Người dịch: Halucky
Alex đã khó chịu suốt cả tuần lễ. Kể từ khi họ ra ngoài ăn tối rồi quay về với trò chơi tình dục, anh đã tìm kiếm lý do để tranh cãi với cô. Bây giờ, mặt anh cau có khi anh lau mồ hôi trên trán bằng mặt sau của cánh tay.
“Em không thể nạp thêm xăng cho xe tải khi em tới cửa hàng tạp hóa trong thị trấn hay sao?”
“Em xin lỗi. Em không chú ý rằng nó bị hết.”
“Em không bao giờ chú ý,” anh nói như muốn gây chiến, “Em cho rằng nó chạy bằng không khí à?”
Cô nghiến chặt răng. Như thể là cô tiến tới được quá gần anh đêm đó nên anh cần phải giữ khoảng cách với cô. Cho đến lúc này, cô đã cố gắng né tránh tất cả những quả lựu đạn mà anh trực ném vào mình. Nhưng nó vẫn gia tăng khiến việc kiểm soát được sự căng thẳng ngày càng khó khăn. Giờ đây, cô buộc bản thân phải lên tiếng, dù phải sử dụng một tông giọng phù hợp.
“Em không biết anh muốn em làm chuyện đó. Anh luôn giữ xe tải đầy xăng mà.”
“Yeah, thật tốt là em đã không chú ý. Gần đây tôi rất bận rộn. Chúng ta có những con ngựa bị ốm, một đám cháy trong lều nấu ăn, rồi cả một tối hậu thư của thanh tra y tế đe dọa đổ ập xuống đầu chúng ta về hàng loạt cáo buộc về an toàn mà chúng ta không đáng phải nhận.”
“Em biết anh phải chịu nhiều áp lực. Chỉ cần anh gợi ý, em sẽ vui lòng đổ xăng.”
“Yeah, phải. Bao nhiêu lần em từng làm việc với cái bơm xăng?”
Cô nhẩm đếm tới năm. “Không nhiều. Nhưng em có thể luyện tập.”
“Đừng bận tâm. “ Anh sải bước bỏ đi.
Không thể giữ lưỡi mình thêm một chút nào nữa, chống một tay lên hông, cô với theo
“Chúc anh có một ngày tốt lành!”
Anh dừng trên đường đi, rồi quay ngoắt lại trao cô cái nhìn đen tối nhất. “Đừng có mà lấn tới.”
Cô bắt chéo cánh tay trên ngực, đá nhẹ mũi giày đế mềm trong đám bụi. Chỉ vì anh đang trốn chạy khỏi mớ cảm xúc xáo trộn mà anh không biết phải đối mặt thế nào, không có nghĩa là anh có thể trút mọi sự thất vọng lên cô.Vài ngày qua, cô đã cố gắng kiên nhẫn, nhưng giờ là quá đủ rồi. Anh hướng cằm và dậm mạnh chân về hướng cô. Cô đào xới bằng gót giày, từ chối nhượng bộ.
Anh tới và dừng lại ngay trước mặt cô, cố tình dùng thân hình to lớn của mình áp đảo cô. Cô buộc phải thừa nhận anh làm việc đó rất tốt.
“Em có vấn đề gì sao?” anh quát tháo.
Toàn bộ cuộc tranh cãi này thật vô lý, rồi một tia tinh nghịch lóe lên khiến cô mỉm cười. “Nếu có ai từng nói anh thật đẹp khi anh cáu giận thì họ nói dối đấy.”
Anh đỏ bừng mặt, trong một thoáng, cô ngỡ anh sẽ nổ bung. Thay vào đó, anh nâng cô lên bằng khuỷu tay và đẩy cô tới toa xe chở hàng. Rồi anh hôn cô cho tới khi cô không kịp thở.
Cuối cùng, khi anh đặt cô trở lại trên đôi chân, anh trông còn xấu tính hơn cả trước lúc họ hôn nhau. “Tôi rất tiếc!” anh hét lên.
Là một lời xin lỗi, tuy không được ấn tượng, anh dậm bước bỏ đi, trông anh giống một con hổ hung hăng hơn là một người chồng biết ăn năn. Cho dù biết anh đang đau khổ, cô cũng đã mất hết kiên nhẫn. Tại sao anh cứ phải làm mọi việc trở nên khó khăn đối với họ thế? Tại sao anh không thể đơn giản chấp nhận thực tế rằng anh yêu cô?
Cô nhớ lại vẻ tổn thương trong đôi mắt anh đêm đó khi anh hỏi xin cô thêm ít thời gian, và cô nghi ngờ anh e sợ phải gọi tên cái cảm giác anh có với cô. Sự giao tranh giữa cảm xúc và niềm tin rằng anh hiểu bản thân mình đã xẻ dọc anh thành hai nửa.
Cô tự nhủ bản thân, dẫu gì đi nữa, có một khả năng anh không hề yêu cô, không chịu nghĩ về chuyện đó, đặc biệt cô vẫn chưa kể với anh về đứa bé.
Cô đã có tất cả các lời lý giải cho sự hèn nhát của mình. Khi mọi thứ xảy ra, cô không muốn có nguy cơ phá hỏng sự êm đẹp giữa hai người, nên giờ đây mọi thứ đang đổ vỡ làm cô mất hết cả bình tĩnh.
Dù là hèn nhát, cô buộc bản thân phải đối mặt với sự thật. Rắc rối cần được giải quyết, nhưng sao cô vẫn giữ mình tránh xa nó. Đã gần một tháng kể từ lúc cô dùng que thử thai. Cô ước tính mình có thai khoảng hai tháng rưỡi, nhưng cô chưa tới khám bác sĩ vì cô không muốn Alex phát hiện ra. Trên thực tế, không có lý do gì để không bắt đầu một cuộc kiểm tra y tế phù hợp, đặc biệt cô cần chắc chắn rằng đứa bé không bị tổn hại nào do những viên thuốc tránh thai mà mình đã uống trước khi phát hiện ra chúng không phát huy tác dụng, và cô đã có thai.
Cô đút những ngón tay vào túi quần jean và hạ quyết tâm. Không thể trì hoãn thêm nữa. Dù sao, anh không thể sống yên lúc này thì có gì khác biệt nếu chuyện này được nói ra? Khi họ lên giường tối nay, cô sẽ kể với anh. Cần hai người để tạo ra đứa trẻ này nên đã đến lúc cả hai bọn họ phải sống với trách nhiệm của mình.
Ngay khi buổi diễn chiều kết thúc, cô đi tìm anh, nhưng chiếc xe tải đã đi mất. Cô ngày càng trở nên bồn chồn. Sau một thời gian cất giữ điều này, giờ tất cả điều cô muốn là kể hết ra.
Cơ hội tiếp theo của cô là vào buổi ăn tối, rồi vấn đề rắc rối của Alex với thanh tra y tế địa phương đã giữ anh lại cho đến tận buổi diễn tối.
Lúc này, cô đang tới gần cửa sau, đợi lượt diễn của họ bắt đầu, cô trông thấy anh đứng tách ra một bên cùng với Misha bị buộc ở cọc hàng rào. Một trong những sợi roi da của anh được cuộn quanh vai với đầu dây thả tự do dọc theo ngực anh. Gió hiu hiu thổi tung mái tóc sẫm màu của anh. Ánh sáng tối mờ dần bổ bóng sâu dọc theo một bên thân hình anh.
Không ai tiếp cận anh. Như thể anh tạo ra một vòng tròn vô hình quanh mình, một vòng tròn đã đóng lại với mọi người trên thế gian, bao gồm cả cô. Đặc biệt là cô. Những viên sequin đỏ trên chiếc khăn quàng cổ của anh lấp lánh khi anh vuốt tay theo hông con ngựa, sự phản đối anh trong cô lại tăng lên. Tại sao anh cứ phải ngoan cố đến vậy?
Khi những khán giả bên trong nổ ra tràng cười cho những trò vui của mấy chú hề, cô bước lại gần anh. Misha khịt mũi và lúc lắc cái đầu. Cô nhìn con vật đầy sợ hãi. Không kể biết bao lần cô đã thực hiện hành động này, cô sẽ không bao giờ dùng cho bất kỳ một phần nào của nó, bao gồm cả khoảnh khắc đáng sợ khi Alex kéo cô lên trên yên ngựa ngay trước mặt anh.
Cô dừng lại ngay gần con ngựa. “Anh có nghĩ ai đó có thể giúp anh thu dọn sau buổi diễn không? Chúng ta cần nói chuyện.”
Anh giữ lưng mình quay về phía cô khi buộc lại yên ngựa. “Chuyện đó có thể chờ. Tôi có rất nhiều việc phải làm.”
Cô chạm tới giới hạn sự kiên nhẫn. Nếu họ không bắt đầu thảo luận về vấn đề của mình, họ sẽ không bao giờ có được cuộc hôn nhân mà cả hai cần.
“Bất cứ điều gì anh cần làm đều có thể đợi.”
Tay áo dài của chiếc áo màu trắng anh mặc phồng lên khi anh quất roi xung quanh.
“Trông đây, Daisy, nếu là chuyện về xăng xe, tôi đã nói xin lỗi. Tôi biết mình không phải là người dễ chịu nhất để ở bên gần đây, nhưng quả thật đây là một tuần khó khăn.”
“Anh đã có rất nhiều tuần khó khăn, nhưng anh không trút xuống đầu em.”
“Có bao nhiêu cách tôi phải xin lỗi đây?”
“Không phải về chuyện xin lỗi. Mà là về lý do anh tránh xa em.”
“Chỉ cần thư giãn thôi, được không?”
“Em không thể.”
Bài diễn của các chú hề sắp kết thúc, cô biết đây không phải lúc để nói, nhưng khi đã bắt đầu, cô không thể quay lại.
“Chúng ta đang ở giữa cái vòng cảm xúc luẩn quẩn và nó khiến cả hai bị tổn thương. Chúng ta có cả một tương lai cùng nhau nên chúng ta cần nói chuyện về nó.”
Cô chạm tới cánh tay anh, chờ đợi anh kéo tay đi, nhưng anh không, cô tìm thấy sự tự tin để tiếp tục.
“Mấy tháng đã qua là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời em. Anh giúp em tìm ra con người mình, có lẽ em cũng giúp anh làm điều tương tự.”
Cô nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh qua làn vải lụa. Bông hoa giấy nhét giữa ngực cô kêu xột xoạt, đầu sợi dây anh mang chải bên cạnh tay cô.
“Tất cả điều đó không phải là tình yêu sao? Ở cùng nhau không tốt hơn là khi ta ở một mình sao? Mỗi người trong chúng ta đều cần thiết cho người kia.” Không hề lên kế hoạch, lời lẽ mà bấy lâu nay cô giữ kín bỗng dưng tuột ra.
“Và tình trạng này thật tốt cho đứa bé sắp chào đời của chúng ta.”
Trong một mảnh vỡ nhỏ của thời gian, mọi chuyện tưởng chừng như ổn thỏa. Rồi tất cả thay đổi. Gân cổ anh căng lên, đôi mắt anh thẫm lại với cái gì đó trông thật kinh sợ. Nét mặt anh méo mó thành một cái mặt nạ đầy thịnh nộ.
Cô thình lình thu lại bàn tay từ ngực anh. Bản năng cô mách bảo phải chạy ngay, nhưng giờ đây cô đã mạnh mẽ hơn, nó giúp cô đứng lại.
“Alex, em không sắp đặt cho đứa bé này, em thậm chí còn không biết chuyện này diễn ra thế nào. Nhưng em sẽ không nói dối anh rằng em rất tiếc.”
Đôi môi nhợt nhạt của anh hầu như không mấp máy.
“Tôi đã tin em.”
“Em đã không làm gì sai cả.”
Cơ cổ họng anh bắt đầu làm việc, bàn tay anh cuộn chặt lại bên hông. Trong giây lát, co ngỡ tưởng anh sẽ đánh mình.
“Em mang bầu bao lâu?”
“Khoảng hai tháng rưỡi.”
“Và em biết bao lâu rồi?
“Có lẽ một tháng.”
“Em biết chuyện này được một tháng rồi mới quyết định nói với tôi?”
“Em đã rất lo sợ.”
Âm nhạc từ giai điệu trầm, lên cao dần, báo hiệu màn trình diễn của các chú hề đã kết thúc. Kế tiếp đến lượt cô và Alex. Digger, người có nhiệm vụ đưa Misha vào sân khấu trong phần cao trào của màn diễn của họ, bước tới.
Alex chụp lấy cánh tay cô và kéo đi.
“Sẽ không có đứa bé nào hết, em có hiểu tôi nói gì không?”
“Không...không, em không hiểu.”
“Sáng mai, em và tôi sẽ nghỉ một ngày. Và khi chúng ta quay lại, sẽ không còn đứa bé nào hết.”
Cô nhìn anh chằm chằm bàng hoàng. Cô thấy buồn nôn, cô ấn những đốt ngón tay lên miệng. Đám đông trong lều chính lắng xuống khi Jack Daily bắt đầu bài giới thiệu ấn tượng về chàng trai Cô Dắc - Alexi.
“Vàaaa giờ, đoàn xiếc Quest Brother xin được giới thiệu...”
“Anh muốn em phá thai?” cô thì thầm.
“Đừng nhìn tôi như thể tôi là một con quái vật! Em không dám nhìn tôi như thế đâu! Tôi đã nói với em ngay từ đầu tôi cảm thấy thế nào về chuyện này rồi. Tôi moi hết ruột gan cố gắng làm em hiểu. Nhưng như thường lệ, em quyết định cái điều em biết rõ nhất. Thậm chí không có một chút tin cậy nào trong cái cơ thể chết tiệt của em, em vẫn quyết định điều em biết rõ nhất.”
“Đừng nói với em như thế.”
“Tôi đã tin em.”
Miệng anh xoắn lại trong tiếng gầm gừ khi phần đầu bản nhạc balalaika trôi đi trong đêm, cũng lời nhắc nhở đến lượt xuất hiện của anh.
“Tôi thực sự tin em đã uống thuốc, nhưng tất cả thời gian qua em lừa dối tôi.”
Cô lắc đầu, đấu tranh chống lại nỗi tức giận dâng lên trong cổ họng.
“Em sẽ không bỏ đứa bé này.”
“Hãy xuống địa ngục nếu em không! Em sẽ làm cái điều tôi bảo em.”
“Anh không muốn chuyện này đâu. Nó thật xấu xa và độc ác.”
“Không độc ác như điều em đã làm.”
“Alex!” một chú hề rít lên. “Đến lượt cậu!”
Anh giật lấy cuộn giây quanh vai mình.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em về chuyện này, Daisy. Em nghe thấy không? Không bao giờ.”
Anh đẩy mình khỏi cô, biến mất vào trong lều chính.
Cô đứng đó mà điếng người, hứng chịu nỗi tuyệt vọng đặc quánh và cay đắng đến nỗi không thể thở được. Ôi, lạy Chúa, cô đúng là một con ngốc. Cô đã nghĩ anh yêu cô, trong khi anh không hề suốt thời gian qua.
Anh không biết làm thế nào để yêu thương. Anh đã nói với cô anh không thể làm điều đó. Cô đã từ chối tin anh. Giờ cô đang phải trả giá. Đã quá muộn, cô nhớ những gì đã đọc về loài hổ đực. Con vật này sẽ không làm gì cho cuộc sống gia đình. Nó không chỉ không đóng vai trò là một phần trong việc nuôi dạy đàn con, nó có lẽ thậm chí còn không chấp nhận chúng.
Alex đang rời đi xa hơn. Anh muốn cái mầm sống bé nhỏ đang lớn lên đầy quý giá này bị phá hủy trước khi nó có thể hít hơi thở đầu tiên.
“Tỉnh lại đi, Daisy! Đây là con của mày.”
Madeline nắm lấy cô, đẩy cô qua cửa sau vào trong lều chính.
Sự chú ý đổ dồn lên cô. Mất phương hướng, cô giơ tay, cố gắng bảo vệ mắt.
“... và không ai trong chúng ta có thể tưởng tượng đầy đủ sự dũng cảm cần có để quý cô này có thể bước ra sân khấu cùng chồng mình.”
Cô đưa chân bước tới, di chuyển tự động trên nền nhạc balalaika khi Jack thêu dệt câu chuyện về cô dâu được nuôi dạy trong tu viện với người chồng Cô Dắc hùng mạnh. Cô hầu như không nghe thấy gì. Cô chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ Alex, kẻ phản bội cô, đang đứng ở trung tâm sân khấu.
Những đốm đỏ lấp lánh bám lấy đầu sợi dây ngay trên đỉnh đôi giày ống đen bóng nhoáng của anh, còn ánh sáng xanh chập chờn trên mái tóc, trong khi đôi mắt anh quay cuồng trong ánh vàng nhạt của con thú bị dồn vào chân tường. Cô đứng trong vệt sáng nhỏ của mình khi anh bắt đầu múa roi. Nhưng tối nay, nhịp roi không còn nét quyến rũ thường lệ. Nó điên cuồng và man rợ, là lời tuyên ngôn của cơn thịnh nộ.
Khán giả tỏ vẻ hài lòng, nhưng khi đến cao trào, một phần của Daisy không được đón nhận. Khả năng giao tiếp với đám đông của cô biến mất. Thậm chí cô còn không nhăn mặt khi Alex cắt đoạn ống cô ngậm trong miệng. Chỉ hành động một cách tự động. Nỗi tuyệt vọng trong cô quá lớn không thể khơi dậy một cảm xúc nào.
Động tác của họ dần dần không còn ăn khớp. Alex phá hủy một đoạn ống bằng hai nhịp cắt, rồi một đoạn ống khác phải cần tới bốn nhịp. Anh quên mất một điểm mới mình đã thêm vào với cái nơ báo hiệu, nên khi anh quấn sợi roi quanh cổ tay cô, khán giả xôn xao khó hiểu. Như thể sự căng thẳng giữa hai người bằng cách nào đó đã truyền tới họ. Sự quyến rũ của màn diễn trước kia, giờ đây dường như nhuốm màu bạo lực. Thay vì một chú rể cố gắng chiếm được tình cảm của vợ mình, khán giả cảm thấy như đang chứng kiến một gã đàn ông nguy hiểm tấn công một phụ nữ bé nhỏ, mong manh.
Alex nhận biết điều gì đang xảy ra, sự cao ngạo trong anh chết lặng. Anh dường như nhận ra mình không đủ khả năng quấn dây quanh cô một lần nữa mà không xa lánh khán giả, nhưng anh cũng cần một động tác cuối cùng để đưa bài diễn đến kết thúc trước khi ra hiệu cho Digger dẫn Misha ra sân khấu.
Cô thấy ánh mắt anh dừng lại trên bông hoa giấy đang nép giữa ngực cô, nhận ra anh đã quên nó lúc trước. Anh ra hiệu điều mình sẽ làm bằng một cái gật đầu khéo léo. Cô điếng người đối mặt với anh, chỉ muốn việc này nhanh chóng kết thúc để bản thân có thể đi ra và ẩn mình khỏi thế giới.
Bản nhạc balalaika tăng lên, cô thấy mình đang nhìn ngang qua vòng tròn vào đôi mắt anh. Nếu không đóng băng bản thân, cô có thể nhìn thấy nỗi đau ở đó, nỗi đau khổ sâu thẳm như của chính cô.
Anh đưa cánh tay ra sau và búng nhẹ cổ tay. Đầu sợi dây bay về phía cô như hàng chục lần trước đây, trừ lần này, cô cảm thấy như thể đang chứng kiến một đoạn phim quay chậm. Với vẻ lạnh nhạt, cô chờ đợi cánh hoa giấy tung bay, nhưng thay vì thế, cô cảm thấy một nỗi đau như thiêu đốt.
Tất cả không khí rút khỏi lá phổi cô. Cơ thể cô oằn lại khi lưỡi lửa cắt ngang cô từ vai đến đùi. Cả sân khấu bắt đầu xoay vòng rồi cô từ từ ngã xuống. Vài giây trôi đi, âm nhạc bỗng bật lên, tiếng huyên náo và niềm vui reo vang thành một bản hòa âm kì lạ. Nỗi đau của cô nhức nhối đến không thể thở được. Vài cánh tay mạnh mẽ quét lên cô khi các chú hề chạy đua tới.
Cô vẫn còn tỉnh, mặc dù không hề muốn, cô nghe thấy lời cầu nguyện mà cô không hề nói, âm nhạc sống động, cả tiếng xì xào của đám đông, giọng Jack vang lên trầm tĩnh. Tất cả những điều này lờ mờ lặp lại đằng sau bức tường nỗi đau đã bao bọc cô.
“Tránh ra! Quay trở lại!”
Giọng Alex. Alex mang cô đi qua cửa sau. Alex là kẻ thù. Kẻ phản bội.
Cô cảm nhận mặt đất, cứng và lạnh lẽo bên dưới lưng mình khi anh đặt cô nằm xuống bên hông lều chính. Uốn cong mình trên cô, anh dùng thân mình che cô khỏi ánh nhìn của mọi người.
“Em yêu, tôi xin lỗi. Ôi, lạy Chúa, Daisy, tôi rất xin lỗi.”
Dùng chút sức lực còn lại, cô quay đầu khỏi anh, đối mặt với đám ny lông rác rưởi, thở hổn hển vì đau khi tay anh chạm vào vết rách trên váy của cô.
Môi cô khô và cứng đến nỗi hầu như không thể tách rời chúng.
“Đừng... chạm vào tôi.”
“Tôi phải giúp em.”
Hơi thở của anh nhanh và nông, tông giọng anh mảnh lại.
“Tôi sẽ đưa em về nhà xe.”
Cô rên rỉ khi anh nâng cô lên, thù ghét anh đã di chuyển mình, làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cô thở được chỉ vừa đủ để thì thầm.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
“Ừ... ừ, tôi biết.”
Vết cắt thiêu rát từ vai dọc xuống ngực cô, rồi trên bụng cô tới hông. Nó đốt cháy quá quyết liệt, khiến cô không còn đủ minh mẫn để cảm nhận sự nhẹ nhàng của anh khi anh mang cô qua các lô trại, trở vào nhà xe, và đặt cô lên chiếc giường của họ.
Một lần nữa, cô quay đầu đi, cắn chặt môi giữ lại tiếng gào thét khi anh từ từ cởi bỏ chiếc váy khỏi cơ thể cô.
“Ngực em...” anh hít một hơi rời rạc.
“Có một vết sưng. Nó---da không bị rách, nhưng sẽ bị bầm tím.”
Cái đệm chuyển động khi anh rời cô, rồi quay lại ngay.
“Em sẽ cảm thấy lạnh. Nó là miếng vải bông.”
Cô nhăn mặt khi anh đặt chiếc khăn ướt lên phần da bị đốt. Cô nhắm mắt lại, mong muốn thời gian trôi đi.
Khi chiếc khăn ấm lên trên da cô, anh bỏ nó đi và thay thế bằng một cái khác. Chiếc đệm võng xuống khi anh ngồi cạnh cô. Anh bắt đầu nói, giọng anh khàn khàn nhẹ nhàng.
“Tôi không---tôi không nghèo như tôi để em nghĩ về tôi. Tôi dạy học, nhưng---tôi cũng mua và bán những tác phẩm hội họa của Nga. Tôi làm công việc tư vấn cho vài bảo tàng lớn nhất trong nước.”
Nước mắt rỉ qua đôi mắt đóng lại của cô, rơi xuống gối. Khi miếng vải làm nhiệm vụ của nó, cơn đau giảm dần xuống.
Lời anh vụng về tắc nghẹn.
“Tôi được coi là người dẫn dắt hình tượng Nga ở --- ở Mỹ. Tôi có tiền. Uy tín. Nhưng tôi không muốn em biết. Tôi muốn em nghĩ về tôi như một kẻ vô lại, không học thức, sống nhờ lao động chân tay. Tôi muốn... em sợ hãi mà bỏ đi.”
Cô quyết tâm mấp máy môi.
“Tôi không quan tâm.”
Anh nói nhanh hơn, như thể anh chỉ còn một ít thời gian để có thể nói ra tất cả.
“Tôi có một---một ngôi nhà xây gạch lớn ở vùng quê bang Connecticut, không xa trường đại học.”
Với một cái chạm nhẹ như lông, anh đổi chỗ miếng vải bông.
“Nó treo đầy những bức tranh đẹp, và có---tôi có một tàu ngựa phía sau nhà cho Misha.”
“Làm ơn để tôi một mình.”
“Tôi không biết tại sao tôi gắn bó với đoàn xiếc. Mỗi lần tôi đi cùng nó, tôi đều thề rằng đó là lần cuối cùng, rồi vài năm trôi đi, tôi lại bắt đầu bồn chồn. Tôi có thể ở Nga, hay Ukraine, có thể ở New York - nó dường như không thành vấn đề - tôi chỉ biết tôi phải quay lại con đường. Tôi đoán chừng mình là người nhà Markov nhiều hơn nhà Romanov.”
Giờ đây, không còn gì quan trọng, anh đang kể với cô mọi thứ mà cô từng cầu xin anh tiết lộ cách đây vài tháng.
“Tôi không muốn nghe thêm nữa.”
Bàn tay anh khum lấy eo cô trong một cử chỉ bảo vệ kỳ quặc.
“Đây chỉ là một tai nạn. Em biết thế, đúng không? Em biết tôi lấy làm tiếc thế nào.”
“Tôi muốn ngủ bây giờ.”
“Daisy, tôi là một người giàu có. Buổi tối hôm chúng ta đi ăn, em đã lo lắng về hóa đơn... Không còn---em không bao giờ phải lo lắng về tiền đâu.”
“Nó không còn quan trọng nữa.”
“Tôi biết nó đau đớn. Nhưng ngày mai sẽ tốt hơn. Em chỉ bị thương nhẹ và nhức nhối chút thôi, sẽ không có gì ảnh hưởng đến cái thai.”
Anh ngập ngừng, khi nhận ra đó là điều nói dối khủng khiếp.
“Làm ơn.” Cô van vỉ. “Nếu anh còn quan tâm tới tôi sau tất cả, hãy để tôi một mình.”
Một khoảng im lặng kéo dài. Rồi chiếc đệm di chuyển khi anh cong mình, đặt môi lên đôi mắt ẩm ướt của cô.
“Nếu em cần gì, chỉ cần bật đèn lên. Tôi sẽ trông thấy và đến ngay.”
Cô đợi anh rời đi. Chờ đợi anh đi khỏi để cô có thể vỡ vụn thành triệu mảnh.
Nhưng anh không có lòng thương xót. Anh quay lại nơi miếng vải bông, thổi nhẹ nhàng, gửi đến cho cô luồng không khí mát mẻ. Rồi cái gì đó ấm áp, ẩm ướt lướt trên da cô, nhưng cô quá tê cứng để tự hỏi nó là gì.
Cuối cùng, anh rời khỏi giường, và trong vài giây, nhà xe lấp đầy những âm thanh quen thuộc mà anh luôn tạo ra mỗi khi thay trang phục diễn sang bộ đồ thường: tiếng lịch bịch của đôi bốt gõ lên sàn, tiếng sột soạt khẽ khàng của những hạt sequin khi anh cởi bỏ khăn choàng đỏ, tiếng chà sát của khóa quần jean. Một sự vô tận trôi qua trước khi cô nghe thấy cánh cửa đóng lại sau anh.
***
Tiếng gầm gừ của con hổ chạm tới Alex khi anh rời nhà xe. Anh đứng bên ngoài, cố nuốt vào không khí. Ánh đèn màu chiếu sáng và dải cờ đuôi nheo tung bay, nhưng anh không nhận ra thứ gì trừ vết sưng màu đỏ ghê tởm đã làm hỏng làn da mỏng manh của cô. Nước mắt nhức nhối trong mắt anh, còn hai lá phổi như đang bị đốt cháy. Anh đã làm gì vậy?
Anh bước một cách mù quáng ngang qua bãi cỏ, tới chuồng con hổ. Buổi biểu diễn vẫn đang tiếp tục trong lều chính. Sân sau vắng lặng ngoại trừ mấy chú hề, người đã giúp đỡ anh lúc trước.
Thời gian tối nay của anh đã hết. Tại sao anh không kết thúc bài diễn của mình đúng lúc? Anh có thể ra hiệu cho Digger đưa Misha vào sớm hơn. Nhưng anh lại cuốn mình vào cơn thịnh nộ. Niềm kiêu hãnh trong anh đã yêu cầu anh dối lừa bản thân một lần nữa, khiến anh cố gắng thực hiện trọn bài diễn. Như thể, nếu làm vậy anh sẽ đưa mọi thứ trở lại như cũ.
Anh chớp mắt khó nhọc. Làn da anh quá nhợt nhạt và yếu ớt. Vết cắt đã làm xấu đi bầu ngực, và đi qua cái bụng phẳng, ngọt ngào của cô, nơi cô mang đứa con của mình. Con của họ chứ. Đứa con mà anh đã bảo với cô phải loại bỏ. Như thể Daisy sẽ làm cái điều như thế vậy.
Như thể anh sẽ không để cô làm như vậy.
Những lời nói xấu xí, thù ghét anh đã nói vang lên trong tai anh. Những từ ngữ mà cô sẽ chẳng bao giờ quên hay tha thứ. Không thậm chí Daisy có một trái tim đủ rộng lượng để tha thứ cho những lời đó.
Khi tới cái chuồng, Sinjun chú ý đến anh với đôi mắt không chớp, như thể nó chạm tới điểm sâu nhất trong tâm hồn anh. Con hổ đã nhìn thấy gì? Anh bước qua sợi dây, cong bàn tay quanh chấn song. Cái nơi trống rỗng, lạnh lẽo trong anh đã biến mất - anh biết điều đó - nhưng cái thế chỗ là gì?
Ánh nhìn của anh khóa lại trên con hổ, tóc sau gáy anh dựng đứng lên. Trong thoáng chốc, mọi thứ đứng yên, rồi anh nghe thấy một âm thanh - âm thanh của chính con hổ - nói với anh chính xác điều nó nhìn thấy.
Tình yêu.
Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Tình yêu. Thứ mà anh cảm nhận được nhưng lại không hiểu, thứ cảm xúc đã bắt đầu nóng chảy bên trong anh. Anh đã học được yêu là thế nào. Daisy đã nhìn ra sự việc. Cô đã biết chuyện đang xảy đến với anh, nhưng anh lại chối bỏ.
Anh yêu cô. Mù quáng. Tuyệt đối. Làm sao mà anh không nhận thấy? Cô quý giá với anh hơn tất cả những bức tượng cổ xưa hay hiện vật giá trị đã qua tay anh trong thời gian dài. Sống với cô, anh học được thế nào là hạnh phúc. Anh cảm nhận niềm vui, niềm đam mê, và cả sự khiêm nhường. Còn, anh trao lại cô cái gì?
Tôi không yêu em, Daisy. Sẽ không bao giờ.
Anh nhắm nghiền mắt nhớ lại, bằng cách nào, vào lúc nào, anh đã từ chối món quà quý giá mà cô đã dâng tặng. Nhưng với sự can đảm có thể cướp mất hơi thở của anh, cô vẫn tiếp tục dành nó cho anh. Không quan trọng biết bao lần bị anh từ chối tình yêu, cô giữ nó rộng mở đợi anh.
Giờ đây, tình yêu hóa thân thành đứa trẻ đang lớn lên bên trong cô. Đứa bé anh đã không muốn. Đứa bé mà anh khao khát với từng nhịp đập của trái tim mình.
Anh phải làm gì? Làm thế nào anh mang cô trở lại? Anh quay đầu về phía nhà xe, cầu nguyện ánh đèn gọi anh quay lại bên cô sẽ bật lên, nhưng cửa sổ vẫn chìm trong bóng tối.
Anh phải mang cô trở lại, rồi khiến cô tha thứ cho lời lẽ xấu xí mà mình đã phát ra. Anh đã mù quáng và kiêu ngạo đến nỗi, vướng sâu vào quá khứ, quay lưng lại với tương lai. Anh đã phản bội cô theo cách không một người bình thường nào có thể tha thứ.
Nhưng Daisy không phải người thường. Yêu thương với cô tự nhiên như hơi thở vậy. Cô không có khả năng che dấu tình yêu của mình hơn việc cô cố tình gây đau đớn cho ai đó. Anh đã ném mình vào niềm cảm thương ngọt ngào và rộng lượng của cô. Anh tận hưởng lợi thế từ trái tim yêu thương, mềm yếu của cô. Cô không giữ bí mật nào cho riêng mình. Anh sẽ kể với cô mọi thứ anh cảm nhận, và nếu nó chưa đủ để làm mềm lòng cô, anh sẽ nhắc cô nhớ lại lời thề hôn nhân mà họ đã nói. Anh sẽ lợi dụng lòng trắc ẩn trong cô, bắt nạt cô, rồi làm tình với cô cho đến khi cô không còn nhớ anh đã phản bội cô thế nào. Anh sẽ nhắc giờ đây cô đã là một người nhà Markov, và người phụ nữ nhà Markov luôn mắc kẹt với người đàn ông của họ, thậm chí với cả những người đàn ông không xứng đáng.
Cửa sổ nhà xe vẫn tối om. Anh quyết định, tốt hơn nên để cô ngủ, cho cô thời gian để phục hồi, nhưng khi trời sáng, anh sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để mang cô trở lại.
Đám đông rời khỏi lều chính, anh quay lại công việc. Khi lều được hạ xuống, anh rất muốn bày tỏ tình yêu của mình với cô, trao cho cô dấu hiệu rõ ràng rằng mọi thứ giữa họ sẽ khác đi. Anh chăm chú nhìn cửa sổ nhà xe vẫn tối đèn rồi chạy lại xe tải. Mười phút sau, anh tìm thấy một cửa hàng thuận tiện trong đêm tối.
Không gian bị giới hạn, rồi cánh tay anh cảm nhận đầy đủ mọi thứ anh tìm thấy: một hộp đồ chơi thú cưng của trẻ, một cái lúc lắc bằng nhựa màu xanh, rồi một con vịt màu vàng xinh xắn, một bản coppy cuốn sách rẻ tiền bác sĩ Spock, một con thỏ đôi tai rủ xuống quàng cái yếm trên cổ, và một hộp yến mạch có lẽ do cô cần ăn thêm.
Anh tăng tốc trở lại đoàn xiếc với những đồ vật tìm thấy, xé một vỏ bao khi anh chụp được từ ghế trước. Anh giữ chúng lại bằng đôi bàn tay to lớn của mình, chạy về nhà xe.
Khi thấy tất cả đồ này, cô sẽ hiểu cô có ý nghĩa thế nào với anh. Đứa con của họ có ý nghĩa thế nào. Cô biết anh yêu cô nhiều đến thế nào.
Anh đánh rơi cái lúc lắc khi vặn núm cửa. Miếng nhựa nảy lên một cái trên bậc thang kim loại, lộn vòng xuống bãi cỏ. Anh vội vã bước vào trong.
Cô đã bỏ đi.