Không có vị trí
Biên tập: Hắc Tường Vy
—
Người gửi: Kise
Nội dung: Tôi dường như có thể hiểu một chút Kurokocchi đang suy nghĩ gì.
Người gửi: Midorima
Nội dung: Có lẽ Kuroko thực sự muốn làm như vậy.
Aomine tắm xong nhìn thấy di động có hai tin nhắn mới đều chưa đọc, tùy ý lau khô tóc, khăn mặt vắt hờ hững trên vai thấm đi từng giọt nước nhỏ. “Ba” một tiếng đóng điện thoại vứt lên giường, hai chân co lại, cúi người vùi vào đầu gối, hé ra gương mặt có chút mệt mỏi.
Aomine chưa từng bao giờ cảm thấy hoang mang như vậy.
Tại sao mọi chuyện lại đến mức này?
Đối với bóng rổ, cái gì mà chiến thuật với cả chiến lược, Aomine nó chưa bao giờ cần để ý đến mấy thứ chó má đó. Nó chưa bao giờ trông cậy vào điều đó, cũng không có kĩ thuật riêng, lại càng không có tư thế cố định. Chỉ cần được chạm vào trái bóng, tất thảy đều như một loại bản năng, đơn giản như ăn ngủ hoặc là cả như hô hấp hằng ngày vậy.
Cho nên Aomine chỉ tin tưởng vào chính bản thân mình. Như một vị vua cao ngạo, luôn luôn dành chiến thắng, lạnh lẽo mà đi tới đỉnh cao. (ý chỉ Aomine cô độc ở trên con đường mà chính nó cũng không chọn cho mình)
Kurokocchi nói, “Bóng rổ của tớ với của mọi người không giống nhau.”
“Tớ với các cậu hoàn toàn bất đồng.”
“Tớ đã hứa với Kagami-kun rồi.”
Mấy ngày trước Kise đã nói với nó như vậy. Cho nên vì lí do đó mà khi ấy mới rời khỏi đội bóng sao?
Kiyoshi Teppei đã trở về Seirin, Aomine lại tình cờ gặp Kagami ở sân bóng một mình luyện tập. Không biết rõ vì cái gì, rõ ràng chưa từng tiếp xúc, thậm chí ngay một câu cũng không hề nói với nhau nhưng Aomine vẫn cảm thấy Kagami thật sự ngứa mắt.
“Đánh bại hắn.” Nội tâm Aomine không ngừng gào thét.
Mang theo sự tò mò và có lẽ là cả chờ mong bước vào sân tập, Aomine như bị ma xui quỷ khiến mà lần đầu tiên chủ động khiêu khích người khác.
Kết quả sau đó khiến nó nhanh chóng thất vọng, thực sự thất vọng. Đây là người Tetsu đã lựa chọn, quá yếu, tia sáng của hắn quá yếu. Một người như vậy, có đủ tư cách đứng cạnh Tetsu hay sao?
Aomine chưa bao giờ cảm thấy nó mắc sai lầm, hoặc giả như có sai nó cũng sẽ không để ý tới. Một người chặn nó, hay hai người hay là cả đội đều như nhau. Cái gì đồng đội, cái gì tín nhiệm đều là đồ bỏ đi. Mặc kệ quá trình thế nào, chỉ cần có thể ghi điểm, chỉ cần giành chiến thắng là được.
Cho nên lúc này đây Aomine không thể dao động, dù nó có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu Kuroko muốn làm gì. Trận đấu kia, nhất định nó sẽ thắng, Aomine đối việc với này chưa bao giờ nghi ngờ. Chỉ mình nó mới đánh thắng được chính mình.
Nghĩ vậy, một cỗ mất mát vẫn không nhịn được mà chua xót ăn mòn trái tim mạnh mẽ.
“Muốn chứng minh điều đó, thì hãy chiến thắng tớ đi, Tetsu.” (Kuroko đã từng nói rằng cậu ấy sẽ tìm được một người có thể đánh bại Aomine)
.
Buổi tối hôm đó, Aomine nằm mơ. Trong mơ, nó nhìn thấy Kuroko quay lưng lại với mình, trên người khoác đồng phục Teiko. “Tetsu”, Aomine bất giác gọi. Kuroko tựa như nghe được tiếng Aomine, hơi nghiêng mình nhìn qua, tay phải nâng lên nắm thành quyền giống như đợi cái gì đó cho dù mặt không quá nhiều biểu tình nhưng đôi mắt màu xanh trong suốt đã đủ để biểu hiện chờ mong.
Aomine đương nhiên biết, đó chính là thói quen của bọn họ mỗi khi giành chiến thắng. Nâng tay trái lên định chạm vào nắm tay Kuroko, cảnh vật xung quanh lại đột nhiên biến đổi. Trước mặt nó là Kuroko trong đồng phục Seirin, Kagami xuất hiện, tay trái hắn giơ lên chạm nhẹ vào tay của cậu ấy.
“Tớ đã hứa với Kagami-kun rồi.” Thanh âm của Kuroko như có như không vang lên, Aomine giật mình choàng tỉnh.
“Hiện tại gặp nhau là kẻ thù…” Nó nhớ mình từng nói qua với Midorima như vậy.
Nhưng nó biết, chỉ có mình nó mới hiểu, rằng nó đã không còn là người quan trọng nhất với người kia nữa.
.
Cùng thời điểm đó, Kuroko nằm trên giường, đôi mắt không lưu động nhìn chăm chăm lên trần nhà, dường như cũng bị mất ngủ trước đêm thi đấu. Cậu không phải người vô cảm, chỉ là ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Kỳ thật những người như vậy so với người khác lại càng hay ưu sầu, cho nên ban ngày khi nghe Kagami kể lại việc gặp Aomine, nội tâm dường như vẫn có gì đó giãy giụa không ngừng.
Kể từ năm đó hình như họ đã không còn nói chuyện qua. Chính xác là Kuroko tránh mặt Aomine, cậu biết Aomine vẫn luôn tìm kiếm mình, nhưng là, họ phải gặp mặt thế nào đây. Kuroko biết Aomine là con người như thế nào, nếu đã không thể dùng lời nói khiến cậu ấy lay chuyển, vậy còn gặp nhau để làm gì?
Đối với Kuroko, bóng rổ là một môn thể thao của đồng đội. Tin tưởng mọi người, được mọi người tin tưởng. Vì tình yêu bóng rổ, và cả tình yêu đồng đội mà cùng nhau giành chiến thắng.
Kuroko không phải là vĩ nhân, Aomine cũng không phải ngẫu nhiên mà đánh mất bản thân mình. Cậu chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi, là được nhìn thấy Aomine mỉm cười khi thi đấu một lần nữa. Đối với một người coi bóng rổ như sinh mạng mình như Aomine, nếu với bóng rổ cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa, hẳn là cậu ấy phải rất đau lòng.
.
Aomine: Là tớ ngu ngốc, tin tưởng rằng sẽ luôn có cậu ở phía sau, mà quên mất cậu từ trước đến nay mơ hồ như ảo ảnh.
Kuroko: Tớ đã từng cố gắng rất nhiều, nhưng chính cậu đã khiến tớ phải lựa chọn ra đi.
Aomine: Tại sao cậu lại tùy hứng như vậy? Tùy tiện xông vào cuộc sống của tớ, rồi cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại.
Kuroko: Là cậu là người đã buông tay, cậu chỉ tin tưởng vào chính mình, cái gì cũng không cần, đến cái bóng cũng không hề tồn tại. Vậy thì tớ… lấy tư cách gì mà đứng bên cạnh cậu đây.
Aomine/Kuroko: Có lẽ, chỉ là có lẽ mà thôi… Có lẽ là vì tớ thích cậu, thế nên lại càng không thể bị cậu đánh bại.
.
.
.