Đêm hôm đó, binh U Châu phủ tiến vào hộ giá đã tổng hợp xong danh sách người bị thương vong và đưa đến tay Tứ Cửu. Tứ Cửu mệnh Trần Truyện Tự chép lại một bản và đưa đến Vị Ương cung, danh sách gốc thì giao cho Hình bộ xét duyệt, Trung Thư lệnh phê duyệt, cuối cùng là niêm phong trong Hoằng Văn quán.
Nam Cung Tố Nữ, Nam Cung Xu Nữ và hai vị hoàng tử còn lại đang trông coi linh cữu của Nam Cung Nhượng. Bọn nô tài quỳ gối khóc tang trong sân, thiên điện bên cạnh linh đường thì bậc đèn đuốc sáng trưng. Trung thư lệnh, Thượng thư lục bộ và Đại Lý tự Khanh đang khẩn trương thương nghị để xử lý những vấn đề tiếp theo, như: Có nên công khai chuyện Nam Cung Đạt mưu phản hay không? Việc này hầu như liên lụy đến toàn bộ Ngự Lâm quân, có nên tiếp tục tra xét hay không? Phải làm cách nào để giảm thiểu ảnh hưởng đến mức tối đa, đồng thời sau này phải làm thế nào để ngăn chuyện này tái diễn...
Trần Truyện Tự đưa bản sao danh sách đến Vị Ương cung, lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan mới vừa dùng cơm tối xong.
Tề Nhan cầm danh sách đưa cho Nam Cung Tĩnh Nữ, Nam Cung Tĩnh Nữ nhận lấy và cùng đọc nó với Tề Nhan.
Danh sách này được thống kê đơn giản, cho nên nội dung không nhiều.
Bởi vì không có thánh chỉ, để dẫn ba ngàn binh U Châu phủ từ ngoài thành xông vào hoàng cung một cách nhanh nhất, đoàn người Mạc Phi phải đi qua khu chợ lớn nhất kinh thành. Trên đường đi, bọn họ đã va phải vô số hàng quán bên đường, có hơn một trăm bá tánh trốn không kịp nên bị đâm chết hoặc là giẫm chết, còn chưa kể những người bị thương.
Sau đó, Mạc Phi lại trực tiếp xung đột với Tuần Phòng doanh, hắn đã tru sát một tiểu đội của Tuần Phòng doanh gồm ba mươi người...
Hắn còn đánh nhau với thị vệ canh giữ cửa cung, giết chết mười sáu người, trên đường đi lại có thêm bốn cung tì và hai nội thị bị ngộ sát. Sau khi tiến vào Cam Tuyền cung, Mạc Phi suất lĩnh ba ngàn thiết kỵ tầng tầng xông vào, có hơn năm trăm Ngự Lâm quân tử nạn, con số cụ thể còn đang được thống kê...
Hơn nữa, nhất định là ba ngàn thiết kỵ này còn làm hư hại phương tiện dọc đường, giẫm hư vô số gạch đá và ngói.
Hộ bộ và Nội đình ty ước tính, nếu tạm thời không tính số Ngự Lâm quân bị thương vong thì triều đình cần phải bồi thường và trợ cấp cho mỗi bá tánh bốn lượng bạc. Ngoài ra, cần phải bồi thường cho mỗi gian hàng hai lượng, như vậy thì cần ít nhất ngàn lượng bạc ròng, ấy là còn chưa tính đến chuyện bồi thường cho những bá tánh bị thương.
Về phần tiểu đội gồm ba mươi người của Tuần Phòng doanh, nếu phát mười lượng làm tiền an ủi cho gia đình mỗi người thì cần phải có ba trăm lượng.
Còn mười sáu thị vệ ở cửa cung, mỗi người hai mươi lượng thì cần tổng cộng ba trăm hai mươi lượng bạc.
Cung tì và nội thị là nô tài đã ký khế sinh tử, vì thế tạm thời không đề cập tới.
Nhưng chi phí để tu sửa cung điện và mặt đường bị hư hại thì cần ít nhất vạn lượng.
Sau khi xem xong danh sách, Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan lại nghĩ tới hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Tề Nhan cau mày, nàng trầm ngâm nói: “Rốt cuộc là tướng sĩ U Châu hung hãn, hay vẫn là sức chiến đấu của Tuần Phòng doanh quá kém? Mạc Phi chỉ suất lĩnh ba ngàn thiết kỵ mà đã có thể tiến quân thần tốc, từ ngoài thành xông vào chỗ sâu nhất trong cấm cung sao?”
Lòng Tề Nhan rất bất an, nàng trăm triệu không ngờ lớp phòng ngự ở kinh thành vậy mà mong manh như thế. Hoàng cung là nơi ở của thiên tử, thế nhưng ba ngàn người này có thể xông vào mà không tốn quá nhiều sức, may mà bọn họ đến để hộ giá, nếu là phản tặc thì e là Nam Cung Tĩnh Nữ đã đầu mình hai nơi.
Tề Nhan quay đầu nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, đối phương cũng cau mày, không biết đang suy tư cái gì.
Lòng Tề Nhan cực kỳ mâu thuẫn, cũng không biết binh U Châu phủ có mạnh hơn thiết kỵ thảo nguyên do Ba Âm suất lĩnh hay không?
Tuy Vị Quốc đã từng đánh bại thảo nguyên, nhưng suy cho cùng A Nỗ Kim vẫn là người thực dụng. Sau mười mấy năm học tập và nghỉ ngơi, quân đội thảo nguyên đã học được cách sử dụng binh khí và trận pháp như người Vị Quốc, sỡ dĩ A Nỗ kim và Ba Âm chậm chạp không động thủ là vì có nàng hòa giải, mặt khác là trận đánh năm đó đã để lại bóng ma cho Đồ Ba bộ, thậm chí là cho toàn bộ thảo nguyên.
Nhưng mà...cái gọi là nỗi sợ chỉ tựa như một con hổ sống động như thật nằm trong lòng con người mà thôi, đến tột cùng là mãnh hổ thật hay là hổ giấy thì phải thử một lần thì mới biết. Nếu thảo nguyên biết quân binh Vị Quốc còn không chịu được một kích, có phải bọn họ sẽ thừa cơ này để khởi binh, tạo phản ngay lập tức hay không?
Trong lòng Tề Nhan, món nợ của thảo nguyên căn bản đã được thanh toán xong. Nam Cung Nhượng đã chết, mấy hoàng tự còn lại chỉ còn là vấn đề thời gian, nhưng Tề Nhan biết rõ: Ba Âm và Tiểu Điệp không nghĩ như vậy. Bọn họ đều muốn làm cho Vị Quốc hoàn toàn đảo loạn, khiến người Vị Quốc cũng nếm thử cảm giác làm nô lệ.
Hơn nữa...còn có một Cát Nhã im hơi lặng tiếng mấy tháng nay trong hoàng cung. Liệu nàng ta có truyền tin này ra không?
Người đeo mặt nạ còn ẩn núp trong bóng đêm, chờ thời cơ tốt nhất hòng cho Vị Quốc một đòn chí mạng.
Bề ngoài, Nam Cung Tĩnh Nữ đã chiếm hết ưu thế, đăng cơ chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng Tề Nhan biết, nguy hiểm thật sự vẫn chưa ập đến, còn có mầm tai họa mà nàng tự mình gieo rắc vẫn đang ấp ủ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lòng Tề Nhan rất loạn, trái tim nàng tựa như bị ném vào chảo dầu. Nàng sợ cơn ác mộng kia sẽ trở thành hiện thực: Nam Cung Tĩnh Nữ bật cười và nhảy vào tòa cung điện đã biến thành biển lửa ngay trước mặt nàng.
Nhưng...với tư cách là cô nhi thảo nguyên, là đại Hãn Vương của Xanh Lê bộ, Tề Nhan không thể ruồng bỏ thảo nguyên.
Tề Nhan há miệng thở dốc, không thể thốt được lời nào.
Nam Cung Tĩnh Nữ thoát khỏi dòng suy nghĩ, nàng khẽ thở dài và từ tốn nói: “Cùng là trợ cấp thương vong, nhưng vì sao mạng của bá tánh chỉ có bốn lượng nhưng người của Tuần Phòng doanh lại là mười lượng. Thị vệ hoàng cung thì đáng giá hai mươi lượng, nhưng chẳng lẽ nội thị và cung tì không đáng một đồng sao?”
Tề Nhan giật mình, nàng không ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng lâu như vậy là vì suy xét vấn đề này.
Lòng Tề Nhan càng hụt hẫng, quan điểm của nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ đã dần khác nhau. Không phải là Nam Cung Tĩnh Nữ không đủ thông tuệ nên không nghĩ tới chuyện này, mà là nàng ấy quan tâm đến lê dân thương sinh và thiên hạ, còn lòng nàng thì chỉ toàn âm mưu quỷ kế.
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, ánh mắt nàng dần dần mất đi tiêu cự. Các nàng từng nắm tay nhau đi qua một quãng đường, nhưng hiện giờ Nam Cung Tĩnh Nữ đã phá kén thành bướm tắm mình dưới ánh mặt trời, mà nàng...vĩnh viễn chỉ có thể núp trong chỗ tối.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tề Nhan?”
Tề Nhan: “Hả?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta đang hỏi ngươi mà ~?”
Tề Nhan than nhẹ một tiếng: “Cõi đời này...luôn được phân thành ba bảy loại, trợ cấp của triều đình cũng tuân theo quy luật này. Tiền an ủi bá tánh được tính theo số tiền thuế bọn họ nộp trong một năm, còn binh lính thì dựa theo bổng lộc của bọn họ.” Nói xong câu đó, ánh mắt Tề Nhan có chút ảm đạm, tiếc là Nam Cung Tĩnh Nữ không có nhận ra.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Thôi được rồi, tiền trợ cấp lần này cứ tạm thời dựa theo tiêu chuẩn của Hộ bộ vậy. Chờ đến...sau này chúng ta sẽ bổ sung.”
Tề Nhan cuốn quyển trục trên bàn và ném vào chậu than bên cạnh: “Điện hạ không nên để lại thứ này, đây không phải là thứ công chúa có thể xem.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Sắc trời đã muộn, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ta tới Cam Tuyền cung trông chừng phụ hoàng.”
Tề Nhan: “Ta đi cùng điện hạ.”
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ lộ ra sự thương tiếc, nàng nắm tay Tề Nhan, dịu dàng thương lượng: “Trời tối rồi, ngươi có nhiều bất tiện, hơn nữa hôm nay ngươi cũng đã vất vả. Bây giờ ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm ngày mai rồi qua, như vậy có được không?”
Tề Nhan đành phải gật đầu, tiễn Nam Cung Tĩnh Nữ đến cửa tẩm điện. Nàng nhìn nàng ấy được binh U Châu phủ bảo vệ, biến mất trong màn đêm.
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa mới rời đi thì cửa tẩm điện lại lần nữa bị gõ vang.
Ban ngày Tề Ngọc Tiêu đã chịu kinh hách, đến buổi tối nàng nằm mơ thấy ác mộng, vì thế mới khóc lóc đòi đi tìm Tề Nhan. Cung tì không còn cách nào khác, đành phải dẫn Tề Ngọc Tiêu lại đây.
Tề Ngọc Tiêu bổ nhào vào lòng Tề Nhan, khóe mắt rưng rưng, mềm mại gọi một tiếng: “Phụ thân.”
Cung tì hành lễ vạn phúc, cáo tội: “Bẩm phò mã gia, quận chúa nằm mơ thấy ác mộng, bọn nô tỳ có dỗ thế nào cũng không được...” Cung tì nói rồi nhìn xung quanh một vòng, thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không có ở đây, nàng khó xử: “Bằng không nô tỳ dẫn quận chúa về trước, không quấy rầy phò mã gia nghỉ ngơi.”
Vị Quốc chú trọng việc nam nữ thụ thụ bất thân, dù có là phụ tử thì cũng phải kiêng dè một chút.
Nhưng Tề Ngọc Tiêu lại không rõ, chỉ thấy nàng ôm cổ Tề Nhan không chịu buông tay: “Ta không đi, ta muốn phụ thân ở bên ta.”
Tề Nhan vỗ lưng Tề Ngọc Tiêu, dịu dàng nói: “Không đi, cha ở với ngươi.”
Tề Ngọc Tiêu ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, nàng không nháo, nhưng cánh tay nhỏ nhắn ấy vẫn ôm chặt cổ Tề Nhan.
Tề Nhan ngược lại nói với cung tì: “Điện hạ đã đến Cam Tuyền cung, hôm nay Ngọc Tiêu bị kinh hách, trong thời kỳ đặc biệt thế này, chủ điện sẽ an toàn hơn thiên điện một chút. Tối nay cứ để Ngọc Tiêu ở lại đây, ngươi đến phòng bên ở đi, buổi tối Ngọc Tiêu có việc lại kêu ngươi.”
Cung tì: “Vâng.”
Tề Nhan đặt Tề Ngọc Tiêu lên giường, kéo một cái chăn bông khác đắp cho nữ nhi. Tề Nhan ôm Tề Ngọc Tiêu qua chăn bông, nhẹ nhàng vỗ về: “Ngủ đi, cha ở đây.”
- --
Khi tới Cam Tuyền cung, Nam Cung Tĩnh Nữ mới biết đã có chuyện lớn xảy ra.
Thi thể của Nam Cung Đạt đã bị người khiêng đi, nhưng trong sân còn có một thi thể được phủ vải trắng.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đây là...?”
Sắc mặt của Nam Cung Tố Nữ có chút khó coi, nàng kéo Nam Cung Tĩnh Nữ sang một bên, thấp giọng nói: “Mới vừa tìm được, Lục đại nhân rời cung thì tao ngộ Ngự Lâm quân, dốc sức chiến đấu nên chết. Phó tướng Lưu Tử Du bị trọng thương, các ngự y đang khẩn trương cứu trị, rất có khả năng cũng...”
Nam Cung Tĩnh Nữ kinh hãi: “Ngươi nói cái gì?”
Nam Cung Tố Nữ: “Loạn, hoàn toàn loạn rồi.”
Lục Trọng Hành chết là chuyện tất cả mọi người đều không đoán được. Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy da đầu mình tê dại.
Ở trong trí nhớ của Nam Cung Tĩnh Nữ, võ công của Lục Trọng Hành cực kỳ tốt. Hắn từng là hộ vệ bên cạnh nàng, còn có thể lấy một chọi mười.
Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu nhìn qua, có một cái túi nhỏ phồng lên giữa tấm vải trắng, đó là cái đai biểu trưng thân phận tướng quân của Lục Trọng Hành. Nàng đi đến bên cạnh thi thể Lục Trọng Hành, đích thân xóc một góc vải trắng lên, khi nhìn thấy người phía dưới, Nam Cung Tĩnh Nữ hít ngược một hơi khí lạnh.
Lục Trọng Hành bị chém vào mặt, trên sườn mặt hắn là một vết đao dữ tợn, da thịt cũng bong ra ngoài. Miệng vết thương của Lục Trọng Hành trắng bệch, thậm chí mặt hắn đều đã biến dạng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cố phân biệt, nhưng có làm sao cũng cảm thấy người này không giống hình bóng trong trí nhớ của nàng. Nam Cung Tĩnh Nữ có chút hoảng hốt...thì ra bọn họ đều đã trưởng thành, Lục Trọng Hành cũng không còn là vị thiếu niên khí phách năm đó.
Tâm trạng của Nam Cung Tĩnh Nữ nặng trĩu, không chỉ bởi vì nàng và Lục Trọng Hành từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, càng quan trọng là: Thái uý Lục Trọng Hành vừa chết, võ quan sẽ như rắn mất đầu. Lúc trước, tỷ muội các nàng phải vất vả lắm mới thuyết phục Lục Trọng Hành cùng chống lại Nam Cung Đạt, nhưng giờ đây hắn đã chết, trụ cột hữu lực này cũng đổ sập, trận doanh bên ta không còn ai có thể điều khiển võ quan...
Không có thái úy Lục Trọng Hành tọa trấn, nếu võ quan không đồng ý để nữ đế đăng cơ, như vậy...toàn bộ Vị Quốc sẽ nghênh đón đại nạn chưa từng có!
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.