Kính Vị Tình Thương

Chương 72: Chương 72: Thù cũ chưa dứt chớ nói gì đến thanh toán xong




Bữa tối, Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi một mình trên bàn ăn, chiếc ghế đối diện thì trống không.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ chợt sáng ngời, nàng nhìn về phía cửa nhưng ngay lập tức lại trở nên ảm đạm.

Thu Cúc hành lễ vạn phúc: “Hồi điện hạ, phò mã gia ngủ rất trầm, nô tỳ không dám quấy rầy. Có mời thêm một lần nữa không ạ?”

“Không cần.”

Nam Cung Tĩnh Nữ miễn cưỡng ăn một chút liền cảm giác lòng rất buồn phiền, nàng buông đũa xuống: “Bản cung no rồi.”

“Hôm nay điện hạ chưa từng dùng cơm, điện hạ dùng thêm một chút có được không?”

“Không ăn uống gì nữa, dọn xuống hết đi.”

“...Vâng.”

Ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Nghĩ đến chuyện Tề Nhan muốn rời đi, nàng vô cùng bực bội, nhưng đồng thời cũng không biết nên làm gì.

Nàng phát hiện Tề Nhan nhìn như ôn nhuận biết lễ, nhưng kỳ thật là người rất ngoan cố: Nàng không nhìn ra tâm tư của Tề Nhan, cũng không đoán ra sở thích của người nọ.

- --

Trongtriều đình, trời vừa mới tờ mờ sáng.

Canh bốn đêm qua, biên cảnh mang đến một phong cấp báo từ tám trăm dặm, là lá thư mà bình định Đại Nguyên soái Thượng Quan Võ tự tay viết.

Thượng Quan Võ nói: Hắn phụng chỉ suất lĩnh đại quân tróc nã thủ lĩnh phản quân Khất Nhan A Cổ Lạp, dẫn dắt mười vạn thiết kỵ ngày đêm đuổi theo về hướng bắc. Dù đã đuổi đến nơi cực hàn như Bắc Mạc, hắn cũng không phát hiện tung tích của phản tặc. Khí hậu Bắc Mạc ác liệt, cát lắng vạn dặm, đại quân khó có thể tiến lên.

Thượng Quan Võ còn nói, thức ăn và nước uống ở nơi đây cực kỳ khan hiếm. Hắn đoán rằng Khất Nhan A Cổ Lạp đã táng thân trong sa mạc, xin bệ hạ quyết định có tiếp tục truy kích hay không.

Nam Cung Nhượng mệnh Tứ Cửu đọc phong tấu này ở đại điện, để chư vị đại thần phát biểu ý kiến.

Triều thần chia làm hai phái, một bên cho rằng: Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, đợi đến khi gió xuân thổi lại sinh, sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Bên kia thì cho rằng: Tiện nô dị tộc đã bị quét sạch, dù cho Khất Nhan A Cổ Lạp còn sống thì cũng không đáng sợ, không đuổi theo cũng thế.

Trung thư lệnh Hình Kinh Phú nghiêm túc nghe triều thần hai phái trình bày, cầm ngọc hốt rồi đứng dậy: “Khởi tấu bệ hạ, thần có chuyện muốn nói.”

“Nói.”

“Thần cho rằng, đại nhân hai bên đều có đạo lý, chúng ta có thể dùng cả hai cách. Nhìn tấu của Trấn Bắc tướng quân thì có thể thấy: Bắc Mạc không thuận lợi để đại quân tiến lên, không bằng mệnh đại quân khải hoàn hồi triều, để lại một đội nhỏ mang đủ nguồn nước và lương khô, cởi giáp nặng thay quần áo nhẹ ra trận, tiếp tục điều tra tung tích phản tặc.”

Nam Cung Nhượng vuốt chòm râu: “Tiếp tục nói.”

“Thần cho rằng việc cấp bách triều đình cần làm hiện tại là làm thế nào an trí thích đáng năm mươi vạn bá tánh vô tội chết trong cuộc chiến Thanh Di. Tuy Thanh Châu, Di Châu thiên về hướng bắc, nhưng một tháng sau cũng sẽ dần ấm lên. Nếu không an trí thích đáng di thể của bá tánh thì rất có khả năng bùng nổ dịch bệnh. Lạc Bắc vừa lập, căn cơ bạc nhược, một khi bệnh dịch bùng nổ thì không có khả năng cứu chữa. Năm mươi vạn không phải là số lượng nhỏ, cũng không biết những bá tánh đó có còn gia quyến hay không? An ủi người nhà, lo liệu hậu sự cho bá tánh mới là mối lo hàng đầu của triều đình.”

Lời Hình Kinh Phú nói chạm đến tâm khảm người luôn luôn lấy nhân đức thống trị thiên hạ như Nam Cung Nhượng.

Tuy đã hạ lệnh chôn sống một trăm ba mươi vạn tiện nộ dị tộc để tạm thời xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng, nhưng trong thiên hạ này không biết có bao nhiêu đôi mắt đang quan tâm đến Lạc Bắc. Chỉ cần xử trí không tốt, dân tâm sẽ lập tức dao động.

Huống hồ còn có ngôn quan cầm bút đao nhìn chằm chằm sau lưng hắn. Lúc trước hắn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đều dựa vào việc khéo léo lợi dụng ngôn quan và sự ủng hộ của bá tánh.

Nam Cung Nhượng biết rõ sự lợi hại của ngôn quan và lòng dân, chế ngự được thì sẽ có thiên hạ, mất đi rồi cũng chỉ có thể vứt bỏ giang sơn.

“Ái khanh nói có lý, bá tánh trong thiên hạ đều là con dân của trẫm. Lạc Bắc xảy ra đại sự, lòng trẫm vô cùng đau đớn. Trẫm vốn định khởi giá đến Lạc Bắc tự mình lo liệu chuyện này, nhưng đáng tiếc trẫm lớn tuổi, mới từ Ung Châu trở về nên không còn sức, không thể đi xa...”

Có một người yên lặng bước ra từ hàng ngũ triều thần, quỳ ở giữa đại điện.

Nhị hoàng tử Nam Cung Uy bái lạy ba lần, cao giọng nói: “Khởi tấu phụ hoàng, nhi thần nguyện thay phụ hoàng đến Lạc Bắc, lo liệu hậu sự cho những bá tánh đã chịu khổ, khống chế tình hình bệnh dịch, trùng kiến thành trì.”

Nam Cung Vọng cười trộm, nói: Lão Nhị thật đúng là muốn trở mình đến điên rồi!

Diệu kế của Tề Nhan hoàn toàn đánh cho lão Nhị rơi vào vực sâu vạn trượng, mấy ngày nay lão Nhị liên tiếp nịnh nọt, nhưng phụ hoàng thậm chí còn chưa từng nhìn đến hắn.

Lần này giúp cho triều thần thấy phụ hoàng long nhan đại nộ, lão Nhị không phải là người được chọn làm Thái Tử. Cũng đã lâu rồi hắn không thấy ai nhắc đến việc sắc lập Thái Tử.

Cư nhiên đến Lạc Bắc đoạt công ở thời điểm mấu chốt như vậy? Ta thấy ngươi liều chết cũng không biết lượng sức?

Không nhắc đến chiến sự ở Lạc Bắc vừa định và bọn người dị tộc tàn bạo đang lẩn trốn ở khắp nơi, năm mươi vạn thi thể là cảnh tượng cỡ nào?

Gần đây thời tiết chuyển ấm, e rằng xác chết đều bốc mùi thôi hối chảy mủ vàng, có thể bùng nổ bệnh dịch nguy hiểm bất cứ lúc nào. Dù cho không nhiễm bệnh thì hắn cũng cảm thấy ghê tởm muốn chết!

Nam Cung Nhượng nhìn Nam Cung Uy: Đúng thật là hắn cần một người có “phân lượng đủ nặng” trong mắt bá tánh ra mặt chủ trì đại cục, như vậy mới có thể xoay chuyển lòng dân ngay lập tức.

Hiện giờ thế cục trong triều bế tắc, lần này Lạc Bắc phản loạn mà Lục Quyền trốn đến Dược Tuyền sơn trước sau đều không lộ diện, đáng giận nhất chính là: Đám môn sinh của thái úy phủ cũng chiến đấu sa sút biếng nhác.

Cũng may là còn có Thượng Quan Võ, bằng không hắn sẽ rất nan kham.

“Được, khó được ngươi có lòng này, trẫm đồng ý với thỉnh cầu của ngươi.”

“Nhi thần còn có một việc muốn xin phụ hoàng đáp ứng.”

“Nói đi.”

“Nhi thần muốn chọn mộ binh ven đường và một ít đại phu đi theo, mặt khác còn cần một lượng lớn thảo dược phòng dịch bệnh, cũng như là cần thêm hạt giống.”

“Xin hạt giống để làm gì?”

“Nhi thần nghĩ: Có vài dịch bệnh cả người lẫn động vật đều sẽ mắc phải, Lạc Bắc có vô số dê bò, nhi thần lo rằng súc vật uống nhầm nước bẩn sẽ nhiễm bệnh. Vì vậy nhi thần muốn cầu một ít hạt giống, trồng ở đồng cỏ để dê bò ăn, phòng dịch bệnh xảy ra.”

Nam Cung Nhượng long tâm đại duyệt, tán thưởng: “Không tồi, lần này ngươi nghĩ rất chu toàn, có thể thấy là đã rút ra bài học cho mình.”

“Đa tạ phụ hoàng.”

Nam Cung Vọng khinh thường bĩu môi, chờ đợi lão Nhị có thể chết ở Lạc Bắc.

Nam Cung Bình xuất thân đê tiện, như vậy hắn sẽ trở thành Hoàng trưởng tử trên danh nghĩa!

Nam Cung Tĩnh Nữ đi đi lại lại ở chính điện nửa ngày, rốt cuộc cũng đã tới giờ dùng ngọ thiện.

Thu Cúc nhìn ra tâm tư của chủ nhân, vì thế chủ động nói: “Phò mã gia đã không dùng bữa từ sáng sớm hôm qua, nghỉ ngơi hơn nửa ngày hẳn là lúc này cũng đã tỉnh lại. Phòng bếp đặc biệt nấu cháo tẩm bổ dạ dày, nô tỳ lập tức đi mời phò mã gia dùng bữa.”

- --

Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ở Ngự Thiện đường, nội tâm vô cùng thấp thỏm.

Tiếng bước chân lại vang lên, người khiến nỗi lòng nàng không yên rốt cuộc cũng xuất hiện.

Nam Cung Tĩnh Nữ thoáng khom người, suy nghĩ làm sao lại ngồi về chỗ cũ.

Thu Cúc dẫn các nô tỳ lui xuống.

Tề Nhan đi đến bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, nâng tay cúi người hành lễ: “Tề Nhan tham kiến điện hạ.”

“Ngồi đi.”

“Tạ điện hạ.”

Tề Nhan ngồi vào vị trí của mình, rũ mắt. Chủ vị còn chưa động đũa, nàng chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Nam Cung Tĩnh Nữ nhân cơ hội này đánh giá Tề Nhan: Cũng chỉ mới có một ngày không gặp, người này sao có thể gầy như vậy? Má phải Tề Nhan không còn sưng đỏ, làm nàng thoáng an tâm một chút.

“Dùng bữa đi.”

“Vâng.”

Nam Cung Tĩnh Nữ cắn chiếc đũa do dự một lát, cuối cùng vẫn tự mình múc một chén cháo đặt ở trước mặt Tề Nhan.

Nàng ấp úng nói: “Thu Cúc cố ý nấu cho bản cung, nghe nói là bổ cho dạ dày. Bản cung không thích ăn cháo...ngươi ăn giúp bản cung đi.”

Tề Nhan dời mắt, nhẹ giọng nói: “Tạ điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc.

Nàng vẫn luôn cảm thấy giữa bọn họ hình như thiếu gì đó, trải qua chuyện này nàng cuối cùng đã thấy rõ.

Từ đại hôn tới nay, Tề Nhan trước sau đều chưa từng thay đổi, lúc nào cũng cung kính với nàng.

Cho dù nàng lỡ nóng giận đánh hắn, nhưng hắn trốn một ngày thì đã trở về “như lúc ban đầu“.

Nàng nhìn thần sắc Tề Nhan, muốn thấy biểu tình của người nọ “mất tự nhiên” dù chỉ một chút, nhưng lại không thu hoạch được gì cả.

Đến tột cùng, người này e ngại bọn họ kém thân phận nên không thể không như thế, hay vẫn là...hết thảy trước kia đều là nàng ảo giác?

Nghĩ đến đây, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác lòng mình nhói đau, món ăn ngon đầy bàn nhưng nàng cũng không còn tâm tình ăn uống.

Tề Nhan an tĩnh ăn cháo, thấy Nam Cung Tĩnh Nữ cơ hồ không động đũa thì lập tức đứng dậy, múc một chén canh cho Nam Cung Tĩnh Nữ: “Điện hạ cũng dùng một chút đi.”

Ai ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ vậy mà đặt đũa xuống, xoay người rời đi.

Tề Nhan nhìn bóng dáng đối phương chạy trốn, đôi mắt thâm thúy không có lấy một lần dao động, thoáng trầm ngâm liền đuổi theo.

Con đường này, vô luận như thế nào nàng cũng phải đi đến đích.

Một trăm ba mươi vạn người có bao nhiêu nặng? Sau này nàng sẽ không bao giờ áy náy...

Tề Nhan không xa không gần đi theo phía sau, một đường trở về tẩm điện.

Nam Cung Tĩnh Nữ nằm trên giường, lại nghe thấy giọng nói của Tề Nhan: “Các ngươi đều lui xuống đi.”

“Vâng.”

Nàng vùi đầu ở trong chăn, dựng lỗ tai lưu ý động tĩnh trong điện. Rõ ràng là nàng vô cùng tức giận, nhưng lòng lại không chịu khống chế mà có chút mong chờ.

Tề Nhan ngồi vào mép giường, dịu dàng gọi: “Điện hạ?”

- --

“Điện hạ còn giận sao? Hiện tại mặt thần còn có chút đau đây.”

- --

“Nếu như điện hạ lại không để ý tới thần, thần cũng chỉ có thể dập đầu tạ tội.”

Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức ngồi dậy, căm giận nói: “Không được quỳ!”

Nhưng nhìn thấy Tề Nhan căn bản không có ý đứng dậy, lúc này nàng mới biết mình bị lừa.

Nam Cung Tĩnh Nữ đang định nổi giận, lại đối diện với đôi mắt dịu dàng kia, lập tức không còn nghĩ được gì nữa.

Nam Cung Tĩnh Nữ vừa giận vừa xấu hổ: Nàng giận bản thân “không có tiền đồ” bị người này ăn gắt gao, thậm chí đáy lòng lại có chút cam tâm tình nguyện...

Nàng thuận tay cầm đệm mềm đánh lên người Tề Nhan, hồng hốc mắt: “Ngươi đi đi! Còn lại đây làm gì?”

Tề Nhan ngoan ngoãn chịu đòn, cầu xin: “Điện hạ thủ hạ lưu tình, vết thương cũ của thần còn chưa có tốt lên đâu.”

Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức ngừng tay, lại tiếp tục reo lên: “Không phải vết thương của ngươi ở trên lưng sao?”

Tề Nhan nở nụ cười, nàng đứng dậy, vén vạt áo chuẩn bị quỳ ở trước giường. Nam Cung Tĩnh Nữ ném đệm mềm xuống, đỡ lấy cánh tay Tề Nhan: “Đã nói là không được quỳ!”

“Thần nhất thời thất thố phạm phải tội chết, tỉnh lại thì vô cùng hổ thẹn. Ngoại trừ cái này ra, thần thật sự không biết nên làm sao đối mặt với điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ buồn bã nói: “Chuyện này không cần nhắc lại... Bản cung ra tay đánh ngươi, thanh toán xong.”

Tề Nhan cười lạnh: Thanh toán xong? Cô nhi Xanh Lê bộ làm sao cùng nữ nhi Nam Cung gia thanh toán xong?

“Tạ điện hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng nhìn thoáng qua Tề Nhan, dời mắt: “Mặt ngươi còn đau sao?”

Tề Nhan ngồi vào mép giường: “Điện hạ.”

“Hả?”

“Tối nay, thần có thể ở lại không?”

Tim Nam Cung Tĩnh Nữ loạn nhịp: Hành động đêm qua của Tề Nhan thật sự dọa nàng sợ, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy: Nếu đồng ý với thỉnh cầu của Tề Nhan, giữa bọn họ có lẽ sẽ trở nên bất đồng...

Giọng nói ôn nhuận của Tề Nhan lại vang lên: “Thần chỉ muốn nói với điện hạ vài lời tri tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.