Kính Vị Tình Thương

Chương 206: Chương 206: Diệu kế chia thái úy phủ ra làm ba




Ban đêm, nội đình đặc biệt chuẩn bị một bữa gia yến cho Nam Cung Tố Nữ và Thượng Quan Phúc.

Người chủ trì là Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt, mà các vị hoàng tử còn lại cũng đều có mặt. Từ sau khi Nam Cung Nhượng bị bệnh đến nay, các vị hoàng tử đã sớm bằng mặt nhưng không bằng lòng, lần này bọn họ tới đông đủ như vậy cũng có thể thấy được sự oai nghiêm của trưởng tỷ Nam Cung Tố Nữ.

Đi cùng còn có vài vị chính thê và trưởng tử của các hoàng tử thành niên, Chước Hoa phò mã Lục Trọng Hành và Yến Dương quận chúa Tề Ngọc Tiêu.

Bầu không khí của yến hội rất ấm cúng, Nam Cung Đạt mời Nam Cung Tố Nữ cùng ngồi ghế trên, người sau cũng không chối từ mà còn ngồi rất tiêu sái.

Đây có lẽ là lợi thế khi là nữ tử, nếu Nam Cung Tố Nữ là nam nhi thì e là sau hôm nay nàng sẽ bị Nam Cung Đạt coi là đối thủ.

Mấy đứa nhỏ đến tham dự cung yến không có ngồi cùng phụ mẫu mà là ngồi riêng một bàn, mặc cho bọn họ thoải mái chơi đùa. Cục u trên đầu Thượng Quan Phúc còn chưa tan, nhưng hắn không hề có chút thù dai nào, ngược lại còn bám theo chơi với Tề Ngọc Tiêu. Nhưng Tề Ngọc Tiêu lại là một đứa nhỏ kiêu ngạo, lúc nào cũng tỏ ra xa cách với Thượng Quan Phúc.

Nam Cung Xu Nữ đã thẳng thắn tất cả với trưởng tỷ. Trong bữa tiệc, Nam Cung Tố Nữ không có trêu hai vị muội muội nữa, ngược lại bắt đầu kể chuyện lúc nhỏ của các vị hoàng tử, khiến cho mọi người đều vô cùng hứng thú, ai ai cũng cười nói vui vẻ.

Tất nhiên là nàng không thể không nhắc tới Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, làm cho mọi người đều rất thổn thức.

Tề Nhan yên lặng ngồi bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, lạnh lùng nhìn hết thảy.

Hạnh phúc hiện giờ của hoàng thất Vị Quốc đều dựa vào nỗi đau khổ ở thảo nguyên, mà ở trong lòng Tề Nhan, ngoại trừ Nam Cung Tĩnh Nữ ra thì tất cả mọi người ở đây đều là kẻ thù của nàng.

Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng nặng trĩu, e rằng sau này sẽ rất khó thấy cảnh thành viên hoàng thất vui vẻ ở bên nhau như thế này.

Ngũ ca, người thân thiết với nàng nhất trong số các huynh đệ đã trở thành kình địch số một của nàng. Về phần các vị hoàng tử còn lại, để an toàn thì đại khái nàng cũng sẽ phải phân đất phong hầu cho bọn họ khi bước lên ngôi vị nữ đế. Đến lúc đó, nàng sẽ thật sự trở thành người cô đơn.

Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ rất chua xót, nhưng nàng vẫn ráng gượng cười. Nàng cầm bầu rượu chuẩn bị rót thêm cho mình một ly, nhưng một bàn xương xẩu lại xuất hiện trong tầm mắt, cái tay kia phủ lên mu bàn tay nàng, bên tai thì vang lên giọng nói dịu dàng của Tề Nhan: “Điện hạ, hôm nay người đã uống năm ly.”

Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu, ánh mắt lóe lên chút cô độc, nàng thấp giọng nỉ non: “Hôm nay vui, ngươi tha cho ta một lần được không?”

Tề Nhan tất nhiên hiểu được tâm tình của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng trầm ngâm một lát mới buông tay Nam Cung Tĩnh Nữ ra và dịu dàng nói: “Nếu vậy...điện hạ cứ uống thoải mái, khi nào say thì thần sẽ cõng người về cung.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cười, giơ tay rót đầy rượu cho mình, nàng nói với tông giọng chỉ đủ để cho Tề Nhan nghe thấy: “Nếu ngươi cũng có thể uống rượu thì tốt rồi, hôm nay ngươi và ta có thể cùng uống mấy chén. Ngươi yên tâm...ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”

Tề Nhan mỉm cười, giấu đi chút cảm xúc lóe qua ánh mắt, đôi mắt màu hổ phách của nàng quay về sự tĩnh lặng vốn có. Nàng cầm đũa chia thức ăn cho Nam Cung Tĩnh Nữ, ngoài mặt thì không nói gì nhưng trong lòng thì lại đang trù tính mệnh lệnh của người đeo mặt nạ.

Thời hạn một năm không phải là không gấp, người đeo mặt nạ nắm trong tay nhược điểm của nàng, nếu không nghe theo nàng ta thì thân phận của nàng rất có khả năng bị bại lộ, mà Tề Nhan còn muốn ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ lâu thêm một chút.

Huống hồ, báo thù cũng là tâm nguyện của Tề Nhan.

Đến khi nội đình gõ mõ báo hiệu đã đến canh ba thì cung yến mới kết thúc. Người đến tham dự cung yến, ngoại trừ mấy đứa nhỏ ra thì cũng chỉ còn Nam Cung Tố Nữ đang mang thai và Tề Nhan là thanh tỉnh, ngay cả người luôn thận trọng như Ngũ hoàng tử đều uống đến nỗi say mèm.

Thượng Quan Phúc và Tề Ngọc Tiêu đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, mặc cho bà vú ôm về tẩm điện. Mấy ngày nay Nam Cung Tố Nữ đều ở lại Vị Ương cung, vì thế nàng sẽ đi về cùng với Tề Nhan.

Nam Cung Tố Nữ đi đến trước bàn, nhìn Tề Nhan lấy áo choàng từ tay Thu Cúc và khoác lên cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng nói: “Tiểu muội đã thích lén uống rượu trái cây từ lúc nhỏ, bây giờ lớn rồi thì vẫn mê rượu như vậy.”

Tề Nhan nhẹ giọng trả lời: “Đại tỷ hồi kinh, người vui nhất không ai khác ngoài điện hạ nhà ta, vì thế liền uống nhiều mấy chén.”

Nói rồi, Tề Nhan thuần thục nâng Nam Cung Tĩnh Nữ dậy, đối phương đã say đến nỗi bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn ngoan ngoãn rúc vào lòng Tề Nhan, không nháo cũng không quậy.

Nam Cung Tố Nữ: “Lê Thường, đi truyền kiệu liễn tới.”

Tề Nhan: “Đêm đã khuya, Đại tỷ lên kiệu liễn hồi cung trước đi, điện hạ uống say như vậy ngồi kiệu liễn sẽ không thoải mái, thần sẽ cõng điện hạ về.”

Ánh mắt Nam Cung Tố Nữ lóe lên chút tán thưởng, nàng vừa lòng gật đầu: “Bản cung ngồi lâu nên cũng có chút mệt mỏi, ta đi về cùng với các ngươi vậy.”

Cung tì tên Lê Thường khoác áo choàng cho Nam Cung Tố Nữ, Tề Nhan thì ôm Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới cửa, sau đó cõng Nam Cung Tĩnh Nữ đi ra đại điện dưới sự giúp đỡ của Thu Cúc.

Màn đêm thăm thẳm, vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, mà trên bầu trời ấy có vài ngôi sao lẻ loi đang điểm xuyết.

Mái cong của nội đình như ẩn như hiện trong màn đêm, gió thu hiu quạnh, nơi xa văng vẳng những nốt nhạc buồn của các chú ve sầu.

Thu Cúc đi bên cạnh Tề Nhan, hiểu ý để thấp đèn lồng trong tay để chiếu sáng con đường dưới chân Tề Nhan.

Nam Cung Tố Nữ: “Nghe nói đôi mắt của muội phu không phải là bẩm sinh?”

Tề Nhan: “Khi còn nhỏ thần nhiễm bệnh hiểm nghèo, may mắn còn sống nhưng đôi mắt lại bị thương, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa khỏi, ban đêm thì sẽ không nhìn rõ.”

Nam Cung Tố Nữ: “Cũng làm khó ngươi, có tìm danh y xem qua chưa?”

Tề Nhan: “Nhờ vào hồng phúc của Trăn Trăn điện hạ, mấy năm nay điện hạ thường xuyên dùng chút dược liệu thiên tài địa bảo cho thần chữa bệnh.”

Vị Ương cung gần Cam Tuyền cung nhất, Tề Nhan và Nam Cung Tố Nữ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu thì đã tới rồi.

Hai người cáo biệt rồi quay về tẩm điện của mình.

Tề Nhan đưa Nam Cung Tĩnh Nữ về chính điện, thấy đối phương khó chịu rồi đỏ mặt, Tề Nhan liền đút cho nàng một chén nước. Tuy nhiên, Nam Cung Tĩnh Nữ cứ nắm lấy tay Tề Nhan không chịu để cho nàng rời đi.

Tề Nhan cũng không định rời đi, bởi lẽ nàng vô cùng quý trọng khoảng thời gian được ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng phân phó Thu Cúc: “Điện hạ say, ban đêm e là người sẽ khát nước. Ta ở lại phụng dưỡng điện hạ, Thu Cúc tỷ tỷ không treo đèn có được không?”

Thu Cúc: “Vâng, nô tỳ cáo lui.”

Thời gian để tang cho Nam Cung Vọng còn có ba tháng nữa, nếu Vị Ương cung treo đèn đỏ thì sẽ không có lợi cho phong bình của Nam Cung Tĩnh Nữ. Thu Cúc không còn là thiếu nữ rụt rè như năm đó, chút việc nhỏ này nàng vẫn có thể làm chủ.

Tề Nhan ngồi ở mép giường của Nam Cung Tĩnh Nữ, thỉnh thoảng dùng khăn ướt giúp đối phương hạ nhiệt độ. Loại rượu kia có tác dụng chậm, hương rượu nhàn nhạt phả ra theo hơi thở của Nam Cung Tĩnh Nữ, còn mang theo vị thơm ngọt nhè nhẹ.

Sau khi ngồi trông nom gần nửa đêm, thấy cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ không còn cau mày nữa, Tề Nhan mới mệt mỏi nằm xuống giường.

Rõ ràng là đang ngủ say nhưng dường như cái gì Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đều biết, nàng xích tới xích lui, cuối cùng thì rúc vào lồng ngực Tề Nhan.

Tề Nhan thở dài, kéo chăn đắp cho cả hai. Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng dùng cằm thân mật cọ cọ vầng trán nhẵn nhụi của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Tiếng “phốc” bỗng vang lên, đèn dầu trên bàn đã cạn, cả căn phòng đều chìm vào bóng tối.

Tề Nhan ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, nghe tiếng thở thâm trầm của đối phương, lòng nàng đột nhiên nảy sinh một ý niệm. Đây là bí mật mà Tề Nhan đã giấu trong lòng nhiều năm, nàng đã kìm nén lâu lắm rồi.

Tề Nhan rất rõ ràng: Mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ ngủ thật sự trầm, nhưng nàng cũng không nên nói ra chuyện này.

Nhưng nàng thực sự đã kìm nén quá lâu, cũng không đếm xuể có bao nhiêu lần nàng muốn nói ra.

Tề Nhan: “Điện hạ?”

Giống như những gì đã tưởng tượng, Nam Cung Tĩnh Nữ không có đáp lại nàng. Tề Nhan hít sâu một hơi, nàng ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, cọ cằm vào trán đối phương: “Điện hạ...thật sự thì ta và ngươi giống nhau, đều là nữ tử.”

Nói xong những lời này, Tề Nhan cảm giác được tim mình đang đập loạn xạ, thậm chí nàng bắt đầu sợ hãi và hối hận.

Bí mật này giấu quá sâu, cũng quá mức trọng đại, Tề Nhan sợ.

Tề Nhan cúi đầu nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, đáng tiếc ánh sáng trong phòng quá mờ, nhưng nếu nghe tiếng hít thở đều đều của đối phương thì vẫn có thể đoán được đối phương vẫn chưa nghe thấy gì.

Tề Nhan thở dài một tiếng, nhịp tim nàng dần ổn định, mà nàng cũng không dám nói gì thêm nữa.

Thiên ngôn vạn ngữ, chung quy không nói ra lời.

- --

Cứ như vậy tới hừng đông, Tề Nhan là người thức dậy trước. Sau khi lệnh cung tì chuẩn bị canh giải rượu, Tề Nhan đi đến thư phòng.

Nam Cung Tĩnh Nữ tỉnh lại không thấy Tề Nhan đâu thì còn mất mát một lúc, mãi đến khi Thu Cúc bưng canh giải rượu đến, Nam Cung Tĩnh Nữ mới cau mày cự tuyệt: “Không cần thứ này, vị nó ghê lắm.”

Thu Cúc: “Điện hạ, đây là canh phò mã gia mệnh bọn nô tỳ chuẩn bị, người ít nhiều gì cũng uống một chút đi.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân? Hắn ở đâu?”

Thu Cúc quỳ gối trước giường đưa canh giải rượu cho Nam Cung Tĩnh Nữ: “Hôm qua điện hạ quá say, là phò mã gia tự mình cõng người trở về, còn cực nhọc chăm sóc người cả đêm, trời còn chưa sáng đã lệnh cung tì hầm canh giải rượu. Lúc này có lẽ là phò mã gia đã quay về thiên điện để nghỉ ngơi.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cầm chén uống một hơi, lặng lẽ mỉm cười.

Mấy ngày sau, Nam Cung Tĩnh Nữ dựa theo kế sách của Tề Nhan, bắt chước ngữ điệu của Nam Cung Nhượng viết một mật chiếu cho Nam Cung Đạt. Sau khi viết xong, nàng cũng lệnh đích thân Tứ Cửu công công đưa đi.

Nội dung mật chiếu là: Công thần khai quốc Lục Quyền, càng vất vả công lao càng lớn, vì vậy sẽ sắc phong hắn làm Quốc công, đồng thời thăng chức cho thứ tử Lục Trọng Hành làm thái uý, thay phụ thân tiếp nhận nửa mảnh binh phù. Để xem xét công lao của Lục gia, Nam Cung Nhượng muốn dò hỏi ý kiến của Nam Cung Đạt.

Sau khi nhận được mật chiếu, Nam Cung Đạt lập tức viết một tấu chương đáp lại, thậm chí còn kéo lê thân mình tới Cam Tuyền cung. Tuy nhiên, hắn lại bị cung nhân chặn ở bên ngoài, chỉ có thể dâng tấu lên mà thôi.

Đối với Nam Cung Đạt mà nói, chuyện này đã sớm thành thói quen, huống hồ hắn cho rằng mình đã nắm chắc vị trí Thái Tử, có gặp Nam Cung Nhượng hay không đều không quan trọng.

Tấu chương bị đưa đến tay Nam Cung Tĩnh Nữ, Nam Cung Đạt không quá tán thành chuyện này, cũng phân tích lợi và hại trong đó. Hắn nói: Thế lực trong triều của thái úy phủ đã đan xen chằng chịt, chín trên mười tướng quân trong thiên hạ này đều là môn hạ của bọn họ. Nếu binh phù được truyền cho đời thứ hai của thái úy phủ, e rằng sẽ bất lợi cho việc củng cố triều đình.

Nam Cung Tĩnh Nữ đọc nội dung tấu chương cho Nam Cung Nhượng, sau đó lại viết câu trả lời ở trước mặt Nam Cung Nhượng. Phần lớn nội dung tấu chương đều là những điều Tề Nhan nói, làm sao để chia thái úy phủ ra làm ba.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phụ hoàng thấy thế nào?”

Nam Cung Nhượng không còn bao nhiêu tóc đen, nếu so với lúc mới đổ bệnh thì hệt như hai người khác nhau, nhưng không biết vì sao mấy ngày nay tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều.

Hắn xem tấu chương của Nam Cung Tĩnh Nữ rồi viết: Con ta diệu kế, chuẩn.

Nam Cung Tĩnh Nữ cười đáp: “Đây là chủ ý của Duyên Quân, nhi thần cũng cảm thấy không tồi.”

Ánh mắt Nam Cung Nhượng toát ra sự tán thưởng, hắn viết trên giấy: Thần kỳ thay.

Tứ Cửu đưa tấu chương của Nam Cung Tĩnh Nữ đến tay Nam Cung Đạt, mở to đôi mắt lão vẩn đục nhìn Nam Cung Đạt: “Gió thu thổi mạnh, Ngũ điện hạ vẫn nên hồi cung đi, coi chừng gió lạnh thổi.”

Nam Cung Đạt cầm lấy tấu chương, suy nghĩ một lúc rồi chống gậy rời đi.

Sau khi quay về thư phòng, Nam Cung Đạt nhìn tấu chương, kích động đến nỗi không thốt nên lời. Hắn nhìn vào câu cuối: Con ta nên xem xét thời thế, bắt lấy cơ hội tốt.

Hắn đọc hết lần này đến lần khác, hốc mắt vậy mà đỏ lên, suýt nữa thì thất thố.

Nhiều năm qua, cách gọi “con ta” trước nay đều không thuộc về đám thứ hoàng tử công chúa như bọn hắn, mà đây là cách gọi chỉ dành riêng cho Nam Cung Tĩnh Nữ.

Ở trong trí nhớ của Nam Cung Đạt, phụ hoàng cũng không nghĩ đến cảm thụ của huynh đệ tỷ muội bọn họ, dù có là cung yến Tết Nguyên Tiêu thì người cũng sẽ gọi Nam Cung Tĩnh Nữ là “con ta” ở trước mặt mọi người.

Đây...có phải là phụ hoàng đã thừa nhận hắn rồi không? Nam Cung Đạt kích động rất nhiều, cũng không khỏi cảm thán tâm trí và thủ đoạn của phụ hoàng. Hắn cũng đã nhận ra thái úy phủ là tai hoạ ngầm, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào hữu hiệu, may là phụ hoàng không cần một binh một tốt nào là đã có thể giải quyết chuyện lớn như vậy. Hơn nữa, binh phù vẫn nằm trong tay Lục gia, nếu thái úy còn nháo nhào thì đó chính là không biết điều.

Đồng thời còn có thể khơi mào khiến cho hai vị đích tử Lục gia mâu thuẫn với nhau, sau này muốn lấy lại binh phù cũng rất có lợi!

Nam Cung Đạt lĩnh hội “Nam Cung Nhượng” dụng tâm lương khổ, lập tức châm chước từng chữ trong tấu chương, nội dung là: Thái uý Lục Quyền tuổi tác đã cao, mấy năm nay vẫn luôn dưỡng bệnh ở Thang Tuyền sơn, nhưng thái uý làm người đứng đầu võ quan, không thể mãi không có người tọa trấn, vì vậy khẩn cầu phụ hoàng...

Buổi lâm triều hôm sau, Nam Cung Đạt quả nhiên dâng tấu chương này lên. Hắn là hoàng tử giám quốc, trực tiếp ngồi trên long ỷ tuyên đọc tấu chương, mời người phía sau rèm định đoạt.

Triều đình lập tức nổ tung, rất nhiều lão thần đều đoán được bệ hạ sẽ mở đường cho tân quân vào chỗ, nhưng ai cũng không ngờ đao đầu tiên vậy mà sẽ chém thẳng vào thái úy phủ!

Tuy là đoạt binh quyền của thái uý, nhưng hổ phù vẫn do Lục gia nắm giữ, trong lúc nhất thời rất nhiều môn sinh của thái úy phủ đều không biết làm sao cho phải.

Mà Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn thì xanh mặt, Lục Trọng Hành là thứ tử, dù có truyền thừa binh phù thì cũng không tới phiên Lục Trọng Hành. Lục Bá Ngôn thân là quan văn, hơn nữa quan giai còn rất cao, hắn không có lập trường để phản bác.

Sau một lúc yên lặng, Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe là người đầu tiên đứng ra, hắn quỳ ở giữa đại điện, cất cao giọng nói: “Ngũ điện hạ nói có lý, thần tán thành!”

Không ít người của Ngũ đảng cũng phản ứng lại, lần lượt bước ra khỏi hàng vì Nam Cung Đạt.

Nam Cung Đạt thấy Công Dương Hòe xung phong như vậy thì âm thầm vừa lòng: Hiếm có người không sợ thế lực của thái úy phủ, lại còn là người đầu tiên đứng ra ủng hộ hắn.

Lục Bá Ngôn cắn chặt răng, hắn muốn bước ra khỏi hàng nhưng lại bị Trung thư lệnh đứng phía trước kéo lại. Đối phương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó buông lỏng tay ra.

Lục Bá Ngôn từng ủng hộ Nam Cung Vọng, sau khi Nam Cung Vọng chết, hắn thế đơn sức bạc, may mắn được Hình Kinh Phú che chở. Lúc này hắn cũng tỉnh táo lại, phụ thân hắn không ở đây, chuyện này thoạt nhìn có lợi cho thái úy phủ mà những võ tướng trong triều cũng chưa lên tiếng, hiện tại đi ra chẳng phải là châu chấu đá xe sao?

Sau rèm che truyền ra một trận ho khan, đại điện dần an tĩnh, Tứ Cửu đi ra từ sau mành, cầm tấu chương Nam Cung Đạt về.

Triều thần quỳ thêm khoảng mười lăm phút thì Tứ Cửu mới lại lần nữa hiện thân, nhưng trong tay hắn còn có một thánh chỉ màu minh hoàng. Hắn đi đến trước bậc thềm, giũ thánh chỉ ra và cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Thái uý Lục Quyền có công hộ quốc, trẫm thương ngươi đã lớn tuổi, đặc biệt sắc phong Lục Quyền làm Trấn Quốc Công, cho phép tước vị cha truyền con nối. Cả Lục phủ đều trung liệt, phá lệ thăng chức cho Ngự tiền thị vệ đao tổng Lục Trọng Hành làm thái úy, đồng thời tiếp quản binh phù. Lệnh, ban thành Lâm Thủy của Nghi Châu phủ làm đất phong của Trấn Quốc Công, ban bảy ngàn hộ thực ấp để hưởng tuổi già. Khâm thử.”

Mọi người đều quỳ xuống đất làm lễ bái, hô to vạn tuế ba lần. Tứ Cửu đưa thánh chỉ cho Lục Bá Ngôn, mà lúc này sắc mặt đối phương đã xanh mét.

Ngự tiền thị vệ đao tổng không có tư cách thượng triều, vì thế Lục Trọng Hành còn không biết mình đã lắc mình thành võ quan có quan giai cao nhất, thậm chí còn cao hơn huynh trưởng nhà mình một bậc.

Thánh chỉ này cũng không có khắt khe với Lục Bá Ngôn. Trước hết, chữ “Trấn” chính là chỉ Quốc công tôn quý nhất, hơn nữa lại cho phép cha truyền con nối. Nói cách khác, sau khi Lục Quyền chết, đích trưởng tử Lục Bá Ngôn có thể kế thừa tước vị của phụ thân...

Nhưng đây không phải là thứ Lục Bá Ngôn muốn. Tuy là Quốc công tôn quý nhất nhưng lại nổi danh là không có thực quyền, sao có thể so với một tước vị tay cầm trọng binh như thái uý chứ?

Nếu là người khác thì cũng liền thôi, cố tình lại là tên Nhị đệ có dung mạo giống hắn nhưng lúc nào cũng thua kém hắn!

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.