Tạ An bí mật gọi một vị gia đinh tới, sau khi thấp giọng dặn dò, gia đinh đó lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Tiệc rượu ở Thính Vũ lâu cũng được mang tới. Sau khi dùng bữa tối, Tạ An mời Tề Nhan đến thư phòng đánh giá tranh chữ, đến khi trời hoàn toàn tối sầm, gia đinh mới tới báo: “Chủ nhân” tới.
Nam Cung Vọng mặc một bộ trường sam màu đen, mấy ngày không gặp hắn dường như có chút gầy, vẫn có chút tinh thần nhưng đáy mắt nhàn nhạt xanh đen chứng tỏ mấy ngày nay hắn bất an.
Nam Cung Vọng nhìn thấy Tề Nhan thì toát ra một chút nghi hoặc và bất ngờ, tuy rằng hắn che giấu rất tốt nhưng cuối cùng vẫn bị Tề Nhan nhận ra.
Xem ra...Tạ An cũng đủ cẩn thận, cũng không nói quá nhiều tin tức cho gia đinh truyền lời.
Nam Cung Vọng nhanh chóng sắp xếp tốt biểu tình: “Thì ra muội phu cũng ở đây.”
Tạ An hành lễ với Nam Cung Vọng: “Điện hạ, mời dời bước đến thư phòng.”
Tạ An mời Tề Nhan chờ ở phòng khách một lát, còn hắn và Nam Cung Vọng đi vào thư phòng. Vừa vào, hắn đã quỳ ở trước mặt đối phương: “Tiểu nhân cả gan, muốn dẫn một vị nhân tài đến cho điện hạ, hắn có kế hoạch giúp chúng ta trong lúc gấp rút này.”
“Người ngươi nói là Tề Nhan?”
“Thưa, đúng là vậy.”
Sắc mặt Nam Cung Vọng tối sầm, lạnh giọng quát: “Ngươi cũng biết Tề Nhan có thân phận thế nào sao? Không có bản cung cho phép, ngươi cũng dám mạo muội mượn sức?”
Tạ An dập đầu trên mặt đất: “Điện hạ dung bẩm.”
“Nói!”
Tạ An lập tức thuật lại mỗi tiếng nói và cử động của Tề Nhan sau khi nàng đến Tạ phủ cho Nam Cung Vọng, cũng nói: “Tuy thuộc hạ vô năng nhưng còn có vài phần bản lĩnh nhìn người, thần cảm thấy Tề Nhan thật lòng quy phục. Nghe ý ngoài lời, dường như hắn còn có việc khác muốn cầu chúng ta, hơn nữa hắn chủ động thừa nhận thân phận Mục Dương cư sĩ, việc này xem như là nhược điểm... Theo thuộc hạ thấy, không bằng trước hết mời hắn vào nghe hắn có diệu kế gì, nếu người này thật sự có thể giúp điện hạ thoát khỏi nguy cơ, cũng có thể chứng minh hắn thật sự có thành ý.”
Nam Cung Vọng suy nghĩ một phen, gật đầu: “Gọi hắn vào.”
“Vâng.”
Tạ An mời Tề Nhan vào thư phòng, Nam Cung Vọng nhìn Tề Nhan một lúc lâu, sau đó mới nói: “Ngươi có thể tin lời Viễn Sơn nói, nhưng bản cung có một chuyện không rõ. Ngươi thân là nội thần tông thất, có thể hưởng vô vàn vinh hoa phú quý mà bao nhiêu người cố gắng suốt đời cũng chưa chắc có được. Vì sao ngươi phải nương nhờ bản cung?”
Sắc mặt Tề Nhan trầm tĩnh như nước, thản nhiên đáp: “Từ xưa đến nay, nam tôn nữ ti mới là lẽ phải, nhưng bên trong công chúa phủ lại là âm dương đảo loạn. Đại trượng phu đội trời đạp đất, nào có thể cúi đầu trước nữ nhân? Hơn nữa, Trăn Trăn điện hạ tất nhiên vô cùng tôn quý, nhưng hết thảy những gì nàng có được đều do bệ hạ ban cho. Năm nay bệ hạ đã năm mươi mốt tuổi, cũng không thể bảo vệ điện hạ chu toàn cả đời. Vua triều nào thần triều nấy, đợi cho tân quân kế vị, hết thảy đều không thể đoán trước. Thần thấy dưới gối bệ hạ có rất nhiều vị hoàng tử, nhưng chỉ có Tam điện hạ là người bất phàm nhất. Nề hà điện hạ vừa không phải đích vừa không phải trưởng, danh bất chính, ngôn không thuận. Thần nguyện dốc hết sức mình vì điện hạ, chỉ cầu ngày nào đó điện hạ không quên công lao hôm nay của thần.”
Nam Cung Vọng híp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt Tề Nhan thật lâu, sau đó lộ ra ý cười: “Muội phu ngồi đi.”
“Tạ điện hạ.”
Nam Cung Vọng nhìn Tạ An, người sau thức thời lui ra ngoài.
Nam Cung Vọng nói: “Tuy phụ hoàng đang độ tuổi xuân, nhưng năm nay cũng đã năm mươi mốt. Trong triều vẫn chưa lập Thái Tử, dạo gần đây mấy lão thần kia lấy 'quốc bản làm trọng' khuyên phụ hoàng sắc lập Thái Tử... Ngươi cũng biết, phụ hoàng đã hạ chỉ mệnh lão Nhị giám quốc vào thanh minh tế tổ. Từ bao đời nay, chỉ có Thái Tử mới có quyền giám quốc, nếu như chuyện này thành, dù cho phụ hoàng tạm thời không sắc lập Thái Tử, nhưng cũng khó tránh khỏi khiến triều thần và các bá tánh có ý nghĩ như vậy. Ngươi nói xem, bản cung phải làm như thế nào?”
“Thần cho rằng: Thánh chỉ đã hạ, nước đổ khó hốt, kế trước mắt phải làm là khiến cho Nhị hoàng tử có sơ suất trong quá trình giám quốc, hoặc là dứt khoát làm ra một ít phiền toái cản đường. Làm bệ hạ thấy rõ Nhị hoàng tử không có đủ năng lực, không gánh nổi chức trách lớn mới là thượng sách.”
Nam Cung Vọng cười nhạo một tiếng: “Bản cung làm sao không biết? Chỉ là lão Nhị luôn cẩn thận chặt chẽ, hắn thật vất vả mới có được cơ hội này, chắc chắn sẽ càng thêm cẩn thận. Bản cung đứng hàng thứ ba, Nam Cung Bình xuất thân ti tiện nên không có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, lão Nhị và lão Tứ lại là huynh đệ cùng mẫu. Nếu lão Nhị xảy ra chuyện, phụ hoàng nhất định sẽ nghi ngờ bản cung. Dù cho phế bỏ lão Nhị thì có tác dụng gì? Còn không phải đang giúp đỡ người khác sao?”
Tề Nhan cong cong khóe miệng: “Nếu như là thiên tai thì thế nào?”
“Bản cung không có năng lực thần thông quảng đại như vậy.”
“Điện hạ nói vậy là sai rồi. Theo lời Trăn Trăn điện hạ nói, bệ hạ cực kỳ tin tưởng âm dương mệnh số, chúng ta chỉ cần tạo ra một chút điềm xấu thì bệ hạ sẽ lập tức liên tưởng nó với Nhị hoàng tử.”
Ánh mắt của Nam Cung Vọng sáng ngời, hắn cúi người đến gần Tề Nhan: “Tiếp tục nói.”
“Điện hạ chỉ cần tìm hai tử sĩ vừa trung thành vừa có gia quyến, hứa cho bọn họ nhiều tiền bạc, cũng như là 'bảo vệ' gia quyến của hai người. Trước tiên ta cho hai vị tử sĩ nuốt độc mãn tính, làm hai người này lần lượt ẩn núp ở hoàng cung và phần mộ tổ tiên ở Ung Châu. Đến một canh giờ cụ thể, không cần điện hạ phân phó, hai người đều đồng thời phóng hỏa... Đến lúc đó, bên trong hoàng cung và phần mộ tổ tiên đều bị cháy, bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Nghe xong lời Tề Nhan nói, Nam Cung Vọng vô cùng vui vẻ: “Phụ hoàng chắc chắn cảm thấy là trời giáng điềm lạ, tổ tông hiển linh, lão Nhị không phải là người được chọn làm Thái Tử!”
“Không sai, bệ hạ chắc chắn giữ kín việc phần mộ tổ tiên nổi lửa, thậm chí sẽ cố ý giấu giếm, quyết định không gióng trống khua chiêng điều tra, nhưng quyền thừa kế của Nhị hoàng tử cũng bị chúng ta đoạt mất.”
“Hay! Muội phu quả nhiên là kỳ tài ngút trời, bản cung hồi phủ sẽ bố trí ngay lập tức.”
Tề Nhan lại không nhanh không chậm nói: “Về chuyện này, thần còn có ý kiến.”
“Muội phu mau nói!”
“Thần kiến nghị nên thiêu rụi Vị Ương cung.”
Nam Cung Vọng kinh hãi: “Vì sao?”
“Tất nhiên là nếu thiêu rụi Cam Tuyền cung của bệ hạ thì sẽ có sức ảnh hưởng lớn hơn Vị Ương cung, nhưng điện hạ chớ quên: Mặc dù bệ hạ không ở trong cung, nhưng Cam Tuyền cung còn có ngọc tỷ truyền quốc, thủ vệ nhất định cực kỳ nghiêm ngặt, không dễ cho chúng ta ra tay. Mà Vị Ương cung thì khác, Trăn Trăn điện hạ ra cung lập phủ thì có hai ngàn phủ binh, trong đó có một phần là thị vệ từ Vị Ương cung, cho nên hiện tại binh lính ở lại Vị Ương cung đều bị điều đi. Bọn họ cũng không quá quen thuộc hoàn cảnh xung quanh Vị Ương cung, như vậy càng dễ ra tay, cũng tiện cho tử sĩ chạy thoát...”
Dừng một chút, Tề Nhan tiếp tục nói: “Càng quan trọng là, Vị Ương cung được sửa lại từ Đông Cung của Thái Tử tiền triều. Tuy thiêu rụi Cam Tuyền cung là điềm xấu, nhưng ám chỉ chưa đủ rõ. Hơn nữa, lấy sự sủng ái của bệ hạ dành cho Trăn Trăn điện hạ, người tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua chuyện này.”
Nam Cung Vọng đột nhiên rất vừa lòng, vẻ lo ưu trên mặt hóa thành hư không, hắn ngẩng đầu cười, vỗ vỗ bả vai Tề Nhan: “Có thể được muội phu tương trợ, sợ gì đại sự không thành? Muội phu vì bản cung mà tự hạ mình, bản cung sẽ bồi thường cho ngươi.”
Tề Nhan cười cười, nàng lấy một mảnh lụa ngay ngắn từ lồng ngực ra, đẩy đến trước mặt Nam Cung Vọng: “Thần còn có một phần lễ mọn hiến cho điện hạ, xem như biểu hiện lòng thành.”
Nam Cung Vọng giũ mảnh lụa ra: “Đây là...?”
Cặp mắt màu hổ phách kia yên lặng không gợn sóng, Tề Nhan dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất, nói: “Đây là sơ đồ phân bố Vị Ương cung, giờ thay ca của các thủ vệ và nha hoàn, còn có lộ tuyến đội tuần tra đi qua...thứ này do chính tay thần vẽ ra.”
Thấy Nam Cung Vọng kinh ngạc nhìn chăm chú vào mình, Tề Nhan nhàn nhạt nói: “Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, huống hồ thần cũng không có chút cảm tình nào với Trăn Trăn điện hạ. Thật không dám giấu giếm, thần ở dân gian sớm có người ái mộ, nề hà hoàng mệnh khó trái.”
Nam Cung Vọng than nhẹ một tiếng: “Không ngờ muội phu vẫn là một người si tình đến như vậy, muội phu yên tâm, nếu đại sự thành, bản cung chắc chắn sẽ hậu thưởng.”
“Vậy thần trước cảm tạ điện hạ, còn có một việc xin điện hạ lưu tâm.”
“Mời nói.”
“Khi điện hạ ban độc cho tử sĩ, nhất định phải giải thích là độc mãn tính, cũng hứa hẹn sau khi bọn họ làm xong việc thì bọn họ có thể mang theo số tiền lớn và gia quyến, đến đất khách ẩn cư an phận tuổi già.”
“Đã là tử sĩ thì nhất định phải chết, cần gì phải lưu lại tai hoạ ngầm.”
Tề Nhan cong cong khóe miệng, ở trong lòng cực kỳ khinh thường Nam Cung Vọng ngu ngốc, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn: “Lưu lại thi thể thì sẽ để lại tai hoạ ngầm lớn hơn, đã là thiên tai thì sao có thể lưu lại thi thể? Tử sĩ ôm tâm phải chết thì tất nhiên tốt, nhưng hứa cho bọn họ đoàn tụ cùng người nhà thì càng có thể khiến cho bọn họ phát huy hết tiềm lực. Đợi cho bọn họ liều chết trở về phục mệnh lĩnh thưởng, điện hạ lập tức tru sát hai người này, hủy thi diệt tích, kê cao gối mà ngủ. Đến nỗi gia quyến của bọn họ...”
Tề Nhan cong ngón tay gõ lên mặt bàn ba lần: “Nếu thật sự không biết nội tình thì có thể thả, muốn nhổ cỏ tận gốc cũng không phải không thể...Xin điện hạ tự mình quyết định.”
- --
Nam Cung Vọng lợi dụng bóng đêm rời đi, Tề Nhan thì bởi vì ban đêm “mắt không thể nhìn thấy gì” mà ngủ lại một đêm ở sương phòng Tạ phủ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng thì đi bộ trở về Tề phủ.
Sáng sớm, trên đường phố không có một bóng người, cơ bản là không thể theo dõi.
Trở lại Tề phủ, Tề Nhan tự rửa mặt và dùng đồ ăn sáng, sau đó lên xe ngựa trở về Trăn Trăn công chúa phủ.
Qua buổi trưa, nữ quan của Chước Hoa công chúa phủ tới truyền lệnh: Nam Cung Tĩnh Nữ nói nàng muốn ở Chước Hoa công chúa phủ mấy ngày, chưa định ngày về.
Tề Nhan một mình dùng ngọ thiện rồi vào thư phòng, nàng cầm quyển sách nàng đang đọc dở trên tay, không biết vì sao lại nhàn nhạt thở dài.
Ngày này qua ngày nọ, hôm nay vừa lúc cuối tháng, Xuân Đào và Thu Cúc phải đến Chước Hoa phủ thỉnh an Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ và Nam Cung Xu Nữ ngồi ở chủ vị, dường như Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không vui vẻ, bởi vì khi Xuân Đào hồi báo mọi việc bên trong phủ, nàng cũng không nghe lọt được bao nhiêu.
Lòng Nam Cung Xu Nữ đã hiểu rõ, nàng buông chung và hỏi: “Gần đây muội phu như thế nào?”
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ sáng lên, nhưng nàng vẫn nghiêng đầu cố gắng giả vờ như mình chẳng hề để ý.
Xuân Đào đáp đúng sự thật: “Mấy ngày nay điện hạ không ở trong phủ, phò mã gia hết thảy mạnh khỏe, thỉnh thoảng sẽ ra phủ nhưng đi nhiều nhất một đến hai canh giờ liền trở về. Phần lớn thời gian phò mã đều ở thư phòng đọc sách, cũng đúng hạn dùng bữa.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng, dường như càng không vui.
Thu Cúc hành lễ vạn phúc, đáp: “Xuân Đào xưa nay sơ ý, nàng chỉ biết nói đến một chút sổ thu chi mà thôi. Hôm qua khi dùng cơm trưa, phò mã gia còn mãi nhắc đến điện hạ đây ~”
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi thẳng lên, Nam Cung Xu Nữ cũng không giấu được ý cười trong mắt, nàng hỏi: “Ồ? Muội phu nói gì vậy?”
“Buổi trưa hôm qua, tiểu trù phòng làm món cá sạo hấp, phò mã gia ăn hai miếng thì khen cá hôm nay tươi, còn nói điện hạ thích ăn món này nhất, nếu như điện hạ hưởng qua thì chắc chắn sẽ thích. “
Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ lúc này mới tốt lên một chút, Nam Cung Xu Nữ gật đầu, thầm nghĩ: Tuy Xuân Đào và Thu Cúc đều trung thành, nhưng Thu Cúc càng thông minh hơn một chút. Tuy rằng Nam Cung Tĩnh Nữ cái gì cũng không chịu nói, nhưng rõ ràng là giận dỗi trốn đi, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không mang theo mà đã một mình ở đây hơn một tháng.
Thu Cúc đi đến trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, cung kính hành lễ vạn phúc: “Bao lâu thì điện hạ hồi phủ? Bọn nô tỳ đều rất nhớ người. Mấy ngày người không ở trong phủ, những nha hoàn và bà tử ở phía dưới đều lười biếng, không ra sao cả.”
Nam Cung Xu Nữ tiếp tục đề tài này: “Muội phu cũng thật là, Tĩnh Nữ rời phủ hơn một tháng, vì sao cũng không tự mình tới đón?”
Thu Cúc cười nói: “Nhị điện hạ có điều không biết, phò mã gia ôn nhuận biết lễ, thậm chí đối đãi với hạ nhân chúng ta cũng vô cùng hiền lành. Phò mã gia tự mình làm phần lớn mọi việc, thỉnh thoảng sai khiến nha hoàn hay bà tử đều phải kêu một tiếng 'tỷ tỷ'. Có lẽ là vì đọc sách quá nhiều, nên có chút thiếu sót về nhân tình thạo đời. Phò mã gia vô cùng kính trọng điện hạ nhà chúng ta, có lẽ là cảm thấy cảm tình của hai vị điện hạ rất tốt, không muốn quấy rầy tỷ muội đoàn tụ nên mới cố nén không có tới tiếp.”
Nam Cung Xu Nữ dỗi nói: “Các ngươi cũng vậy, muội phu không rành nhân tình, nhưng các ngươi ở bên cạnh hầu hạ cũng nên đề điểm một chút.”
“Nhị điện hạ giáo huấn rất phải, nô tỳ hồi phủ sẽ lập tức nói cho phò mã gia.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Không được! Bản cung ở chỗ Nhị tỷ rất tốt, ai cần hắn tới đón?”
Thu Cúc cười, dỗ dành: “Điện hạ ở phủ Nhị điện hạ thì nô tỳ tất nhiên vô cùng yên tâm, nhưng nô tỳ cũng nhìn ra phò mã gia rất nhớ điện hạ. Tháng sau chính là thanh minh, mấy ngày nữa cũng phải tùy giá đi tới Ung Châu, điện hạ cũng nên hồi phủ chuẩn bị một phen.”
Nam Cung Xu Nữ cũng dỗ: “Thu Cúc nói có lý, ngươi cũng là đại cô nương thành gia, luôn ở phủ của ta thì giống kiểu gì? Ngươi không cần lo lắng cho ta...muội phu đến từ dân gian, đây là lần đầu tiên muội phu tùy hoàng giá, ngươi cũng nên trở về nói cho muội phu một chút lưu trình.”