…
“ Sợ lắm cái cảm giác
Tưởng như đã ôm trọn yêu thương…
Nhưng rồi bỗng nhiên biến mất….
Như chưa hề tồn tại….”
…
…….
…………….
- Băng Băng… - Triệt nắm chặt lấy đôi tay trắng bệch của BĂng BĂng , đôi mắt vặt vẹo, nước mắt không ngừng tuôn bên hai má.
Thiện Nhân im lặng, nhẹ nhàng chạm lên vai Triệt
- Sẽ ổn thôi mà, em ấy không sao đâu
- Là lỗi của em….lỗi của em…em bất lực….em không thể bảo vệ người con gái của mình… em là thằng vô dụng mà… - Triệt nức lên, tay đấm thùm thụp vào ngực mình, môi bặm lại thở hồng hộc.
- BÌnh tĩnh , Triệt à. Em cũng chưa khỏe lại, đưa cái chân gãy ra khỏi giường bệnh đã nguy hiểm lắm rồi. Mau về giường thôi.
- Không. Em không đi đâu hết. Em phải ở lại đây. Cho tới khi Băng BĂng tỉnh lại. .. Em có nhiều điều muốn nói…với cô ấy….
- ….. - Nhân nhìn Triệt, không nói một lời.
………….
…
“ Em đừng sợ. Anh nhất định sẽ bảo vệ em. Nếu có chết,một mình anh là đủ rồi….”
Triệt đang cố ôm lấy đầu Băng BĂng thì cô chợt gạt ra, thả mình ra khỏi người Triệt.
- BĂNG BĂNG !!! - Triệt hét lên vươn tới nắm tay cô kéo lên. Nhưng BĂng BĂng lại mỉm cười quàng đôi tay nhỏ bé của mình ,rút đầu Triệt vào người.
“ ẦM”
Cả hai rơi xuống biển. vì biển gần vách núi không sâu lắm, đầu BĂng Băng đập mạnh vào mảng đá, máu loan ra và ngất đi. Triệt trợn mắt giật mình, hớt hải kéo cô lên. Vớ lấy một thân gỗ trôi, Triệt cố đưa Băng BĂng ra khỏi mặt nước. Chưa bình tĩnh lại, một cơn sóng lớn đẩy hai người đi cả một quãng. Lực nước mạnh và nhanh, chân Triệt vô tình đập vào thứ gì đó dưới biển. CẬu quặn người, ghì chặt BĂng BĂng hơn, mắt cậu dần nặng trĩu. bỗng dưng hiện lên trong đầu cậu, mơ hồ về một khu vườn, có hai đứa trẻ..:
- Này Băng nhi
- Hửm
- Em có thích anh không ? – Cậu bé ngồi bệch trên đất ngước lên
- Có chứ. Anh rất dể thương mà. - Cô bé chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn cậu, song nở nụ cười ngây thơ.
- Vậy…vậy em muốn cưới anh không ?
- Cưới là gì ạ?
- Anh cũng không rõ nữa, nhưng hình như khi cưới, 2 chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi
- Thật ạ? Thế thì em cũng muốn cưới anh.
- Vậy là em đồng ý rồi đấy nhé.
- Ưm !
…………
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
- Băng nhi !!!!!!!! - Cậu bé hét lên khi bàn tay của cô bé vuột khỏi tay cậu rơi xuống biển. Chưa kịp định thần, một người nào đó đã đẩy cả cậu xuống. Cậu bé bàng hoàng, chỉ kịp ngoảnh lại…:
- Khải…ca ca…
……….
…..
Đến khi tỉnh lại, Triệt thấy mình đang nằm trong căn phòng trắng xóa
- Đây là đâu?
- Đây là bệnh viện. - Một giọng trầm vang lên góc phòng. Triệt nhìn theo hướng phát ra, tròn mắt
- Anh Nhân !!
- Phải, là anh. Xem ra em thật sự đã nhớ ra mọi việc trước đây.
- Ừm…có lẽ. Mặc dù còn một số chuyện em chưa thể nhớ hết.
- Không sao. Bác sĩ đã nói cần thêm thời gian.
- Ừm..nhưng làm sao em lại ở đây ? Còn Khải, hắn đâu?
- Nhận thư của hiệu trưởng anh đã gọi đội cảnh sát đặc nhiệm cùng anh tới biệt thự. Khải và đám xác sống khá mạnh, nhưng đều bị khống chế cả rồi. Khải bị bắt vào trại giam đặc biệt chờ ngày phán xét. Còn lũ kia đều chết cả rồi…hình như đều là người của nhà Nguyệt. Cha của Băng Băng có thể được an nghỉ lần nữa. Sau khi mai táng ông, anh đã thấy hai đứa nằm gần bờ biển trong tình trạng nguy kịch nên anh đưa đến đây. Tính ra thì em đã bất tỉnh được 2 ngày rồi còn gì.
- Vâng… - Triệt thở dài, rồi chợt giật mình. - Băng Băng…BĂng Băng ,cô ấy đâu ??
- Bên kia - Nhân chỉ về chiếc giường gần cửa sổ, cách giường Triệt hai bàn tủ.
- Băng nhi… Anh Nhân, giúp em đứng dậy
- Không được, chân em gãy rồi, nếu đứng dậy sẽ rất nguy hiểm
- Anh Nhân, …làm ơn…
- ……….. thôi được , anh sẽ nhờ người đem xe lăn tới cho em
- Cám ơn anh
………………..
………
- Ư… - Băng BĂng khẽ động đậy
- Băng BĂng !!! - Cả Nhân và Triệt đều mừng rỡ
- Ưm….Triệt…. - BĂng BĂng mở hé mắt, miệng nói nhỏ
- Anh đây…
- ….anh Nhân… - Băng BĂng nhìn Nhân mỉm cười.
- Là anh. Anh, Nhân ca ca. Em cũng đã nhớ ra rồi à
- Cú va đập không ngờ lại khiến cô gái có lại được trí nhớ bị mất trước đây - Ông bác sĩ mở cửa phòng bước vào.
- Bác sĩ , em gái tôi tỉnh rồi. – Nhân quay lại cúi gập người – Nhờ vào ông cả. Cám ơn.
- KHông có gì. Đó là bổn phận của tôi mà.
- Vậy khi nào chúng tôi có thể xuất viện. – Triệt
- Hừm. Tôi vẩn chưa rõ. Nhưng có lẽ phải mất 2 tuần để cậu có thể tập đi lại, cậu Triệt ạ. Riêng cô gái thì không sao, nghỉ ngơi vài ba ngày sẽ khỏe thôi.
- Vậy thì tốt quá - Triệt hôn lên trán Băng BĂng . - Mau khỏe nhé, anh có nhiều chuyện muốn nói với em lắm.
- Ừm - BĂng BĂng cười hiền. – Em cũng..vậy. Em…nhớ hết…em nhớ ra anh…anh Nhân….
- Được rồi. Phiền mọi người một chút. Tôi cần khám lại cho cô gái. - BÁc sĩ bước tới xem lại vết thương một chút rồi chậm rãi nói - Ổn cả. Cô ấy khỏe rồi. KHông sao hết. Chỉ cần uống thuốc này trước các bữa ăn và nhỏ thuốc mắt cho cô gái thường xuyên là được.
- Cám ơn bác sĩ …- Băng BĂng gật đầu tỏ lòng biết ơn.
- Thôi tôi đi. Mọi người cứ ở lại trò cuyện. - Ông ra khỏi phòng. Cô y tá nãy giờ đứng ngoài cửa, lo lắng nhìn ông :
- Ông không nói họ nghe về đôi mắt của cô gái sao
- …. Chúng ta đâu thể làm gì. Hết cách rồi…. thôi thì cứ để họ không biết như vậy sẽ tốt hơn.
- ….tôi hiểu
…………
Sau một tuần, cả Triệt và Băng BĂng đều xuất viện. Nhân nhận lời đảm nhận vai hiệu trưởng trường . Còn BĂng BĂng và Triệt đến một khu rì – sọc – biệt thự nghỉ dưỡng nhà Nguyệt để nghỉ ngơi.
- Không định đi học thiệt sao ? chúng ta học được 2 ngày là bỏ à ?
- Không. - Triệt liếc lên trời - Đi học chỉ để có cái làm thôi, kiến thức ở đó anh biết hết lâu rồi. Với lại…anh muốn ở cùng em kìa.~~~
- Thôi cái giọng đó đi - Băng BĂng nghéo Triệt một cái đau điếng
- Ai ui, đau anh. Em chả thương anh gì cả
- Đúng rồi, em chả thương anh đâu.
- Vậy thôi, anh về. – Triệt nhúng vai, giả bộ xách giỏ đi một mạch.
- Eeeehhhh, khoan đã. Thương, thương… zậy được chưa
- Chưa. - Triệt chỉ vào má mình liếc xéo Băng BĂng.
“ Bốp”
- Một bạt tay vào má, được chưa ???? - Băng BĂng cười khì khì, xách dép chạy mất tiêu.
- Em…đứng lại đó cho anh………..!!!!!!! (>o
………….
- Đủ rồi mà, sao mà nhỏ nhiều quá vậy - BĂng BĂng giãy đành đạch khi Triệt cố nhỏ mắt .
- Em không chịu ngồi yên thì làm sao anh làm lẹ được.
- Xùy, em hổng cần - Cô gạt chai thuốc ra, vụt nhanh khỏi ghế.
- Đừng có bướng nữa chứ !!! ( màn rượt đuổi định kì bắt đầu )
………..
- Anh có nấu được món này không đó ? - BĂng BĂng nghiêng đầu nhìn vào bảng hướng dẫn : Canh sườn non nấu quả sa kê.
- Ài, dà, mọi người nói, ăn cái này sẽ rất tốt cho sức khỏe đó
- Thiệt sao ?
- Đúng vậy, để đó anh làm cho - Triệt sắn tay áo , bắt đầu gọt vỏ sa kê. Cái cách cầm dao của Triệt vụng về đến phát tội. Khiến Băng BĂng không khỏi bụp miệng cười
- Em cười anh… A á !! - Triệt ôm lấy tay mình la lên , thả con dao rơi tự do.
- Anh Triệt !! Anh có làm sao không !!??? Đưa em coi coi !! - Băng BĂng hốt hoảng nắm lấy tay Triệt.
- Ah…ah… ha ha - Triệt đưa tay kia che khuôn mặt nhịn cười, miệng vẫn kêu đau
- Anh dám lừa em. Em cắt thiệt cho coi - BĂng BĂng cầm con dao lên
- Thôi mà. Hahahahahaha - Triệt ôm ngang thắt lưng cô làm nũng
……
- Rồi . Anh múc ra rồi nếm thử coi.
- ờm.
- Ngon không, ăn thử đi, ăn đi.
- Từ từ đã. - Triệt đưa muỗng lên miệng. - Hưm…chẹp chập chập.. ưm, ngon lắm đó - Triệt bưng chén húp một hơi
- Thiệt hông, -Băng BĂng giật chén nhấp một ít - Hưm, cũng ngon đó chớ.
- Anh đã nói rồi mà. Ngon rồi, ngon rồi mà
- Biết rồi. Anh nấu ngon. Múc em nữa coi.
- Tuân lệnh sếp . Hhahaaa - Cả hai nhìn nhau cười lớn.
……….
Từng ngày, trôi nhẹ nhàng… thoáng cái đã được một tháng cả hai sống cùng nhau. …
- Triệt
- Sao ?
- Anh còn nhớ lời hứa ngày xưa không ? Việc chúng ta sẽ cưới nhau ấy.
- Tất nhiên rồi. Anh sẽ tổ chức một lễ cưới thật tuyệt vời cho chúng ta. Hehe - Triệt quàng cổ Băng BĂng, ghì chặt lấy.
- Em thích đơn giản cơ - Băng BĂng chu môi tiếp tục đọc sách. Bổng dưng dòng chữ trước mắt nhỏe đi, mờ dần.
- Ưm - cô lắc lắc đầu nhìn lại. Dòng chữ càng lúc càng nhòe hơn. Cô thả quyển sách xuống, tay ôm lấy đầu - Ư…ưm…hư.. hức…
- Băng BĂng ? - Triệt lo lắng quay người cô lại - MÁu mũi ? Băng BĂng ? em sao vậy ???
- Hức…Em… em không nhìn thấy …ư ư hức…em không nhìn thấy gì nữa hết…ư hức - Băng Băng quờ quạt đẩy Triệt ra - Em khogn6 thấy gì hết…hức em, mắt em…
- Băn BĂng !!! Em sao vậy ??? anh sẽ gọi bác sĩ tối ngay - Triệt bế Băng Băng ra xe. – [ Tít…Bác sĩ, làm ơn chuẩn bị gấp cho tôi một phòng ngay lập tức]……….
………
- Kháng thể của cô ấy đang bị yếu dần. Cô quan hô hấp cũng đang hoạt động kém đi. Với tình trạng này cô ấy sẽ bị viêm phổi và viêm phế quản.
- Vậy tôi phải làm sao
- Những triệu chứng như thế này sẽ tái phát thường xuyên. Đầu tiên, mắt cô ấy vốn đã chấn thương từ trước, bây giờ sẽ không nhìn thấy gì cà, vì hệ thống miễn dịch trong cơ thể cô rất kém. Các cơ quan nội tạng không có gì bảo vệ nên sẽ suy yếu rất nhanh…. Nếu muốn cô ấy nhìn lại được, tôi cần một người hiến giác mạc…còn sức khỏe tôi chưa dám…
- Bác sĩ, ông không cần nói nữa. tôi hiểu rồi.
- …… cậu suy nghĩ rồi nói với tôi. Xin phép. – Ông ra khỏi phỏng. Để Triệt lặng người nhìn Băng BĂng.
- Tại sao… Cuộc đời này đang trêu đùa chúng ta sao ?
……..
vụ tai nạn đã cướp đi đôi mắt thật đẹp của Băng BĂng,cô bắt đầu suy sụp, chán nản cuộc sống. Suốt bao nhiêu ngày chậy đôn chạy đáo vẫn không tìm được người hiến giác mạc,Bác sĩ nói nếu ko phẫu thuật sớm thì nguy cơ bị mù là mãi mãi. Cô càng tuyệt vọng và mất dần niềm tin.May mắn là bên cạnh cô luôn có Triệt , Nhân và Tiểu Kỳ luôn quan tâm,động viên, chăm sóc.
Triệt hay túc trực bên cạnh cô, hằng ngày dẫn cô đi dạo chơi và tâm sự những điều xảy ra trong cuộc sống cho cô nghe. Băng Băng vẫn cười khi Triệt nói chuyện, mặc dù trong lòng đau lắm…
Hôm đó Triệt cùng Băng Băng khám mắt định kỳ, nhưng cô lại ko chịu đi. Hôm nay cômuốn dành thời gian nói chuyện vớiTriệt... Thực ra đã muốn nói rất lâu rồi nhưng Triệt ko để cho cô 1 cơ hội nào hết. Cả đêm suy nghĩ đắn đo, cuối cùng cô lấy hết can đảm để nói, dù đó là điều cô ko hề muốn.
- Em ko muốn làm gánh nặng cho anh, nhìn anh sớm hôm tận tâm chăm lo cho em,thật sự em thấy có lỗi lắm…
- Sao em nói vậy? _ Triệt vội hỏi nhỏ, đôi tay bất giác nắm chặc vai Băng Băng
- Em ... em muốn chia tay, em ko muốn sống trong mặc cảm. Anh ... hãy đi tìm hạnh phúc mới… cho riêng mình đi. _ Sống mũi cô cay cay, khóe mắt thì rưng rưng nước mắt.
- Em nói gì cơ? Tại sao lại thế? Anh đãlàm sai điều gì? Em nói đi _ Triệt cuống lên hỏi dồn dập.
- Coi như em cầu xin anh, 1 lần thôi, anh hãy đồng ý đi. _ 2 hàng nước mắt chợt tuôn rơi.
- Anh ko thể!!! Em bị sao thế? _ Triệt lắc mạnh người cô và nước mắt từ đâu tuôn ào ạt.
- Anh biết nhiều ngày qua em đã rất buồn nhưng anh vẫn muốn ở bên chăm sóc em đến suốt đời.
- Em ko thương anh nữa, tránh xa em ra _ Băng Băng xô Triệt ra xa mò tìm chiếc gậy để ra khỏi phòng.
- Sao em đối xử với anh thế này chứ, anh ko tránh, ko chia tay, ko gì hết. Anh sẽ lấy em, anh sẽ là đôi mắt của em, em hiểu chưa? _ Triệt chạy kéo tay nhỏ lại và quăng cái gậy vào 1 góc tường.
- Nhưng em ko muốn, em ghét anh. _ Cô cố giẫy giụa đẩy Triệt ra khỏi phòng nhưng không được, sức Triệt quá lớn nước mắt ỗng tuôn nóng ran bên gò má.
Cuộc giằng co khiến cả 2 dường như điên lọan, Triệt khóc đến đỏ mắt , cầu xin đừng chia tay nhưng Băng BĂng vẫn kiên quyết ko thay đổi.
- Làm ơn…xin em… đừng đối xử với anh như thế….anh không thể sống thiếu em được…xin em, vì lời hứa ngày xưa, đừng rời xa anh… - Triệt ôm chặt Băng BĂng từ đằng sau, nước mắt không ngừng rơi ướt đẫm vai áo cô.
- …. Triệt… em…em không muốn anh phải đau khổ
- Anh không đau khổ. Sau khi có giác mạc, anh sẽ chăm sóc em…cho tới khi em khỏe mạnh, chúng ta sẽ làm đám cưới, sẽ sống bên nhau…mãi mãi…
- …Em yêu anh….