Tên dũng sĩ thảo nguyên kia dẫn Tề Nhan tới một cái lều bỏ hoang trong góc, lều tuy nhỏ nhưng đồ đạc bên trong rất đầy đủ.
Tên dũng sĩ kia khoa tay múa chân ra hiệu cho Tề Nhan “ăn”, Tề Nhan gật đầu, thấy vậy hắn yên lặng rời đi.
Tề Nhan thừa dịp này giặt khăn lau sạch vết máu trên người, nàng thay một bộ quần áo sạch sẽ, cũng bỏ miếng vải băng trên cánh tay đi. Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, cho nên miệng vết thương không khép lại được, nhưng may mà cũng không có bị nhiễm trùng quá nghiêm trọng. Tề Nhan đổi thuốc, quấn một miếng vải sạch lên vết thương, sau đó nằm xuống giường.
Lòng nàng rối bời, Tiền Thông đến đâu rồi? Dù có lên đường suốt ngày đêm thì sớm nhất là mười ngày sau mới đến được kinh thành, trong khoảng thời gian này nàng phải làm gì để ổn định thế cục đây?
Vì sao lại có tiếng khóc trẻ con trong lều của Cát Nhã? Lấy tuổi tác và sức khỏe của Nam Cung Nhượng, đứa trẻ này không có khả năng là của hắn, khó trách Cát Nhã sẽ sốt ruột quay về thảo nguyên...
Khó trách thái độ của A Nỗ Kim sẽ cổ quái như thế! Khó trách khi đến đây, nàng không nhìn thấy bất cứ người Vị Quốc nào, có lẽ bọn họ đều đã bị A Nỗ Kim hoặc là Cát Nhã diệt khẩu.
Vậy thì Nam Cung Vọng đâu? Hắn phạm phải tội lớn tày trời, chẳng lẽ hắn dứt khoát làm phản với A Nỗ Kim rồi sao?
Năm ngày nay Tề Nhan rất mệt, nàng lo mình sẽ bị bại lộ hành tung, cho nên chỉ lên đường vào ban đêm, ban ngày thì căn bản không thể ngủ yên ở nơi hoang dã này được. Nàng nằm trên giường, nghe khí vị quen thuộc, mí mắt càng ngày càng trầm...
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tề Nhan bị mùi thịt đánh thức. Trong lều vẫn không có ai, mà trên bàn thì xuất hiện một cái đùi dê nướng ngon lành, một bình rượu Mã Nãi và một cái đĩa vàng.
Tề Nhan lập tức ngồi dậy, nhanh chóng đi tới trước cái bàn và ngồi bệt xuống đất. Nàng dùng dao cắt nhỏ thịt dê nướng, rắc thêm chút tương hẹ hoa rồi ăn từng miếng một.
“Ách!” Miếng thịt nướng kẹt trong cổ họng, Tề Nhan nhìn người đang đi vào lều trại, hai mắt nàng mở to.
Tề Nhan vung tay đấm vào ngực, nàng nhìn chằm chằm người tới mà không hề chớp mắt.
Đối phương yên lặng ngồi đối diện với Tề Nhan, cầm chén và rót một chén rượu Mã Nãi đưa cho Tề Nhan, giọng nói vừa hùng hồn vừa trầm thấp nói tiếng thảo nguyên rất lưu loát: “Ăn chậm thôi.”
Tề Nhan không chút do dự cầm lấy bát rượu, nàng uống từng ngụm một, hốc mắt dần đỏ lên.
Đối phương lặng lẽ cầm con dao trên bàn, cũng lấy một miếng bánh mì. Hắn đặt miếng thịt dê lên đó, sau đó cẩn thận rưới một muỗng tương hẹ hoa lên.
Thân thể của người này vô cùng cường tráng, thậm chí còn to con gấp đôi Tề Nhan. Dù là dao cắt thịt hay là cái muỗng múc tương hẹ hoa thì chúng đều có vẻ nhỏ bé trong tay hắn. Hắn mặc một cái áo cộc tay làm bằng da trâu, dùng da sói bọc lại nửa người, trang phục đúng với tiêu chuẩn của người thảo nguyên.
Đầu của nam tử trọc lóc, trên đỉnh đầu là vô vàn vết sẹo dữ tợn, vết bỏng, vết đao, thậm chí còn có dấu mũi tên cắm vào.
Một vết sẹo kéo dài từ bên trán trái của hắn, cắt qua phần lông mày, kéo dài đến mắt và ngừng ở bên má trái.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má Tề Nhan. Ngoại trừ Nam Cung Tĩnh Nữ và muội muội Tiểu Điệp của nàng ra, đây vẫn là lần đầu tiên nàng rơi lệ ở trước mặt người ngoài.
Nam tử ngồi đối diện Tề Nhan đẩy miếng bánh phủ đầy thịt dê đến trước mặt nàng, lại giơ tay rót cho nàng một chén rượu Mã Nãi. Cánh tay thô tráng bại lộ trong không khí, mà trên đó cũng đầy sẹo. Rất khó tưởng tượng người này đã trải qua quá khứ khủng khiếp thế nào.
Nhìn thấy Tề Nhan rơi lệ, nam tử cũng cảm động không kém, nhưng hắn không hề rơi một giọt nước mắt nào. Hắn toét miệng, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ ấy lại xuất hiện một nụ cười giản dị và chân thật đến khó tin. Những ngón tay thô dài của hắn móc ra một cái vòng cổ, sợi dây ấy vòng qua ba chiếc nanh sói đã được xử lý, trông nó có vẻ cũ kĩ.
Nam tử: “Tù và sừng trâu đâu?”
Ngày tháng trôi qua, thời gian thấm thoát, chẳng biết người còn nhớ không... truyện kiếm hiệp hay
Từng có hai tiểu thiếu niên trao nhau lễ vật trên thảo nguyên này.
Sau đó...bọn họ chọn con đường khác nhau giữa sự sống và cái chết. Lúc ấy từng có một vị thiếu niên thật cẩn thận lấy vòng cổ nanh sói trên cổ ra, quơ quơ và hỏi: “Tù và sừng trâu đâu?” Nhìn thấy an đạt của mình lấy lễ vật mà mình đưa cho ra khỏi lồng ngực, hắn liền mỉm cười.
Nàng cho rằng, lần từ biệt đó hai người sẽ vĩnh viễn không gặp lại.
Mà hắn thì rất tin, bọn họ sẽ còn tái ngộ.
Tề Nhan cúi thấp đầu xuống, nâng cánh tay bị thương lên, siết chặt lấy vạt áo ở ngực, tựa như chỉ khi làm lồng ngực mình vỡ vụn thì nàng mới có thể thở được.
Tù và sừng trâu bị nàng để lại Vô Danh cốc, bởi vì trên đó có khắc tên Ba Âm, cho nên nàng không thể mang theo bên mình.
Cho dù nàng đã sớm biết an đạt của mình còn sống, cho dù nàng đã nhìn thấy dáng vẻ của Ba Âm trên lệnh truy nã, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn khó mà kiềm lòng được.
“Lạch cạch”, “lạch cạch”, từng giọt nước mắt rơi xuống bàn, toàn thân Tề Nhan run rẩy, một chữ đều không nói nên lời.
Nàng vừa vui mừng nhưng cũng vừa áy náy và đau lòng. Ba Âm hoàn thành trách nhiệm báo thù giúp nàng, nhưng nàng lại không đi tìm hắn sớm hơn.
Mấy năm nay Ba Âm lang thang trên bờ vực của cái chết không biết bao nhiêu lần, phải chịu tra tấn dã man suốt ngày này tháng nọ. Thảo nguyên diệt, Xanh Lê vong, nhưng Ba Âm chưa bao giờ khuất phục người Vị Quốc. Chỉ cần có cơ hội thì hắn sẽ xúi giục mọi người bạo loạn, vì thế rất nhiều lần hắn suýt nữa thì mất mạng.
Nhưng vào đêm trước khi hành hình, tên quan viên Vị Quốc đó đột nhiên đổi ý: Hắn cảm thấy chém đầu thì quá lợi cho Ba Âm, vì thế liền sai người cạo hết đầu tóc của Ba Âm ở trước mặt mọi người, dùng bàn là đỏ rực làm bỏng da đầu của Ba Âm, tra tấn khiến cả người Ba Âm đầy máu me...
Bọn họ cho rằng Ba Âm đã chết, tùy tiện ném hắn mới tròn mười sáu tuổi vào hố xác. Đêm đó trở đổ mưa to, Ba Âm cứ ăn cỏ và uống nước mưa để sống tiếp.
Trải qua nhiều lần tra tấn như vậy, Ba Âm chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng khi nhìn thấy an đạt của mình khóc không thành tiếng, hốc mắt của hắn vậy mà đỏ lên, nhưng rất nhanh hắn đã kiềm được những dòng nước mắt chực trào rơi xuống.
Hắn lấy một cái tù và sừng trâu cong cong ra khỏi lồng ngực. Bề mặt của nó cũng nhẵn và bóng, chắc hẳn là nó đã được xử lý giống như chiếc nanh sói.
Ba Âm đưa tù và sừng trâu cho Tề Nhan: “Cất kĩ, đừng để mất nữa.”
Tề Nhan siết chặt tù và sừng trâu trong tay, nàng hít sâu một hơi, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tù và sừng trâu vẫn luôn nằm ở Vô Danh cốc, là ai giao nó cho Ba Âm thì không cần nói cũng biết.
Nói không chừng người đeo mặt nạ lợi dụng thứ này để kết giao với Ba Âm...
Tề Nhan hận không thể chém bản thân mấy đao. Nàng sao xứng là vương tử Xanh Lê bộ? Sao xứng làm ca ca, làm an đạt?
Nàng bất lực nhìn Xanh Lê bị diệt, không kịp thời tìm được muội muội, rõ ràng đã biết Ba Âm còn sống nhưng lại để người đeo mặt nạ tìm tới hắn trước.
Nhiều năm như vậy, nàng cái gì cũng không làm được!
Ba Âm: “Đừng khóc, nam nhi thảo nguyên đổ máu chứ không đổ lệ.”
Tề Nhan mở to hai mắt: Chẳng lẽ người đeo mặt nạ còn chưa nói chuyện nàng là nữ tử cho Ba Âm nghe sao?
Tề Nhan thầm quan sát thần sắc của Ba Âm, đôi mắt màu hổ phách của đối phương chỉ có chân thành tha thiết và thành khẩn.
Tề Nhan thầm mắng mình không biết bao nhiêu lần. Mấy năm nay nội tâm nàng đã sớm ngoan độc dơ bẩn, lúc nào cũng chỉ biết nghi kỵ, dùng ác ý phỏng đoán tất cả mọi chuyện.
Tề Nhan không ngờ nàng sẽ đối đãi với an đạt của mình như vậy, nhưng thói quen trong xương lại khiến nàng không thôi nghĩ thế.
Thôi...sao có thể che giấu thân phận với chính an đạt của mình?
Tề Nhan: “Kỳ thật ta...” Lời nói dừng ở bên miệng, Tề Nhan chợt nuốt lại lời muốn nói. Tề Nhan cũng không rõ đến tột cùng nàng đang băn khoăn cái gì, nhưng nàng cảm thấy hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất.
Chờ một chút, chờ đến khi tất cả đều kết thúc, nàng tuyệt đối sẽ không giấu diếm Ba Âm gì cả.
Nhưng mà...khi nào mới thật sự là “kết thúc”?
Ba Âm nghe Tề Nhan bập bẹ nói tiếng mẹ đẻ thì cau mày, nhưng ngay sau đó hắn thoải mái hỏi: “Cái gì?”
Tề Nhan: “Thực xin lỗi, ta đã xóa hình xăm Lang Vương trên ngực rồi.”
Ba Âm trầm mặc một lát, ngược lại trấn an: “Sư phụ ngươi đã nói mục đích của ngươi cho ta rồi... Mấy năm nay ngươi cũng thật khổ, nếu như đổi lại là ta thì nhất định ta sẽ không làm được. Xóa cũng tốt, chỉ cần ngươi bình an là được.”
Tề Nhan: “Thực xin lỗi, Ba Âm.”
Ba Âm: “Ngươi và ta là an đạt, nói chuyện này để làm gì? Ta bị thương trên người, nhưng ngươi thì bị thương trong lòng, vì báo thù mà đành phải cưới nữ nhi của kẻ thù.”
Tề Nhan cười khổ, nàng không dám nhìn thẳng đôi mắt của Ba Âm.
Dường như Ba Âm vẫn chưa phát hiện Tề Nhan dị thường, hắn hưng phấn nói: “Rất nhanh ngươi sẽ không cần chịu khổ như vậy nữa. A Nỗ Kim đã quyết định liên hợp với chúng ta, chờ chúng ta giết sạch bọn người Vị Quốc, chúng ta sẽ cùng A Nỗ Kim trị vì, gầy dựng lại Xanh Lê vương tộc! An đạt, so với lúc trước, thuật cưỡi ngựa bắn cung của ngươi đã tiến bộ hơn chưa?”
Lòng Tề Nhan vô cùng chua xót, nàng lựa lời nói với Ba Âm: “E là chuyện này không dễ dàng như vậy, binh mã Vị Quốc nhiều hơn A Nỗ Kim mấy lần, chúng ta...”
Tề Nhan đã chuẩn bị nghe Ba Âm mắng, thậm chí còn tưởng mình sẽ bị đánh, nhưng ai ngờ Ba Âm lại nói: “Ta biết, Nam Cung lão tặc sắp chết, hiện tại ngươi là quan lớn kiêm luôn phò mã. Chỉ chờ ngươi lấy được binh phù, chúng ta nội ứng ngoại hợp thì chuyện này sẽ thành công!”
Tề Nhan mím môi, đành gật đầu.
Ba Âm nện một quyền lên bàn, khiến cho rượu Mã Nãi trong chén trào ra ngoài.
Ba Âm: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi lấy được binh phù!”
Tề Nhan: “Chúng ta? Là ai?”
Ba Âm cười “ha ha”, hắn lè lưỡi liếm vết sẹo trên môi: “Rất nhanh ngươi sẽ biết.”
Tề Nhan: “Được.”
Ba Âm: “Đúng rồi, ngươi có muốn đi thăm nhi tử của ngươi hay không? Hơn một năm nay ta tự mình dạy hắn cách cưỡi ngựa. Ngươi phó thác hắn cho ai vậy? Bị nuông chiều đến mức vô dụng, thậm chí còn không biết nói tiếng mẹ đẻ! Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn, đáng tiếc đứa nhỏ này không có kế thừa năng lực giao tiếp với ngựa của ngươi.”
Tề Nhan cười, nhưng trong lòng lại là sông cuộn biển gầm.
Quả nhiên, tất cả dự cảm xấu đều linh nghiệm!
Người đeo mặt nạ lừa Ba Âm, đứa nhỏ này rõ ràng là con của Tiểu Điệp. Đối phương không chỉ che giấu thân phận nữ tử của nàng, mà còn bảo đứa nhỏ này là con của nàng... Rốt cuộc người đeo mặt nạ có mục đích gì đây?!
Nhưng mà...Tề Nhan không thể giải thích, tựa như những gì người đeo mặt nạ đã đoán trước.
“Chúng ta” theo lời Ba Âm nói khiến Tề Nhan cực kỳ bất an, là người đeo mặt nạ, A Nỗ Kim hay vẫn là Cát Nhã?
Nếu A Nỗ Kim và Cát Nhã biết nàng là nữ tử thì nàng sẽ càng bị động!
Đôi huynh muội lòng lang dạ thú này không thể khinh thường. Đích thân Ba Âm giết chết phụ thân Ngạch Nhật Hòa của bọn họ, bọn họ vậy mà còn có thể liên hợp với Ba Âm... Thật là đáng sợ.
Còn Nam Cung Vọng thì sao?
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/