Kính Vị Tình Thương

Chương 238: Chương 238: Ly thương khó tố chung ly thương




Tề Nhan cười lạnh, nàng nhìn bao vải dầu, không hề cầm lấy.

Lý Kiều Sơn cũng cười, hắn đè bao vải dầu xuống bàn và chậm rãi đẩy đến trước mặt Tề Nhan: “Tề Duyên Quân, chủ nhân nhờ ta chuyển đến ngươi một câu. Nước có thể chở thuyền thì cũng có thể lật thuyền, nàng có năng lực nâng ngươi lên vị trí hôm nay thì cũng có năng lực đánh cho ngươi quay về kiếp nạn ngươi đã từng hứng chịu. Cầm nó, chứng minh sự trung thành tuyệt đối của ngươi với chủ nhân. Thứ Nam Cung Trăn Trăn có thể cho ngươi, chủ nhân cũng có thể cho ngươi.”

Tề Nhan: “Ta không có phản bội sư phó, nhưng tới thời điểm này ta cũng có nỗi băn khoăn của ta. Quan to lộc hậu, núi vàng núi bạc cũng phải có mạng để hưởng thụ, có đúng hay không?”

Lý Kiều Sơn: “Không sai.”

Tề Nhan: “Ta muốn biết sau khi chuyện này thành, người tiếp ứng ta sẽ là ai? Hành thích vua tội cũng không nhỏ, người tiếp ứng ta phải khiến ta đủ yên tâm mới được.”

Lý Kiều Sơn cười to “ha ha” và đáp: “Tề Duyên Quân làm khó tại hạ rồi. Ta nghĩ, ngươi hiểu rõ tính tình của chủ nhân hơn ai hết kia mà. Con cờ quan trọng như vậy, sao chủ nhân có thể để ta biết được chứ? Nhưng chủ nhân tuyệt đối không phải là người bắn tên không trúng đích, nàng đáp ứng chuyện của ngươi, tất nhiên là một lời nói một gói vàng.”

Câu trả lời của Lý Kiều Sơn nằm trong dự kiến của Tề Nhan. Người đeo mặt nạ có thể định liệu trước, chứng minh người này hoặc là quan lớn trong triều, hoặc là cận hầu bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ...

Hình bóng Thu Cúc, Trần Truyện Tự hiện lên trong đầu Tề Nhan.

Từ sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ đăng cơ, thức ăn hàng ngày đều rất được chú trọng, dù có là điểm tâm hay nước trà thì đều phải dùng ngân châm thử ba lần trước khi Nam Cung Tĩnh Nữ cho vào miệng, ngoài ra còn có quan viên Thái Thường tự thử độc lần cuối. Vì thế, dù quân cờ của người đeo mặt nạ có là Thu Cúc hay Trần Truyện Tự, thì đều rất khó thành công.

Nhưng nàng thì khác. Lần trước khi nàng xuất cung mua đồ ăn vặt, Nam Cung Tĩnh Nữ cứ trực tiếp dùng. Nói vậy, quân cờ mà người đeo mặt nạ xếp ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ đã thấy cảnh này, cho nên nàng ta mới nghĩ đến chuyện lệnh nàng đi độc sát Nam Cung Tĩnh Nữ!

Người này rốt cuộc là ai? Ngay cả Tề Nhan cũng không biết, thậm chí có thể không phải một mà là rất nhiều người!

Tề Nhan càng nghĩ càng kinh hãi, hận không thể lập tức bay trở về bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ để bảo vệ nàng ấy, một tấc cũng không rời.

Nàng muốn dụ Lý Kiều Sơn để lộ thân phận quân cờ, nhưng lại thất bại.

Tề Nhan khống chế thần sắc của mình, để Lý Kiều Sơn không nhận ra chút sơ hở nào, sau đó bỏ Tiêu Dao Tán trên bàn vào lồng ngực.

Lý Kiều Sơn lại lần nữa nở nụ cười: “Như vậy ta cũng có thể báo cáo kết quả cho chủ nhân.”

Tề Nhan cũng từ những lời này của Lý Kiều Sơn mà nắm được một tin tức quan trọng: Nơi người đeo mặt nạ ẩn náu có lẽ không xa kinh thành. Nếu không, nàng ta sẽ không thể biết mọi chuyện nhanh như vậy, hơn nữa cũng không kịp thời ra lệnh cho Lý Kiều Sơn.

Tề Nhan: “Xin chuyển cáo sư phó, chuyện này ta đồng ý. Nhưng...”

Lý Kiều Sơn: “Như thế nào?”

Tề Nhan: “Kiều Sơn huynh cũng biết, thức ăn của đế vương phải được thử ba lần trước khi cho vào miệng, cho nên dù là ta thì cũng rất khó đắc thủ. Chuyện này không thể qua loa, cần phải một kích lấy mạng nàng ta mới được.”

Lý Kiều Sơn: “Nói có lý.”

Tề Nhan: “Cho nên ta muốn nhờ Kiều Sơn huynh thay ta thông báo một tiếng, xin cho ta thêm chút thời gian.”

Lý Kiều Sơn: “Vậy mong Tề Duyên Quân cho tại hạ kỳ hạn cụ thể.”

Ánh mắt Tề Nhan trầm xuống, nàng trầm ngâm nói: “Lại qua một khoảng thời gian sẽ tới sinh thần của Nam Cung Trăn Trăn. Tiết vạn thọ tất nhiên sẽ có cung yến, Nam Cung Trăn Trăn thích uống rượu, khi trở lại Cam Tuyền cung ta sẽ nhậm mệnh chiếu cố nàng, sau đó bỏ Tiêu Dao Tán vào nước trà. Trong ba năm chịu tang, ta không thể cùng phòng với nàng, ngày ấy chính là cơ hội tốt nhất.”

Lý Kiều Sơn: “Đã hiểu, ta sẽ bẩm báo chủ nhân.”

Tề Nhan: “Nhưng ta còn có một điều kiện.”

Lý Kiều Sơn: “Mời nói.”

Tề Nhan: “Dựa theo luật lệ của nội đình, cung yến có sự tham gia của ngoại thần thì không được diễn ra quá giờ tý, cho nên vào canh ba giờ tý ngày tiết vạn thọ, ta sẽ nghĩ cách ra ngoài một chuyến. Ta muốn xem người đến tiếp ứng là ai, nếu không hết thảy đều sẽ bị hủy bỏ.”

Lý Kiều Sơn: “Cái này...ta không làm chủ được, ngươi hãy cho ta mấy ngày để ta xin chỉ thị từ chủ nhân.”

Tề Nhan: “Bao lâu?”

Lý Kiều Sơn suy nghĩ một chút và đáp: “Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.”

Tề Nhan: “Một lời đã định.”

Câu trả lời của Lý Kiều Sơn lại lần nữa chứng thực suy đoán của Tề Nhan. Người đeo mặt nạ quả nhiên ở gần kinh thành!

Tề Nhan rời khỏi tư trạch, mang tâm sự trầm trọng về nội đình. Bao Tiêu Dao Tán trong lồng ngực Tề Nhan tựa như củ khoai lang nóng hổi, làm phỏng cả phần ngực nàng.

Tề Nhan tuyệt đối sẽ không làm hại Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng nàng lại nghĩ...hay là mượn cơ hội này nhổ đám do thám mà người đeo mặt nạ đã cài vào bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ? Bằng không, Nam Cung Tĩnh Nữ có thoát được nhất thời thì tai hoạ ngầm cũng vẫn sẽ luôn rình rập.

Sẽ là ai đây? Tề Nhan gần như nghĩ đến tất cả mọi người, nhưng nàng không hề có manh mối.

Chẳng lẽ là người đeo mặt nạ lừa nàng? Căn bản là không có quân cờ gì cả?

Rất nhanh Tề Nhan đã tự mình phủ định suy nghĩ này. Nam Cung Nhượng là tên soán quyền mưu nghịch chứ không dùng bạo lực lật đổ tiền triều, vì củng cố dân tâm, Nam Cung Nhượng đều giữ lại những người trong triều và nội đình nguyện ý quy thuận hắn. Người đeo mặt nạ là công chúa tiền triều, muốn khiến người của tiền triều tiếp tục phục vụ cho nàng ta không phải là việc gì khó.

Hơn nữa, mấy năm nay Tề Nhan cũng âm thầm điều tra những chuyện liên quan đến tiền triều. Thương Đế tiền triều thật sự có một vị tỷ tỷ đồng bào không biết tung tích, nghe nói phong bình của vị công chúa điện hạ này rất tốt, nàng và Thương Đế tỷ đệ tình thâm. Sau khi đăng cơ, Thương Đế còn tôn phong vị tỷ tỷ ruột thịt này làm trưởng công chúa.

Trưởng công chúa tiền triều thích nhất là du sơn ngoạn thủy, bình thường hay mang theo một hai người hầu cải trang ra cung đi khắp nơi. Đi đến sơn minh thủy tú thì sẽ xây nhà để ở, còn chữa bệnh từ thiện cho bá tánh địa phương, có không ít bá tánh nhận được ân huệ của vị trưởng công chúa này. Ít nhất là ở phương diện y thuật, những chuyện này đều ăn khớp với người đeo mặt nạ.

Tề Nhan còn nghe được: Thương Đế tiền triều rất tôn trọng vị hoàng tỷ này, từng có không ít lão thần khuyên gián rồi bị Thương Đế nhốt vào thiên lao chờ xử trí, đều là vị trưởng công chúa này đứng giữa hòa giải, cứu một đám trung thần. Mãi đến sau này Thương Đế sủng ái Vạn Quý phi, không những xa cách trưởng công chúa mà còn dùng luật hậu cung không được tham chính trách cứ trưởng công chúa. Dưới cơn tức giận, trưởng công chúa lại lần nữa xuất cung đi du lịch, không bao lâu...Thương Đế băng hà.

Nam Cung Nhượng còn từng dùng danh nghĩa Thừa tướng viết thư tay tìm trưởng công chúa hồi kinh chủ trì đại cục, nhưng vị trưởng công chúa này biến mất từ đây, bặt vô âm tín.

Tề Nhan cũng không biết cớ sao trưởng công chúa biến thành người đeo mặt nạ, nhưng khoảng thời gian đó tuyệt đối không nhẹ nhàng giống như lời thế nhân nói. Tề Nhan đã từng nhìn thấy sườn mặt của người đeo mặt nạ, mặt nạ màu đen để lộ một phần da với vô vàn vết sẹo dữ tợn do bỏng gây ra. Hơn nữa, giọng nói của người đeo mặt nạ cũng khàn khàn khó nghe, hẳn là nàng ta từng bị thương rất nặng...

Tề Nhan gọi Tiền Thông vào thư phòng, phân phó: “Ngươi đến cứ điểm của Tứ Phương tiền trang tìm Cốc Phong, nói cho hắn ta muốn 'Đằng Vân Giá Vũ Tán'.”

Tiền Thông: “Vâng!”

Đằng Vân Giá Vũ Tán là một loại thuốc mê cực mạnh do Tứ Phương tiền trang bí mật nghiên cứu chế tạo. Thuốc này không có bất kỳ tác dụng phụ gì, chỉ là người dùng nó sẽ nhanh chóng ngủ say, nếu không có thuốc giải thì ít nhất sẽ ngủ ba ngày ba đêm, đến sét đánh đều sẽ không tỉnh. Lúc trước, Cốc Phong đã cho Liễu Dư An uống loại thuốc này, tuy mới ngày thứ hai Liễu Dư An đã bị đánh thức, nhưng đầu óc hắn vẫn không tỉnh táo lắm, ngay cả lúc nói chuyện đều không nhanh nhẹn.

Tiền Thông rời đi, Tề Nhan trực tiếp đổ bao “Tiêu Dao Tán” kia vào chậu hoa. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy bồn cây xanh um tươi tốt nhanh chóng khô vàng, chỉ mấy nhịp thở mà đã chết héo!

Lòng Tề Nhan trầm xuống, ánh mắt lóe lên tia lửa: Nàng cần phải nhổ bỏ quân cờ mà người đeo mặt nạ xếp vào nội đình. Loại độc này, nếu Nam Cung Tĩnh Nữ vô ý dính vào một chút thì có là đại la thần tiên cũng không cứu được nàng ấy!

Mặc dù nàng biết, làm như vậy sẽ khiến người đeo mặt nạ phát điên và trả thù mình...

Tề Nhan vốn định hủy luôn bao giấy dầu này, thế nhưng loại giấy gói này cần dùng lửa đốt thật lâu mới có thể thành tro, căn bản không sợ nước.

Nàng thấy còn có chút bột phấn trên bao giấy dầu, suy nghĩ một lúc mới lấy một quyển sách ra, kẹp giấy gói vào trong. Lúc nãy vội vàng nên quên mất, nàng hẳn là nên lệnh Tiền Thông lấy luôn thứ này để người của Tứ Phương tiền trang nghiên cứu thành phần có trong thuốc. Tề Nhan biết chút kiến thức về dược lý, nàng biết có vài loại thuốc kỳ lạ luôn yêu cầu một hoặc hai vị thảo dược đặc thù, mà những thảo dược đó chỉ có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh riêng biệt. Có lẽ thông qua những thảo dược này, nàng có thể suy đoán ra phạm vi người đeo mặt nạ đang ẩn náu!

Bóng ma mà người đeo mặt nạ để lại cho Tề Nhan hùng vĩ như núi. Nàng ta cứu vớt Tề Nhan trong lúc Tề Nhan yếu ớt bất lực nhất. Mấy năm sau, thủ đoạn thần tiên và tâm địa ma quỷ của người đeo mặt nạ vẫn khiến Tề Nhan không thể không kính sợ lẫn kiêng dè.

Mặc dù sau này đã trưởng thành, nhưng Tề Nhan chỉ dám xem quan hệ giữa mình và người đeo mặt nạ là quan hệ lợi dụng, cũng không dám thật sự làm phản.

Tề Nhan sợ người đeo mặt nạ, đó là sự sợ hãi từ nhỏ đã có, khắc sâu tận trong tâm can.

Vì Nam Cung Tĩnh Nữ, cuối cùng Tề Nhan đã đối kháng.

Tề Nhan thật cẩn thận kẹp bao giấy dầu vào trang sách rồi đặt trên giá, chỉ hy vọng...tất cả sẽ không quá muộn.

Ba ngày sau, Tề Nhan lấy được “Đằng Vân Giá Vũ tán“.

Năm ngày sau, Lục Kiều Sơn truyền tin, người đeo mặt nạ đồng ý yêu cầu của Tề Nhan, cũng nói cho nàng rằng vào giờ tý canh ba, người tiếp ứng sẽ đứng dưới cây cột thứ ba bên ngoài thiên điện Cam Tuyền cung chờ nàng, cũng chính là cây cột đối diện với hòn non bộ...

Tề Nhan nghe xong chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, người đeo mặt nạ vậy mà nắm rõ từng nhánh cây ngọn cỏ trong nội đình như lòng bàn tay!

Bên kia, cuối cùng Tiểu Điệp cũng đã sẵn sàng bày tỏ với Nam Cung Xu Nữ. Thực sự mà nói, mấy ngày này Tiểu Điệp luôn thoáng nhìn thấy chút mong đợi trong ánh mắt Nam Cung Xu Nữ, bao hàm cả chờ mong và thương tiếc. Tiểu Điệp biết: Người thông minh như Nam Cung Xu Nữ chưa chắc không biết gì, chỉ là đối phương không để ý đến quá khứ của nàng, vẫn bao dung nàng như trước.

Dưới sự cổ vũ của Nam Cung Xu Nữ, cuối cùng Tiểu Điệp đã nói ra thân phận của mình.

- --

Tiểu Điệp chỉ là nhũ danh của ta, tên của ta là Nặc Mẫn, họ Khất Nhan...là nữ nhi của Hãn Vương Xanh Lê bộ Tô Hách Ba Lỗ và Phù Dung...

Mẫu thân của ta là người Vị Quốc, ta được kế thừa đôi mắt đen của mẫu thân nên mới có thể may mắn thoát nạn trong kiếp sống đào vong bấy lâu nay.

Năm ta năm tuổi, Vị Quốc xâm lược thảo nguyên. Trước khi Xanh Lê bộ bị hủy diệt, phụ hãn đã giúp ta và ca ca Khất Nhan A Cổ Lạp trốn thoát, nhưng ta và ca ca lại lạc mất nhau. Ta lưu vong suốt ba năm dưới sự bảo vệ của bộ hạ, sau này không biết vì sao có rất nhiều thành trì được xây dựng trên thảo nguyên, không còn là nơi để chúng ta ẩn thân nữa. Vào một mùa đông rét lạnh, những người bộ hạ cuối cùng đó hộ tống ta vượt qua Lạc Xuyên đang đóng băng, đi tới Vị Quốc.

Khi còn nhỏ mẫu thân từng dạy ta một ít tiếng Vị Quốc, ta giả câm vờ điếc sinh sống mấy năm ở một cái thôn gần biên cảnh, làm bạn với ăn mày và nạn dân. Dần dần ta học được tiếng Vị Quốc, quen biết một lão bà bà không có con cái, bà ấy yêu quý ta như nữ nhi của mình, cũng dẫn ta đi lưu lạc. Không biết đã đi bao xa, nhưng nhiều năm sau...

Mãi đến một ngày ta gặp vài tên thảo nguyên, bọn họ trốn khỏi trại gia súc, đang núp trong một ngôi miếu đổ nát...

Ta không màng bà bà phản đối mà nói thân phận của mình cho những người đó, nhưng mà...những người đó không phải là người của Xanh Lê bộ, mà là tộc nhân của Duy Khả bộ, bọn họ...cưỡng bức ta.

Ta cũng vì thế mà thần trí thất thường, mãi đến sau này ta gặp được Tề Duyên Quân...

Một tiếng “ầm” vang lên, trong lúc vô tình Nam Cung Xu Nữ đánh nghiêng chung trà trên bàn, nước trà nóng đổ lên mu bàn tay nàng, nhưng dường như nàng vẫn không nhận ra, cứ ngơ ngác nhìn Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp còn tưởng rằng Nam Cung Xu Nữ ghét bỏ nàng vì nàng từng bị người chà đạp, lòng Tiểu Điệp đau như bị cối xay nghiền qua.

Nhưng tiếp theo, Tiểu Điệp lại nhìn thấy Nam Cung Xu Nữ rơi lệ.

Nam Cung Xu Nữ không thèm nhìn tới mu bàn tay bị phỏng đến nỗi đỏ hồng, nàng chìa tay về phía Tiểu Điệp: “Lại đây.”

Tiểu Điệp đi đến trước mặt Nam Cung Xu Nữ, người sau dùng sức ôm chặt Tiểu Điệp vào lòng...

Người Nam Cung Xu Nữ run nhè nhẹ, nàng ôm chặt lấy dáng người gầy yếu của Tiểu Điệp, yên lặng rơi lệ.

Nàng trăm triệu không ngờ tới, người mình yêu sẽ có thân phận như vậy, còn trải qua quá khứ nghiệt ngã như thế...

Mà tất cả những chuyện này, đều do đất nước của nàng gây ra.

Thì ra Tiểu Điệp là đích công chúa còn tôn quý hơn cả nàng, nàng ấy vốn có thể sống một cuộc đời vô ưu vô lự!

Tuy Tiểu Điệp chỉ thuật lại quá khứ của mình một cách giản lược, nhưng mười mấy năm qua, Nam Cung Xu Nữ quả thực không thể tưởng tượng nổi người yêu của mình làm sao chịu đựng được!

Người mở miệng trước ngược lại là Tiểu Điệp: “Xu Nữ? Sao ngươi khóc?”

Nam Cung Xu Nữ thút thít: “Ta...lòng ta đau quá, miệng không nghe sai khiến, không biết nên nói cái gì... Ta...”

Đôi mắt Tiểu Điệp tràn ra nhiệt lệ, nàng mỉm cười hạnh phúc, trở tay ôm lấy Nam Cung Xu Nữ, vỗ về lưng nàng và dịu dàng nói: “Mấy ngày trước đó ta khôi phục ký ức, nhất thời không chịu nổi, cho nên chỉ có thể nhốt mình lại. Thực xin lỗi.”

Nam Cung Xu Nữ: “Tiểu Điệp...người nên nói thực xin lỗi phải là ta. Nếu phụ hoàng không phát động trận chiến này, thì ngươi cũng sẽ không chịu khổ nhiều năm như vậy.”

Tiểu Điệp trầm mặc một lát, nàng thở dài: “Như vậy ta sẽ không gặp được ngươi.”

Nam Cung Xu Nữ: “Nếu có thể giúp ngươi không chịu khổ nữa, ta nguyện ý!”

Tiểu Điệp: “Những nỗi đau này đều không thể tránh khỏi, mà gặp được ngươi chính là sự thương hại lớn nhất mà thiên thần dành cho ta.”

Nam Cung Xu Nữ: “Tiểu Điệp...”

Tiểu Điệp: “Xu Nữ, ngươi dẫn ta đi có được không? Ta không muốn sống ở kinh thành, ta muốn rời khỏi nơi này.”

Nam Cung Xu Nữ: “Được.”

Tiểu Điệp: “Lại hứa với ta một chuyện được không?”

Nam Cung Xu Nữ giống như tâm hữu linh tê, nàng đáp: “Ta không hỏi gì cả.”

Tiểu Điệp rất kinh ngạc, trong lòng chảy xuôi dòng nước ấm: Nàng ấy hiểu nàng, vẫn bao dung như trước.

Tuy rằng có chút không dám tin, nhưng lòng Nam Cung Xu Nữ đã có chân tướng về Tề Nhan.

Vì thế, sự bất thường của Tề Nhan nhiều năm qua cũng đều có đáp án. Nam Cung Xu Nữ có làm sao cũng không ngờ tới, thì ra sẽ là như vậy!

Nàng chắc chắn Khất Nhan A Cổ Lạp từng khởi binh không phải là bản tôn, mà đương kim hoàng phu Tề Nhan Tề Duyên Quân mới là Khất Nhan A Cổ Lạp thật sự. Đây cũng là lý do vì sao Tiểu Điệp lại gọi Tề Nhan là ca ca, là lý do Tiểu Điệp sẽ nói Tề Nhan là người nhà của nàng!

Thì ra là như thế, vậy mà là như thế!

Như vậy, hài tử thì sao? Ngọc Tiêu đến tột cùng là con của ai?

Nam Cung Xu Nữ càng thêm đau lòng, cũng rất kính nể Tề Nhan: Tề Nhan yêu thương Tiểu Điệp nhiều như thế, Ngọc Tiêu rất có khả năng là Tiểu Điệp...

Ở Vị Quốc, hài tử như vậy đã bị xem là có tội từ trong bụng mẹ, rất có khả năng vừa sinh ra đã bị tộc trưởng trong tộc dìm chết hoặc là trực tiếp giết chết từ trong bụng. Tề Nhan thế mà còn xem Ngọc Tiêu như con mình, lòng dạ này khiến Nam Cung Xu Nữ rất kính nể.

Không cần nói cũng biết vì sao Tề Nhan đến Vị Quốc và tham gia khoa khảo. Nghĩ đến đây, Nam Cung Xu Nữ có chút sởn tóc gáy.

Đồng thời nàng cũng vạn phần cảm khái, là ai khiến Tề Nhan thay đổi quyết định? Nam Cung Xu Nữ nhìn Tiểu Điệp trong lồng ngực, trong lòng đại khái có đáp án...

Chỉ là...

Lời nói dối này đã chôn giấu quá sâu, thật sự có thể được cảm thông sao?

Nam Cung Xu Nữ tin tưởng lòng mình, nàng biết Tiểu Điệp có thể thẳng thắn nhất định là chủ ý của Tề Nhan. Nàng cảm kích Tề Nhan, đồng tình Tề Nhan, càng đau lòng cho tình cảm giữa tiểu muội mình và Tề Nhan.

Vương tử báo thù đến từ thảo nguyên và nữ đế đương triều...

Nam Cung Xu Nữ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Nếu chuyện này được công bố cho hậu thế thì e là sẽ bị dân gian suy diễn thành họa bản lưu truyền thiên cổ...

Nam Cung Xu Nữ tin, hiện tại hẳn là Tề Nhan đã từ bỏ báo thù.

- --

Hôm sau, Nam Cung Xu Nữ trình tấu chương muốn đi đến đất phong. Nam Cung Tĩnh Nữ xem xong, cố ý dành thời gian đi tới Chước Hoa công chúa phủ: “Sao Nhị tỷ vội vàng như thế? Ngươi đã khỏe chưa? Đất phong không thể so với kinh thành, Nhị tỷ nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian có được không?”

Nam Cung Xu Nữ: “Ta không sao cả, chỉ là bệ hạ đã chấp thuận cho thái phi ở hậu cung quay về mẫu gia, mẫu phi của ta không còn ai, đều phải trông cậy vào ta. Cho nên ta muốn đến đất phong sớm, như vậy sẽ kịp đón mẫu phi rời kinh để tận hiếu.”

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe vậy thì biết không thể khuyên can được, trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn. Mấy năm nay huynh đệ đồng tông lần lượt qua đời, tiểu Thất đến nay vẫn không rõ tung tích, lão Bát thì coi nàng như thù địch lại không lui tới, Đại tỷ thì trở về U Châu. Người thân bên cạnh nàng ngoại trừ Tề Nhan và Ngọc Tiêu ra thì chỉ còn lại Nhị tỷ, nhưng Nhị tỷ cũng muốn rời đi...

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc thật lâu, đáp: “Tháng sau chính là sinh thần của ta, Nhị tỷ cùng ta đón sinh thần xong thì hẵng đi. Đang trong lúc quốc tang, ta muốn mời vài vị công thần và tông thân, nếu như bên cạnh ta không có bất cứ người thân nào, vậy thì thật là cô đơn.”

Nam Cung Xu Nữ thấy thần sắc tiểu muội nhà mình buồn bã, tất nhiên không có cự tuyệt nữa.

- --

Thời gian ngày một trôi qua, tiết vạn thọ đã ở trước mắt.

Nam Cung Tĩnh Nữ vốn không muốn tổ chức tiệc sinh thần lớn, nhưng các bậc túc nho tiền triều đều khuyên can: Dù cho quốc tang chịu tang, nhưng tiết vạn thọ thì không cần kiêng dè. Đế vương hạnh phúc tứ hải ấm no, như vậy mới có tác dụng trấn an lòng dân.

Nam Cung Tĩnh Nữ lắng nghe đề nghị của triều thần, vì thế tiết vạn thọ được tiến hành rất long trọng.

Bên kia, Tề Nhan phảng phất quay về lúc còn là thư sinh. Mỗi ngày nàng đều nhốt mình trong thư phòng, không đến khuya sẽ không ra. Tề Nhan đã hoàn thành tám cuốn Luận cựu chính thập tệ, nàng muốn viết xong trước sinh thần của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nàng còn tìm cơ hội tiếp xúc thái uý Công Dương Hòe, lấy nguyên nhân người người khắp nơi sẽ đến tiết vạn thọ để thuyết phục Công Dương Hòe tạm thời tiếp quản Tuần Phòng doanh của kinh thành. Đồng thời, Tề Nhan còn an bài hai nhóm quân binh gần đây đóng quân ở kinh đô và vùng lân cận, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Trước khi rời đi, Nam Cung Tố Nữ đã để lại cho Nam Cung Tĩnh Nữ một đám tinh binh tâm phúc, hiện tại bọn họ là Ngự lâm quân phụ trách sự an toàn trong cung vua.

- --

Năm đầu Thừa Khải, đêm trước tiết vạn thọ

Đây là tiết vạn thọ đầu tiên sau khi nữ đế đăng cơ, chính trị ý vị mười phần. Vì lẽ đó, đại quan ở biên giới và các tướng quân ở địa phương đều tự mình hoặc phái tâm phúc mang cống lễ vào kinh, một là vì mừng thọ, hai là muốn biểu đạt sự ủng hộ và sự trung thành của mình dành cho nữ đế.

Trong lúc nhất thời, kinh thành vô cùng náo nhiệt, dịch quán, biệt viện, tửu lâu kín người đầy khách. Ở chợ cũng có dòng người chen chúc xô đẩy, tựa như là quay về mười năm trước, khi vương triều Vị Quốc vẫn còn phồn vinh.

Sau nửa năm cả nước chịu tang, các bá tánh đã sớm chán ngán vải thô tố sam. Bọn họ thừa dịp tiết vạn thọ khắp chốn mừng vui, sôi nổi thay xiêm y diễm lệ, từ ngõ nhỏ đến phố lớn kinh thành đều giăng đèn kết hoa. Nếu đứng trên tường thành quan sát thì sẽ trông thấy sắc thái tươi đẹp, người người ai ai cũng vui mừng.

Không ít đoàn ảo thuật, gánh hát, nghệ sĩ tha phương thừa dịp này vào kinh, chọn một mảnh đất trên con phố phồn hoa nhất và bắt đầu biểu diễn.

Thương nhân và những người hảo tâm ở kinh thành khẳng khái góp tiền, đến chùa miếu bố thí, dựng lều phát cháo cho những nạn dân ở ngoài thành.

Tiểu thương và những người bán hàng rong ở hai bên đường đều mỉm cười, tựa như cuộc sống của họ đã tốt đẹp như trước.

Còn ba ngày nữa là đến sinh thần của nữ đế Nam Cung Trăn Trăn. Các châu phủ không ngừng đưa cống phẩm vào cung, đồ cổ tranh chữ, kỳ trân dị bảo, dược liệu quý hiếm, nhiều không kể xiết.

Ngày này, Trần Truyện Tự và Thu Cúc dẫn một nhóm cung tì đi tới Thừa Triêu cung của Tề Nhan. Mọi người đồng loạt quỳ gối trước mặt Tề Nhan: “Tham kiến đại cung.”

Tề Nhan nhìn lướt qua, thấy mấy cung tì đều bưng khay có phủ lụa đỏ: “Miễn lễ bình thân.”

Thu Cúc: “Bẩm đại cung, đây là lễ phục mới mà thêu phường gấp rút làm trong ba tháng, bệ hạ và đại cung mỗi người một bộ. Vào buổi sáng tế tổ và cung yến ban đêm, đại cung đều phải mặc bộ này. Kiểu dáng là do bệ hạ chọn, mời người xem qua.”

Tề Nhan giở tấm lụa đỏ đầu tiên lên, trên khay là: mũ phượng bát bảo tử kim. Nếu như long phượng xuất hiện cùng một chỗ thì long là đực, phượng là cái, nếu là phượng và hoàng thì phượng là đực, hoàng là cái.

Từ xưa đến nay, phượng hoàng đều chỉ dành riêng cho chính cung Hoàng Hậu, nhưng Tề Nhan là hoàng phu, vì vậy mới dùng phượng. Trên tử kim quan có một con đan điểu sinh động như thật, trong miệng còn ngậm một quả trứng bồ câu lớn bằng đông châu thượng phẩm, tỏa ra ánh sáng thanh khiết. Chiếc mũ phượng bát bảo tử kim này có chất liệu tinh xảo nhưng kiểu dáng đơn giản, rất thích hợp với Tề Nhan.

Thu Cúc thấy Tề Nhan cầm mũ phượng nhìn nhìn thì cười nói: “Kiểu dáng của chiếc nón này do đích thân bệ hạ chọn, bệ hạ nói đại cung nhất định sẽ thích.”

Tề Nhan cười mà không nói, nàng xốc tấm lụa đỏ thứ hai lên, trên đó là một chuỗi ngọc đông châu, kích thước và ánh sáng của mỗi một viên đông châu gần như giống nhau như đúc. Chỗ cao nhất trên chuỗi ngọc là một viên trân châu màu xanh biếc, ngoài ra còn có một nhẫn cái nhẫn bạch ngọc, hàn đai ngọc bằng lưu li, bảy chuỗi châu bội, một cái vòng khắc kim phượng ngậm ngọc, hai cái túi thơm bích tỷ song ngư màu tím.

Thu Cúc: “Có tổng cộng chín mươi chín viên đông châu, lấy số song cực. Lúc trước, chủ tử ở hậu cung thường có từ ba mươi hai viên đến tám mươi sáu viên. Cái của đại cung là do bệ hạ đặc biệt hạ lệnh, còn cái kia của bệ hạ có một trăm lẻ tám viên, làm nổi bật bầu trời đầy sao.”

Tề Nhan gật đầu, nàng xốc tấm lụa đỏ tiếp theo lên, là một bộ trường sam cung trang màu đỏ. Cổ tay áo có thêu hoa văn tường vân, vạt áo thì được thêu bách thú phục minh, vạt áo phần ngực là một con đan phượng đang giương cánh, thật đúng là một bộ triều phượng bách thú.

Tề Nhan nhìn cũng không khỏi tán thưởng. Tuy nàng không rành về việc phối màu, nhưng nàng cũng biết được kiểu dáng này vô cùng mất công phu, phải bố trí bách thú trong mảnh vải hữu hạn, phải chọn chỗ đặt cho tốt thì mới không lộ vẻ chen chúc, huống chi là thêu từng đường kim mũi chỉ!

Thu Cúc thấy Tề Nhan thích thì thầm vui mừng thay Nam Cung Tĩnh Nữ. Tề Nhan không biết chính là: Kiểu thêu này là sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ đăng cơ, nàng mời thợ thêu nổi tiếng cả nước dùng một tháng để may, còn có một bộ giống nhau như đúc là triều phục của Tề Nhan. Đế vương dùng màu cam vàng, còn bộ màu đỏ này chính là đặc biệt dùng trong những ngày lễ.

Thu Cúc tiếp tục mời Tề Nhan xốc tấm lụa đỏ cuối cùng lên, trên đó bày một đôi ủng màu đen, thân và đế ủng đều được thêu hỏa diễm, bên cạnh là một thanh ngọc như ý.

Thu Cúc: “Đây là xích ti trục nhật lữ [1], sợi tơ màu đỏ rực này là trân phẩm có một không hai, là cống lễ phiên bang tiến cống nhiều năm trước. Nghe nói là có một loại tằm màu đỏ tồn thế không nhiều lắm, hiện giờ cũng chỉ có cung Thái Hậu nương nương còn có một ít, bệ hạ đặc biệt sai người mang tới dùng.”

[1] Ti trục nhật lữ: Tương truyền vì muốn tưởng nhớ phụ thân của mình mà thần tượng đã làm đôi giày này, mang vào có thể truy đuổi thái dương, bỏ lại phong vân ở phía sau.

Tề Nhan: “Đa tạ bệ hạ.”

Đi cùng còn có một ít ban thưởng khác, đều là cống lễ của các châu phủ. Nam Cung Tĩnh Nữ chọn mấy thứ mà nàng nghĩ Tề Nhan sẽ thích, lệnh Thu Cúc và Trần Truyền Tự cùng mang đến.

Sự sủng ái này, ngay cả các cung tì được huấn luyện lâu đều kinh ngạc cảm thán và hâm mộ. Có vài người đã làm việc trong nội đình từ lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vinh sủng như vậy, ngay cả nguyên Hậu Mã thị năm đó cũng không được sủng bằng Tề Nhan giờ phút này!

Cung nhân Thừa Triêu cung tiếp nhận lễ phục và ban thưởng, ký lục trong danh sách tồn nhập kho phủ. Thu Cúc và Trần Truyện Tự hoàn thành sứ mệnh thì quỳ an rồi quay về.

Nhưng lòng Tề Nhan thật lâu vẫn không thể bình tĩnh. Nàng không khỏi nhớ lại nhiều năm trước, khi nàng vừa mới lập phủ, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng như vậy: Nàng ấy hận không thể đào rỗng tất cả đồ vật trong kho phủ cho nàng. Nhiều năm trôi qua, nàng ấy vẫn đối đãi nàng như lúc trước, thậm chí còn tốt hơn!

Còn nàng thì sao? Lại dùng hơn phân nửa gia tài của Nam Cung Tĩnh Nữ để âm thầm phát triển Tứ Phương tiền trang, thu mua khế đất làm ruộng của nông hộ, khiến triều đình không có thu nhập từ thuế...

Song quyền dưới ống tay áo rộng lặng lẽ nắm chặt, Tề Nhan đứng yên tại chỗ, trầm mặc.

- --

Đêm đó, Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn thành triều vụ của ngày, kéo lê thân thể mỏi mệt đi tới Thừa Triêu cung. Sau khi bước qua cửa điện, nàng nhanh chóng chạy đến ngồi trước mặt Tề Nhan, lấy một cuốn sổ màu đỏ từ trong lồng ngực ra, đưa cho Tề Nhan giống như hiến vật quý: “Nhìn đi.”

Tề Nhan mở ra, hỏi: “Đây là cái gì?”

Nam Cung Tĩnh Nữ nghịch ngợm cười: “Danh mục quà tặng.”

Tề Nhan chỉ nhìn lướt qua, đều là trân bảo.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đây là hạ lễ sinh thần ta nhận được, ngươi nhìn xem có thích hay không, không thích thì cũng chọn mấy thứ đi, ta sai người đưa tới cho ngươi.”

Tề Nhan vô cùng chua xót, ngón tay cầm danh mục quà tặng trở nên trắng bệch. Nàng nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng lại không nói nên lời.

Nam Cung Tĩnh Nữ chống cằm, ánh mắt tràn đầy ý cười, hỏi: “Sao vậy?”

Tề Nhan: “Bệ hạ ban thưởng đã đủ nhiều, thần...”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta đều là của ngươi, ngươi đừng nói vậy.”

Tề Nhan: “...Mấy cái này, thật nhiều ngọc đẹp, thần nhất thời không biết nên chọn gì, để thần ngẫm lại đã.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cười tươi như hoa, đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng cong cong. Nàng sảng khoái đáp: “Được!”

Tề Nhan: “Bệ hạ có mệt hay không?”

Nam Cung Tĩnh Nữ trực tiếp điều chỉnh dáng người: “Mệt muốn chết, mau tới ấn ấn cho ta ~.”

Tề Nhan: “Được.”

- --

Trời tối, Trần Truyện Tự đã tới mời vài lần, Nam Cung Tĩnh Nữ biết bản thân nên quay về.

Nhưng nàng lại nhìn thấy sự quyến luyến trong mắt Tề Nhan, nàng muốn ở bên cạnh Tề Nhan.

Mãi đến giờ tý, ngoài điện lần thứ ba vang lên giọng nói của Trần Truyện Tự: “Bệ hạ, trời đã tối, nên trở về cung.”

Tề Nhan tiễn Nam Cung Tĩnh Nữ đến cửa đại điện, Nam Cung Tĩnh Nữ nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày nay ta thực sự là bận quá, chỉ sợ không thể lại đến thăm ngươi. Đến hôm tiết vạn thọ sẽ bận lắm, ngươi hãy nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Tề Nhan nắm lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy quyến luyến: “Bệ hạ...”

Tề Nhan không muốn để Nam Cung Tĩnh Nữ rời đi, bởi đây có lẽ là đêm cuối cùng nàng lấy thân phận hoàng phu “bá chiếm” Nam Cung Tĩnh Nữ, thậm chí có khả năng là đêm cuối cùng của các nàng đời này kiếp này.

Tề Nhan đột nhiên rất luyến tiếc nữ hài trước mắt. Từ sau khi Nam Cung Nhượng chết, Tề Nhan đã biết thời gian mình làm “Tề Nhan” không còn nhiều nữa, nhưng nàng luôn cảm thấy nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ còn có thời gian, nhưng...cớ sao đã là lần cuối cùng rồi?

Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ giống như bị lông chim thổi qua, ngứa, còn có chút ngọt ngào. Nàng dịu dàng nhìn Tề Nhan: “Ngươi biết...ta không thể ở lại.”

Tề Nhan gượng cười, nhẹ giọng nói: “Ta biết.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng luyến tiếc Tề Nhan, nề hà quốc tang, dù cho tình sâu vô cùng thì cũng cần phải khắc chế.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Rất nhanh thôi, hiện tại đã sắp đến cuối năm, qua năm nay thì chỉ còn hai năm mà thôi, chúng ta...tương lai còn dài.”

Tề Nhan hít sâu một hơi, nàng rất muốn tiến lên một bước ôm Nam Cung Tĩnh Nữ vào lòng, nhưng nàng không làm như vậy. Nàng vẫn đứng yên, chỉ nắm chặt bàn tay mềm mại của Nam Cung Tĩnh Nữ, sau đó buông ra.

Tề Nhan: “Vâng.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Vậy...ta đi?”

Tề Nhan: “Ừ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ta nghe Hạ Hà nói dạo gần đây ngươi nhốt mình trong thư phòng cả ngày, dù tay không rời sách thì cũng phải chú ý đến sức khỏe.”

Tề Nhan: “Bệ hạ cũng vậy, chớ có làm lụng vất vả.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ừm, ta biết rồi. Ta đi nha?”

Tề Nhan: “Ừ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Hai ngày sau gặp.”

Tề Nhan: “Được.”

- --

Cửa điện mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào, Nam Cung Tĩnh Nữ lưu luyến mỗi bước đi. Tề Nhan đứng ở trong điện, nhìn hình bóng Nam Cung Tĩnh Nữ biến mất trong bóng đêm.

Hai người cách nhau một cái ngạch cửa khoảng ba tấc, Tề Nhan ở bên trong, Nam Cung Tĩnh Nữ thì càng đi càng xa...

Năm đầu Thừa Khải, tiết vạn thọ

Trời còn chưa sáng, Tề Nhan đã được cung tì hầu hạ thay lễ phục quý giá và rườm rà dành cho hoàng phu. Ngày thường Tề Nhan ăn mặc tao nhã, hôm nay đột nhiên đổi sang mặc màu đỏ thì có một phen phong vận khác.

Loan giá của hoàng phu dừng bên ngoài Thừa Triêu cung, Tề Nhan bước lên kiệu liễn tới Cam Tuyền cung để mừng thọ và thỉnh an Nam Cung Tĩnh Nữ. Sau đó, hai người phải cùng quan viên Lễ bộ, Tông Chính tự, Nội đình ty đến Thái Miếu tế trời tế tổ. Sau khi hồi cung, Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ còn phải cùng nhau ngồi chờ quan viên các châu phủ hành lễ, cơ hồ là phải tiến hành đến chạng vạng, lúc sau chính là cung yến.

Trời vừa sáng đội ngũ đã tới Thái Miếu, Lễ bộ tuyên cáo giờ lành đã đến, Nam Cung Tĩnh Nữ đích thân xốc tơ lụa tế tam sinh lên, cắm ba nén hương, tuyên đọc tấu biểu tế trời kính tổ, rồi đốt đi...

Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan sóng vai vào trong Thái Miếu, tất cả quan lại đều đã quỳ gối trên quảng trường bên ngoài Thái Miếu.

Bởi vì Nam Cung Nhượng không có công khai lật đổ tiền triều, cho nên Thái Miếu còn cung phụng bài vị của liệt tổ liệt tông tiền triều, cùng với bài vị của Nam Cung Nhượng và nguyên Hậu Mã thị.

Hai người quỳ gối trên đệm hương bồ, có lẽ là bởi vì có không ít bài vị xa lạ nên Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn chưa nói gì thêm. Nàng đọc tấu biểu mà mình đã chuẩn bị trước, lại nói những chuyện mình đã làm từ khi đăng cơ tới nay. Lúc sau, Tề Nhan cũng nói vài câu, sau đó hai người liền bước ra.

Ngồi kiệu liễn quay về Cam Tuyền cung đã tới gần giữa trưa, các quan viên trong triều và các châu phủ đã quỳ hầu trên nội đình từ lâu.

Nam Cung Tĩnh Nữ đã đói đến nỗi bụng reo “ùng ục”, nhưng nàng và Tề Nhan mỗi người chỉ dùng một chén cháo rồi đi tới nội đình.

Hôm nay, bên cạnh bảo tọa của đế vương có đặt một cái ghế tựa bằng vàng, đặc biệt dành riêng cho Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan lần lượt ngồi xuống, được đủ loại quan lại hành lễ bái lạy. Sau khi có Trung thư lệnh và thái uý tiên phong, quần thần theo thứ tự mừng thọ...

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi yên ở phía cao, Tề Nhan thì đang âm thầm cứng lưỡi. Triều thần quỳ từ đại điện đến giữa sân ngoài, dù mỗi người nói một câu thì cũng sẽ rất lâu...

Tề Nhan nghe hơn một trăm lời mừng thọ thì đã có chút phiền lòng ý não. Lòng nàng đè nặng chuyện này, muốn bình tĩnh như ngày thường cũng khó.

Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng nàng đột nhiên duỗi tay và nắm lấy tay Tề Nhan.

Có ngự án che, mấy người phía dưới đều không nhìn thấy được. Tề Nhan cảm giác lòng bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ đổ mồ hôi, nàng biết đối phương cũng bực bội, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.

Tề Nhan âm thầm cảm khái: Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự trưởng thành. Lúc trước, bảo nàng ấy ngồi trong thư phòng đều giống như muốn mạng nàng ấy, ấy vậy mà hôm nay Nam Cung Tĩnh Nữ biểu hiện còn ổn trọng hơn cả nàng.

Tề Nhan nắm lại tay Nam Cung Tĩnh Nữ, hai người mười ngón tay đan vào nhau. Các đại thần còn đang nói những lời chúc làm người bực bội, nhưng trái tim các nàng đã bình yên.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.