Jane
Hoạt động buổi tối ngày thứ ba vẫn là yến tiệc, buổi yến tiệc tối nay tiếp tục được tổ chức ở sảnh chính, long trọng và phong phú y như buổi tiệc đêm đầu tiên.
Bá tước Cappadocia theo tiếng chuông mà đến, ánh sáng và âm nhạc cũng theo đó mà trỗi dậy.
Tiệc tối nay mọi người đều ăn phần ăn của mình, nhưng tối nay khi ngồi vào chỗ, Angelina yên lặng ngồi giữa Lilith và Vivian. Tiệc tối diễn ra được một nửa, Lilith bất ngờ vươn tay tóm được bàn tay đang cầm dao của Angelina.
Lilith khẽ nhếch khóe môi đỏ mềm, nở một nụ cười với Angelina, móng tay sơn màu đen của cô bấu chặt lấy thủ đoạn tinh vi của Angelia, nói: “Ai da, Angelina thân mến của tôi, cô, có thể, đừng, không, cẩn, thận, nữa, không!”
Angelina nhìn nụ cười ác ý của Lilith, bỗng nhiên thét chói tai một tiếng, bàn tay cầm nĩa đâm thẳng về hướng Lilith.
“Hừ!”
Lilith hừ lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm Angelina bỗng nhiên thô bạo tháo luôn khớp cổ tay của ả ta, đồng thời nghiêng người tránh được cái nĩa của Angelina đang đâm tới, tiện tay tóm lấy con dao ăn ở trên bàn, ngay cả mắt cũng không thèm chớp mà đâm xuống cổ tay của Angelina
“A!”
Angelina hét thảm, máu tươi không ngừng tuôn ra từ cánh tay của mình.
Lilith mỉm cười dí sát mặt vào Angelina, ác độc nói “Cô biết từ chối bá tước Cappadocia sẽ gặp kết cục thế nào rồi đấy, vậy không từ chối thì sao?”
Angelina rên rỉ che lại vết thương đang không ngừng chảy máu của mình, giọng nói đầy thê thảm và tuyệt vọng.
Sở Dương Băng bình tĩnh nhét salad vào trong miệng, nhìn bá tước Cappadocia bước từng bước về phía Angelina.
Sở Dương Băng hoàn toàn không đồng cảm với Angelina, trong buổi tiệc tối ngày thứ nhất Elizabeth cũng từng thét lên đầy thê thảm và tuyệt vọng như thế.
Cappadocia không hề quan tâm trên bàn tiệc của mình xảy ra chuyện máu me như vây, hắn đưa ra một lời mời với Angelina như thường lệ.
Cappadocia ưu nhã vươn tay ra với Angelina.
“Tiểu thư Angelia, nàng có thể cho ta vinh dự, được cùng nàng trải qua đêm nay không?”
Vỏ bọc đáng thương bất lực của Angelina từ từ vỡ nát, ả oán độc liếc nhìn Lilith một cái, dù không cam lòng đến mấy cũng đành rít ra từ kẽ răng: “Tôi đồng ý!”
Sau đó đặt tay của mình lên tay bá tước Cappadocia, được bá tước Cappadocia nắm tay mang đi khỏi sảnh tiệc chính.
Lilith buông dao nĩa xuống nói: “Đi! Đi theo thử!”
Angelina bị bá tước Cappadocia mang đi, Lilith kéo mọi người đi theo sau, Mary lại chỉ nâng ly chậm rãi uống chất lỏng tươi đẹp bên trong.
Vốn dĩ Lilith muốn xem thử Angelina bị đưa đi đâu, đáng tiếc vừa đi được một nửa thì bị quản gia ngăn lại.
“Xin lỗi tiểu thư Lilith, phía trước là không gian riêng tư của bá tước.”
Bị quản gia lịch sự mời về nhưng Lilith vẫn chưa bỏ cuộc.
Ngược lại sau khi tiệc tối kết thúc là thời gian hoạt động tự do, Lilith vừa đi về vừa nói vơi Sở Dương Băng: “Lát nửa chúng ta lại đi xem mấy căn hình thất. Từ chối sẽ chết, vậy tôi muốn xem thử đồng ý lời mời của bá tước thì sẽ ra sao!”
Sở Dương Băng vừa nghe vừa đau đầu, tò mò hại chết con mèo chị hai ơi, việc gì cứ phải xoắn xuýt mãi chuyện này thế.
Lilith tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của Sở Dương Băng, cô cười lạnh một tiếng nói: “Có rất nhiều cách để hại chết Angelina, cậu cho rằng vì sao tôi phải đâm cô ta trong tiệc tối chứ?”
Chẳng lẽ là? Sở Dương Băng nhìn Lilith.
“Đúng vậy, tôi đang dùng cô ta để thí nghiệm.” Lilith nói: “Hôm nay là đêm thứ ba, chúng ta còn phải ở trong lâu đài này ít nhất bốn ngày bốn đêm nữa, ai biết được tiệc tối tiếp theo bản thân có phải là người bị mời hay không, đừng quên Diana lúc trước dù không chảy máu nhưng vẫn bị bá tước mời.”
“Từ chối sẽ chết, cho nên kết quả của việc chấp nhận lời mời là vô cùng quan trọng.”
Lilith cười lạnh một tiếng nói: “Cái mạng kia của Angelina còn có thể giúp chúng ta một đoạn đường thế này, cũng xem như lành làm gáo, vỡ làm muôi rồi.”
Lilith nói với Vivian: “Dựa theo sắp xếp tối qua, quản gia bây giờ chắc chắn sẽ không ở trong phòng, hai người lẻn vào thử xem có tìm được manh mối khác không. Sau nửa đêm nay chúng tôi sẽ đến hình thất ở tầng hầm tìm thử xem thi thể của Angelina.”
Vivian gật đầu, kéo theo Rose chạy về hướng phòng của quản gia.
Để giảm thiểu rủi ro không chạm mặt bá tước Cappadocia ở hình thất, Lilith đợi tiếng chuông nửa đêm vang lên mới dẫn theo Sở Dương Băng và Maria chạy đến hình thất ở tầng hầm, xuyên qua hàng lang và cái giếng đi thẳng đến cánh cửa sắt màu đen.
Lilith cẩn thận đẩy cửa sắt ra một khe hở, sau khi nhìn thấy tình cảnh bên trong xong, ba người lại ngây ngẩn cả người.
Không có? Thi thể của Angelina vậy mà lại không có ở đây?
Đằng sau cửa sắt trống không, không những không có thi thể của Angelina, ngay cả lồng chim cùng thi thể của Diana cũng không cánh mà bay.
Lilith tự lẩm bẩm một mình: “Xem ra…chấp nhận lời mời của bác tước sẽ không phải chết.”
“Được rồi.” Lilith xoay người nói với Sở Dương Băng và Maria: “Chúng ta về phòng trước đi, trà chiều ngày mai xem thử hai người Vivian có tìm được gì không.”
Sở Dương Băng và Maria nhìn nhau một lát rồi gật đầu.
Ba người từ trong lòng giếng chui lên mặt đất, lúc đang chuẩn bị trở về Lilith bỗng nhiên dừng lại một lát, cô lập tức mở một cánh cửa không bị khóa trong hành lang đẩy hai người Sở Dương Băng và Maria vào.
Hành động quen thuộc này khiến cho Sở Dương Băng nhận ra điều gì, cậu nép sát vào Lilith và Maria cùng trốn sau cánh cửa, nín thở tập trung.
Một cách cửa gỗ rách nát ngăn cách ba người Sở Dương Băng và hành lang, tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng từ xa vọng tới, một luồng hôi thối nồng nặc cách ván cửa xông vào mũi Sở Dương Băng. Tình cảnh quen thuộc mùi vị quen thuộc khiến Sở Dương Băng nhận ra, e rằng bên ngoài chính là người hầu gái đi qua.
Tiếng bước chân của người hầu gái từ xa đến gần rồi lại từ gần ra xa.Sau khi người hầu gái đi ngang qua cánh cửa mà ba người Sở Dương Băng trốn bên trong, Lilith hơi hé cửa cẩn thận nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng người hầu gái khoác áo choàng đen đang đi xa xa trong bóng đêm.
Chờ đến khi người hầu gái đã đi xa, Lilith mới nói với Sở Dương Băng và Maria: “Là người hầu gái mặc áo choàng đen ngày hôm qua, nhưng mùi máu trên người cô ta không nồng như hôm trước. Có thể hôm qua chúng ta gặp là khi cô ta mới rời khỏi hình thất, còn hôm nay hẳn là đang trên đường tới hình thất.”
“Chúng ta thử chờ xem cô ta có quay trở lại không.”
Sở Dương Băng và Maria gật đầu.
Chờ đợi trong bóng tối không biết bao lâu, ngay khi hai chân Sở Dương Băng tê rần vì ngồi xổm quá lâu thì tiếng bước chân vang lên.
Người hầu gái mặc áo choàng đen, chân đạp trên tấm thảm trải sàn vừa dày vừa bẩn từ từ bước đến, mùi hôi thối nồng nặc và mùi máu tươi tanh tưởi cũng theo đó mà tới.
Sở Dương Băng nín thở, tuy rằng cậu không biết người hầu gái rốt cuộc có nghe thấy tiếng hít thở của cậu hay không, nhưng khoảng cách chỉ bằng một cánh cửa vẫn khiến cậu theo bản năng cố gắng giảm thiểu nguy cơ bị phát hiện.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, nhưng lần này lại không biến mất, ngược lại người hầu gái dừng lại trước cánh cửa mà họ đang trốn.
Tim Sở Dương Băng nhảy như điên trong lồng ngực, cậu nín thở đến sắp nổ phổi, mùi hôi thối và máu tươi nồng nặc quẩn quanh ngay đầu mũi, adrenaline tăng vọt.
Người hầu gái đứng ở trước cửa tựa như đang nghi ngờ đằng sau cánh cửa này có người hay không.
Cũng may người hầu gái chỉ nghi ngờ, cô ta dừng lại một lát rồi tiếng bước chân rời đi lại vang lên.
Sở Dương Băng thở phào nhẹ nhỏm, thiếu hô hấp trong một thời gian khiến đầu óc cậu quay mòng mòng. Nhưng còn chưa kịp bình thường trở lại cậu đã thấy Lilith đẩy cửa ra nói: “Không thích hợp, chúng ta đi hình thất một lần nữa.”
Vào đúng giây phút mà Lilith đẩy cửa ra, hô hấp của Sở Dương Băng chợt rối loạn, một dự cảm vô cùng kỳ lạ vọt lên trong lòng, nhưng cậu còn chưa kịp nhắc nhở thì đã thấy từ trong khe cửa, một con mắt màu đỏ tươi bỗng nhiên lộ ra.
“Lilith!” Sở Dương Băng lạc hẳn cả giọng vì quá căng thẳng.
Lilith phản ứng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt cô đã ép sát toàn bộ cơ thể lên ván cửa, muốn ngăn cản người hầu gái từ bên ngoài xông vào, Sở Dương Băng và Maria cũng đồng thời lao đến.
Nhưng người hầu gái ở ngoài cửa mạnh đến kinh người, Sở Dương Băng nằm nhoài trên ván cửa, vừa nghiêng đầu đã đối diện với cặp mắt đỏ au của cô ta.
Cậu trơ mắt nhìn cánh cửa không ngừng bị người hầu gái đẩy ra, từ từ lộ ra khuôn mặt dữ tợn mục nát.. Cái miêng đen ngòm của cô ta toét ra hai bên, cười gằn như muốn nói rằng: “Tóm được tụi bây rồi!”
“Đệt!” Lilith mắng một câu, nói với Sở Dương Băng: “Tôi đếm một hai ba, tất cả lùi lại, sau đó tôi sẽ ngăn cản nó, hai người nhân cơ hội chạy.”
“Cố tìm cách đi hình thất, nhìn thử xem có thi thể của Angelina ở bên trong không!”
“Ba, hai, một!”
Sau ba tiếng đếm, đám người Sở Dương Băng đồng thời ngừng lại lui ra sau, lực ngăn cản biến mất, người hầu gái theo quán tính lao thẳng vào bên trong.
Lilith tranh thủ người hầu gái đang mất cân bằng, quét chân hất ngã cô ta trên mặt đất.
“Chạy!”
Sở Dương Băng không kịp suy nghĩ, tranh thủ thời cơ kéo theo Maria lao ra ngoài.
Lilith đã nói để cô ngăn cản hầu gái, cậu và Maria ở lại sẽ trở thành gánh nặng.
Sở Dương Băng và Maria chạy ra từ căn phòng, Sở Dương Băng đẩy Maria đi trước nói: “Không biết Lilith còn kéo chân cô ta được bao lâu, em chạy trước đi, anh đi hình thất.”
“Alice!” Đương nhiên Maria không muốn để Sở Dương Băng đi mạo hiểm một mình
Sở Dương Băng cũng không muốn đi, nhưng cậu lại không muốn để Maria đi hình thất. Tuy rằng cậu không hiểu tại sao cứ phải đi xác nhận thi thể Angelina có ở đó hay không, nhưng Sở Dương Băng không ngốc, cậu có thể cảm giác được đây là một manh mối vô cùng quan trọng, manh mối này thậm chí còn có khả năng liên quan đến sống còn của tất cả mọi người.
“Anh đi nhanh về nhanh, chạy đi!” Nói xong không cho Maria có cơ hội phản bác, Sở Dương Băng quấn mép váy lên eo một vòng rồi quay người chạy về hướng cái giếng.
Trèo xuống từ cái thang thẳng đứng tới tầng hầm, Sở Dương Băng chạy đến trước cánh cửa sắt màu đen, đẩy cửa ra.
Cửa vừa bị đẩy ra, mùi máu tanh đã xộc thẳng vào trong mũi Sở Dương Băng, mà khứu giác của cậu đã sắp bị tra tấn đến tê liệt.
Sau cửa quả nhiên có thi thể của Angelina.
Angelina nằm ở giữa phòng, đầu bị xé thành hai nửa. Nếu như Sở Dương Băng có kiến thức phong phú về các loại hình phạt tàn khốc, cậu sẽ biết được đầu của Angelina bị như thế này là do có người dùng vật cứng cạy miệng của cô ta ra, không ngừng mở rộng góc độ cho tới khi cô ta gãy gáy mà chết.
Thi thể của Angelina chi chít những vết lỗ vì bị đâm, cô ta nằm ở giữa phòng như một con hươu đã chết sau khi bị tiêu hóa xong.