Ở kinh thành, kỳ thi đình đã kết thúc từ lâu. Có hơn bảy mươi học sinh đỗ đạt, trong đó học sinh Tấn Châu đã chiếm tới mười vị trí.
Dưới tác động của Nam Cung Tĩnh Nữ, một trong ba người đứng đầu có xuất thân từ Tấn Châu.
Trạng Nguyên là tiểu công tử nhà Thượng thư Binh bộ Vũ Văn Tranh: Vũ Văn Kim.
Bảng Nhãn là học sinh Tấn Châu: Tần Đức.
Thám Hoa là học sinh Tô Châu: Liễu Dư An.
Về chuyện này, ý kiến của Nam Cung Tĩnh Nữ và Nam Cung Nhượng hơi khác nhau. Nàng không muốn trao danh hiệu cao quý này cho một người như vậy, hơn nữa người được chọn làm Trạng Nguyên cũng không phải là người Nam Cung Tĩnh Nữ duyệt. Văn phong tiểu công tử nhà Thượng thư Binh bộ quá quy củ, hơn nữa hắn chỉ đứng thứ ba từ dưới đếm lên trong kỳ thi hội, có thể thấy tài trí của người này kém hơn những thí sinh khác. Triều đình đang cần dùng người, Nam Cung Tĩnh Nữ không hiểu vì sao phụ hoàng sẽ an bài như vậy.
Sau kỳ thi đình, Nam Cung Nhượng chủ động triệu kiến Nam Cung Tĩnh Nữ, phụ tử hai người một người viết, một người nói.
Nam Cung Nhượng: Con ta không hiểu sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phụ hoàng, nhi thần thật sự không hiểu, không nói đến chuyện Liễu Dư An giành được vị trí Thám Hoa, nhưng Vũ Văn Kim kia suýt nữa thì rớt kỳ thi hội, thậm chí còn không có tên trên bảng vàng kỳ thi hội thì sao có thể là Trạng Nguyên...”
Nam Cung Nhượng: Mấy năm nay phụ hoàng không cần phải lo đến chính sự, lần này... Viết đến đây, Nam Cung Nhượng thoáng dừng bút, nhưng rất nhanh hắn đã tiếp tục viết: Có lẽ đây là lần cuối phụ hoàng chủ trì ân khoa.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phụ hoàng!”
Nam Cung Nhượng cố hết sức nâng tay lên, Nam Cung Tĩnh Nữ không nói gì thêm, thấy vậy ánh mắt Nam Cung Nhượng tràn đầy vui mừng: Nữ nhi trưởng thành, không còn là tiểu nữ nhi gia xử trí theo cảm tính giống như trước đây nữa, hắn cũng có thể yên tâm rồi.
Mấy năm nay tâm thái của Nam Cung Nhượng đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu hắn tìm mọi cách để khỏe lên, quá trình ấy hắn nếm đủ thống khổ và đau đớn, đến hiện giờ thì đã xem nhẹ sinh tử.
Hắn có linh cảm rằng đời hắn đã tận, mà cái gọi là “vạn tuế” chính là lời nói dối hắn nghe thấy nhiều nhất, nhưng nào có gì là vạn tuế đâu?
Đối với Nam Cung Nhượng hiện tại mà nói, chết là một loại giải thoát. Hắn sở dĩ cắn răng sống tới tận giờ đều là vì lo lắng cho nữ nhi trước mặt....
Tuy trong triều cũng có rất nhiều tai hoạ ngầm, nhưng sau khi giao nhiệm vụ dọn sạch hậu hoạn cho Tề Nhan, Nam Cung Nhượng đã chậm rãi buông xuống.
Gần đây Nam Cung Nhượng luôn nhớ lại giấc mơ năm đó, một con dị thú có đôi mắt màu hổ phách cưỡi mây đen bổ nhào vào hắn. Quan Thiên ty nói đó là điềm lành chứng tỏ có hiền thần giáng thế, nhưng Nam Cung Nhượng vẫn luôn kiêng kị, vì vậy hắn đã chèn ép Tề Nhan rất nhiều năm.
Hiện giờ xem ra...có lẽ hắn đã sai rồi. Nếu hắn sớm bồi dưỡng Tề Nhan như bồi dưỡng Hình Kinh Phú thì nói không chừng hắn đã có thể vặn ngã thái úy phủ.
Nam Cung Nhượng định thần lại, hắn ho nhẹ một tiếng, Tứ Cửu lập tức ăn ý cầm tay Nam Cung Nhượng, giúp hắn ngừng run tay.
Nam Cung Nhượng tiếp tục viết: Con ta nhớ lấy, chọn người đỗ đạt kỳ thi đình cũng chính là một môn học, đặc biệt là phải cân nhắc ba vị trí đầu, ba vị trí ấy nhất định phải có cả học sinh nhà nghèo và sĩ tộc. Vị trí Trạng Nguyên phải để lại cho con cháu thế gia, như vậy thì triều thần mới có thể gắn bó củng cố triều chính. Vị trí Bảng Nhãn không có gì quan trọng, có thể đưa cho học sinh nhà nghèo như là một loại ân điển. Đến nỗi Thám Hoa...cần phải chọn một vị vừa có tài vừa có dung nhan xuất chúng.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ, năm đó Tề Nhan cũng được chọn làm Thám Hoa, nàng lập tức truy hỏi: “Phụ hoàng, vì sao phải như vậy?”
Nam Cung Nhượng: Nếu trọng thần nào đó không có đích tử, hoặc là đích tử mất sớm thì khó tránh khỏi nản lòng vì không có người nối nghiệp. Con có thể tìm thời cơ thích hợp tứ hôn Thám Hoa lang cho nhà họ...
Tứ Cửu thấy ánh mắt Nam Cung Nhượng có chút nôn nóng, hắn biết chủ nhân của hắn còn có rất nhiều lời muốn dặn dò nhưng tay lại không nghe theo sai khiến. Tứ Cửu quỳ bên cạnh Nam Cung Nhượng, khiêm tốn nói: “Bệ hạ, cho phép lão nô nói vài câu với điện hạ được không?”
Nam Cung Nhượng ậm ừ, sau đó buông bút xuống.
Tứ Cửu giải thích: “Tiểu điện hạ, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó. Từ xưa đến nay, vị trí Thám Hoa lang đã là một loại ân điển bất thành văn. Bệ hạ sẽ chọn thời cơ thích hợp tứ hôn cho Thám Hoa lang, nói trắng ra là để Thám Hoa lang đến ở rể nhà thế gia không có đích tử, đính hôn người này cho đích nữ của họ, để thần tử trung thành không bị chặt đứt truyền thừa. Nếu tiểu điện hạ không tin thì có thể đến Hoằng Văn quán xem, chuyện này tuy không có được ghi trong điển tịch nhưng lại là sự ăn ý kéo dài mấy trăm năm giữa quân thần. Tiểu điện hạ cần phải hiểu bệ hạ dụng tâm lương khổ...”
Nam Cung Tĩnh Nữ bừng tỉnh: Phụ hoàng giữ Liễu Dư An lại để nàng ban ân điển cho triều thần. Vậy Tề Nhan thì sao? Tề Nhan là ân điển ban cho ai?
Bởi vì chuyện này có liên quan đến người trong lòng, cho nên suy nghĩ của Nam Cung Tĩnh Nữ cũng thay đổi theo. Vô số học sinh gian khổ học tập hơn mười năm, một sớm đăng khoa lại bị người khác xem như là lễ vật, đây là chuyện Nam Cung Tĩnh Nữ không thể tiếp thu.
Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc, người làm con không nên làm trái ý phụ thân gần đất xa trời, mà làm công chúa thì càng không thể ngỗ nghịch bệ hạ đương triều.
Nam Cung Tĩnh Nữ biết phụ hoàng làm tất cả đều vì nàng, nhưng tận sâu trong đáy lòng, nàng cũng không đồng ý với cách làm này.
Nàng đã thoáng nghĩ ra một khuôn khổ mới trong lòng, một khuôn khổ hoàn toàn khác với triều cục hiện tại. Từ đây cho đến ngày nàng danh chính ngôn thuận, nàng sẽ chậm rãi góp từng viên gạch để xây dựng giang sơn của riêng mình.
Từ biệt Nam Cung Nhượng, Nam Cung Tĩnh Nữ về Vị Ương cung và gọi Trần Truyện Tự tới.
Trần Truyện Tự đi vào thư phòng của Nam Cung Tĩnh Nữ, Thu Cúc đóng cửa thư phòng và đứng canh giữ ở bên ngoài.
Có thể nói, Nam Cung Tĩnh Nữ có thể “bí mật” cầm giữ đến nay một mặt là nhờ Nam Cung Nhượng yêu quý, mặt khác là công lao của hai trung phó một nội một ngoại này.
Trần Truyện Tự quỳ gối trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: “Tham kiến điện hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đứng lên đi, ngồi xuống nói chuyện.”
Trần Truyện Tự: “Tiểu nhân không dám, xin điện hạ phân phó.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Lần trước ta bảo ngươi bí mật đi tra vụ hỏa hoạn ở phò mã phủ, ngươi nói đã tra ra được, chuyện là thế nào?”
Trần Truyện Tự: “Hồi điện hạ, tiểu nhân bắt gặp vật ngự tứ xuất hiện ở một hiệu cầm đồ tên là Thông Nguyên. Tiểu nhân ở nội đình tra sổ sách của phò mã gia, xác định những thứ này đều thuộc sở hữu của phò mã phủ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ híp mắt, quanh thân tản mát khí chất nguy hiểm: “Nói tiếp.”
Trần Truyện Tự: “Mấy ngày nay, tiểu nhân phái vài vị tâm phúc đáng tin lẫn vào hiệu cầm đồ Thông Nguyên này, phát hiện chủ nhân họ Tạ, tên An, tự Viễn Sơn.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Còn gì nữa? Tên Tạ An này...e là không phải một thương nhân đơn giản.”
Trần Truyện Tự: “Điện hạ mắt sáng như đuốc, tổ tiên Tạ An nhiều đời làm kinh thương, sản nghiệp trải rộng khắp đại giang nam bắc, ngành nghề nào cũng có mặt của bọn họ, đến đời của Tạ An thì đã vô cùng giàu có. Tiểu nhân âm thầm dò hỏi, phát hiện Ứng Thiên phủ và các nha môn đều rất khách khí với Tạ An, nhưng... Điện hạ thứ tội, Tạ An người này phi thường cẩn thận, cận hầu bên cạnh và gia đinh trong phủ hắn đều là người hầu truyền thừa ít nhất hai đời, những việc dơ bẩn cũng chỉ có thể nằm ngoài sản nghiệp. Tiểu nhân...chỉ có thể đại khái suy đoán chủ tử sau lưng Tạ An là một vị hoàng tử nào đó, nhưng cụ thể là vị nào thì tiểu nhân không có chứng cứ xác thực.”
Thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ đã bình tĩnh trở lại, nghe hết lời Trần Truyện Tự nói, nàng cũng không hề có chút dao động. Nnàng bưng chén trà lên, dùng ống tay áo bên trái che khuất nửa bên mặt rồi lạnh lùng uống một hớp.
Nàng buông chung trà, nhàn nhạt nói: “Ngoại trừ tư tàng cống phẩm ra, hắn còn có tội trạng khác hay không?”
Trần Truyện Tự lập tức đáp: “Tất nhiên là có, thuộc hạ khẳng định loại thương nhân như hắn chắc chắn không sạch sẽ, muốn tra thì nhất định sẽ tra được.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Mười ngày.”
Trần Truyện Tự: “Vâng! Xin điện hạ yên tâm.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đi đi.”
Sau khi Trần Truyện Tự rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ bắt đầu suy nghĩ: Chủ tử sau lưng Tạ An chỉ có thể là một trong số các vị hoàng tử. Lão Nhị và lão Tứ đã bị giam cầm nhưng Tạ phủ vẫn không hề suy yếu, như vậy không phải là lão Nhị và lão Tứ.
Tiểu Thất và lão Bát còn nhỏ, huống hồ bình thường hai người này không hề phô trương. Hơn nữa, bọn họ không có lý do phóng hỏa phò mã phủ, như vậy cũng có thể loại trừ.
Một thương nhân như Tạ An có thể được hoàng tử coi trọng, nói vậy hẳn là hắn đã tiêu tốn không ít bạc...
Ba vị hoàng tử còn lại...ai ai cũng có nhiều của cải.
Mẫu phi của Ngũ ca là Hiền phi nương nương, mẫu gia nàng nắm toàn bộ số muối và sắt ở mười bốn châu Giang Nam, thà kết giao với nhà ngoại còn hơn là kết giao với thương nhân.
Mẫu phi Lục ca thì xuất thân gia tộc Mã thị ở Lũng Đông, tài lực cũng không hề thua kém ai. Hơn nữa, bởi vì rất giống với mẫu hậu nên Lương phi nương nương được ban thưởng không ít, người ra tay rộng rãi như Lục ca cũng đã có chỗ cậy vào.
Như vậy...sẽ là hắn sao?. Truyện Dị Giới
Mẫu phi của Tam hoàng tử Nam Cung Vọng là Thục phi, là tiểu thư nhà tướng quân, mà lão tướng quân này đã qua đời mấy năm trước.
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi: Nếu chủ tử sau lưng Tạ An thật sự là Nam Cung Vọng thì ngược lại dễ làm. Thừa dịp Nam Cung Vọng không ở kinh thành, nàng vừa lúc có thể nhổ tận gốc Tạ phủ.
- --
Tai họa ngập đầu sắp rơi xuống, nhưng Tạ An lão gia giàu có chẳng hề hay biết gì cả.
Trách thì chỉ trách Nam Cung Vọng đi quá vội, thậm chí còn chưa kịp tổ chức sinh thần, khiến đồ vật Tạ An mạo hiểm nhận lấy không thể kịp thời tặng đi, cho nên mới để Trần Truyện Tự bắt được.
Mười ngày sau, dưới sự bày mưu tính kế của “Nam Cung Nhượng”, Hình bộ liên hợp với Ứng Thiên phủ của kinh thành ban bố một lệnh niêm phong, sao chép mấy chục bản và dùng khoái mã đưa đến các nơi.
Chỉ trong một buổi sáng mà một phần tư cửa hàng ở kinh thành đã bị dán giấy niêm phong, mà những cửa hàng đó ít nhiều gì đều có liên quan đến Tạ An.
Tạ An bị Ứng Thiên phủ sai người chặn ở cửa đại trạch, cả gia chủ đến người gác cổng của Tạ phủ đều bị mang đi.
Ứng Thiên phủ Doãn tuyên tội trạng của Tạ An ở trước mặt quan viên Hình bộ: Đẩy giá thị trường, lén buôn bán muối, đầu cơ trục lợi kho bạc, xem mạng người như cỏ rác, buôn bán thuốc giả...tổng cộng có mười tám tội lớn.
Tạ An sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hắn cố kêu oan: “Đại nhân, oan uổng quá! Người biết mà, Tạ mỗ cũng không làm gì trái pháp luật! Người biết kia mà...”
Thần sắc Ứng Thiên phủ Doãn lập tức thay đổi, hắn lạnh giọng quát lớn: “Lớn mật! Công đường là nơi để ngươi làm ồn sao? Bổn phủ cái gì cũng không biết! Bổn phủ khuyên ngươi ít nói vài câu, thị phi đúng sai đều có phán xét!”
Tạ An nằm liệt dưới đất, mặc nha dịch đeo gông xiềng cho hắn. Hắn là người thông minh, Nam Cung Vọng đã từng chiếu cố Ứng Thiên phủ Doãn, nếu đối phương đã nói như vậy thì e là người phía trên muốn diệt hắn.
Có lẽ là vị hoàng tử nào đó thừa dịp Tam điện hạ vắng mặt để diệt hắn, cũng có thể người này là người mà cả hoàng tử cũng không thể chống lại được...
Ứng Thiên phủ Doãn thấy Tạ An “thức thời” như thế thì sắc mặt mới tốt hơn một chút. Hắn cũng lấy được không ít chỗ tốt từ Tạ An, hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng nhắc nhở: “Võng 'trời' tuy thưa nhưng khó lọt. Người đâu! Nhốt Tạ An vào thiên lao, đợi tam đường hội thẩm rồi sẽ định tội!”
- --
Tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu:
Nam Cung Tĩnh Nữ: Dám bắt nạt Tề-tâm-cơ-Nhan nhà chúng ta sao? Hừ!
Tề Nhan: Ha ha ha...
Tạ An:?????
Nam Cung Vọng:?????
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/