Kính Vị Tình Thương

Chương 242: Chương 242: Việc thiện và việc ác đều bị bại lộ




Ba ngày quá ngắn, nhưng Tề Nhan không nỡ cho Nam Cung Tĩnh Nữ uống thuốc liều nặng, vì thế nàng chỉ có thể xem ban đêm thành ban ngày, nửa khắc cũng không dám chậm trễ.

Tuy Công Dương Hòe không rõ Tề Nhan đang an bài cái gì, nhưng thấy Tề Nhan bận rộn như thế, hắn càng tin tưởng vào suy nghĩ trước đó của mình. Mỗi ngày hắn đều sẽ bái kiến Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng nghe ngự y chứng thực rằng mạch tượng của bệ hạ ổn định, người chỉ đang ngủ mà thôi.

Bên kia, Lý Kiều Sơn đã tìm tới Võ Đại, hắn bị trùm đầu rồi bị đưa tới biệt viện của người đeo mặt nạ ở kinh đô và vùng lân cận.

Lý Kiều Sơn: “Khởi bẩm chủ nhân, Nam Cung Trăn Trăn đã chết, Tề Duyên Quân bảo thuộc hạ tới đưa tin cho chủ nhân.”

Người đeo mặt nạ im lặng một lúc lâu, nàng bình tĩnh nói: “Sao chỉ có một mình ngươi trở về?”

Lý Kiều Sơn: “Theo Tề Duyên Quân nói: Bởi vì Nam Cung Tố Nữ để lại vài tên thuộc hạ âm thầm bảo hộ Nam Cung Trăn Trăn, nên thích khách đều bị tru sát, hoàng cung cũng bị phong tỏa. Ngự lâm quân đuổi tới kịp thời, Tề Duyên Quân chỉ có thể dùng lệnh bài của hoàng phu đưa tiểu nhân ra ngoài.”

Người đeo mặt nạ: “Ồ? Vậy tại sao thám vệ khác cũng chưa trở về mà chỉ có mình ngươi?”

Lý Kiều Sơn giật mình, sau khi hiểu được lời này, hắn lập tức dập đầu xuống đất và sợ hãi nói: “Chủ tử, tiểu nhân nhận được đại ân của chủ tử, tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử!”

Người đeo mặt nạ lại lần nữa im lặng một lúc, nói: “Bản cung biết ngươi trung thành, chỉ là tất cả thám vệ ở kinh thành chỉ có một mình ngươi trở về, không lẽ là...có người cố ý?”

Lý Kiều Sơn suy nghĩ rồi đáp: “Nội thị đứng đầu và nữ quan chưởng sự Cam Tuyền cung, còn có nữ quan chưởng sự Thừa Triêu cung đều bị xử lý, thi thể bọn họ phủ vải trắng suốt một đêm, sáng tinh mơ đã bị mang ra cửa phía tây. Hơn nữa, trong tẩm điện của Nam Cung Trăn Trăn có vết máu, ngay cả bình phong trước long sàng đều là máu cả, xảy ra chuyện lớn như vậy mà Nam Cung Trăn Trăn trước sau đều không xuất hiện. Các thám vệ không thể ra khỏi thành có lẽ là vì kinh thành đã bị phong tỏa, nhưng người phong tỏa không phải là Tề Duyên Quân mà là thái uý Công Dương Hòe.”

Người đeo mặt nạ: “Bản cung nhớ kỹ công lao của ngươi. Ngươi đi về trước đi.”

Lý Kiều Sơn: “Vâng!”

Võ Đại tiễn Lý Kiều Sơn đi, sau khi trở về hắn nói với người đeo mặt nạ: “Chủ nhân, tin này có đáng tin hay không?”

Người đeo mặt nạ cười lạnh: “Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy? Tuy Công Dương Hòe xuất thân thế gia, nhưng trong số các võ quan thì căn cơ của hắn cũng không sâu, uy vọng không sánh ngang Lục Quyền. Mà phụ thân hắn chỉ là kẻ yếu đuối sợ phiền phức, bản cung không tin gia phong như thế có thể sinh ra anh hùng. Nếu trong cung không có thế lực bày mưu đặt kế thì có cho Công Dương Hòe một trăm lá gan hắn cũng không dám.”

Võ Đại: “Ý của chủ nhân là...đây là kế sách của Nam Cung Trăn Trăn?”

Người đeo mặt nạ: “Nam Cung Tĩnh Nữ là người trọng tình nghĩa, Thu Cúc và Hạ Hà đi theo nàng nhiều năm, nếu nàng lên kế hoạch chuyện này thì nàng sẽ không xử lý hai người đó trước khi có chứng cứ xác thực. Người đứng sau Công Dương Hòe là người khác...”

Võ Đại: “Vậy thì sẽ là ai chứ? Hiện giờ người của Nam Cung tộc không còn bao nhiêu, hoàng tử chết chết trốn trốn, trong số các công chúa thì chỉ có Nam Cung Tố Nữ đảm lược được nhưng nàng ta lại không có mặt...”

Người đeo mặt nạ thở dài, chậm rãi nói: “A Đại, ngươi theo bản cung mấy năm nay, sao mà có ba phần mưu lược cũng không học được?”

Võ Đại cười ngây ngô một tiếng: “Chủ nhân kỳ tài ngút trời, sao những người tầm thường như chúng ta có thể học được?”

Người đeo mặt nạ: “Bởi vì ngươi không để tâm, lúc nào cũng dồn hết tâm tư vào công phu quyền cước. Ngươi nhìn Khất Nhan A Cổ Lạp đi, lúc mới tới chỗ bản cung còn không nói được một câu tiếng phổ thông hoàn chỉnh, hiện giờ...vậy mà học được cách gài bẫy bản cung.”

Võ Đại ngây ra một hồi lâu, hắn kinh ngạc đáp: “Ý chủ nhân là...người âm thầm ủng hộ Công Dương Hòe là Tề Nhan?”

Người đeo mặt nạ: “Tâm địa đủ tàn nhẫn, lại có thể xử lý ba vị cung nhân quan trọng nhất ở thời khắc này, còn có quyền lực phong tỏa hoàng cung và kinh thành. Người có tất cả ba năng lực này chỉ có một mình nàng ta.”

Võ Đại: “Nhưng mà...chủ nhân, nàng ta không có lý do gì phản bội chủ nhân.”

Người đeo mặt nạ buồn bã nói: “Trên đời này, không có chuyện gì là không thể, nhưng mà...”

Từ khi bước lên con đường báo thù, người đeo mặt nạ đã nghĩ tới tất cả những chuyện có thể xảy ra. Từ lâu nàng đã chuẩn bị tâm lý bị tất cả mọi người phản bội, nhưng khi thấy Tề Nhan phản bội nàng, nàng vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Ở trong mắt người đeo mặt nạ: Trong tay nàng có đủ lợi thế để hủy hoại Khất Nhan A Cổ Lạp trong tích tắc. Hơn nữa, đối phương lại là nữ tử dị tộc, đây cũng là nguyên nhân chính yếu lúc trước nàng nhìn trúng Tề Nhan, chỉ là nàng không ngờ: A Cổ Lạp thà tự hủy cũng muốn đối nghịch với nàng!

Người đeo mặt nạ nhớ tới hình ảnh Tề Nhan lúc vừa mới tới Vô Danh cốc...

Khi còn niên thiếu, nàng rất thích đi du lịch khắp nơi, trong lúc vân du nàng đã từng đến phía bắc Lạc Xuyên để lãnh hội phong tình của dị tộc, vì thế nàng cũng biết một chút về hình xăm trên ngực Tề Nhan. Sau đó nàng lại phát hiện A Cổ Lạp là nữ tử, đột nhiên nàng nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu. Sau khi A Cổ Lạp tỉnh lại, người đeo mặt nạ vừa lòng nhìn thấy cảm xúc ấy trong mắt A Cổ Lạp. Không sai...chính là hận, hận không thể đồng quy vu tận, không khác gì nàng.

Vì thế, nàng dùng mấy năm biến “vương tử” thảo nguyên ngày xưa thành một lưỡi dao báo thù sắc bén. Tề Nhan trưởng thành làm người vừa ý, nàng cũng cho nàng ta đủ thời gian đi hoàn thành chuyện nàng ta nên làm, chỉ là con đường này đã xảy ra biến cố.

Võ Đại đã sớm quen với cách nói chuyện nửa vời đột nhiên im lặng của người đeo mặt nạ, hắn cúi đầu không nói, yên lặng chờ đợi người đeo mặt nạ hạ lệnh.

Thật lâu sau, người đeo mặt nạ lại lần nữa mở miệng, lại càng giống lầm bầm lầu bầu: “Một khi đã như vậy, bản cung sẽ thành toàn dũng khí của ngươi...”

Người đeo mặt nạ: “A Đại, đích thân ngươi đi một chuyến đi.”

Võ Đại quỳ một gối xuống đất: “Xin chủ nhân phân phó.”

Người đeo mặt nạ: “Kinh thành bị phong toả, ngươi có chắc rằng mình sẽ trà trộn vào được không?”

Võ Đại: “Chủ nhân yên tâm.”

Người đeo mặt nạ: “Ừ...bản cung nhớ ngụy Đế đăng cơ đại xá thiên hạ đúng chứ?”

Võ Đại: “Đúng vậy.”

Người đeo mặt nạ: “Đinh Phụng Sơn được thả ra chưa?”

Võ Đại: “Theo lý thì hẳn là hắn đã hồi phủ, nhưng e rằng không còn giữ nổi chức quan.”

Người đeo mặt nạ: “Ngươi giả mạo A Nhị đi tìm hắn, đưa chứng cứ A Cổ Lạp là người dị tộc cho hắn, nói cho hắn biết độc đó cũng là khổ nhục kế của A Cổ Lạp, mục đích là vặn ngã Đinh phủ để báo thù.”

Võ Đại: “Nhưng chủ nhân...nếu thân phận Tề Nhan bị bại lộ, sao người còn lệnh Lý Kiều Sơn quay về?”ward_iosĐọc thêm

Người đeo mặt nạ lạnh lùng nói: “Hắn truyền tin sai cho bản cung, dù có sao đi nữa thì hắn cũng có khả năng thông đồng với A Cổ Lạp, như vậy thì không thể giữ được, cần phải nói ra để bắt hắn lại.”

Võ Đại: “Vâng.”

Người đeo mặt nạ: “Ngoài ra...còn phải cho nàng ta chút ngon ngọt mới được, không phải nàng ta muốn dụ bản cung động thủ sao? A...vậy thì hãy cho nàng ta đạt được mong muốn.”

Võ Đại: “Chủ nhân?”

Người đeo mặt nạ: “Giả làm A Cổ Lạp truyền tin cho Cổ Kỳ Ba Âm, thuật lại toàn bộ tin tức trong cung cho hắn, còn phải nói thêm một câu...thân phận của A Cổ Lạp đã bại lộ, hãy mau chóng đến cứu.”

Võ Đại: “Vâng.”

Người đeo mặt nạ: “Bảo A Nhị liên hệ với người trong cung, giả tạo thư tay của Đinh Dậu rồi đưa cho hắn, lại truyền tin Hoài Nam chuẩn bị động thủ.”

Võ Đại: “Vâng!”

- --

Tề Nhan còn đang đau khổ chờ Lý Kiều Sơn hồi kinh truyền tin. Hiện giờ tướng quân các nơi đều ở kinh thành, dù trong số bọn họ có lẫn thuộc hạ của người đeo mặt nạ thì hiện tại không phải thời cơ để mưu phản.

Một khi người đeo mặt nạ trúng kế thì chỉ bằng mười vạn quân sĩ trong tay Công Dương Hòe là đã có thể bình định. Con người ta vì tiền mà bo bo giữ mình, chỉ cần để đám thuộc hạ cũ đó nhận ra “chủ tử” của mình không phải là địch thủ của triều đình thì trong lòng bọn họ đều sẽ có quyết đoán. Thương Đế tiền triều đã chết gần ba mươi năm, những người này trung thành cho ai xem?

Chờ đến khi Nam Cung Tĩnh Nữ lâm triều thì có thể giải quyết dứt khoát, chỉ cần Nam Cung Tĩnh Nữ ý thức được sự tồn tại của người đeo mặt nạ thì nàng ấy có thể bắt tay đề phòng.

Năm đầu Thừa Khải, ngày thứ ba tiết vạn thọ, qua tối nay dược lực sẽ hết, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng sẽ tỉnh lại.

Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Tề Nhan vẫn luôn không có chợp mắt, nàng chỉ dùng được một bữa cơm mà thôi. Khoảng thời gian qua Nam Cung Xu Nữ đã tới một lần, nhưng Tề Nhan không có gặp nàng mà chỉ phái Tiền Thông chuyển lời: Sau khi kinh thành giải phong tỏa thì hãy lập tức mang Tiểu Điệp rời đi.

Tề Nhan kéo lê thân thể mỏi mệt tới tẩm điện Cam Tuyền cung: “Các ngươi...đều lui xuống đi.”

Ngự y: “Vâng.”

Tề Nhan dời ghế tròn ngồi ở mép giường Nam Cung Tĩnh Nữ, ánh mắt nàng toát ra sự dịu dàng. Nàng khẽ giơ tay sờ gương mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, dùng đầu ngón trỏ từng chút phác hoạ bộ dạng của Nam Cung Tĩnh Nữ, xẹt qua đỉnh mày, khóe mắt, cánh mũi, môi...

Tề Nhan: “Bệ hạ, ngày mai...ngày mai chính là lúc chân tướng bại lộ. Ta đã dốc hết sức, bên ngoài vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ công chúa tiền triều đã nhìn thấu mưu kế của ta. Ta...không phải đối thủ của nàng.”

- --

Tề Nhan: “Kinh thành đã bị phong tỏa ba ngày, Bạch Thạch cũng sắp không chịu nổi, chỉ có thể chờ bệ hạ tỉnh lại chủ trì đại cục.”

- --

Tề Nhan: “Tối nay, là đêm cuối cùng thần dùng thân phận Tề Nhan của Tấn Châu ở bên cạnh bệ hạ. Mười bảy năm, Vị Quốc lật đổ thảo nguyên đã mười bảy xuân thu, ta mệt rồi...lưng đeo thù hận suốt mười bảy năm, chuyện nên làm hay không nên làm ta đều làm cả rồi. Cho nên...chờ đến khi bệ hạ hiểu rõ chân tướng, mười bảy năm sau người có thể tha thứ cho ta được không?”

Tề Nhan cười khổ, sao có thể chứ? Phụ mẫu của nàng đều không phải đích thân Nam Cung Nhượng giết chết, nhưng chính tay nàng đã làm quá nhiều chuyện xấu.

Nhưng nàng đã hạ quyết tâm, chỉ cần Tiểu Điệp có thể bình an, cho dù phải nộp mạng cho Nam Cung Tĩnh Nữ thì nàng cũng nguyện ý.

Trước đó vì phải liên tục viết Luận cựu chính thập tệ nên đã mấy ngày nay Tề Nhan không có ngủ ngon, dạo gần nay vất vả, rốt cuộc nàng cũng không chịu nổi nữa. Nàng nằm ở mép giường Nam Cung Tĩnh Nữ và ngủ thiếp đi.

Võ Đại bí mật vào kinh thành và đến tư trạch tìm Võ Nhị, hai huynh đệ chia làm hai đường, một người lẻn vào Đinh phủ, người còn lại thì tới phủ một vị ngự y trong Ngự y viện...

Nam Cung Tĩnh Nữ tỉnh dậy, nàng hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy quanh thân đều đau, tứ chi tê mỏi vô cùng.

Nàng nghiêng đầu liền trông thấy Tề Nhan đang ngủ say ở mép giường, nàng bất giác mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Duyên Quân?”

Tề Nhan bỗng nhiên tỉnh lại, thấy Nam Cung Tĩnh Nữ nàng cũng mừng rỡ: “Bệ hạ, người tỉnh rồi sao?!”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Sao ta ngủ ở nơi này? Giờ nào rồi?”

Tề Nhan như ngừng thở, nụ cười trên mặt dần biến mất: “Bệ hạ đã ngủ ba ngày.”

“Cái gì?!” Nam Cung Tĩnh Nữ bật dậy, nhưng trước mắt tối sầm nên nàng lại ngã xuống: “Sao lại lâu như vậy? Ta sinh bệnh sao?”

Tề Nhan: “Là ta...bỏ thuốc vào nước của bệ hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Cái gì?!”

Tề Nhan: “Bệ hạ nghe ta nói...”

Tiếng đập cửa “đốc đốc đốc” dồn dập cắt ngang lời của Tề Nhan. Nam Cung Tĩnh Nữ: “Người nào?”

Giọng nói của Vương ngự y từ ngoài cửa truyền đến: “Bệ hạ tỉnh rồi à? Bệ hạ, lão thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Lòng Tề Nhan dâng lên dự cảm bất an, nàng bắt lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ: “Bệ hạ, người nghe ta nói trước!”

Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, nhưng nàng vẫn nói với phía đối diện: “Vương ngự y, ngươi tạm chờ...”

Vương ngự y: “Bệ hạ! Chờ không được, trong tay lão thần là thư tay của y quan đứng đầu Đinh Dậu. Chuyện này quan trọng, cần phải bẩm báo ngay thưa bệ hạ!”

Tề Nhan: “Bệ hạ!”

Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, nàng trầm ngâm nói: “Ngươi đưa thư cho Thu Cúc trước đi, lát nữa trẫm sẽ xem.”

Vương ngự y: “Bệ hạ! Thu Cúc cô cô đã bị Tề Duyên Quân hại chết!”

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi nói cái gì?! Tiến vào!”

Tề Nhan tuyệt vọng nhắm mắt lại. Vương ngự y và ba gã ngự y khác vọt vào tẩm điện, đẩy Tề Nhan đang đứng ở trước giường ra: “Bệ hạ, mấy tháng trước y quan đứng đầu Ngự y viện Đinh Dậu đột nhiên mất tích. Đêm qua khi đương trị, chúng ngự y tìm thấy một lá thư trăn trối trong quyển y thư, thì ra là có người ám hại hắn để diệt khẩu!”

Công Dương Hòe cũng dẫn vài tên thị vệ đi tới Cam Tuyền cung: “Các ngươi chờ ở ngoài điện!”

Thị vệ: “Vâng.”

Công Dương Hòe vào nội điện liền thấy Tề Nhan ngồi dưới đất, mấy tên ngự y chắn ở trước giường. Dường như bệ hạ đã tỉnh, người đang đọc cái gì đó...

Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong lá thư trong tay, phẫn nộ nói: “Đều là nói bậy! Các ngươi thật to gan, còn dám âm mưu lấy mấy tờ giấy rách này vu hại hoàng phu đương triều?”

Vương ngự y: “Bệ hạ, lão thần đã tự đối chiếu, phong thư này thật sự là bút tích của Đinh Dậu. Hơn nữa...lời trên thư là thật hay là giả thì kiểm tra là biết!”

Công Dương Hòe vào nội điện: “Thần Công Dương Hòe, tham kiến bệ hạ.”

Nam Cung Tĩnh Nữ vò nát lá thư của “Đinh Dậu” và siết chặt trong tay: “Chuyện gì?”

Công Dương Hòe liếc nhìn Tề Nhan, bẩm báo: “Sáng sớm hôm nay, phụ tử Điện tiền tướng quân Đinh Nghi vào cung cầu kiến, nói là...nói là muốn bẩm báo chuyện quan hệ đến an nguy xã tắc.”

Nam Cung Tĩnh Nữ xoa xoa giữa mày. Nội dung lá thư của Đinh Dậu sinh động như thật, hơn nữa sự khác thường lúc nãy của Tề Nhan khiến tâm nàng hoàn toàn rối loạn.

Nam Cung Tĩnh Nữ: “Dẫn họ tới Ngự Thư Phòng chờ, một lát trẫm sẽ tới.”

Công Dương Hòe: “Vâng.”

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.