Tứ Cửu tức giận đến nỗi thở hổn hển, hắn giơ cao thánh chỉ, lạnh giọng quát: “Thây cốt tiên hoàng chưa lạnh mà đám lão thần các ngươi đã dám ngang nhiên kháng chỉ rồi sao?”
Đoàn người im lặng được một lúc, nhưng dường như Thượng thư Hộ bộ đã quyết tâm phải đối kháng đến cùng, hắn hô to: “Tướng quân phải là người đưa ra quyết định chính xác dù cho quyết định ấy có chống lại ý vua, trong lúc bất thường thì càng phải dùng thủ đoạn phi thường. Ta tin bệ hạ sẽ thông cảm cho hành động trung thành của những lão thần chúng ta, hơn nữa chúng ta đâu phải là kháng chỉ không tôn, chẳng qua là thay đổi trình tự mà thôi!”
Tứ Cửu: “Ngươi...”
Thượng thư Hộ bộ: “Dựa theo luật lệ của triều đại này, hoạn quan không được tham gia vào chính sự, bản quan niệm tình ngươi phụng dưỡng bệ hạ nhiều năm nên bỏ qua cho ngươi lần này. Mau chóng dẫn chúng ta đi lấy di chiếu của tiên hoàng, xác định xem ai sẽ trở thành tân quân!”
Tứ Cửu tức giận đến mức cả người phát run, hắn hầu hạ Nam Cung Nhượng gần năm mươi năm nhưng còn chưa có ai dám nói với hắn như vậy. Tứ Cửu nhìn những người đang đứng trong sân, thấy không ít đại thần đều tán đồng, lòng hắn vô cùng bi ai.
Thì ra, mấy năm nay hắn cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, ngày thường những người này thấy hắn đều bắt chuyện “công công à, công công ơi”, nhưng tiên hoàng vừa mới rời đi thì hắn đã không trấn áp được bọn họ.
Tứ Cửu không sợ mất mặt, chỉ là hắn cảm thấy mình đã phụ lòng chủ tử phó thác trước khi lâm chung. Tứ Cửu đẩy Trần Truyện Tự ra, hắn bước tập tễnh lên chính giữa bậc thang rồi dang hai tay: “Các ngươi đây là đang ép cung! Di chỉ của tiên hoàng quan trọng đến cỡ nào, các ngươi thế mà cũng dám ngoảnh mặt làm ngơ! Các ngươi là lũ ngụy quân tử mở miệng ra là trung quân! Dám ngang nhiên kháng chỉ ở trước linh cữu của tiên hoàng, ta nói cho các ngươi biết, chỉ có một mình tạp gia biết di chiếu nằm ở đâu, bức tử tạp gia...các ngươi ai cũng đừng hòng tìm được nó!” Giọng nói của Tứ Cửu run run, lại có chút chói tai không phân biệt được là nam hay là nữ, làm cho người nghe cảm thấy sợ hãi.
Người bên phe Nam Cung Đạt kinh sợ trước hành động của Tứ Cửu, bọn họ hai mặt nhìn nhau, tiến thoái lưỡng nan, mà Thượng thư Hộ bộ đứng ở đằng trước càng là đứng mũi chịu sào.
Hai tay Tứ Cửu vô lực rũ xuống, Trần Truyện Tự lại lần nữa tiến lên đỡ hắn: “Nghĩa phụ, xin người bảo trọng thân thể.”
Tứ Cửu vỗ ngực hít thở mấy hơi, ngón tay hắn run run chỉ vào vài vị đại thần ở hàng phía trước: “Các ngươi...các ngươi dám bức vua thoái vị, dao động xã tắc. Ngôn quan, ngôn quan và Ngự sử đâu! Mau, mau, mau ghi lại từng tên một cho tạp gia, còn phải mệnh Nội đình ty làm mấy tấm sắt dựng trong đế lăng của bệ hạ, đồng thời treo lên cửa thành cho ta! Phải mời tiên hoàng nhìn đám tội nhân thiên cổ này bị mỡ heo che tâm thế nào mà dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này!”
Tứ Cửu càng nói càng kích động, hắn đột nhiên dùng sức hít một hơi, từ cổ họng phát ra một tiếng “hừ”, kèm theo đó là tiếng ho khan kịch liệt và nôn khan.
Trần Truyện Tự vội vàng vuốt lưng cho Tứ Cửu, mà trong đại điện tất cả hoàng tử và hoàng tôn đều nghe được.
Người trẻ tuổi không kìm được sự tò mò, bèn quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Mà sáu vị hoàng tộc trực hệ, gồm ba vị hoàng tử và ba vị công chúa quỳ gối ở hàng đầu tiên giống như không nghe thấy, bọn họ vẫn quỳ gối trước linh cữu của Nam Cung Nhượng, yên lặng đốt tiền giấy.
Ngoài đại điện, Tứ Cửu và Trần Truyện Tự đứng chắn ở cửa, đối mặt với đám người đen nghìn nghịt. Vóc người Tứ Cửu lọm khọm, tóc cũng trắng phau.
Làn da già nua của hắn hằn đầy vết nhăn, sắc mặt khô vàng, môi thì phát tím, trông hắn như sắp gục xuống, xứng với câu đối phúng điếu trên tấm vải đen ngoài điện thì càng có vẻ đặc biệt bi tráng.
Là anh hùng xế bóng, là phong quang không còn nữa, cũng là...thói đời nóng lạnh.
Tứ Cửu vừa thở hổn hển vừa nhìn chằm chằm Thượng thư Hộ bộ, nói: “Tạp gia đã đi theo bệ hạ hơn nửa đời, còn không biết hoạn quan không được tham chính hay sao? Ha ha! Còn không phải là tru di cửu tộc thôi sao? Tạp gia mười mấy tuổi đã tự đoạn nghiệt căn, cô độc một thân một mình, chờ đến khi hoàn thành những gì tiên hoàng giao phó, tạp gia không cần các ngươi động thủ mà sẽ tự đâm mình một nhát! Lão nô dưới suối vàng còn muốn hầu hạ bệ hạ! Đến nỗi các ngươi... Ngươi, ngươi! Còn có ngươi nữa! Lão nô sẽ ở dưới địa cung chờ các ngươi, mấy năm hay mười mấy năm sau chúng ta sẽ đến luận bàn ở trước mặt bệ hạ!”
Lời Tứ Cửu nói có thuyết phục được phe của Nam Cung Đạt không thì vẫn chưa biết, nhưng có không ít triều thần đã bị sự trung thành của Tứ Cửu làm chấn động.
Không ít người trong sân mở miệng khuyên bảo: “Hà đại nhân, Tứ Cửu công công đã đi theo bệ hạ từ lâu, ngươi cần gì phải bức hắn?”
“Thiên hạ này là thiên hạ của bệ hạ, nếu bệ hạ để lại di chỉ thì chúng ta vâng theo là được. Trong một hai tháng này, chuyện triều chính còn có Hình đại nhân trù tính và Thượng thư lục bộ cùng xử lý, chẳng lẽ còn rối loạn hay sao?”
Thượng thư Hộ bộ: “Này...”
Công Dương Hòe đúng lúc lên tiếng: “Chư vị, hãy nghe bản quan nói một lời.”
Đám người đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe lên tiếng, bọn họ lập tức yên lặng.
Công Dương Hòe: “Hà đại nhân cũng có khổ tâm, nhưng chuyện này Lễ Bộ cần phải đứng ra nói một câu công bằng. Dựa theo lễ pháp: Bất cứ lúc nào chỗ nào, tình huống ra sao, người dám cãi lời thánh chỉ sẽ bị buộc tội mưu phản, tru di cửu tộc. Bản quan biết các vị đại nhân đều trung thành, nhưng mời chư vị đồng liêu thử nghĩ mà xem, nếu có tiền lệ hôm nay thì có phải các di chỉ khác cũng không cần vâng theo hay không? Chúng ta là cánh tay đắc lực của triều đình, nếu chúng ta gây ra nhiễu loạn thì sau này sao triều đình có thể thống trị địa phương được cơ chứ? Nếu hôm nay làm theo Hà đại nhân, vậy thì có phải những quan lại và các tướng quân ở địa phương cũng học theo hay không? Thiên hạ này...vẫn là thiên hạ Đại Vị chúng ta hay sao?”
Sắc mặt Thượng thư Hộ bộ tái như màu gan heo, một nội thị tổng quản đã khó đối phó rồi huống chi là có thêm một Thượng thư Lễ bộ Công Dương Hòe đồng cấp với hắn. Sau lưng Công Dương Hòe còn có Tông Chính tự phủ chống đỡ, hơn nữa...quan trọng nhất chính là: Công Dương Hòe rõ ràng là người bên phe Ngũ điện hạ, hà cớ gì hắn phải đột nhiên nhảy ra? Chẳng lẽ là điện hạ có tính toán khác?
Lúc này, Thượng thư Hộ bộ đã do dự.
Hình Kinh Phú vẫn chưa lên tiếng, Lục Trọng Hành thì đã nhận ra sự khác thường, hắn cũng đứng ra nói: “Ai dám kháng chỉ? Bản quan sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
Thái uý đã ra ngựa, võ quan vẫn luôn đứng xem kịch không ngừng hưởng ứng.
Mấy người bên phe Nam Cung Đạt một cây làm chẳng nên non, sắp kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đúng lúc này, một bóng người bí mật chạy ra ngoài, người này chính là tùy tùng bên cạnh Nam Cung Đạt. Sáng sớm Nam Cung Đạt đã đưa tín vật điều động Ngự Lâm quân cho hắn, cũng dặn dò hắn một khi tình thế không ổn thì lập tức đi điều người tới.
Dù thế cục giữa sân có ra sao, Nam Cung Đạt cũng muốn làm đến cùng.
Hơn nữa, Công Dương Hòe đột nhiên “làm phản” càng khiến Nam Cung Đạt thêm bất an, hắn thầm nghĩ: Hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng. Thừa dịp hôm nay mọi người tới đông đủ, hắn sẽ dứt khoát khống chế tất cả bọn họ!
Võ quan đến phúng viếng đều không mang theo bội kiếm, mặc dù lấy một chọi mười thì cũng không thể địch lại năm ngàn Ngự Lâm quân có binh khí trong tay!
Nam Cung Đạt tiếp tục rải tiền giấy vào chậu than, hắn cầm lấy cây gậy bên cạnh và cố hết sức đứng lên.
Tề Nhan cũng yên lặng đứng dậy, nàng đi tới bên cạnh Nam Cung Đạt, dìu hắn bước đi.
Nam Cung Đạt: “Đa tạ.”
Tề Nhan: “Điện hạ muốn đi đâu?”
Ba tỷ muội Nam Cung gia ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ có chút mất tự nhiên, bởi lẽ nàng không biết nên đối mặt với Tề Nhan thế nào.
Nam Cung Đạt: “Đi ngoài.”
Tề Nhan: “Thật đúng lúc, ta cũng muốn đi, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tề Nhan.
Ở Vị Quốc, đi ngoài là một chuyện cực kỳ riêng tư, cho dù có cùng giới tính thì cũng phải tránh. Huống chi, mỗi vị điện hạ đều có thùng chuyên dụng của riêng mình, còn có nội thị hoặc nha hoàn đặc biệt hầu hạ.
Nam Cung Đạt: “Muội phu nói gì vậy? Tuy bản cung chân cẳng không tiện, nhưng nhiều năm qua ta đã quen rồi, không cần người khác dìu.”
Tề Nhan: “Điện hạ cần gì phải mẫn cảm như thế, chỉ là cùng đường mà thôi.”
Sắc mặt Nam Cung Đạt có chút khó coi: “Vậy mời muội phu đi trước.”
Tề Nhan buông lỏng tay Nam Cung Đạt ra: “Ta đây cũng không đi.”
Nam Cung Đạt: “Ngươi...”
Tề Nhan nâng tay, tươi cười thân thiết: “Mời điện hạ.”
Quan tài của Nam Cung Nhượng nằm ở phía sau Tề Nhan, cờ trắng được treo ở giữa không trung, nụ cười của Tề Nhan lúc này không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn về phía Nam Cung Tố Nữ, chỉ thấy Nam Cung Tố Nữ cau mày. Nhìn thấy sự khác thường của Tề Nhan, tỷ muội các nàng đã suy đoán ra một khả năng, nhưng ai cũng không dám khẳng định.
Ở trong mắt hai người: Với người bên ngoài, Nam Cung Đạt đã nắm chắc thắng lợi, hắn thật sự không cần phải mưu phản. Hơn nữa, có nhiều văn võ bá quan và hoàng thân quốc thích như vậy, một khi thất bại thì hậu quả vô pháp vãn hồi, mà dù có thành công thì cũng sẽ bị bêu danh suốt thiên cổ.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy, tuy Ngũ ca đã thay đổi, nhưng hắn còn không đến mức không màng đến tình thủ túc, trong khi những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là người thân của hắn.
Nhưng Tề Nhan là người thích làm chuyện bé xé ra to sao? Đáp án chắc chắn là không.
Nam Cung Đạt tính thời gian, đại đội Ngự Lâm quân sắp tới rồi.
Vì thế hắn nhìn về phía Nam Cung Tĩnh Nữ, cả giận nói: “Tiểu muội, quản phò mã của ngươi đi! Nhiều năm đọc sách thánh hiền đổ đi đâu hết rồi? Đạo lý phi lễ chớ nhìn mà còn không hiểu sao?”
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, Nam Cung Đạt trách cứ Tề Nhan ở trước mặt mọi người khiến lòng nàng không thoải mái. Thượng Quan Phúc quỳ gối ở phía sau túm chặt lấy Tề Ngọc Tiêu, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Tề Ngọc Tiêu tức giận nhìn Thượng Quan Phúc ở bên cạnh: “Ngươi buông tay!”
Thượng Quan Phúc túm cánh tay Tề Ngọc Tiêu không chịu buông ra, hắn thấp giọng khuyên nhủ: “Chuyện của người lớn, chúng ta đừng nhúng tay!”
Tề Ngọc Tiêu: “Ngươi không buông có tin ta đánh cho ngươi sưng đầu hay không?”
Thượng Quan Phúc: “Đánh thì đánh, dù có ra sao đi nữa ta cũng không buông!”
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ đứng lên, đối diện với ánh mắt Tề Nhan, nàng nhìn thấy ánh mắt đối phương tràn đầy sự tin cậy, ánh mắt ấy khiến Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng áy náy.
Nàng tin Tề Nhan còn hơn là tin vào phán đoán và trực giác của mình!
Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi: “Ngũ ca, Tề Nhan cũng chỉ là có lòng tốt thôi, ngươi cứ đi cùng với Tề Nhan đi.”
Nam Cung Đạt giận dữ bật cười, liên tục nói ba từ “được“. Hắn vốn chỉ muốn diệt trừ hai tên đệ đệ cản đường, nếu ba tỷ muội phối hợp thì hắn sẽ không khó xử bọn họ, rốt cuộc thì hắn cũng không muốn bị người trong thiên hạ mắng chửi. Nhưng thấy Nam Cung Tĩnh Nữ không thức thời như thế, Nam Cung Đạt bỗng thay đổi chủ ý.
Tề Nhan chỉ là một quan văn tay trói gà không chặt, dù có đi theo thì cũng chỉ có thêm một vong hồn chết dưới đao mà thôi.
Nam Cung Đạt: “Được, vậy mời muội phu đi theo ta.”
Tề Nhan vui vẻ đồng ý, nàng dìu Nam Cung Đạt đi ra ngoài điện, xuyên qua sân và đi tới cửa.
Tề Nhan thoáng nghe được âm thanh xôn xao từ xa vọng đến, đây là tiếng binh khí va chạm với áo giáp.
Chỉ là âm thanh kia rất nhỏ, trong viện còn có tiếng khóc tang, nếu không chú ý lắng nghe thì rất khó nhận ra.
Nam Cung Đạt nghe được, Tề Nhan cũng nghe được nhưng nàng giả vờ như mình không nhận ra, tiếp tục dìu Nam Cung Đạt đi ra ngoài.
Năm ngàn Ngự Lâm quân đã bao vây toàn bộ Cam Tuyền cung. Năm trăm cung tiễn thủ và năm trăm bộ binh được tâm phúc của Nam Cung Đạt dẫn qua ba bức cung tường của Cam Tuyền cung để đi tới linh đường, bọn họ còn cách Tề Nhan và Nam Cung Đạt chưa đến năm trăm bước...
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.