Kính Vị Tình Thương

Chương 9: Chương 9: Mưa gió rửa trôi quá vãng




Năm Cảnh Gia thứ tư, Khất Nhan A Cổ Lạp mười bốn tuổi.

Lúc này, lời nói lẫn cử chỉ của A Cổ Lạp đều không còn nhìn ra dáng vẻ thảo nguyên ngày xưa.

Đến nỗi vì sao đôi mắt nàng hoàn toàn bất đồng với người khác, nàng cũng đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác.

Hôm nay, người đeo mặt nạ gọi nàng tới, giao cho nàng một cuộn giấy và một cái bình sứ phong cách cổ xưa.

“Mấy năm nay ngươi biểu hiện rất tốt, thậm chí còn tốt hơn những gì ta đã dự tính.” Những lời này từ miệng người đeo mặt nạ đã xem như là lời khen cao nhất.

A Cổ Lạp lui nửa bước, rũ mắt chắp tay hành lễ thật sâu: “Đều nhờ vào sư phụ chỉ dạy thỏa đáng.”

Người đeo mặt nạ gật gật đầu: “Cuộn giấy này chính là thân phận mới của ngươi, qua mấy ngày nữa ngươi hãy xuất phát tham gia kỳ thi dành cho đồng sinh [1] đi.”

[1] Đồng sinh là cách gọi học sinh chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài.

“Vâng.”

“Thi xong cũng không cần quay trở lại, những gì ta biết ngươi cũng đã học xong. Trên người ngươi chỉ còn thiếu duy nhất vài phần khói lửa nhân gian, nhân dịp lần này ngươi cũng hãy đi khắp nơi nhìn xem. Con đường này vi sư cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây, ngày sau...đều dựa vào ngươi.

A Cổ Lạp ngẩng đầu, cặp mắt xinh đẹp không hề dao động, thấp giọng đáp lại một tiếng: “Vâng.”

“Thuốc viên vẫn cứ cách mười ngày dùng một lần, sau khi ăn xong bình này thì ngươi có thể tuyệt quỳ thủy, cũng không còn gì để lo lắng.”

“Tạ sư phụ.”

A Cổ Lạp đi tới cửa, giọng nói của người đeo mặt nạ vang lên ở phía sau: “Trước khi đi, ngươi hãy cáo biệt Đinh Dậu đi, lần sau gặp lại các ngươi chính là người xa lạ.”

- --

A Cổ Lạp cất bình sứ vào trong lồng ngực, giũ ra cuộn giấy, trên đó viết: Tề Nhan, mười bốn tuổi, là người ở thôn Bạch Thủy, quận Bạch Lộc, Tấn Châu. Năm đầu Cảnh Gia, quận Bạch Lộc bùng phát ôn dịch, cứ mười nhà thì có đến chín nhà hoang tàn đìu hiu. Sáu người trong Tề gia đi về phương bắc chạy nạn, nhưng giữa đường thì bất hạnh gặp phải sơn tặc. Tề Nhan bị chém hai đao, may mắn được cao nhân cứu trị mới không bỏ mình.

Phía sau là thông tin chi tiết về gia tộc của Tề Nhan, không biết là trùng hợp hay vẫn là có người an bài, tất cả người thân trong gia tộc của Tề Nhan đều chết trong mấy năm sau. A Cổ Lạp ghi nhớ toàn bộ nội dung trên quyển trục, nàng đi vào nhà chính, ném cuộn giấy lên kệ bếp, tận mắt nhìn thấy nó hóa thành tro tàn mới xoay người đi ra ngoài.

Nàng chuyển hướng đi đến vườn thảo dược, Đinh Dậu thì ở trong nhà tranh bên cạnh vườn. Kể từ khi người đeo mặt nạ phát hiện Đinh Dậu rất có năng khiếu trong y dược, nàng lập tức không cho hắn tiếp tục cùng A Cổ Lạp đọc sách.

Ngày thường, thời gian này Đinh Dậu đều ở đây chăm sóc thảo dược nhưng hôm nay hắn lại không ở trong vườn, A Cổ Lạp gọi vài tiếng Đinh Dậu mới đẩy cửa nhà tranh, vẫy vẫy tay: “Nơi này.”

A Cổ Lạp đi vào phòng mới phát hiện Đinh Dậu đang thu chỉnh hành lý, lập tức hỏi: “Ngươi muốn ra ngoài sao?”

“Phải, chủ nhân nói lần này ngự y viện sẽ khảo hạch dân gian năm năm một lần, nàng bảo ta đi thử.”

A Cổ Lạp gật đầu, nàng vén vạt áo sau lên rồi ngồi vào ghế, giơ tay rót ly trà cho chính mình.

Đinh Dậu nhìn thoáng qua phần ngực phẳng lì của A Cổ Lạp, mấy độ muốn nói lại thôi.

A Cổ Lạp nhàn nhạt nhấp một ngụm, buông chung trà xuống: “Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói.”

“Thuốc mà chủ tử cho ngươi...ngươi vẫn luôn dùng sao?”

A Cổ Lạp bình thản nhìn Đinh Dậu, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Bằng không thì thế nào?”

Đinh Dậu liếc nhìn ngoài cửa sổ, đè thấp thanh âm: “Thuốc này có ba phần độc, hơn nữa thuốc này có thể ức chế thân phận nữ tử của ngươi, có thể thấy được dược tính dữ dội bá đạo. Ngươi...”

“Đinh Dậu.”

“Hả?”

“Nếu như bị sư phụ nghe được, nàng sẽ lại phạt ngươi.”

Đinh Dậu nhìn chằm chằm đôi mắt A Cổ Lạp, lại phát hiện cặp mắt màu hổ phách sáng ngời trong trí nhớ hắn không biết từ khi nào lại biến thành đầm nước buồn bã, rốt cuộc hắn cũng nhìn không thấu tâm tư người trước mặt.

Đinh Dậu thở dài: “Ngươi phải luôn chừa lại đường lui cho mình! Bằng không chờ...chờ ngươi báo thù xong thì cũng sẽ biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, hối hận thì đã chậm rồi!”

A Cổ Lạp chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: “Từ khi ta bái lạy trở thành đồ đệ của sư phụ, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc toàn thân mà lui, làm sao sẽ hối hận? Nhưng mà ngươi, ngươi phải bảo trọng nhiều hơn mới phải. Lần này từ biệt, dù cho tương phùng gặp nhau cũng như không quen biết. Ít ngày nữa ta cũng sẽ xuất cốc, không tiễn ngươi.” Nói xong, nàng xoay người đi đến cửa.

Đinh Dậu đuổi tới cửa: “A Cổ Lạp!”

A Cổ Lạp dừng lại bước chân: “Đúng rồi, ta quên nói với ngươi. Từ nay về sau, trên đời này không còn Khất Nhan A Cổ Lạp, ta tên là Tề Nhan.” Nàng đã sớm tuyệt hậu, sống ở trên đời này cũng chỉ là một lệ quỷ muốn đòi nợ máu mà thôi.

A Cổ Lạp, không, Tề Nhan rời đi mà không quay đầu lại. Đinh Dậu nhìn bóng lưng đối phương càng lúc càng xa, hắn biết A Cổ Lạp sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.

“Bảo trọng, Tề Nhan.”

Vào ngày Đinh Dậu rời đi, Tề Nhan quả nhiên không có xuất hiện, hắn giao một cái hộp gỗ cho một vị lão bá trong cốc: “Phúc bá, phiền toái ngươi giao vật này cho Tề Nhan.”

Đinh Dậu đi đến giữa sườn núi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng tiêu êm dịu nhẹ nhàng. Hắn xoay người, nhìn lại Vô Danh cốc sớm đã ẩn mình trong sương mù quanh năm, chỉ có thể nghe tiếng tiêu vang lên.

Một khúc kết thúc, hai người lần lượt xoay lưng, một người về phòng thu dọn hành lý, một người bước lên đường núi phía trước.

Tề Nhan mở hộp gỗ Đinh Dậu để lại cho nàng ra, bên trong là một phương thuốc và một cái bình sứ: Tề Nhan, đây là phương thuốc mà ta nghiên cứu nhiều năm, còn có ba mươi viên thuốc viên kèm theo. Con đường phía trước hung hiểm, thuốc này có thể giúp ngươi tạm thời thoát khỏi ác mộng.

Trước kia khi từ thảo nguyên trở lại Vô Danh cốc, hằng đêm Tề Nhan đều gặp ác mộng, lúc nghiêm trọng thậm chí sẽ hoảng loạn nói mớ. Cho nên mỗi đêm nàng chỉ ngủ nhiều nhất hai canh giờ, buộc mình tỉnh lại trước khi bản thân chìm sâu vào những cơn ác mộng. Tề Nhan nhớ kỹ phương thuốc, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”

Mấy ngày sau Tề Nhan cũng từ biệt người đeo mặt nạ, vác hòm xiểng trên lưng rời khỏi Vô Danh cốc...

Hằng năm Vị Quốc đều sẽ tổ chức cuộc thi dành cho các đồng sinh, quan viên châu phủ khắp nơi đều có tư cách cử hành khảo thí. Lần khảo thí đồng sinh tiếp theo còn cách nửa năm, hiện giờ nàng có thể đi khắp nơi nhìn xem dân gian Vị Quốc có gì khác so với sách và những gì người đeo mặt nạ giảng.

Sau khi cân nhắc, Tề Nhan quyết định đến châu phủ lân cận tham gia cuộc thi đồng sinh. Như vậy, kỳ thi mùa thu và kỳ thi mùa xuân ba năm sau cũng sẽ ít đi khúc chiết, nhiều thêm vài phần thong dong. Nàng chọn dừng chân ở Duẫn Châu và thuê một tòa tiểu viện ở ngoại ô, chủ nhà nghe nói Tề Nhan là sĩ tử đi khoa khảo nên đặc biệt tính giá rẻ cho nàng.

Ngày rằm. Trời trong nắng ấm, gió hiu hiu thổi

Tề Nhan thay một bộ trường sam màu xanh đen, nàng bước ra ngoài, khóa cửa rồi đi đến chợ.

Nghe chủ nhà nói: Cứ đến mùng một và ngày rằm Duẫn Châu sẽ họp chợ, nhất là ngày rằm, lần họp chợ này càng đặc biệt không thể bỏ lỡ. Nếu như có vận khí tốt thì có thể gặp được gánh hát diễn xiếc đến từ phương xa.

Quả nhiên, chưa vào thành đã có thể nhìn thấy mấy người nông dân gánh theo làn, tốp năm tốp ba đi qua quan đạo để vào thành. Tề Nhan bước đi nhanh hơn, theo chân mấy nông dân họp chợ bước vào đại thành Duẫn Châu.

Đám đông trong chợ chen vai nhau, tiếng thét to không dứt bên tai. Hai bên đường là những quầy hàng nối liền nhau, liếc mắt một cái đều nhìn không thấy điểm cuối.

Người đeo mặt nạ dạy nàng lễ nghi và văn hóa nhưng lại chưa từng nói cho nàng nghe quá nhiều về phố phường, mà gốc gác của Tề Nhan là con của một hộ nhà nông, những gì về chợ là điều mới mẻ mà nàng bắt buộc phải nắm rõ.

Một nam tử trung niên mặc áo vải thô ngồi xổm ven đường, trong lồng ngực ôm một con gà trống, chân của nó thì bị cột vào đống rơm.

Lúc này một thanh niên ăn mặc như tiểu nhị ra tiếng hỏi: “Lão ca, con gà trống này của ngươi bán thế nào?”

“Bốn mươi văn.”

Tiểu nhị tròng mắt chuyển động, lanh lợi ra giá: “Một con gà mái đẻ trứng còn không đến bốn mươi văn. Đại tử à, con gà này của ngươi cũng đâu thể đẻ trứng, rẻ hơn một chút được không?”

Nam tử suy tư một lát: “Ba mươi lăm không thể lại thiếu.”

Dường như tiểu nhị không quá vừa lòng với cái giá này, hai người thương thảo một phen, cuối cùng ba mươi ba văn tiền thành giao.

Tề Nhan thu hồi ánh mắt và tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng thì dừng chân ở những quầy hàng khác nhau. Nửa canh giờ, nàng cũng đại khái biết được giá hàng ở Duẫn Châu thành. Đám đông đột nhiên ùn ùn kéo đến, người vây xem chắn hết nửa con phố, Tề Nhan vốn định tránh ra phía sau nhưng tiếng la hét ầm ĩ lại truyền đến.

“Đều tránh ra, tránh ra!” Một đám gia đinh cầm gậy gộc trong tay, thô lỗ đẩy đám người ra để mở đường, mà Tề Nhan thì bị người đẩy đến giữa sân.

Chỉ thấy bên đường có một thiếu nữ mặc áo tang quỳ trên mặt đất, bên cạnh nàng là một xác chết bọc chiếu rơm nằm trên chiếc xe đẩy, lộ ra một đôi giày rơm sắp mài hỏng.

Thiếu nữ cúi đầu, trong lồng ngực ôm một tấm ván gỗ, trên đó viết bốn chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo: Bán mình táng phụ.

Tề Nhan lại lần nữa bị gia đinh thô bạo đẩy ra, lúc này bá tánh vây xem cũng nhận ra người tới, bọn họ dồn dập lui về phía sau một bước, có vài người nhát gan lách khỏi đám người trốn đi. Chỉ thấy một vị thanh niên công tử quần áo rất là quái dị, trong tay cầm gậy bước tới.

Người này mặc một bộ đoản đả [1], nhưng cố tình chất liệu lại là tơ lụa cực kỳ dễ nhăn. Hắn thư thả bước tới mặt thiếu nữ, cầm lấy gậy gõ cộc cộc vào ván gỗ, lớn tiếng nói: “Bán mình táng phụ?” Đám người ngay lập tức thì thầm xôn xao, có vài bá tánh không hiểu rõ thì thấp giọng bất bình cho thiếu nữ: “Người này cũng quá vô lễ, cô nương nhà người ta đều đã...”

[2] Đoản đả: là y phục người thuộc tầng lớp nông dân bần hàn mới mặc để dễ hoạt động, đa số được làm bằng vải bố.

“Xuỵt! Nhỏ giọng chút, người này ngươi không thể trêu vào.”

Tề Nhan lui hai bước về phía sau, nàng đứng ở trước đám người, vị “công tử mặc đoản đả” kia lại lần nữa mở miệng: “Ngẩng đầu lên, để gia nhìn một cái.”

Thiếu nữ siết chặt ván gỗ trong lồng ngực rồi chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt chực trào nước mắt, sợ hãi nói: “Nô gia bán mình táng phụ, nguyện làm nô làm tì suốt đời.”

Tề Nhan lạnh lùng nhìn, đôi mắt màu hổ phách yên lặng không gợn sóng, những gì xảy ra trước mắt cũng không thể dao động cảm xúc của nàng.

Tiếng khuyên bảo lại lần nữa vang lên ở phía sau: “Vị đại gia này là bá chủ ở Duẫn Châu, trưởng đích tử của Đinh phủ - Đinh Phụng Sơn.”

“Đinh phủ? Chính là vị đại nhân kia sao?”

“Không sai.”

Đám người yên lặng, nhưng trong lòng Tề Nhan lại nhấc lên sóng to gió lớn: Đinh Nghi, em vợ của thái uý Lục Quyền. Bởi vì Đinh Nghi suất quân phá hủy đại doanh của Xanh Lê bộ và lập được công đầu, năm đầu Cảnh Gia hắn được phong làm tứ phẩm Vệ Tướng quân, lĩnh hai vạn tinh binh đóng giữ Duẫn Châu...

Con của kẻ thù, gần ngay trước mắt.

Tề Nhan đã tưởng tượng cảnh này vô số lần, không ngờ ngày này vậy mà tới nhanh như thế.

Bàn tay trong tay áo siết chặt, Tề Nhan hít sâu một hơi, nhắm mắt nhíu mày, ngầm bực bản thân tu luyện tâm tính không tới nơi tới chốn. Đến khi nàng lại lần nữa mở mắt ra, nàng lại quay về dáng vẻ đạm nhiên tựa như không có gì liên quan đến mình, thế nhưng gợn sóng trong lòng lại chưa hề ngừng lại.

Đinh Phụng Sơn dùng gậy nâng cằm thiếu nữ lên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá một phen, cười lạnh rồi nói: “Chỉ bằng tư sắc như vậy, ngươi cũng xứng bán sao?”

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, không ít người nhíu mày, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Thiếu nữ bất lực chảy xuống nước mắt, thân thể run rẩy, môi mấp máy nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Đinh Phụng Sơn lại dùng mấy lời dơ bẩn chế nhạo thiếu nữ vài câu, hắn thu gậy lại rồi cười to một trận, vung tay lên, gia đinh lại lần nữa mở đường.

Tề Nhan lại một lần nữa bị gia đinh dùng gậy đẩy ra thật xa, nơi bị chọc phải cũng dần sinh đau. Nàng trơ mắt nhìn con của kẻ thù phong quang đi ngang qua, giờ khắc này nàng đột nhiên hiểu rõ: Vì sao mỗi khi phát cuồng, sư phụ đều sẽ rạch vào người nàng.

Thì ra, khi có vài vết thương tái phát, ta chỉ có thể dùng đau đớn để quên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.