Kính Vị Tình Thương

Chương 219: Chương 219: Nửa đời thê lương biết bao giờ mới kết thúc




Nam Cung Nhượng gặp hồi quang phản chiếu là bí mật mà toàn bộ Ngự Y viện đều biết.

Nhưng tin Nam Cung Nhượng băng hà lại không được truyền ra ngoài.

Sau khi Nam Cung Nhượng chết, Tề Nhan tìm tới Tứ Cửu. Tề Nhan vốn nghĩ, nếu đối phương có chút nghi ngờ, nàng sẽ dùng thanh dao găm trong tay kết liễu hắn. Trước kia, Tứ Cửu có nói hắn sẽ tuẫn táng theo chủ, nếu hắn chết thì nàng sẽ bảo hắn tự sát, người khác có tin hay không thì tùy, chỉ cần Nam Cung Tĩnh Nữ tin là được.

Tứ Cửu đã già, hắn ôm phất trần dựa vào một cây cột cách tẩm điện rất xa để chợp mắt một chút. Tẩm cung xa hoa của đế vương vậy mà chỉ có vài cung tì và nội thị phụng dưỡng. Có lẽ là trước đây Nam Cung Nhượng không muốn để chuyện hắn nằm liệt trên giường bị lộ ra ngoài, nên ngược lại thành toàn Tề Nhan đạt được mục đích.

Tề Nhan đi đến bên cạnh Tứ Cửu, đánh thức hắn: “Công công, mời theo ta một chuyến.”

Tứ Cửu đột nhiên mở mắt ra, khi đối diện với đôi mắt đỏ bừng của Tề Nhan, dường như hắn đã hiểu ra cái gì đó. Hắn “ồ” một tiếng, đỡ cây cột gian nan đứng dậy, còn lẩm bẩm nói: “Tới ngay, tới ngay.”

Tề Nhan muốn đỡ nhưng lại sợ đối phương sờ phải thanh dao găm trong tay áo, vì thế liền thôi.

Hai người đi vào tẩm điện, Nam Cung Nhượng vẫn nằm yên trên giường, sắc mặt của hắn xanh mét.

Tứ Cửu quỳ xuống mép giường Nam Cung Nhượng: “Chủ tử, nô tài đắc tội.” Nói xong, hắn kiểm tra hơi thở của Nam Cung Nhượng.

Tề Nhan đứng ở phía sau Tứ Cửu, nàng siết chặt hai tay, đồng thời tính toán xem phải dùng bao nhiêu lực thì mới có thể khiến Tứ Cửu ngất đi chỉ trong một kích.

Tứ Cửu quỳ gối ở trước giường Nam Cung Nhượng, không nói một lời.

Cũng không biết qua bao lâu, Tứ Cửu mở miệng hỏi: “Bệ hạ có nhắn nhủ gì hay không?”

Tề Nhan trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói: “Bệ hạ dặn ta phải phụ tá Trăn Trăn điện hạ, còn nói tương lai hài tử của chúng ta có thể kế thừa đại thống.”

Tứ Cửu: “Còn gì nữa?”

Tề Nhan: “Bệ hạ nói, phải giữ kín hậu sự của hắn đến khi Trăn Trăn điện hạ đã chuẩn bị xong tất cả. Người mệnh công công trù tính an bài.”

Tứ Cửu: “Còn gì nữa?”

Tề Nhan nhanh chóng suy nghĩ, cũng tự hỏi xem nàng có để sót điều gì hay không. Nhưng theo nàng, lấy sự hiểu biết của Tứ Cửu đối với Nam Cung Nhượng, nàng càng nói thì càng để lộ sơ hở.

Tề Nhan: “Không còn.”

Tứ Cửu: “Tạp gia đã biết, phò mã gia về đi.”

Tề Nhan không ngờ mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy, có lẽ là Tứ Cửu đã chuẩn bị đối mặt với ngày này từ lâu.

Tề Nhan lại giương mắt nhìn Nam Cung Nhượng để kiểm tra xem dấu tích để lại khi nàng bịt miệng hắn đã biến mất hay chưa. Trước khi đi, nàng hỏi lại: “Chuyện của bệ hạ, đừng nói cho Trăn Trăn điện hạ có được không?”

Tứ Cửu: “Phò mã gia tự mình quyết định đi. Người hãy trở về đi, để lão nô và bệ hạ ở một mình một lát.”

- --

Tề Nhan quay về Vị Ương cung, nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đi tìm Nam Cung Tố Nữ. Đối với Tề Nhan mà nói: Vị Đại tỷ này có thể nói là nữ trung hào kiệt, có thể đảm đương việc này, cũng trầm ổn.

Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ biết Nam Cung Nhượng đã chết, nói không chừng những người khác sẽ nhìn ra sơ hở.

Khi Tề Nhan đến thì Nam Cung Xu Nữ và Nam Cung Tố Nữ đều ở đây, chỉ có Nam Cung Tĩnh Nữ đi đến thư phòng.

Tề Nhan: “Đại tỷ, thần có việc muốn thương lượng với người.”

Nam Cung Xu Nữ không muốn đối diện với Tề Nhan, vì thế lấy cớ đi thăm Ngọc Tiêu và Phúc nhi để cáo từ.

Trong điện chỉ còn lại hai người, Tề Nhan ngồi xuống chỗ cách Nam Cung Tố Nữ khá xa, nói: “Bệ hạ băng hà.”

Nam Cung Tố Nữ lộ vẻ kinh ngạc, sau đó là đau thương, cuối cùng thì quay về dáng vẻ bình tĩnh, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mấy nhịp thở.

Nam Cung Tố Nữ thấp giọng nói: “Tiểu muội còn bảo phụ hoàng đã khỏe, nhưng bản cung nghe nói: Người bệnh nặng sẽ có hiện tượng hồi quang phản chiếu trước khi lâm chung, không ngờ là sự thật...”

Tề Nhan: “Trước khi lâm chung, bệ hạ có để lại di chỉ, người muốn hậu sự của người được giữ bí mật, đợi đến khi Trăn Trăn điện hạ lên ngôi thì sẽ giao cho Tứ Cửu công công trù tính an bài.”

Nam Cung Tố Nữ thở dài một tiếng: “Hơn hai mươi năm qua, tình thương phụ hoàng dành cho Tĩnh Nữ chưa bao giờ thay đổi.”

Tề Nhan: “Đúng vậy.”

Nam Cung Tố Nữ: “Tại sao ngươi lại nói chuyện này cho bản cung? Chẳng lẽ ngươi muốn gạt Tĩnh Nữ?”

Tề Nhan gật đầu: “Điện hạ và bệ hạ cha con tình thâm, thần lo điện hạ biết thì sẽ không chấp nhận được.”

Nam Cung Tố Nữ: “Bản cung cảm thấy không ổn. Tiểu muội được phụ hoàng nuôi nấng từ nhỏ, cảm tình của nàng dành cho phụ hoàng sâu sắc hơn tất cả huynh đệ tỷ muội chúng ta. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ngươi gạt nàng, nàng sẽ trách ngươi.”

Tề Nhan rũ mắt, nàng im lặng một lúc rồi đáp: “Thần chỉ lo, điện hạ quá mức bi thương thì sẽ chậm trễ chuyện quan trọng, không những cô phụ sự khổ tâm của bệ hạ mà cũng sẽ đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.”

Nam Cung Tố Nữ: “Chuyện này về tình về lý đều không nên gạt tiểu muội. Hơn nữa...bản cung tin nàng sẽ không mất đúng mực. Đương nhiên, quyền quyết định ở trong tay ngươi, nhưng ngươi cần phải nghĩ kỹ...có vài gút mắc không phải là thứ mà thời gian có thể giải quyết được. Có lẽ sẽ có một ngày tiểu muội hiểu được khổ tâm của ngươi, nàng sẽ không để ý nữa, nhưng miệng vết thương và nỗi tiếc nuối trong lòng nàng vĩnh viễn đều không lành lại.”

Lời Nam Cung Tố Nữ đã đánh trúng điểm mấu chốt, Tề Nhan rũ đầu trầm mặc không nói.

Từ lần đầu gặp Tề Nhan, Nam Cung Tố Nữ đã không nhìn thấu được người trước mặt.

Nam Cung Tố Nữ cho rằng, nam nhân trong thiên hạ này đều không thể thoát khỏi sự cám dỗ của bốn chữ “quyền, sắc, tài, võ”, nhưng Tề Nhan...dường như không phải vậy.

Nam Cung Tố Nữ cảm thấy: Dưới sự trầm tĩnh như nước và nho nhã lễ độ của Tề Nhan đang giấu giếm cái gì đó, nhưng mà...

Thử hỏi, thiên hạ này nào có nam tử có thể che giấu chính mình trong suốt tám năm? Đối với muội muội của nàng, Tề Nhan là một người vô cùng tốt.

Nhưng Nam Cung Tố Nữ luôn nghi ngờ, cũng thấp thoáng có chút bất an. Ở trong mắt Nam Cung Tố Nữ, Tề Nhan vô dục vô cầu như vậy không phải là chuyện gì tốt, chỉ là thời gian tám năm cũng đủ để kiểm tra một người, dù có diễn kịch thì sau tám năm cũng sẽ trở thành sự thật.

Huống chi, Tề Nhan lúc nào cũng suy nghĩ cho tiểu muội. Nhìn dáng vẻ này của Tề Nhan, hẳn là đối phương tình nguyện bị tiểu muội hiểu lầm hết nửa đời sau để bảo vệ nàng vững vàng bước lên ngôi vị nữ đế.

Nhưng mà, vì sao nàng cứ cảm thấy bất an?

Nghĩ đến đây, Nam Cung Tố Nữ lại liên tưởng đến bản thân mình. Tuy nàng và Nam Cung Võ phu thê hòa thuận, nhi nữ song toàn, nhưng Nam Cung Tố Nữ biết: Phu quân của nàng có dã tâm không nhỏ, tình cảm phu thê giữa bọn họ vừa có sự chân tình, vừa có lợi ích của đôi bên mà đại khái chỉ có trời mới biết.

Có lẽ...

Thiên hạ này thật sự có nam tử đặc biệt như vậy? Nguyện ý vì người trong lòng mà trả giá hết thảy?

Ngữ khí của Nam Cung Tố Nữ không khỏi thả chậm: “Ngươi nghĩ kỹ rồi?”

Tề Nhan: “Vâng, thần đã nghĩ kỹ.”

Nam Cung Tố Nữ: “Vậy làm theo ý ngươi đi. Cứ xem như hôm nay bản cung chưa nghe gì, cũng không biết gì cả.”

Tề Nhan: “Đa tạ điện hạ.”

Nam Cung Tố Nữ: “Còn có việc gì sao?”

Tề Nhan: “Xin hỏi, khi nào binh lính của U Châu phủ mới tới nơi?”

Nam Cung Tố Nữ: “Chuyện này bản cung không chắc chắn được, nhanh nhất cũng phải đến cuối tháng.”

Tề Nhan: “Thần cáo lui.”

Nam Cung Tố Nữ: “Đi đi.”

- --

Sau mười sáu năm nằm gai nếm mật, cuối cùng Tề Nhan cũng báo được đại thù. Nàng vui sướng, nhưng niềm vui này lại không có thoải mái như trong tưởng tượng.

Cứ như thể tảng đá lớn đè nặng lòng nàng đã được nhấc lên, nhưng chưa kịp hít thở thì nàng đã bị tròng thêm gông xiềng, một tầng lại thêm một tầng, không biết khi nào mới kết thúc.

Tề Nhan hiểu, Nam Cung Tố Nữ nói những lời này đều là lời từ tận đáy lòng. Nếu nàng khăng khăng giấu tin Nam Cung Nhượng đã chết, sau này tâm tình của Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ tiêu cực vì bi thống và hối hận, mà tất cả những cảm xúc ấy đều sẽ trút hết lên người nàng...

Tề Nhan nghĩ: Nếu thật sự như vậy, nàng gánh chịu tất cả cũng hợp tình hợp lý. Về cơ bản, món nợ của Nam Cung hoàng tộc đã thanh toán xong, chỉ còn lại nợ mà nàng thiếu Nam Cung Tĩnh Nữ. Đến nỗi rời đi, Tề Nhan chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.

Tề Nhan cũng không cảm thấy Nam Cung Tĩnh Nữ kiên cường như lời Nam Cung Tố Nữ nói.

Có lẽ điều này là không công bằng với Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng một khi con đường bọn họ mưu cầu thất bại, Nam Cung Tĩnh Nữ chắc chắn sẽ chết.

Phàm là người thượng vị, ai mà không có ý chí sắt đá? Dù có là minh quân được người người ca tụng thì cũng chỉ là tương đối.

Chuyện Tề Nhan có thể làm là quét sạch tất cả tai họa ngầm gây bất lợi cho Nam Cung Tĩnh Nữ, nâng đỡ nàng bước lên đế vị, đốc thúc nàng trở thành một nữ quân chân chính.

Bước lên đế vị cũng không có nghĩa là được yên bình. Hùng sư Lạc Bắc như hổ rình mồi, trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ còn có rất nhiều bụi gai, mà thời gian còn lại để cho nàng trưởng thành cũng không còn bao nhiêu.

Tề Nhan thầm cười nhạo bản thân: Người làm Nam Cung Tĩnh Nữ tổn thương nhiều nhất là nàng, hy vọng nàng ấy sống sót cũng là nàng...

Rốt cuộc, đâu là suy nghĩ thật lòng của nàng đây?

- --

Hôm nay trùng hợp là ngày xem mạch bình an cho Tề Nhan, vì thế Đinh Dậu cõng hòm thuốc đi tới Vị Ương cung.

Tề Nhan: “Nam Cung Nhượng đã chết.”

Đinh Dậu: “Nhanh hơn dự đoán của ta mấy ngày, xảy ra biến cố gì sao?”

Tề Nhan nhìn Đinh Dậu, nhàn nhạt nói: “Biết rõ còn cố hỏi.”

Đinh Dậu thở dài: “Hắn đã là người chuẩn bị vào quan tài, sao ngươi phải chịu khổ như vậy?”

Tề Nhan: “Ngươi đi đi.”

Đinh Dậu nhìn Tề Nhan mà không nói gì.

Tề Nhan lại nói: “Nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc, ngươi hãy mang tin này về cho sư phụ, cũng báo cáo kết quả với nàng.”

Đinh Dậu: “Vậy còn ngươi?”

Tề Nhan: “Ta còn có việc.”

Đinh Dậu nâng tay muốn nắm lấy bàn tay Tề Nhan, nhưng cuối cùng hắn chỉ kéo tay áo nàng, năn nỉ: “Tề Nhan, ngươi đi với ta đi. Thừa dịp nội đình đại loạn, chúng ta cùng nhau rời đi.”

Tề Nhan: “Nội đình tuy loạn, thiếu một hai ngự y có lẽ sẽ không có ai hỏi đến, nhưng nếu một phò mã biến mất thì e rằng trời sẽ sụp.”

Đinh Dậu: “Nam Cung Nhượng đã chết, kẻ thù lớn nhất của ngươi không còn nữa, ngươi ở lại đây làm chi? Loạn thì để cho nó loạn đi, chúng ta cùng nhau đi tìm chủ nhân, có nàng che chở thì triều đình Vị Quốc sẽ không tìm thấy chúng ta. Bằng không, chúng ta quay về Vô Danh cốc, sống một cuộc đời giống như trước kia, mà ta cũng sẽ nghĩ cách điều trị cho ngươi, như vậy không được sao?”

Tề Nhan nhìn ánh mắt mong đợi của Đinh Dậu, dường như nàng đã nhận ra điều gì đó, vì thế bèn nhíu mày.

Lúc trước sao Tề Nhan không có phát hiện Đinh Dậu có tâm tư khác với nàng đây? Tề Nhan không muốn cho Đinh Dậu bất cứ hy vọng gì, vì thế lập tức lạnh mặt.

Đinh Dậu dời mắt: “Nếu nội đình này không có ta, thân phận của ngươi sớm muộn gì đều sẽ bại lộ. Nếu ngươi là nam tử thì thôi, chỉ cần ngươi có thể buông khúc mắc và làm phò mã cả đời thì cũng không sao, nhưng ngươi đừng quên...tất cả những gì ngươi có được đều là giả. Nếu Trăn Trăn điện hạ biết, nàng ta sẽ tha cho ngươi sao? Huống chi ngươi còn...giết phụ thân nàng ta!”

Tề Nhan: “Chuyện của ta không cần ngươi quản. Tuy Nam Cung Nhượng đã chết, nhưng Đinh Nghi và Hình Kinh Phú còn sống, chuyện của ta còn chưa hoàn thành.”

Đinh Dậu vô cùng đau đớn, hắn nói: “Tề Nhan, nếu đã báo thù xong thì hãy dừng lại đi, có thể bình an đi đến hôm nay đã là vạn hạnh, nếu cứ tiếp tục thì cũng sẽ dẫn lửa thiêu thân mà thôi!”

Tề Nhan: “Chuyện nên nói ta đều đã nói xong, có đi hay không là tùy ngươi. Nếu ngươi khăng khăng ở lại, xảy ra chuyện thì cũng đừng trách ta. Không tiễn.”

Đinh Dậu há miệng thở dốc, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Tề Nhan, hắn không thể thốt ra một lời nào. Hắn nhìn Tề Nhan thật lâu, sau đó cõng hòm thuốc rời đi.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.