Kính Vị Tình Thương

Chương 224: Chương 224: Cách thế giới vận hành luôn được sử sách mở đường




Tề Nhan nghe thấy tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ thì không chút do dự quẹt một đường lên cổ Nam Cung Đạt, sau đó nàng mới ngửa ra phía sau. Một tiếng “keng” vang lên, không biết là ai đã bắn trúng kim quan trên đầu Tề Nhan, kim quan vỡ vụn, tóc Tề Nhan cũng theo đó mà rối tung.

Nam Cung Đạt siết cổ thống khổ giãy giụa trên mặt đất, tâm phúc của hắn thì bổ nhào vào người hắn rồi hét lớn.

Vào thời khắc sinh tử, Tề Nhan căn bản không kịp suy nghĩ gì cả. Nàng chỉ biết, nếu Nam Cung Đạt chết, Ngự Lâm quân sẽ bị động như rắn mất đầu. Nếu nàng chết mà có thể kéo thêm một người của Nam Cung hoàng tộc đi cùng, con đường đến hoàng tuyền cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.

Tề Nhan có thể né được lần này đều dựa vào may mắn, chỉ cần hơi chậm một chút thì có lẽ mũi tên kia đã cắm vào đầu nàng.

Tề Nhan cầm dao găm và lui về sau mấy bước, nhưng tình thế hiện tại vẫn vô cùng hung hiểm, quân số bên địch đông hơn nàng rất nhiều, hơn nữa đối phương còn được trang bị cung tiễn. Nếu Tề Nhan xoay người đào tẩu thì e là nàng sẽ bị loạn tiễn bắn chết, chống cự hay chạy trốn đều vô dụng, cũng chỉ còn cách dùng mưu để tìm đường sống.

“Chủ tử! Chủ tử!!!” Tâm phúc của Nam Cung Đạt nằm trên người Nam Cung Đạt rồi khóc rống, nhưng chất độc đã chảy vào máu hắn qua miệng vết thương. Nam Cung Đạt càng lúc càng co giật dữ dội, có vẻ như là không thể sống nổi nữa.

Nam Cung Đạt giãy giụa đã thu hút sự chú ý của Ngự Lâm quân, cũng cho Tề Nhan thời gian thở dốc và suy nghĩ đối sách.

Tề Nhan nhanh chóng phân tích thế cục trước mắt: Nam Cung Đạt vừa chết, những Ngự Lâm quân đó sẽ mất đi chỗ dựa và động lực, như vậy sẽ có hai kết quả.

Một là: Bất chấp tất cả, trực tiếp bức cung làm loạn, mong người thượng vị sẽ không truy cứu.

Hai là: Bỏ xe giữ tướng, hy sinh vài người để bảo toàn nhiều người hơn.

Như vậy xem ra, không phải là nàng hoàn toàn không có cơ hội, chỉ là...đối phương đông như vậy, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, muốn đàm phán với bọn họ tuyệt đối không dễ dàng. Chỉ cần nói sai một câu khiến ai đó tức giận, bọn họ phóng tên bắn lén thì nàng cũng đừng hòng sống!

Nam Cung Đạt đã chết, đám Ngự Lâm quân ở hàng phía trước dần chú ý tới Tề Nhan, chỉ thấy ánh mắt bọn họ nham hiểm, lần lượt dựng binh khí trong tay lên.

Tề Nhan hít sâu một hơi, nàng vứt dao găm trong tay đi: “Chư vị, xin nghe ta nói.”

“Nghe cái đầu nhà ngươi, đến nộp mạng đi!”

Tề Nhan: “Ta có cách bảo vệ mọi người, bao gồm cả gia tộc của các ngươi!”

Ngự Lâm quân bắt đầu xì xào, may mà không có ai nhảy ra công kích Tề Nhan. Tề Nhan thở dài nhẹ nhõm: “Việc Nam Cung Đạt mưu phản không có liên quan đến chư vị, ta có thể làm chứng cho mọi người. Chuyện nên làm bây giờ là bắt người này lại!” Nói rồi, Tề Nhan chỉ vào tâm phúc của Nam Cung Đạt.

Ngự Lâm quân chần chờ một lát, có mấy người dẫn đầu bước ra khỏi hàng khống chế tâm phúc của Nam Cung Đạt. Đối phương bắt đầu chửi ầm lên, nhưng Ngự Lâm quân đã đánh gục hắn bằng vài quyền, khiến hắn không dám lên tiếng nữa.

Một tên Ngự Lâm quân trong đó dùng đao chỉ vào Tề Nhan: “Chúng ta nhiều người như vậy, nếu ngươi qua cầu rút ván thì sao?”

Tề Nhan: “Chư vị có thể giết ta trong chốc lát, nhưng nếu không có ta làm chứng thì các ngươi đều sẽ gặp bất lợi. Ta biết, phần lớn các ngươi đều là con cháu thế gia. Các ngươi hãy suy nghĩ đến tông thân, đến gia tộc các ngươi đi! Chư vị à...Nam Cung Đạt mưu phản, các ngươi giết được phản tặc, nếu cùng ta mang thi thể và đồng lõa của hắn trở về thì chư vị chẳng những không sai mà ngược lại còn có công!”

Ngự Lâm quân khe khẽ nói nhỏ, có người tin cũng có người không tin. Lòng Tề Nhan cũng đang rất lo lắng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố tỏ ra thản nhiên.

Tề Nhan: “Chư vị, Trung thư lệnh Hình đại nhân và thái uý Lục đại nhân đã biết được âm mưu của Nam Cung Đạt. Ta đi theo cũng là vì nghe theo ý của các vị điện hạ và đại nhân, chỉ cần ta toàn lực làm chứng thì mọi người sẽ được an toàn.” Ngụ ý là, rất nhiều người đã nhìn thấy Tề Nhan chạy ra ngoài, nếu giết nàng thì chỉ khiến tội bọn họ thêm nặng.

Trong hàng có không ít tâm phúc do Nam Cung Đạt xếp vào, nhưng lúc này Nam Cung Đạt đã chết, bọn họ có xúi giục nữa thì cũng vô dụng. Ngược lại, nếu lên tiếng rồi bị người khác chú ý tới, có lẽ bọn họ sẽ trở thành người chịu tội thay.

Vì thế, những người này chỉ đành trơ mắt nhìn Tề Nhan trấn an cảm xúc của Ngự Lâm quân. Mấy tên thủ lĩnh Ngự Lâm quân cùng nhau bàn luận, bọn họ quyết định lấy ngựa chết làm ngựa sống, tin tưởng Tề Nhan lần này.

Quan trọng chính là: Xuất thân của những người này tương đối cao quý, phụ thân hoặc là trưởng bối trong tộc đều làm quan ở trong triều. Tuy phần lớn bọn họ đều là quan viên dưới tứ phẩm, nhưng nếu so với Ngự Lâm quân xuất thân ở địa phương thì điều kiện của bọn họ tốt hơn.

Bọn họ nhận ra Tề Nhan: Người này là phò mã của Trăn Trăn công chúa. Nguyên Hậu Mã thị vừa được ban thụy hào tôn vinh vô thượng, mà Trăn Trăn công chúa là đích nữ duy nhất, thân phận tất nhiên còn cao quý hơn.

Mấy người tụ tập ở một chỗ, nhỏ giọng thương lượng: “Các vị huynh đệ, tạm thời tin hắn một lần đi.”

“Lỡ hắn bán đứng chúng ta thì sao?”

“Pháp luật không thể trừng phạt hết tất cả mọi người, huống chi chúng ta đông người như vậy.”

“Qua cầu rút ván thì sao? Ngươi không sợ sau này triều đình tính sổ chúng ta à?”

“Là hắn giết Nam Cung Đạt, nhiều người chúng ta đều thấy, hắn hiện tại không có lựa chọn nào khác.”

“Nam Cung Đạt mưu phản chẳng lẽ chỉ dựa vào tùy tùng của hắn thôi sao, đồ ngốc đều biết nhất định là có nội ứng, nếu triều đình tra thì thế nào?”

“...Vậy thì chỉ có thể bo bo giữ mình, ít nhất có thể giữ được mạng mấy người chúng ta, cùng lắm thì đẩy hết tội lên đầu đám người bên ngoài kia, có thể cứu thêm một người thì cứ cứu.”

“Có lý, chỉ cần có Trăn Trăn phò mã toàn lực làm chứng cho chúng ta, ít nhất một ngàn huynh đệ chúng ta có thể sống, đến lúc đó cứ nói...”

“Vậy thì nói những người đang bao vây Cam Tuyền cung mưu phản, chúng ta tới để hộ giá!”

“Đúng đúng đúng, đây là biện pháp tốt.”

“Vậy thì những huynh đệ đó phải làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta giết hắn, sau đó mỗi người rời đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra!”

“Ngươi bị ngu à? Ngươi không nghe hắn mới nói gì sao? Lục đại nhân và Trung thư lệnh đại nhân đều biết chuyện này, nếu hắn chết thì ai làm chứng cho chúng ta? Không có ai làm chứng thì người gặp xui xẻo trước không phải là đám chúng ta sao? Ngươi nhớ đến những người kia, nhưng ngươi cho rằng một khi chuyện này bại lộ thì bọn họ sẽ không bán đứng ngươi à?”

“Được rồi, cứ làm theo lời thủ lĩnh đi. Hoàng tử chết, dù có ra sao đi nữa thì triều đình đều sẽ truy cứu, nếu có thêm một phò mã bỏ mạng thì chúng ta ai cũng đừng hòng chạy thoát.”

“Mẹ nó, vốn tưởng đi theo Nam Cung Đạt thì có thể xoay người, dè đâu kết quả lại thành ra thế này.”

“Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, không cầu được thì phải biết giữ mạng. Đừng trì hoãn nữa, nói không chừng nội điện đã nghe được tiếng gió gì rồi.”

- --

Mấy người dẫn đầu đã thống nhất ý kiến, một người trong đó đứng trước hàng và vung tay hô to: “Các huynh đệ, thời gian cấp bách nên ta không thể nói nhiều, nếu lát nữa bị hỏi thì cứ nói chúng ta tới để hộ giá, nhớ kỹ chưa?”

Đội ngũ nhỏ giọng đáp lại, người dẫn đầu giận dữ hét lên: “Con mẹ nó, các ngươi đều không muốn sống nữa sao? Nhớ kỹ chưa!”

“Nhớ kỹ!”

Tề Nhan thở một hơi dài, trong lòng vẫn còn cực kỳ sợ hãi.

Thực sự thì Tề Nhan cũng không ngờ Nam Cung Đạt sẽ gấp như vậy, chỉ là trực giác nàng mách bảo, có lẽ Nam Cung Đạt sẽ có hành động.

Tuy chuyện trước mắt đã tạm thời được giải quyết và nàng vẫn giữ được mạng, nhưng lúc nãy đã có vô số lần nàng suýt nữa phải đi gặp Diêm Vương.

Mấy tên Ngự Lâm quân khiêng thi thể của Nam Cung Đạt, khống chế tùy tùng của hắn, nhặt dao găm của Tề Nhan lên và đi theo Tề Nhan về cấm cung.

Tề Nhan lại nói: “Chỉ cần phái vài đội đi theo ta, phía trước là chính điện nơi đặt linh cữu của bệ hạ, như vậy khỏi phải tránh.”

Mấy người dẫn đầu chia làm hai tổ, một tổ mang theo mười mấy người đi cùng Tề Nhan, số còn lại thì ở lại cấu kết với nhau để giải thích cho người khác.

Đi đến ngã rẽ, Tề Nhan “tốt bụng” nhắc nhở: “Phiền các vị đi tới phía trước nhặt hết mũi tên vừa bắn lên.”

- --

Mấy tên Ngự Lâm quân làm theo lời dặn, đồng thời bọn họ cũng dần tin tưởng, xem ra vị phò mã gia này thật lòng muốn giúp bọn họ.

Đại bản doanh của Tuần Phòng doanh nằm ở thành tây, Lục Trọng Hành và Lưu Tử Du rời khỏi Cam Tuyền cung, không ngừng đi về phía tây. Tuy nhiên, khi vừa đến cung tường thứ nhất của Cam Tuyền cung, bọn họ đã bị Ngự Lâm quân cản đường. Lục Trọng Hành cứu người sốt ruột, hắn và Lưu Tử Du đoạt lấy binh khí trong tay hai gã Ngự Lâm quân để mở đường máu, tìm nơi được phòng vệ lỏng lẻo và trèo tường chạy ra ngoài.

Nhưng động thái này đã khiến đám Ngự Lâm quân chưa được thông tri đó tức giận, bọn họ bắt đầu đuổi giết Lục Trọng Hành và Lưu Tử Du.

Cùng gánh vác trọng trách trên vai nhưng tình cảnh bên phía Trần Truyện Tự thì hoàn toàn khác. Trần Truyện Tự vào cung từ lúc niên thiếu, hắn đã sinh sống ở nội đình mười mấy năm, Ngự Lâm quân cứ mấy năm thì sẽ đổi người một lần, cho nên Trần Truyện Tự còn thuộc đường hơn Ngự Lâm quân nhiều. Bình thường các quý nhân trong cung đều đi bộ trên những con đường rộng rải, phần lớn Ngự Lâm quân cũng tuần tra xung quanh đó, vì vậy có một vài con đường bí mật vắng vẻ chưa chắc bọn họ đã biết.

Trần Truyện Tự vận dụng ưu thế của mình, thành công vòng qua bức cung tường của Cam Tuyền cung. Hắn không có vội vã chạy ra ngoài, thay vào đó là bước vào một thiên viện, mượn lu nước trong sân để trèo qua tường, đi vào con đường nhỏ tiếp giáp với Phượng Tảo cung.

Phượng Tảo cung là tẩm cung của Hoàng Hậu từ bao đời nay. Từ sau khi nguyên Hậu Mã thị hoăng thệ, tòa cung điện này vẫn luôn được để trống, từ bên ngoài nhìn vào vẫn còn giữ được phong cảnh ngày xưa. Tuy nhiên, sau nhiều năm bị bệnh, đã lâu rồi Nam Cung Nhượng chưa từng tới đây. Bọn nô tài nội đình ăn chặn ngân sách tu sửa mỗi năm Nội đình ty đưa xuống để làm giàu cho mình, vì thế bên trong Phượng Tảo cung đã hoang phế.

Trần Truyện Tự bước vào một cái sân hẻo lánh, đi chân không lội qua bùn lầy để đến ven tường. Một hàng lu nước được đặt bên tường, phía trước một cái lu trong số đó có rất nhiều dấu chân.

Trần Truyện Tự đi tới trước cái lu này, chống lu nhảy vào trong.

Bên trong lu nước có một cái hốc thông với cái lỗ trên tường, từ nơi này đi ra ngoài là một khoảng trống giữa hai bức cung tường, ngày thường không có ai sử dụng. Cứ đi thẳng và luồn qua mấy cái lỗ như vậy thì có thể đến cửa hông.

Trong nội đình trang nghiêm túc mục, quý nhân có đường của quý nhân, tiểu nhân có đường của tiểu nhân.

Theo Trần Truyện Tự biết, có không ít tổng quản và cô cô trong nội đình mua được dinh thự ở bên ngoài. Cung vua khổng lồ mỗi ngày đều cần nhiều bạc, đám hạ nhân bọn họ tùy tiện khom lưng nhặt vài ba cái là đủ để nuôi sống một đại gia đình.

Những quý nhân, hoàng tử, công chúa đó, có bao nhiêu đồ vật bản thân bọn họ đều không nhớ rõ. Ngay cả khi Nam Cung Nhượng về già, có rất nhiều nội thị đã lén Tứ Cửu trộm đồ của Nam Cung Nhượng.

Nội thị đi ra ngoài bằng cửa chính thì sẽ bị lục soát, vì thế bắt đầu từ thời tiền triều, bọn họ cũng có con đường thuộc về mình...

Phóng mắt cả nội đình, trong số những nô tài ở đây, chỉ có một mình Tứ Cửu là mãi trắng tay.

Trần Truyện Tự tuy trung thành, nhưng hắn cũng phải suy tính cho chính mình. Con đường này là bí mật mọi người đều biết mà không nói ra, phải gạt những quý nhân đó, đương nhiên cũng phải gạt Tứ Cửu.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.