Yến hội diễn ra từ buổi trưa đến khi mặt trời chiều ngã về tây, chủ và khách ai ai cũng đều tận hứng, ly chén thì hỗn độn.
Ngoại trừ Tề Nhan, những người khác đều uống mê mắt.
Tạ An thấy gần đủ rồi thì tùy ý phất tay, hai hàng gia đinh lại lần nữa nối đuôi nhau bước vào.
Trên tay bọn họ đều bưng một cái khay dùng lụa đỏ che lại, Tạ An đứng lên: “Lấy văn hội hữu quả thật là chuyện may mắn trong nhân sinh này. Đây là một chút tâm ý của ngu huynh, vạn lần mong mọi người nhận lấy.”
Lụa đỏ đồng thời được xốc lên, cũng không biết ai hít ngược một hơi khí lạnh, giữa sân lại lần nữa trở nên an tĩnh.
Bạc trắng đều được xếp trên mười mấy cái khay, đây là số bạc mà phần lớn bá tánh Vị Quốc cả đời cũng không kiếm được!
Tạ An lại lần nữa lên tiếng: “Nơi này có chút bạc, hẳn là đủ cho các chư vị hiền đệ đi lại chi tiêu ở kinh thành, còn thỉnh chư vị hiền đệ chớ có chối từ.”
- --
Tiệc rượu vòng thứ hai bắt đầu, Tề Nhan lấy cớ: “Sắc trời đã tối, mắt tật không thể nhìn rõ” cáo từ rời khỏi Tạ phủ.
Nàng mang theo số bạc nặng trĩu trở về, phẩm vị những lời Tạ An nói trước khi tặng bạc.
Từ “đi lại” khiến người không khỏi suy nghĩ sâu xa, ở một mức độ nào đó, lời của Tạ An cũng chính là lời mà hoàng tam tử Nam Cung Vọng muốn nói.
Như vậy, vị hoàng tử này tự mình ra mặt, hắn muốn gì từ những học sinh nhà nghèo? Hoặc là muốn thông qua những người này đạt được mục đích gì?
Thú vị, rất thú vị.
Ở trong mắt Tề Nhan, triều đình Vị Quốc tựa như núi cao sừng sững, tuy nàng có thân phận Giải Nguyên nhưng sự tồn tại của nàng lại chỉ như một con kiến càng nhỏ bé mà thôi.
Nếu có thể được hoàng tử “coi trọng”, ít nhất có thể tiết kiệm được mười năm mưu hoa.
Từ khi trở lại tiểu viện, Tề Nhan liền đóng cửa từ chối tiếp khách. Rốt cuộc đại khảo gần ngay trước mắt, nếu không thể kim bảng đề danh thì mưu tính và nỗ lực mấy năm qua đều là nói suông.
Tân xuân sắp đến, kinh thành ứng cảnh hạ xuống một hồi đại tuyết, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập không khí lễ hội.
Nhưng cuối năm nay lại xảy ra án mạng, không chỉ có kinh động Ứng Thiên phủ mà còn làm ầm ĩ tới Hình bộ.
Nói đến chuyện này, suy cho cùng vẫn có liên quan đến Tề Nhan.
Kinh thành là nơi trọng địa lại ở dưới chân thiên tử, thứ không thiếu nhất chính là cái gì? Chính là quan viên cùng với người thân của bọn họ!
Bởi vì Nam Cung Nhượng xuất thân văn nhân, cho nên ở Vị Quốc giai cấp sĩ tộc có rất nhiều trí thức phong nhã. Món quà tốt nhất để tặng cho dịp cuối năm đó là tranh chữ, sách cổ trân quý.
Vị chưởng quầy thư trai bán thay tác phẩm của Mục Dương cư sĩ thấy tác phẩm đầu tiên bán được giá cao thì lập tức động ý đồ xấu.
Hắn chỉ gắn một trong hai tác phẩm lần thứ hai Tề Nhan đưa tới, treo ở vị trí dễ thấy nhất ở thư trai triển lãm một tháng.
Phàm có người ra giá hắn ta đều nói: Nét chữ của Mục Dương cư sĩ thế gian hiếm có, toàn bộ thư trai, ngoại trừ bức Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh hắn định làm đồ gia truyền ra, trước mắt chỉ có một bức này. Bởi vì người cầu mua quá nhiều nên mùng 8 tháng chạp cử hành bán đấu giá, ai ra giá cao thì sẽ có được.
Chưởng quầy vốn chỉ muốn tăng giá cao một chút, để cho sang năm hắn cũng có thể thoải mái hơn một ít.
Nét chữ của Tề Nhan không tới nỗi thiên kim khó cầu, chỉ có thể nói trong số bạn bè đồng trang lứa không ai có nét chữ sánh bằng nàng, thậm chí chữ của nàng tốt hơn nhiều so với người ở tuổi ba mươi. Nhưng nếu so sánh với thư pháp chân chính thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra ai cao ai thấp.
Rốt cuộc thì nàng chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn thiếu đi chút năm tháng rèn giũa và sự điêu luyện.
Nhưng nét chữ của nàng có thể lấy tới lừa gạt những công tử ca không có nhiều hiểu biết, cố tình đám người này thích nhất tìm kiếm cái lạ, ưa đua đòi.
Vì thế, có không ít người tới buổi bán đấu giá ngày đó, giá cả lập tức tăng đến ba trăm năm mươi lượng.
Có hai người ra giá quyết liệt nhất, một vị là tiểu nhi tử nhà Thái Thường tự Khanh: Lữ Khuông, một vị là Doãn nhị công tử của Ứng Thiên phủ: Khương Vệ. Cuối cùng bức tranh chữ này bị Lữ Khuông mua với giá cao ngất ngưỡng bốn trăm lượng bạc.
Đến đây việc này cũng nên hạ màn, nhưng mà hôm sau lại truyền ra tin Lữ Khuông bị giết.
Thì ra sau khi có được bức tranh chữ, Lữ Khuông đã mở miệng nhục nhã Khương Vệ, gia đinh hai bên vung tay đánh nhau, trong lúc hỗn chiến Lữ Khuông bị người dùng côn đánh trúng phần đầu, không trị mà chết.
Khương Vệ bị Hình bộ bắt giữ chờ đầu xuân hội thẩm, thanh danh của Mục Dương cư sĩ cũng bởi vậy truyền xa...
Mỗi ngày đều có người đặc biệt đến thư trai thưởng thức đại tác phẩm của Mục Dương cư sĩ, huynh đệ ba người sáng sớm hôm nay cũng tới.
Từ lần đầu tiên cải trang ra phủ, Nam Cung Tĩnh Nữ đã bị phố phường dân gian hấp dẫn, cả ngày làm ầm ĩ để Nam Cung Xu Nữ dẫn nàng ra ngoài.
Từ lần trước bị Lục Trọng Hành chen ngang, hai người đã thật lâu không có ra cửa.
Hôm nay Lục Trọng Hành được nghỉ, vì thế chủ động bảo hộ hai vị công chúa du ngoạn. Nam Cung Xu Nữ nhìn ra đây là phụ hoàng ngầm đồng ý, trong lòng nàng vô cùng chua xót nhưng cũng đáp ứng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cao hứng cực kỳ, lôi kéo tay Nam Cung Xu Nữ, thỉnh thoảng ngọt ngào kêu: “Nhị ca.” giống như ba người là huynh đệ.
“Đại ca, đây là nơi ngươi nói sao?”
Lục Trọng Hành gật đầu: “Phải, nghe nói thư trai còn treo bút tích của Mục Dương cư sĩ.”
“Chúng ta mau vào đi.”
“Được.”
Ba người bước vào thư trai, Lục Trọng Hành hỏi: “Chưởng quầy, nghe nói ở chỗ của ngươi có một bức Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh đúng không?”
Chưởng quầy dừng gảy bàn tính, thở ra một hơi thật dài: “Nếu ba vị công tử muốn chọn sách thì xin cứ tự nhiên, cái khác thì không cần nói ra.”
“Vì sao?” Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi.
Nam Cung Xu Nữ siết chặt tay muội muội: “Tĩnh nhi, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Lục Trọng Hành lấy ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay chưởng quầy, cười nói: “Hai vị đệ đệ của ta chỉ xem nhanh thôi, tuyệt đối sẽ không khiến ngài rước lấy phiền toái, còn xin tạo thuận lợi có được không?”
Chưởng quầy cầm bạc, đánh giá ba người: “Như thế, mời theo lão hủ đến đây.”
Chưởng quầy dắt ba người đi vào trong phòng: “Mời ba vị.”
“Nhị ca, chúng ta vào đi!” Nam Cung Tĩnh Nữ vui mừng kéo Nam Cung Xu Nữ vào cửa, liếc mắt một cái đã trông thấy bức Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh.
“A?” Nam Cung Tĩnh Nữ kinh hô ra tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía tỷ tỷ nhà mình: Đây không phải là nét chữ của người đưa tỷ tỷ quạt sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ quen biết Mục Dương cư sĩ?
Nam Cung Xu Nữ há miệng thở dốc, nhìn nét chữ quen thuộc mà trong lòng không ngừng loạn nhịp.
Trước mắt nàng hiện lên hình bóng Công Dương Hòe ngồi bên bờ suối, uống rượu phú thơ cực kỳ tiêu sái. Gương mặt trắng nõn vì thế mà bất giác nhàn nhạt đỏ ửng.
Nam Cung Xu Nữ cắn cắn môi: Hắn vậy mà là Mục Dương cư sĩ thanh danh vang dội!
“Hắn, vì sao phải...”
“Ai?” Lục Trọng Hành là người vào cuối cùng, ra tiếng hỏi.
Nam Cung Xu Nữ lắc đầu: “Không có gì.” Tác phẩm trước mắt tuy rằng cố ý kiềm nén đầu bút lông, nhưng Nam Cung Xu Nữ vẫn có thể nhận ra. Chỉ là nàng có chút nghi hoặc: Đại khảo sắp tới, bằng gia thế của Công Dương Hòe hắn vì sao phải đi bán chữ?
Chẳng lẽ...hắn có nỗi niềm khó nói, hoặc là có mục đích khác?
“Đại ca, bức tranh chữ này...”
Nam Cung Xu Nữ giật mình trong lòng, dùng sức siết chặt tay muội muội.
“Làm sao vậy?”
Nam Cung Tĩnh Nữ chớp chớp mắt: “Ta thực thích.”
Nam Cung Xu Nữ thở ra một hơi thật dài, nếu như Lục Trọng Hành biết thân phận của Mục Dương cư sĩ, e rằng Công Dương Hòe sẽ gặp phiền toái.
Lục Trọng Hành không nghi ngờ gì, cười dỗ dành: “Nếu bức tranh chữ này được treo đơn độc ở đây, e rằng chưởng quầy đặc biệt yêu thích nó, chúng ta nhìn xem đi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ của mình, khi nàng trông thấy ánh mắt Nam Cung Xu Nữ lóe lên chút sáng ngời thì đã âm thầm đưa ra quyết định.
Gần đến cuối năm, Nam Cung Nhượng hạ chỉ triệu tỷ muội hai người hồi cung.
Trưa hôm đó Nam Cung Nhượng tự mình đến Vị Ương cung thăm ái nữ, lúc trước bởi vì việc ra cung mà phụ tử hai người giằng co thật lâu, hơn một tháng không gặp, Nam Cung Tĩnh Nữ đã sớm quên sạch sành sanh.
Cách thật xa nàng đã xách theo vạt áo cung trang, chạy như bay đến: “Phụ hoàng ~.”
Nam Cung Nhượng vô cùng từ ái mở rộng vòng tay, ôm Nam Cung Tĩnh Nữ lên: “Con của ta nặng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ vặn vẹo thân mình tránh thoát khỏi cái ôm: “Phụ hoàng ~ nữ nhi đã trưởng thành!”
Nam Cung Nhượng cười to: “Đúng vậy, chỉ chớp mắt mà con ta đã là đại cô nương duyên dáng yêu kiều.”
Nói xong, Nam Cung Nhượng thầm than nhẹ một tiếng, nghĩ tới chính thê đã mất sớm: Ngọc Cẩn, ngươi có thấy không? Nữ nhi của chúng ta đã trưởng thành.
“Sau kỳ thi đình thì sẽ đến sinh nhật mười bốn tuổi của ngươi, phụ hoàng dự định đưa ngươi một phần đại lễ.”
“Là cái gì?”
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Ánh mắt của Nam Cung Nhượng thâm trầm, nửa cười nói: “Phụ hoàng chọn một vị phò mã tài mạo song toàn cho ngươi có được không?”
Gò má trắng nõn của Nam Cung Tĩnh Nữ nhiễm hồng, nàng giậm giậm chân: “Phụ hoàng, người nói như thế nữa nữ nhi sẽ không để ý tới người!”
Nếu như là bình thường, Nam Cung Nhượng nhất định sẽ theo nữ nhi nói sang chuyện khác, nhưng hôm nay hắn lại nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ bị phụ hoàng nói trúng rồi sao? Con ta đã ái mộ ai rồi à?”
“Phụ hoàng!”
“Vậy chính là không có?”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhõng nhẽo hừ một tiếng, cầm làn váy giận dỗi chạy ra ngoài.
Nam Cung Nhượng nhìn chăm chú vào bóng lưng Nam Cung Tĩnh Nữ: Phụ hoàng nhất định sẽ cho ngươi những điều tốt nhất...
Sau khi dùng bữa tối, Nam Cung Tĩnh Nữ lần đầu tiên cầu Nam Cung Nhượng một thứ, đó là bức Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh của vị Mục Dương cư sĩ kia. Nàng không thể quên ánh mắt kích động của tỷ tỷ khi nhìn thấy nó.
Nam Cung Nhượng vui vẻ đáp ứng, hỏi rõ ràng địa chỉ của thư trai rồi phái người mang theo bạc xuất cung mua nó.
Mùng ba tháng ba, Long Môn mở ra.
Màn che của kỳ thi hội được chậm rãi kéo ra.
Mười năm gian khổ học tập, chỉ cần vượt qua cửa ải lần này bọn họ liền có thể mở ra chí lớn.
Trời còn chưa sáng, Công Dương Hòe đã vội vàng chạy tới trường thi.
Tuy hắn bị cấm túc mấy tháng nay nhưng hắn vẫn nhớ thương Tề Nhan.
Công Dương Hòe cõng hòm xiểng đứng ở bậc thang, ngẩng cổ nhìn ra xa. Mãi đến khi cửa sân thi sắp mở ra, hắn mới trông thấy người bạn cũ mà hắn vẫn luôn nhớ mong.
Tề Nhan mặc một bộ đồng phục học sinh trắng như nguyệt, áo choàng màu thủy lam, đầu đội cái mão có cùng màu, cõng hòm xiểng từ xa đi tới.
Công Dương Hòe vô cùng vui vẻ, nhảy xuống bậc thang sải bước đến chỗ Tề Nhan.
Tề Nhan nhìn thấy Công Dương Hòe thì cũng bước đi nhanh hơn: “Bạch Thạch, đã lâu không gặp.”
Tự lần đầu gặp mặt đã xa cách ba năm, hai người đều đã mười tám tuổi.
Ngũ quan của Công Dương Hòe đã rút đi tính trẻ con ngày xưa, vóc người cũng như nam tử thành niên. Khi mới vừa tương phùng, vóc dáng hai người còn tương đương nhau, nhưng hiện giờ hắn lại cao hơn Tề Nhan nửa cái đầu.
Vạn hạnh, tuy Tề Nhan là nữ nhi nhưng trong thân thể có một nửa huyết thống thảo nguyên, mặc dù không cao bằng nam tử thành niên nhưng nàng cũng cao hơn nữ tử Vị Quốc một chút.
Công Dương Hòe dừng lại bước chân, kéo cánh tay Tề Nhan, dắt nàng đi đến một bên: “Thiết Trụ đang giận ta sao?”