Kính Vị Tình Thương

Chương 235: Chương 235: Thật khó để quay lại như lúc xưa




Sau khi Trần Truyện Tự rời đi, Tề Nhan một mình đi tới thư phòng, nàng ngồi ở trước bàn và suy nghĩ rất nhiều.

Nàng đã phụ Nam Cung Tĩnh Nữ quá nhiều, dù nàng ấy có đối xử với nàng như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ cam chịu. Hơn nữa, tuy Tiểu Điệp bị giam trong thiên lao Đại Lý tự, nhưng trên người muội muội không có vết thương nào, mà gian nhà giam đó cũng là gian tốt nhất ở thiên lao Đại Lý tự. Chỉ cần muội muội bình an, Tề Nhan liền bình tĩnh hơn nhiều. Tề Nhan hy vọng Nam Cung Xu Nữ có thể nhanh chóng tỉnh lại, chỉ cần nàng ấy tỉnh lại thì Tiểu Điệp sẽ an toàn.

Hình ảnh Tiểu Điệp cuộn tròn trong góc nhà giam không ngừng hiện ra trước mắt Tề Nhan. Bắc Kính đã bị huỷ diệt mười tám năm, trong mười tám năm qua, Tề Nhan bước đi từng bước một, tuy không dám nói là nằm gai nếm mật nhưng cũng coi như là từng bước chua xót. Có thể nói, cục diện của toàn bộ Vị Quốc hiện giờ nhất định có "công lao" của Tề Nhan. Khi còn niên thiếu, dù có nằm mơ thì Tề Nhan cũng chỉ nghĩ đến việc báo thù, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là có thể báo thù cho thảo nguyên và song thân. Hiện giờ, rốt cuộc nàng đã đòi được một nửa món nợ máu ấy...nhưng dường như tâm tình của nàng không có vui vẻ như tưởng tượng.

Nàng thành công hết lần này đến lần khác, tâm tình cũng theo đó không ngừng biến hóa. Cảm giác phức tạp này, nàng không thể nói với người ngoài.

Trong thiên lao Đại Lý tự, Tề Nhan thấy Tiểu Điệp rúc trong góc không chịu bước ra ngoài nửa bước, dường như là nàng đang trông thấy chỗ sâu nhất nội tâm của mình...

Tề Nhan hiểu tâm tình của muội muội nàng, mà nàng sao không phải như vậy chứ? Chỉ là Tiểu Điệp có thể quang minh chính đại bộc lộ sự hối hận và áy náy của bản thân, nhưng nàng chỉ có thể giấu dưới đáy lòng.

Tề Nhan biết: Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Điệp cũng sẽ bị xiềng xích báo thù gông cùm. Một mình nàng đã đủ rồi, Tề Nhan hy vọng Tiểu Điệp có thể sống hạnh phúc và vui sướng, buông xuống chuyện cũ năm xưa, quên đi sự khác biệt giữa Kính Vị.

Nếu Nam Cung Xu Nữ có thể chấp nhận chuyện Tiểu Điệp là nữ tử, mà Tiểu Điệp cũng yêu nàng, vậy thì hai người nên trân trọng lẫn nhau.

Còn lại...người làm tỷ tỷ như nàng sẽ gánh vác.

Nếu Nam Cung Xu Nữ có thể vượt qua, Tề Nhan định sẽ thuyết phục muội muội, để Tiểu Điệp thẳng thắn thân phận cho đối phương. Tuy làm vậy có chút mạo hiểm, nhưng lấy sự hiểu biết của Tề Nhan đối với Nam Cung Xu Nữ mà nói, đối phương sẽ không nói ra bí mật này. Cũng chỉ có vậy Nam Cung Xu Nữ mới có thể hoàn toàn buông khúc mắc, hiểu rõ lòng Tiểu Điệp.

Đến lúc ấy, nàng sẽ cầu xin Nam Cung Xu Nữ dẫn Tiểu Điệp đến đất phong, rời xa kinh thành, cũng rời xa lốc xoáy này.

Nếu Nam Cung Xu Nữ không sống nổi... Tề Nhan cũng có cách bảo vệ muội muội. Nàng còn nắm con bài Cát Nhã trong tay, sau khi Nam Cung Nhượng chết, phi tử ở hậu cung lục tục rời khỏi cung, chỉ có Cát Nhã vẫn chưa được mẫu gia tới đón, mà Nam Cung Tĩnh Nữ cũng chưa từng hạ ý chỉ.

Dẫu sao Tiểu Điệp cũng là sinh mẫu của Ngọc Tiêu, nhiều nhất là bị lưu đày... Nếu thật sự đến mức như vậy, nàng sẽ dùng sức mạnh của Tứ Phương tiền trang tìm một thế thân có dáng người giống với Tiểu Điệp. Sau đó, nàng sẽ dùng chút bạc để nữ tử này chết trên đường lưu đày, ngã xuống sơn cốc, trượt chân rơi xuống nước...chết không có cái đối chứng.

Sau đó, nàng sẽ giấu Tiểu Điệp ở rìa Lạc Xuyên, đợi đội ngũ hộ tống Cát Nhã về thảo nguyên đi ngang qua thì xếp Tiểu Điệp ở bên cạnh Cát Nhã, mời nàng phó thác Tiểu Điệp cho Ba Âm.

Từ nhỏ Ba Âm đã đối đãi Tiểu Điệp cực kỳ tốt, Tề Nhan tin Ba Âm sẽ chăm sóc tốt Tiểu Điệp. Hơn nữa, Kim Ngột Thuật - nhi tử của Tiểu Điệp cũng đang ở Lạc Bắc, không đến mức không có chỗ cậy vào.

- --

Nếu tất cả kế sách đều thất bại, nàng còn có thể thẳng thắn thân phận, hy vọng dùng cái chết của mình đổi lấy một chút áy náy từ Nam Cung Tĩnh Nữ, để nàng ấy tha cho Tiểu Điệp một con đường sống.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Tề Nhan ngược lại an tâm. Khóa cung cũng không phải là chuyện xấu, như vậy ít nhất có thể khiến thế lực mà người đeo mặt nạ xếp vào triều nghe được tin đồn nàng "thất sủng". Nếu nàng rời khỏi vòng xoáy quyền lực thì thảo nguyên có thể yên ổn một đoạn thời gian, hiện tại Lạc Xuyên đang trong mùa lũ, không có nàng ủng hộ thì A Nỗ kim và Ba Âm không dám tùy tiện xuất binh. Mùa đông đến, khi Lạc Xuyên đóng băng mới chính là thời cơ tốt nhất của bọn họ, nhưng mà...

Đến lúc đó, Vị Quốc hẳn là đã an ổn hơn một chút, với bốn trăm vạn lượng bạc và số bạc còn lại trong quốc khố, ít nhất có thể kiên trì đến mùa xuân năm sau...

Tề Nhan không biết hai bên nam bắc có thể giữ thế cân bằng như vậy được bao lâu, có thể muộn ngày nào thì hay ngày đó vậy.

Nam Cung Tĩnh Nữ tuyệt đối không phải là bạo quân, chỉ cần thảo nguyên không phản thì Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không thương tổn người thảo nguyên. Tề Nhan đã tự mình trải qua cuộc chiến tranh tàn khốc nhất, nàng biết: Một khi chiến tranh bùng nổ thì dù bên nào thắng bên nào thua thì cả hai đều không thể không tổn hao gì.

Tề Nhan mở hộp gỗ bên cạnh ra và lấy một quyển trục hoàn toàn mới. Luận cựu chính thập tệ đã hoàn thành ba cuốn. Tề Nhan mài mực, nhắm mắt lại suy nghĩ và đề bút viết: Bàn về vấn đề quân phí đắt đỏ.

Trước kia, Tề Nhan không hiểu quá nhiều về Binh bộ và chuyện của quân đội, sau này nàng mới nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói: Lúc trước, quân phí mỗi năm ở các nơi cao tới mức bốn trăm đến năm trăm vạn lượng bạc. Hơn nữa, quyền phê chuẩn quân phí vậy mà nằm trong tay thái uý, không cần bẩm báo bệ hạ, chỉ cần có thư tay của thái úy thì đã có thể trực tiếp đến Hộ bộ lấy bạc!

Hiện giờ là lúc thái bình, ngoại trừ vùng duyên hải và biên cảnh cần quân thường trú ra thì quân binh của những địa phương khác hoàn toàn có thể giải tán. Bọn họ có thể tạm thời về nhà trong lúc cày bừa và thu hoạch vụ thu, khi nào có chiến tranh thì mới cần đến.

Như thế không những có thể làm suy yếu thực quyền của các tướng quân, mà còn có thể cắt giảm hơn phân nửa chi phí dành cho quân binh.

Có thể nói là trăm lợi mà không một hại. Tề Nhan càng viết càng say mê, trong thư phòng nàng có Đông Hải dạ minh châu chiếu sáng, nàng chỉ nhớ rõ Tiền Thông đã đi vào vài lần để đưa nước đưa cơm...

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, đám người Tiền Thông bên ngoài thư phòng vô cùng lo lắng. Mỗi lần Tiền Thông đi vào đưa cơm, Tề Nhan đều không ngẩng đầu lên mà chỉ nói một câu: "Để ở kia đi." Chủ nhân căn bản không nhúc nhích, cứ tiếp tục như vậy thì không được!

Trong thư phòng, Tề Nhan chăm chú nhìn quyển sách nàng đã viết xong và hoàn thiện những công đoạn cuối cùng. Sau đó, nàng chép lại một bản khác, thiêu đốt bản cũ là có thể nghỉ ngơi.

Nữ quan chưởng sự Hạ Hà cũng không biết phải làm sao, hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tiền Thông: "Sao mà ta biết?"

Hai người vừa dứt lời thì cửa thư phòng đã mở ra.

Tề Nhan kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cớ sao hai người các ngươi khẩn trương như vậy?"

Tiền Thông: "Chủ tử, người chịu ra ngoài rồi, người đã nhốt mình trong thư phòng ba ngày ba đêm!"

Tề Nhan sửng sốt, hỏi ngược lại: "Lâu như vậy sao? Khó trách ta có chút đói bụng, truyền thiện đi."

Hạ Hà và Tiền Thông hai mặt nhìn nhau, sao bọn họ cứ có cảm giác tâm tình chủ tử rất tốt thế này?

Chạng vạng, Nam Cung Tĩnh Nữ đã hoàn thành xong hết chính vụ. Hôm nay nàng lại phê duyệt mấy chục quyển tấu chương, Nam Cung Tĩnh Nữ phân loại những tấu chương đó, đợi người của Trung thư tỉnh tới lấy.

Từ khi đăng cơ tới nay, đây là ngày Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn rỗi nhất. Nàng không khỏi nghĩ, trong suốt hơn hai mươi năm tại vị, phụ hoàng của nàng đã vất vả như thế nào, mà nàng chỉ là vừa mới bắt đầu...

Nam Cung Tĩnh Nữ thử tính, dựa theo tuổi tác thì nàng còn tại vị ít nhất bốn mươi năm nữa. Nghĩ đến cảnh bốn mươi năm tới mỗi ngày đều trôi qua như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút sợ hãi. Nàng cũng không định chết trên ngôi vị hoàng đế, tốt nhất là khi tròn bốn mươi tuổi, nàng sẽ truyền ngôi cho Thái Tử, sau đó cùng Tề Nhan rời khỏi kinh thành, du sơn ngoạn thủy...

Tề Nhan...

Nghĩ đến Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi thở dài.

Khóa cung đã ba ngày, Nam Cung Tĩnh Nữ hết giận hơn phân nửa. Hơn nữa, đêm qua ngự y tới bẩm, Nhị tỷ đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chỉ là mất máu quá nhiều nên còn hôn mê thêm mấy ngày, chờ đến khi tỉnh lại chậm rãi nghỉ ngơi thì có thể khỏe lại. May mà một đao này không trúng vào nội tạng, chỉ cần chờ miệng vết thương khép lại thì sẽ ổn.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn sắc trời bên ngoài, truyền lệnh bãi giá tới Thừa Triêu cung.

Tới Thừa Triêu cung, Hạ Hà và Tiền Thông vẫn đang canh giữ ở cửa tẩm điện: "Tham kiến bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan đâu?"

Tiền Thông: "Hồi bệ hạ, chủ tử đã ngủ."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sớm như vậy?"

Tiền Thông trả lời thẳng: "Từ khi bệ hạ hạ chỉ khóa cung, chủ tử liền nhốt mình trong thư phòng, chiều nay mới ra, ăn cơm liền ngủ." Lời Tiền Thông toát ra chút ủy khuất, sao Nam Cung Tĩnh Nữ có thể không hiểu?

Nàng đứng lặng ở trước cửa một lúc lâu, nói: "Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm vào xem."

Tiền Thông trộm liếc nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ một cái, bị Hạ Hà lôi đi.

Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào tẩm điện, mệnh lệnh cung tì nhĩ phòng cũng lui ra. Nàng lần mò trong bóng đêm đi tới mép giường Tề Nhan, Tề Nhan ngủ thật sự trầm, Nam Cung Tĩnh Nữ cứ an tĩnh ngồi bên chân Tề Nhan và nhìn nàng như vậy.

Trong tẩm điện vẫn chưa thắp đèn, Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ có thể mơ hồ thấy rõ hình dáng. Mãi đến khi trong điện hoàn toàn tối đen, Nam Cung Tĩnh Nữ mới đứng dậy rời đi.

Thu Cúc đỡ Nam Cung Tĩnh Nữ, Trần Truyện Tự cầm đèn đi ở bên cạnh, phía sau là hai mươi bốn cung tì và nội thị đi sau loan giá mênh mông cuồn cuộn của đế vương tới trước cửa Thừa Triêu cung. Thị vệ trông cửa cầm binh khí, quỳ xuống đất: "Cung tiễn bệ hạ!"

Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng lại, phân phó: "Ngay trong ngày hôm nay, giải trừ lệnh cấm ở Thừa Triêu cung."

Thị vệ: "Vâng!"

Hôm sau, Nam Cung Tĩnh Nữ đi thăm Nam Cung Xu Nữ. Tuy Nhị tỷ đang ngủ say, nhưng sắc mặt của nàng tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, chắc chắn không bao lâu sẽ tỉnh lại.

Mấy ngày nay Nam Cung Tố Nữ vô cùng mệt mỏi, nàng nói: "Cuối cùng Nhị muội đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, bản cung cũng có thể hồi phủ tĩnh dưỡng mấy ngày. Ta đã thương lượng với Võ ca, ngày tám tháng sau là ngày lành thích hợp lên đường, hôm đó ta sẽ khởi hành quay về U Châu. Quỳnh Hoa trưởng công chúa phủ sẽ để lại cho Phúc nhi ở, mong bệ hạ chiếu cố một chút."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Xin Đại tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc Phúc nhi thật tốt."

Nam Cung Tố Nữ: "Giao hài tử cho người thì ta yên tâm."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ..."

Nam Cung Tố Nữ: "Làm sao vậy?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Có một việc ta muốn thương lượng với ngươi một chút. Nếu Nhị tỷ đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, thì có thể thả Tiểu Điệp ra được không? Dẫu sao nàng cũng là người Nhị tỷ yêu, chúng ta..."

Nam Cung Tố Nữ: "Ta biết thế nào người cũng sẽ cầu tình cho ả lòng lang dạ sói kia!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ..."

Nam Cung Tố Nữ thở dài: "Thôi, bệ hạ làm chủ đi. Thế nhưng...chờ Nhị muội tỉnh, người cần phải hỏi rõ ràng, nếu Nhị muội nản lòng thoái chí không muốn tiếp tục ở bên cạnh nàng ta, vậy thì..."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ yên tâm, nếu như vậy thì ta sẽ an trí Tiểu Điệp một cách thích đáng."

- --

Sau khi thống nhất ý kiến, hai tỷ muội ăn ý chuyển đề tài, bắt đầu nói đến những chuyện thú vị lúc nhỏ. Đang trò chuyện, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của Trần Truyện Tự.

Trần Truyện Tự: "Khởi tấu bệ hạ, trong cung báo rằng Thượng thư Hộ bộ có chuyện quan trọng cầu kiến, hiện đang chờ ở Ngự Thư Phòng."

Nam Cung Tố Nữ: "Người đi về trước đi, Nhị muội có tin gì thì bản cung sẽ phái người tiến cung báo ngay."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đi về trước, đến ngày tám ta sẽ tới tiễn Đại tỷ."

Nam Cung Tố Nữ lại lắc đầu: "Bản cung nhận tâm ý của bệ hạ, chỉ là hiện giờ bệ hạ long thể kim an, không tiện ra kinh. Giờ còn đang trong lúc quốc tang, không cần tổ chức yến hội gì, tự chúng ta rời đi là được, không nhọc lòng bệ hạ."

Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không nỡ, lòng Nam Cung Tố Nữ mềm nhũn, nàng dịu dàng nói: "Tỷ muội chúng ta chỉ tạm xa nhau mà thôi, chờ thêm mấy năm khi Hữu hà lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn nàng vào kinh ở một hai năm."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ dừng bước, ta đi trước đây."

- --

Nam Cung Tĩnh Nữ quay về Ngự Thư Phòng thì trông thấy Thượng thư Hộ bộ đi đi lại lại ở sảnh ngoài. Trông thấy Nam Cung Tĩnh Nữ trở về, hắn vui mừng nghênh đón, quỳ xuống đất nói: "Tham kiến bệ hạ, lão thần có chuyện vui muốn tâu với bệ hạ!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ồ? Vào đi rồi nói."

Hai người vào Ngự Thư Phòng, Thượng thư Hộ bộ vội vàng bẩm báo: "Bệ hạ, đại hỉ! Sáng sớm hôm nay có quan viên Hộ bộ tới báo, hoàng bảng bệ hạ dán hôm trước đã được bóc!"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ồ, thật đúng là chuyện tốt, đối phương người ở nơi nào? Quên góp bao nhiêu?"

Thượng thư Hộ bộ: "Người này họ Cốc, tên Phong, tự Xuân Thụ. Nghe nói là chủ nhân của Tứ Phương tiền trang, nhận quyên góp bốn trăm vạn lượng bạc!"

Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày: "Lời này là thật?"

Thượng thư Hộ bộ: "Chắc chắn không sai! Khoản cứu tế lần này, triều đình đã có chỗ dựa rồi! Không ngờ mọi việc tiến hành thuận lợi đến như vậy."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cốc Xuân Thụ...tên này dường như trẫm đã nghe qua ở đâu đó rồi. Số bạc này đến từ đâu? Lai lịch có bất chính hay không?"

Thượng thư Hộ bộ cười, trả lời: "Bạc chắc chắn là quang minh chính đại, chỉ là người này lại có chút vấn đề."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói một chút xem."

Thượng thư Hộ bộ: "Người này vốn là Tiến sĩ năm Cảnh Gia thứ tám, bởi vì có thứ hạng thấp trong kỳ thi đình, với lại lúc đó triều đình không còn chỗ trống nên sau này hắn đến phủ Nam Cung Uy làm phụ tá. Nghe nói lúc ấy ở trong phủ, hắn rất được coi trọng, nhưng sau này...vụ án vu cổ xảy ra, Cốc Xuân Thụ bị liên lụy, bị bắt xăm chữ lên mặt và tới Lạc Bắc làm lao dịch. Tộc nhân của hắn hoặc nhiều hoặc ít đều bị liên lụy, cao đường lớn tuổi của hắn cũng chết trên đường lưu đày. Sau khi tới Lạc Bắc, Cốc Xuân Thụ sinh bệnh sốt rét, bị binh lính vứt đến hố chôn thây chờ chết, nhưng may mà mạng hắn chưa tận. Trong lúc đói khát, không biết hắn đã ăn trúng cây thuốc gì mà bỗng hết bệnh. Sau đó, hắn trốn khỏi Lạc Bắc, trở lại phía nam bắt đầu làm thương nhân, sau mấy năm kinh doanh, cửa hàng của Tứ Phương tiền trang dần trải rộng ở khắp nơi..."

Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng tỉnh ngộ, Cốc Xuân Thụ...thì ra là hắn! Nàng còn từng gặp hắn hai lần, một lần là vào hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu năm Cảnh Gia thứ chín, lần khác là khi nàng cải trang cùng Tề Nhan gặp hắn ở tháp Trạng Nguyên.

Đột nhiên, trực giác Nam Cung Tĩnh Nữ mách bảo chuyện này rất kỳ lạ, nàng cảm thấy người "khâm phạm" biến mất nhiều năm đột nhiên nhảy ra này cũng không có đơn giản như vậy.

Thượng thư Hộ bộ: "Lần này Cốc Xuân Thụ dâng số tiền lớn cho triều đình chỉ vì có một yêu cầu. Hắn hy vọng triều đình có thể cho hắn thoát khỏi thân phận khâm phạm, sửa lại án cho song thân, cho hắn về nhà tu sửa từ đường."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không phải sau khi đăng cơ, trẫm đã hạ chỉ đại xá thiên hạ rồi sao?"

Thượng thư Hộ bộ: "Tội vu cổ và khi quân mưu phản không nằm trong phạm vi đặc xá."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Thì ra là thế."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hắn chỉ có yêu cầu như vậy?"

Thượng thư Hộ bộ: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tứ Phương tiền trang này...chi tiết như thế nào?"

Thượng thư Hộ bộ: "Trước khi tới, thần đã sai người điều tra hồ sơ, tình huống đúng như những gì Cốc Xuân Thụ nói. Lúc trước, không có ai biết đến tên Tứ Phương tiền trang, đại khái là vào năm Cảnh Gia thứ mười lăm, bọn họ đột nhiên phát triển. Ngoại trừ tiền trang, dưới trướng Tứ Phương tiền trang còn có rất nhiều sản nghiệp như tiêu cục, trà lâu, khách điếm, tiệm vải, thư phòng, tiệm lương thực, hiệu cầm đồ. Số tiền thuế mỗi năm bọn họ nộp cho triều đình đều được ghi lại trong hồ sơ, thần tính ra được, bốn trăm vạn lượng này đại khái là nửa gia tài của Cốc Phong."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu như thế, trẫm sẽ hạ chỉ đồng ý với thỉnh cầu của hắn, ngoài ra còn ngự tứ cho hắn một tấm biển, chấp thuận hắn treo ở trong từ đường. Bên cạnh đó, miễn Tứ Phương tiền trang tiền thuế một năm. Ngươi lập tức phân chia bốn trăm vạn lượng này theo kế hoạch trước đó, phải kịp thời đưa khoản cứu tế đến nơi gặp tai nạn, phải ghi chú sổ sách kỹ càng một chút, đồng thời sao chép một phần đưa cho Cốc Phong, còn lại..."

Thượng thư Hộ bộ: "Bệ hạ, Cốc Xuân Thụ nói, dù bốn trăm vạn lượng này có dư thì cũng không cần trả về."

Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, trong lòng càng lúc càng hoang mang.

Không phải bốn mươi lượng, cũng không phải bốn trăm lượng, khoản tiền còn lại sau khi cứu tế có thể hơn một trăm vạn lượng. Nhiều tiền như vậy, thực sự có người có thể cười cho qua chuyện sao?

Nam Cung Tĩnh Nữ không tin...

Chạng vạng, Nam Cung Tĩnh Nữ đi đến Thừa Triêu cung, được cho biết là Tề Nhan còn ở thư phòng. Nam Cung Tĩnh Nữ vốn định đi tìm Tề Nhan, nhưng suy nghĩ thế nào nàng lại đi vào chính điện: "Thu Cúc, đi mời Duyên Quân lại đây."

Thu Cúc: "Vâng."

Một lát sau, Tề Nhan tới.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngồi đi."

Tề Nhan: "Tạ bệ hạ."

Nam Cung Tĩnh Nữ quan sát Tề Nhan, tuy đối phương hơi gầy, nhưng tinh thần thì không tồi. Các cung nhân thức thời lui ra ngoài, Nam Cung Tĩnh Nữ nói: "Chuyện khóa cung..."

Tề Nhan cười nói: "Khóa cũng tốt, không có người đến thỉnh an, hiếm khi được thanh tĩnh."

Nam Cung Tĩnh Nữ cho rằng Tề Nhan còn đang giận dỗi nên dịu dàng dỗ dành: "Nếu cảm thấy phiền thì ta miễn lệ thỉnh an của nội đình là được, luôn khóa cung thì sao mà được?"

Tề Nhan: "Bệ hạ làm chủ là được."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi...còn đang giận sao?"

Tề Nhan lắc đầu: "Thần không giận."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tề Nhan...ngươi và ta không cần như thế."

Tề Nhan: "Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, thần thật sự không có tức giận."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao ta lại nghe nói, ngươi nhốt mình trong thư phòng ba ngày ba đêm không chịu ra ngoài?"

Tề Nhan: "Thần đang viết vài thứ, nhất thời quên mất thời gian."

Nam Cung Tĩnh Nữ tò mò hỏi: "Viết cái gì vậy?"

Tề Nhan: "Đến lúc đó bệ hạ sẽ biết."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ra vẻ thần bí."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đúng rồi, ta có hai chuyện vui muốn nói cho ngươi."

Tề Nhan: "Ừm."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngự y nói Nhị tỷ đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao. Ta đã hạ chỉ đưa Tiểu Điệp về Chước Hoa công chúa phủ."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chằm chằm Tề Nhan, đợi Tề Nhan trả lời.

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không có nói cho Tề Nhan biết Chước Hoa công chúa phủ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nhắc đến đề tài này đồng nghĩa là nói cho Tề Nhan rằng, nàng đã biết chuyện đối phương đến thiên lao Đại Lý tự thăm Tiểu Điệp. Nam Cung Tĩnh Nữ muốn nghe xem Tề Nhan sẽ trả lời như thế nào.

Tề Nhan đối diện với Nam Cung Tĩnh Nữ, ánh mắt thản nhiên: "Chuyện này thần đã nghe Tiểu Điệp nói."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sao ngươi biết Tiểu Điệp bị nhốt lại?" Nam Cung Tĩnh Nữ đã hỏi Trần Truyện Tự và Thu Cúc, bọn họ đều không có nói cho Tề Nhan.

Nam Cung Tĩnh Nữ biết, nếu Tề Nhan thật sự muốn nghe tin thì cũng không giấu được. Chỉ là, cuối con đường này đến tột cùng là cái gì?

Hôm nay đột nhiên có người dâng lên bốn trăm vạn lượng, trước đó nàng mới vừa nói vấn đề này cho Tề Nhan, không đến mấy ngày đã được giải quyết...

Chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp, cũng có lẽ là sau lưng cất giấu thứ gì đó mà nàng không biết.

Tuy nàng chưa bao giờ nghe Tề Nhan đặc biệt nhắc tới Cốc Phong, thoạt nhìn hai người cũng không thân thiết, nhưng thiên hạ này lớn như vậy, vì sao người quyên góp bạc cố tình là người quen của Tề Nhan?

Nam Cung Tĩnh Nữ đã xem qua hồ sơ, lúc Tứ Phương tiền trang hưng thịnh đúng là vào mấy năm Tề Nhan bị nàng "sung quân" đến Tấn Châu. Tề Nhan hồi kinh không bao lâu thì sản nghiệp của Tứ Phương tiền trang cũng dần dần chuyển đến kinh thành!

Tất cả những chuyện này, chẳng lẽ là trùng hợp sao?

Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không để ý chuyện Tề Nhan có tài sản riêng, chỉ cần Tề Nhan mở miệng thì đồ vật trong kho của đế vương mặc cho quân sử dụng.

Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ muốn biết một việc: Đến tột cùng Tề Nhan đã vì nàng trả giá bao nhiêu, còn có bao nhiêu chuyện mà nàng không nhìn thấy?

Tề Nhan: "Bệ hạ đêm khuya mới hồi cung nên thần đoán có lẽ Chước Hoa công chúa phủ đã xảy ra chuyện. Hôm ấy dùng ngọ thiện, thần vốn muốn hỏi bệ hạ nhưng bệ hạ lại chuyển đề tài, thần liền phỏng đoán việc này có liên quan tới Tiểu Điệp. Bởi vì thần thật sự không thể nghĩ ra, ngoại trừ Tiểu Điệp, bệ hạ còn có chuyện gì không muốn để thần biết. Vì thế thần lệnh nội thị đến thiên lao Hình bộ và Đại Lý tự hỏi thăm, về chuyện của Nhị tỷ, là Tiểu Điệp nói cho thần."

Nam Cung Tĩnh Nữ nửa tin nửa ngờ, nhưng Tề Nhan giải thích như vậy cũng có lý, người này vốn thông minh tuyệt đỉnh.

Nam Cung Tĩnh Nữ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Tin tốt thứ hai là, hôm nay có người bóc hoàng bảng..."

Tề Nhan: "Quyên góp bao nhiêu?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi đoán xem?"

Tề Nhan: "Nếu nhanh như vậy, hẳn là thương nhân gần kinh thành... Kinh kỳ giàu có và đông đúc, thần đoán là...mười vạn lượng?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bốn trăm vạn lượng!"

Tề Nhan có chút ngoài ý muốn, biểu tình rất nhỏ này tất nhiên bị Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấu. Thần sắc Tề Nhan không giống làm bộ, chẳng lẽ là...nàng nghĩ sai rồi?

Tề Nhan chỉ không ngờ Cốc Phong nghĩ thông suốt nhanh như vậy, mà phản ứng như thế ngược lại đánh bậy đánh bạ giúp Tề Nhan.

Tề Nhan: "Nhiều như vậy sao? Là ai?"

Nam Cung Tĩnh Nữ bớt hứng thú: "Người này ngươi cũng quen biết đấy."

Tề Nhan cười nói: "Thần không nhớ mình còn có bằng hữu nhiều tiền như vậy."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cốc Phong, Cốc Xuân Thụ, ngươi còn nhớ không?"

Tề Nhan cau mày suy nghĩ một lúc lâu, trả lời: "Thần nhớ hắn chỉ là một thư sinh...từ khi nào giàu có như vậy?"

Nam Cung Tĩnh Nữ kể chuyện của Cốc Phong cho Tề Nhan nghe, Tề Nhan cảm thán: "Thật không ngờ, lần này Xuân Thụ huynh xem như...mất cái này được cái khác, mất công này được công kia. Hắn có tâm như vậy, bệ hạ có đồng ý với thỉnh cầu của hắn không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đã đồng ý, còn viết tấm biển cho hắn treo trong từ đường, miễn Tứ Phương tiền trang tiền thuế một năm, cũng truyền chuyện này tới các châu phủ."

Tề Nhan: "Lý nên như thế."

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, nhẹ giọng nói: "Từ khi đăng cơ tới nay, mỗi ngày ta phải phê duyệt ít nhất mấy chục phong tấu chương, ngồi vào vị trí này mới biết làm đế vương gian khổ như thế nào. Phụ hoàng trải qua hai mươi năm như một, không biết người có bao nhiêu vất vả?"

Tề Nhan không nói, Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc một lát và bảo: "Duyên Quân."

Tề Nhan: "Hả?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chờ đến khi ta truyền ngôi cho Thái Tử, chúng ta rời khỏi hoàng cung, đi đến nơi khác có được không? Đi đến nơi ngươi thích, chúng ta sẽ xây một tòa phủ đệ rồi ở đó mấy năm."

Lòng Tề Nhan vô cùng chua xót, nàng là nữ tử, sao có thể khiến Nam Cung Tĩnh Nữ sinh hài tử?

Nhưng nàng vẫn cười đáp: "Chỉ sợ tới lúc ấy, thần và bệ hạ đều đã già đến mức đi không nổi, phải lệnh người dùng cỗ kiệu nâng đi du sơn ngoạn thủy."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sẽ không! Ta đã quyết định chờ đến khi ta bốn mươi tuổi, ta sẽ truyền ngôi cho Thái Tử!" Nam Cung Tĩnh Nữ xích đến gần Tề Nhan, thấp giọng nói: "Làm hoàng đế thật sự là quá mệt mỏi, ta không muốn chết trên ngôi vị hoàng đế đâu." Nói rồi nàng nhanh chóng thè lưỡi, toát ra vẻ nghịch ngợm mà đã lâu chưa xuất hiện.

Tuy chỉ lướt qua giây lát, nhưng lại khiến Tề Nhan thất thần.

Tề Nhan: "Bốn...bốn mươi tuổi? Có phải là hơi sớm không? Ba năm nữa mới hết quốc tang, đến lúc đó dù có thì...Thái Tử cũng chỉ là hài tử mười mấy tuổi kia mà."lose

Gương mặt Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ ửng, nàng giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan: "Cái gì mà 'dù có' chứ?"

Tề Nhan có chút quẫn bách, nàng ậm ừ nói: "Thần...ý thần là, có phải là quá sớm hay không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ gục đầu xuống, véo lấy mu bàn tay của mình, thấp giọng trả lời, nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy: "Không còn sớm, ta mười ba tuổi đã thành thân với ngươi, nam tử...hẳn là nên lập nghiệp sớm một chút. Mười một mười hai tuổi cũng được, cùng lắm thì...chọn một ít hiền thần phụ tá là được. Dẫu sao...làm hoàng đế mệt mỏi quá, ta không muốn tại vị lâu như vậy."

Tề Nhan như ngừng thở, nàng bắt lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, hé miệng thở dốc, lời nói như nghẹn ở yết hầu.

Trong nháy mắt, Tề Nhan suýt chút nữa thẳng thắn thân phận của mình! Lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tề Nhan nghĩ tới Tiểu Điệp, nàng không thể xúc động trước khi Tiểu Điệp chưa rời khỏi kinh thành!

Gương mặt Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn đỏ bừng, nàng rút tay ra: "Ta...sắc trời không còn sớm, ta đi về trước, ngươi, nghỉ ngơi sớm một chút!"

Ban đêm, Tề Nhan nằm ở trên giường, trong đầu đều là lời nói của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chờ đến khi ta truyền ngôi cho Thái Tử, chúng ta rời khỏi hoàng cung, đi đến nơi khác có được không? Đi đến nơi ngươi thích, chúng ta sẽ xây một tòa phủ đệ rồi ở đó mấy năm."

- --

"Không còn sớm, ta mười ba tuổi đã thành thân với ngươi..."

Khi Nam Cung Tĩnh Nữ nói những lời này, đôi mắt nàng ấy sáng ngời, tràn ngập khát khao và ngóng trông.

Nhưng mà...

Tề Nhan xoay người, hai chân cuộn tròn, nàng vòng tay ôm lấy chính mình, nước mắt chảy ra.

Điện hạ, ta...nhất định phải làm ngươi thất vọng rồi.

Hai nữ tử sẽ không thể có Thái Tử. Có lẽ...ta cũng không có cách nào ở bên cạnh ngươi lâu như vậy. Ngươi có thể tiếp thu chuyện mình bị một kẻ lừa gạt nhiều năm sao? Ngươi có thể tha thứ cho những chuyện mấy năm nay ta đã làm sao?

Giữa ngươi và ta, chỉ có quá khứ và hiện tại, chứ không có tương lai...

Tề Nhan cầm chăn phủ qua đầu, nàng cố gắng kiềm chế lại nhưng tiếng khóc nức nở vẫn truyền ra khỏi chăn gấm.

Sự khổ sở này, Tề Nhan chỉ có thể nỗ lực gặm nhấm, một mình gánh vác. Rốt cuộc tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là nàng từng bước thực hiện.

Chỉ là...trong đoạn tình cảm này, Nam Cung Tĩnh Nữ vô tội, những gì nàng thiếu nàng ấy, đời này kiếp này đều không thể trả hết.

Chờ đến ngày thân phận bị bại lộ, dù Nam Cung Tĩnh Nữ có xử trí nàng như thế nào đi chăng nữa, nàng đều sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận.

- --

Sau khi vượt qua thời kỳ nguy hiểm, Nam Cung Xu Nữ đã ngủ suốt hai ngày hai đêm. Khoảng thời gian này Tiểu Điệp vẫn luôn canh giữ ở mép giường, một tấc cũng không rời.

Ban đầu Bách Hợp còn có địch ý với Tiểu Điệp, nhưng thấy hai ngày qua Tiểu Điệp không ăn không uống gì, cả người tiều tụy, oán khí trong lòng nàng đã tiêu tan không ít.

Bách Hợp đã khuyên Tiểu Điệp vài lần, nhưng Tiểu Điệp không bao giờ trả lời. Nàng còn chưa cởi bỏ nút thắt trong lòng, ngoại trừ sự tồn tại đặc biệt là Nam Cung Xu Nữ ra, Tiểu Điệp không muốn nói chuyện với bất cứ người Vị Quốc nào.

Sau giờ ngọ, Nam Cung Xu Nữ ưm một tiếng, từ từ tỉnh dậy.

Tiểu Điệp kinh ngạc, nàng nhìn Nam Cung Xu Nữ chậm rãi mở to mắt, nhìn nàng ấy nhăn lại mi...

Nam Cung Xu Nữ ngơ ngác một lúc mới nhớ chuyện gì đã xảy ra, nàng khàn giọng gọi một tiếng: "Tiểu Điệp."

Khóe miệng Tiểu Điệp giật giật, nước mắt tràn ra hốc mắt.

Nam Cung Xu Nữ: "Nước..."

Tiểu Điệp đứng dậy rót một chén nước cho Nam Cung Xu Nữ, khi trở lại mép giường thì mới phát hiện chuyện khó. Nam Cung Xu Nữ bị thương ở bụng, ngự y đã ngàn vạn lần dặn dò là phải nằm thẳng tĩnh dưỡng, không được dùng lực.

Nhưng mà...nếu nằm, nước chưa kịp vào miệng Nam Cung Xu Nữ thì đã đổ hơn phân nửa.

Tiểu Điệp không muốn kêu Bách Hợp tới, nên đành tự mình đi lấy muỗng, nàng vừa mới đứng dậy đã bị Nam Cung Xu Nữ giữ chặt góc áo: "Đừng đi."

Tiểu Điệp ngồi xuống, dỗ dành: "Ta đi lấy thìa."

Nam Cung Xu Nữ liếm môi để giải khát: "Để Bách Hợp làm đi."

Tiểu Điệp: "...Ta không muốn."

Nam Cung Xu Nữ nhìn chằm chằm chén nước trong tay Tiểu Điệp: "Vậy ngươi đút cho ta..."

Tiểu Điệp: "Không có muỗng thì sao mà đút?"

Nam Cung Xu Nữ chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Dùng miệng."

- --

Đầu óc Tiểu Điệp trở nên choáng váng, rõ ràng là đút nước, cớ sao đổi thành dùng miệng rồi?

Mấy tháng qua Tiểu Điệp nhốt mình lại, trong lòng nàng cũng rất nhớ Nam Cung Xu Nữ. Sau khi chuyện này xảy ra, khúc mắc trong lòng tan đi không ít, Nam Cung Xu Nữ vừa dẫn đường thì Tiểu Điệp đã khó kiềm chế.

Tiểu Điệp thật cẩn thận cúi người xuống, lo lắng đụng tới Nam Cung Xu Nữ, nhưng đối phương lại càng ngày càng "quá mức", ban đầu chỉ là túm góc áo, đến lúc sau lại nâng một cánh tay ôm lấy cổ Tiểu Điệp, đè xuống không cho nàng rời đi.

Hơi thở Tiểu Điệp có chút gấp gáp, nàng cũng vô cùng yêu thích. Nam Cung Xu Nữ muốn như thế nào thì nàng cũng chiều theo thế ấy.

Hai người hôn đến mức hồn nhiên quên mình, căn bản không có nghe được tiếng gõ cửa.

Bách Hợp đã quen với chuyện Tiểu Điệp cô nương không để ý tới bất cứ ai, vì thế nàng bưng khay đẩy cửa đi vào. Thế nhưng, nàng lại nhìn thấy Tiểu Điệp "đè" trên người điện hạ nhà mình. Bách Hợp sợ tới mức hồn phi phách tán, cho rằng Tiểu Điệp còn muốn hành hung, nàng buông khay chạy qua, kéo Tiểu Điệp ra và quát lớn: "Ngươi làm cái gì?!"

Khi bị kéo ra, Tiểu Điệp còn nhắm mắt lại, mà bờ môi vốn tái nhợt của Nam Cung Xu Nữ đều trở nên đỏ tươi ướt át...

Nam Cung Xu Nữ: "Bách Hợp."

Bách Hợp trợn tròn mắt, kinh hỉ nói: "Điện hạ? Điện hạ, người tỉnh rồi?!"

Nam Cung Xu Nữ: "Ừ."

Bách Hợp nhìn chủ tử nhà mình, lại nhìn Tiểu Điệp đang quay lưng ở bên cạnh, nhớ lại động tác lúc nãy của hai người, nàng sợ đến mức ngây người...

Bách Hợp: "Nô tỳ...nô tỳ đi mời ngự y!"

Nói xong, nàng chạy trốn như bay.

Nam Cung Xu Nữ mỉm cười ngọt ngào, dịu dàng gọi: "Tiểu Điệp?"

Tiểu Điệp đỏ mặt ngồi xuống mép giường, lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ?"

Nam Cung Xu Nữ: "Bách Hợp là cận hầu bên cạnh ta, sớm muộn gì đều sẽ biết. Huống hồ, từ trước đến nay ta chưa từng muốn che giấu chuyện của chúng ta. Hiện giờ ta là quả phụ, thích ở bên cạnh ai thì cứ ở bên cạnh người đó."

Tiểu Điệp cảm động, trả lời: "...Nữ tử và nữ tử, ngươi không sợ sao?"

Nam Cung Xu Nữ kéo lấy tay Tiểu Điệp, vuốt ve ngón tay Tiểu Điệp và đáp: "Ta không sợ gì cả, chỉ sợ ngươi không để ý tới ta."

Mũi Tiểu Điệp đau xót: "Ta..."

Nam Cung Xu Nữ: "Ta còn khát."

Tiểu Điệp: "Ta đi rót nước cho ngươi!"

Trên khay vừa lúc có một cái thìa, Tiểu Điệp thuận tay cầm lấy, Nam Cung Xu Nữ thấy vậy thì nói: "Ta còn muốn ngươi đút ta, không cần thìa!"

Tiểu Điệp đỏ mặt, ngoan ngoãn ngậm một ngụm nước, cúi người xuống...

Hai mắt Nam Cung Xu Nữ cong cong, ngay khi suối ngọt vào miệng, Nam Cung Xu Nữ mỹ mãn hừ một tiếng. Nàng giơ tay ôm lấy cổ Tiểu Điệp, lại một lần nữa hồn nhiên quên mình, khó phân khó xa...

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.