Kính Vị Tình Thương

Chương 87: Chương 87: Hai đóa hoa nở, các biểu một cành




“Ừm...hôm nay ta có hẹn.”

Nam Cung Tĩnh Nữ ôm lấy cánh tay Tề Nhan rồi đung đưa, làm nũng: “Đại ca ~ ta cũng muốn đi nữa.”

Sự xuất hiện của Tĩnh Nữ đã quấy rầy kế hoạch của nàng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước của đối phương toát ra vẻ chờ mong, nàng lại không đành lòng cự tuyệt.

Nàng nhìn thoáng qua túi thơm bên hông Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tam đệ chờ một lát, ta trở về lấy tiền.”

Nam Cung Tĩnh Nữ kéo lại Tề Nhan, nhanh chóng rút ra một cái túi tiền phình phình, thần sắc của nàng như đang nói “quả nhiên không ngoài dự đoán của ta“.

“Ta có mang theo!”

Tề Nhan cong cong khóe miệng: “Vậy thì đi thôi, nhưng mà ta phải đi tới điểm hẹn trước.”

“Ừm~ ta đi cùng ngươi!”

Nam Cung Tĩnh Nữ tự nhiên ôm lấy cánh tay Tề Nhan, hờn dỗi nói: “Ngươi cũng thật là, đi đến chỗ hẹn mà cũng không mang theo bạc.”

“Ta nhất thời quên mất.”

“Cũng không sợ ăn cơm Bá Vương rồi bị tiểu nhị đánh cho một trận sao?” [1]

[1] Cơm Bá Vương: ăn cơm không trả tiền. Chuyện là có học trò nghèo hay chữ tên Vương Bá thường đến chùa Mộc Lan xin cơm chay. Thấy hàn sĩ ăn ké, nhưng lại ăn quá khỏe, nhiều sư không thích, bèn lỡm họ Vương bằng cách ăn xong mới đánh chuông.

“Tam đệ còn biết 'cơm Bá Vương' à?”

Nam Cung Tĩnh Nữ đắc ý đáp: “Người ta thường hay nói trong sách có bảo vật mà~ hiện tại mỗi ngày ta đều dành ra ít nhất một canh giờ để đọc sách.”

“Không ngờ Tam đệ đã thông suốt.”

Nam Cung Tĩnh Nữ giả vờ phẫn nộ: “Sao ngươi lại không ngờ!?”

“Là Đại ca nói lỡ.”

“Hừ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cùng Tề Nhan tay nắm tay, vừa nói vừa cười.

Rời khỏi con đường dẫn tới phò mã phủ, đường phố cũng dần dần náo nhiệt.

Dù hai người đi đến đâu, vô luận là người đi đường hay vẫn là người bán hàng rong thì đều sẽ chú ý tới các nàng.

Ở Vị Quốc, dù có là phu thê thì cũng sẽ không thân mật ngay ban ngày ban mặt như vậy, càng đừng nói là hai nam tử.

Nam Cung Tĩnh Nữ mặc nam trang, cử chỉ nàng tiêu sái, ánh mắt bằng phẳng, ngay cả người cải trang làm nam tử từ nhỏ như Tề Nhan cũng khó có thể phân biệt trang dung của nàng, càng đừng nói đến những bá tánh thoáng nhìn từ xa kia.

Nam Cung Tĩnh Nữ vốn môi đỏ răng trắng, phấn điêu ngọc trác, còn thỉnh thoảng đong đưa cánh tay Tề Nhan làm nũng......

Hình ảnh này thấy như thế nào đều là: Một vị quý công tử và nam sủng mà hắn nuôi dưỡng.

“Đại ca ~! Bằng hữu của ngươi ở đâu?”

“Chúng ta hẹn nhau ở Mẫu Đan lâu.”

“Chỗ đó có món gì ăn ngon sao? Là vị bằng hữu nào?”

“Là bạn tốt đồng môn với ta ngày xưa, Nhị công tử của Công Dương phủ. Chúng ta sẽ đi đến nơi khác ăn cơm, ta đưa đồ cho hắn rồi sẽ đi ngay.”

“Được ~!”

Đi đến trước Mẫu Đan lâu, Tề Nhan dừng lại và nói với Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tam đệ có thể đưa túi thơm trên eo ngươi cho ta được không?”

Nam Cung Tĩnh Nữ kéo túi thơm xuống rồi đưa cho Tề Nhan. Đối phương lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong lồng ngực, nhanh chóng lật ngân phiếu rồi cuộn lại ngay trước mặt nàng, làm nàng không nhìn thấy giá trị của số ngân phiếu ấy.

“Không phải là ngươi nói không mang tiền sao?”

Tề Nhan đáp: “Đây là số tiền mà ta nợ Bạch Thạch. Ta đã dành toàn bộ số tiền tiết kiệm để thuê tư trạch sau kỳ thi hội, vì thế mới hỏi mượn Bạch Thạch một chút bạc để đặt mua gia cụ...”

Nói xong, nàng đưa túi thơm cho Nam Cung Tĩnh Nữ: “Làm phiền Tam đệ giúp ta đi một chuyến, miễn cho Bạch Thạch lưu ta ở lại dùng cơm, như vậy ta sẽ không có thời gian cùng Tam đệ đi ra ngoài chơi.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ bị người sai vặt, chỉ vì người thỉnh cầu nàng là Tề Nhan, cho nên nàng cầm túi thơm vui vẻ chạy đi.

Cửa nhã gian lầu hai bị đẩy ra, vang lên một tiếng “phanh“. Công Dương Hòe vốn vô cùng khẩn trương, vì thế hắn bị kinh sợ tới mức run lập cập, cảnh giác nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi là người phương nào!?”

Ở dạ yến Trung Thu, Công Dương Hòe chỉ đứng ở xa nhìn thoáng qua Trăn Trăn công chúa, lúc này nàng mặc nam trang nên hắn căn bản không nhận ra được.

Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào: “Ngươi là Công Dương Hòe?”

Công Dương Hòe cau mày. Rõ ràng là thiếu niên này nhỏ tuổi hơn hắn nhưng lại dám gọi thẳng tên của hắn, thật sự là thiếu gia giáo.

Hắn đứng lên, hất cằm: “Đúng vậy, ngươi là người phương nào?”

Nam Cung Tĩnh Nữ đặt túi thơm lên bàn: “Tề Nhan bảo ta giao cái này cho ngươi.”

Công Dương Hòe gọi mấy lần nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ thậm chí không thèm quay đầu lấy một lần. Hắn mở túi thơm ra, bên trong là một quyển ngân phiếu: Mệnh giá là một ngàn lượng, tổng cộng có mười tờ.

Lúc này lòng hắn mới thôi lo lắng, trong lòng vô cùng ấm áp: “Vì sao Thiết Trụ không tự mình tới chứ? Là vì có việc bận sao? Thiếu niên này là ai? Thiết Trụ vậy mà yên tâm giao nhiều ngân phiếu như thế cho hắn...”

Công Dương Hòe đi đến bên cửa sổ, hắn vốn định nhìn lại thiếu niên kia, thế nhưng vô tình trông thấy cảnh Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng chạy đến trước mặt Tề Nhan. Đối phương mỉm cười vươn tay, hai người tự nhiên nắm lấy tay nhau...

Công Dương Hòe giống như bị sét đánh, hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, mãi đến khi hai người nắm tay biến mất ở góc đường thì hắn mới hoàn hồn: “Thiết Trụ...hắn, hắn là đoạn tụ?”

Công Dương Hòe lại dời mắt về phía cuối đường, trong lòng trào ra một loại cảm xúc khác thường.

- --

Nữ quan chưởng sự Bách Hợp của Chước Hoa công chúa phủ đi tới Trăn Trăn công chúa phủ, một lát sau Thu Cúc bước ra ngoài.

“Thu Cúc tỷ tỷ, Nhã phi nương nương lại chiêu điện hạ nhà của chúng ta vào cung, làm phiền ngươi bẩm báo Trăn Trăn điện hạ một tiếng.”

Thu Cúc kéo Bách Hợp sang một bên, thấp giọng thì thầm.

Người sau mở to hai mắt nhìn: “Này làm thế nào cho phải?”

“Ta cũng không có cách. Ngươi đi về trước đi, nếu như điện hạ về sớm thì ta sẽ bẩm báo.”

“Cũng chỉ có thể như vậy...”

Nam Cung Xu Nữ cho dừng kiệu liễn ở cửa cung, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại chậm chạp không đến, nàng đành phải phân phó kiệu phu khởi giá.

Nàng cực kỳ không muốn ở một mình với vị Nhã phi nương nương này. Nguyên nhân có lẽ là vì sự thẳng thắng, lời nói và hành động khác thường của đối phương làm nàng khó có thể chống đỡ...

Kiệu liễn ngừng ở trước cửa Phi Hương cung, cung tì lại dẫn nàng vòng qua chính điện và đi tới nội điện. Nam Cung Xu Nữ thấy đường đi không đúng thì hỏi: “Ngươi dẫn ta đi đâu?”

“Hồi điện hạ, nương nương mệnh nô tỳ trực tiếp dẫn người đến tẩm cung.”

Nam Cung Xu Nữ dừng bước: “Như vậy e là không ổn, bản cung vẫn nên đến chính điện chờ vậy.”

Cung tì trả lời: “Nương nương đặc biệt phân phó nhất định phải dẫn người đến, xin điện hạ đừng làm khó nô tỳ.”

Nam Cung Xu Nữ do dự trong giây lát, lại lần nữa cất bước...

Đến cửa tẩm điện, cung tì bẩm báo: “Nương nương, Chước Hoa điện hạ tới.”

“Mau để nàng vào!”

Cung tì đẩy cửa điện ra, dùng tay ra hiệu “mời” Nam Cung Xu Nữ vào: “Nô tỳ cáo lui.”

Nam Cung Xu Nữ chỉ cảm thấy một hình bóng màu đỏ thoáng vụt qua, ngay sau đó nàng đã bị người kéo tay đi vào.

“A!”

Nàng không kịp chuẩn bị nên mũi chân vướng vào ngạch cửa, thân thể nghiêng về phía trước.

Một cánh tay thon dài duỗi ra từ bên cạnh, bàn tay ấy ấn lên bụng nhỏ Nam Cung Xu Nữ và đỡ lấy nàng.

Nam Cung Xu Nữ mượn lực đứng thẳng người, Cát Nhã ôm vòng lấy eo nàng: “Ngươi không sao chứ?”

Nam Cung Xu Nữ thoát khỏi cái ôm của Cát Nhã, lui về phía sau hai bước. Không biết là vì bị kinh hách hay vẫn là vì không quen người khác thân mật đụng vào mình, gương mặt nàng có chút hồng: “Đa tạ nương nương.”

“Sao bây giờ mới đến? Ta chờ ngươi đã lâu.”

Cát Nhã đổi sang một bộ đoản đả đỏ như lửa, mái tóc đen nhánh của nàng cũng được bện thành nhiều bím dài bằng ngón tay cái, phần tóc ấy quấn quanh lấy người nàng.

Nàng đeo một cái buộc trán rộng màu đỏ trên đầu, phần đỉnh mày bị thít chặt, ẩn bên dưới đai buộc trán.

Đôi mắt màu hổ phách tự tin sáng rọi, bên môi mang theo một độ cung nhàn nhạt.

Nam Cung Xu Nữ sớm đã biết Cát Nhã xinh đẹp, nhưng khi bỏ đi cung trang phức tạp, nàng ta vẫn xinh đẹp đến mức làm người không dời mắt được.

Bộ đoản đả này càng giúp Cát Nhã triển lộ khí chất của một vị công chúa thảo nguyên. Vóc người của nàng ngạo nghễ bỏ xa nữ tử Vị Quốc, bị đai lưng ghìm lại như vậy, đường cong cơ thể càng thêm nổi bật.

Ngay cả nữ tử như Nam Cung Xu Nữ, cũng không khỏi đỏ mặt dời mắt.

“Sao nương nương lại ăn mặc như vậy?”

“Ngươi đến đây.”

Cát Nhã đưa một bộ đoản đả màu xanh biếc cho Nam Cung Xu Nữ: “Đi thay.”

“Nương nương, người đây là...?”

“Hôm qua Lạc Bắc có tiến cống bảo mã, bệ hạ bảo ta đi chọn. Ngươi đi cùng với ta đi.”

“Chọn ngựa thì sao phải thay quần áo?”

Cát Nhã dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nam Cung Xu Nữ: “Không leo lên chạy một vòng thì làm sao biết con ngựa có hợp với tính tình ngươi hay không?”

“Nương nương, ta sẽ không cưỡi ngựa...”

Cát Nhã nhét bộ đoản đả vào lồng ngực Nam Cung Xu Nữ: “Ta dạy cho ngươi, thời điểm không còn sớm ngươi mau đi thay đồ đi!”

Nam Cung Xu Nữ có chút khó xử: “Nương nương...”

Cát Nhã dứt khoát ôm lấy bả vai Nam Cung Xu Nữ, đẩy nàng đi ra phía sau bình phong. Cát Nhã cao hơn Nam Cung Xu Nữ nửa cái đầu, lại lớn lên trên lưng ngựa, Nam Cung Xu Nữ căn bản không chạy thoát.

Đi ra sau bình phong, Cát Nhã nói với giọng điệu không cho thương lượng: “Ngươi muốn tự mình thay hay là ta giúp ngươi thay? Ngươi biết cách mặc sao?”

Nam Cung Xu Nữ ôm đoản đả che ở trước ngực: “Ta tự mình thay!”

Cát Nhã nhoẻn miệng cười: “Vậy thì nhanh lên, ta qua bên kia chờ ngươi.”

Nam Cung Xu Nữ nhìn bộ đoản đả mà vạn phần rối rắm. Nàng cũng không muốn cưỡi ngựa, càng sợ Cát Nhã thật sự sẽ tới giúp nàng thay quần áo. Nàng cắn môi, bắt đầu cởi đai lưng...

Cởi áo ngoài, Nam Cung Xu Nữ đột nhiên dừng lại: “Nương nương?”

“Hả, xong rồi sao?”

Nam Cung Xu Nữ lại cầm đoản đả che ở trước ngực: “Còn chưa xong! Xin nương nương chờ một lát, đổi xong thì ta sẽ tự đi ra ngoài.”

Cát Nhã nghe ra hàm nghĩa trong lời của Nam Cung Xu Nữ, nàng khẽ cười một tiếng: “Ta không nhìn.”

- --

Trước khi xuất giá, Nam Cung Xu Nữ sẽ thỉnh thoảng cải trang ra phủ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng mặc đoản đả. Nàng mất một lúc lâu mới mặc xong, gấp kỹ cung trang lại và đi ra bình phong.

Ánh mắt Cát Nhã sáng ngời, tự đáy lòng tán dương: “Bộ quần áo này rất hợp với ngươi.”

Nam Cung Xu Nữ hơi lo lắng: “Đa tạ nương nương khích lệ.”

“Chúng ta đi thôi.”

- --

Nam Cung Nhượng đã để Ngự Mã Giám sàng chọn ra một trăm con ngựa tốt, tùy ý Cát Nhã lựa chọn.

Toàn bộ ngự mã đều được xuất động, nghìn nghịt bao vây lấy hai người, Cát Nhã nhíu mày: “Để một hai người ở lại là được.”

Ngự Mã Giám khom người trả lời: “Nương nương và Chước Hoa điện hạ là lá ngọc cành vàng, mấy con ngựa này khó thuần phục vô cùng, nếu như làm nương nương và điện hạ hoảng sợ thì tiểu nhân muôn lần chết khó từ...”

Ánh mắt Cát Nhã trở nên sắc bén: “Ngươi đây là đang nghi ngờ thuật cưỡi ngựa của ta?”

“Nô tài không dám, bệ hạ có chỉ mệnh vi thần hầu hạ nương nương cho cẩn thận.”

Cát Nhã đơn giản dừng bước chân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngự Mã Giám.

Nam Cung Xu Nữ thấy không khí ngưng trọng thì khuyên nhủ: “Nhã phi nương nương cưỡi ngựa hơn người, vị đại nhân này không cần lo lắng.”

Lại nói với Cát Nhã: “Không bằng để bọn họ cách xa một chút?”

Ngự Mã Giám âm thầm cân nhắc, để lại bốn mã phu cơ linh và dẫn những người còn lại lui ra hơn ba trượng.

Sắc mặt Cát Nhã hơi nguôi ngoai: “Mấy con ngựa đó chưa được thuần hóa, nhiều người vây quanh như vậy làm sao nó không bực bội?”

“Bọn họ cũng có ý tốt, xin nương nương chọn ngựa đi.”

Cát Nhã còn nói thêm: “Ngươi đứng gần ta một chút.”

Nam Cung Xu Nữ không hiểu ý, Cát Nhã trực tiếp kéo nàng lại đây: “Đến bên cạnh ta.”

Nam Cung Xu Nữ lại muốn lui nhưng Cát Nhã tay mắt lanh lẹ ôm lấy vòng eo Nam Cung Xu Nữ: “Đừng lộn xộn, coi chừng con ngựa đả thương ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.