Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Thành Thiên Bích nhìn cậu một hồi, nói: “Anh đã mạnh mẽ hơn lần đầu tiên tôi gặp anh.”

.

.

.

Thành Thiên Bích nhíu mày: “Hạt nhân gì?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Tôi không biết, miếng ngọc cổ này nhắc đến rất nhiều về năng lượng, năng lượng quay xung quanh Ngũ hành, gió thuộc Mộc. Cậu tiến hóa ra năng lượng gió, trong thân thể cậu nhất định là có nhiều nguyên tố Mộc, nếu cậu có thể cảm nhận được cái gọi là ‘hạt nhân’, miếng ngọc cổ này có thể giúp chúng ta.”

Thành Thiên Bích bán tín bán nghi nhìn miếng ngọc kia, dựa theo những gì Tùng Hạ vừa nói, nhắm hai mắt lại, chậm rãi hô hấp.

“Điều tiết tần suất hô hấp, càng chậm càng tốt, sau đó tìm thử năng lượng gió trong cơ thể cậu, đi theo năng lượng đó, nhìn lộ tuyến tuần hoàn của nó bên trong cơ thể. Giống như vòng tuần hoàn máu hỗ trợ tim mạch, có lẽ bên trong cơ thể cậu cũng có một thứ như vậy, hỗ trợ năng lượng tuần hoàn.”

Thành Thiên Bích tĩnh tâm, điều chỉnh tần suất hô hấp, nỗ lực cảm nhận sự biến hóa của thân thể trong ý thức.

Quả thật trong cơ thể hắn có một năng lượng đi ra ngoài, đó là cội nguồn của sức gió mà hắn tạo ra. Chỉ có điều năng lượng này rất yếu, hơn nữa chỉ cần đấm ra một đấm, sẽ hao hết năng lượng trong nháy mắt. Nếu như năng lượng này có thể tăng cường thông qua huấn luyện, nó sẽ là sức mạnh to lớn đến thế nào!

Trong không gian của bóng tối, ngoại trừ tiếng hô hấp của hai người và tiếng tỉ tê của côn trùng thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Hai người đều không nói gì, Tùng Hạ đang đợi, Thành Thiên Bích lại một lần nữa cảm nhận cội nguồn năng lượng kia.

Cũng không biết qua bao lâu, Thành Thiên Bích đột nhiên cảm nhận được một năng lượng dao động tương đối mạnh mẽ ở đan điền, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào chỗ đó, hắn dần dần “nhìn” thấy từ nơi đó xuất hiện một hình cầu màu xanh biếc, thể tích hình cầu rất nhỏ, hơn nữa viền ngoài của nó có một lớp sương màu xanh lá, có vẻ đục ngầu khó nhìn. Từ quả cầu màu xanh đó không ngừng có những dòng năng lượng màu xanh rất nhỏ chảy ra toàn thân hắn.

Đây là hạt nhân năng lượng?!

Thành Thiên Bích mở mắt.

Tùng Hạ vội la lên: “Cậu cảm nhận được cái gì?”

“Không thể xác định, nhưng tôi ‘nhìn’ thấy năng lượng tập trung rồi tỏa ra khỏi điểm kia, có lẽ đó chính là hạt nhân năng lượng mà anh đã nói.”

Tùng Hạ hưng phấn: “Rất có thể là nó! Tôi đã từng xem qua luận văn nghiên cứu về Ngũ hành và những chuyện liên quan, trong đó nói vạn vật trên thế gian đều được cấu thành từ các nguyên tố Ngũ hành, con người cũng không ngoại lệ. Mỗi một tế bào, mỗi một sợi lông của con người đều chứa một hoặc vài nguyên tố nào đó trong Ngũ hành. Đương nhiên bên trong cơ thể sẽ có một lúc có một nguyên tố nào đó trong Ngũ hành thịnh vượng hơn, thuộc tính của người đó sẽ có khuynh hướng của nguyên tố đó, thế nhưng sự chênh lệch giữa các nguyên tố cũng không quá lớn, nếu không sự thăng bằng của cơ thể sẽ bị phá vỡ, tạo thành tử vong. Tuy thế nhưng trong bài luận văn đó cũng đặt ra giả thiết, nếu như Ngũ hành của một người bị mất thăng bằng nghiêm trọng mà người ấy vẫn không chết, vậy rất có thể sẽ tạo ra một siêu nhân. Bởi vì vào thời điểm mà một nguyên tố trong Ngũ hành thịnh vượng đến một cảnh giới nhất định, thân thể con người có thể cảm nhận được thiên nhiên, cũng có thể khống chế được năng lượng này. Miếng ngọc cổ này đã cho tôi cảm hứng đó, nếu không có nó, chắc tôi cũng sẽ không nghĩ chuyện tiến hóa của cậu lại có liên quan đến phương diện này đâu.”

“Ý của anh là, phương hướng tiến hóa của tôi là khống chế năng lượng thiên nhiên của gió?”

Tùng Hạ gật đầu, kích động nói: “Đây là sự tiến hóa của con người ư? Nếu như nhiều người có thể từ từ tiến hóa thành những năng lực mạnh mẽ này, loài người có thể kéo dài giống nòi trong ngày tận thế.”

Thành Thiên Bích nói: “Nếu như suy nghĩ này chính xác, như vậy năng lượng Ngũ hành và quá trình phức tạp hóa năng lượng Ngũ hành cũng có thể tạo thành khi loài người tiến hóa.”

“Không sai, tôi thật muốn biết có bao nhiêu người có thể tiến hóa như vậy.” Trong mắt Tùng Hạ lóe ra ánh sáng rực rỡ.

Thành Thiên Bích suy nghĩ một chút, lại nói: “Lúc trước anh đã nhắc tới một người phụ nữ có sức mạnh rất lớn, vậy cô ta là tiến hóa của nguyên tố gì?”

Tùng Hạ dừng lại một chút: “Lúc đẩy bay ông chủ kia đi, cô ta không biểu hiện năng lượng rõ ràng, cậu ít nhất còn có thể nhìn thấy gió, còn cô ta chỉ đơn giản khiến người ta cảm thấy cô ta rất khỏe mà thôi, không thấy gì khác.”

Thành Thiên Bích nói: “Giả sử tiến hóa của cô ta không theo bất kỳ năng lượng nào, như vậy sự tiến hóa của loài người sẽ không chỉ đi theo hướng tiến hóa các nguyên tố Ngũ hành.”

Tùng Hạ gật đầu: “Rất có thể, chúng ta phải rời khỏi đây mới chứng thực được những chuyện đó.” Dường như trong nháy mắt cậu đã nhìn thấy hi vọng của loài người. Mặc dù những chuyện tai nghe mắt thấy trong hai ngày này cho thấy tiến hóa của động thực vật và vi sinh vật vô cùng phổ biến, còn con người tuy là một loài thuộc động vật nhưng xác suất tiến hóa lại vô cùng thấp đã từng khiến Tùng Hạ lo lắng loài người sẽ biến thành quần thể yếu thế, thế nhưng sự tiến hóa của Thành Thiên Bích và sự xuất hiện của ngọc cổ đã mang đến một bước ngoặt mới.

Dù xác suất tiến hóa của con người có thấp thế nào đi chăng nữa, Tùng Hạ cũng nhìn thấy một tia sáng rạng đông.

Thành Thiên Bích nói: “Anh nói miếng ngọc cổ kia có nhắc tới phương pháp tăng cường năng lượng.”

“Không sai, tôi phải sắp xếp lại một chút đã… Trời, máy tính của tôi để trong ba lô thức ăn kia, mất cả rồi.” Tùng Hạ đột nhiên chán nản: “Bên trong có nhiều đồ của tôi lắm.” Ba mẹ cậu đều là nhà khoa học, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với rất nhiều chuyện cậu đều cảm thấy vô cùng hứng thú, cũng chịu dốc hết tâm tư đi nghiên cứu. Tất cả nghiên cứu đối với những thứ thú vị trong mười mấy năm của cậu đều để trong máy tính, bản vẽ, tư liệu, chương trình, tất cả đều là món ăn tinh thần của cậu, giờ đã mất sạch, nghĩ đến cũng đau lòng.

Thành Thiên Bích nói: “Ra được khỏi đây rồi hẵng nói.”

Hai người đã nghỉ ngơi nửa ngày lại được ăn no nên thể lực khôi phục rất nhanh. Họ khoác ba lô lên lưng rồi tiếp tục đi về phía trước.

Đi bốn tiếng cách quãng, hai người phát hiện thân thể của loài sâu mà họ vừa ăn to thêm chí ít là phân nửa, thường xuyên bám vào chân họ. Nếu không thể thoát ra khỏi đây thì sẽ là sâu ăn bọn họ.



Lại đi gần bảy tiếng nữa, ngày thứ hai sau khi họ rơi xuống đường ống nước thải này, khi Tùng Hạ sắp quên mất giờ giấc thì rốt cuộc họ đã tìm thấy một thứ đáng để họ mừng rỡ: Ánh sáng.

“Ánh sáng, có ánh sáng!” Tùng Hạ vui sướng muốn chạy đến.

Thành Thiên Bích lôi Tùng Hạ trở về, trầm giọng nói: “Đừng có chạy lung tung.”

Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười, ngoan ngoãn đi cạnh hắn. Càng trong lúc đến gần với thắng lợi thì càng phải cẩn thận một chút, mặc dù không một giây một phút nào họ không muốn rời khỏi đây, nhưng họ không cách nào để tưởng tượng, thế giới bên ngoài trải qua hai ngày vừa rồi đã biến thành thế nào, đi ra ngoài có an toàn hay không?

Căn cứ vào những suy tính của cậu, Vân Nam ba đến năm ngày sau trận động đất sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn như Golmud, bây giờ đã trải qua ba ngày, cậu khó lòng tưởng tượng, cậu sắp phải đối mặt với thế giới thế nào.

Hai người chậm rãi đi tới, miệng ra đã bị đám cỏ dại cao hơn hai mét lấp kín, ánh sáng mặt trời lọt vào bên trong qua khe hở của thảm thực vật, ánh sáng thưa thớt lại có vẻ sáng sủa.

Hai người đẩy bụi cỏ, bò ra bên ngoài. Tùng Hạ ra sức hít thở không khí trong lành, cảm động đến thiếu chút nữa thì bật khóc.

Trên mặt Thành Thiên Bích cũng có biểu cảm thả lỏng khó mà thấy được.

Tùng Hạ nằm xuống đất, hét lớn: “Chúng ta thoát rồi!”

Hai ngày một đêm sống trong đường hầm đen như mực, rốt cuộc đã thoát khỏi đấy rồi!

Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ vì hưng phấn mà lăn hai vòng trên mặt đất, cũng ngồi xuống theo, định nghỉ ngơi một lát.

Tùng Hạ vội vàng bò đến bên cạnh hắn, cao hứng nói: “Nếu không có cậu, chúng ta khẳng định không thoát được, chúng ta mau tìm chút thức ăn, cả nước nữa.”

Thành Thiên Bích “Ừ” một tiếng: “Nghỉ một lát đã.”

Tùng Hạ lúc này cũng mệt chết đi được, thế nhưng tinh thần thì rất phấn khởi, cậu có chút tham lam nhìn thế giới có ánh mặt trời này, đột nhiên, ánh mắt của cậu dừng lại trên chân Thành Thiên Bích.

Ánh sáng trong đường hầm quá mờ, cậu vẫn không chú ý đến chân của Thành Thiên Bích, đôi tất vốn trắng như tuyết đã sớm bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc vốn có, trên đó còn dính đầy vết máu.

Tùng Hạ như bị bóp nghẹt, cậu bổ nhào vào giơ chân Thành Thiên Bích lên, vội la lên: “Chân cậu thế này sao không nói với tôi.”

Thành Thiên Bích không buồn trả lời, muốn thu chân lại.

Tùng Hạ ôm lấy bắp chân hắn, muốn cởi tất ra.

Thành Thiên Bích nói: “Đừng chạm vào nó, bị dính vào rồi, tìm nước đi.”

Tùng Hạ quay mặt lại, vành mắt đỏ ngầu nhìn hắn, có cảm động, cũng có áy náy.

Người vốn bị đá và các những thứ sắc nhọn đâm đến bàn chân chảy máu đáng nhẽ chính là cậu, thế nhưng Thành Thiên Bích lại đưa giày cho cậu, còn mình thì đi chân trần hơn mười tiếng đồng hồ, lại không nói một tiếng nào.

Thành Thiên Bích nhìn vẻ mặt áy náy của cậu, không biết thế nào, trong lòng cũng không thấy dễ chịu, hắn nói: “Không sao hết.” Những vết thương này so với những vết thương do huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ trong quá khứ, thật sự là bé nhỏ không đáng kể, hắn vốn không thèm để ý đến, nay nhìn thấy Tùng Hạ thế này, hắn lại giải thích một câu dư thừa.

Tùng Hạ cởi giày ra, đi vào chân hắn.

Thành Thiên Bích rút chân về: “Không cần thiết, anh cứ đi đi.”

Tùng Hạ sống chết cũng không chịu, khăng khăng đi giày cho Thành Thiên Bích, sau đó kiên định nói: “Chúng ta đi tìm nước nóng, tìm thuốc trị thương, tìm thức ăn.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một hồi, nói: “Anh đã mạnh mẽ hơn lần đầu tiên tôi gặp anh.”

Tùng Hạ dụi dụi con mắt: “Tôi không thể cứ mãi làm gánh nặng của cậu được. Dù không thể bảo vệ cậu, nhưng tôi cũng phải giúp cậu. Binh ca, chúng ta cùng sống sót.”

Thành Thiên Bích nhíu mày, lộ ra một nụ cười cực nhạt: “Anh… nghe lời tôi nói là đủ rồi.”

Tùng Hạ trợn to hai mắt: “Binh ca, cậu vừa cười sao? Cậu cười lần nữa cho tôi xem đi.”

Thành Thiên Bích đẩy mặt cậu ra, đứng lên.

“Binh ca, có phải cậu vừa cười không?”

“Đừng ồn.”

“Binh ca, tôi gọi tên cậu được không? Gọi là Thiên Bích được không? Có được không vậy?”

Tùng Hạ đi theo đuôi hắn, kiên quyết phải hỏi đến cùng: “Cậu không nói lời nào, vậy tôi cứ gọi nhé, Thiên Bích?”

“Thiên Bích, cậu đi chậm lại một chút đi, chân cậu không đau sao, đi chậm một chút, đã trì hoãn hai ngày, chúng ta cũng không cần phải đi nhanh thêm lúc này đâu.”

“Thiên Bích…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.