Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Dư An đỏ bừng, thần sắc của hắn bỗng trở nên vặn vẹo. Nam Cung Tĩnh Nữ không để ý tới hắn, nhưng một màn này không có thoát khỏi đôi mắt của Tề Nhan.
Hai người nhìn nhau, Liễu Dư An bị sự sắc bén trong đôi mắt màu hổ phách kia làm cho kinh sợ, hắn ngượng ngùng rời đi.
Dù đã rời khỏi sương phòng một lúc lâu, Liễu Dư An vẫn còn có chút sợ hãi, mà nỗi sợ đó xuất phát từ tận sâu linh hồn hắn. Phảng phất người hắn vừa đối diện không phải là một vị quan văn ôn hòa, mà là một vị võ tướng sát phạt quyết đoán có thể lấy mạng hắn chỉ trong giây lát.
Liễu Dư An nghĩ không sai: Tề Nhan thật sự nổi giận.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người, Nam Cung Tĩnh Nữ nâng tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Tề Nhan, ngón cái nàng nhẹ chạm vào nơi còn có chút sưng đỏ: “Còn đau phải không?”
Tề Nhan: “Ừm, đau.”
Nam Cung Tĩnh Nữ vội vàng rút tay về, áy náy nói: “Thực xin lỗi, bản cung không có lập tức quay về chăm sóc ngươi.”
Tề Nhan yên lặng mỉm cười, nàng có làm sao cũng không giấu được sự hạnh phúc trong ánh mắt.
Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mặt: “Sao ngươi nhìn ta như vậy? Là...trên mặt ta có dính gì sao?”
Tề Nhan nắm chặt tay Nam Cung Tĩnh Nữ: “Điện hạ ghen.” Rõ ràng là câu dò hỏi nhưng Tề Nhan lại nói thành câu trần thuật.
Mắt Nam Cung Tĩnh Nữ hơi sáng lên, nàng ậm ừ nói: “Vì sao bản cung phải ghen với một nam tử?”
Tề Nhan cười xán lạn, nàng thấp giọng đáp: “Nhưng mà ta ghen.”
Nam Cung Tĩnh Nữ môi đỏ khẽ nhếch, nàng trừng lớn hai mắt rồi nhìn chằm chằm Tề Nhan. Tề Nhan nhìn thấy sự kinh hỉ và bất ngờ trong ánh mắt đối phương, trái tim nàng cũng dần ấm áp.
Khuôn mặt trắng nõn của Nam Cung Tĩnh Nữ dần ửng đỏ, nàng hơi gục đầu xuống, khóe miệng vô thức cong lên.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Có gì đâu mà ngươi ghen...?”
Tề Nhan: “Nguyên nhân của thần tất nhiên là giống với điện hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi dưới: “Vô lại.”
Một chốc yên tĩnh qua đi, hai người không hẹn mà cùng cười thành tiếng, có lẽ là cười vì sự “tâm đầu ý hợp” này, cũng hoặc là cười mình xem trọng một người không có liên quan, càng trở nên mất bình tĩnh như thế.
Dưới sự hun đúc của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng dần trở nên đạm bạc. Mấy năm nay nàng rất ít khi bộc lộ rõ cảm xúc của mình, mà Tề Nhan thì càng luôn như thế, không ngờ khi cả hai đối mặt với Liễu Dư An, các nàng đều sẽ mất bình tĩnh.
Tề Nhan nhàn nhạt nói: “Thời gian cũng không ngắn, ngày mai thần sẽ sai người tặng Liễu công tử một ít lộ phí, mời hắn dọn đến chỗ khác.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ừm, người nọ toát ra một ít...ta cũng không thể nói rõ đó là gì, tóm lại ta không thích hắn.”
Tề Nhan giải thích: “Thật lòng mà nói, trên đời này có một số người rất kỳ quái, tỷ như là con cháu của một số thế gia. Bọn họ lúc nào cũng ồn ào rằng gia tộc của họ khiến họ mệt mỏi, tài hoa của họ bị thân thế vùi lấp, tựa như là minh châu phủ bụi trần. Nhưng kỳ quái chính là, bình thường thì họ kêu gào như vậy, nhưng mỗi khi giới thiệu thì đều cố tình nhắc tới thân thế của mình, thậm chí còn hận không thể treo gia phả nhà mình ở trước ngực, làm cho người không biết cũng hiểu được gia tộc của bọn họ cường thịnh đến cỡ nào.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhoẻn miệng cười, nàng giận dỗi nhìn Tề Nhan: “Thật sự là thà đắc tội võ tướng còn hơn đắc tội với văn thần. Sao lúc trước ta không phát hiện miệng của ngươi giảo hoạt như vậy?”
Nghe lời này, Tề Nhan mặt không hồng tâm không nhảy, nàng thản nhiên đáp: “Đa tạ điện hạ khích lệ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Lúc trước ngươi nói với ta, tên Liễu Dư An này vẫn luôn bị dung mạo xuất sắc của hắn quấy nhiễu, cảm thấy nhiều năm qua mình bị đối xử bất công đều là vì dung mạo, nhưng chẳng phải hắn cũng rất cậy vào khuôn mặt của mình hay sao? Giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ 'ta đây là nhất.”
Tề Nhan: “Phải, thế gian có trăm ngàn sắc thái, lần này có lẽ là thần nhìn lầm người.”
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu: “Ngươi đã làm rất tốt, từ xưa đến nay lòng người là thứ khó dò nhất, ngươi cũng không quá thân thiết với hắn, có thể nhìn thấu bản chất của hắn nhanh như vậy đã là chuyện không dễ. Cũng không biết khi ta bằng tuổi ngươi, ta có thể có bản lĩnh nhìn người như vậy hay không?”
Tề Nhan giận dỗi nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: “Sao ta lại có cảm giác như điện hạ đang nói tới một vị lão nhân gia nào đó vậy?”
Lúc trước, Tề Nhan chưa bao giờ biểu hiện như vậy ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, nhịp tim Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức rối loạn: Sao nàng sẽ cảm thấy người này còn quyến rũ hơn cả nữ tử thế này?
Nhưng nàng không dám nói ra lời này, nàng biết: Bình thường Tề Nhan có vẻ ôn nhuận và rất dễ sống chung thế thôi, nhưng khi đối phương nổi tính bướng bỉnh thì có tám con ngựa đều kéo không trở lại, cực kỳ khó dỗ.
Có lẽ là hôm nay Tề Nhan thân mật hơn ngày thường, làm Nam Cung Tĩnh Nữ có cảm giác như đang về nhà, nàng chủ động giải thích vì sao nàng không thể kịp thời trở về, cũng nói tới bệnh tình của Cửu hoàng tử. Hơn hết, nàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cuối cùng lại một lần nữa xin lỗi Tề Nhan: “Thực xin lỗi, ta không thể lập tức trở về bên cạnh ngươi.”
Đây đã là lời giải thích thứ ba và lần thứ hai Nam Cung Tĩnh Nữ xin lỗi, Tề Nhan chỉ cần suy nghĩ một chút là đã có thể đoán được tâm tư của đối phương, nói nàng không đau lòng hay áy náy là giả.
Tề Nhan có thể hiểu cảm giác của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng đã nếm trải quá nhiều thân bất do kỷ, càng đau lòng khi thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không thể không đối mặt với mấy thứ này.
Tâm tình của Tề Nhan có chút phức tạp, nhưng nàng vẫn thật lòng nói: “Điện hạ quyết định như vậy rất chính xác, thần rất vui mừng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi không trách ta sao?”
Tề Nhan nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Nam Cung Tĩnh Nữ, nhẹ giọng nói: “Ta đều hiểu.”
- --
Ba chữ vô cùng đơn giản, nhẹ đến nỗi chỉ có hai người có thể nghe rõ, nhưng lại khiến Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ hốc mắt.
Tề Nhan yên lặng nâng tay, nàng vuốt ve khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt của đối phương: “Đừng khóc.”
Nam Cung Tĩnh Nữ chui vào lồng ngực Tề Nhan, nàng rầu rĩ “ừm” một tiếng, nước mắt yên lặng rơi xuống.
Tề Nhan thở dài, nàng trở tay ôm vòng lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, vỗ lưng cho Nam Cung Tĩnh Nữ giống như lúc Tiểu Điệp an ủi nàng.
Thế gian này có hàng trăm hàng ngàn câu nói, nhưng luôn có một hai câu có thể chạm vào chỗ yếu ớt và sâu nhất của một người.
Mà tình lại là thứ hàng trăm hàng ngàn câu chữ ấy cũng không thể giải thích được.
Hai người yên lặng ôm nhau, một vị là cô nhi thảo nguyên đang ngụy trang, một vị là đích công chúa vô duyên vô cớ phải trở thành nữ đế. Dưới sự thân mật khăng khít của bọn họ là vô vàn xác chết của người thảo nguyên, là máu chảy thành sông.
Đây chỉ mới là khởi đầu, từ khi Nam Cung Tĩnh Nữ quyết định đi lên con đường nữ đế thì cuộc đời nàng đã được định sẵn sẽ có rất nhiều thân bất do kỷ, giống như là sau khi Tề Nhan bước vào triều đình Vị Quốc vậy.
Cho nên dù Nam Cung Tĩnh Nữ không nói, Tề Nhan cũng biết lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ phải chịu đựng cái gì. Nàng đau lòng cho Nam Cung Tĩnh Nữ, dẫu nàng ấy có là nữ nhi của kẻ thù.
Sau một hồi đấu tranh, Tề Nhan quyết định tôn trọng lựa chọn của Nam Cung Tĩnh Nữ, con đường này dài bao nhiêu thì nàng sẽ đi cùng Nam Cung Tĩnh Nữ bấy nhiêu.
Mặc dù Tề Nhan đã định sẵn đoạn kết, mặc dù Tề Nhan biết thứ vắt ngang giữa các nàng là gì, nhưng khi Nam Cung Tĩnh Nữ cần an ủi, Tề Nhan vẫn dịu dàng mở rộng vòng tay mình cho đối phương.
Tuy vậy, nàng cũng không biết sự dịu dàng này còn có thể duy trì bao lâu...
Nam Cung Tĩnh Nữ cọ cọ lên vai Tề Nhan, hai tay nàng nắm lấy vạt áo Tề Nhan: “Ta sẽ không thua.“. Hãy tìm đọc trang chính ở == TR Uмtгцуen.V Л ==
Tề Nhan trầm mặc thật lâu, cũng dịu dàng đáp: “Thần tuyệt đối không sống một mình.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Chúng ta sẽ không thua.”
Ánh mắt Tề Nhan chứa đầy nỗi bi thương, nàng cũng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
- --
Mấy năm nay, Tề Nhan không còn nghĩ đến chuyện giết chết Nam Cung Tĩnh Nữ nữa, dần dần nàng nghĩ đến việc cùng nàng ấy đồng quy vu tận. Nhưng mà ý nghĩ này luôn chợt lóe qua, Tề Nhan cũng không dám nghĩ nhiều.
Đặc biệt là sau khi tìm thấy Tiểu Điệp, Tề Nhan không còn lẻ loi một mình nữa, trên vai nàng có thêm một gánh nặng: Muội muội cần nàng chiếu cố.
Nếu nàng chết, Tiểu Điệp phải làm sao bây giờ?
Mặc dù có đôi khi, sống còn thống khổ hơn là chết nhiều.
Tề Nhan: Điện hạ ơi là điện hạ... Ngươi có biết, “thắng” mà chúng ta nói chú định ở hai mặt đối lập nhau hay không?
Có lẽ đến khi chết, Nam Cung Tĩnh Nữ mới có thể hiểu câu “thần tuyệt đối không sống một mình” của Tề Nhan có bao nhiêu nặng.
Từ trước đến nay, Tề Nhan cũng không ngờ mình sẽ không có thuốc chữa đến mức đem lòng yêu nữ nhi của kẻ thù.
Kính Quốc, Vị Quốc.
Nông cày, du mục.
Cô nhi mất nước, nữ đế tương lai.
Chớ có nghĩ nữa.
Chớ có nghĩ.
Giờ khắc này, ta chỉ muốn ôm ngươi vào lòng.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngủ lại tư trạch của Tề Nhan, mà thiên hạ này không có tin tức nào là không lọt ra ngoài, tin này vừa lan đi thì bá tánh đã bắt đầu bàn tán.
Có người nói phò mã và công chúa phu thê thâm tình, tiện sát người khác.
Cũng có người thầm mắng, đích công chúa mà không biết coi trọng lễ nghi phép tắc.
Còn có người trộm trêu Trăn Trăn công chúa “như hổ như sói”, cũng không biết vị phò mã gia này có ma lực gì mà có thể khiến công chúa điện hạ hạ mình đến ở tòa nhà mà phò mã gia lén nuôi tiểu thiếp.
Thói đời chính là như thế, hầu hết mọi người đều cười nhạo Nam Cung Tĩnh Nữ chứ không phải là Tề Nhan.
Chỉ vì ở trong mắt người ngoài, Tề Nhan là nam tử, nếu nàng xa cách công chúa thì là phẩm tính cao khiết, không mộ nữ sắc. Nếu nàng cùng công chúa thân mật thì đó là ngự thê có thuật, thật sự là trượng phu trong khuê phòng.
Đối với nữ tử mà nói, từ khi ra đời các nàng đã gánh lấy vô số gông xiềng vô hình, buộc xỏ xuyên các nàng cả đời này.
Tôn quý như đích công chúa duy nhất đương triều, cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tề Nhan nhận ra Thu Cúc lo lắng, tuy không nghe được tin tức gì nhưng nàng cũng biết chuyện Nam Cung Tĩnh Nữ đến đây đã bị lan truyền. Nàng chủ động bảo mình đã khỏe, muốn đến công chúa phủ ở một đoạn thời gian.
Vì thế hai người thu dọn hành lý, bước lên xe ngựa hồi phủ.
Nhưng có một việc vẫn luôn đè trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ. Có vài lần nàng muốn tìm cơ hội bàn với Tề Nhan chuyện Tiểu Điệp, nhưng đến cuối cùng lại không dám.
Lúc trước Tề Nhan cũng nói muốn đưa Tiểu Điệp đi...nhưng để đối phương tiếp thu chuyện tiểu thiếp của mình ở bên Nhị tỷ lại là một chuyện khác.
Nam Cung Tĩnh Nữ sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của Tề Nhan, càng sợ Tề Nhan không tiếp thu được chuyện này mà xung đột với Nhị tỷ, vì thế nàng chỉ có thể im lặng, chờ một ngày nào đó Tề Nhan nhắc đến Tiểu Điệp rồi nói.
Ngày tháng êm đềm kéo dài được một đoạn thời gian, vết thương của Tề Nhan cơ bản đã lành hẳn. Hai người nhận được thiệp mời của Lương phi nương nương, sáng sớm hôm sau hai người thay cung trang chuẩn bị vào cung dự tiệc, nhưng đột nhiên nghe được một tin dữ.
Sau khoảng thời gian dài chữa trị, Cửu hoàng tử Nam Cung Tự qua đời.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/