“Nói vậy, vị này chính là tiểu muội phu đúng không?”
Tề Nhan cúi người hành lễ: “Tề Nhan tham kiến Ngũ hoàng huynh.”
Nam Cung Đạt mỉm cười ôn hòa: “Muội phu không cần đa lễ như vậy, ngươi và ta đều là người một nhà, gọi tùy tiện như tiểu muội liền được.”
“Vâng.”
Nam Cung Đạt tiếp tục nói: “Mấy ngày trước hai vị muội muội cùng đại hôn, nề hà ta vốn sinh ra đã yếu ớt, hành động không tiện nên không thể đích thân đến chúc phúc, mong rằng tiểu muội phu đừng trách.”
Tuy Ngũ hoàng tử có dáng người thô kệch, dung mạo bình thường, nhưng giọng nói của hắn lại cực kỳ hấp dẫn, từng câu từng chữ rành mạch, làm người nghe xong bỗng nhiên thoải mái.
“Ngũ hoàng huynh chớ nên như thế, đúng hơn là Tề Nhan đến bái kiến mới phải.”
Nam Cung Đạt quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tiểu muội này của ta nhí nha nhí nhảnh, ngày thường hay bắt nạt ngươi lắm đúng không?”
“Ngũ ca!”
Tề Nhan cười trả lời: “Điện hạ thông tuệ dày rộng, ngày thường đối đãi với hạ thần cũng là yêu mến có thêm.”
“Ồ? Như thế rất tốt.”
“Vâng.”
Nam Cung Đạt lại vẫy tay với Nam Cung Xu Nữ: “Nhị muội.”
“Ngũ hoàng huynh.”
Nam Cung Đạt tỉ mỉ nhìn Nam Cung Xu Nữ thật lâu, từ từ nói: “Nhị muội gầy.”
“Mấy ngày trước đây ta nhiễm phong hàn, phiền Ngũ ca lo lắng.”
Tề Nhan an tĩnh nhìn từng lời nói và cử chỉ của Nam Cung Đạt, nếu như không biết trước thân phận của hắn thì hoàn toàn không thể liên hệ hắn với các hoàng tử cao cao tại thượng khác. Đúng như lời Nam Cung Tĩnh Nữ nói, cảm tình của ba huynh muội rất tốt.
Nam Cung Đạt quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Lục Trọng Hành đang trò chuyện vui vẻ với hai vị hoàng tử thì nhấc một cái chân hành động không tiện về phía trước: “Nếu như bị oan ức thì đừng chỉ nghẹn ở trong lòng, đừng quên ngươi chính là Chước Hoa công chúa do phụ hoàng thân phong.”
Giọng nói của Nam Cung Đạt tuy nhẹ nhàng nhưng Tề Nhan lại nghe rất rõ. Thần sắc nàng hời hợi, thầm đánh giá ở trong lòng: Nam Cung Đạt không đơn giản.
Lấy tính tình đạm bạc và hướng nội của Nam Cung Xu Nữ, Tề Nhan không tin chỉ bằng một cái liếc mắt là có thể nhìn ra nàng chịu ủy khuất.
Nếu Nam Cung Đạt thật sự “ru rú ở trong nhà” như lời hắn nói, vậy thì làm sao hắn biết được tin phu thê Nam Cung Xu Nữ không hòa thuận?
Hay là Nam Cung Đạt mượn cớ chân có tật, hợp lý ẩn nấp ở chỗ tối thu thập biến động trong triều?
Ba huynh muội bên kia còn mãi tán gẫu, mà Tề Nhan thì đã nhanh chóng suy nghĩ lập ra đối sách.
Nàng trở thành môn hạ của người đeo mặt nạ từ năm chín tuổi, tầm nhìn với mọi thứ, góc độ, tâm tư đều do người đeo mặt nạ tự tay chỉ giáo.
Tề Nhan quen mang ác tâm, luôn đi phân tích mỗi một chuyện xảy ra xung quanh mình.
Lúc này nàng đang suy nghĩ: Vì sao Nam Cung Đạt phải làm như vậy? Mục đích của hắn là gì? Hắn muốn thông qua chuyện này đạt được cái gì...?
Ngoài điện, nội thị tổng quản Tứ Cửu lại lần nữa cao giọng xướng: “Tam hoàng tử điện hạ, Bát hoàng tử điện hạ, Cửu hoàng tử điện hạ giá lâm!”
Cửa lớn lại một lần nữa được mở ra, Tam hoàng tử Nam Cung Vọng đi ở phía trước, đằng sau là hai vị thiếu niên tóc để chỏm, lần lượt là Bát hoàng tử Nam Cung Bảo, Cửu hoàng tử Nam Cung Tự.
Sau khi vài vị hoàng tử lớn tuổi hàn huyên, đại điện ngược lại trở nên an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng của hai vị hoàng tử nhỏ tuổi.
Nam Cung Bảo kéo tay Nam Cung Tự đi đến trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, đánh giá Tề Nhan rồi hỏi: “Tam tỷ, vị này chính là phò mã của ngươi sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ giơ tay xoa xoa đầu Nam Cung Bảo, lại nựng khuôn mặt Nam Cung Tự: “Hai đứa các ngươi lại cao hơn rồi!”
Nàng quay sang giới thiệu cho Tề Nhan: “Đứa gầy hơn là Bát đệ của bản cung, đứa mập mạp bên cạnh chính là Cửu đệ.”
Lão Cửu Nam Cung Tự đỏ mặt, cánh tay đô đô thịt vung về phía Nam Cung Tĩnh Nữ. Tề Nhan nhanh chóng chắn trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, nắm tay không nghiêng không lệch nện lên eo Tề Nhan.
Nam Cung Tự cũng không ngờ sẽ có “Trình Giảo Kim xông ra giữa đường” [1]. Hắn ngửa đầu đối diện với đôi mắt màu hổ phách của Tề Nhan, khí thế lập tức yếu đi, rụt tay về.
[1] Trình Giảo Kim khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, hảo hán này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. “Trình Giảo Kim xông ra giữa đường” ám chỉ những người nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác.
Tuổi Nam Cung Tĩnh Nữ xấp xỉ với Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử, hơn nữa tính tình nàng hoạt bát lại không yếu đuối. Ở trong lòng hai vị tiểu hoàng tử: Tam tỷ không ghét bỏ bọn họ vì bọn họ còn nhỏ như những ca ca và tỷ tỷ khác, còn thường xuyên chơi đùa với bọn họ, tất nhiên càng thích Nam Cung Tĩnh Nữ.
Bình thường, ba người cũng sẽ vung nắm tay truy đuổi nhau trong Ngự Hoa viên, nhưng đại đa số thời điểm đều là Nam Cung Tĩnh Nữ bắt nạt bọn họ.
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười, nàng vốn đang muốn tránh ra nhưng không ngờ Tề Nhan sẽ như thế.
Nàng ngơ ngẩn nhìn bóng lưng thẳng tắp của đối phương, cũng không kịp giấu đi nụ cười.
Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử liếc nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ đều là vẻ khinh miệt, khẽ cười một tiếng.
Nam Cung Vọng thì không nói gì, nhưng ánh mắt hắn hết nhìn Tề Nhan lại nhìn đến thần sắc của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Lục Trọng Hành khinh thường hừ lạnh một tiếng, âm thầm xem thường Tề Nhan nịnh bợ: Nắm tay của tiểu hài tử có thể đau bao nhiêu? Nhưng một lát sau, hắn bỗng nhiên phiền muộn.
Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt ôn hòa nói: “Tam tỷ của các ngươi đã thành thân, sau này các ngươi không được làm như vậy.”
Nam Cung Tự sợ hãi đáp lại một tiếng, lắc mình trốn ra phía sau Nam Cung Bảo.
Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ mặt, kéo ống tay áo Tề Nhan. Tề Nhan đầu tiên là chắp tay với Nam Cung Tự: “Cửu điện hạ, đắc tội rồi.” rồi mới xoay người sang chỗ khác, an tĩnh nhìn chăm chú Nam Cung Tĩnh Nữ.
“Ừm...bình thường bản cung cũng chơi đùa với hai người bọn họ như vậy, Cửu đệ không có ác ý.”
“Xin lỗi.” Tề Nhan nhẹ giọng nói.
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút lúng túng, nàng muốn nói cái gì đó nhưng lại sợ những người khác chê cười mình, vì thế dứt khoát bỏ lại Tề Nhan, đi đến chỗ Nam Cung Xu Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ thoáng nhìn thấy đôi mắt Nam Cung Xu Nữ tràn đầy ý cười, mặt nàng càng đỏ hơn, kéo lấy tay tỷ tỷ: “Nhị tỷ ~ chúng ta qua bên kia đi.”
Nam Cung Xu Nữ cười khẽ: “Được.”
Tỷ muội hai người đi đến phía sau cột đá sơn đỏ, Nam Cung Tĩnh Nữ giậm giậm chân, rầu rĩ nói: “Tề Nhan thật là, bản cung có thể tự tránh được mà.”
Nam Cung Xu Nữ giơ tay, tự nhiên vén tóc mai Nam Cung Tĩnh Nữ ra sau vành tai: “Muội muội thẹn thùng?”
“Nhị tỷ!”
Nam Cung Xu Nữ vỗ về tay Nam Cung Tĩnh Nữ, thấp giọng nói: “Bởi vì trong lòng muội phu có ngươi nên mới sẽ không kìm lòng được. Ngươi có thể không cảm kích, nhưng ngàn vạn lần đừng vì người khác mà trút giận lên Tề Nhan.”
“Ta biết...ta vốn không trách Tề Nhan.”
“Muội muội, ngươi cũng nên học cách trưởng thành, chớ có nên lạnh tâm người ta.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cúi đầu không nói, Nam Cung Xu Nữ than nhẹ một tiếng: “Chúng ta quay lại đi, đây là lần đầu tiên muội phu đối mặt với nhiều đồng tông như vậy, nhớ phải để ý đến người ta.”
Nam Cung Tĩnh Nữ giương mắt, lập tức trông thấy Tề Nhan “lẻ loi” đứng tại chỗ, dường như người này vẫn luôn đứng yên từ nãy tới giờ. Lão Cửu nháo nhào đánh vỡ cục diện bế tắc trong điện, không khí lại lần nữa sôi nổi lên.
Hai đứa nhỏ đi đến bên cạnh Ngũ ca, cũng không biết ba người đang nói gì với nhau.
Những người khác cũng đều tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, chỉ có một mình Tề Nhan là lẻ loi.
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ có chút hụt hẫng, nàng nhìn về phía Lục Trọng Hành. Kể từ khi vào điện, Lục Trọng Hành liền đứng cùng với hai vị hoàng tử. Đều là phò mã, dựa vào cái gì Tề Nhan phải bị người khác “lạnh nhạt”?
“Lục hoàng tử điện hạ giá lâm!”
Cửa điện lại được mở ra, tất cả mọi người đều dừng nói chuyện, nhìn về phía cửa.
Lão Bát trực tiếp nắm tay lão Cửu trốn ra phía sau Nam Cung Đạt, mà những hoàng tử khác ít nhiều gì đều lộ ra vẻ không vui.
Chỉ thấy Nam Cung Liệt được một vị nội thị nâng vào, má hắn ửng hồng dị thường, lảo đảo bước qua ngưỡng cửa.
Nam Cung Xu Nữ than nhẹ một tiếng: “E rằng phụ hoàng lại nổi giận.”
Nam Cung Liệt đẩy nội thị ra, híp đôi mắt đào hoa mê mang rồi lảo đảo đi tới.
Gió lạnh thổi vào, mùi rượu theo gió lạnh tỏa ra khắp đại điện. Trong số những người con của Nam Cung Nhượng, Lục hoàng tử Nam Cung Liệt là người có dung mạo xuất chúng nhất. Không bàn đến giới tính, thậm chí hắn còn minh diễm hơn Nam Cung tỷ muội ba phần.
Hắn thở hổn hển rồi dừng bước, một tay đỡ lấy cột đá, híp cặp mắt đào hoa nhìn quanh một vòng, nở nụ cười xinh đẹp: “Đều tới rồi.” Nụ cười đó cũng mị hoặc quyến rũ, đẹp đến mức nam nữ khó phân.
Vài vị hoàng tử lần lượt thu hồi ánh mắt, không ai tiếp lời hắn.
Nam Cung Liệt cũng không giận, hắn tự cười một mình, lảo đảo đi đến trước mặt Nam Cung Đạt rồi đặt tay lên vai đối phương: “Ôi trời, Ngũ ca băng thiên tuyết địa cũng tới à?”
Nam Cung Tĩnh Nữ muốn xông lên nhưng đã bị Nam Cung Xu Nữ túm chặt lấy: “Muội muội!”
Nam Cung Tĩnh Nữ cả giận, nói: “Lục hoàng huynh nói vậy là có ý gì?” Rõ ràng là đang châm chọc chân của Ngũ ca bị tật!
“Phụ hoàng sắp tới rồi, ngươi đừng qua đó.”
Ánh mắt Nam Cung Xu Nữ vô cùng lo lắng: Trong số các huynh đệ tỷ muội, chỉ có một mình Lục hoàng tử Nam Cung Liệt không nể mặt Nam Cung Tĩnh Nữ. Người này làm việc phóng đãng, uống rượu vào thì không biết lựa lời, thích nhất là chọc vào nỗi đau của người khác. Vào năm Nam Cung Tĩnh Nữ mười tuổi, nàng vì bảo vệ Nam Cung Đạt mà tranh cãi với Nam Cung Liệt, đối phương vậy mà trực tiếp đẩy Nam Cung Tĩnh Nữ ngã trên mặt đất!
Nếu như là người khác, chắc chắn đã bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng thân phận sinh mẫu của Nam Cung Liệt đặc thù, vì thế phụ hoàng chỉ phạt hắn cấm túc nửa năm.
Nam Cung Xu Nữ kéo chặt lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, ngay cả bản thân nàng đều không dám qua, cũng không biết Nam Cung Liệt nhìn thấy nàng sẽ nói ra những lời dơ bẩn gì.
- --
Sinh mẫu của Nam Cung Liệt là Lương phi Mã thị, là tỷ muội cùng tộc với nguyên Hậu Mã thị.
Sinh mẫu của Nam Cung Tĩnh Nữ nhiều năm không con, vì thế tự mình chọn một tỷ muội trong tộc làm bình thê [2] cho Nam Cung Nhượng, người đó chính là sinh mẫu của Nam Cung Liệt.
[2] Bình thê là tình trạng một người đàn ông kết hôn có 2 người vợ chính thức trở lên trong chế độ đa thê, có nghĩa ngoài Nguyên phối ra thì đồng thời vẫn còn tồn tại những người vợ chính thức khác. Đối với bình thê, những vợ chính thức được đối xử ngang hàng nhau, con của họ sinh ra được đối xử ngang hàng và có quyền thừa kế như Đích tử nữ, không như con của vợ lẽ bị xem là Thứ xuất và đối đãi không bằng.
Nhưng Nam Cung Nhượng vô cùng yêu thương nguyên phối phu nhân, vì thế không đồng ý đề nghị này, cuối cùng chỉ cho thân phận thiếp thất. Nghe nói dung mạo của Lương phi Mã thị có ba phần tương tự với nguyên Hậu. Hơn nữa, trước khi hoăng thệ, nguyên Hậu lại giao phó Nam Cung Nhượng đối xử tử tế với tộc muội, mấy năm nay Lương phi tương đối được sủng ái.
Đáng lý ra huynh muội hai người hẳn phải thân thiết nhất mới đúng, nhưng tiếc rằng hai người này từ nhỏ đã chướng mắt nhau.
Nam Cung Liệt không tiện trực tiếp phiền phức Nam Cung Tĩnh Nữ, vì thế hắn cố ý làm khó dễ tất cả những người thân cận với nàng.
Không chỉ có Nam Cung Đạt, mà ngay cả Nam Cung Xu Nữ, lão Bát, lão Cửu cũng chịu không ít tai bay vạ gió.
Tề Nhan đang nhìn hai người, nhưng không ngờ Nam Cung Liệt đột nhiên quay đầu, bốn mắt hai người nhìn nhau.
Tề Nhan đơn giản hành lễ: “Lục điện hạ.”
Ánh mắt Nam Cung Liệt sáng lên, hắn hất đầu, híp mắt nhìn chằm chằm vào Tề Nhan. Sau đó, hắn buông lỏng cánh tay Nam Cung Đạt, lung lay đi tới chỗ Tề Nhan.
“Từ khi nào trong cung có thêm một vị đại mỹ nhân vậy?”
Trong lòng Tề Nhan căng thẳng, nắm tay giấu ở trong tay áo rộng cũng siết chặt.
Nam Cung Liệt không đứng vững, trực tiếp bổ nhào vào người Tề Nhan. Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hai người, đại điện im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.