Khi Tề Nhan vào cung đã là sau giờ ngọ, nhưng Nam Cung Đạt chăm chú lắng nghe đến nỗi quên cả giờ giấc, thỉnh thoảng hắn còn đưa ra vài vấn đề để thảo luận với Tề Nhan.
Mà Tề Nhan cũng làm tròn bổn phận của một “bề tôi“. Nàng biết gì nói nấy, không có nửa lời giấu giếm, thậm chí còn nói ra không ít lời từ tận đáy lòng.
Nội thị thấy hai người chăm chú tán gẫu thì đã sớm treo mười sáu chiếc đèn cung đình lên, chiếu sáng toàn bộ nội điện như là ban ngày.
Bọn họ đã thảo luận xong vấn đề về Tấn Châu từ lâu, hai người lại nói đến dân sinh cả nước, thu nhập từ thuế, phong thổ, tác phong của các quan lại, khoa cử, thậm chí là nói đến việc quản lý nam bắc Lạc Xuyên. Phàm là vấn đề Nam Cung Đạt có thể nghĩ đến, hắn đều xách ra hỏi, mà Tề Nhan lại lần nữa thể hiện tài trí và thủ đoạn gần như yêu nghiệt của nàng. Lời nàng nói luôn đánh vào điểm mấu chốt, tầm nhìn sâu rộng.
Nam Cung Đạt vô cùng kích động, thậm chí chòm râu trên môi hắn còn run lên. Nếu không vì hắn không tiện đi lại, e rằng hắn đã sớm vọt tới trước mặt Tề Nhan.
Khi Tề Nhan vừa dứt lời, Nam Cung Đạt không khỏi vỗ tay và thở dài: “Muội phu thật đúng là rường cột của nước nhà, là kỳ tài có một không hai! Ngươi hoàn toàn xứng với danh hiệu 'hai nguyên một hoa' trước kia, hôm nay xem như bản cung mở mang tầm mắt!”
Tề Nhan mím môi, tuy được hoàng tử giám quốc khen ngợi nhưng nàng không hề có chút vui sướng nào. Ánh mắt nàng thâm thúy bình tĩnh, nàng đạm nhiên trả lời: “Điện hạ quá khen, thần cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, may mắn điện hạ không chê.”
Nam Cung Đạt nghe xong thì gật đầu, hắn đánh giá Tề Nhan từ trên xuống dưới một phen, hắn càng lúc càng vừa mắt vị muội phu này.
Trong triều, ngoại trừ Nam Cung Nhượng và Tứ Cửu ra, không ai biết người ngồi phía sau bình phong bốn năm nay chính là Nam Cung Tĩnh Nữ. Tuy Nam Cung Đạt cũng cảm nhận được muội muội xa cách hắn, nhưng hắn chỉ cho rằng nữ nhi gia trưởng thành nên có nhiều tâm tư hơn xưa, vẫn chưa nghĩ quá nhiều.
Có lẽ bản thân Nam Cung Tĩnh Nữ cũng chưa nhận ra được, người chủ động xa cách Nam Cung Đạt chính là nàng.
Tuy nàng thường xuyên thương cảm vì tình cảm với tỷ tỷ và huynh trưởng không bằng trước kia, nhưng xét đến cùng, tất cả chỉ là vì vị trí của nàng đã thay đổi.
Lúc trước Nam Cung Tĩnh Nữ là đích công chúa duy nhất của hoàng tộc, sinh ra đã vô cùng tôn quý. Nàng không cần tranh đoạt bất cứ thứ gì, chỉ cần là thứ nàng muốn thì đều sẽ thuận lý thành chương biến thành vật sở hữu của nàng.
Nhưng mà bốn năm nay, dù cho Nam Cung Tĩnh Nữ không muốn nghĩ quá sâu xa, cũng không muốn tiếp thu hết thảy, nhưng nàng đã dần hiểu được dụng ý của phụ hoàng.
Đến tột cùng thì Nam Cung Tĩnh Nữ có thèm muốn cái ngai vàng cao quý đứng trên vạn người ấy không? Chỉ có một mình nàng biết rõ đáp án.
Khi vị trí của một người thay đổi thì tâm thái của họ tất nhiên cũng sẽ thay đổi. Ở trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ, Nam Cung Đạt không còn là vị huynh trưởng nhân từ đáng cho nàng ỷ lại, mà hắn đã biến thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nàng...
Cũng không biết khi nào Nam Cung Tĩnh Nữ mới có thể hiểu, tất cả nỗi đau nàng phải chịu đựng đều bắt nguồn từ việc dục vọng không ngang bằng với năng lực của bản thân.
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ tránh ở phía sau bình phong. Nàng ngồi liệt trên ghế, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nam Cung Đạt và Tề Nhan luận chính quá xuất sắc, từng câu từng chữ đều đánh mạnh vào lòng Nam Cung Tĩnh Nữ.
Thứ nhất, từ trước đến nay nàng đều dốc lòng học tập, tay không rời sách, thường xuyên đọc sách đến tận khuya. Nàng vốn tưởng rằng hiện giờ nàng có thể “giẫm” người phụ lòng nàng ở dưới chân, nhưng nàng kinh ngạc phát hiện, những gì Tề Nhan thể hiện lúc trước cũng chỉ là muối bỏ biển. Nếu người kia bộc lộ bản lĩnh thật sự, cũng không biết bao giờ nàng mới đuổi theo kịp.
Thứ hai, Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi nghĩ, nếu nàng đổi chỗ với Nam Cung Đạt, nàng có thể đưa ra được những vấn đề có chiều sâu, hay là xảo diệu tiếp lời của Tề Nhan hay không?
Đáp án hiển nhiên là không.
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn chặt môi dưới, nàng đột nhiên cảm thấy thất bại và sốt ruột.
Cho đến hôm nay, rốt cuộc thì nàng đã hiểu được dòng chữ phụ hoàng viết ra lúc vô ý: Phụ hoàng sẽ nỗ lực chịu đựng thêm mấy năm nữa...
Hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ có chút ướt, sự mệt mỏi tích lũy mấy ngày nay ập đến, trước mặt nàng tối sầm.
Nội thị nhắc Nam Cung Đạt rằng sắc trời đã tối, cửa cung sẽ đóng sau một canh giờ nữa...
Nam Cung Đạt giật mình, hắn nhìn sắc trời bên ngoài điện, cảm giác ê ẩm lan từ vai đến eo.
Nam Cung Đạt: “Đã đến canh giờ này rồi sao? Bản cung...”
Tề Nhan: “Như vậy thần xin phép cáo lui trước.”
Nam Cung Đạt cười, hắn nâng tay: “Muội phu chậm đã, đều do bản cung nhất thời bàn luận quá hăng say, có một vị đợi ngươi đã lâu, ngươi phải gặp người này mới được.”
Tề Nhan vô cùng bất ngờ, nàng bất giác ngẩng đầu nhìn về phía bình phong. Khắp chính điện, cũng chỉ có nơi này mới có thể dùng để ẩn náu.
Nam Cung Tĩnh Nữ nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, nàng yếu ớt thở ra một hơi, đứng dậy đi ra ngoài bình phong.
Nam Cung Đạt không tiện đi lại nên vẫn chưa đứng dậy, hắn hơi rướn người, mỉm cười nhìn về bên kia.
Cửa sổ nhỏ phía tây nam của đại điện bị mở ra, khiến cho một ngọn gió oi bức thổi vào, mười hai chiếc đèn cung đình lay lắc theo ánh nến.
Nam Cung Tĩnh Nữ thoải mái nhấc chân, nàng đặt hai tay lên bụng nhỏ, chậm rãi bước ra khỏi bình phong.
Tề Nhan đứng lên, nàng hơi ngẩng đầu, dừng mắt ở trên người Nam Cung Tĩnh Nữ. Ba năm không gặp, dáng vẻ của nàng ấy vẫn giống với hình bóng trong trí nhớ của nàng, nhưng dường như cũng có thêm vài phần phong tình của nữ tử.
Dáng người non nớt trở nên đẫy đà, cung trang được may khéo léo càng khiến cho thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ lả lướt hấp dẫn. Ngũ quan của Nam Cung Tĩnh Nữ cũng nảy nở hơn ba năm trước đây, như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ của tuổi đôi mươi.
Ba tỷ muội Nam Cung tộc đều rất xinh đẹp. Nếu Quỳnh Hoa công chúa nhiệt tình như lửa, Chước Hoa công chúa trầm tĩnh như nước, vậy thì...
Vị Trăn Trăn điện hạ trước mặt càng giống như một cơn gió mang theo hương hoa của mùa xuân. Cơn gió ấy thấm vào ruột gan, lại mang theo sự tự do và khéo léo mà hai người trước không có được. Tuy không thể đả thương người nhưng gió xuân đủ sức khiến trăm hoa điêu tàn, ngoài ra cũng khó khống chế hơn nước với lửa.
Nam Cung Tĩnh Nữ dừng ở bên ngự án, giương mắt nhìn về phía Tề Nhan. Trong thoáng chốc, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy trái tim bình lặng của mình vang lên một tiếng “đùng”, tựa như có ai đó ném một viên đá vào mặt hồ phẳng lặng.
Dẫu viên đá kia chỉ xuất hiện một thoáng liền biến mất, nhưng nó đã để lại gợn sóng này đến gợn sóng khác, tầng tầng trùng điệp, kéo dài không thôi.
Mãi đến khi viên đá ấy kích động đến mọi ngóc ngách của mặt hồ, đập vào bờ và dừng lại.
Ba năm nay, chẳng biết là cố ý hay vô tình, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ đều tránh nghe tin tức về Tề Nhan. Ngoại trừ cần phải phê duyệt tấu chương đối phương trình lên định kỳ, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không hỏi thăm chuyện có liên quan đến Tề Nhan.
Lúc Tề Nhan sắp vào kinh, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng sẽ tưởng tượng, Tề Nhan ba năm sau sẽ có dáng vẻ thế nào? Là béo hay là gầy? Người nọ có để râu giống như những nam tử khác không?
Thần sắc của Nam Cung Tĩnh Nữ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi khuôn mặt người kia một khắc nào. Nàng có chút hoảng hốt, phảng phất ba năm nay chỉ là một giấc mơ, đứng ở trước mặt nàng vẫn là vị thiếu niên thư sinh ngày xưa.
Người nọ đi vào Vị Ương cung, cung kính quỳ gối trước mặt nàng, ôn hòa nói: “Thần, Tấn Châu Tề Nhan, phụng chỉ nghênh thú điện hạ...”
Người nọ xốc khăn voan của nàng lên, dùng đôi mắt màu hổ phách sáng ngời kia đánh giá nàng.
Người nọ nắm tay nàng, ngăn không cho nàng chạm vào ly rượu. Hay là lúc người nọ cau mày, bất đắc dĩ nhìn nàng và nhẹ giọng nói: “Điện hạ, người đã uống ba ly.”
Còn có ban đêm rét lạnh kia, người nọ ngơ ngẩn chờ nàng trên cung đạo. Mãi đến khi mặt trời ngả về phía tây, minh nguyệt treo cao, người nọ vẫn không chịu rời đi. Sau đó, người nọ mở to đôi mắt mê mang, khẽ gọi: “Điện hạ?”
Còn có, còn có...
Từng chuyện cũ như nước vỡ đê, không ngừng trào ra.
Có nhiều chuyện Nam Cung Tĩnh Nữ đều cho rằng bản thân đã quên mất, nhưng từ khoảnh khắc gặp lại Tề Nhan, nàng đột nhiên nhớ rõ tất cả, tựa như những chuyện ấy mới xảy ra ngày hôm qua.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện Tề Nhan cũng có chút thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi ở đâu thì Nam Cung Tĩnh Nữ lại không nói nên lời.
Hóa ra bọn họ đã thành thân lâu như vậy, từ năm Cảnh Gia thứ tám đến năm Cảnh Gia thứ mười bốn, suốt sáu độ xuân thu.
Nam Cung Đạt thấy hai người này nhìn chằm chằm nhau như tượng đá thì không khỏi cười khẽ ra tiếng, hắn thầm cảm thấy thú vị.
Hắn giơ tay gọi nội thị lại đây, cầm nạng đi ra khỏi bình phong.
Tề Nhan cẩn thận quan sát từng biến hóa rất nhỏ trong thần sắc của Nam Cung Tĩnh Nữ, cảm nhận được đối phương động dung, nàng cũng có chút khẩn trương.
Tề Nhan: “Điện hạ.”
Tiếng gọi này khiến cho lòng Nam Cung Tĩnh Nữ mềm nhũn. Nàng hơi gật đầu, nhưng nghĩ đến vị nào đó còn ở phò mã phủ và cái đuôi nhỏ ở Vị Ương cung, tâm nàng chợt lạnh.
Nàng đi xuống bậc thang đến trước mặt Tề Nhan, nhìn thoáng qua đôi mắt màu hổ phách ngầm chờ mong của đối phương, nhàn nhạt nói: “Phò mã đi đường vất vả.”
Tề Nhan mím môi, thấy Nam Cung Đạt đã rời đi, nàng nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ có khỏe không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ không có trả lời, ngược lại nói: “Yến Dương quận chúa vẫn luôn ồn ào muốn gặp ngươi, ngươi đi theo bản cung đến gặp nàng đi.”
Tề Nhan rũ mắt: “Vâng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ đi ở đằng trước, Tề Nhan đi theo phía sau. Vạt áo cung trang thật dài quét qua nền gạch, cũng ngăn cách hai người.
Hai con loan điểu được thêu phía sau cung trang của Nam Cung Tĩnh Nữ, trông sinh động như thật, cũng cao quý không gì sánh được.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tề Nhan cẩn thận quan sát, bởi vì trước kia các nàng vẫn luôn sóng vai đi cùng nhau.
Mỗi nội điện trong triều đều có đặt một cái vạc băng, một luồng gió đêm thổi tới khi họ bước ra khỏi đại điện, cho nên liền có chút oi bức.
Trời đã tối sầm, hai người cung tì cầm đèn lồng trong tay, một trái một phải đi bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ. Bọn họ đi chưa được vài bước thì có một tiếng động vang lên ở phía sau. Tề Nhan không cẩn thận đá vào phần gạch lồi lên, bị vướng chân.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng lại, nàng nhớ Tề Nhan “không thể nhìn thấy gì vào ban đêm“. Nàng hết siết chặt tay rồi lại thả lỏng, sau đó tiếp tục bước đi.
Chỉ là lúc này, nàng đi rất chậm.
- --
Trở lại Vị Ương cung, Nam Cung Tĩnh Nữ trực tiếp đi đến noãn các. Trần Truyện Tự cao giọng phụ xướng: “Trăn Trăn điện hạ và phò mã gia giá lâm!”
Linh Chi và Tiên Thảo đang ở lầu một thêu thùa may vá, bọn họ còn tưởng rằng mình nghe lầm. Hai người liếc nhìn nhau, lập tức ngừng công việc của mình lại.
Linh Chi nhanh chóng bước ra noãn các rồi quỳ gối sang một bên, Tiên Thảo thì lên lầu hai ôm Tề Ngọc Tiêu xuống.
Linh Chi: “Nô tỳ tham kiến điện hạ, tham kiến phò mã gia!”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Hãy bình thân.”
Tề Ngọc Tiêu thoát khỏi lồng ngực Tiên Thảo, nàng nhanh chóng chạy tới, túm chặt lấy tay áo Nam Cung Tĩnh Nữ, ngửa đầu ngọt ngào cười: “Mẫu thân~.”
Tề Nhan nhìn tiểu nữ hài cao không bằng mặt bàn ở trước mặt, nàng ngây ngẩn cả người.
Nam Cung Tĩnh Nữ “ừ” một tiếng: “Còn không chào phụ thân ngươi sao?”
Tề Ngọc Tiêu quay đầu, ngay khi nhìn thấy Tề Nhan, nàng lập tức trốn ra phía sau Nam Cung Tĩnh Nữ. Ngọc Tiêu túm lấy vạt áo của Nam Cung Tĩnh Nữ, nhút nhát dò nửa cái đầu ra.
Tề Nhan mỉm cười với tiểu Ngọc Tiêu, tiểu gia hỏa lập tức rụt đầu về, hoàn toàn núp sau Nam Cung Tĩnh Nữ, nói thế nào cũng không chịu ra...
- --
Tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu:
Tề Ngọc Tiêu: Tiên Thảo nói, người xấu đều có vết sẹo trên mặt.
Tề Nhan:...? Đây là do ta cứu mẹ ngươi, không phải, là...dì ngươi, cũng không đúng, là...ờ...dượng của ngươi? Cứu...mợ ngươi nên mới bị cành cây quẹt phải!
Nam Cung Tĩnh Nữ: Nhà các ngươi thật là loạn, không trêu chọc nổi không trêu chọc nổi.