béo cò chạy mất biến.
“Ông là quản lý ở đây đúng không, tôi chỉ muôn ông nói thông tin của Thường Diệp Lâm ra đây, rồi cho tôi một chỗ yên tĩnh để xử lý hắn là được.” Lilith nói: “Kim Dạ mấy người cần gì phải liều mạng với tôi chứ?”
Quản lý biết rõ cái được mất trong tình huống này, gã suy nghĩ một lát rồi căn dặn người bên cạnh: “Đi tra thông tin của Thường Diệp Lâm đi.”
Dặn người xong gã quay đầu nói với Lilith: “Những gì cô đây cần chúng tôi sẽ chuẩn bị chu toàn, chỉ mong…..cô có thể khiến ngài Thường vĩnh viễn ngậm miệng!”
Kim Dạ phục vụ những nhân sĩ cấp cao, điều mà đám người luôn ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú ấy để ý nhất đương nhiên là lớp da người nguỵ trang của mình, bởi vậy họ vô cùng chú trọng tính tư mật của club.
Bình thường quản lý sẽ không bao giờ tiết lộ thông tin đến khách hàng cho bất kỳ người nào biết, khách hàng của Kim Dạ có bao nhiêu người, ô dù sau lưng Kim Dạ cũng rất vững mạnh, bởi vậy Kim Dạ vô cùng kiên cố, hoàn toàn không sợ bất kỳ áp lực của người nào. Nhưng Lilith lại không giống “người văn minh” bọn họ, lăn lộn bao năm trong thương trường danh lợi đã khiến bọn họ quên mất sức mạnh của súng đạn và thuốc nổ, Lilith cũng không phiền giúp họ ôn bài một chút.
Mà ý của quản lý rõ ràng là hi vọng Thường Diệp Lâm vĩnh viễn không còn liên quan gì đến Kim Dạ nữa, hi vọng hắn vĩnh viễn không nói ra những thứ liên quan đến Kim Da, dù sao Kim Dạ vẫn phải tiếp tục kinh doanh. Mất đi một khách hàng không phải điều gì ghê gớm, nhưng bọn họ không thể mất đi toàn bộ sự tín nhiệm của khách hàng dành cho họ.
Lilith dời nòng súng đi, xoay người hạ súng xuống nói: “Hắn không còn cơ hội xuất hiện nữa đâu.”
Quản lý gật đầu, ngay lúc ấy nhân viên rời đi cũng quay trở lại, viết toàn bộ thông tin lên giấy, đồng thời đưa luôn thẻ mở cửa cho gã quản lý, sau khi gã nhận được cũng không thèm xem lại mà đưa thẳng cho Lilith.
Lilith liếc nhìn đại sảnh, Lục Phi Trầm ôm theo Sở Dương Băng xuyên qua đám đông cũng nhìn lại, tầm mắt của hai người vừa chạm đã rời ngay.
Lilith vung tay dẫn theo La Tá đi thẳng lên lầu.
Lục Phi Trầm ôm lấy Sở Dương Băng đứng lên, cậu bị đống rượu ngoại chuốc khá say, Lục Phi Trầm gọi nhân viên đến nói: “Em ấy say rồi, lên lầu sắp xếp một phòng nghỉ cho chúng tôi. Đúng rôi, cả em trai tôi nữa.”
Nhân viên khom người vâng dạ, vội vã rời đi rồi quay lại đưa hai tấm thẻ mở cửa phòng cho Lục Phi Trầm.
Lục Phi Trầm nhấc chân đạp Chung Gia Thụ một cái, nói: “Đi thôi nhóc con.”
Chung Gia Thụ kìm nén bao lâu mãi cũng được rời đi, nó vội vàng rút cánh tay đang bị hai cô gái ôm chặt của mình ra, rồi chạy mất biến theo đuôi Lục Phi Trầm.
Lục Phi Trầm ôm Sở Dương Băng, dẫn theo Chung Gia Thụ đi vào thang máy, điện thoại của Lục Phi Trầm nhận được tin nhắn Lilith gửi tới.
“2256, tầng 17”
Lục Phi Trầm nhấn nút lên tầng 17, bước ra khỏi thang máy đến thẳng phòng 2256.
Đến trước cửa hắn giơ tay gõ cửa phòng, La Tá bước ra mở cửa.
Kim Dạ là một club xa hoa, mỗi một căn phòng đều là phòng xép, sau khi ba người bước vào La Tá nói với Chung Gia Thụ: “Lại đây phụ một tay.”
“Hả? Sao vậy?” Chung Gia Thụ đi tới liền thấy La Tá mở laptop ra xâm nhập vào toàn bộ hệ thống theo dõi của Kim Dạ.
Chung Gia Thụ: “????”
“Anh muốn làm gì?” Chung Gia Thụ nhìn hành động của La Tá mà hoảng hồn, không phải đi dạy dỗ một gã tồi sao? Sao lại muốn xâm nhập vào hệ thống theo dõi.
La Tá lời ít ý nhiều giải thích: “Lilith nói muốn tặng một món quà cho Kim Dạ.”
Chung Gia Thụ lập tức tê rần cả da đầu, nhưng nó nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu Lilith đã có kế hoạch thì mình cứ làm theo là được, cần gì phải thắc mắc quá nhiều.
Chung Gia Thụ mở một chiếc laptop khác ra giúp La Tá xâm nhập vào hệ thống, tay không ngừng thao tác, miệng còn nói: “Không đúng, chơi vậy có thoát được không đó? Ở đây không phải nước ngoài đâu!”
“Chỉ cần có Quyển sách kinh dị cậu đã không bao giờ thoát được rồi.” Lục Phi Trầm đứng bên cạnh nói: “Hai người tiếp tục đi, tôi và Sở Dương Băng đi xem Lilith và ngài Thường kia chơi đến đâu rồi.”
Sở Dương Băng hơi say nhưng vẫn xem như còn tỉnh táo, cậu thấy Lục Phi Trầm mở một cánh cửa phòng ngủ ra, men rượu thiêu đốt trong đầu cậu lập tức bay sạch.
Trong phòng đầy các loại xiềng xích liểng xiểng và đạo cụ, có hai cô gái nằm ngã trên sàn nhà, trên người được tấm chăn che kín, có lẽ chỉ bị ngất xỉu, Thường Diệp Lâm đang bị Lilith trói bằng dây xích trên một chiếc giá sắt khác.
“Đến đúng lúc lắm, đưa hai gái này đi đi, tránh bị tiếng gào thét của con lợn này làm phá giấc.” Lilith vừa chơi chiếc roi trong tay vừa ung dung nói.
Lục Phi Trầm liếc nhìn hai cô gái nằm trên sàn nhà, xoay đầu gọi Chung Gia Thụ đang ở bên ngoài vào: “Vào đây kéo người ra này.”
“Hả?” Chung Gia Thụ ngẩng đầu thắc mắc hỏi: “Gọi em á?”
“Vào đây!” Lục Phi Trầm nói chắc nịch.
Chung Gia Thụ xoay đầu nhìn La Tá, thả laptop xuống, túm lấy góc chăn phủ lên rồi kéo cả người lẫn chăn ra ngoài.
Trong lúc lôi người đi, chiếc chăn che trên người cô gái bị xốc lên để lộ ra những vết bầm tím đầy người.
“** má!” Chung Gia Thụ không kìm được phăng tục: “Súc sinh!”
“Chuyện gì xảy ra?” Lục Phi Trầm cau mày hỏi Lilith.
Lilith vung roi nói: “Lúc tôi tiến vào thằng chó này đang chơi hai con bé kia.”
“Tôi nhớ mình đã đạp trứng gã.” Lục Phi Trầm nói.
Lilith nghe vậy cười lạnh một tiếng nói: “Anh không biết có một loại súc sinh, bên dưới càng khuyết thiếu thứ gì thì sẽ càng muốn dày vò người khác hơn sao? Cũng may tôi đến sớm, nếu đến chậm không biết chừng hai cô gái kia đã đi đời nhà ma rồi?”
“Tiền quả nhiên là tiên là phật, hai mạng người cũng chỉ rẻ rúng như thế.” Lilith vung roi đánh lên người Thường Diệp Lâm, gã gân cổ hét thảm một tiếng. Loại roi này là roi đặc chế, mỗi một lần roi vụt xuống người sẽ rách da chảy máu, nhưng máu sẽ không đọng lại thành giọt chảy xuống được.
Nếu đánh lên người cô gái, từng vết roi chồng chéo sẽ dệt lên tấm lưới màu đỏ, bởi vậy nên người ở đây gọi nó là “Lưới đỏ”. Tất nhiên muốn “dệt” được “lưới đỏ” cần phải có kỹ xảo, nhưng Lilith chẳng thèm quan tâm tới kỹ xảo gì, cô thẳng thừng đánh lên gã, lóc đi một lớp da trên người
Sở Dương Băng cau mày lạnh lùng nói: “Ông ta đáng chết!”
“Yên tâm.” Lục Phi Trầm mặt lạnh như tiền, vuốt lưng Sở Dương Băng một chút rồi nói: “Gã phải trả giá cho những chuyện đã làm.”
Có hắn và Lilith ở đây, không hành chết Thường Diệp Lâm thì quá uổng công bọn họ lăn lộn bao năm trong “Quyển sách kinh dị” rồi.
“Tụi mày là ai? *** mẹ muốn làm gì hả? Không sợ bị bỏ tù à?” Thường Diệp Lâm vừa kêu gào vừa nói.
Lilith lại vụt một roi lên người gã nói: “Ồ, vừa khéo, câu này tôi cũng muốn hỏi ông đấy.”
“Chưa thấy tôi thì chắc cũng nhận ra hai người bên kia chứ!” Lilith chỉ về phía Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng.
Lục Phi Trầm nở một nụ cười vui vẻ đến mức điên rồ với gã, nụ cười ấy quá quen thuộc, khiến Thường Diệp Lâm lập tức nhớ lại cảm giác đau thừa sống thiếu chết của cú đá ngày ấy.
“Là mày! *** mẹ….Á!” Thường Diệp Lâm vừa nói được nửa câu đã bị Lilith đánh cho ngậm miệng.
“Còn nhớ tôi à, vậy thì tốt, nhưng có phải ông đã quên mất giao dịch giữa chúng ta?” Lục Phi Trầm đi đến trước mặt Thường Diệp Lâm nói: “Ông nói sẽ thẳng thắn thừa nhận với Giang Chi Nhu chuyện mình ngoại tình, nhưng tại sao vẫn chưa nói?”
Thường Diệp Lâm nhìn Lục Phi Trầm ở trước mặt mà muốn ăn tươi nuốt sống hắn! Một cú đạp của thằng khốn này khiến gã đứt luôn liêm sỉ đàn ông. Mấy ngày nay gã đã nghĩ bao nhiêu cách để chữa trị, nhưng vết thương do vật lý tác động khiến gã đời này đừng mơ làm một tên đàn ông chân chính nữa.
Vì chuyện này mà gã căm thù hắn đến tận xương tuỷ, nào còn nhớ tới giao dịch gì nữa. Gã thậm chí còn thù lây sang Giang Chi Nhu, nếu không phải muốn gây khó dễ cho cô ta thì làm sao gã ra nông nỗi này được.