Hơi thở ấm áp của Tề Nhan phả lên đỉnh đầu Nam Cung Tĩnh Nữ từng chút một. Nam Cung Tĩnh Nữ ngoan ngoãn nép vào lồng ngực Tề Nhan, tựa trán lên bờ vai của nàng, hai tay thì đặt trên khuôn ngực bình thản kia.
Từ khi thành thân tới nay, đây là lần đầu tiên các nàng thân mật như vậy. Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác tim nàng đập rất nhanh, đến nỗi nàng có thể nghe rành mạch nhịp tim của mình.
Nàng không khỏi ngượng ngùng: Khoảng cách gần như vậy, có phải Tề Nhan cũng nghe được hay không?
Đột nhiên, Nam Cung Tĩnh Nữ như ngừng thở, thân thể cũng bắt đầu căng chặt.
Tề Nhan nhạy bén phát hiện: “Điện hạ làm sao vậy?”
Nam Cung Tĩnh Nữ cử động một chút, Tề Nhan lập tức buông nàng ra.
“Tề Nhan...”
“Thần ở đây.”
“Bản cung...”
- --
“Có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Mời điện hạ nói.”
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi, tâm trạng vô cùng hỗn loạn: “Lòng ngươi có còn Nhị tỷ không?”
Nghe thấy vấn đề này, Tề Nhan không hiểu ra sao, cũng không tiếp lời.
Nhưng chút trầm mặc ngắn ngủi này lọt vào tai Nam Cung Tĩnh Nữ thì lại là một phen cảm thụ khác, hốc mắt nàng một lần nữa nóng lên: Quả nhiên! Nhị tỷ là nữ tử tốt đẹp và dịu dàng như vậy, đổi lại là người khác thì cũng không thể quên được!
Nam Cung Tĩnh Nữ xoay lưng, lần này đổi thành Tề Nhan đẩy nhẹ lưng nàng, dịu dàng gọi: “Điện hạ vì sao...”
“Đừng chạm vào ta!”
“Điện hạ?”
Nam Cung Tĩnh Nữ cố gắng chịu đựng: “Nhị tỷ đoan trang biết lễ, tài hoa đầy bụng, dù cho bản cung thúc ngựa thì cũng không đuổi kịp...”
“Sao điện hạ lại nói vậy? Nhị công chúa tốt thì có liên quan gì đến thần?”
Nam Cung Tĩnh Nữ xoay người, nhấc chân đá Tề Nhan một cú: “Làm sao không liên quan?”
Tề Nhan ăn đau kêu lên một tiếng, Nam Cung Tĩnh Nữ tự biết nàng đá một cú này có chút quá trớn, vì vậy liền hối hận.
Tề Nhan lần mò chạm đến cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ, dọc xuống phía dưới dắt lấy tay nàng, truy vấn: “Lời điện hạ vừa hỏi, thần thật sự không rõ.”
“Ngươi còn nói! Bản cung hỏi ngươi, ngươi có phải là Mục Dương cư sĩ hay không?”
“...Phải, chỉ vì kỳ thi hội gần đến mà thần không còn tiền, vì vậy đành phải bán chữ để kiếm sống.”
“Ngươi còn gì để nói?”
Nam Cung Tĩnh Nữ muốn giãy giụa, nhưng Tề Nhan lại ôm chặt lấy nàng trước: “Nhưng tên giả thần dùng thì có liên quan gì đến Nhị điện hạ?”
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc lưu loát: “Ti ti dương liễu ti ti vũ, xuân tại minh mông xử. Lâu nhi thắc tiểu bất tàng sầu, kỷ độ hòa vân phi khứ mịch quy chu. Thiên liên khách tử hương quan viễn, tá dữ hoa khiển sầu. Hải đường hồng cận lục lan kiền, tài quyển chu liêm khước hựu vãn phong hàn... Có phải là ngươi viết hay không?”
“Đó đúng thật là tác phẩm năm xưa của thần, nhưng vì sao điện hạ biết được?”
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa đau lòng vừa thất vọng: Việc đã đến nước này, vì sao Tề Nhan còn có thể giả vờ vô tội như vậy? Chẳng lẽ là Nhị tỷ gửi gắm sai người?
Tề Nhan nắm chặt tay Nam Cung Tĩnh Nữ: “Điện hạ, chúng ta cần phải nói chuyện này cho rõ ràng. Thần tuyệt đối không có tư tình với Nhị công chúa.”
“A, hay cho ngươi không có tư tình! Mùa thu năm đó, Nhị tỷ cải trang ra phủ, khi trở về thì có giấu một cây quạt xếp trong tay áo, trên mặt quạt có viết bài thơ này, hơn nữa chữ viết trên đó giống hệt với bút tích của 'Mục Dương cư sĩ'. Nhị tỷ xem cây quạt này như trân bảo, sau này chúng ta đi đến thư trai, Nhị tỷ nhìn thấy bức tranh chữ Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh của ngươi thì ánh mắt lập tức trở nên thay đổi! Ta từ nhỏ đã lớn lên cùng Nhị tỷ, tính tình nàng vừa nội liễm vừa hàm súc, nếu không phải là vô cùng thích thì tuyệt đối sẽ không biểu hiện ở trên mặt. Còn nữa, vào ngày ba người đứng đầu dạo phố, ta và Nhị tỷ đứng trên nhã gian ở trà lâu bên đường, nàng lúc nào cũng nhìn ngươi! Ngươi có thể nói hết thảy đều là Nhị tỷ một bên tình nguyện, nhưng quạt xếp kia không phải là ngươi đưa sao?”
Tề Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nàng có làm sao cũng không nghĩ tới, bản thân vì muốn kết giao với Công Dương Hòe nên đưa mặt quạt, cuối cùng sẽ trở thành một vụ án mơ hồ như vậy.
“Điện hạ, có thể nghe thần một lời không?”
“...Nói.”
“Việc này nói ra thì rất dài, để thần kể cho điện hạ nghe một câu chuyện xưa vậy.”
- --
Năm Cảnh Gia thứ tư, thần nghe theo di mệnh của tiên sư, đi đến Duẫn Châu tham gia cuộc thi đồng sinh, ở nơi đó kết bạn với một vị thiếu niên công tử kiệt ngạo khó thuần.
Thần và hắn vừa gặp mà như đã quen, lại còn sinh cùng năm, thi xong hắn lập tức mời thần đến Túy Bạch lâu để trò chuyện.
Bởi vì giám khảo ở trường thi xem qua bài thi của thần, thuận miệng khích lệ thần viết chữ đẹp, thiếu niên ấy nghe được liền muốn thần viết mấy chữ để nhìn xem. Vì vậy thần viết một tản khúc mà thần có cảm hứng khi đi du ngoạn, ai ngờ thiếu niên kia nhìn thấy thì vô cùng thích, còn lấy ra một cây quạt trắng để thần viết tặng thừa dịp mực còn chưa khô.
Sau đó, thiếu niên kia lấy ngọc bội bên hông xuống rồi đưa cho thần, cũng ước định nếu thần có thể bước vào kỳ thi hội, thì nhất định phải đến kinh thành tìm hắn.
Khi tới kinh thành, thần đi đến phủ để bái phỏng thì được báo lại rằng: Thiếu niên kia không ở trong phủ...
Mãi đến khi kỳ thi hội khai khoa thì chúng ta mới có thể gặp mặt, hắn lại nói với thần rằng: Mấy ngày trước hắn tham gia hội thơ, vô tình đánh rơi quạt xếp thần viết lưu niệm...
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ Nhị tỷ thích người khác? Mà nàng vẫn luôn hiểu lầm Tề Nhan và Nhị tỷ?
“...Người ngươi nói là ai?”
“Đích thứ tử của Tông Chính tự Khanh Công Dương đại nhân, Công Dương Hòe.”
“A!”
Tề Nhan thấm thía nói: “Điện hạ ngẫm lại, thần mới đến, ngoại trừ quen biết Bạch Thạch thì cũng không có bạn cũ ở kinh thành, lại là hạng người bừa bãi vô danh, làm sao có người mời thần tham gia hội thơ?”
“Chẳng lẽ là Nhị tỷ nhận sai người?”
“Theo ta là vậy.”
“Vậy vào ngày dạo phố, người Nhị tỷ nhìn cũng không phải là ngươi?”
Tề Nhan than nhẹ một tiếng: “Bạch Thạch được chọn làm Bảng Nhãn, hắn cũng đi ở phía trước thần. Lại nói, ngày ấy là lần đầu tiên trong đời thần cưỡi ngựa, có mấy lần suýt nữa thì ngã xuống lưng ngựa, cuối cùng chỉ phải nằm ở trên lưng ngựa không dám động. Chuyện này trở thành trờ cười của bá tánh kinh thành và các đồng môn, nếu Nhị điện hạ thật sự nhìn thần, nói vậy cũng hoàn toàn không còn hảo cảm.”
“Nói cách khác...Nhị tỷ nhặt được quạt xếp của Công Dương Hòe, cho rằng chữ trên mặt quạt là do hắn viết, nghĩ Mục Dương cư sĩ chính là Công Dương Hòe?”
“Đại khái là vậy.”
“Thật vậy sao?”
“Không dám lừa gạt điện hạ, nếu điện hạ không tin thì có thể dò hỏi Bạch Thạch.”
Một dòng nước ấm như đường tựa mật tràn ngập lòng Nam Cung Tĩnh Nữ. Trong bóng đêm, nàng yên lặng mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ấy làm lung lay đôi mắt Tề Nhan.
Gánh nặng mà nàng vẫn luôn đè ở trong lòng biến mất, vô vàn cảm xúc mà nàng kiềm chế bấy lâu không kìm được mà dâng lên.
Rõ ràng là đang mỉm cười rạng rỡ, nhưng lại ỷ vào Tề Nhan “đêm không thể nhìn thấy gì” mà vờ ra vẻ nghiêm túc, nói: “Như thế, ừm...xem như bản cung trách oan ngươi.”
Nói xong, nàng lập tức xoay người qua. Lý Viễn Đạo chuẩn bị hai cái chăn ở Tây sương phòng, Nam Cung Tĩnh Nữ cầm một cái chăn che kín cả người, mà độ cong ở khóe miệng thật lâu không có biến mất.
Một đêm ngon giấc, hôm sau trời còn chưa sáng thì mọi người đã sớm ăn mặc chỉnh tề, đợi Nam Cung Nhượng ra lệnh một tiếng thì sẽ tiếp tục lên đường.
Nam Cung Tĩnh Nữ dắt Tề Nhan đến bên xe ngựa, dặn dò Thu Cúc lát nữa nhớ đỡ người lên xe, còn bản thân thì đi về phía trước.
Nam Cung Nhượng được Tứ Cửu nâng đến trước hoàng giá, nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ thì cười nói: “Sao con ta tới rồi? Có phải xe ngựa của ngươi không thoải mái, muốn ngồi với phụ hoàng hay không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn nhạt hành lễ, hôm nay nàng vui vẻ nên nụ cười cũng càng thêm điềm mỹ: “Nhi thần có chuyện muốn thương lượng với phụ hoàng.”
“Ồ? Nói ta nghe một chút xem.”
“Nhi thần muốn cầu phụ hoàng hạ chỉ, cho phép bá tánh các châu phủ dọc đường không cần đón chào.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dời mắt đến Nam Cung Tĩnh Nữ, không biết vị Trăn Trăn điện hạ được sủng mà kiêu này còn muốn nói ra lời kinh hãi gì nữa.
Chỉ có biểu tình Nam Cung Nhượng là chưa từng thay đổi, hắn từ ái nhìn chăm chú vào nữ nhi, tiếp tục hỏi: “Con ta có thể nói cho phụ hoàng vì sao được không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ sắp xếp lại lời nói ở trong lòng, dứt khoát đáp: “Phụ hoàng, hôm qua nhi thần ngồi ở trên xe ngựa nhìn thấy bá tánh ven đường đón chào thì vô cùng vui mừng, nhưng nhi thần cũng nhìn thấy có bá tánh run bần bật trong gió lạnh. Gần đây, ven đường không ngừng hạ tuyết, tuyết đọng lúc ban ngày tan đi, tới chạng vạng lại đông thành hàn băng. Bá tánh quỳ trên lớp băng mỏng, lại bị gió lạnh thổi nửa ngày nên vô cùng vất vả, nhi thần không đành lòng. Cầu phụ hoàng hạ chỉ miễn đi việc này...”
“Ha ha ha ha ha!” Nam Cung Nhượng ngẩng đầu cười to, quay đầu nhìn về phía ngôn quan bên cạnh: “Thấy rồi chứ?”
“Vâng.”
“Nhất định phải ghi lại việc này.”
“Thần tuân chỉ.”
Đôi mắt Nam Cung Nhượng tràn đầy ý cười, vui mừng nói: “Con ta có tiến bộ.”
“Tạ phụ hoàng.”
“Tứ Cửu.”
“Có nô tài.”
“Lập tức dựa theo lời Trăn Trăn công chúa nói, nghĩ một ý chỉ rồi cưỡi khoái mã truyền chỉ suốt dọc đường đi.”
“Tuân chỉ.”
Một đám quan viên cũng phụ họa nói đôi câu khen ngợi, Nam Cung Nhượng kéo cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ven đường xóc nảy, con ta ngồi ở trong xe phụ hoàng đi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ lại ngượng ngùng: “Phụ hoàng...nhi thần ngồi xe ngựa của mình là được.” Nàng còn muốn nói chuyện này cho Tề Nhan nghe nữa!
“Vậy được rồi, truyền lệnh xuất phát!”
“Vâng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhẹ nhàng trở lại xe ngựa, nàng mới vừa ngồi ổn thì xe ngựa đã xuất phát.
“Tề Nhan!”
“Điện hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ kích động nói: “Phụ hoàng đã đồng ý với đề nghị của bản cung, cũng hạ chỉ bá tánh ven đường không cần quỳ nghênh đón.”
Tề Nhan đạm nhiên cười: “Thần thay bá tánh dọc đường cảm tạ điện hạ.”
“Này.”
Hưng phấn qua đi, khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ liền toát ra vẻ mệt mỏi.
Cũng không có gì kỳ lạ, nàng còn nhỏ, nay phải đi cả chặng đường dài, lăn lộn hai ngày nay thì đã thấm mệt.
Tề Nhan lấy đệm mềm rồi ngồi bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, lót đệm mềm ra phía sau nàng: “Điện hạ dựa vào thần nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm, bản cung có chút nhận giường...”
“Ngủ một lát đi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ dựa vào vai Tề Nhan, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Thiếu nữ ở tuổi này đúng là lúc rất tham ngủ, vì tránh cho Nam Cung Tĩnh Nữ bị xóc nảy, Tề Nhan ôm lấy bả vai của nàng.
Nhưng tư thế này cũng không thoải mái. Một lát sau, Nam Cung Tĩnh Nữ khó chịu hừ nhẹ một tiếng, nàng lướt qua bả vai Tề Nhan, trực tiếp gối đầu lên đùi Tề Nhan.
Tề Nhan cúi đầu nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ thật lâu, nàng nhấc chân Nam Cung Tĩnh Nữ lên chỗ ngồi, lại lấy cái áo lông chồn ở phía sau khoác lên người nàng ấy.
Đến buổi trưa, Nam Cung Nhượng lệnh nhà bếp nấu cơm, dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Nam Cung Xu Nữ ngồi chung với Lục Trọng Hành mấy canh giờ, nàng cảm giác bản thân gần như hít thở không thông.
Cuối cùng cũng đến lúc nghỉ trưa, nàng lập tức xuống xe ngựa, nâng theo cung trang đi đến xe ngựa của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Xuân Đào và Thu Cúc đang trông chừng ở ngoài xe, thỉnh an: “Tham kiến Chước Hoa điện hạ.”
“Điện hạ nhà các ngươi đâu?”
“Bẩm, đang ở trên xe ngựa.”
Nam Cung Xu Nữ giẫm chân đạp bước lên xe ngựa, nàng đẩy cửa xe ra, ánh vào mi mắt chính là: Tề Nhan đang chăm chú đọc quyển sách trong tay, mà Nam Cung Tĩnh Nữ thì gối đầu lên đùi đối phương, khoác áo choàng lông chồn rồi ngủ say.
Một cái đệm mềm rơi xuống nhưng không có ai đi nhặt, không biết vì sao lại toát ra vẻ bình đạm và ấm áp.
Tề Nhan quay đầu, thấp giọng gọi: “Nhị tỷ.”
Ánh nắng mặt trời rọi lên khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng nhíu mày và hừ nhẹ một tiếng. Tề Nhan tự nhiên mở quyển sách trên tay ra, che đỉnh đầu Nam Cung Tĩnh Nữ, nhẹ nhàng gọi: “Điện hạ?”
Nam Cung Xu Nữ ngơ ngẩn nhìn hai người lặng yên ở bên nhau, nghĩ đến tình cảnh của mình, trong lòng nàng dâng lên chút cay đắng, càng tiến thoái lưỡng nan.
“Điện hạ dậy đi, Nhị tỷ tới.”
“Ừm.” Nam Cung Tĩnh Nữ xoa mắt rồi ngồi dậy, nàng gọi một tiếng “Nhị tỷ”, ngữ điệu vừa lười biếng vừa mềm mại. Nàng đong đưa chân, kéo tay Nam Cung Xu Nữ: “Nhị tỷ ngồi đi.”
“Nhị tỷ tới lúc nào? Sao xe ngựa đã ngừng rồi?”
Nam Cung Xu Nữ nén sự chua xót trong lòng, cười nói: “Đã trưa rồi, phụ hoàng hạ chỉ nghỉ ngơi một lát, chỉ trách ta vội vàng quấy rầy muội muội nghỉ ngơi...”
“Không có! Chỉ là đêm qua ta không có ngủ đủ, vốn định dựa vào xe ngựa nghỉ ngơi trong chốc lát vậy mà lại ngủ lâu như vậy. Nhị tỷ ngồi đi ~”
Nam Cung Xu Nữ gật đầu chào hỏi Tề Nhan trước, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan đóng sách lại, đứng lên rồi ngồi xuống đối diện hai người.
Nam Cung Tĩnh Nữ sờ sờ bụng: “Nhị tỷ, giữa trưa chúng ta ăn cái gì? Ta có chút đói bụng...”
Nam Cung Xu Nữ buồn cười, giơ tay véo lấy khuôn mặt nhỏ mịn màng của Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta cũng chưa biết. Bản cung có mang theo điểm tâm, để ta bảo Bách Hợp mang tới để ngươi và muội phu dùng trước.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cười khẽ ra tiếng, thầm nghĩ: Nhị tỷ cư xử tự nhiên ở trước mặt Tề Nhan như vậy, vì sao nàng không phát hiện sớm hơn một chút đây?