Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 117: Chương 117




Chương 117

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Người đó lặng lẽ nhìn hướng hai người biến mất, trầm giọng nói: “Quả nhiên rất lợi hại, sau khi họ đến Bắc Kinh, chỉ e nơi đó phải xào bài lại lần nữa.”

Sau khi trời tối, ba người lén lút rời khỏi dãy nhà, mò mẫn trốn vào thôn Thành Trung.

Thôn Thành Trung có diện tích không nhỏ, người của Tứ Giang Môn chỉ chiếm mấy căn nhà để ở, ngoại trừ ngoài cửa có người đứng gác thì trong thôn còn có người tuần tra, có điều cảnh giới rất lỏng lẻo. Có thể do ở đây gần Bắc Kinh nên thân là chi nhánh của bang phái lớn có nhân số nhiều nhất Bắc Kinh, họ quả quyết rằng sẽ không gặp nguy hiểm ở đây, bởi vậy ba người Thành Thiên Bích không tốn bao sức đã lặng lẽ lẻn vào được.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ từ mặt Đông vào thôn, Đường Nhạn Khâu thì vào từ mặt khác, mục đích của họ chính là mau chóng tìm được Trang Nghiêu hoặc là tìm được người phụ nữ dị chủng bồ câu kia, ép hỏi tung tích Trang Nghiêu.

Nếu có thể, họ cố gắng hết sức, hy vọng có thể không làm kinh động ai mà vẫn cứu được Trang Nghiêu, xung đột chính diện không phải mong muốn của họ. Dù sao đối phương nhiều người, hơn nữa thế lực khổng lồ, đạn tín hiệu trên người, tốt nhất là đêm nay không phải sử dụng.

Khả năng ẩn náu của Thành Thiên Bích rất mạnh, dù bên người dẫn theo gánh nặng là Tùng Hạ thì cũng không hề ảnh hưởng đến hành động của hắn, hai người một đường vừa né người vừa tiến lên, càng ngày càng tới gần một dãy nhà có ngoại hình khá tốt ở trung tâm thôn Thành Trung. Thôn Thành Trung này rõ ràng cho thấy vừa được tiến hành cải tạo, nhà cửa chỗ đó đều rất mới, những chỗ khác lại vô cùng cũ nát. Người của Tứ Giang Môn không cần thiết phải để mình chịu thiệt, nhất định sẽ sống trong mấy chục căn nhà mới kia.

Quả nhiên, khi họ lặng lẽ tránh được người tuần tra, kín đáo đến được dãy nhà kia, họ phát hiện có hai căn nhà bốn tầng có đèn, người tuần tra cũng nhiều hơn một chút.

Tùng Hạ không dám thở mạnh, rất sợ bị người khác phát hiện. Thật ra hoàn cảnh ở đây có chút phức tạp, xung quanh tối đen, chỉ cần không có người tới gần, cảm giác thấy năng lượng của Thành Thiên Bích thì người bình thường căn bản không phát hiện được họ.

Thành Thiên Bích hỏi nhỏ: “Anh có cảm giác thấy dao động năng lượng của Trang Nghiêu hay không?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Chưa thấy.”

Đối với dị nhân mà nói, họ chỉ có thể cảm giác được dao động năng lượng của sinh vật mang năng lượng, nhưng không thể phân biệt ra được là loại năng lượng Ngũ hành nào, cũng không thể phân biệt ra được năng lượng mỗi người ngoại trừ mạnh yếu ra thì không có bất kỳ khác biệt nào. Còn Tùng Hạ không chỉ có thể nhận biết chính xác là loại năng lượng nào, mà một khi cậu đã rất quen thuộc với dao động năng lượng của một người, cậu còn có thể nhớ kỹ nó, đồng thời sau đó có thể dựa vào loại năng lượng này để phân biệt ra từng người. Nếu coi nhận biết dao động năng lượng như nghe thấy âm thanh thì người khác chỉ có thể nghe thấy âm thanh, đồng thời biết âm thanh lớn nhỏ ra sao, còn Tùng Hạ có thể phân biệt ra được âm thanh của người quen, hơn nữa đối với người có âm thanh khiến cậu khắc sâu ấn tượng còn có ký ức nhất định.

Bởi vậy, tìm kiếm Trang Nghiêu, họ không cần ai đi tìm, chỉ cần trong phạm vi ba trăm mét cho Tùng Hạ cảm giác được nó là được.

“Chúng ta vào trong.”

Hai người lặng lẽ lách vào một phía dãy nhà, đúng lúc này, từ căn nhà cách họ rất xa đột nhiên bùng lên ánh lửa, có tiếng mắng chửi ồn ào từ trên tầng chạy xuống tới, hô lớn: “Có chuyện gì thế, sao lại có cháy! Mau đi xem sao.”

Hai người liếc nhau, nhân lúc hỏa hoạn chạy đến phía những ngôi nhà cũ.

Tùng Hạ đột nhiên căng thẳng, một năng lượng quen thuộc tiến vào trong phạm vi cảm nhận của cậu, cậu nhỏ giọng nói: “Là Trang Nghiêu, tôi cảm giác thấy rồi. Chẳng lẽ do nó phóng hỏa?”

“Có thể do nó, chúng ta tranh thủ trà trộn vào.”

Trong những dãy nhà mới không ngừng có người chạy xuống đi dập lửa, có chừng hơn ba mươi người. Bởi cục diện hỗn loạn nên hành động của họ cũng to gan hơn rất nhiều, lúc này căn bản không có ai chú ý tới họ. Khi chạy đến gần nơi có cháy, Tùng Hạ cảm giác thấy Đường Nhạn Khâu đang ở chung quanh, cậu tìm một lượt, rốt cuộc tìm được hắn trong một căn nhà bị đốt trụi chỉ còn cái khung.

Đường Nhạn Khâu nhìn thấy họ, cũng không bất ngờ: “Trang Nghiêu ở trong đó sao?”

Tùng Hạ gật đầu: “Cậu chọn vị trí này không tồi.”

Từ vị trí này, vừa lúc có thể nhìn thấy cửa chính dãy nhà bị cháy.

Chỉ chốc lát sau, một người có cánh ôm một người gầy yếu bay ra từ trong dãy nhà bị cháy, mặc dù xung quanh hỗn loạn, song họ cách đó rất gần, nhanh chóng nghe thấy tiếng kêu khóc lớn tiếng của Trang Nghiêu, nghe có vẻ nó đang sợ hãi.

Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy Trang Nghiêu như vậy thật là kỳ lạ.

Họ đã quen nhau lâu như vậy, Trang Nghiêu chỉ thất thố một lần duy nhất chính là khi bị một đống sâu bu lấy toàn thân hồi ở tháp Đại Nhạn, đó là tình trạng dễ khiến người ta nổi điên. Là một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, biểu hiện của nó đã rất kinh người rồi. Trang Nghiêu chưa bao giờ lại gào khóc như vậy, quả thật rất giống một đứa trẻ mười một mười hai tuổi… Không đúng, nó vốn là trẻ con mà, được cứu ra từ trong biển lửa, đây mới là phản ứng bình thường.

Nói chung, Trang Nghiêu như thế này khiến họ nhất thời chưa tiêu hóa được, Tùng Hạ nói: “Lẽ nào nó bị thương?”

Chỉ có Thành Thiên Bích là tỉnh táo nói: “Nó đang giả vờ, nhất định nó đã biết chúng ta tới rồi.”

“Sao nó lại biết?”

“Hoặc là tính toán, hoặc là bộ não của nó tiến hóa ra khả năng mới.”

Đường Nhạn Khâu cau mày nói: “Mong là nó không bị thương thật, có điều nó như vậy quả thật đã giúp chúng ta xác định được vị trí của nó.”

Tùng Hạ thở dài: “Rốt cuộc cậu ấy đã làm gì? Vụ cháy cũng do cậu ta luôn ha.”

“Không cần biết, chúng ta sẽ tranh thủ thời gian để hành động, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu đều không phải là người nhẫn nại, tôi lo họ thấy hỏa hoạn, sẽ hành động lỗ mãng.”

Ba người nhìn thấy rõ ràng là người có cánh kia đã mang Trang Nghiêu vào một ngôi nhà mới, gần sát hai tòa nhà có đèn sáng kia, đồng thời đi vào còn có bảy, tám dị nhân. Chỉ chốc lát sau, trong căn nhà đó cũng sáng lên.

Những người khác còn đang vội vàng múc nước dập lửa, không để tâm đến bên này. Họ nhận ra đây là thời cơ hành động tốt nhất, nhưng khổ nỗi một khi lại gần thì họ sẽ bị cảm giác thấy.

Tùng Hạ nói: “Không phải cậu nói ném đạn tín hiệu kia vào nhà thì sẽ phụt khói hay sao, có thể coi nó dùng như đạn khói không, để tôi đi, họ không cảm giác thấy tôi.”

Thành Thiên Bích nói: “Xem ra chỉ có thể như vậy, tôi để ngọc cổ và ngọc Con Rối ra xa nhau, đặt một miếng ngọc Con Rối lên người Đường Nhạn Khâu, như vậy hai chúng ta có thể đi.”

Tùng Hạ cười khổ: “Thật là phiền phức.”

Thành Thiên Bích từ trong lòng móc ra ba miếng ngọc cực kỳ quan trọng, lấy hai miếng ngọc Con Rối ra khỏi ngọc cổ, một miếng ngọc Con Rối đưa cho Đường Nhạn Khâu, ngọc cổ thì trả lại cho Tùng Hạ.

Ngọc cổ một lần nữa trở về trên người mình, Tùng Hạ cảm giác thấy an tâm, cậu nhìn Thành Thiên Bích một chút: “Hai miếng ngọc Con Rối sẽ không ngừng cảm ứng lẫn nhau, hai cậu không sao chứ?”

Đường Nhạn Khâu nhét miếng ngọc liên tục lóe lên ánh sáng màu đen vào trong quần áo, hắn cau mày nói: “Quả nhiên chúng có sức kéo lẫn nhau, vô cùng khó chịu, có điều nhịn một chút chắc là không thành vấn đề.”

Tùng Hạ cầm lấy súng báo hiệu, cắn răng: “Tôi đi đây.”

Thành Thiên Bích nói: “Cẩn thận một chút, đừng sợ, chúng tôi đang nhìn anh.”

Tùng Hạ dùng sức gật đầu, lén lút mò mẫn đến dãy nhà.

Tùng Hạ nhanh chóng lần mò đến vách tường dãy nhà, đi vòng quanh tòa nhà đó một vòng, tìm một cửa sổ lờ mờ hắt ra ánh sáng, ở đây cũng không bị người khác phát hiện, cậu rón rén đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, nhòm vào bên trong.

Hóa ra ánh sáng bên trong do mấy ngọn nến trên bàn phát ra, hết sức lờ mờ, từ góc độ của Tùng Hạ, cậu có thể thấy trên mặt đất phòng khách có mấy người đang ngồi. Cậu đảo qua một lượt, rốt cuộc ở góc nhà nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang vùi đầu vào đầu gối.

Trang Nghiêu!

Mấy người khác đều đang có vẻ buồn ngủ, không ai chú ý tới sự khác thường bên cửa sổ.

Tùng Hạ thò họng súng báo hiệu từ cửa sổ vào trong, tránh khỏi hướng Trang Nghiêu, nã một phát súng vào ngọn nến trên bàn.

“Bụp” một tiếng, đạn tín hiệu nổ trong căn phòng bịt kín, nhất thời lớp khói màu vàng trào ra tràn ngập toàn bộ gian nhà, trong nhà không nhìn thấy cái gì nữa.

“Có chuyện gì vậy!” Mọi người trong phòng vừa ho khan vừa kêu to.

“Có kẻ đánh lén, cẩn thận!”

Tùng Hạ rút súng về, chạy men theo chân tường, nói với Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đang xông tới: “Trang Nghiêu ở hướng chín giờ trong góc phòng.” Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đá văng cửa sổ lao vào bên trong, trong phòng nhất thời truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau.

Tùng Hạ ngoan ngoãn đứng bên cửa sổ, cậu biết mình không giúp được thì cuống nỗi gì, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.

Lúc này, động tĩnh bên này đã hấp dẫn sự chú ý của những kẻ đang cứu hoả xa xa.

Có người hô lớn: “Bên kia cũng cháy, không đúng, nhất định có kẻ địch!”

“Mau tới đó!”

Tùng Hạ thay một viên đạn tín hiệu khác, bắn về phía đám người đang chạy về bên này, khói đặc lập tức bốc ra, bao phủ đám người kia trong một màn sương khói màu vàng.

“Fck, thối quá, mùi gì thế, mẹ nó, thối chết đi được!”

“A a—— cái gì thế!”

Tùng Hạ đã ngửi thấy mùi thối quen thuộc, trong lòng vui vẻ, biết là Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu đã tới.

Lúc này, Đường Nhạn Khâu ôm Trang Nghiêu bay ra từ trong nhà, hắn một tay xốc Tùng Hạ lên: “Đi mau.”

“Thiên Bích đâu?”

“Cậu ấy chặn ở đằng sau.”

Họ vừa chạy ra ngoài được vài bước thì tiếng súng máy oanh tạc vang lên phía sau mọi người. Những tòa nhà bốn tầng bị đánh vỡ thủy tinh, những khối xi-măng vung ra tung tóe.

Tùng Hạ căng thẳng kêu lên: “Thiên Bích!”

Trang Nghiêu tỉnh táo nói: “Không phải lo cho anh ta, đi mau lên.”

Làn khói màu vàng vốn đang tiêu tán đột nhiên bị một ngọn gió tự dưng nổi lên thay đổi hướng khuếch tán, sương khói trộn lẫn với mùi thối, tất cả đều bay đến chỗ người của Tứ Giang Môn đang tập trung.

“Là dị nhân tự nhiên Gió, chúng tới rồi, mọi người cẩn thận!”

Thành Thiên Bích nhảy ra ngoài từ trong dãy nhà, kêu lên: “Đi!”

Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu cũng chạy đến phía họ từ trong khói đặc, rốt cuộc Tùng Hạ đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đường Nhạn Khâu ôm Trang Nghiêu, Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ, Liễu Phong Vũ nhảy lên lưng Đặng Tiêu, sáu người chạy như điên ra ngoài thôn.

Sau khi lao ra ngoài thôn Thành Trung, phía sau vang lên vài tiếng vó ngựa, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ tạo hình nhân mã, tay khiêng một khẩu súng máy rất nặng, phía sau cắm hai khẩu súng trường, vai khoác một băng đạn dài đang đuổi theo họ. Phía sau gã có hai con ngựa cao to, đều có người ngồi trên lưng ngựa. Xa xa, một đám dị nhân cũng đuổi theo họ.

Thành Thiên Bích nói: “Mấy người đi trước, tôi và Đường Nhạn Khâu ở lại.”

Đặng Tiêu kêu lên: “Em cũng muốn ở lại!”

“Không được, tốc độ cậu nhanh, dẫn họ đi mau, đi tìm A Bố.”

Đặng Tiêu cắn răng, lưng cõng Liễu Phong Vũ, bắt được Trang Nghiêu, kéo Tùng Hạ chạy ra ngoài thành. Tùng Hạ tạm thời cường hóa hai chân, tốc độ hoàn toàn có thể đuổi kịp Đặng Tiêu, bốn người nhanh chóng đã chạy được ra xa.

Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu vội vàng tách ra, trốn phía sau hai dãy nhà, nhân mã khiêng súng máy chạy tới, ra sức bắn phá tòa nhà nơi Thành Thiên Bích ẩn thân.

Đường Nhạn Khâu chiếm được cơ hội lấy hơi trong chốc lát, hắn bay lên tầng hai, xuyên qua vách ngăn trống trải của tầng hai, giương cung là bắn.

“Lão đại, cung tiễn thủ!” Có một giọng nữ the thé kêu lên, ngay sau đó, một đàn bồ câu bọc lấy gã nhân mã, che chắn gần như hoàn toàn cho gã.

Một tiếng kêu rên vang lên, âm thanh súng máy chợt dừng lại.

Thành Thiên Bích bắt được thời cơ, lao ra từ phía sau tòa nhà, nhảy lên giữa không trung, lưỡi đao vô hình nắm trong tay hội tụ thành hình, hắn toàn lực vung lên. Trong không khí xuất hiện một không gian hình bầu dục vặn vẹo và hẹp dài, lưỡi đao gió sắc bén lao đến người của Tứ Giang Môn, không thể chống đỡ.

Gã nhân mã không để ý đến hình tượng, vồ mạnh xuống đất, tránh thoát một kiếp, thế nhưng hai người hai ngựa phía sau gã, dưới tình hình không thể chống cự bị một kích chặt đứt ngang người, lưỡi đao gió hẹp dài chưa có xu hướng dừng lại, tiếp tục lao đến phía sau. Những kẻ đứng trước như đánh vào một thanh đao lớn vô sắc vô hình, bị tước mất đầu trong lặng yên không một tiếng động.

Những kẻ xông tới phía họ vô cùng khiếp sợ, đứng ngẩn tại chỗ không biết làm thế nào.

Đường Nhạn Khâu cũng có nét mặt tán thưởng.

Gã nhân mã nằm sấp xuống đất, giùng giằng muốn đứng lên, Thành Thiên Bích vài bước nhảy qua đến trước mặt gã, một chân giẫm mạnh xuống mặt gã, chân kia đá bay vũ khí của gã. Nhân mã vành mắt nhồi máu, trợn to hai mắt nhìn Thành Thiên Bích, nhưng dù sao thì gã cũng từng là quân nhân, cho dù dưới tình huống này cũng không hoảng sợ.

Thành Thiên Bích rút mã tấu ra, đặt trên mặt gã: “Tha cho ông một mạng, dù mấy người là ai, trở về nói với cấp trên của ông, đừng hòng có ý đồ với người của chúng tôi.”

Người nọ hạ giọng nói: “Tôi sẽ chuyển lời.”

Thành Thiên Bích buông lỏng gã ra, Đường Nhạn Khâu phi thân tới, xốc Thành Thiên Bích lên bay lên không trung, bay về phía xa xa.

Dị chủng ngựa kia lắc lắc đầu, bò dậy từ dưới đất.

“Lão đại, anh không sao chứ?”

Người đó lặng lẽ nhìn hướng hai người biến mất, trầm giọng nói: “Quả nhiên rất lợi hại, sau khi họ đến Bắc Kinh, chỉ e nơi đó phải xào bài [126] lại lần nữa.”

[126] Xào bài: Hay “tráo bài”, một kỹ thuật trong chơi bài Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.