Kính Vị Tình Thương

Chương 131: Chương 131: Nghe ngóng xem ngươi có bình an hay không




Tề Nhan gượng cười, nàng nhẹ giọng nói: “Nàng ấy sẽ không theo chúng ta trở về. Mấy năm nay ngươi đổ bệnh, thật vất vả mới khỏe lại được một chút, ngươi đừng nên nghĩ quá nhiều. Nhớ kỹ...tâm trí ngươi bị rối loạn, sau này những gì ca ca nói mới là sự thật, những cái khác đều là giả, không cần sợ hãi. Còn nữa, ngươi sinh ra hai đứa nhỏ, ta đã bí mật đưa nam hài về thảo nguyên giao cho a ba và a mụ, ta tin rằng nhất định bọn họ sẽ rất vui vẻ. Cái linh đường bên ngoài sân là giả, ngươi không cần thương tâm.”

Ánh mắt Tiểu Điệp sáng ngời: “A ba và a mụ có khỏe không? A mụ sinh rồi sao? Là đệ đệ hay là muội muội?”

Tề Nhan đột nhiên xoay đầu sang nơi khác: “Sau này ta sẽ nói cho ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói hôm nay, nhớ kỹ thân phận mới của chúng ta. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi trước đây.”

Tề Nhan khóc lóc rời khỏi phòng, nàng không có rời đi mà nương cơ hội này yên lặng rơi lệ trước tiểu linh đường ngoài sân.

Tề Nhan không biết: Nam Cung Tĩnh Nữ vừa hạ lệnh thì đã có rất nhiều thị vệ thay thường phục và chia thành mấy đường, chấp hành chữ “tra” kia.

Hai bên đều đang giành giật từng giây từng phút, mà đây cũng là lần đầu tiên Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ giao chiến với nhau...

Tuy nhiên, hai người đều không cố tình nhằm vào đối phương. Một người vì muốn bảo vệ muội muội, mà người kia chỉ muốn tìm ra “ẩn tình” mà thôi.

Nhưng dường như vận mệnh đều có an bài, trong lúc vô tình, hai người đã mở ra một cuộc chiến sinh tử. Mưu kế của Tề Nhan và thủ đoạn của Ngự tiền thị vệ, rốt cuộc thì bên nào cao tay hơn?

Tiền Nguyên tìm một vú nuôi ôm hài tử rời khỏi kinh thành, còn hắn thì tự mình lái xe ngựa đi về hướng bắc.

Hắn thật sự rất khôn khéo. Trước đó hắn đã thương lượng giá cả với vú nuôi, hai người ngụy trang thành một đôi phu thê đến nhờ cậy thân thích, mà hắn cũng đáp lại tất cả câu hỏi mà hắn bị tra hỏi trên đường đi một cách trôi chảy.

Vú nuôi thấy đứa nhỏ này có đôi mắt màu hổ phách thì rùng mình, nhưng Tiền Nguyên ra giá quá cao, thậm chí cũng đủ cho một nhà năm người của bà sinh sống hết nửa đời, nên bà cũng chỉ đành ngậm ngùi đồng ý.

Tiền Nguyên vì để vú nuôi không sinh nghi nên rất tận tâm phối hợp. Hắn nói lý do thoái thác Tề Nhan chuẩn bị cho vú nuôi nghe, nữ tử gặp phải chuyện này thì luôn mềm lòng. Nhìn đứa nhỏ này, vú nuôi chợt có vài phần mẫu tính và thương hại, cho nên bọn họ thoạt nhìn rất giống một đôi mẫu tử.

- --

Tề Nhan mời một vú nuôi cho hài tử, sắp xếp cho vú nuôi ở sát bên tiểu viện, còn nàng thì tạm thời dọn vào phòng Tiểu Điệp. Tuy làm vậy có chút không hợp lý, nhưng nàng cần phải ở đây trước khi Tiền Nguyên trở về, để đề phòng có người khai quật di vật chôn dưới tàng cây.

Về phần bà đỡ, Tề Nhan lấy cớ Tiểu Điệp không khỏe và cần điều trị thêm để giữ bà ở lại phủ, mà nàng cũng hứa trả công trăm lượng bạc ròng. Sau đó, nàng sắp xếp cho bà ở tại sương phòng của Tiểu Điệp.

Ba ngày sau, Tiền Nguyên còn chưa trở về. Tề Nhan đi vào thư phòng, viết một tấu chương rồi sai người đưa đến Trăn Trăn công chúa phủ.

Đến buổi chiều, tấu chương mới được trình lên cho Nam Cung Tĩnh Nữ.

Điện hạ minh giám: Ngày mười sáu tháng sáu năm Cảnh Gia thứ mười một, một đôi song sinh long phượng được sinh ra tại tư trạch của thần. Đáng tiếc, hoặc có lẽ là do thần vô đức, cho nên trưởng tử bất hạnh chết non. Hiện tại thần chỉ còn một nữ nhi, sức khỏe đứa nhỏ này vô cùng suy nhược. Thần cả gan muôn lần chết khấu thỉnh điện hạ ban tên, lấy hồng phúc của điện hạ phù hộ ấu nữ bình an.

Nam Cung Tĩnh Nữ đọc hết tấu chương Tề Nhan viết, nàng cười thành tiếng, tiếng cười của nàng càng lúc càng lớn, thậm chí kinh động Tứ Cửu đang đứng ngoài cửa.

Tứ Cửu: “Tiểu điện hạ?”

Nam Cung Tĩnh Nữ vỗ ngực, giơ tay lau đi giọt nước mắt chực trào ra: “Không sao, ngươi lui xuống trước đi.”

Tứ Cửu: “Vâng.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tứ Cửu công công...”

Tứ Cửu: “Có lão nô.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Làm phiền ngươi sai người đi một chuyến, gọi giám sự của Nội đình ty tới đây.”

Tứ Cửu: “Vâng.”

Nam Cung Tĩnh Nữ ném tấu chương lên bàn, nhìn nét chữ quen thuộc trên đó, nàng lại lần nữa mỉm cười tự giễu: “Hay lắm Tề Nhan, hay lắm Tề Duyên Quân... Không ngờ ngươi yêu nàng ta đến như vậy. Vì để nữ nhân kia có được một danh phận, ngươi thậm chí nghĩ đến chuyện ép bản cung ban tên cho hài tử của các ngươi, ngươi...” Đến tột cùng, ta là gì của ngươi?

Bởi vì có tiểu thiếp, cho nên Tề Nhan bị Nội đình ty phạt hai mươi đình trượng. Tuy nàng bảo vệ được Tiểu Điệp, nhưng Nội đình ty mãi vẫn chưa mang thánh chỉ tán thành thân phận của Tiểu Điệp tới. Chỉ cần Tiểu Điệp một ngày không có danh phận, thì muội muội nàng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Chỉ khi triều đình hoặc là Nam Cung Tĩnh Nữ thừa nhận thân phận của Tiểu Điệp, thì người khác mới không dễ dàng xử lý nàng.

Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan đều hiểu chuyện này, mà các nàng cũng đều biết rõ dụng ý của Tề Nhan. Dựa theo lẽ thường: Tề Nhan làm như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng ở trong mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan lại một lần nữa không chút do dự giẫm lên trái tim nàng.

Rốt cuộc thì trong lòng Tề Nhan, nàng là gì? Người nọ không yên tâm sao? Thậm chí không tiếc dùng hài tử tới ép nàng cho thiếp thất của người nọ một danh phận?

Chẳng lẽ ở trong lòng đối phương, nàng chính là hạng người nhỏ nhen, thu trước rồi tính sổ sau, là loại nữ nhân rắn rết thay đổi thất thường như thế sao? Nàng tuy hận, tuy oán, tuy đau lòng...nhưng khi nàng quyết định nghĩ cách bảo vệ Tề Nhan, nữ nhân kia và hài tử sau này của bọn họ, nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện chia rẽ bọn họ!

Nam Cung Tĩnh Nữ giận dữ cầm lấy tấu chương của Tề Nhan, xé nát rồi vứt trên mặt đất. Làm vậy nàng cũng không hết giận, thậm chí nàng còn nhấc chân giẫm lên nó.

Mãi đến khi Nam Cung Tĩnh Nữ bình tĩnh lại thì tấu chương đã nát vụn. Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn mảnh vụn rơi đầy đất, nàng cảm giác chúng giống như trái tim nàng vậy.

Không chỉ bị người xé nát, mà còn bị người vứt trên mặt đất vô tình giẫm đạp, bẩn mất rồi.

Nửa canh giờ sau, Tứ Cửu thông tri Nam Cung Tĩnh Nữ: Giám sự Nội đình ty đã đến.

Nam Cung Tĩnh Nữ lên tiếng đáp lại, nàng cúi người nhặt từng mảnh giấy vụn trên mặt đất lên, ném chúng vào bếp lò mà đế vương chuyên dùng để đốt tin mật. Nàng đi qua mật đạo tới thiên điện, lại từ thiên điện đi vào chính điện.

Giám sự Nội đình ty vén quan phục, quỳ gối trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tham kiến Trăn Trăn điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đứng lên đi, cho ngồi.”

Giám sự Nội đình ty: “Tạ Trăn Trăn điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ đi thẳng vào vấn đề: “Ngày trước bản cung đồng ý cho phò mã nuôi tiểu thiếp ở tư trạch, chuyện này phụ hoàng cũng biết.” Nói xong, Tứ Cửu ở bên cạnh phối hợp gật đầu.

“Phò mã vừa mới dâng tấu, nói là nữ tử kia đã sinh hạ một nữ nhi. Phụ hoàng bảo ta gọi ngươi tới là vì hy vọng nội đình có thể nghĩ ra mấy cái tên rồi trình báo lên.”

Giám sự Nội đình ty trầm ngâm nói: “Chuyện này... Xin hỏi điện hạ, đứa nhỏ này sẽ được ghi dưới trướng của ai?”

Nam Cung Tĩnh Nữ cười lạnh: “Tất nhiên là ghi dưới trướng của bản cung. Từ nay về sau, đứa trẻ này chính là đích quận chúa của bản cung.”

Thần sắc giám sự Nội đình ty thoáng thả lỏng: “Thần đã rõ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Lui xuống đi.”

Giám sự Nội đình ty: “Vâng.”

- --

Nam Cung Tĩnh Nữ có chút hoảng hốt, mãi đến khi người kia hoàn toàn rời đi thì nàng mới định thần lại: Nàng vừa mới làm gì vậy?

Nàng vốn muốn bảo nội đình trực tiếp cho tiểu thiếp của Tề Nhan một thân phận, dẫu sao bọn họ cũng đã có hài tử.

Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, lòng nàng chợt dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, có hận, có oán, có ghen ghét...

Vì thế nàng liền sửa lời, trực tiếp cướp lấy hài tử vốn thuộc về hai người bọn họ...

Đối với nữ nhân kia mà nói, đứa nhỏ này chính là lợi thế tốt nhất để nàng ta có được một danh phận, nhưng nàng đã trực tiếp bóp tắt tất cả.

Tề Nhan sẽ trách nàng sao? Chắc hẳn người nọ sẽ không ngờ rằng nàng lại làm ra chuyện tuyệt tình như vậy. Nghĩ đến đây, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ có chút vui sướng vì báo được thù.

Nội đình ty làm việc rất nhanh chóng. Ban đêm, bọn họ đã đưa ba cái tên tới, Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn lướt qua, nàng cảm thấy không có cái nào hay cả.

Vì thế nàng tự mình đề bút viết hai chữ: Ngọc Tiêu.

Lấy tự: Vấn tấn nhi kim bình an phủ, mạc di ngọc tiêu kinh lạc. Đãn họa quyển, y hi miêu. [1]

[1] Trích bài thơ “Hạ Tân Lang: Cô Phụ Đông Phong Ước” – Hạ Khắc Trang.

Nàng nhớ rằng Tề Nhan nói nữ hài này gầy yếu, trong câu thơ có hai chữ “bình an”, hy vọng như vậy có thể khiến đứa nhỏ khỏe mạnh, cũng coi như là hoàn thành một tâm nguyện của Tề Nhan.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Nam Cung Tĩnh Nữ dần trở nên lạnh lẽo. Nàng đích thân viết thánh chỉ và ấn ngọc tỷ, mệnh Trần Truyện Tự lấy kim sách ngọc điệp, lại sai hắn đến tư trạch truyền chỉ ngay lập tức.

Nhưng bình thường, chuyện soạn thánh chỉ đều do Tứ Cửu công công đảm nhiệm.

- --

Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Ban tên cho đích trưởng nữ của phò mã Tề Nhan và Trăn Trăn công chúa là: Ngọc Tiêu. Khâm thử.

Tề Nhan quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống thấp...

Trần Truyện Tự: “Phò mã gia, đây là kim sách ngọc điệp của tiểu quận chúa. Truyền khẩu dụ của bệ hạ, đến khi tiểu quận chúa đầy tháng, Nội đình ty sẽ phái người mang tiểu quận chúa vào cung để giáo dưỡng. Người hãy lĩnh chỉ tạ ơn đi.”

Tề Nhan: “Thần, khấu tạ bệ hạ.”

Trần Truyện Tự rời đi, để lại thánh chỉ minh hoàng kia.

Tề Nhan về thư phòng, nàng giũ thánh chỉ ra. Khi nhìn thấy chữ viết trên đó, nàng ngã ngồi trên ghế. Này sao có thể là bút tích của bệ hạ? Đây rõ ràng là chữ của Nam Cung Tĩnh Nữ!

Nam Cung Tĩnh Nữ học theo nét chữ của Mục Dương cư sĩ, tuy nét chữ của nàng ấy không khí khái bằng nhưng Tề Nhan liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Tuy nhiên, phía dưới thánh chỉ còn có ấn ngọc tỷ truyền quốc...

Tề Nhan cười giễu. Nam Cung Tĩnh Nữ muốn nàng biết tên do nàng ấy đặt, thánh chỉ cũng do nàng ấy viết sao?

Tề Nhan nhìn thoáng qua hai chữ “Ngọc Tiêu”, miệng nàng có chút chát, nàng thấp giọng ngâm thơ:

Cô phụ đông phong ước. Ức tằng tương, hoài nam thảo mộc, bút đoan lung lạc. Hậu thổ từ trung minh nguyệt dạ, hốt hữu dao cơ khóa hạc. Huýnh bất bỉ, thủy tiên đê nhược. Thiên thượng nhân gian duy nhất bản, đảo thiên chung, quỳnh lộ hoa tiền chước. Truy vãng sự, chẩm vong khước. Di căn ứng phí tiên gia dược. Mạn hồi đầu, quan sơn tín đoạn, bảo thành già tác. Vấn tấn nhi kim bình an phủ, mạc khiển ngọc tiêu kinh lạc. Đãn họa quyển, y hi miêu trứ. Bạch phát quý vô độ giang khúc, dữ quân gia, tử kính tương thù tạc. Tân cựu hận, lưỡng giao thác.

Nếu nàng đoán không sai, hai chữ “Ngọc Tiêu” được lấy từ bài thơ này.

Mà bài thơ này có tên là: Hạ Tân Lang: Cô Phụ Đông Phong Ước (chúc mừng tân lang: phụ lòng lời hẹn với gió đông).

“Hay cho chúc mừng tân lang...hay cho câu phụ lòng lời hẹn gió đông. Điện hạ...rốt cuộc thì ngươi vẫn hận thấu ta.”

- --

Tề Nhan rửa mặt xong thì quay về phòng Tiểu Điệp. Tiểu Điệp cao hứng gọi: “Duyên Quân.” Sau đó nàng chủ động xê dịch vào trong, nàng vỗ chỗ ngồi bên cạnh, hỏi: “Muộn như vậy mà ngươi còn đi đâu?”

Tề Nhan cố tỏ ra thoải mái, nàng cười rồi nằm bên cạnh Tiểu Điệp, cầm chăn đắp cho cả hai: “Hài tử có tên.”

Tiểu Điệp chống nửa người ngồi dậy, kinh hỉ hỏi: “Là tên gì?”

“Khất Nhan Ngọc Tiêu, dễ nghe sao?”

Tiểu Điệp nghiêng đầu suy nghĩ, nàng thấp giọng nói bằng tiếng thảo nguyên: “Dễ nghe thì dễ nghe, nhưng mà Ngọc Tiêu có nghĩa là gì?”

Tề Nhan cười đáp: “Ngọc tiêu là một loại nhạc cụ ở Vị Quốc, để hôm khác ta thổi cho ngươi nghe. Nhưng ngươi đừng quên lời ta đã nói với ngươi trước đó, tạm thời không thể gọi đứa nhỏ này là Khất Nhan Ngọc Tiêu, chỉ có thể gọi là Tề Ngọc Tiêu. Hơn nữa, ngươi lại quên rồi sao? Chúng ta không thể nói tiếng thảo nguyên nữa.”

Tiểu Điệp “ồ” một tiếng: “Ta nhớ rồi.”

Tề Nhan chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Không còn sớm, ngủ đi.”

- --

Quản gia Tiền Nguyên rời đi đã mười ngày. Vào ngày thứ mười, trời còn chưa sáng thì hắn đã tới tiểu viện tìm Tề Nhan. Tề Nhan quay đầu nhìn Tiểu Điệp đang ngủ say, nàng phủ thêm áo ngoài rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiền Nguyên vác theo một cái giỏ tre được phủ bằng một tấm vải màu lam. Tề Nhan liếc mắt liền nhận ra đây là bộ quần áo mà đứa trẻ kia mặc khi nàng gửi nó đi.

Tiền Nguyên: “Lão gia, tiểu nhân không có nhục mệnh, tiểu nhân đã an trí thích đáng những chuyện người phân phó.”

Tề Nhan gật đầu: “Ngươi vất vả rồi, chuyện này chỉ có một mình ngươi biết. Nếu ta không chính miệng hỏi ngươi địa chỉ cụ thể thì ngươi không cần chủ động nói cho ta.”

Tiền Nguyên: “Lão gia yên tâm, tiểu nhân đã rõ.”

Tề Nhan nhìn thoáng qua sọt tre, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tiền Nguyên: “Tiểu nhân chạy tới vài thôn trang, cuối cùng cũng tìm được một nam hài chết non. Hài tử mới sinh ba ngày thì đã bị sốt rồi chết, cũng may tiểu nhân đã tìm tới khi hài tử này mới vừa được chôn trong trưa hôm đó. Tiểu nhân cho gia đình đó hai mươi lượng bạc để cha của hài tử này đào hài tử lên, chỉ là gần đây thời tiết nóng, tiểu nhân lại trì hoãn ba ngày mới trở về, cho nên đã hơi bốc mùi...”

Tề Nhan: “Không sao, ngươi đặt rổ dưới gốc cây kia là được, chuyện khác ta sẽ tự mình làm.”

Tiền Nguyên: “Này...vâng.”

Tề Nhan: “Chuyện này ngươi làm rất tốt. Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nữa ta còn phải nhờ ngươi làm một việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.