Jane
Sau khi Giang Chi Nhu rời đi, Sở Dương Băng xoay đầu hỏi Lục Phi Trầm: “Chúng ta còn đi quảng trường thẩm phán không?”
Lục Phi Trầm nhìn lại cậu, hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em có muốn đi không?”
“Em nghĩ chúng ta nên đi.” Sở Dương Băng giải thích: “Ngoài Lilith ra, bác sĩ mỏ chim cũng bị bắt giữ, bác sĩ mỏ chim là NPC quan trọng nhất trong câu chuyện lần này. Em cảm thấy chúng ta cần phải đi xem thử, sau đó tuỳ cơ…..”
Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng thật sâu, rồi cắt ngang lời cậu, hắn nói: “Vậy thì đi, em không cần giải thích với anh nhiều như vật, em muốn đi, vậy chúng ta đi, em muốn cứu người, anh sẽ cứu.”
Sở Dương Băng nghẹn họng, cậu quả thật muốn cứu người. Không chỉ vì Lilith đã giúp đỡ cậu rất nhiều, mà Sở Dương Băng cũng hi vọng có thể cứu bác sĩ mỏ chim. Cậu bị lây nhiễm dịch bệnh, muốn sống chỉ có thể đánh cược một phen vào bác sĩ mỏ chim.
Nhưng vấn đề mấu chốt là cậu không có khả năng để cứu họ, và việc cậu đâm đầu đi cứu người chỉ tổ thành món ăn dâng lên cho Toà thánh. Người có khả năng là Lục Phi Trầm, nhưng Sở Dương Băng không biết nếu Lục Phi Trầm muốn cứu người sẽ phải trả cái giá lớn đến nhường nào.
Không cần nói đến cái khác, một điều mà Sở Dương Băng rất chắc chắn đó chính là, nếu như Lục Phi Trầm biết cậu bị nhiễm bệnh, hắn nhất định sẽ cứu bác sĩ mỏ chim bằng mọi giá. Điều này có gì phải nghi ngờ, Sở Dương Băng không phải kẻ điếc người mù, Lục Phi Trầm đối xử với cậu ra sao cậu đều rất tỏ tường.
Nhưng bởi vì thế nên cậu mới không hi vọng cái giá mà Lục Phi Trầm phải trả sẽ quá mức nặng nề, chỉ để đánh đổi cho cậu khả năng sống sót gần như bằng không.
Lục Phi Trầm muốn vượt qua tầng lớp phòng vệ nghiêm ngặt của kỵ sĩ giáp sắt, cái giá phải trả tất nhiên sẽ vô cùng khổng lồ, thậm chí có thể là lấy mạng đổi mạng, lấy tính mạng của mình đế giải cứu bác sĩ mỏ chim. Nhưng cho dù bác sĩ mỏ chim được cứu ra, Sở Dương Băng đặt trong tay gã cũng rất có thể sẽ bị “chữa trị” thành một loại quái vật không còn ý thức, đây mới thật sự là cục diện thua toàn tập.
Cho nên Sở Dương Băng nói nhiều như vậy không phải là để thuyết phục Lục Phi Trầm, mà là để thuyết phục chính mình, để cậu chấp nhận cục diện Lục Phi Trầm có thể vì mình mà phải liều mạng.
Nhưng Lục Phi Trầm đã phát hiện do dự trong lòng cậu từ lâu, cũng kiên định nói cho cậu biết không có gì là đáng giá hay không, không có gì là phải đánh đổi hay không cả, cậu muốn đi quảng trường thẩm phán thì đi, cậu muốn cứu người thì cứu.
Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng bằng ánh mắt kiên định và thẳng thắn, hắn đối xử tốt với Sở Dương Băng, hắn yêu cậu, đây luôn là sự thật rõ ràng.
Sở Dương Băng bất giác bị ánh mắt của Lục Phi Trầm ảnh hưởng, cậu chậm rãi gật đầu, sát cánh với Lục Phi Trầm lẫn vào trong dòng người đi về hướng quảng trường thẩm phán.
Đây là buổi phán xét giữa đêm đầu tiên kể từ khi họ bước vào thành phố dịch bệnh này, bởi vì đêm nay trong thành bị quái vật tàn phá bừa bãi nên dân chúng cũng không thể ngủ ngon giấc. Vì vậy, khi tiếng chuông vang lên từ tháp chuông của Tòa thánh, hết thảy mọi người đã tập trung về quảng trường thẩm phán.
Trong đêm tối, bốn phía quảng trường đều cắm đuốc cháy hừng hực, giám mục đứng trước của nhà thờ, nhà thờ nguy nga tựa như một con quái vật khổng lồ bị màn đêm bao phủ, đang muốn nuốt chửng ai đó.
Giám mục thay một bộ đồ long trọng màu đỏ, Lilith và bác sĩ mỏ chim bị trói trên hai dàn thiêu lớn dựng trên quảng trường thẩm phán.
“Tối nay, ta triệu tập mọi người tụ tập về đây là để thông báo một tin.” Giám mục nói: “Tối nay, trải qua một đêm anh dũng chiến đấu của các kỵ sĩ Toà thánh, chúng ta cuối cùng đã bắt được nữ phù thuỳ và đồng bọn của ả đang ẩn núp trong thành.”
“Mọi người cùng xem ả phù thuỷ này, đôi mắt của ả màu đỏ tươi, đây chính là bằng chứng rõ ràng cho việc ả ta cấu kết với ma quỷ! Ả có thể sai khiến cái bóng của mình, có thể giết chết giáo sĩ bằng quyền trượng đầy ma lực của mình! Thậm chí trong người ả còn không hề có máu. Máu là thứ của người sống, còn ả chỉ là cái vỏ của con quỷ giáng xuống thế gian này!”
“Tiếp theo hãy nhìn đồng phạm độc ác của ả, hắn mặc áo choàng đen của người đi nhặt xác, đeo mặt nạ mỏ chim, tạo ra những con quái vật bằng công cụ độc ác của mình. Mọi người biết đấy, những người bị cải tạo thành quái vật sau khi chết sẽ không được phép vào vương quốc của Cha, người không những sẽ tước bỏ phẩm giá trước khi sống của họ, mà còn cả vinh quang sau khi chết!”
Mọi người trên quảng trường thẩm phán nghe vậy đều ồ lên một trận.
Nói thật, đã bao nhiêu ngày trôi qua Toà thánh cứ mãi tìm nữ phù thuỷ nào đó, cũng đã thiêu chết bao nhiêu người nhưng dịch bệnh không hề chấm dứt. Dân chúng trong thành cũng không phải dốt nát gì, bóng đen dịch bệnh khiến họ dần dần từ bỏ lòng thành kính thuở trước, bắt đầu nghi ngờ người của Toà thánh.
Nhưng không ngờ tối nay Toà thánh thật sự bắt được nữ phù thuỷ cùng đồng bọn của ả, hai mắt màu đỏ tươi của Lilith đối với dân chúng trong thành chính là bằng chứng sắt đá cho thân phận phù thủy của cô! Toà thánh không phải đang lừa họ mà là thật sự muốn cứu họ! Chúa Cha không hề từ bỏ họ, Cha luôn cứu rỗi con chiên của ngài!
Trong lòng của người dân dâng trào kích động, dõi ánh mắt tha thiết nhìn giám mục.
Lilith bị trói trên giàn hoả cười nhạo một tiếng, lời của giám mục hoàn toàn là bậy bạ, bản thân cô có phải là nữ phù thuỷ hay không lẽ nào cô còn không biết? Màu đỏ trong mắt cô là di chứng do hao hụt sức mạnh, liên quan chó má gì đến nữ phù thuỷ?
Miệng đầy dối trá, thật trớ trêu khi cư dân của thành phố dịch bệnh này lại thực sự tin vào điều đó.
Sở Dương Băng lúc này đang lẫn trong đám người trên quảng trường thẩm phán cũng cảm thấy nực cười, hai cánh tay cậu đã hoàn toàn mất cảm giác,hai chân cũng dần dần không vững nữa, cậu gần như không chống đỡ được cơ thể nữa rồi.
Giám mục đứng ở trên lớn tiếng tuyên bố: “Toà thánh sát cánh với mọi người! Chúa Cha ở bên mọi người! Chúa sẽ không bỏ rơi con chiên của ngài, thiêu chết kẻ ác chúng ta sẽ được vào vương quốc của Chúa Cha!”
Thật mỉa mai, khung cảnh này mỉa mai biết bao.
Giám mục dùng danh nghĩa phán xét nữ phù thuỷ hãm hại dân chúng trong thành, giết chết mấy trăm đứa trẻ, thi thể trong thành chất từng xe kéo ra bên ngoài, bác sĩ mỏ chim nói gã có cách chữa, hắn có thể chữa trị tất cả mọi người, nhưng cách “chữa trị” của gã chỉ tạo ra thêm một đống quái vật…Hai phe đều tự nhận mình có thể cứu rỗi, nhưng chẳng qua chỉ là những kẻ tiếp tay cho dịch bệnh này mà thôi.
Nhưng điều buồn cười nhất là, những người may mắn còn sống sót trong thành không hề muốn tự giải cứu mình, đã đến mức độ này mà họ chỉ gửi gắm hy vọng vào ai đó đến giải cứu, nghe những lời nói dối của giám mục.
Thành phố này, có lẽ thật sự giống như lời bác sĩ mỏ chim từng nói, tất cả mọi người đã bị lây nhiễm dịch bệnh. Sống chết cùng tồn tại, thiện ác đan xen, trắng đen đảo lộn, kẻ tự nhận có thể cứu vớt thật ra lại là tên đao phủ, bác sĩ chữa bệnh thật ra lại là gã đồ tể đeo mặt nạ quạ đen, nhà thờ rộng lớn nguy nga thật ra lại là một đống xương người, hồn ma những đứa trẻ bị giết phiêu dạt trên quãng trường thẩm phán rộng lớn sáng ngời…
Vô lý, xuyên tạc, mỉa mai….thật là một bộ phim bi kịch đen tối, hài hước giữa nhân gian.
Sở Dương Băng cảm thấy ngày càng lạnh, hình ảnh trước mắt cậu bắt đầu xoay tròn rối loại, cậu không nhìn thấy rõ giám mục, cũng không thấy rõ được Lilith bị trói trên giàn hoả.
Giám mục dõng dạc diễn thuyết xong, bầu không khí trên quảng trường thẩm phán cũng dâng trào….giám mục chỉ tay về phía Lilith và bác sĩ mỏ chim, lớn giọng nói: “Thiêu chết chúng! Xét xử kẻ ác!”
Dân chúng cũng cuồng nhiệt la to: “Thiêu chết chúng! Xét xử kẻ ác!”
Kỵ sĩ giáp sắt xách thùng dầu hoả dội lên người Lilith và bác sĩ mỏ chim.
Trong đám đông, Lục Phi Trầm nghiêng đầu dò hỏi Sở Dương Băng: “Muốn cứu họ không?”
Cứu? Hay là không cứu?
Sở Dương Băng ngơ ngác như là không nghe rõ Lục Phi Trầm đang hỏi gì.
Cậu chỉ cảm thấy dường như Lục Phi Trầm đang nói chuyện với cậu, cậu quay lại nhìn Lục Phi Trâm thật lâu, hành động kỳ lạ này trở nên bắt mắt giữa đám đông cuồng nhiệt.
Ít nhất Lilith trên giàn hoả nhìn xuống đã nhận ra ngay hai người bọn họ.
Lilith hiểu ngay bọn họ dự định làm gì, sau đó nhanh chóng tìm kiếm Giang Chi Nhu ở trong đám người, nếu Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đã đến, Giang Chi Nhu không thể không đến tìm cách giải cứu cô! Nhưng cô không muốn, cũng không cần bọn họ cứu.
Dầu hoả mà kỵ sĩ giáp sắt hắt lên người cô dính khắp cả mặt mũi, cô không thấy được Giang Chi Nhu, sốt ruột hô lớn: “Thiêu chết ta? Các ngươi thiêu chết ta cũng vô dụng!”
“Sau khi ta chết, ta sẽ tái sinh từ tro tàn, trở về từ địa ngục.”
“Ta nguyền rủa dịch bệnh tiếp tục lan tràn, thành phố này từ nay về sau hoá thành thành phố chết!”
“Để ta bị thiêu chết, để ta chết ở đây, để các ngươi vì ta chết mà rơi vào vực sâu!”
Giám mục không hề bị lay động bởi tiếng gào thét trước lúc chết của Lilith, lão đã thiêu chết vô số ngưỡi, cũng đã nghe vô số lời gào thét nguyền rủa trước lúc chết của họ.
Nghe nhiều rồi đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Nhưng đám người Giang Chi Nhu và Lục Phi Trầm lại hiểu hàm ý trong lời nói của Lilith.
Giang Chi Nhu kìm lại bước chân của mình, chị biết Lilith đang nói cho mình nghe. Lilith đang nói cô còn có lá bài tẩy, Toà thánh không thiêu chết cô được, cô sẽ quay trở lại.
Lục Phi Trầm nheo mắt lại, vẻ mặt u ám không rõ, hắn hiển nhiên nghĩ đến điều khác, đôi mắt nhìn Lilith trở nên hứng thú hơn.
Nhưng Sở Dương Băng hoàn toàn không nghe được Lilith đang nói gì, cậu chỉ nghe thấy những tiếng hò hét.
“Thiêu chết chúng!” Giám mục ra lệnh, đuốc lửa ném lên giàn hoả, bốc lên ngọn lửa mãnh liệt.
Cho dù Lilith có lá bài tẩy thì nỗi đau đớn do bị lửa thiêu là không thể tránh khỏi. Đau quá, sức mạnh ý chí cái rắm gì, Lilith điên cuồng hét lên.
Đau, đau quá, nỗi đau bị đốt đến chết tươi có thể khiến cho Lilith nhớ đến kiếp sau!
Nỗi đau phải chịu ngày hôm này cô đều đổ hết lên đầu Toà thánh, nếu có cơ hội, Lilith thể cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào!
Lilith không nhịn được kêu gào thảm thiết, bác sĩ mỏ chim cũng bị lửa thiêu đốt lại không phát ra âm thanh nào, tốc độ thiêu đốt của gã cũng nhanh hơn Lilith. Trong ngọn lửa rực cháy, bác sĩ mỏ chim giống như chỉ còn là một bộ quần áo nhanh chóng biến thành tro tàn.
Trong đám người, Giang Chi Nhu bịt kín miệng mình lại, đề phòng chính mình nghẹn ngào ra tiếng, nước mắt lại không ngừng tràn mi mà ra.
Lilith, Lilith…
Bóng người vùng vẫy kêu gào trong ngọn lửa nhanh chóng bất động, bóng đen ấy giống như bấc đốt của ngọn đuốc, lửa cháy hừng hực chiếu sáng toàn bộ quảng trường thẩm phán.
Lilith và bác sĩ mỏ chim đều bị ngọn lửa thiêu rụi, giám mục vung tay vén áo choàng màu đỏ lên, lớn giọng nói: “Tối nay chúng ta xét xử kẻ ác, đêm đen cuối cùng đã trở thành quá khứ, tương lai sáng ngời đang đợi chúng ta. Dịch bệnh sắp chấm dứt, ngày mai, Toà thánh sẽ mở rộng cổng lớn hoan nghênh mọi người đến gột rửa.”
Nước thánh có thể phòng ngừa dịch bệnh lan tràn, dân chúng trong thành đột nhiên nghe được tin này hoan hô vang dội.