Kính Vị Tình Thương

Chương 152: Chương 152: Một hòn đá làm cả hồ DẬY SÓNG




Màn đêm buông xuống, Linh Chi nằm trong căn phòng bên cạnh noãn các, trằn trọc mãi mà không ngủ được. Nếu như hôm nay chỉ có một mình nàng thấy thì còn dễ nói, nhưng mà tiểu điện hạ cũng đã nhìn thấy.

Điện hạ còn nhỏ nên không hiểu lợi và hại trong đó, đáng sợ nhất chính là đồng ngôn vô kỵ. Vạn nhất ngày nào đó tiểu điện hạ gặp công chúa hoặc là phò mã rồi nhắc tới chuyện này, chẳng phải nàng sẽ bị khiển khách vì biết mà không báo sao?

Linh Chi cũng không dám hỏi ý kiến Tiên Thảo. Một mình nàng mang bí mật này trong lòng, lo sợ bất an cả một đêm, tới ngày hôm sau tinh thần nàng uể oải, luôn luôn thất thần.

Khi thêu thùa may vá, Tiên Thảo cũng nhận ra nàng khác thường, vì thế đối phương còn trêu ghẹo nàng vài câu.

Linh Chi ngượng ngùng nói: “Ngươi làm trước đi, ta nhớ ra ta còn chưa làm chuyện mà quận chúa điện hạ phân phó, ta đi một chút sẽ về ngay.”

Nói xong, Linh Chi đặt chuỗi ngọc lộn xộn trên tay xuống. Nàng đi vài vòng quanh hành lang gấp khúc, cuối cùng quyết định bẩm báo chuyện này cho Thu Cúc – Đại nữ quan chưởng sự Vị Ương cung.

Linh Chi nghĩ: Mình cũng chỉ là một cung tì nho nhỏ, chủ tử còn nhỏ như vậy, nàng không có chỗ dựa, càng không có nơi để cậy vào. Nếu chuyện này bị vạch trần, nàng sẽ bị trách phạt vì biết mà không báo. Nếu bị người khác biết được thì cũng có khả năng bị diệt khẩu, vì thế tốt hơn là nên lập công “tố giác“. Dựa theo luật lệ ở Vị Quốc, có công tố giác thì sẽ được miễn tội chết. Hơn nữa, dù cho Quý phi nương nương và phò mã gia chỉ vô tình gặp nhau, nàng nói cho Thu Cúc cô cô thì cũng coi như là tìm một “cao nhân” để cậy nhờ. Đây chính là: Trời có sập thì vẫn có người chống.

Nghĩ thông suốt chuyện này, tâm tình của Linh Chi nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng vô thức bước đi nhanh hơn, tựa như sợ rằng chậm nửa khắc thì chuyện này sẽ bị bại lộ.

Tới gần chủ điện Vị Ương cung, Linh Chi thả chậm bước chân, quay người sửa sang lại dung nhan. Ngay cả nhịp thở nàng cũng đều cẩn thận điều tiết, tựa như là sợ phạm vào kiêng kị gì.

Tuy Linh Chi cũng là hạ nhân ở Vị Ương cung, nhưng nàng vừa vào cung đã bị điều tới noãn các hẻo lánh, rất ít khi rời khỏi nơi đó. Vì vậy đối với nàng mà nói, chủ điện Vị Ương cung giống như là hình ảnh của hoàng cung ở trong lòng bá tánh dân gian: Vừa trang nghiêm vừa thần bí.

Thu Cúc là nữ quan chưởng sự, cho nên nàng chỉ có nhiệm vụ hầu hạ bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, còn những công việc như gác cửa sẽ do hạ nhân tam đẳng làm. Linh Chi nuốt nước miếng và đi đến trước cửa, nàng hành lễ với cung tì ở cửa: “Nô tỳ là Linh Chi hầu hạ ở noãn các, có chuyện quan trọng cần bẩm báo Thu Cúc cô cô. Không biết tỷ tỷ có thể giúp thông báo một tiếng hay không?”

Người cung tì kia liếc nhìn Linh Chi, thấy quần áo của đối phương vẫn còn tính là đúng mực thì nhàn nhạt nói: “Có mang eo bài không?”

Linh Chi vội vàng lấy eo bài từ lồng ngực ra và đưa cho đối phương kiểm tra, cung tì trả eo bài lại cho Linh Chi và nói một câu: “Chờ“. Sau đó, người này liền đẩy cửa hông rồi đi vào nội điện.

Linh Chi liên tục cảm tạ, nàng đi xuống bậc thang rồi lui ra phía sau một khoảng. Cửa hông được mở ra, nữ quan chưởng sự Thu Cúc bước đến. Thu Cúc là trợ thủ đắc lực nhất ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, mặc dù Linh Chi thân phận thấp kém nhưng Thu Cúc vẫn nhớ rõ dáng vẻ của nàng. Thu Cúc mỉm cười, đi tới hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Tiểu điện hạ có chuyện gì sao?”

Linh Chi ngẩng đầu nhìn Thu Cúc rồi nhìn cung tì đứng cách đó không xa, muốn nói lại thôi.

Thu Cúc là nhân vật thông minh cỡ nào? Nàng cười nói: “Ngươi cùng ta đi tới chỗ này.”

Hai người đi tới một chỗ yên lặng, không chờ Thu Cúc mở miệng, Linh Chi lập tức quỳ gối trước mặt nàng.

Sắc mặt Thu Cúc trầm xuống, nàng hỏi: “Tiểu điện hạ xảy ra chuyện sao?”

Linh Chi cuống quít phủ nhận: “Tiểu điện hạ đang ngủ trưa ở noãn các, là nô tỳ tự chủ trương tới tìm cô cô.”

Thu Cúc: “Ồ? Ngươi có chuyện gì?”

Linh Chi nuốt nước miếng, bẩm báo tất cả những gì nàng nhìn thấy hôm qua cho Thu Cúc, cuối cùng nàng dập mạnh đầu xuống đất: “Đêm qua nô tỳ trắng đêm chưa ngủ, ba hồn bảy phách đều thất lạc, xin cô cô làm chủ.”

Sắc mặt Thu Cúc lập tức trở nên hòa ái, nàng nâng Linh Chi dậy: “Ta còn tưởng là chuyện gì lớn, thì ra chỉ là chuyện này thôi sao, cũng làm phiền ngươi có tâm.”

Linh Chi nhìn Thu Cúc với vẻ mặt khó hiểu, người sau tiếp tục nói: “Nội viện hoàng cung tuy rộng rãi nhưng cũng chỉ có bây lớn. Phò mã gia sống ở Vị Ương cung, hôm qua người đã xin điện hạ một mình đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút. Phò mã gia đến từ dân gian, xưa nay không thích phô trương, đối đãi với hạ nhân chúng ta cũng là người hiền lành nhất. Nhã Quý phi nương nương cũng quen độc lai độc vãng. Nay xuân ý dào dạt, bọn họ vô tình chạm mặt ở Ngự Hoa viên, hàn huyên vài câu cũng là chuyện khó tránh khỏi. Ngươi không cần quá để ở trong lòng.”

Thấy Linh Chi vẫn có chút bất an, Thu Cúc tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ là cung tì ở nội đình, cẩn thận chút sẽ tốt hơn. Chuyện này ta đã biết, ngươi về đi.”

Linh Chi cẩn thận hành lễ vạn phúc, sau đó cáo lui.

Sau khi Linh Chi rời đi, thần sắc của Thu Cúc lại trở nên nghiêm túc, bắt đầu âm thầm cân nhắc. Về tới chủ điện, Nam Cung Tĩnh Nữ buông bút lông xuống, nhìn chữ viết của bản thân rồi nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Thu Cúc trả lời: “Là cung tì bên cạnh tiểu điện hạ. Hôm qua nàng dẫn tiểu điện hạ đến Ngự Hoa viên chơi đùa, không cẩn thận nhìn thấy phò mã gia và Nhã Quý phi nương nương ở Ngự Hoa viên hàn huyên vài câu. Cô nàng này nhát gan, cho nên đặc biệt tới bẩm báo.”

Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu, hỏi: “Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ trong hoa viên sao?”

Thu Cúc: “Theo lời cung tì ấy nói thì đúng là như vậy.”

Nam Cung Tĩnh Nữ khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cả hoàng cung này đều biết chuyện Nhã Quý phi không thích cung tì đi theo mình. Tề Nhan vào cung nhiều năm, trước nay đều không có hạ nhân bên cạnh. Bọn họ cũng chỉ vô tình gặp mặt rồi nói vài câu, bản cung còn tưởng là chuyện gì lớn.”

Thu Cúc: “Điện hạ minh giám.” Từ góc độ nào đó mà nói, suy nghĩ của Thu Cúc gần giống với suy nghĩ của Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Là nô tài nào?”

Thu Cúc: “Là Đại nha hoàn bên cạnh Yến Dương quận chúa, tên là Linh Chi.”

Nam Cung Tĩnh Nữ suy tư một lát, cuối cùng cũng nhớ ra người này. Nàng từng gặp Linh Chi và Tiên Thảo vài lần, nhưng nàng luôn cảm thấy hai cung tì này lúc nào cũng sợ nhìn thấy nàng, vì thế nàng có chút không thích.

Trước kia thấy hai người này hầu hạ Tề Ngọc Tiêu khá tận tâm, cũng là một trong số cung tì nhỏ nhất, phù hợp ở chung với Tề Ngọc Tiêu nên nàng không có xử lý. Hôm nay xảy ra chuyện này...nàng không thể giữ bọn họ được nữa.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Năm nay là năm tiểu tuyển đúng không?”

Năm tiểu tuyển là năm mà Nội đình ty lựa chọn nội thị và cung tì từ dân gian hoặc là trong nhà các quan viên. Cứ cách năm năm hoàng cung sẽ thả một đám người ra khỏi cung, gọi là “đại phóng”, mỗi ba năm thì chọn thêm một nhóm vào cung gọi là “tiểu tuyển“.

Thu Cúc: “Vâng, tháng trước mới vừa tuyển một đám người tiến cung, hiện bọn họ đang ở Nội đình ty học tập.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Chiều nay ngươi tự mình đến Nội đình ty chọn bốn người đưa tới noãn các đi. Chọn hai người lớn tuổi hiểu chuyện, với chọn thêm hai người trẻ tuổi có tính tình hoạt bát.”

Thu Cúc: “Vâng, vậy hai người ở noãn các thì phải xử trí thế nào ạ?”

Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa cầm lấy bút lông, nhàn nhạt nói: “Tống cổ đến Hoán Y phường làm việc nặng đi, tìm người nhìn chằm chằm bọn họ.”

Thu Cúc: “Vâng.”

Đến ngọ thiện, Thu Cúc liền phụng mệnh đi làm chuyện này.

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn ở chủ vị nhưng nàng vẫn chưa động đũa. Mười lăm phút sau, Tề Nhan khoan thai tới muộn.

Tề Nhan: “Điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngồi đi.”

Tề Nhan: “Tạ điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, thấy sắc mặt của đối phương tái nhợt, thần sắc mỏi mệt thì liền hỏi: “Ngươi có dùng thuốc ngự y kê đúng hạn hay không? Sao sắc mặt của ngươi lại kém như vậy?”

Tề Nhan cười đáp: “Bệnh tới như núi đảo, bệnh đi như kéo tơ, dù cho có thuốc thì cũng sẽ không khỏi nhanh.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Vẫn là sức khỏe của ngươi quá kém, ngày khác bản cung sẽ tuyên ngự y hỏi xem có biện pháp điều trị hay không... Đúng rồi, nghe nói suối nước nóng ở Thanh Tuyền sơn có công hiệu trị mấy chứng bệnh dai dẳng như vậy. Nghe nói năm đó vết thương cũ của Lục thái uý tái phát nên hắn bất tỉnh nhân sự, sau đó hắn đến Thang Tuyền sơn điều dưỡng nửa năm mới dần dần khỏe lên, mấy năm nay hắn thậm chí còn an gia ở Thang Tuyền sơn, không hỏi tới chính sự. Không bằng chờ đến khi nhàn rỗi, ngươi cũng qua đó điều dưỡng chút thời gian có được không?”

Tề Nhan thầm nghĩ: Lục Quyền nào có tái phát bệnh cũ chứ, chỉ là hắn sợ Nam Cung Nhượng nhắc đến chuyện trả lại binh phù và tước vị Quốc công nên mới lên núi tránh họa mà thôi. Lão cáo già này vẫn luôn tránh ở núi sâu không chịu đi ra, làm nàng rất khó xuống tay...

Tề Nhan: “Một khi đã thần kỳ như vậy, thần thật sự muốn tự mình đến thử một lần. Chờ đến khi hội khảo yết bảng và 'dàn xếp' xong các sĩ tử, thần sẽ đi đến đó.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ăn cơm đi.”

Tề Nhan: “Vâng.”

Dùng qua ngọ thiện và trà, Nam Cung Tĩnh Nữ lơ đãng hỏi: “Dạo gần đây bản cung có nhiều việc nên đã lâu không tới Ngự Hoa viên đi dạo. Cảnh sắc bên trong như thế nào? Hoa đều nở hết rồi sao?”

Đôi mắt màu hổ phách sáng lên, Tề Nhan cười nói: “Điện hạ không nhắc thì suýt chút nữa thần đã quên mất. Thần có việc này, vừa lúc muốn nói với điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ồ? Là chuyện gì?”

Tề Nhan: “Hôm qua thần tản bộ, vô tình gặp Nhã Quý phi nương nương. Sau khi hàn huyên vài câu, Quý phi nương nương có một việc muốn nhờ điện hạ giúp đỡ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nếu muốn bản cung giúp thì sao không đích thân tới?”

Tề Nhan không trả lời câu hỏi của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng chỉ nói: “Nhã Quý phi nương nương nói, nàng rời cố thổ mấy năm nay, sắp tới muốn quay về Lạc Bắc để thăm viếng. Bởi vì bệ hạ ôm bệnh nên nàng không đành lòng quấy rầy, muốn nhờ điện hạ thưa với bệ hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức đáp: “Bản cung nghe nói Nhã Quý phi và Tiết độ sứ bắc Cửu Châu đương nhiệm A Nỗ Kim không phải là huynh đệ cùng mẫu. Hiện giờ Ngạch Nhật Hòa đã chết, sinh mẫu của Nhã Quý phi cũng mất sớm, nàng trở về làm cái gì?”

Tề Nhan không thể không nhìn kỹ Nam Cung Tĩnh Nữ thêm một lần nữa. Nàng không ngờ đối phương đã điều tra thân thế và bối cảnh của Cát Nhã, dường như là đã xếp tai mắt tới phía bắc...

Tề Nhan vẫn bình tĩnh, trả lời: “Có lẽ là nàng nhớ nhung cố thổ. Tuy thần chưa từng đến Lạc Bắc, nhưng nhiều bá tánh chạy nạn quay về Tấn Châu nói đã từng đi qua Lạc Bắc, bọn họ bảo phong thổ và kiến trúc ở đó hoàn toàn khác với phía nam. Có lẽ đây cũng là lý do Nhã Quý phi nương nương muốn trở về.”

Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: “Ý của ngươi như thế nào?”

Tề Nhan đặt hai tay lên mặt bàn, mười ngón giao nhau, nàng đáp: “Theo thần thấy, nếu bệ hạ không đặc biệt hạ ý chỉ gì thì chuyện này nên được ân chuẩn.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nói lý do của ngươi xem.“. truyện tiên hiệp hay

Tề Nhan: “Thứ nhất, dựa theo luật lệ thì phân vị Quý phi có thể về nhà thăm viếng, yêu cầu của Nhã Quý phi không có gì không ổn, vì thế nên được phê duyệt. Thứ hai, quê nhà Nhã Quý phi cách xa kinh thành, lấy thân phận hiện giờ của Nhã Quý phi nương nương...nàng cần một vị hoàng tử hộ tống thì mới phù hợp với lễ tiết. Huống hồ, Tiết độ sứ Cửu Châu gánh vác an nguy của Lạc Bắc, ta có thể mượn cớ thăm viếng để đi thị sát.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cười: “Quả nhiên là nên được chuẩn tấu!”

Tháng ba, năm Cảnh Gia thứ mười lăm

Trên, niệm Nạp Cổ Tư Cát Nhã vào kinh mấy năm, giữ gìn bổn phận nghiêm ngặt, đặc biệt cho phép quay về Lạc Bắc thăm viếng. Niệm tình Nhã Quý phi dưới gối không con, đặc biệt mệnh Tam hoàng tử Nam Cung Vọng làm khâm sai hộ giá, cùng đến Lạc Bắc.

Cùng tháng, kỳ thi hội ba năm một lần cũng đã bắt đầu...

Cát Nhã tâm tư kín đáo, lại được sủng ái nhất thời, nàng phát hiện chuyện Nam Cung Tĩnh Nữ là người buông rèm chấp chính thì cũng chẳng có gì lạ. Tề Nhan không biết vì sao Cát Nhã có thể giữ kín bí mật này lâu như vậy. Nhã Quý phi tới kinh thành mấy năm nhưng vẫn luôn rất an phận, ngay cả Tề Nhan cũng không có đoán được mục đích thật sự của Cát Nhã. Nàng không tin Cát Nhã đến Vị Quốc chỉ là vì muốn lấy lòng một nam nhân già sắp mục rữa.

Cát Nhã tựa như một cái bóng ẩn hiện trong màn đêm, Tề Nhan không biết nàng ta đang cầm thuốc hay là cầm dao. Nàng ta giống như một cái gai đâm sau lưng nàng, khiến nàng không biết phải làm sao cả.

Nếu vẫn luôn án binh bất động mặc kệ nàng ta, đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì Tề Nhan bên này khó tránh khỏi sinh biến, không bằng thuận theo ý nàng ta, nhìn xem đến tột cùng nàng ta có mục đích gì.

Vừa có thể giữ được bí mật Nam Cung Tĩnh Nữ buông rèm chấp chính, vừa có thể nhân cơ hội này điều Nam Cung Vọng đi, giúp nàng có cơ hội bố trí những bước cuối cùng trong kế hoạch.

Năm nay là năm đại khảo, sĩ tử bước vào kỳ thi hội nhiều hơn lứa Tề Nhan một trăm người. May mà sân thi rộng rãi, có thể chứa được tối đa ba trăm học sinh.

Tuy cuối cùng Tề Nhan trở thành quan chủ khảo, nhưng Tam hoàng tử Nam Cung Vọng và Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt cũng không có từ bỏ cơ hội mượn sức nhân tài. Hai người lần lượt tiến cử một tâm phúc của mình làm phó giám khảo.

Lần lượt là Trung thư tỉnh kiêm Tả Bộc xạ, đích trưởng tử thái úy phủ: Lục Bá Ngôn.

Thị lang Lễ bộ, đích Nhị công tử của Công Dương phủ: Công Dương Hòe.

Dựa theo lẽ thường, vì để bảo đảm uy quyền tuyệt đối của quan chủ khảo, chức vị phó khảo sẽ thấp hơn quan chủ khảo. Nhưng hai vị này chẳng những đều xuất thân thế gia, mà còn có chức quan không thua kém chủ khảo. Ẩn dưới việc trái với lẽ thường này là sóng gió vô hình.

Nhưng may mà Tề Nhan cũng là hoàng thân, còn có thể tô son trát phấn một phen, không đến mức khiến sĩ tử nhìn ra dị thường.

Sau khi kiểm tra thân thể và tên họ, cửa sân thi liền được mở ra. Các sĩ tử cầm số thứ tự của mình, từng người đi vào tiểu hào.

Ba vị chủ khảo đều là “lính mới” lần đầu tiên đảm nhiệm chức vị này. Hơn nữa, bọn họ đều có chung một sứ mệnh là mượn sức nhân tài.

Ba người đều xuất hiện ở cửa sân thi giúp thí sinh quen mặt, lưu lại ấn tượng đẹp để ngày sau dễ làm việc.

Tề Nhan làm chủ khảo, nên đương nhiên nàng sẽ đứng ở chính giữa. Hơn nữa, trong số ba người, nàng là người duy nhất không để râu. Nàng trời sinh có một đôi mắt màu hổ phách yêu dã, vì thế rất nhiều sĩ tử đều mạo phạm mà nhìn chằm chằm nàng.

Trong hàng có mấy thanh niên thoạt nhìn có vẻ là quen biết nhau, bọn họ bắt đầu nghị luận: “Ta nghe nói ba vị quan chủ khảo năm nay đều là đồng môn.”

“Ta cũng nghe nói, hơn nữa còn là ba người đứng đầu đấy.”

“Đây thật đúng là điềm tốt, hy vọng chúng ta cũng có thể cùng nhau bước vào Kim Loan điện giống như ba vị đại nhân này.”

“Nhưng ta cảm thấy, triều đình cử ba người này tới là vì có ngụ ý sâu xa.”

“Sao Tử Lộ huynh lại nói vậy?”

“Ngươi xem, ba vị đại nhân này thoạt nhìn trẻ tuổi như thế. Chủ khảo năm rồi đều là những bậc túc nho đức cao vọng trọng, hẳn là triều đình đang cần dùng người và muốn trọng dụng người trẻ tuổi. Thượng thư ba bộ đều là người trẻ tuổi, đây là lúc để chúng ta triển hết quyền cước!”

“Tử Lộ huynh nói có lý, hy vọng ta có thể đề tên lên bảng vàng!”

Lục Bá Ngôn tai thính mắt tinh, vì thế liền nghe thấy thí sinh nghị luận. Tuy hắn là Trạng Nguyên trong kỳ thi, nhưng cũng không thể giành được danh hiệu tam nguyên một hoa, còn bị Tề Nhan đè bẹp ngay trong kỳ thi hội. Hơn nữa, hắn là Tả Bộc xạ mà chỉ được làm một phó khảo, chuyện này nghiễm nhiên trở thành cái gai đâm vào lòng hắn.

Hắn bực bội ho khan một tiếng, trách cứ: “Sân thi là nơi linh thiêng, ai dám khe khẽ nói nhỏ?”

Mấy thí sinh lập tức im lặng, cúi đầu không nói.

Hiện giờ Công Dương Hòe đã trở thành đối thủ của Lục Bá Ngôn, hơn nữa từ trước đến nay hắn vẫn không thích dáng vẻ cao quý “hàn lâm” của Lục Bá Ngôn, hắn cười nói: “Cớ sao Lục đại nhân lại nổi giận như vậy? Mấy vị sĩ tử này còn trẻ tuổi như thế, hẳn là đều mới tham gia kỳ thi này, cảm thấy mới lạ cũng là điều không thể tránh được.”

Lục Bá Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Vào nơi này chính là bước một chân vào triều đình. Ta đọc sách thánh hiền hơn mười năm mới có ngày hôm nay, tất nhiên là phải làm gương tốt cho sĩ tử trong thiên hạ, thận trọng từ lời nói đến việc làm, khéo léo cẩn thận vẫn nên có, dù tò mò thì cũng không thể nói chuyện ở sân thi.”

Đối với lý do thoái thác của Lục Bá Ngôn, Công Dương Hòe khịt mũi coi thường: Chó má khổ đọc hơn mười năm mới có ngày hôm nay. Ngươi cũng ỷ vào xuất thân thế gia, há miệng chờ sung rụng mà còn dám đứng đây dõng dạc...

Nhưng dù cho có gan, Công Dương Hòe cũng không có tự tin nói ra mấy lời này.

Tuy Công Dương Hòe vẫn khí khái như thời niên thiếu, nhưng hắn đã không còn là một khối bạch ngọc hoàn mỹ. Hắn có thể đứng vào chức Thượng thư Lễ bộ, dù Công Dương phủ không góp được bao nhiêu công lao, nhưng cũng là nhờ Tề Nhan cho hắn mười hai ngàn lượng bạc để hắn thông thuận hơn.

Nói đến cùng, hắn và Lục Bá Ngôn đều là kẻ tám lạng người nửa cân. Một người dựa vào phụ thân, một người dựa vào bạc, ai cũng không ưa ai.

Nghĩ đến đây, Công Dương Hòe ngũ vị tạp trần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hắn quay đầu nhìn Tề Nhan đang đứng giữa hai người, không biết vị bạn cũ ngày xưa “còn sạch sẽ không“.

Hắn chạm vào người Tề Nhan, thấp giọng nói: “Tề đại nhân.”

Tề Nhan: “Công Dương đại nhân có chuyện gì muốn nói sao?”

Công Dương Hòe hất cằm về phía mấy sĩ tử đang tụ tập nói chuyện: “Ngươi nhìn bọn họ xem, có giống chúng ta thời còn trẻ không? Ở Duẫn Châu...”

Tề Nhan cười: “Giống, nhưng Công Dương đại nhân so sánh như vậy có chút không phù hợp.”

Lần này đến phiên Công Dương Hòe cười, đúng vậy...

Năm đó hắn và Tề Nhan nghị luận về “bá chủ Duẫn Châu” Đinh Phụng Sơn, làm sao có thể đánh đồng với hai người kia?

Công Dương Hòe: “Là ta nói lỡ.”

Lục Bá Ngôn nhìn hai người ngươi một lời ta một ngữ đánh đố nhau thì hận đến ngứa răng. Hắn mới yêu cầu phải tôn trọng trường thi, vậy mà Công Dương Hòe dám công khai lôi kéo quan chủ khảo tán gẫu. Như vậy chẳng phải là đang vả mặt hắn hay sao?

Nhưng mà hơn một trăm đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng không thể nổi giận, càng không thể phất tay áo bỏ đi, vì vậy hắn đành phải thôi nghiêm túc, lộ ra một nụ cười hòa ái.

Đề thi hội mỗi năm đều sẽ do quan chủ khảo ra, không đến lúc mở đề thì ngay cả hai vị phó khảo cũng không biết đề là cái gì.

Đề thi được phát xuống, sân thi yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào.

Có sĩ tử hít ngược một hơi khí lạnh, có người thì hô nhỏ một tiếng, càng có người vỗ tay tỏ ý vui mừng, còn có người sợ tới mức đánh rơi cả bút.

Đề thi có ba phần, đề cuối cùng chính là Luận Chính, cũng là đề quan trọng nhất, riêng phiếu đáp đề phần này đã hơn ba trang.

Đề Luận Chính năm nay rất đơn giản: Luận khuyết điểm trong quốc sách cũ để tân chính.

Luận này tất nhiên là luận quốc sách, nhưng quốc sách là do ai ban bố? Tất nhiên là Hoàng Thượng...

Nhưng đề đã quy định rất rõ ràng: Luận khuyết điểm trong quốc sách cũ. Nói cách khác, ca công tụng đức sẽ bị coi là lạc đề, thế nào cũng bị xếp chót trong hàng tam đẳng.

Nhưng mà, thử hỏi từ xưa đến nay có ai dám công khai chỉ điểm sai lầm của Thánh Thượng? Đây chính là nhẹ thì chém đầu, nặng thì sẽ liên lụy rất nhiều!

Lục Bá Ngôn: “Yên lặng, yên lặng!”

Công Dương Hòe trực tiếp đi xuống dưới, hắn vào trong một tiểu hào để lấy đề thi của thí sinh, nhìn xem đến tột cùng thì Tề Nhan ra đề gì.

Bên dưới vẫn còn tiếp tục thầm thì, Tề Nhan vẫn bất động thanh sắc, nàng thoáng nhìn thấy Công Dương Hòe hoang mang cầm một phần bài thi về. Nàng thử cầm lấy Thượng Phương Bảo Kiếm trên bàn, gõ mạnh vào vạc hương: “Người đâu!”

Thượng Phương Bảo Kiếm vừa xuất hiện, giống như là bệ hạ đích thân tới.

Tất cả thị vệ cầm binh khí trong tay đều quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến bệ hạ.”

Ngay cả Công Dương Hòe và Lục Bá Ngôn cũng không thể không quỳ xuống, thí sinh ở các tiểu hào cũng lần lượt quỳ xuống, sân thi vô cùng yên lặng.

Chỉ có Tề Nhan mặc bộ quan phục màu đỏ tươi, cầm Thượng Phương Bảo Kiếm ngạo nghễ sừng sững ở trên đài cao, trở thành tiêu điểm mà người khác không dám nhìn thẳng...

Tề Nhan: “Năm nay là bản quan tự mình ra đề, bản quan biết các ngươi đang nghị luận cái gì, cũng biết các ngươi đang sợ cái gì, bệ hạ ban cho ta Thượng Phương Bảo Kiếm cũng chính là vì nguyên nhân này. Mọi người không cần nhiều lời, bản quan cho các ngươi một nén nhang để suy xét. Người đâu!”

Thị vệ: “Có chúng thần!”

Thị vệ lập tức lấy một nén nhang cắm vào lư hương rồi thắp lên.

Tề Nhan: “Bản quan phá lệ một lần, trong vòng một nén nhang, bản quan đồng ý để các ngươi từ bỏ tư cách dự thi. Các ngươi có thể không viết tên họ và quê quán, rồi trực tiếp giao lại bài thi. Nhưng kỳ thi hội vẫn đang diễn ra, các ngươi tạm thời không thể rời khỏi sân thi. Ta đã lệnh người thu dọn thiên điện cho các ngươi, các ngươi chỉ cần vào bên trong nghỉ ngơi ba ngày, cũng sẽ có người chiếu cố chuyện ăn uống của các ngươi, ba ngày sau mới được cùng mọi người rời đi. Đối với người bỏ thi, bản quan lấy kiếm này ra đảm bảo: Tuyệt đối không vấn danh, không lập hồ sơ. Các ngươi tự rời đi, ba năm sau có thể thi lại”

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, sân thi lại lần nữa xì xầm.

Các thí sinh đều rơi vào thế khó, ngay cả Công Dương Hòe và Lục Bá Ngôn đều choáng váng...

Mà Tề Nhan vẫn đứng sừng sững ở giữa đài cao, trong tay nàng là Thượng Phương Bảo Kiếm, dáng vẻ rất đạm nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.