Ngày 3 tháng 2 năm 2000.
Ngay khi án mạng được phát hiện, toàn bộ trinh sát của tổ chuyên án đã được điều động trực tiếp tới hiện trường trong đêm, sau khi phong tỏa hiện trường, liền tiến tới công tác xác định danh tính nạn nhân.
Ngoài thi thể bị cháy rụi của nạn nhân, hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của hung thủ, dù chỉ là một dấu giày, Tuy nhiên, gần đó phát hiện một chiếc túi xách, bên trong có giấy tờ tùy thân của nạn nhân cùng với một vài đồ vật khác bị bỏ lại.
Qua điều tra, đã xác nhận nạn nhân là Đặng Phù Hân, 23 tuổi, nữ sinh viên trường đại học Kinh tế Quốc dân. Hiện đang cư trú tại khu đô thị Trấn Đông, nằm trên đường Võ Hoàng Kiệt. Ngay sau khi xác nhận được danh tính của thi thể, tổ chuyên án liền lập tức liên lạc với gia đình nạn nhân báo tin. Nạn nhân lúc còn sống là con một trong một gia đình tầm trung của một vùng ngoại ô, cách thành phố gần hai mươi cây số về phía nam. Cha mẹ đều làm nghề nông, không dư dả gì nhiều, tuy nhiên vẫn chu cấp khá đầy đủ cho cuộc sống chốn thành thị của Hân. Lúc nghe tin động trời về cái chết đột ngột của con gái, bà mẹ không cầm được lòng ngã vật xuống, gào khóc đến điên cuồng, nhất thời huyết áp lên đột ngột dẫn đến tay chân co giật, cuối cùng ngất lịm đi, hiện đang được chăm sóc tại bệnh viện gần nhà. Người cha thì giữ được bình tĩnh hơn, mặc dù trong ánh mắt không giấu nổi nỗi đau cùng cực, khóe miệng run run, nói không nên lời, tuy nhiên vẫn cố gắng hợp tác với các trinh sát điều tra.
Trong quá trình khai thác thông tin về nạn nhân, theo lời của người cha, thì nạn nhân lúc sống hoàn toàn không hề gây hấn với ai, là người ngoan ngoãn và hiền lành, cho nên không thể nào gây thù oán với người khác để rồi bị hãm hại như vậy. Những người xung quanh và bạn học cũng có ý kiến tương tự, cuối cùng đành kết luận, động cơ gây án không xuất phát từ tư thù riêng. Ngoài ra, nạn nhân có phong cách sống và ăn mặc rất đơn giản, hơn nữa trong cặp xách tìm thấy cạnh thi thể không bị mất mát gì, dù chỉ là một đồng, vậy nên càng không thể là một vụ giết người cướp của. Khả năng nạn nhân tự sát thì lại càng vô lý, mặc dù thi thể đang trong quá trình khám nghiệm, nhưng cái cách mà thi thể được bố trí, nó mang ý nghĩa ‘trưng bày’ nhiều hơn, một người tìm đến việc tự sát tại sao lại phải nhọc công chuẩn bị như vậy? Hơn nữa nạn nhân được biết là một người sống rất vui vẻ yêu đời, không vướng mắc chuyện tình ái, kết quả học tập lại rất tốt, việc đột nhiên tự sát là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
Ngay sau khi nhận được tin về vụ án mạng thứ hai này, bộ trưởng công an Vũ Khởi đã khẩn cấp gọi điện trực tiếp cho trinh sát Kiều, đưa ra chỉ thị cho tổ chuyên án phải lo vụ án này, đồng thời ông sẽ gửi thêm nhân lực hỗ trợ. Lý do ông đưa ra là vì tổ chuyên án được thành lập bởi những cá nhân có tài năng xuất chúng bậc nhất, nếu giao cho đơn vị khác thì chưa chắc đã làm nên cơm cháo gì, cho nên ông mong rằng trinh sát Kiều và đồng nghiệp có thể đảm đương thêm trọng trách này.
Lệnh từ trên ban xuống thì không thể kháng lại, trinh sát Kiều đành phải vâng lời theo. Đột nhiên phải tiếp nhận một vụ khác làm gã đau đầu khôn xiết. Vụ đầu còn chưa phá xong, vụ khác đã lại tới.
Đột nhiên chợt cảm thấy mấy tên giết người bẩn thỉu này sao lại hành động cùng một thời điểm vậy?
Ông Đoàn Sỹ Nam sau khi biết tin, thì đã tức tốc quay về ban biên tập báo của mình, để ra lệnh phong tỏa thông tin, sau đó còn tới Đài truyền hình địa phương đàm phán, làm sao cho vụ án mạng này không được lan tỏa tới tai người dân, tránh gây ảnh hưởng tới tâm lý của họ. Việc ngăn chặn những thông tin mang tính tiêu cực đến cộng đồng và xã hội luôn là bước đầu tiên trong công tác phá án.
Còn bác sĩ Hồ Hiến Duy cùng đội ngũ pháp y của mình đang tiến hành khẩn cấp công tác khám nghiệm, để có thể đưa ra những đầu mối quan trọng cho các trinh sát càng nhanh càng tốt.
Trong phòng họp lúc này chỉ còn lại bốn người, gồm có cảnh sát Kiều, Cao Lâm, giáo sư Trần Gia Khải và Phàn Thanh. Cả bốn người vừa mới từ hiện trường trở về đây, tất cả đang chờ đợi kết quả của các cuộc điều tra và khám nghiệm, mới có thể bắt tay vào công tác phá án.
Bây giờ là 4 giờ sáng, bốn người đàn ông trong phòng họp, chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người kẹp một điếu thuốc trên tay, khói bay lên nghi ngút, cô đặc lại trong không khí đến ngộp thở.
‘’Khốn nạn!’’ Cao Lâm bất chợt đấm mạnh lên mặt bàn, miệng chửi thề không ngớt, những mạch máu đỏ nổi lên chằng chịt trên tròng mắt cậu ta, đủ thấy sự uất hận đã lên tới đỉnh điểm. Men rượu trong máu lúc này cũng đã tan gần hết, khiến đầu óc dễ bị ức chế, làm khuôn mặt cậu ta cau có lại, tức tối vô cùng. Án mạng xảy đến ngay trước mặt, thật khó để chấp nhận. Làm nghề cảnh sát điều tra tội phạm, sợ nhất là bị những cảm xúc bất lực xâm chiếm, thì ngay lúc này đây, loại xúc cảm này đang gặm nhấm từng góc cạnh bên trong tinh thần cậu ta.
Cảnh sát Kiều cùng đang bị một loại cảm xúc tương tự giày xéo, tuy nhiên gã không bộc lộ rõ rệt ra bên ngoài như Cao Lâm, mà chỉ đứng bên chiếc cửa sổ, vừa hút thuốc vừa đăm chiêu nhìn về phía xa xăm.
Ông Gia Khải thì hoàn toàn không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì ra ngoài, cơ mặt khá thoải mái, trên tay là cốc cà phê đen đặc, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng nhấp một ngụm. Là bậc thầy về tâm lý học, đương nhiên ông biết kiềm chế cảm xúc hơn những người khác, ánh mắt vẫn tỏa ra sự lạnh lẽo và cứng rắn như thường ngày. Trước mặt ông là cuốn sổ nhỏ, bên trong có ghi chép sơ bộ về các dấu vết hiện trường, được ông ghi lại thông qua sự quan sát cá nhân.
Phàn Thanh ngồi mân mê cốc cà phê trên tay, nhưng chưa hề động môi, chỉ tập trung hút thuốc. Trong lòng chàng đang có chút rối bời, cộng thêm tâm tư bất an. Chàng không thể định nghĩa được loại tâm tư này xuất phát từ đâu, chỉ biết nó giống như một tảng đá lớn đang đè nặng lên ngực, khiến chàng ngộp thở. Cả hai vụ án mạng tàn nhẫn, chàng đều chứng kiến. Tại sao? Tại sao lại có một sự trùng hợp lạ lùng như vậy? Tại sao lại luôn ở nơi đông người?
Một loạt những câu hỏi chợt lướt qua đầu, không có câu trả lời thích đáng, giống như những ánh sao băng bay nhanh qua mà không để lại một dấu vết gì. Đột nhiên trong trí óc Phàn Thanh, chợt nảy lên một ý nghĩ ghê sợ, ý nghĩ này bất chợt làm ánh mắt chàng sáng rực lên, như hai ngọn lửa địa ngục.
Có lẽ nào, hung thủ của hai vụ này chỉ là một?
Phàn Thanh trăn trở một lúc lâu, cuối cùng hướng mắt về phía giáo sư Gia Khải, mở lời:
‘’Giáo sư Khải này, ông thấy vụ án thứ hai này thế nào?’’
Ông Gia Khải được hỏi tới, khuôn mặt không chuyển sắc, gấp cuốn sổ nhỏ lại rồi ngẩng lên, chậm rãi trả lời:
‘’Hiện tại vẫn chưa có kết quả khám nghiệm, ảnh hiện trường cũng chưa gửi về, cho nên tôi không dám khẳng định điều gì. Tuy nhiên, qua quan sát và cảm nhận, tôi chợt thấy, bản chất của vụ án thứ hai này rất giống với vụ đầu tiên.’’
Câu nói ấy dường như càng làm cho Phàn Thanh lo lắng hơn, hóa ra không chỉ có chàng có dự cảm bất thường về mối liên kết của hai vụ này. Chàng dí điếu thuốc đang cháy vào chiếc gạt tàn gần đó, rồi hỏi:
‘’Tại sao ông lại đoán như vậy? Hẳn phải dựa trên cơ sở gì chứ?’’
Ông Gia Khải đưa tay ôm lấy cằm, gật gù đáp:
‘’Tôi thấy hai vụ này có một vài điểm khá tương đồng nhau: Đầu tiên là về cách thức gây án, sau đó là về hình thức. Về cách thức, hung thủ đều chọn cách đau đớn nhất để kết thúc sinh mạng của nạn nhân, ví dụ như ở vụ đầu tiên, hắn đập nát sọ nạn nhân, sau đó còn rạch lên da thi thể những dòng cổ ngữ, mặc dù lúc ra tay có hơi do dự, có thể vì xung đột trong nhân cách, nhưng đủ để thấy kẻ này rất tàn bạo. Ở vụ thứ hai, tuy chưa có kết quả giám định, nhưng cái cách mà hung thủ bố trí cái xác, có thể thấy rằng hắn cũng không hề khoan nhượng trong khâu kết liễu nạn nhân. Đó là sự tương đồng về cách thức gây án của hai vụ này. Còn về hình thức, cả hai tên hung thủ này đều thích sự phô trương, chúng đều chọn nơi càng đông người càng tốt, sau đó làm sao để trưng bày thi thể cho đám đông một cách ấn tượng nhất. Vậy nên, gộp từ hai điều trên, tôi tạm thời suy đoán rằng hung thủ chỉ là một.’’
Phàn Thanh gật đầu đồng ý với lý lẽ của ông Gia Khải, bây giờ chàng đã hiểu nguyên nhân xuất phát cái dự cảm về sự liên kết giữa hai vụ này. Chàng nhận ra mình cũng có suy nghĩ tương đồng như giáo sư, có điều chỉ là không biết cách giãi bày ý nghĩ đó ra.
‘’Kẻ giết người trót lọt, sẽ sản sinh ra một loại khoái cảm đặc biệt, cho nên chắc chắn sẽ lại gây án, vì vậy hung thủ đứng sau hai vụ này có khả năng chính là một người!’’ Kiều quay sang nói, hóa ra từ nãy giờ gã không bỏ sót một chi tiết nào trong cuộc đối thoại giữa hai người. Câu nói này của gã, gần như đã đóng đinh xác nhận về mối liên kết giữa của hai vụ án mạng. Bây giờ vấn đề là, liệu bên pháp y có cùng kết luận như vậy không?
Tầm 6 giờ sáng, cô Hiến Duy trở về tổ chuyên án, mang theo xấp ảnh chụp hiện trường, cùng với kết quả giám định thi thể. Ngoài ra, còn một chiếc hộp bằng kim loại, nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, vỏ ngoài đã bị cháy đen.
‘’Cái gì đây?’’ Cao Lâm lên tiếng hỏi, tay chỉ vào chiếc hộp đặt trên bàn.
‘’Anh Thanh hãy mở nó ra xem đi!’’ Cô Hiến Duy đặt chiếc hộp trước mặt Phàn Thanh, giọng nói hơi khàn, có vẻ là đang bị cảm cúm. Gương mặt cô hôm nay không trang điểm, quầng mắt hơi tối màu, lộ rõ sự mệt mỏi, kết quả sau nhiều giờ làm việc với thi thể.
Không đợi Phàn Thanh mở chiếc hộp ra, cô ta đi thẳng tới cái bảng, dán một vài bức ảnh khám nghiệm lên đó, rồi nói:
‘’Thời điểm nạn nhân tử vong được xác định vào đêm 20 tháng 1, tức cách đây gần hai tuần. Trong khoảng thời gian đó, thi thể được bảo quản khá tốt, gần như không có dấu hiệu bị phân hủy. Mặc dù thi thể đã bị cháy đen, nhưng trong phổi vẫn còn lưu lại một chút hợp chất gây mê chloroform, cùng loại với hợp chất được phát hiện trên thi thể thứ nhất, tuy nhiên lần này, nguyên nhân gây nên cái chết không phải do sốc thuốc gây mê, mà là do bị đập vỡ sọ, ra tay chuẩn xác, không hề do dự. Qua những gì chúng ta thấy được, thì kẻ gây ra án mạng này, có khả năng chính là… ‘’
‘’Chính là hắn! Hung thủ của cả hai án mạng… là một!’’ Phàn Thanh khẽ thốt lên, giọng lạc hẳn đi, mảnh giấy nhỏ trên tay rung rung theo hai bàn tay chàng, là thứ được lấy ra từ bên trong chiếc hộp ban nãy.
‘’Thật không?’’ Cao Lâm đứng hẳn dậy, giọng nói mang vẻ gấp gáp, ‘’Trong đó viết gì?’’
Phàn Thanh không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời, chàng đưa mảnh giấy ra trước mặt mọi người, khóe mắt chợt nhăn lại.
Bên trên là những hàng ký tự dày đặc, được viết bằng ngôn ngữ của dân tộc Phàn, những con chữ tuy nhỏ bé và ngay ngắn, nhưng dường như lại đang bốc lên đầy mùi máu tanh ghê tởm. Chẳng cần đoán già đoán non gì nữa, từ cách thức gây án đến mảnh giấy này, đều đã chứng minh rằng hung thủ của cả hai vụ án mạng man rợ này chỉ là một. Mặc dù từ đầu, mọi người đều đã có suy đoán như vậy, nhưng lại không hề mong muốn nó xảy ra, thậm chí còn mong rằng mình đã kết luận sai, lại càng không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này. Bởi lẽ, nếu như tất cả điều này đều do một kẻ gây ra, thì quả thật, họ đang phải chiến đấu với một con quỷ thật sự.
Tất cả chẳng thể nói được gì nữa, cảm tưởng cổ họng đang bị thắt lại, ngôn từ và cảm xúc bị nghẹn ứ.
Cô Hiến Duy đã biết trước được điều ấy khi mở chiếc hộp ra lúc khám nghiệm, mặc dù đã cố giữ sự bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt, không giấu nổi một sự lo lắng khôn cùng.
‘’Cô tìm thấy thứ này ở đâu?’’ Cảnh sát Kiều lên tiếng.
‘’Trong người thi thể, hắn… mổ bụng nạn nhân và… nhét nó vào.’’ Giọng nói cô ta đứt đoạn, mang nét âm u khó tả, giống như một dạng tử khí đang ra sức bủa vây lấy tinh thần của tất cả mọi người. Cả sự nghiệp làm bác sĩ pháp y của cô, tiếp xúc với không biết bao nhiêu xác chết, tưởng chừng như ý chí đã được bao bọc bằng sắt thép, nhưng ở thời điểm này, một sự sợ hãi vô hình đang ăn mòn niềm kiêu hãnh trong cô.
‘’Thằng khốn!’’ Cao Lâm không kiềm chế được nữa, vung chân đạp mạnh vào chiếc ghế phía đối diện, nó bật ra, bắn mạnh vào góc phòng, kèm theo đó một tiếng rầm vang lên.
Cả tổ chuyên án làm việc cật lực ngày đêm suốt thời gian qua, tưởng chừng sẽ có thể tóm gọn được hung thủ, nhưng cái chết thứ hai này, như một chiếc búa khổng lồ giáng xuống, đập tan hi vọng, và nghiền nát ý chí của mọi người ngay lúc này.
Phàn Thanh thấy rõ trong ánh mắt mỗi người một tia lo lắng và bất lực, ngay như chính bản thân chàng cũng vậy. Chàng thở dài thườn thượt, bất giác ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, vô tình thấy một con thạch sùng đang nhẹ nhàng áp sát một con côn trùng, động tác cẩn trọng và kĩ càng.
Vụt! Con thạch sùng bắt dính con mồi, đang chuẩn bị đưa vào mồm, tuy nhiên trong khoảng khắc sống chết, con côn trùng bật cánh ra, vùng vẫy điên cuồng, may mắn thoát khỏi tử thần, và cuối cùng bay vụt đi.
Điều này vô tình làm Phàn Thanh trở nên bị kích thích lạ thường, chàng ngộ ra rằng dù ở hoàn cảnh nào, cũng không được phép bỏ cuộc, giống như con côn trùng kia, dù chỉ còn một tia hy vọng, cũng bất chấp mà tranh đấu.
Đúng rồi! Còn quá sớm để bỏ cuộc lúc này, cần phải giữ cho tinh thần càng tỉnh táo càng tốt!
Phàn Thanh chợt đứng dậy, xòe bàn tay và đưa lên, ra hiệu cho mọi người tập trung vào những điều mình sắp nói:
‘’Các vị, tôi biết rằng tên sát nhân ghê tởm này đang làm cho mọi người cảm thấy bất lực và tuyệt vọng, nhưng những cảm xúc tiêu cực lúc này chỉ càng làm cho hắn thỏa mãn hơn. Sự thất bại luôn nỗ lực dang rộng đôi cánh chết chóc của nó ra, đe dọa niềm tin của chúng ta, nhưng đâu ai biết, nó rất mỏng manh và yếu ớt, chỉ cần một chút nỗ lực mà phá đi cái sự đe dọa vô hình ấy, thì thành công sẽ ló rạng ngay sau đó. Hơn nữa, công lý không phải là một trò chơi, càng không được để hắn lấy luật pháp ra làm trò tiêu khiển. Nợ nhiều thì trả bội, luật nhân quả vẫn còn đó, tôi mong các vị mau chóng lấy lại tinh thần, để có thể bắt tên khốn đó trả giá cho những gì hắn đã làm!’’
Câu nói ấy giống như một cơn gió mạnh, thổi bay màn mây đen u ám. Mọi người dường như đang hồi tỉnh lại sau một cơn ác mộng dài, họ chợt nhận thấy, cái dũng khí của bản thân đã được tìm lại, bỗng nhiên cảm thấy day dứt vì sự yếu đuối nhất thời của mình.
Cao Lâm gật đầu đồng ý, chỉ tay về phía Phàn Thanh, nói lớn:
‘’Chính xác! Cái sự suy sụp tinh thần vừa rồi thật vô lý, trút giận hay bực tức thì làm được gì, tôi muốn chính tay mình đấm thẳng vào mặt thằng khốn đó!’’ Nói xong cậu ta tiến lại góc phòng, nơi chiếc ghế bị đạp văng ra khi nãy, cầm nó lên, phủi phủi, rồi đặt lại vào vị trí cũ. Hành động vừa rồi chính là tín hiệu của sự bình tĩnh đáng phải có của một trinh sát điều tra.
Mọi người cũng bớt căng thẳng hơn, trong ánh mắt và phong thái toát ra một nguồn năng lượng vô biên, dường như làm sống lại cái bản ngã vốn có của họ.
Con người thật là kỳ lạ, họ dễ dàng bị chi phối bởi cảm xúc của đám đông, dù tích cực hay tiêu cực, tâm trạng cũng giống như loài tắc kè bảy màu, luôn tìm kiếm sự thay đổi để thích ứng với môi trường xung quanh. Hay giống như một bày ngựa hoang, phải chọn lựa giữa hàng ngàn ngã rẽ khác nhau để duy trì sự sống sót, cũng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi quần thể số đông, và chỉ khi có người khai sáng, mới có thể đem họ trở về với đúng con đường mình đã chọn.
Cảnh sát Kiều bây giờ đã nhìn Phàn Thanh bằng một con mắt khác, trái với sự coi thường mà bản thân gã dành cho chàng lúc đầu, thì giờ đây, gã đã nhận ra trong người Phàn Thanh, đang tồn tại một loại tư duy rất quyết đoán, mà chỉ xuất hiện trong con người của những nhà lãnh đạo bẩm sinh.
‘’Vậy theo cậu, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?’’ Câu hỏi này của gã không xuất phát từ sự thăm dò, mà xuất phát từ tâm ý muốn tham khảo, là điểm khởi đầu của một sự tôn trọng.
‘’Hãy bắt đầu bằng những dòng Phàn ngữ mà hung thủ để lại trước, mọi người thấy sao?’’
‘’Tôi không có ý kiến gì.’’
‘’Tôi cũng vậy.’’
‘’Tôi theo cậu.’’
‘’Còn anh, trinh sát Kiều, anh có ý kiến gì khác không?’’
‘’Cứ làm như cậu nói’’ Cảnh sát Kiều nở một nụ cười, một nụ cười thân thiện, thứ rất hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt gã thường ngày.
‘’Được, vậy chúng ta bắt đầu.’’
Phàn Thanh đặt tờ giấy mà hung thủ để lại bên trong thi thể nạn nhân lên máy chiếu. Cũng lại như lần trước, chàng dịch từng chữ, từng chữ ra ngôn ngữ hiện đại. Công việc dịch thuật Phàn ngữ rất mất thời gian, dù là với người thông hiểu nó, ngoài ra còn phải vừa dịch vừa giải thích cho mọi người hiểu, cách thức sắp xếp câu từ để phối hợp nên một câu hoàn chỉnh. Lần dịch thuật trước đã chiếm tới hơn năm giờ đồng hồ của cả nhóm, tuy nhiên lần này, do tinh thần phá án đang tăng cao, thời gian hoàn thiện công việc chỉ mất tới chưa đầy hai tiếng.
‘’Ta tìm ngươi dưới ánh trăng bạc lạnh lẽo, ta lần theo từng dấu chân ngươi để lại, dù trong sương mù hay trong giá rét. Ngươi đi tới đâu niềm tin đi tới đấy, ta đi tới đâu sự chết chóc men theo. Ta cần ngươi, cũng như ta muốn hủy hoại ngươi. Hãy trốn đi, trốn đi, rồi khi áo quan đóng lại, ai sẽ là người trở về?’’
‘’Vẫn giống với câu trước mà hắn để lại. Thế này là sao?’’ Cao Lâm ngước lên hỏi Phàn Thanh.
‘’Không giống với lần trước!’’ Kiều lên tiếng, trên tay gã là cuốn sổ cá nhân, bên trong có ghi chép lại đoạn Phàn ngữ được dịch ra lần trước. Gã tiếp tục lý lẽ: ‘’Câu này nhìn qua thì rất giống với câu đầu tiên mà hung thủ để lại, tuy nhiên ở đoạn cuối, có đôi chút thay đổi: ‘Rồi khi áo quan đóng lại, ai sẽ là người trở về?’ thay vì ’Rồi khi mưa đến, cá có còn ngoi lên không?’ mọi người có để ý không?’’
Phàn Thanh gật đầu xác nhận:
‘’Vẫn là anh tinh ý, đúng là có chút thay đổi ở đoạn cuối. Tôi còn cảm thấy hai câu này dường như rất quen thuộc, hình như đã từng đọc được nó ở đâu đó, tuy nhiên nhất thời chưa thể nhớ ra.’’
‘’Có liên quan đến văn chương gì không? Anh cố nhớ lại xem.’’ Hiến Duy nhìn Phàn Thanh chờ đợi, cái khao khát được tìm ra manh mối đang lộ rõ trong ngữ điệu của cô.
‘’Văn chương ư? Tôi không nghĩ là nó mang một ý nghĩa nghệ thuật, thay vào đó, có cảm giác nó mang một thông điệp nào đó. Một thông điệp không mấy tốt đẹp.’’
Giáo sư Gia Khải lặng lẽ châm một điếu thuốc, ánh lửa trên tay bập bùng, phản chiếu vào sâu đôi mắt của ông, giống như hai ngọn lửa được thắp lên từ địa ngục, phảng phất sự âm u chết chóc. Ông lên tiếng:
‘’Những kẻ sát nhân hàng loạt, thường thích để lại những dấu ấn riêng sau mỗi lần gây án, nguyên nhân xuất phát từ tâm lý muốn giải tỏa ức chế sau mỗi lần giết người, làm vậy để lấy lại sự cân bằng trong tâm lý không ổn định của mình. Có thể nói, chúng giết người, nhưng lại muốn làm sống lại một cái gì đó trong nạn nhân. Ví dụ điển hình là một tên sát nhân man rợ tự nhận mình là Zodiac, làm chấn động nước Mỹ vào những năm của thập niên 60 của thế kỉ trước. Hắn đã kết liễu không dưới năm người, bằng cách man rợ nhất có thể, một vài nạn nhân còn bị đâm gần như đứt lìa đầu khỏi cổ. Sau đó hắn gửi thư thách thức toàn bộ cảnh sát lúc bấy giờ, trong những bức thư đều có một ký hiệu hình chữ thập, như là một vật nhận dạng cho tội ác của hắn. Theo phân tích về tâm lý học, thì hắn đã mã hóa việc giết người của mình, và mỗi cái chết đều có ý nghĩa riêng của nó. Dĩ nhiên, cho đến hiện tại, chưa ai biết mặt hắn.’’
‘’Ông nghĩ vụ án lần này, cũng có ý nghĩa như vậy sao?’’ Phàn Thanh hỏi.
‘’Đúng, rất có thể vụ án chúng ta đang đối mặt cũng có tính chất tương tự, hung thủ đang hợp thức hóa việc giết người của mình, làm sống lại những nạn nhân của mình theo cách mà hắn muốn. Có điều, tôi vẫn giữ ý kiến của mình về việc kẻ này xuất hiện nhiều nhân cách trái chiều, càng có thể thấy rõ được điều ấy trong cái chết thứ hai này, hắn đang càng trở nên chuyên nghiệp hơn trong phương thức giết người của mình, điều đó đồng nghĩa với việc, nhân cách man rợ đã gần như kiểm soát được con người hắn.’’
Cả nhóm đều thấy hợp lý, riêng Phàn Thanh thì rất để ý tới một câu mà giáo sư nói khi nãy, ‘Hắn giết người để làm sống lại nạn nhân theo cách mà hắn muốn’.
Giết người, để làm sống lại. Giết người, để làm sống lại…
Những chữ này dường như đang bám chặt vào trong trí óc Phàn Thanh, khiến chàng bất giác lẩm bẩm theo, giống như một chiếc máy tính đang được nhập thông số, và cuối cùng như ngộ ra được điều gì đó, chàng nói lớn:
‘’Tôi hiểu những dòng Phàn ngữ hung thủ để lại có ý nghĩa gì rồi!’’
‘’Sao cơ?’’ Cao Lâm tròn mắt hỏi, cùng lúc đó mọi người cũng đổ dồn ánh mắt vào Phàn Thanh, sự hồi hộp và tò mò đan xen lẫn lộn trong đầu mọi người.
‘’Câu cuối cùng trong mỗi đoạn hắn để lại, khi gộp vào nhau, chính là hai câu cuối trong một khúc ca dao cổ, có tên là ‘Đoạn trường khúc’, còn có tên gọi khác là ‘khúc hát của người chết’.’’
Phàn Thanh chộp lấy cây bút, viết nhanh lên bảng, như sợ những con chữ ấy có thể vụt bay mất khỏi trí óc chàng.
‘’Đường đêm nay, ủ đầy hoa bỉ ngạn,
Trắng đen thấp thoáng, sinh tử biệt ly,
Gọi ai giờ tý canh ba, qua tới canh bốn là người âm ty.
Luân hồi đạo lý vô thường,
Hạt mưa rơi xuống, cá ngoi lên bờ,
Áo quan đóng nắp chực chờ,
Ai qua tử lộ, ai thời hóa duyên.’’
Tất cả cùng tròn mắt, tim đập thình thịch, đọc xong những câu ca dao trên mà lòng cảm thấy u ám lạ thường.
‘’Những câu này có ý gì?’’ Gần như tất cả cùng lên tiếng một lượt.
Phàn Thanh chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, có thể do phải đứng quá lâu, chàng kéo một chiếc ghế, ngồi phịch xuống, ánh mắt âm u khó tả, chậm rãi trả lời:
‘’Đây là một đoạn ca dao rất cổ, có niên đại khoảng ba trăm năm về trước. Tôi biết đến nó trong một lần tìm hiểu về một số nền văn hóa xa xưa. Trong số đó, có một dân tộc rất man rợ, từng sống trong những vùng núi ở phía đông bắc, sát với dải biên giới Việt-Trung bây giờ. Dân tộc ấy không có tên chính thức, nhưng qua phong tục và lối tư duy khác thường của họ, người ta gọi họ là ‘Những kẻ hóa duyên’. Gọi họ bằng cái tên hoa mỹ như vậy, nhưng thực chất, hành động của họ rất tàn bạo và mất đi nhân tính. Bất kỳ ai trong tộc bị bệnh, đều không được chữa trị bằng y dược, thay vào đó, sẽ bị giết chết bằng những hình thức dã man nhất. Bởi vì họ cho rằng, cái chết và sự tàn bạo, chính là khởi nguồn của sự sống, thay vì chữa trị cho người bệnh, thì nên giết chết họ, để đưa họ vào kiếp luân hồi, hóa kiếp thành những người khỏe mạnh vô bệnh tật. Bài ca dao trên, chính là thứ cuối cùng nạn nhân được nghe thấy, trước khi bắt đầu nghi lễ hóa kiếp, nói trắng ra là nghi thức giết người. Trong bài ca dao trên, có đề cập tới hoa bỉ ngạn, chính là loài hoa chỉ mọc ở trên đường xuống địa ngục, mà người chết bắt buộc phải đi qua. Còn ‘Trắng đen thấp thoáng’, không là gì khác, chính là Hắc Bạch Vô Thường, hai sứ giả của diêm vương lên trần gian đưa người chết về địa ngục. Nói chung, bài ca dao này có ý nghĩa rằng, cái chết chính là điểm khởi đầu cho một sự sống khác, muốn sống thì phải chết!’’
Phàn Thanh dừng lại, cảm thấy bất ngờ khó thở, chàng cố gắng tĩnh tâm lại, vì nhận ra mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
‘’Vậy hung thủ có ý rằng, tất cả những gì hắn gây ra, là để hóa kiếp nạn nhân của hắn sao?’’ Cô Hiến Duy lên tiếng.
‘’Không!’’ Phàn Thanh lắc đầu, ánh mắt đăm đăm nhìn xuống dưới chân, ‘’Ý hắn muốn nói, những cái chết này, chỉ là một sự khởi đầu trong trò chơi của hắn mà thôi, giống như một màn dạo đầu trước khi bước vào màn kịch chính.’’
Câu nói ấy giống như một bản thông báo chết chóc, đầy xác người vô tội trong đó, làm cho cả nhóm một lần nữa rơi vào cảnh lo lắng.
‘’Ý cậu là, hắn sẽ còn trở nên man rợ hơn thế này gấp nhiều lần nữa sao?’’ Cao Lâm hỏi với ngữ điệu rất gấp gáp, do tâm lý bức bối gây nên.
‘’Đúng! Sẽ còn nhiều người phải chết, nếu ta không ngăn hắn lại.’’
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng bật mở, là một đồng chí trinh sát của tổ chuyên án, mồ hôi chảy đầy trên mặt, ánh mắt hoảng loạn, vừa nói vừa thở:
‘’Hung… hung thủ gọi điện tới đây, nói… nói muốn nói chuyện với anh Thanh!’’
Phàn Thanh đứng bật dậy, nói lớn:
‘’Cái gì? Hung thủ, hắn… hắn muốn gặp tôi ư?’’
‘’Đúng! Hắn tự xưng là hung thủ, còn nói chi tiết cho chúng tôi cách thức mà hắn gây án, hoàn toàn trùng khớp với những khám nghiệm pháp y, người ngoài cuộc không thể biết được những chi tiết này! Hắn đang đợi anh nhấc điện thoại.’’
Tất cả cùng lao nhanh khỏi phòng, vừa đặt chân ra ngoài, đã thấy mười mấy đồng chí trinh sát đang đứng vây quanh một bàn làm việc, trên đó có một chiếc điện thoại cố định, ống nghe đang được đặt bên cạnh, chỉ chờ Phàn Thanh tới nhấc lên. Chàng cảm tưởng như cả thế giới đang dừng hẳn lại, chỉ có chàng và chiếc điện thoại này, mỗi bước chân tới gần là khoảng cách tới địa ngục đang thu hẹp lại, còn phía bên đầu máy là tử thần chờ chực.
‘’Alô… Tôi nghe.’’ Phàn Thanh cố trấn tĩnh, điều hòa giọng nói làm sao cho tự nhiên nhất, tránh để đối phương biết được mình đang hoảng loạn.
‘’Thời tiết hôm nay thật đẹp. Anh thấy đúng không?’’
‘’Tại sao cậu lại làm vậy?’’ Phàn Thanh gằn giọng, cố gắng gây hiệu ứng lấn át đối thủ.
‘’Tôi đã làm gì nhỉ? Dạo gần đây tôi đã làm rất nhiều việc, không biết anh đang nhắc tới việc gì?’’
Cao Lâm đứng bên cạnh không kìm nổi, lập tức muốn lao tới cướp máy rồi chửi hắn một trận cho đã, nhưng liền bị mọi người ngăn lại.
‘’Tại sao cậu… giết người?’’ Hai chữ ‘giết người’ khó khăn phát ra, mang theo một chút u ám như chính tâm tư của Phàn Thanh lúc này.
‘’À, ra là việc đó, tôi cứ tưởng anh nhắc đến việc gì quan trọng hơn, giết người à, tôi lại thấy nó rất bình thường, khà khà. Tuy nhiên, không thể phủ nhận, cái cảm giác kích thích khi săn mồi, và được quyết định giữa sự sống hay cái chết của kẻ khác, ừm, rất đáng để trải nghiệm.’’
‘’Mẹ kiếp! Cậu điên rồi, cậu không sợ chúng tôi đang trên đường đến tóm cổ cậu sao?’’
‘’Chà, Hồi nhỏ tôi rất hay bị người khác đe dọa, thật sự khiến tôi trở nên sợ hãi đủ thứ, tuy nhiên cũng có chút bản lĩnh phân biệt đúng sai, và tôi thấy, anh không giỏi trong việc đe dọa người khác lắm.’’
‘’Khốn nạn! Phân biệt đúng sai ư? Giết hai mạng người là đúng ư? Đạo lý của cậu thật thối nát! Hãy tỉnh ngộ đi!’’ Phàn Thanh không kìm được lòng nữa, xả hết cơn giận vào trong từng câu chữ.
‘’Ồ, đúng hay sai chúng ta sẽ bàn sau, trong xã hội chúng ta, nếu số đông nói ‘đúng’, thì sẽ là đúng, nếu nói ‘sai’, thì sẽ là sai. Còn riêng tôi, không theo số đông ấy, nếu tôi nói ‘đúng’, thì tôi sẽ biến nó thành đúng, còn nếu tôi nói ‘sai’, không ai được phép nói ngược lại.’’ Giọng nói của hắn rất chậm rãi và từ tốn, từng câu chữ rất khoáng đạt mà phát ra, không hề có một chút gượng ép.
Phàn Thanh cảm thấy tên này đã đi quá xa rồi, khó mà cứu vớt lại được, liền chuyển hướng câu chuyện:
‘’Những dòng chữ Phàn cổ mà cậu để lại, có ý nghĩa cho sự ‘khởi đầu’ đúng không?’’
Một tiếng vỗ tay phát ra từ đầu máy bên kia.
‘’Có ý gì?’’
‘’Khá khen cho các người, cũng nhanh nhạy hơn tôi tưởng. Tôi còn nghĩ rằng các vị chỉ là những pho tượng biết nói, hóa ra cũng có chút trí tuệ.’’
‘’Tại sao cậu biết được loại ngôn ngữ này? Và… tại sao lại biết tới tôi?’’ Phàn Thanh cố gắng khai thác thông tin càng nhiều càng tốt, nhưng có vẻ hắn thông minh hơn chàng tưởng, luôn tránh né được hết những phép thử.
‘’Mặt hồ im lặng, không có nghĩa là không có sóng ngầm. Đừng chỉ nhìn bề nổi, mà xuất phát tâm tư yên bình, khà khà.’’
‘’Có hàm ý gì? Vậy, cậu muốn sao?’’
‘’Rất đơn giản, chỉ là muốn giải trí với các vị một hồi. Tôi sẽ cho các vị một cơ hội tìm ra tôi, sẽ là một gợi ý nho nhỏ, nghe chứ?’’
Phàn Thanh ra hiệu cho một đồng chí gần đó đưa cho mình một cây bút và một mảnh giấy, rồi trả lời:
‘’Được, mau nói!’’
‘’Nghĩa địa, không chôn người chết.'' Hắn dừng lại vài giây, rồi gõ gõ vào ống nghe,''Hãy sử dụng tốt trí tuệ của mình, đừng làm tôi thất vọng, và cuối cùng, xin chúc các vị may mắn!’’ Hắn phá lên cười khằng khặc, giọng cười ghê rợn như một con quỷ khát máu, vài giây sau, chỉ còn lại tiếng ngắt tín hiệu.
Cả phòng đứng chôn chân một chỗ, chẳng ai nói được câu nào, chỉ có những ánh mắt đăm chiêu, giày vò trong sự bất lực. Tiếng tút tút từ chiếc điện thoại dồn dập vang lên, hòa với tiếng tim đập thình thịch dữ dội không kém của mọi người, không gian như lặng đi, kéo dài khoảnh khắc u ám này. Chỉ riêng Phàn Thanh thì đang trăn trở một điều, bằng cách nào mà hắn có số điện thoại của tổ chuyên án, và tại sao hắn biết chàng đang hợp tác phá án cùng họ.
Phải chẳng, hắn có nội gián?
Ý nghĩ này làm Phàn Thanh chợt rùng mình.
Bên ngoài vẫn lạnh, nhưng không lạnh bằng máu ác quỷ. Hóa ra, mọi thứ chỉ là một trò chơi, không hơn không kém, một trò chơi với vô vàn ẩn số, và câu đố tiếp theo được đặt ra đó chính là:
Nghĩa địa không chôn người chết, là nơi địa ngục trần gian nào?