Tề Nhan mệnh Cốc Phong đến nhã gian thay nàng, còn nàng thì đi tới một trà lâu khác. Ngồi đối diện Tề Nhan là Viên ngoại lang Công bộ Lý Kiều Sơn, hắn là người trước kia đã đưa tấu chương của học sinh Tấn Châu lên cho triều đình, cũng là người đến thiên lao Đại Lý tự truyền đạt mệnh lệnh của người đeo mặt nạ.
Đúng lúc Tề Nhan định làm vài chuyện dơ bẩn. Tề Nhan vốn định tìm tới Công Dương Hòe nếu Lý Kiều Sơn không xuất hiện, nhưng như vậy...khó tránh khỏi để lại sơ hở.
Nếu Lý Kiều Sơn chủ động bại lộ thân phận thì Tề Nhan sẽ cắn chặt miếng thịt mỡ đưa đến bên miệng này, có chết cũng không chịu nhả ra, mà nàng cũng sẽ lợi dụng tấm bia đỡ đạn Lý Kiều Sơn này đến phút cuối cùng.
Trà lâu này giống như một cửa hàng lâu đời đã tồn tại trăm năm, nhưng trên thực tế thì nó đã bị Tứ Phương tiền trang âm thầm thu mua.
Tề Nhan đã hạ lệnh, ngoại trừ người nàng mở tiệc chiêu đãi ra thì không ai được phép bước vào.
Tề Nhan: “Kiều Sơn huynh, mời.”
Lý Kiều Sơn: “Mời phò mã gia dùng trước.”
Tề Nhan hơi mỉm cười, nàng bưng chén trà lên và uống một hớp.
Một lát sau, điếm tiểu nhị gõ cửa và nói: “Thưa hai vị, có khách tới.”
Lý Kiều Sơn: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, điếm tiểu nhị dẫn một vị nam tử cao tám thước, khuôn mặt tuấn lãng bước vào.
Vị nam tử này treo bội đao bên hông, lại mặc một bộ trường sam làm bằng tơ lụa rất dễ nhăn. Khuôn mặt hắn tuy tuấn lãng nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ phóng túng, không biết vì sao thoạt nhìn có chút thô tục, cũng huỷ hoại dung mạo anh tuấn của hắn.
Tên nam tử kia hiển nhiên không biết còn có người khác. Sau khi nhìn Tề Nhan, hắn hơi giật mình: “Ngươi là...” Hắn luôn cảm thấy Tề Nhan quen mắt, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Tề Nhan ngồi trên ghế không đứng dậy, nàng mỉm cười một cách cao thâm, sau đó chỉ vào đôi mắt màu hổ phách của mình.
Đối phương lập tức nhận ra: “A! Ngươi, ngươi là...”
Lý Kiều Sơn một tay ôm chầm lấy hắn, ra hiệu cho điếm tiểu nhị lui ra ngoài. Sau khi cửa đóng lại, Lý Kiều Sơn mới giới thiệu: “Phụng Sơn, vị này chính là...”
Đinh Phụng Sơn: “Ngươi là Trăn Trăn phò mã?” Tương truyền phò mã của Trăn Trăn công chúa có một đôi mắt khác người, chuyện này quả thực không sai.
Tề Nhan: “Đúng vậy.”
Hắn là Đinh Phụng Sơn, con trai độc nhất của Điện tiền Tướng quân Đinh Nghi.
Nhắc mới nhớ, Đinh Nghi người này rất có địa vị. Hắn là em vợ của Trấn Quốc Công Lục Quyền, cũng chính là cữu cữu của Tả Bộc xạ và đương kim thái uý. Hiện giờ hai cháu ngoại trai của Đinh Nghi đều là quan văn và quan võ có vị trí cao nhất, thân phận người làm cữu cữu như hắn tất nhiên cũng khác xưa.
Mà Đinh Phụng Sơn là con trai độc nhất của Đinh Nghi, cũng chính là biểu ca của huynh đệ Lục gia...
Đinh Phụng Sơn và Tề Nhan đã quen biết từ trước, cũng gặp nhau vào kỳ thi đồng sinh được tổ chức ở Duẫn Châu năm Cảnh Gia thứ sáu.
Đinh Phụng Sơn giơ tay sờ mặt, lại nhìn ngón tay của mình: “Trên mặt ta có gì sao? Sao phò mã gia cứ nhìn chằm chằm ta như vậy?”
Tề Nhan dời mắt, nhàn nhạt nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy Thị lang Công Bộ dự bị đại nhân đây có chút quen mắt.”
Đinh Phụng Sơn nghe xong thì mừng thầm: “Ta cũng cảm thấy phò mã gia rất quen mắt, đây hẳn là hận gặp nhau quá muộn đi.”
Tề Nhan cười, không đáp lời.
Lý Kiều Sơn: “Phụng Sơn, ngồi đi.”
Đinh Nghi là quan viên Vị Quốc tiên phong xâm lược thảo nguyên năm đó, nhiều năm qua Tề Nhan vẫn luôn không có cơ hội, hiện giờ biết Lý Kiều Sơn là hạ bộ của người đeo mặt nạ thì ngược lại dễ làm.
Lý Kiều Sơn: “Còn chưa chúc mừng Phụng Sơn, ít ngày nữa Nhị công tử Lục phủ sẽ tiếp chưởng binh phù, trở thành thái uý.”
Đinh Phụng Sơn sờ cằm: “Ta đây cảm tạ thay biểu đệ vậy.”
Ba người hàn huyên một lúc rồi Tề Nhan mới nói: “Hôm nay ta muốn cầu Kiều Sơn huynh tiến cử giúp ta...”
Ánh mắt Đinh Phụng Sơn lóe lên chút nghi hoặc. Ở trong mắt Đinh Phụng Sơn, người có thân phận như Tề Nhan căn bản không cần cố ý kết bạn với hắn.
Tề Nhan tạm dừng một lát, chậm rãi nói: “Nói ra cũng không sợ Đinh huynh chê cười, thực sự thì ta và Chước Hoa phò mã, cũng chính là thái úy đại nhân tương lai đây có vài hiểu lầm. Vì thế mong Đinh đại nhân tìm cơ hội nói tốt giúp ta vài câu, sau khi chuyện thành thì ta sẽ cảm tạ.”
Đinh Phụng Sơn nghe xong liền hiểu rõ, thì ra là đắc tội với Nhị biểu đệ của hắn.
Trước kia Đinh Phụng Sơn cũng từng nghe nói, mối quan hệ giữa các phò mã thực sự rất vi diệu, thậm chí thỉnh thoảng còn âm thầm đua đòi tranh đấu với nhau. Trăn Trăn điện hạ tôn quý hơn Chước Hoa điện hạ, hẳn là người trước mắt từng đè đầu cưỡi cổ Nhị biểu đệ của hắn, chỉ là không ngờ Lục Trọng Hành lắc mình liền biến thành thái uý, ngược lại người trước mắt mới bị bãi quan không lâu.
Đây là sợ Lục Trọng Hành tính sổ sao?
Đinh Phụng Sơn nói thầm trong lòng. Tuy trên danh nghĩa hắn là biểu ca của hai huynh đệ Lục gia, nhưng bởi vì phụ thân của hắn do phụ thân bọn họ một tay dìu dắt, cho nên hai người biểu đệ này căn bản không để hắn vào mắt.
Lý Kiều Sơn cũng ở một bên hát đệm: “Phụng Sơn, Tề đại nhân là hai nguyên một hoa năm Cảnh Gia thứ tám, huống hồ Trăn Trăn điện hạ thân phận tôn quý, rất nhanh Tề đại nhân sẽ lại được trọng dụng. Nếu ngươi đồng ý...sau này chúng ta chính là bằng hữu.”
Đinh Phụng Sơn nghĩ đến chuyện hai vị biểu đệ kia vẫn luôn phớt lờ hắn, nếu bây giờ có thể kết thân với Tề Nhan thì sau này lợi nhiều hơn hại...
Vì thế hắn cắn răng vỗ ngực: “Yên tâm đi, việc nhỏ này cứ giao cho ta!”
Đinh Phụng Sơn thầm nghĩ: Nếu thật sự không được thì cứ đi nhờ phụ thân hắn hòa giải, dù có ra sao thì nhất định cũng phải thúc đẩy!
Một buổi tiệc trà nhẹ nhàng và vui sướng đã kết thúc, ba người cùng nhau rời khỏi trà lâu.
Không biết từ đâu trên tay Tề Nhan lại có thêm một gói điểm tâm, Đinh Phụng Sơn tinh mắt nhận ra, hắn kinh ngạc hỏi: “Tề đại nhân mua điểm tâm khi nào vậy?”
Tề Nhan cười, nâng điểm tâm tới trước mặt: “Đi tản bộ thì tiện tay mua, nghe nói điểm tâm của nhà này rất nổi tiếng.”
Đinh Phụng Sơn nhìn chăm chú vào cái bọc, thấy trên bọc viết hai chữ “Tường Ký”, hắn kinh hô: “Cửa hàng này ở thành Bắc, rất xa kia mà.”
Tề Nhan: “Điện hạ nhà ta rất thích ăn, có đi một chuyến cũng đáng.”
Đinh Phụng Sơn: “Hai vị thật đúng là phu thê tình thâm, khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Lần sau, nếu như Tề đại nhân muốn ăn thì cứ phái người gửi lời cho ta, nhà ta ở thành Bắc, rất gần cửa hàng điểm tâm này.”
Tề Nhan mỉm cười: “Ta biết.”
Đinh Phụng Sơn có chút kinh ngạc, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của vị phò mã gia này khi nhìn hắn hơi kỳ quái. Hắn không biết nên miêu tả cảm giác ấy thế nào, chỉ biết là không tốt.
Hắn không nghĩ nhiều nữa mà phất tay bái biệt hai người, sau đó leo lên ngựa đi về thành Bắc.
Tề Nhan lên xe ngựa, trực tiếp quay về Vị Ương cung.
Tề Nhan sai người bày điểm tâm ra đĩa, pha một ly trà đặc rồi cầm sách chờ Nam Cung Tĩnh Nữ về.
Tiếng bước chân vụn vặt vang lên, Tề Nhan cầm một miếng bánh hạt dẻ, cho vào miệng ngay khi cửa bị đẩy ra.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy Tề Nhan, sắc mặt của nàng dần trở nên dịu dàng, nàng nhanh chóng đi tới: “Sáng sớm liền đi ra ngoài, ngươi đi đâu vậy?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan thong thả ăn bánh hạt dẻ, sau khi nuốt xong nàng mới trả lời: “Bằng hữu dẫn ta đi gặp một người, vừa mới trở về.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Là ai?”
Nói rồi, Nam Cung Tĩnh Nữ duỗi tay cầm lấy bánh hạt dẻ trên bàn, nhưng Tề Nhan đã đè tay Nam Cung Tĩnh Nữ lại: “Không phải điện hạ không thích ăn hạt dẻ sao? Đây là bánh hạt dẻ.”
Tề Nhan biết Nam Cung Tĩnh Nữ đặc biệt không thích ăn hạt dẻ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi ăn ngon như vậy, ta cũng muốn nếm thử xem sao.”
Tề Nhan: “Vị của nó...” “” Còn chưa nói hết, Tề Nhan đã buông lỏng tay, làm rơi quyển sách xuống đất.
Thực sự thì dược hiệu không có khả năng phát tác nhanh như vậy, chỉ là Tề Nhan sợ Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ ăn phải, cho nên mới giả vờ thống khổ.
Gói bánh hạt dẻ này có rắc bột Đoạn trường tán bảy ngày, là loại độc Đinh Dậu đưa cho Tề Nhan dùng để thoát thân. Trong bảy ngày, người trúng độc sẽ nếm hết sự thống khổ trên thế gian, cuối cùng thất khiếu đổ máu rồi chết. Bởi vì lúc ở trong ngục không tiện, cho nên Đinh Dậu vẫn chưa đưa thuốc giải cho Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ hoảng hốt: “Duyên Quân! Ngươi làm sao vậy?”
Tề Nhan ôm bụng, nàng ngả người ra sau rồi té xuống đất.
Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn luống cuống, nàng quỳ gối bên cạnh Tề Nhan, ôm thân thể của đối phương và hô lớn: “Người đâu! Người đâu mau tới đây!”
Thu Cúc nhanh chóng chạy tới, vừa phá cửa xông vào liền nhìn thấy cảnh này.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Truyền ngự y! Mau!”
Thuốc này không hổ danh là do Đinh Dậu nghiên cứu chế tạo ra, hiệu quả vô cùng nhanh, chưa đến một chén trà nhỏ mà thuốc đã phát huy công dụng. Bụng Tề Nhan quặn đau, nàng suýt nữa thì té xỉu ngay tại chỗ.
Nam Cung Tĩnh Nữ ôm lấy đầu Tề Nhan, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương càng ngày càng cao, cũng nhận ra đối phương đang run rẩy, nước mắt của nàng vì vậy mà không ngừng rơi.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân, ngươi cố gắng một chút, ngự y lập tức tới rồi!”
Tề Nhan vô cùng đau đớn, nàng thở dài một tiếng, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tề Nhan thầm cảm thấy may mắn, may mà nàng sớm ngã xuống đất. Bằng không loại tra tấn này, sao Nam Cung Tĩnh Nữ có thể chịu nổi?
Tề Nhan đột nhiên rên rỉ, tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt ngực của nàng. Tề Nhan ho khan vài tiếng, thậm chí còn phun ra tơ máu.
Tề Nhan thầm mắng: Đinh Dậu đây là muốn hại chết nàng mà!
Lúc này Tề Nhan đã trách oan Đinh Dậu, lúc ấy ba vị Viện trưởng của Ngự Y viện đều nghi ngờ Đinh Dậu, mà tổng số tuổi của ba vị ngự y này đã gần ba trăm, đương nhiên không phải là dạng dễ lừa. Vì vậy, Đinh Dậu mới lấy hết tất cả đồ vật hắn giấu dưới đáy hòm xiểng ra để chế tạo loại thuốc này, chỉ là khổ cho Tề Nhan phải chịu đựng cơn đau tê tâm phế liệt.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân!” Nói rồi, Nam Cung Tĩnh Nữ nâng tay muốn lau cho Tề Nhan. Tề Nhan siết chặt tay Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng đặt tay lên ngực, hít thở hai cái và suy yếu nói: “Đừng chạm vào, có lẽ là ta trúng độc.”
Đồng tử Nam Cung Tĩnh Nữ co rụt lại, nước mắt của nàng rơi lên mặt Tề Nhan: “Ngươi cố thêm một chút, không sao, nhất định sẽ không sao!”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Người đâu!”
Lại có vài cung tì vọt vào: “Điện hạ!”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phái người đi mời ngự y, truyền kiệu liễn của bản cung dùng tốc độ nhanh nhất tìm ngự y tới đây. Ngự y nào có thể đến khám ngay thì gọi hết lại đây cho bản cung!”
Cung tì: “Vâng!”
Tề Nhan bị nâng lên giường, nàng giống như vừa mới được vớt ra khỏi nước, thỉnh thoảng còn run rẩy vài cái.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ở mép giường, nàng nắm chặt tay Tề Nhan, chịu đựng cơn đau quặn thắt trong tim.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Đây là lần đầu tiên nàng ghét bỏ hoàng cung rộng lớn này, sao ngự y còn chưa tới nữa?
Cũng không biết qua bao lâu, ba vị Viện trưởng của Ngự y viện cùng vài vị y quan có y thuật tinh thông đã thở hổn hển xuất hiện ở Vị Ương cung, thậm chí mũ quan của Vương Viện trưởng cũng méo xẹo.
Thu Cúc dẫn các ngự y vào đại điện, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức nhường chỗ: “Phò mã đột nhiên đau đớn ngã xuống đất, có triệu chứng co giật và ho ra máu, nhiệt độ cơ thể rất nóng.”
Tề Nhan không biết chính là: Mấy ngày nay Nam Cung Tĩnh Nữ đã âm thầm đọc không ít sách về y dược, vì thế nàng mới có thể báo lại bệnh trạng của Tề Nhan chính xác như vậy.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.