Dựa theo phán đoán của Tề Nhan, vài ba người này không phải là mật thám của bạo dân, nhưng để đảm bảo an toàn, nàng vẫn phủ thêm quần áo rồi đi đến doanh trướng nhìn xem. Đỗ Trọng đối đãi những người này rất tốt, sau khi phát hiện cuộn đặc xá không có sai sót, hắn đơn giản thống kê hộ tịch, sau đó an bài chỗ ở trong thành cho bọn họ. Nơi bọn họ ở nằm trong quân doanh, là những túp lều trại được dựng lên theo yêu cầu của Tề Nhan trước đó.
Về phần những người làm hư cuộn đặc xá, Đỗ Trọng xin chỉ thị của Tề Nhan, sau đó thu hồi những cuộn bị hỏng và đổi cho bọn họ cuộn mới.
Sau đó là bánh bao trắng vừa hấp nóng hôi hổi, thịt ba chỉ luộc ăn kèm với nước tương giã tỏi, còn có một thùng canh trứng rau dại, muốn lấy bao nhiêu tùy thích.
Sợ người đầu thú câu nệ, Đỗ Trọng chỉ để lại hai người lính múc canh, số còn lại đều bị giải tán.
Nhà ăn ngay ngắn trật tự, nhưng không khó nhìn ra những người này thật sự đói lả. Rất nhiều người cầm thịt để trước miệng, ăn hết miếng này đến miếng khác đến nỗi miệng bóng nhẫy. Đỗ Trọng chia cho mỗi người sáu cái bánh bao lớn bằng bàn tay, nhưng binh lính lại bảo không đủ, đầu bếp nữ đang hâm nóng.
Khi Tề Nhan khoác áo choàng đi vào lều, nàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tuy nói là bạo dân, nhưng nhìn bọn họ càng giống như là nạn dân. Một đám người xanh xao tiều tụy, quần áo thì đầy mảnh vá, tóc tai hỗn độn, cũng không biết đã bao lâu không tắm, nghĩ thôi cũng biết cuộc sống trên núi mùa này ra sao.
Hai binh lính nhìn thấy Tề Nhan, bọn họ vừa định thỉnh an thì Tề Nhan đã đặt một ngón tay lên môi, hai người hiểu ý nên không nói gì. Tề Nhan nhìn thùng canh đã thấy đáy, phân phó: "Nâng thêm một thùng lại đây, còn màn thầu không? Thịt heo...cũng cắt thêm một ít."
Chỉ thấy khuôn mặt vị binh lính kia co rút, dường như cực kỳ không muốn nhưng lại không dám làm trái quyết định của Tề Nhan. Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như là hắn rất đau lòng khi thấy mấy thứ này đều vào bụng bạo dân.
Tề Nhan tất nhiên cũng thấy thần sắc của hắn, nàng thấp giọng nói với giọng điệu rất bình dị: "Ngươi nhìn những người này xem, tuy chỉ có vài ba người nhưng nếu hai bên thật sự giao chiến thì dù cho mười đổi một, bọn họ ít nhất cũng có thể giết chết ba đến năm huynh đệ chúng ta. Hai bên bên này giảm bên kia tăng, có đúng vậy không?"
Binh lính giật mình, cũng may Tề Nhan nói dễ hiểu, hắn nhìn đám bạo dân đang ăn ngấu nghiến, vẻ bất đắc dĩ trong mắt dần biến mất. Hắn ưỡn ngực: "Vâng, tiểu nhân đi ngay."
Tề Nhan gật đầu, kéo chiếc áo choàng màu trắng trên người mình xuống và đưa cho Tiền Thông. Tề Nhan tiến lại gần nhóm bạo dân, Tiền Thông có chút không yên tâm: "Chủ nhân?"
Tề Nhan: "Không sao, ngươi cứ chờ ở đây."
Tiền Thông: "Vâng."
Nhà ăn quân đội chỉ là một túp lều được dựng tạm, thêm vài ba tấm gỗ dài mấy trượng được lót bên dưới, hai bên là một cái ghế dài. Tất cả bạo dân đều ngồi trên cùng một cái bàn, Tề Nhan chọn một chỗ bên cạnh ngồi xuống.
Những người đó thấy Tề Nhan ăn mặc đẹp đẽ, nhưng không phải là quan phục cũng không mang theo binh lính, cho nên bọn họ cũng không biết cụ thể nàng làm quan mấy phẩm, đành phải gật đầu hỏi thăm rồi tiếp tục lo ăn. Tề Nhan mỉm cười đáp lại, nàng không nói gì mà chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh chờ bọn họ ăn chậm lại, sau đó mới tùy ý nói: "Các huynh đệ từ đâu tới?"
Một người trong đó thấy Tề Nhan hiền lành, dáng dấp cũng tuấn tú thì cũng bớt phòng bị. Hắn ăn no nê, tâm tình càng thoải mái, sau khi ợ một hơi, hắn dùng tay áo lau miệng và đáp: "Mấy người chúng ta ngoại trừ hai người này đều đến từ núi Nguyên Bảo." Nói rồi, hắn chỉ về hai người bên cạnh.
Núi Nguyên Bảo nhìn tên đoán nghĩa, bởi vì dáng núi giống hệt nguyên bảo nên được gọi như vậy. Tề Nhan từng nghiên cứu bản đồ, ngọn núi đó chỉ cách thành năm mươi dặm, cũng vì thế mà tình hình ở tiền tuyến vẫn luôn căng thẳng.
Tề Nhan gật đầu, lại hỏi hai người kia: "Hai vị từ đâu tới?"
Một người trong đó đáp: "Chúng ta ở dưới chân núi Cẩm Tú. Đại đầu lĩnh của chúng ta nghe nói triều đình phái người tới, bèn lệnh hai người chúng ta cải trang thành dân chạy nạn lại đây dò đường, nhìn xem đến tột cùng triều đình có bao nhiêu binh mã để dễ bề tính toán."
Người trước tiếp lời: "Nửa đường gặp được chúng ta, nghe nói triều đình muốn đặc xá, bọn họ dứt khoát cầm hai cuộn đặc xá tới đây."
Tề Nhan cười đáp: "Bệ hạ hồng ân mênh mông cuồn cuộn, chỉ cần chư vị lầm đường biết quay đầu thì chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nội dung cụ thể đã được viết rõ ràng trên đại cáo, ta cũng không dong dài với chư vị, chỉ là có một chuyện ta thật sự nghĩ mãi không ra, mong các vị nhân huynh giải thích nghi hoặc."
Người nọ thấy Tề Nhan hào hoa phong nhã, giọng điệu không có cao cao tại thượng thì cảm thấy dễ chịu, lập tức đồng ý.
Tề Nhan: "Ta biết Hoài Nam gặp thiên tai, hầu hết lương thảo đều bị nước lũ cuốn trôi, nhưng chưa đầy một tháng triều đình đã đưa vật cứu tế đến Hoài Nam, Hộ bộ hạch toán rõ ràng nên hẳn là mọi người đều có phần. Thế nhưng vì sao các ngươi bỏ nhà bỏ nghiệp bí quá hoá liều?"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều biến sắc, có người thậm chí trực tiếp vỗ bàn, nổi giận nói: "Không phải nói sẽ bỏ qua chuyện cũ sao? Ngươi là ai? Vì sao tới đây tra hỏi?"
Sắc mặt những người còn lại đều không tốt lắm, bọn họ nhìn chằm chằm Tề Nhan, phảng phất như nếu không có được một đáp án vừa lòng thì bọn họ sẽ lập tức bỏ chạy.
Tề Nhan đã biết trước những người này sẽ phản ứng như vậy. Tiền Thông vọt tới, rút bội kiếm bên hông ra: "Ta xem ai dám? Các ngươi dám phản sao!"
Tề Nhan giữ tay Tiền Thông: "Lui ra."
Tiền Thông: "Chủ tử?!"
Tề Nhan: "Không thèm nghe lời ta nói luôn sao?"
Lúc này Tiền Thông mới thu kiếm, lui ra phía sau Tề Nhan.
Tề Nhan nhìn về phía cửa, người lính đi bưng thùng canh trước đó đã quay lại. Tề Nhan nói: "Các ngươi đều lui xuống đi, không có ta phân phó thì bất cứ ai đều không được quấy rầy."
Binh lính lĩnh mệnh rời đi, trong lều chỉ còn nhóm bạo dân đến đầu thú, cùng với chủ tớ Tề Nhan.
Tề Nhan đứng dậy, một tay nàng để ở trước người, tay còn lại rũ bên hông. Nàng hơi cúi đầu: "Chư vị tạm thời đừng nóng nảy. Trước tiên ta xin lỗi chư vị, ta cũng không có ác ý, lời của triều đình đáng giá ngàn vàng. Chỉ là lòng ta hoang mang, nghĩ trăm lần cũng không ra, ta chỉ muốn hiểu nguyên do mà thôi."
Đám người có không ít ánh mắt hung ác, cẩn thận hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Tề Nhan mỉm cười, đáp đúng sự thật: "Tề Nhan, tự Duyên Quân, là chủ sự đoàn ngự sử lần này. Nếu các vị có oan khuất, ta nghĩ là ta có năng lực giải quyết."
"Tề Duyên Quân? Người...người là?"
"Phò mã gia!"
"Không không không, hoàng phu đại nhân, hoàng phu điện hạ!"
Mọi người luống cuống, lần lượt bỏ chiếc đũa và bánh bao trong tay, quỳ xuống đất thỉnh an.
Tề Nhan: "Chư vị không cần đa lễ, cứ ngồi xuống chúng ta tâm sự."
Lần này không có ai dám lỗ mãng nữa, tuy Tề Nhan ban toà nhưng có vài người không dám ngồi thật, hai người chỉ dám ngồi một phần ba ghế.
Không còn ai dùng chân giẫm lên ghế, thậm chí ngồi xổm trên ghế nữa. Trên bàn có bánh bao trắng vừa hấp nóng hôi hổi, nhưng mọi người cũng chỉ có thể nhìn một cách thèm thuồng, âm thầm nuốt nước miếng.
Tề Nhan: "Ta cũng đoán được việc này có lẽ có ẩn tình, nói ra để các ngươi biết, ta tới đây để làm chủ cho chư vị."
Mọi người trao đổi ánh mắt, một vị trưởng lão chủ động đứng dậy, hành lễ với Tề Nhan và đáp: "Hoàng phu đại nhân, triều đình nói không truy cứu, là thật vậy sao?"
Tề Nhan: "Quân vô hí ngôn, bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh. Hơn nữa, ta hứa sẽ bảo mật tất cả những gì các ngươi nói hôm nay. Người cung cấp manh mối quan trọng sẽ được thưởng ba mươi lượng bạc, cũng đủ một nhà bảy người trùng kiến gia viên."
Nghe nói còn được cho bạc, thần sắc của đám người lại lần nữa thả lỏng. Vị thiếu niên ngồi bên cạnh trưởng lão chọt chọt hắn, người sau thở dài một tiếng, nói: "Nếu mấy người chúng ta có phúc gặp hoàng phu điện hạ, có vài lời cũng không thể không nói. Đại nhân, Hoài Nam chúng ta có tham quan!"
Tề Nhan cau mày: "Nói tiếp."
Trưởng lão: "Triều đình có chỉ, dựa theo lệ thường, cắm một chiếc đũa vào nồi cháo dùng cứu tế nạn dân mà đũa không ngã thì mới xem là hợp lệ. Chuyện này...người cũng biết mà đúng không?"
Tề Nhan: "Tất nhiên."
Trưởng lão: "Mấy ngày đầu khi trưởng quan triều đình còn ở đó, cháo thật sự rất đặc, ăn một bữa có thể no hơn nửa ngày. Nhưng khi những trưởng quan đó vừa rời đi thì mọi chuyện đã thay đổi, cháo cứu tế rất nhạt nhẽo, một chén chỉ có mấy hột gạo. Lũ lụt cuốn trôi kho lúa, nhà nào cũng không có lương thực dự trữ, chúng ta đều đói!"
Tề Nhan: "Ta nhớ triều đình có trực tiếp phát một phần lương thảo đến tay nạn dân, cũng xảy ra sự cố sao?"
Trưởng lão thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.
Vị thanh niên bên cạnh nói tiếp, hắn trả lời: "Không xảy ra sự cố, đúng là có cho, mỗi ngày một nhà ba người có thể lãnh một cân gạo. Nhưng trong một cân gạo đó trộn lẫn ba lạng cát, thậm chí còn là cát mịn, sàng không ra nhặt không sạch, chỉ có thể nấu cùng gạo ăn cho nghiến răng!"
Trưởng lão: "Tam Ngõa, sao ngươi có thể nói chuyện với hoàng phu điện hạ như vậy?!"
Tam Ngõa: "Ăn ngay nói thật, ta sợ cái gì?"
Tề Nhan cau mày, nàng nhìn quanh một vòng, thấy sắc mặt tất cả mọi người đều ưu sầu, dường như có khổ mà không nói nên lời, ánh mắt của nàng cũng dần trở nên lạnh lùng.
Tề Nhan nhẹ giọng hỏi: "Mấy vị cũng bị như thế sao?"
Một người khác đáp: "Đâu chỉ chúng ta, theo ta được biết, hơn sáu ngàn huynh đệ trên núi Nguyên Bảo đều bị như vậy. Chúng ta đều ở cùng một huyện, đây vốn là nơi giàu có và đông đúc, nhưng một hồi hồng thủy đã cuốn sạch tất cả, lương thực tích trữ cũng không còn. Giờ đã là cuối năm, sang năm sẽ phải thu thuế, dù sao đến lúc đó cũng chết, không bằng sớm tìm đường mưu sinh, lỡ như..." Giọng nói của người nọ đột nhiên giảm xuống, hắn oán hận nhìn Tề Nhan, câm miệng lại.
Ngón tay thon dài của Tề Nhan gõ lên mặt bàn, sau đó nàng tiếp tục nói: "Lỡ như được việc, còn có thể làm công thần khai quốc, còn có tiền thưởng, có phải hay không? Nhưng đây không giống như lời nông dân sẽ nói. Là ai dạy ngươi?"
Sắc mặt người nọ thoáng chốc tái nhợt, hắn sợ hãi nhìn Tề Nhan, ánh mắt có chút mờ mịt: "Không, không ai dạy, mọi người đều...đều nói như vậy."
Tề Nhan thở dài: "Ta nói rồi, nếu triều đình bỏ qua chuyện cũ, ta tất nhiên sẽ không thu sau tính sổ. Hôm nay các ngươi cứ nói thoả thích, ta lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, chỉ cần rời khỏi lều thì sẽ không có ai nhắc lại lời của chư vị. Ta xin chư vị để tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ đương kim bệ hạ là nữ tử ra, thì từ khi đăng cơ đến nay người có làm ra hành động bất nhân nào không? Mấy năm nay đâu đâu cũng không được yên ổn, có bao nhiêu nông hộ đã được triều đình giảm miễn thuế? Hai bên nam bắc đồng thời gặp tai họa, triều đình đều dốc toàn lực để cứu trợ. Từ xưa đến nay, mưu phản luôn là tội lớn bị tru di cửu tộc, triều đình binh nhiều tướng mạnh, các quân sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm... Nếu thật sự xảy ra chiến tranh, trăm vạn đại quân sáng đi chiều đến, dù cho các ngươi chiếm địa lợi, nhưng sao có thể không bị địch vây hãm dồn vào núi chỉ trong trăm ngày? Chư vị chớ quên, tuy bệ hạ là nữ tử, nhưng nàng cũng là huyết mạch đích xuất duy nhất của tiên đế, thân phận vô cùng tôn quý, kế thừa đại thống một cách danh chính ngôn thuận."
Tề Nhan hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Chuyến này, bệ hạ ban cho ta Thượng Phương Bảo Kiếm, quyền sinh sát đều nằm trong tay ta. Nếu đã nghe nói có tham quan ô lại ở giữa quấy phá, ta tất nhiên không thể ngồi yên mà nhìn. Cho dù có là ai, thì đều sẽ bị nghiêm trị không tha. Lát nữa quay về ta sẽ viết một phong thư trình tấu bệ hạ, xin nàng tiếp tục điều lương thảo tới. Vấn đề lương thực sẽ được giải quyết, mà nhà cửa các ngươi bị lũ lụt cuốn trôi, cũng sẽ mau chóng được xây lại."
Mọi người trong sân đều lộ ra vẻ phấn khích, thậm chí còn có người đỏ hốc mắt. Nói thẳng ra, con đường mà bọn họ đi rất nguy hiểm, có hối hận hay không thì chính lòng bọn họ rõ ràng nhất. Hiện giờ không những được đặc xá, mà cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy hy vọng để sống tiếp, nào có thể không cảm động đến rơi nước mắt.
Không biết ai là người đầu tiên quỳ xuống, những người còn lại đều lần lượt noi theo: "Đa tạ bệ hạ, đa tạ hoàng phu!"
Tề Nhan tiếp tục nói chuyện cùng những người này một lúc lâu rồi mới rời đi. Nàng đã đại khái thăm dò ra châu phủ nào ở Hoài Nam xảy ra vấn đề. Trước khi chia tay, Tề Nhan đã giao cho bọn họ một nhiệm vụ, đó là mang cuộn đặc xá quay về núi Cẩm Tú và núi Nguyên Bảo, quy hàng hơn một vạn bạo dân trên núi, nói cho bọn họ rằng đại doanh có rượu có thịt có quần áo mùa đông, lương thực và nhà mới đều đang chờ bọn họ.
Ban đầu bọn họ còn có chút do dự, sợ quay về sẽ bị đại đầu lĩnh xử tử. Tuy nhiên, thiếu niên tên là Tam Ngõa kia là người đầu tiên đứng dậy, nhận lấy gánh nặng này.
Tề Nhan rất cảm động, nàng nói với Tam Ngõa: "Ta phái người hầu bên cạnh ta đi theo ngươi, bằng vào võ công của hắn, cứu ngươi ra ngoài không thành vấn đề, hai con khoái mã giấu dưới chân núi cũng tiện cho các ngươi thoát thân. Sau khi quay về đó, có thể chọn người ngươi quen biết để khuyên nhủ trước."
- --
Sau khi quay về lều, Tề Nhan đốt đèn, cắt giấy rồi mài mực, cũng mệnh Tiền Thông canh cửa.
Tề Nhan ngồi ngay ngắn sau án thư, cầm bút lông bắt đầu viết thư, nhưng nàng không viết cho Nam Cung Tĩnh Nữ như lời nàng đã nói trước đó.
Thay vào đó nàng viết thư cho Tiền Nguyên, đại chưởng quỹ của Tứ Phương tiền trang...
Tề Nhan không dám viết bức thư này cho Cốc Phong. Dựa theo tính tình của đối phương, nói không chừng hắn sẽ đi cả ngày lẫn đêm tới Hoài Nam, tận tình khuyên nàng hiểu rõ lợi và hại, có lẽ cuối cùng còn không thèm nghe lời nàng.
Tiền Nguyên thì khác, hắn thông minh ổn thỏa, luôn chấp hành mệnh lệnh của nàng mà không có bất kỳ ý kiến gì.
Tề Nhan viết thư cho Tiền Nguyên, lệnh cho hắn trong thời hạn một tháng, chỉ giữ lại Tứ Phương tiền trang, duy trì hai sản nghiệp là tiền trang và tiệm gạo. Những thứ còn lại, bao gồm tửu lâu, quán trà, tiêu cục, tiệm vải, thư phòng, hàng hải đều bán đại hạ giá. Ngoài ra, phái người mang bạc và ngân phiếu đến Hoài Nam.
Lúc nãy Tề Nhan hứa với nạn dân rằng sẽ có lương thực, sẽ có nhà mới... Những thứ này không phải há mồm nói là có, mà là cần một số tiền khổng lồ.
Triều đình hiện tại không có bạc, Tề Nhan hiểu rõ hơn ai hết. Hơn nữa, kế sách của nàng trước đó vốn dĩ không có tính tới chuyện này, cho nên số bạc này Nam Cung Tĩnh Nữ không trả mà là nàng sẽ trả.
Tề Nhan vừa viết thư vừa cảm thấy may mắn: May mà lần này nàng kiên trì cãi lời Nam Cung Tĩnh Nữ. Tình hình ở Hoài Nam không hoàn toàn giống với những gì nàng tưởng tượng, nếu cứ cứng nhắc thì e là sẽ xảy ra sự cố.
Hiện tại Tề Nhan đã có thể hoàn toàn khẳng định, lần này Hoài Nam xảy ra phản loạn là do thế lực của người đeo mặt nạ âm thầm quạt gió thêm củi. Tình hình như vậy, nếu phóng lửa đốt núi buộc bọn họ đi vào khuôn khổ thì cũng chỉ phản tác dụng, cần phải dùng lợi ích cảm hóa để những người lầm đường này biết quay đầu, âm thầm phá tan kế hoạch của người đeo mặt nạ.
Hơn nữa Tề Nhan hiện tại khẳng định, một trong số quan viên Hoài Nam là người của tiền triều. Nếu chỉ đơn thuần là cháo cứu tế loãng, thì còn có thể lý giải rằng có người ở giữa kiếm lời.
Nhưng trộn cát vào gạo cứu tế, thậm chí còn là cát mịn...vậy thì không đơn giản là kiếm lời nữa.
Trước đó Tề Nhan còn cảm thấy kỳ quái, vì sao bá tánh Hoài Nam sẽ hành xử như vậy? Cuối cùng nàng cũng đã có đáp án.
Ban đầu nàng lập ra Tứ Phương tiền trang là để bồi dưỡng phe phái của mình, bảo vệ an đạt và muội muội.
Hiện giờ muội muội đã có nơi thuộc về, an đạt dường như đã có con đường của riêng hắn, mà nàng cũng đã báo thù được Vị Quốc, sự tồn tại của Tứ Phương tiền trang không còn lớn nữa. Giữ lại hai sản nghiệp dễ sắp xếp nhất là tiền trang và tiệm gạo đều là chiến lược dự phòng, còn có thể che chở một đám người là ý nghĩa tồn tại cuối cùng của nó.
Về phần bạc, tất nhiên là có bao nhiêu thì ép ra bấy nhiêu, phải giải quyết xong vấn đề ở Hoài Nam trước. Hậu phương triều đình an ổn thì nàng mới có thể rảnh tay tới nói chuyện với an đạt.
Nếu nàng đã hứa với nàng ấy rằng sẽ mang tin tốt ở Hoài Nam về cho nàng ấy, vậy thì nàng phải thúc đẩy chuyện này bằng bất cứ giá nào. Tề Nhan thậm chí nghĩ: Lỡ như không đủ tiền, nàng lấy đồ trong kho riêng đem bán thì sao?
Viết xong lá thư, Tề Nhan lấy từ lồng ngực ra một một con dấu riêng bị khuyết góc rồi ấn lên. Đây là con dấu độc nhất vô nhị trên đời này, không thể làm giả, chỗ khuyết là do Tề Nhan làm rơi mà thành. Nàng đã từng ấn con dấu lên thư gửi cho Tiền Nguyên và Cốc Phong, tiện cho họ đối chiếu.
Hoài Nam có một cứ điểm liên lạc của Tứ Phương tiền trang, như thế cũng tiện.
Tề Nhan: "Gửi lá thư này cho phụ thân ngươi, càng nhanh càng tốt."
Tiền Thông: "Vâng."
Tề Nhan đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, nàng gọi Tiền Thông lại: "Chờ đã."
Tiền Thông: "Vâng."
Tề Nhan suy nghĩ lại và viết thêm một lá thư, yêu cầu Nam Cung Tĩnh Nữ mang hai vạn lượng bạc đến đây.
Tề Nhan nghĩ: Bỗng nhiên có nhiều bạc như vậy, nếu triều đình không biết chuyện thì e là sẽ đặt nghi vấn. Nàng xin Nam Cung Tĩnh Nữ một ít tiền để tượng trưng, cũng có thể giấu người tai mắt.
Hai vạn lượng có phải là hơi nhiều không? Tề Nhan có chút do dự, nàng không thể quên hình ảnh Nam Cung Tĩnh Nữ nói quốc khố không có tiền. Lúc trước, nàng ấy còn là cô công chúa nhỏ không biết tiền là vật gì.
Nhưng nếu muốn quá ít thì cũng rất kỳ, một phong tấu chương gửi từ ngàn dặm xa xôi mà chỉ yêu cầu ít tiền thì thật sự không thể nào nói nổi. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Tề Nhan quyết định không thay đổi, yêu cầu hai vạn lượng.
Sau khi Tiền Thông rời đi, Tề Nhan cười một mình, cũng không biết nàng nghĩ tới cái gì.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.