Trạng Nguyên lang mặc một cái áo choàng đỏ thẫm, trên đầu đội mão Trạng Nguyên, ngồi trên một con ngựa cao lớn được người phụ trách kéo đi. Hai tay hắn cầm lấy dây cương, cằm khẽ hất, mắt nhìn thẳng, hưởng thụ những lời ca ngợi và hâm mộ xung quanh mình.
“Là đại ca! Đại ca của ta là Trạng Nguyên!” Lục Trọng Hành vô cùng vui mừng, cầm lòng không đậu mà kêu lên.
Bảng Nhãn là một vị thiếu niên chưa đến hai mươi, hắn tùy ý kẹp lấy bụng ngựa, hai tay ôm quyền cảm tạ bá tánh bên đường, tư thái thả lỏng, mỉm cười xán lạn.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác được bàn tay lạnh lẽo đang nắm lấy tay nàng đột nhiên siết chặt, nàng lập tức nhìn theo ánh mắt Nam Cung Xu Nữ...
Nhưng chiều cao của hai tỷ muội vô cùng chênh lệch, hơn nữa Bảng Nhãn đứng gần với Thám Hoa, Nam Cung Tĩnh Nữ không cẩn thận liền nhìn lầm người.
Trong kỳ thi đình, Tề Nhan được khâm điểm là Thám Hoa lang. Lúc này, nàng vừa không ưu nhã như Lục Bá Ngôn, vừa không có tiêu sái như Công Dương Hòe.
Chỉ thấy thân thể nàng căng chặt, hai tay cầm chặt lấy dây cương, hai chân dùng sức kẹp vào bụng ngựa. Tuy con ngựa này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng nó cũng bị Tề Nhan làm cho xao động bất an, cái mũi không ngừng phát ra tiếng phì phì.
Tề Nhan nghe được thì vô cùng hoảng sợ, nàng hô nhẹ một tiếng, ôm lấy cổ của con ngựa.
Đám người vì thế mà cười nhạo nàng. Tề Nhan bị dọa đến, khuôn mặt trắng bệch lại có một chút thẹn thùng, nàng cười khổ chỉnh lại mũ quan xiêu xiêu vẹo vẹo. Nàng tựa như sợ đến mất mật, cứ nằm ì trên lưng ngựa, không chịu đứng lên.
Một màn này bị Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy, nàng không khỏi cau mày: Đây là người tỷ tỷ vẫn luôn nhớ mong sao? Nàng vốn định nhìn xem tướng mạo người này như thế nào, nhưng không ngờ lại thấy được cảnh tượng chướng mặt như vậy...
Nàng quay đầu nhìn về phía nhị tỷ ở bên cạnh, chỉ thấy gò má của Nam Cung Xu Nữ ửng hồng, ánh mắt si ngốc nhìn theo người kia.
Nam Cung Tĩnh Nữ tức khắc cảm thấy, nhị tỷ của nàng nhất định là có quan hệ rất thân thiết với Mục Dương cư sĩ, bằng không sao có thể nhìn thấy cảnh này mà mày không nhăn lấy một chút?
Đội ngũ rất nhanh đã đi qua trà lâu và hướng đến thành Nam. Dọc theo đường đi, có thể nói là Tề Nhan “làm trò hề”, nàng hoặc là dứt khoát ôm cổ con ngựa nằm ở trên lưng nó, hoặc là thật vất vả ngồi dậy nhưng thân thể không ngừng run rẩy.
Công Dương Hòe liên tục quay đầu lại, lo lắng nhìn bằng hữu của mình.
Người quản ngựa đã dắt ngựa cho các vị tiến sĩ đăng khoa bao năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy có người mất thể diện đến vậy, làm hại hắn vô cùng khẩn trương: Sợ vị Thám Hoa lang này ngã xuống lưng ngựa, làm liên lụy đến hắn.
Cũng may lầu đăng khoa đã gần trong gang tấc, cũng may mắn là vị Thám Hoa lang này không có ngã xuống lưng ngựa.
Bá tánh vây xem được mở rộng tầm mắt, bọn họ đi theo Tề Nhan suốt cả một đoạn đường, thỉnh thoảng còn cười vang, thị vệ quát lớn vài lần cũng không có tác dụng.
Tề Nhan lạnh lùng nhìn hết thảy, thỉnh thoảng lại làm ra mấy hành động vô cùng kỳ lạ, nhưng nội tâm nàng thì cực kỳ âm trầm.
Thảo nguyên vương tử sao có thể không biết cưỡi ngựa? Chỉ là nàng giành được Thám Hoa lang, thứ tự này khiến nàng không thể không làm như vậy!
Người đeo mặt nạ đã từng nói với Tề Nhan: Nam Cung Nhượng rất biết dùng quỷ mưu, để có được dân tâm, thi đình lần này nhất định sẽ có một vị học sinh nhà nghèo giành được một trong ba vị trí cao nhất. truyện kiếm hiệp hay
Nhưng Trạng Nguyên nhất định sẽ là con cháu thế gia, nàng dặn dò Tề Nhan: Được Bảng Nhãn thì không sao, nhưng nếu bất hạnh trúng Thám Hoa thì cần phải tìm cách làm trò hề.
Từ tiền triều đã có một quy củ bất thành văn: Luận về tài học, ba người đỗ đầu trong kỳ thi đình kỳ thật đều ngang tài ngang sức, rất khó phân xem ai cao ai thấp, nhưng Thám Hoa lang nhất định sẽ là một vị có dung mạo xuất chúng nhất.
Mà đại thần trong triều nếu có nữ nhi vừa độ tuổi chờ gả, nhất định sẽ chiêu Thám Hoa lang làm rể.
Nói trắng ra, đây là phần thưởng trá hình để hoàng đế ban cho các đại thần, chọn ra một vị mỹ nam tử, làm hôn phu cho nữ nhi nhà bọn họ.
Tề Nhan là nữ nhi, nếu như nàng bị chiêu làm rể, không chỉ không có hy vọng báo thù mà còn sẽ gặp tai họa ngập đầu!
Con ngựa và Tề Nhan tâm ý tương thông, tuy không rõ vì sao Tề Nhan phải như thế, nhưng nó có thể cảm nhận được sự hoang vu mênh mông vô bờ giấu ở đáy lòng Tề Nhan, vì thế nó phối hợp với nàng vờ ra vẻ bất an.
Đội ngũ ngừng ở trước lầu đăng khoa, Công Dương Hòe là người đầu tiên nhảy xuống lưng ngựa, hắn nhanh chóng đến bên cạnh Tề Nhan, vươn tay: “Thiết Trụ, ngươi không sao chứ? Ta đỡ ngươi...”
Sắc mặt Tề Nhan rất khó nhìn, nàng lảo đảo xuống ngựa, lòng còn sợ hãi mà nói: “Để Bạch Thạch chê cười rồi, đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa.”
Công Dương Hòe vỗ vai Tề Nhan để an ủi, hai người sóng vai đi vào lầu đăng khoa.
Trạng Nguyên Lục Bá Ngôn xuân phong đắc ý, nhận lấy bút lông từ trong tay người hầu, nét chữ rồng bay phượng múa đề thơ ở một nơi dễ thấy.
Công Dương Hòe cũng nhận bút lông rồi viết một bài thơ. Đến phiên Tề Nhan, không biết có phải là vì đã chịu kinh hách hay không, tay nàng thế nhưng không ngừng run rẩy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một tản khúc.
Công Dương Hòe ở bên tai Tề Nhan thấp giọng nói: “Thiết Trụ, hiện giờ viết tản khúc thì không ổn, không bằng ngươi xóa nó, viết lại một lần nữa đi.”
Ở Vị Quốc, thơ ca là chính tông, đoản cú thì kém hơn, tản khúc tuy văn nhã nhưng chỉ dùng để tiêu khiển, thậm chí sẽ bị những nơi phong nguyệt phối với nhạc làm thành bài hát.
Tề Nhan bừng tỉnh, nàng co quắp bất an nhìn nội thị, người sau tuy không biểu hiện ra nhưng cũng ở trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, dùng khăn ướt lau đi tản khúc mà Tề Nhan viết.
Sau khi rời khỏi lầu đăng khoa, từng người đều có thể hồi phủ tắm gội thay quần áo, chạng vạng lại vào cung tham dự Quỳnh Lâm yến. Ngôn quan đi theo sẽ sắp xếp, ghi lại biểu hiện của ba người đứng đầu khi đi dạo phố và bài thơ mà họ viết, sau đó trình lên cho thiên tử, làm vậy có thể giúp thiên tử suy tính nên phái quan như thế nào sau Quỳnh Lâm yến.
Công Dương Hòe thở dài một hơi, cảm thấy tiếc hận cho Tề Nhan: Thiết Trụ biểu hiện như thế e rằng rất khó lưu lại kinh thành, có lẽ sẽ bị phái đi làm tiểu quan ở nơi khác... Lấy tâm tính cùng tài học của hắn, thật đúng là đáng tiếc.
Nam Cung Nhượng cầm quyển ghi chép mà nội thị trình lên, nhìn mỗi tiếng nói và cử động của ba người đứng đầu được ngôn quan kỹ càng ký lục. Lúc đầu thì hắn nhíu mày, nhưng sau đó lại nở nụ cười.
Thi đình lần này có tám mươi vị tiến sĩ đỗ đạt, những người này đều phải tham dự Quỳnh Lâm yến trong đêm đó.
Sau giờ ngọ, Tề Nhan vào cung, nàng đi đến thiên điện để chờ, nhưng có một giọng nói đột ngột vang lên: “A, đây không phải là Thám Hoa lang “vô cùng nổi tiếng” đây sao?”
Tề Nhan quay đầu lại, trông thấy người quen, đó chính là vị Giải Nguyên ở Sát Châu: Lưu Dật Mỹ.
Bọn họ từng gặp mặt trong yến hội của Tạ An, hơn nữa còn từng vì chuyện phạt rượu mà sinh lục đục. Lần này đứng bên cạnh Lưu Dật Mỹ chính là Trạng Nguyên trong kỳ thi đình, đích trưởng công tử của thái úy phủ: Lục Bá Ngôn.
Lưu Dật Mỹ đứng thứ sáu mươi tám trong kỳ thi đình, đây là thứ hạng gần như cuối danh sách. Bởi vì chức quan có hạn, cho nên không phải là vị tiến sĩ nào cũng đều được phái quan ngay lập tức.
Nói như vậy: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa sẽ lưu lại kinh thành. Học sinh nhị giáp thì tùy theo hoàn cảnh, nhưng tuyệt đại đa số đều sẽ làm quan.
Những người có thứ tự tương đối thấp như Lưu Dật Mỹ thì không có may mắn như vậy. Bọn họ sẽ lấy thân phận tiến sĩ lưu lại kinh thành làm “Thích hạt”, mà Thích hạt chính là: Những người không được chọn tại Quỳnh Lâm yến, đành lưu tại kinh thành chờ được phái quan.
Mà “thọ mệnh” của Thích hạt thường chỉ có ba năm. Đến đại khảo lần sau, nếu như còn không được phái đi thì bọn họ chỉ có thể về nhà, nếu như không may hơn nữa, trùng hợp triều đình mở ân khoa thì thọ mệnh của Thích hạt càng ngắn.
Những người là Thích hạt cần phải chạy đua với thời gian, đi đi lại lại các phủ ở kinh thành để thể hiện kiến thức và tài hoa của mình cho các đại quan có tư cách tiến cử, tranh thủ giành được một nửa chức quan trước khi ân khoa diễn ra.
Từ bao triều đại nay, đã có rất nhiều tiến sĩ đầy bụng tài hoa nhưng vì trong túi không có nhiều tiền, không có mối quan hệ và cùng rất nhiều nguyên nhân khác, cuối cùng chỉ có thể về quê làm tiên sinh dạy học.
Lưu Dật Mỹ biết rõ quẫn cảnh mình gặp phải, cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà có thể kết giao với đích trưởng tử Lục Bá Ngôn của thái úy phủ.
Tiền triều có lưu truyền một quyển sách, được triều đình biên soạn, có tên là: Tam Nguyên Lục. Bên trong có ghi chép lại nhiều lần khoa cử, thi hương, thi hội, thi đình và cuộc đời của những tài tử luôn đứng đầu bảng.
Lục Bá Ngôn đều đứng nhất trong kỳ thi hương và thi đình, duy nhất ở thi hội thì bị Tề Nhan áp một đầu, đành phải xếp thứ hai, mất cơ hội lưu danh thiên sử...
Nghe được thanh âm, không ít người chú ý tới Tề Nhan.
Lưu Dật Mỹ thấy Lục Bá Ngôn ngầm đồng ý thì càng quá mức: “Nghe nói hôm nay Thám Hoa lang dạo phố vô cùng mặt mất đúng không? Thật đúng là làm mất thể diện của các học sinh hàn môn mà.”
Ánh mắt Tề Nhan càng thêm tĩnh mịch, nàng thoáng nhìn Lục Bá Ngôn, đối phương đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng.
Năm đó, chính phụ thân người này nắm giữ ấn soái xâm lược thảo nguyên!
Tề Nhan mạnh mẽ ép hận ý xuống, chắp tay nói với Lưu Dật Mỹ: “Tại hạ nhà nghèo, chưa từng cưỡi ngựa, mong rằng huynh đài thông cảm nhiều hơn.”
Lưu Dật Mỹ thấy Tề Nhan mềm giọng “chịu thua” thì càng muốn lấn tới, nhưng lại nghe đối phương không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Nhưng các hạ đang ở trong cung cấm, trong đại điện, cao giọng nói to làm ồn ào như vậy dường như cũng không có lịch sự tao nhã lắm. Cũng không biết có xúc phạm cung quy hay không?”
Lưu Dật Mỹ hô hấp cứng lại, ngực cũng theo đó kịch liệt phập phồng. Hắn giơ tay chỉ vào Tề Nhan, đầu ngón tay điểm rất nhiều lần nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Lục Bá Ngôn nhìn thấy Công Dương Hòe đi phía sau Tề Nhan, đúng lúc mở miệng: “Lưu huynh, chúng ta đến bên kia đi.”
Lưu Dật Mỹ nịnh nọt đáp: “Vâng, mời Lục huynh.”
Lục Bá Ngôn bước đi với “tư thái phong nhã”, khi đi ngang qua Tề Nhan còn hất cằm, lộ ra sự kiêu căng của sĩ tộc.
Lưu Dật Mỹ cố ý đụng vào Tề Nhan, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Tên dị mục, chúng ta chờ xem.”
Nghe được ba chữ “tên dị mục”, Công Dương Hòe giận dữ: “Ngươi nói cái gì?”
Lưu Dật Mỹ hơi run run, hắn đã hỏi thăm thân phận của Bảng Nhãn, vì thế chỉ dám ậm ừ hai tiếng rồi đi theo Lục Bá Ngôn.
Tề Nhan giữ chặt cánh tay Công Dương Hòe: “Bạch Thạch, bỏ đi.”
“Người kia là ai? Sao hắn dám ngang nhiên đụng vào nỗi đau của ngươi? Thật đúng là uổng công đọc sách thánh hiền!”
“Hắn là Giải Nguyên ở Sát Châu, từng gặp mặt ta một lần, thôi bỏ đi.”
“Hừ, Giải Nguyên ở Sát Châu thì sao? Có lọt vào ba hạng đầu nổi không?”
Tề Nhan cười nói: “Bạch Thạch mới nói chớ nên chạm vào khuyết điểm của người khác, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái với lời mình nói sao?”
Công Dương Hòe sang sảng cười: “Thiết Trụ giáo huấn rất phải, chúng ta qua bên kia đi, ta có tin tốt muốn nói cho ngươi.”
Hai người đi tới một nơi hẻo lánh, Công Dương Hòe nhìn quanh một vòng rồi thấp giọng nói: “Thiết Trụ lần này chính là tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc. [1]”
[1] Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc: Có thể việc xảy đến với mình, theo lẽ thông thường là họa, nhưng chúng ta lại không biết rằng, chính nhờ họa đó mà mình có phúc sau này.
“Lời ấy nghĩa là sao?”
“Hầy, hôm nay ngươi dạo phố thì xảy ra sai sót, ta lo lắng ngươi sẽ vì vậy mà bị phái đi đến nơi khác, vì thế tự chủ trương trở về cầu phụ thân, xem hắn có thể nói tốt cho ngươi vài câu hay không, hoặc là nghĩ cách phái ngươi tới Tông Chính Tự làm việc. Kết quả phụ thân nghe xong biểu hiện hôm nay của ngươi, thế nhưng nói: Ngươi nhờ họa được phúc.”
Thấy Tề Nhan vẫn khó hiểu, Công Dương Hòe vui mừng giải thích: “Ngươi biết không? Quan lớn ở kinh thành đều thích chiêu Thám Hoa lang làm rể, thậm chí có người còn ở rể.”
Tề Nhan giật mình trong lòng, lắc lắc đầu.
“Gia phụ nói: Theo quy chế cũ, ba người đứng đầu đều sẽ lưu lại kinh thành, nhưng vì ngươi dạo phố thất lễ nên có lẽ sẽ tránh bị kén rể. Những đại quan đó đều xem trọng thể diện, ngươi nói xem, có phải là nhờ họa được phúc hay không?”
Tề Nhan nở nụ cười, nhưng tâm lại trầm.
Ngay cả phụ thân Công Dương Hòe đều nhìn ra thủ đoạn của nàng, vậy thì người đa nghi như Nam Cung Nhượng có thể cho rằng đây là giấu đầu lòi đuôi không?