Đã gần nửa ngày kể từ khi Ngự Lâm quân tới báo tin. Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi sau án thư, nàng cầm tấu chương một lúc lâu nhưng vẫn chưa chịu phê hay đặt nó xuống. Trước mặt nàng có rất nhiều tấu chương, chúng được chia làm bốn loại là công, hộ, lại, quân.
Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn ngồi ở đây, nhưng tâm nàng đã sớm bay ra khỏi hoàng cung.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng khoanh tay đứng nhìn Tề Nhan gặp nguy hiểm, mà lòng nàng không thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài được.
Một lát sau, Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, phải dàn xếp Tề Nhan ở bên cạnh thì mới yên tâm được...”
Nàng âm thầm hạ quyết tâm: Chờ đến kỳ thi đình, nàng nhất định phải tiếp Tề Nhan về Vị Ương cung, để sau này người ấy vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ khép lại tấu chương trong tay: “Thu Cúc!”
Thu Cúc: “Tham kiến Nhị điện hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhướng mày. Nhị tỷ tới sao?
Nam Cung Xu Nữ: “Tĩnh Nữ có ở trong phòng không?”
Thu Cúc: “Dạ có, nhưng điện hạ phân phó tạm thời không tiếp khách, xin người cho nô tỳ vào bẩm báo một phen.”
Nam Cung Xu Nữ: “Ngươi nói cho Tĩnh Nữ, bản cung đến thiên điện chờ nàng, bản cung có việc gấp mời nàng tới ngay.”
Thu Cúc: “Vâng.”
Nam Cung Xu Nữ rời đi, Thu Cúc đứng sát cửa gọi một tiếng. Nam Cung Tĩnh Nữ túm lấy tấm lụa vàng che khuất án thư: “Bản cung nghe rồi, ta tới ngay.”
Nam Cung Tĩnh Nữ bước ra thư phòng, nàng nói với Thu Cúc: “Ngươi đứng đây canh chừng, không cho bất cứ ai đi vào.”
Thu Cúc: “Vâng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ một mình bước vào thiên điện, thấy hôm nay người luôn bình tĩnh như Nhị tỷ sốt ruột như vậy, nàng liền trêu ghẹo: “Nhị tỷ hôm nay làm sao vậy?”
Nghe tiếng, Nam Cung Xu Nữ dừng bước. Nàng nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, trên đường tới đây nàng vẫn không thể quyết định được, rốt cuộc thì nàng có nên nói cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghe quan hệ giữa nàng và Tiểu Điệp không?
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Mời Nhị tỷ ngồi.”
Nam Cung Xu Nữ đi đến trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng nhìn vào đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ thật lâu, sau đó mới đặt hai tay chồng lên nhau và uốn gối hành lễ vạn phúc. Nam Cung Tĩnh Nữ hoảng sợ, nàng vội vàng giữ cánh tay Nam Cung Xu Nữ: “Nhị tỷ, ngươi làm gì vậy?”
Nam Cung Xu Nữ nghiêm túc nói: “Tĩnh Nữ, tỷ muội chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, Nhị tỷ có từng mở miệng xin ngươi cái gì hay chưa?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nhị tỷ, có chuyện gì thì ngươi cứ việc nói là được. Ngươi và ta là tỷ muội, hà tất phải như thế?”
Nam Cung Xu Nữ lại nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ một lát. Nàng rất căng thẳng nhưng vẫn cố lấy đủ dũng khí nói: “Ta khuynh tâm ủy thân cho một nữ tử...”
- --
Sau đó, Nam Cung Xu Nữ liền kể cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghe quá vãng giữa nàng và Tiểu Điệp. Đây vốn là bí mật chôn sâu trong lòng nàng, nhưng hiện giờ tình thế bức bách, Nam Cung Xu Nữ không thể không làm vậy.
Tiểu Điệp phạm phải tội chết, thân phận lại mẫn cảm, nàng có gì để thuyết phục Nam Cung Tĩnh Nữ giúp đỡ chứ? Nếu như không nói ra bí mật này thì Tiểu Điệp sẽ gặp nguy hiểm.
Nam Cung Xu Nữ: “Cho dù ngươi nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì ta thật lòng yêu nàng. Ta không để ý tâm trí nàng có thiếu, cũng không để bụng quá khứ của nàng, càng không quan tâm đến chuyện nàng và ta đều là nữ tử. Đáng tiếc năm đó bản cung không biết mình sẽ gặp nàng, bằng không, dù cho có liều mạng thì ta cũng sẽ không ủy thân cho Nhị công tử Lục gia, càng không vô duyên vô cớ để nàng chịu oan ức.”
Nam Cung Xu Nữ nói rất nhẹ nhàng nhưng lại toát ra sự kiên định khó diễn tả bằng lời, mà ánh mắt nàng cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh sợ đến nỗi không khép miệng được, nàng ngơ ngác nhìn Nhị tỷ nhà mình: Không ngờ sau hai năm Tề Nhan rời kinh, hai người này đã đến với nhau.
Năm đó nàng nhất thời giận dữ nên mới quyết định như vậy, nhưng rốt cuộc thì quyết định năm đó là đúng hay là sai? Nếu Tề Nhan biết chuyện này thì nàng nên làm thế nào cho phải? Tuy vị kia vẫn không có danh phận, nhưng rốt cuộc thì...
Còn nữa, Nhị tỷ phải làm sao đây?
Nữ tử cùng nữ tử? Hai người đều là nữ tử đã thành gia, lỡ như người khác biết được...
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tề Nhan biết chuyện này rồi sao?” Nam Cung Tĩnh Nữ còn tưởng rằng Nhị tỷ hoảng loạn như vậy là vì Tề Nhan biết chuyện, muốn xử lý Tiểu Điệp. Rốt cuộc thì chuyện này có liên quan đến thể diện, tuy Tề Nhan ôn hòa nhưng bên trong vẫn là người ngông nghênh.
Lời nói đã tới bên miệng nhưng Nam Cung Xu Nữ lại do dự. Không biết xuất phát từ tâm tư nào, nàng liền vờ như không biết: “Ta không biết muội phu có biết chuyện hay không.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy khó hiểu: “Vậy thì tại sao Nhị tỷ muốn ta bảo vệ nàng?”
Nam Cung Xu Nữ: “Tiểu Điệp phạm tội mạo phạm hoàng thân, nàng dùng cục đá đập vào bả vai Lục ca.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Sao?!”
Nam Cung Xu Nữ: “Ngươi không biết sao? Lục ca dẫn người lục soát tư trạch của Tề Duyên Quân, còn hung hăng uy hiếp, Tề Duyên Quân không thể lui nên giận dữ phản kích. Vì bảo vệ hắn, Tiểu Điệp mới lấy cục đá đánh Lục ca.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Cái gì?!”
Nam Cung Xu Nữ lại nói chuyện Tề Nhan bị thương cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghe, cuối cùng nàng nói thêm: “Hôm nay bản cung đi thăm Tiểu Điệp, không ngờ bị Tề Duyên Quân bắt gặp.”
Nam Cung Tĩnh Nữ một tay ấn lên bàn, nàng chậm rãi ngồi xuống, thần sắc cũng dần bình tĩnh lại. Đến khi ngồi xuống rồi, nàng bắt đầu mím môi và suy nghĩ gì đó.
Tuy một loạt biến hóa này rất nhỏ, nhưng Nam Cung Xu Nữ vẫn để ý tới. Nàng tự đáy lòng cảm thán: Tiểu muội trưởng thành...
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân bị thương ở đâu?”
Nam Cung Xu Nữ: “Hình như là bị thương ở trên mặt. Khi ta nhìn thấy hắn, mặt hắn có nhiều chỗ bị bầm tím và sưng lên, hẳn là bị thương không nặng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ “ừ” một tiếng, sau đó tiếp tục im lặng.
Qua một hồi lâu, Nam Cung Tĩnh Nữ mới đứng dậy, nàng lấy một cái lệnh bài từ lồng ngực ra và đưa cho Nam Cung Xu Nữ: “Làm phiền Nhị tỷ đến phủ ta, dùng lệnh bài này điều động bốn trăm phủ binh đi bảo vệ tư trạch của Duyên Quân. Nếu như bản cung không đích thân tới thì không cho phép bất cứ ai bước vào. Hơn nữa, xin ngươi dẫn theo đại phu trong phủ đi cùng. Duyên Quân bị thương nên không thể đi lại nhiều, chỉ có thể làm phiền Nhị tỷ.”
Nam Cung Xu Nữ: “Ta sẽ đi ngay.”
Nam Cung Tĩnh Nữ đè lại cánh tay Nam Cung Xu Nữ, nàng chậm rãi nói: “Sau khi tới, Nhị tỷ hãy triệu tập dò hỏi hạ nhân đã chứng kiến tất cả, đồng thời ghi lại lời khai.”
Nam Cung Xu Nữ cau mày: “Tiểu muội muốn cáo ngự trạng sao?” Nam Cung Xu Nữ không đồng ý, bởi lẽ nếu chuyện này truyền tới tai phụ hoàng thì Tề Nhan tất nhiên là không sao, nhưng Tiểu Điệp sẽ gặp nguy hiểm.
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu: “Sức khỏe của phụ hoàng không tốt, ta cũng không muốn kinh động người, làm vậy cũng chỉ vì đề phòng Lục ca thôi. Tuy hắn đến phủ người khác gây chuyện rồi hành hung, nhưng chúng ta phải chuẩn bị trước để tránh họa.”
Nam Cung Xu Nữ: “Có lý, vậy còn ngươi? Ngươi không đến thăm muội phu sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta muốn tới chỗ Lương phi nương nương, dù sao Lục ca cũng là huynh trưởng của tỷ muội chúng ta, lại là người không biết nói lý, chúng ta không có lợi thế gì để đối đầu với hắn.”
Tỷ muội hai người phân công xong, Nam Cung Xu Nữ cầm lệnh bài vội vàng rời khỏi Vị Ương cung, nhưng đi được một khoảng nàng mới nhận ra điểm không ổn.
Quả thật, Nam Cung Tĩnh Nữ đã giải quyết tốt hậu quả, còn nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, xem như là giành quyền chủ động cho Tề Nhan và Tiểu Điệp.
Nhưng mà...Nam Cung Tĩnh Nữ đã bỏ qua chuyện quan trọng nhất, đó là cảm thụ của Tề Nhan.
Nếu đổi lại là nàng và Tiểu Điệp, nàng nhất định sẽ ở bên cạnh Tiểu Điệp trước, trấn an cảm xúc của đối phương rồi mới giải quyết mọi chuyện.
Nam Cung Xu Nữ vốn định trở về nhắc nhở nhưng nề hà thời gian cấp bách, nàng lo rằng sẽ không bảo vệ được Tiểu Điệp, vì vậy chỉ có thể rời đi.
Có lẽ nam tử không có mẫn cảm như nữ tử? Nam Cung Xu Nữ an ủi bản thân như vậy.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng muốn đi thăm Tề Nhan. Nam Cung Liệt là người ra tay không biết nặng nhẹ, nghe Nhị tỷ miêu tả như vậy, tâm nàng liền co rút lại.
Nhưng mà nàng cần phải bố trí một số chuyện trước Nam Cung Liệt. Nam Cung Tĩnh Nữ không còn là tiểu nữ hài không rành thế sự, lần này đến phiên nàng che chở Tề Nhan.
Nghĩ thông suốt điểm này, nỗi lòng Nam Cung Tĩnh Nữ mới thoáng yên ổn. Nàng truyền kiệu đi thẳng đến cung điện của Lương phi nương nương.
Mấy năm nay Lương phi rất là kín tiếng, sau khi Nam Cung Nhượng bị bệnh thì nàng càng ru rú trong nhà. Nàng biết nhi tử nhà mình không có duyên với ngôi vị hoàng đế, người làm mẫu thân như nàng tỏ thái độ sớm thì cũng có thể giúp nhi tử được bình an.
Cung tì tới báo: “Khởi bẩm nương nương, Trăn Trăn điện hạ tới, người đang chờ ở thiên điện.”
Lương phi có chút bất ngờ, đã lâu rồi nàng chưa gặp Nam Cung Tĩnh Nữ: “Mời nàng vào đi.”
Cung tì: “Vâng.”
Lương phi: “Không, bản cung sẽ qua đó. Bản cung ngồi hơn nửa ngày cũng đã mệt rồi, đi đi lại lại cũng tốt.”
Cung tì: “Vâng.”
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ buông chung trà, chậm rãi hành lễ: “Tham kiến Lương phi nương nương.”
Lương phi nhanh chóng đi tới nghênh đón, Nam Cung Tĩnh Nữ là đích nữ duy nhất, không cần phải hành lễ với một phi tử như nàng. Lương phi Mã thị đỡ lấy cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ: “Công chúa không cần đa lễ, hôm nay sao công chúa rảnh rỗi đến đây?” Nàng mỉm cười đánh giá Nam Cung Tĩnh Nữ, đứa nhỏ này giờ đã trưởng thành, mà nàng cũng già rồi.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn nhạt cười: “Ta có vài lời muốn nói với nương nương.”
Lương phi hiểu ý, phân phó: “Bản cung và công chúa nói chút chuyện riêng tư, không cần người hầu hạ.”
Nội thị và cung tì lui ra ngoài, đóng cửa điện lại.
Lương phi: “Ngồi đi.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tạ nương nương.”
Lương phi: “Mấy năm không gặp, công chúa trổ mã càng ngày càng xinh đẹp và hào phóng, hoàng hậu nương nương dưới suối vàng mà biết thì cũng có thể an tâm.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Dạo gần đây Lương phi nương nương như thế nào?”
Lương phi: “Vẫn là bộ dáng cũ thôi. Năm trước ta xây một Phật đường trong cung, có thỉnh một tòa Phật bằng ngọc rồi ngày đêm tụng kinh dâng hương, mỗi ngày đều như vậy. Công chúa như thế nào? Vị phò mã dân gian kia có đối đãi tốt với ngươi không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút cảm động. Trong thâm cung này, có mấy ai sẽ đi để ý người khác sống tốt không chứ? Càng đừng nói là những lời hỏi thăm mà chỉ giữa mẹ con mới có.
Nam Cung Tĩnh Nữ than nhẹ: “Hắn đối đãi ta rất tốt, chỉ là tính cách có chút chất phác giáo điều. Thật lòng mà nói, hôm nay ta tới tìm nương nương là vì có chuyện muốn nhờ.”
Lương phi đạm nhiên cười, nàng đáp: “Nói đi, nhưng phải là chuyện trong khả năng của bản cung mới được.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Kỳ thật là về phò mã nhà ta... Ta cũng mới vừa nghe tin, liền đến chỗ nương nương để cầu viện. Hôm nay không biết vì sao Lục ca dẫn người đến tư trạch của Tề Nhan, hai người đánh nhau ở hậu viện Tề phủ.”
Sắc mặt Lương phi lập tức thay đổi: “Tên nghiệp chướng này! Có phải là hắn đánh phò mã nặng lắm không?!”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là mặt Tề Nhan bị thương nặng, e rằng trong một khoảng thời gian dài không thể gặp người khác.”
Lương phi đè lại tay Nam Cung Tĩnh Nữ và nói xin lỗi: “Một lát bản cung sẽ sai người truyền cái tên không biết cố gắng kia vào cung rồi răn dạy. Công chúa chớ có tức giận.”
- --
Editor có lời muốn nói:
Nam Cung Xu Nữ tựa như một con tằm thu mình trong cái kén, mỗi một bước nàng đi đều như đang đi trên lớp băng mỏng, vì vậy nàng lúc nào cũng cẩn thận và tuân thủ cung quy nghiêm ngặt. Vậy mà nay chú tằm đó đã cố lấy đủ dũng khí để thoát ra khỏi cái kén an toàn của mình, dùng đôi cánh yếu ớt ấy che chở cho một chú bướm nhỏ khác.