Kính Vị Tình Thương

Chương 79: Chương 79: Ngày chín tháng chín phò mã lập phủ




Ngày chín tháng chín năm Cảnh Gia thứ chín, là dịp thích hợp dời phủ.

Sau hơn một năm, rốt cuộc hai tòa phò mã phủ đã được xây dựng xong.

Nam Cung Nhượng ban bố một thánh chỉ: Hai vị phò mã tức khắc dời đến phủ đệ mới.

Nhận được thánh chỉ, tâm tình của hai vị công chúa hoàn toàn tương phản. Nam Cung Xu Nữ mệnh tỳ nữ bên người chủ trì Lục Trọng Hành dọn đi, cũng hạ lệnh phò mã có thể tùy ý lấy bất kỳ vật gì trong kho phủ. Ngoại trừ nữ quan chưởng sự ra, nàng mặc cho hắn chọn bất cứ gia đinh, tỳ nữ, nô bộc nào.

Người không rõ sự tình còn tưởng rằng Chước Hoa điện hạ cực kỳ sủng ái phò mã, chỉ có người hầu thân cận trong phủ mới biết được ẩn tình.

Khuôn mặt của Lục Trọng Hành xanh mét, nhưng hắn phi thường có “chí khí“.

Ngoại trừ quần áo bên người và đồ vật hắn lấy từ thái úy phủ ra, hắn nhất quyết không lấy bất cứ thứ gì ở công chúa phủ.

Nam Cung Xu Nữ trốn trong thư phòng từ sáng sớm, mãi đến lúc Lục Trọng Hành phải rời đi, nàng mới không thể không gặp Lục Trọng Hành để bái biệt.

Nam Cung Xu Nữ buông quyển sách trên tay xuống, Lục Trọng Hành vén vạt áo quỳ gối trước án thư.

“Nhận được điện hạ chiếu cố bao lâu nay, thần đã thu dọn đồ đạc sinh hoạt của mình xong hết, phụng chỉ dời đến phò mã phủ mới lập. Sau này mỗi mùng một, mùng mười lăm, ngày sinh thần của điện hạ và ngày lễ, thần sẽ đến phủ thỉnh an.”

Nam Cung Xu Nữ liếc nhìn Lục Trọng Hành, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi ta phu thê một hồi, không cần quá mức để ý những lễ nghi phiền phức này. Bản cung miễn lễ cho ngươi, ngươi không cần đến thỉnh an vào mùng một và mùng mười lăm mỗi tháng.”

Nửa câu đầu làm Lục Trọng Hành bốc lên một tia hy vọng, nhưng nửa câu sau lại đánh hắn vào vực sâu vạn trượng.

Lời của Nam Cung Xu Nữ nghe có vẻ như quan tâm, nhưng lại nói rõ tâm ý nàng tuyệt tình.

Lục Trọng Hành đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn muốn hỏi vì sao Nam Cung Xu Nữ phải tuyệt tình đến mức này, nhưng khi dối diện với cặp mắt lạnh lẽo kia, tất cả lời hắn muốn nói đều nghẹn ở ngực.

Sau lưng Nam Cung Xu Nữ là một bức tranh chữ Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh, ký tên bằng bốn chữ “Mục Dương cư sĩ” thật to.

Lục Trọng Hành nhớ rõ bức tranh chữ này: Lúc trước hắn có nói thế nào ông chủ thư phòng cũng không chịu bán, hơn nữa Mục Dương cư sĩ cũng mai danh ẩn tích từ đó...

Hắn nhíu mày: Sao bức tranh chữ này sẽ xuất hiện ở thư phòng của Nam Cung Xu Nữ?

Bên kia, trước một ngày Tề Nhan rời phủ, Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới hoàng cung một chuyến.

Lúc Nhã phi chưa vào cung, cứ cách dăm ba bữa Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ tiến cung thỉnh an Nam Cung Nhượng. Từ dạ yến Trung Thu, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không còn vào cung nữa.

Tề Nhan vừa lúc sinh bệnh, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng có một lý do chính đáng.

Nam Cung Nhượng thấy ái nữ quan tâm phò mã như thế, còn cố ý sai người đưa tới không ít dược liệu.

Nghe nói mấy ngày nay không thấy ái nữ vào cung, Nam Cung Nhượng buông tấu chương xuống, phân phó Ngự Thiện phòng làm một bàn thức ăn mà Nam Cung Tĩnh Nữ thích.

Cũng may bữa tối chỉ có phụ tử hai người, không có nhìn thấy “đồ đáng ghét” nên tâm tình của Nam Cung Tĩnh Nữ cũng tốt hơn một chút.

Trong bữa ăn, nàng mấy độ muốn nói nhưng đều thôi.

Nam Cung Nhượng nói cho Nam Cung Tĩnh Nữ: Việc trùng kiến Vị Ương cung đã được nghị sự, hắn nhất định sẽ tận lực phục hồi nó như cũ.

Nam Cung Tĩnh Nữ kỳ thật không tỏ ý kiến. Nàng vốn không có quyến luyến Vị Ương cung, nàng chỉ là muốn một bức họa của mẫu hậu mà thôi.

Nhưng nàng cảm thấy có vài thứ đã thay đổi, vì thế không có nói ra.

Dùng xong bữa tối, Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi xin Nam Cung Nhượng một thứ, sau đó mới thỉnh an cáo lui.

So với Lục Trọng Hành “bị vắng vẻ”, Tề Nhan có được lễ ngộ chưa từng có.

Nam Cung Nhượng đã ban thưởng vài thứ đặt ở kho phò mã phủ. Nam Cung Tĩnh Nữ sợ Tề Nhan chịu ủy khuất, vì thế nàng tự mình đến kho phủ chọn rất nhiều món, dọn hết một nửa gia tài của mình lên xe ngựa.

Nếu không phải Thu Cúc khuyên nhủ, e rằng Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đào rỗng hết của cải của mình cho Tề Nhan.

Đặc biệt là kho thảo dược, Nam Cung Tĩnh Nữ một chút cũng không nghĩ đến bản thân, nàng thưởng cho Tề Nhan toàn bộ dược liệu quý hiếm mà nàng có.

Nam Cung Tĩnh Nữ ban thưởng, đồ đạc cá nhân của Tề Nhan, ba trăm cuốn sách cổ quý hiếm, một món lại thêm một món, tổng cộng chất lên hai mươi chiếc xe ngựa...

Còn có một vài món vặt vãnh Nam Cung Tĩnh Nữ đã mệnh gia đinh bỏ vào trong rương rồi dùng đòn gánh khiêng, muộn một chút sẽ đưa tới...

Thu Cúc nhìn xe ngựa kéo dài nửa con phố thì âm thầm líu lưỡi: Cũng may trước đó bệ hạ đã hạ chỉ phong tỏa đường phố, nếu như bá tánh nhìn thấy thì còn không biết bọn họ sẽ nghị luận điện hạ nhà nàng như thế nào...

Ân sủng như vậy, thật sự là quá mức...

Tuy rằng trân bảo trong kho phủ không có vật gì là của Thu Cúc, nhưng nàng bảo quản chìa khóa nhiều năm, nhìn thấy đồ vật mình cực cực khổ khổ “bảo hộ” bị lôi đi gần một nửa thì vẫn có chút đau lòng.

Nam Cung Tĩnh Nữ tự mình tiễn Tề Nhan đến cửa, ánh mắt tràn đầy không nỡ.

Tề Nhan nhìn một hàng xe ngựa ngừng ở trước cửa, mắt lộ ra kinh ngạc: “Điện hạ, đây là...?”

Nam Cung Tĩnh Nữ nhẹ giọng trả lời: “Bản cung sở hữu năm ngàn hộ thực ấp, mỗi năm đều có tiền thu, hơn nữa thỉnh thoảng phụ hoàng cũng ban thưởng, không bao lâu thì sẽ có lại. Nhưng mà ngươi...bổng lộc của phò mã đô úy ít ỏi, sau này ngươi phải gánh vác hết thảy chi tiêu trong phủ. Sau này có tâm tình tốt đi ra ngoài thì cũng đừng quên mang tiền.”

Tâm tình Tề Nhan có chút phức tạp, nàng đã mong đợi ngày này thật lâu.

Nhưng khi hôm nay thật sự tới, nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ vì mình mà bôn ba lo liệu, nhìn mười hai xe ngựa chất đầy đồ đạc, nhìn ánh mắt nàng ấy tràn đầy quyến luyến, nghe nàng ấy dặn dò, nàng lại có chút không nỡ.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nàng vén vạt áo quỳ gối trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ. Người sau muốn nâng nàng đứng lên nhưng Tề Nhan lại quyết đoán bái lạy, nói: “Thần phụng chỉ lập phủ, sáng sớm mùng một và mười lăm mỗi tháng, ngày lễ hay sinh thần đều sẽ tới thỉnh an. Xin điện hạ bảo trọng.”

Nghe được lời bái biệt, mũi Nam Cung Tĩnh Nữ đau xót, nàng quay đầu đè nén dao động trong lòng, lấy cái hộp gỗ từ tay Thu Cúc và đưa cho Tề Nhan.

“Đây là?”

“Bản cung đưa cho ngươi, ngươi đến phủ rồi hẵng mở ra.”

“Vâng.”

“Sắc trời không còn sớm, đi thôi.”

“Vâng, điện hạ về đi.”

“Ngươi lên xe đi, bản cung nhìn ngươi đi.”

Ánh mắt Tề Nhan có chút lảng tránh, nàng cầm hộp gỗ trầm mặc xoay người bước lên xe ngựa. Xốc lên màn che, nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mắt đứng ở trước cửa, nàng cũng không biết phải nói gì.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng mới buông màn xuống.

Chính điện của phò mã phủ đã sửa sang lại xong, nha hoàn và gia đinh trong phủ cũng đều được chuẩn bị đầy đủ hết. Xe ngựa vừa đến, gia đinh liền tháo gỡ và đem đồ đạc vào kho đâu vào đây, cũng có người đảm nhận ghi lại mỗi một kiện vật phẩm kỹ càng tỉ mỉ.

Người phụ trách ghi lại chính là cung nhân Nội đình ty phái tới, đếm hết tài sản của Tề Nhan hắn cũng không khỏi kinh ngạc: Không hổ là phò mã của Trăn Trăn công chúa, quả thực là phò mã giàu có nhất từ khi khai quốc tới nay.

Tề Nhan trở lại chính điện, mở hộp gỗ mà Nam Cung Tĩnh Nữ giao cho nàng ra, một thứ ánh sáng trắng nhu hòa chợt hiện lên.

“Đây là...”

Một viên dạ minh châu lớn bằng miệng chén an tĩnh nằm trong hộp, bên cạnh còn có một tờ giấy nhỏ, trên đó là một hàng chữ nhỏ xinh đẹp: Hạt châu này ánh sáng ôn hòa lại không gây tổn thương cho mắt, ban đêm nhớ phải mang theo bên mình.

Tề Nhan nhìn tờ giấy này thật lâu, biểu tình đạm nhiên vạn năm bất biến chợt nứt ra một lỗ hổng.

Nàng nắm chặt hộp gỗ trong lòng, trước mắt hiện lên hình ảnh Nam Cung Tĩnh Nữ nằm ì ở trên bàn viết chữ.

Tề Nhan đã nhìn thấy chữ của Nam Cung Tĩnh Nữ, chữ của nàng ấy có chút qua loa.

Nàng ấy xưa nay lười biếng, thành hôn hơn một năm mà nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy nàng ấy luyện chữ.

Cũng không biết tờ giấy nhỏ này, nàng ấy viết đi viết lại bao nhiêu lần.

Mấy chục gia đinh và nội thị Nội đình ty tạm điều tới bận việc suốt cả buổi sáng mới có thể thu dọn đồ đạc Tề Nhan mang đến đúng quy tắc.

Cung nhân của Nội đình ty kiểm kê danh sách vật phẩm trong kho, đưa một phần cho Tề Nhan và sao chép một phần mang về cung lưu trữ.

Một đám hạ nhân quỳ gối trước mặt Tề Nhan để thỉnh an: “Tiểu nhân tham kiến phò mã gia.”

Hạ Hà yên lặng quỳ gối trong số các nha hoàn, trong lòng vô cùng mất mát: Nàng vốn tưởng rằng lần này có cơ hội thay thế vị trí của Xuân Đào tỷ tỷ, nhưng điện hạ lại giao nàng cho phò mã gia.

Tề Nhan nhìn quét một vòng, gọi: “Hạ Hà.”

“Có nô tỳ!”

Tề Nhan đưa một chùm chìa khóa và cả danh sách vật phẩm trong kho phủ cho nàng: “Sau này ngươi chính là nữ quan chưởng sự ở phò mã phủ, nhớ cất kĩ chìa khóa kho phủ và danh sách đồ đạc.”

Hạ Hà ngơ ngẩn nhìn Tề Nhan, có chút không thể tin được.

“Hạ Hà?”

“A! Vâng! Nô tỳ tạ hồng ân của phò mã gia, nhất định sẽ không cô phụ tín nhiệm của chủ tử!”

“Đứng lên đi. Công chúa phủ có hai vị nữ quan chưởng sự, ta không dám sánh ngang với công chúa, vì vậy chỉ lập một người. Lát nữa ngươi nhìn danh sách chọn ra hai người lanh lợi để giúp đỡ ngươi, rồi chọn thêm hai gia đinh đứng đầu, khi nào chọn xong thì báo tên cho ta.”

“Vâng!”

“Đều lui xuống đi, thông tri phòng bếp đêm nay làm thêm vài món.”

- --

Tề Nhan mới vừa đi đến cửa thư phòng, liền có gia đinh chạy như bay tới bẩm: “Khởi bẩm phò mã gia, có một vị thương nhân họ Tạ tự xưng là bạn cũ của phò mã gia, còn mang theo hạ lễ tới chúc mừng phò mã gia dọn đến phủ.”

Gia đinh đưa danh mục quà tặng và bái thiếp cho Tề Nhan, mở thiệp ra vừa thấy: Quả nhiên là Tạ An: Tạ Viễn Sơn.

“Mời hắn đến chính sảnh chờ một lát, ta lập tức tới.”

“Vâng!”

Tề Nhan tới tẩm điện đổi một bộ quần áo khác, sau đó mới đến thư phòng đề bút viết mấy chữ. Mãi đến khi mực đen đã khô, nàng mới cuốn cuộn giấy lại, đi đến chính sảnh.

Tạ An cúi người hành lễ: “Chúc mừng phò mã gia dọn đến phủ mới.”

Tề Nhan cười nói: “Viễn Sơn huynh tới thật đúng lúc, ta vừa mới viết một bức tranh chữ, xin Viễn Sơn huynh chỉ điểm một vài.”

Ánh mắt Tạ An toát ra một chút nghi hoặc: Tề Nhan hẳn là biết ý đồ hắn đến đây, cớ sao lại nói như vậy?

Nhưng hắn vẫn cười, cầm lấy quyển trục: “Ta đây bêu xấu vậy.”

“Ta không muốn để lại ai hầu hạ trong lúc ta cùng Viễn Sơn huynh luận chữ, bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối đi.”

“Vâng!”

Nụ cười của Tạ An cứng lại, trên quyển trục chỉ có tám chữ: Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ...

Hắn vội vàng cuốn lại quyển trục, Tề Nhan ngồi vào chủ vị rồi cầm lấy chung trà uống một hớp, thần sắc luôn luôn bình tĩnh.

Tạ An đi đến bên cạnh Tề Nhan, thấp giọng nói: “Hiền đệ có ý gì?”

Tề Nhan cười khẽ một tiếng: “Làm phiền Viễn Sơn huynh mang bức tranh chữ này về, đưa cho 'Thúc Hàn' huynh.”

Thúc hàn là tên giả mà hoàng Tam tử Nam Cung Vọng dùng, Tạ An khẩn trương, tiếp tục truy hỏi: “Rốt cuộc là hiền đệ có ý gì?”

Tề Nhan lại uống một hớp trà xanh, chậm rãi buông chung trà: “Ý trên mặt chữ.”

“Hiền đệ đang trách...'Thúc Hàn'?”

“Không dám, Tề mỗ ta tự đánh giá bản thân vẫn có vài phần khí khái, nề hà minh nguyệt chiếu mương ngòi [1]. Ta không còn gì để nói, mời Viễn Sơn huynh lưu lại dùng bữa tối, ngươi ta mấy ngày không gặp, chỉ nói về văn chương chứ chớ có nên nói đến chuyện khác.”

[1] Câu đầy đủ là: Tâm ta vốn hướng về minh nguyệt, nề hà minh nguyệt chiếu mương ngòi. Ý chỉ ta hảo tâm hảo ý đối đãi ngươi, nhưng ngươi thì thờ ơ không động lòng, không có chút nào cảm kích.

Đã nửa năm kể từ khi Tề Nhan hiến kế cho Nam Cung Vọng, nhưng hắn rốt cuộc không tìm tới nàng nữa.

Nàng biết mưu kế của mình quá mức âm ngoan độc ác làm Nam Cung Vọng nổi lên nghi kỵ, vì thế hôm nay nàng cố ý chậm trễ Tạ An, lại đưa lên tám chữ này.

Lấy tâm tính của Nam Cung Vọng, nếu nàng nịnh nọt, hắn ngược lại sẽ sinh nghi.

Hôm nay nàng nhất định phải làm Tạ An bất lực trở về, mãi đến khi Nam Cung Vọng tự mình chịu thua tới mời, nàng mới có thể bằng lòng “bỏ qua“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.