CHƯƠNG 215
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Từ sau khi đột phá cấp hai, trình độ trí lực của A Bố đã được nâng cao rất nhiều, tính cách chín chắn hơn trước kia một chút, dần dần biến thành động vật biến dị duy nhất có thể chung sống hòa bình với Đa Cát, mỗi ngày đều được chia thịt mà Đa Cát bắt về…
.
.
.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ quả thật không ngờ họ lại nhận được đáp án như vậy. Đáp án này có thể còn tệ hơn chuyện do có mục đích nào đó mà Trang Nghiêu giấu họ vì như nó đã nói, đáp án này tạm thời không có bất cứ giá trị tham khảo nào, còn làm bộc phát ngờ vực, tăng nỗi sợ hãi của họ với cấm khu.
Tùng Hạ thở dài: “Cậu và Tôn tiên sinh có suy đoán gì không?”
“Cũng có một chút, nhưng trước khi chắc chắn 70%, tôi sẽ không nói.”
“Vậy khi nào thì chúng ta đi cấm khu?”
“Bằng tình trạng hiện giờ, chí ít phải nghỉ ba tháng. Tôi và đại tá Đường, Tôn tiên sinh đều nhất trí cho rằng nên để tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đột phá cấp ba rồi mới khiêu chiến cấm khu.”
“Cấp ba…”
“Thẩm Trường Trạch và Diêu Tiềm Giang tự nhiên không thành vấn đề, trước mắt tiến độ chậm nhất là Ngô Du và Jacqueline, hai người họ đều thăng cấp khá muộn, nếu tập trung tu luyện ở Golmud trong vòng hai tháng, chắc họ cũng có thể đột phá cấp ba. Hoàn toàn nguyên tố hóa rất quan trọng, nó không chỉ làm sức mạnh cả nhóm tăng lên nhiều lần mà có khả năng này, tỷ lệ sống sót của họ ở bất cứ tình huống nào cũng có thể đạt tới 97%. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và ngọc Con Rối quan trọng ngang nhau, nhưng ngọc Con Rối không lấy được bây giờ thì có thể để sau, chứ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chết một người là ít đi một người, đây là tổn thất chúng ta tuyệt đối không thể gánh vác.” Trang Nghiêu nhìn về phía Tùng Hạ: “Cả anh nữa, Tùng Hạ. Tôi yêu cầu anh nhất định phải đột phá cấp ba trước khi đi cấm khu. Không chỉ anh mà mỗi người trong nhóm đều phải khiến sức mạnh của mình tăng lên ít nhất một bậc trong vòng ba tháng. Cho nên lúc này, rất nhiều người đều phải đi Golmud.”
Nghĩ đến Golmud, Tùng Hạ rùng mình một cái. Dù có chán ghét nơi đó thế nào, song cậu vẫn nóng lòng muốn thử. Tùng Hạ nói: “Nhưng ngọc Con Rối đã bị chúng ta mang đi, Golmud có còn hiệu quả như trước không?”
“Chuyện này chúng tôi đã sớm suy xét, hôm qua cũng để Dung Lan đi Golmud xem thử. Năng lượng Cambri còn sót lại ở đó không vì mất ngọc Con Rối mà giảm bớt bao nhiêu, vẫn là nơi tốt nhất để tu luyện. Hiển nhiên Golmud không hoàn toàn vì có ngọc Con Rối mới có môi trường ấy, không thì hồi ở Bắc Kinh, chúng ta cũng tiếp xúc với ngọc Con Rối không ít lần, sao chỉ có nơi này mới mau chóng tiến hóa chứ. Tôn tiên sinh từng phân tích, Golmud là một bồn địa khổng lồ, mật độ năng lượng Cambri cực kỳ đậm đặc liên quan tới chuyện địa hình không dễ phóng thích năng lượng của nó. Nói cách khác, nếu ngọc Con Rối là lò lửa có thể phóng thích nhiệt độ cao, anh muốn sưởi ấm, ngồi gần nó nhất định nhanh ấm lên, nhưng nhiệt độ ngọc Con Rối phóng thích ở Golmud – cũng chính là năng lượng Cambri, địa hình đặc biệt của Golmud đã giữ năng lượng lại, hơn nữa càng tích càng nhiều. Bây giờ toàn bộ Golmud chính là bể năng lượng khổng lồ, nhiều hơn lượng năng lượng mà một miếng ngọc Con Rối có thể cung cấp, đây mới là nguyên nhân khiến Golmud là bãi tập luyện tốt nhất, à, không đúng, có thể cấm khu mới là ‘tốt nhất’, chỉ là không ai dám vào mà thôi.”
Tùng Hạ quyết đoán: “Được, tất cả đều sẽ đi.” Để mạnh lên, họ nhất định phải mạo hiểm. Cuộc chiến vừa rồi khiến cậu cảm thấy mình còn thiếu sót rất nhiều, bất luận là tốc độ bổ sung năng lượng hay tốc độ chữa trị đều không đủ cung cấp cho nhu cầu trên chiến trường. Trước khi đến Thanh Hải, họ chưa từng trải qua cuộc chiến nào có quy mô lớn như vậy, ngay cả trận ở hồ Thanh Hải, cậu cũng không đồng thời cung ứng cho nhiều người đến thế. Bây giờ cậu lại phải đồng thời cung ứng năng lượng cho bảy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, còn có những tổn thương bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, bằng sức mạnh hiện giờ của cậu thì còn lâu mới đủ.
Trang Nghiêu nói: “Các anh nghỉ thêm vài ngày, đợi mọi người chuẩn bị tốt, chúng ta cùng nhau xuất phát, lần này miễn là không vào nội thành, dời đi bất cứ lúc nào vẫn tương đối an toàn.”
Tùng Hạ gật đầu nặng trịch.
Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta vào Thanh Hải đã sắp bốn tháng, nếu đợi thêm ba tháng… tôi lo phía Bắc Kinh sẽ sốt ruột.”
Trang Nghiêu nói: “Có thể bây giờ họ đã bắt đầu sốt ruột rồi, nhưng chẳng có cách nào, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước đã, hành trình Golmud vừa qua chính là dấn thân thí nghiệm, kết quả rất rõ ràng, bây giờ chúng ta vẫn chưa thích hợp để đi cấm khu. Trong ba tháng này chúng tôi sẽ nghĩ cách thu thập một chút thông tin từ cấm khu, tôi không tin trong đó thật sự không có gì, không thì không có chuyện rất nhiều người và động vật đi vào đều hoàn toàn biến mất.”
Tùng Hạ lo âu: “Tôi thấy rất lo, ngộ nhỡ phía Bắc Kinh sốt ruột rồi lại phái người đến…”
“Vậy cũng là chuyện tốt, chúng ta có thể được giúp đỡ nhiều hơn một chút, nếu may mắn, nói không chừng Bắc Kinh sẽ tiếp viện cho chúng ta quân đội và đầy đủ vật tư, cũng sẽ đưa Lý Đạo Ái đến. Mấy ngày nay, Tôn tiên sinh và đại tá Đường luôn nghiên cứu thông tin, từ khi chúng ta lấy được hai miếng ngọc Con Rối, hơn nữa sau khi dùng kim loại mềm bọc chúng lại đã suy yếu trường năng lượng của chúng, kết giới Thanh Hải đã yếu đi một chút, hôm nào mưa dầm thỉnh thoảng có thể thoáng hiện lên vài tín hiệu. Phía Bắc Kinh nhất định cũng đang cố gắng liên lạc với chúng ta. Nếu có thể khôi phục thông tin một lát, dù chỉ là một phút đồng hồ cũng sẽ tạo ra sự giúp đỡ rất lớn với chúng ta.”
“Đây là tin tốt, chứng minh kết giới Thanh Hải quả thật được tạo thành từ ngọc Con Rối.”
Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Đúng vậy, cho nên bây giờ vấn đề của chúng ta chỉ là ‘làm thế nào để lấy được miếng ngọc Con Rối cuối cùng’. Nếu Bắc Kinh chờ đợi sốt ruột, phái thêm người vào thì là chuyện cực tốt, tôi ước gì họ sẽ đưa cả ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến. Tôi không tin bằng sức mạnh ấy mà vẫn không thể khiêu chiến cấm khu.”
“Chú tôi sẽ không làm như vậy. Nếu không thể khôi phục hệ thống thông tin, chú thà tự mình vào đây chứ sẽ không đưa dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên vào, ít nhất sẽ không đưa hết vào.”
“Cho nên phải nhanh chóng thiết lập hệ thống thông tin.” Trang Nghiêu nhìn nhìn: “Anh xem, các anh làm lãng phí nửa tiếng của rồi, đúng là không chịu nổi.” Nó đứng lên, biếng nhác duỗi người: “Ai làm việc nấy đi thôi.”
Đặng Tiêu bắt lấy hông nó: “Chậc chậc, này Eo Thon ơi, em có ăn uống tử tế không đấy.”
Trang Nghiêu đẩy cậu ta ra: “Liên quan gì đến anh.”
“Quan tâm em cũng không được hở, em bướng thật đó mà.” Đặng Tiêu ra giọng người lớn.
Trang Nghiêu bĩu môi: “Không ăn nhiều như anh, cũng không bị đói.” Nói xong nghênh ngang bỏ đi.
Đặng Tiêu thở dài.
Tùng Hạ cười: “Sao vậy, thở dài, sợ hãi?”
“Đâu ra, em đang nhớ mẹ.”
Tùng Hạ nghĩ đến nữ hoàng bọ ngựa dáng vẻ bệ vệ, tính cách mạnh mẽ như vậy quả thật khiến người ta khó quên.
Đặng Tiêu lấy ví da từ trong túi áo ra, mở ra tấm ảnh bên trong: “Không biết có phải mẹ cũng đang sốt ruột hay không, nếu sau khi rời khỏi đây em mới tìm được mẹ thì tốt biết bao, như vậy mẹ không cần nhớ thương em, em cũng sẽ không nhớ thương mẹ.”
“Cho dù trước kia hai người không gặp lại, cô ấy cũng sẽ nhớ thương cậu, chẳng qua bây giờ nhớ nhiều hơn một chút mà thôi.”
Đặng Tiêu lại thở dài, nhìn tấm ảnh, trong mắt tràn đầy nhớ nhung.
Liễu Phong Vũ cũng thở dài, có điều ngẫm lại Đặng Tiêu, mình vẫn hạnh phúc hơn cậu ta một chút, ít nhất có thể thật sự đoàn tụ với ba mẹ.
Người có vướng bận thật kỳ lạ, đi đến đâu cũng gửi lòng phương xa. Sự vướng bận này khiến người ta yếu nhược, cũng khiến người ta kiên cường.
Mọi người tĩnh dưỡng chừng một tuần mới trở lại bình thường, thật ta vết thương da thịt đã sớm khỏi hẳn, thứ cần khôi phục là thể năng và tinh thần, nhất là tinh thần. Bóng ma Golmud để lại cho mọi người cần thời gian rất lâu mới có thể bình phục, tuy không có bất cứ ai thừa nhận mình sợ hãi.
Từ đi vào thành Huyền Minh, họ không gặp Dung Lan và Sở Tinh Châu nữa. Dung Lan thì cổng lớn không ra cổng sau không bước, vì tránh hiềm khích nên không tiếp xúc với bất cứ người nào của thành Huyền Minh. Những người khác của thành Quang Minh, ngoại trừ ăn uống thì gần như không ra khỏi phòng. Sở Tinh Châu thì không biết đang bận bịu chuyện quan trọng gì hơn. Song con chó Ngao màu đỏ Đa Cát của hắn thì ngày ngày tinh lực tràn trề gầm rống, họ thường xuyên có thể nhìn thấy cái bóng đỏ rực của nó chạy nhảy trong sân, ngoài đường.
Nhóm động vật A Bố lúc đầu đều không thích Đa Cát, có lẽ là vì cảm thấy bị uy hiếp, A Bố thích nhất vẫn là con ngựa Bạch Linh, thường chúc đầu vào cùng ngủ với nó, tuy Bạch Linh chẳng chơi gì với nó cả. Qua vài ngày, Đa Cát cô đơn lại hơi tăng động bắt đầu thử tiếp cận các động vật biến dị khác, nhưng vì tính cách nôn nóng hấp tấp, lại nhìn có vẻ hung ác nên vẫn bị từ chối, thậm chí là đối địch. Nếu không phải vẫn có người phụ trách trông coi thì có vài lần thiếu chút nữa là Đa Cát đã đánh nhau với tụi gấu, báo.
Lại qua hai ngày, không biết vì sao mà Đa Cát sinh ra hứng thú mãnh liệt với A Bố, luôn cố ý hay vô tình tiếp cận nó. Từ sau khi đột phá cấp hai, trình độ trí lực của A Bố đã được nâng cao rất nhiều, tính cách chín chắn hơn trước kia một chút, dần dần biến thành động vật biến dị duy nhất có thể chung sống hòa bình với Đa Cát, mỗi ngày đều được chia thịt mà Đa Cát bắt về – mọi người ít nhiều có chút hoài nghi mục đích của A Bố.
Đối với chuyện này, phản ứng của Trang Nghiêu là hừ một tiếng: “Thế mới là mèo của tôi.”
Đặng Tiêu cũng khen: “A Bố nhà ta đúng là thông minh, không cần đi săn cũng có đồ ngon.”
Tùng Hạ mỉm cười gật đầu: “IQ của A Bố được nâng cao ít nhất một nửa, bây giờ đã biết cách kết bạn, đúng là vượt trội.”
Đường Nhạn Khâu khó hiểu hỏi: “Vì sao A Bố lại thích Bạch Linh?”
Liễu Phong Vũ híp mắt trầm ngâm hồi lâu: “Vì nó đẹp chăng?”
“Cái gì?”
“Người đẹp luôn hấp dẫn nhau.” Liễu Phong Vũ hất hất tóc: “Nếu trông mấy đứa khó coi quá, anh không làm bạn với mấy đứa đâu.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ: “Liễu ca, lúc ấy hình như anh cũng không có lựa chọn khác thì phải.”
Liễu Phong Vũ khẽ hừ một tiếng: “Đây là vận mệnh an bài.”
Đường Nhạn Khâu cau mày, nghiêm nghị nói: “Ba tấc dưới da đều là xương trắng, sao có thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Liễu Phong Vũ đùa: “Tôi là người trông mặt mà bắt hình dong đấy, nếu không sao tôi nhìn trúng cậu được.”
Đường Nhạn Khâu sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, xoay người bỏ đi.
Liễu Phong Vũ giật mình: “Này, đồ ngốc, tôi nói đùa đấy…” Nói rồi vội đuổi theo: “Đường Nhạn Khâu!”
Trang Nghiêu bĩu môi: “Ngu xuẩn, các anh cứ nói chuyện, tôi đi làm việc.” Nói xong xoa xoa A Bố rồi đi.
Đặng Tiêu lắc đầu: “Cái tật xấu miệng này của Liễu ca không định sửa nhỉ.”
Tùng Hạ cười: “Liễu ca bị chiều hư, không sửa được.”
Thành Thiên Bích nói: “A Bố thích Bạch Linh chắc là vì màu lông gần giống nhau. Tuy A Bố không phải màu trắng thuần nhưng bộ lông đa phần đều có màu trắng. Ngoại trừ Bạch Linh và Tiểu Chu, không có động vật nào khác có lông trắng. Từ sau khi tận thế, A Bố không gặp được đồng loại nào nữa, có thể nó tương đối có hảo cảm với động có màu lông gần giống mình.”
Đặng Tiêu chớp mắt: “Chẳng lẽ A Bố rất cô đơn?”
Tùng Hạ sờ cằm: “Có thể lắm. A Bố đã lớn rồi, nhưng không có bạn đời thích hợp…”
…
Cũng không biết A Bố có nghe hiểu họ đang nói gì hay không, chỉ lẳng lặng nằm một bên, đôi mắt màu tím nhìn họ không chớp, cái đuôi lắc trái lắc phải sau lưng, giống như đang đợi họ nói xong thì chơi với nó vậy.
Đặng Tiêu đi qua, ngồi lên chân A Bố, vùi mình vào bộ lông của nó, mới đứng mười phút trong tuyết, cậu đã thấy lạnh hơi không chịu nổi rồi.
A Bố liếm liếm đầu cậu.
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích ngồi xuống chân kia của A Bố, nói về tiến độ tu luyện gần đây của họ.
Ba ngày nữa lại trôi qua, nhóm người quyết định đi Golmud tu luyện chuẩn bị xuất phát.
Ngoại trừ sáu người Thành Thiên Bích, các tổ chức dị nhân và vài dị nhân đẳng cấp cao của Thanh Hải cũng định đi, cuối cùng gần như tất cả đều đi. Dù sao thì có cơ hội để nhanh chóng mạnh lên, ai cũng không muốn bỏ qua, hơn nữa bây giờ còn có Tùng Hạ ở đây, 50% nguy hiểm chết khi thăng cấp của rất nhiều người cũng gần như xuống 0%.
Điều họ không ngờ là trong số người đi cùng còn có một gương mặt quen thuộc, đó chính là em trai của Dịch Đông – dị chủng cáo trắng Dịch Nam. Dịch Nam nhìn thấy họ, mặt mày quả nhiên không tốt đẹp gì cho lắm, nhưng thực lực bây giờ của họ đâu còn như xưa, Dịch Nam cũng không dám làm càn, đôi bên không thèm nhìn nhau, cũng coi như yên ổn.
Đoàn người lúc này thể lực dư thừa, không đến ba ngày đã đi đến một thị trấn nhỏ gần Golmud. Nơi này cách nơi trung tâm như ác mộng kia 30 km, chung quanh tuy cũng có không ít động thực vật, nhưng không thể cấu thành uy hiếp với họ. Những người thực lực yếu kém tu luyện ở đây là đủ rồi, những người mạnh hơn thì có thể đi tới đi lui trong nội thành bất cứ lúc nào, cũng rất tiện.
Họ tìm được ở đây một khách sạn vẫn chưa sập, sau khi dọn dẹp qua loa thì vào ở. Đồ dùng trong mấy tháng này sẽ do thành Huyền Minh và thành Quang Minh cùng cung cấp.
…
Sáng sớm hôm sau, các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân đẳng cấp cao lại tiến vào nội thành Golmud Tôn tiên sinh dẫn Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi về phòng thí nghiệm do ông thiết lập ở thành Quang Minh những người khác thì ở tại đây tu luyện.
Thời gian trôi qua trong lo âu và mong đợi.
…
Nửa tháng sau, Thẩm Trường Trạch và Đường Nhạn Khâu đạt tới điểm giới hạn cấp ba.
Thẩm Trường Trạch nguyên tố hóa không chút bất ngờ, hơn nữa màu lửa trắng hơn lần trước. Khi thăng cấp, suy xét đến chuyện khả năng của hắn rất nguy hiểm nên họ cố ý bố trí cho hắn một túp lều dựng ở bãi đất trống ngoài nhà. Quả nhiên vào khoảnh khắc hạt nhân năng lượng thăng cấp, cả túp lều lập tức bị đốt cháy thành tro, ngay cả nền tuyết chung quanh cũng bị tan chảy. Khi Thẩm Trường Trạch hóa thành ngọn lửa bạch kim xuất hiện trước mắt mọi người, hơn nữa chậm rãi hiện hình người từ trong ánh lửa, rất giống thiên thần hạ phàm, uy chấn tứ phương.
Đường Nhạn Khâu sau khi đột phá cấp ba, rốt cuộc đã có đầy đủ chức năng rađa sinh vật, phạm vi hữu hiệu trước mắt có bán kính 68 mét. Nói cách khác, trong phạm vi 68 mét chung quanh hắn, bất cứ sinh vật, dù có che giấu dao động năng lượng thế nào thì cũng sẽ bại lộ rõ ràng trước mắt hắn. Đợi đến khi có thể mở rộng phạm vi rađa sinh vật đồng bộ với tầm bắn của mình, như vậy dù có nhắm mắt, thế giới của Đường Nhạn Khâu cũng không có góc chết. Trong tình huống đặc thù nào đó, hắn sẽ nguy hiểm hơn cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.
…
Lại thêm vài ngày, Liễu Phong Vũ và Diêu Tiềm Giang cũng tới điểm giới hạn.
Quá trình thăng cấp của Liễu Phong Vũ rất thuận lợi. Trong giây phút thăng cấp, mùi hoa đại vương biến hóa thay đổi, từ mùi tanh tưởi vốn có trở thành một mùi hương kỳ lạ, mùi hương này không thể định nghĩa rõ ràng rốt cuộc là thơm hay là thối, do nói nó thối, song nó lại không tính là thối, nhưng thứ mùi này lại khiến người ta thấy không thoải mái, như thể mang theo năng lượng mê hoặc nào đó, khiến ai ngửi thấy chỉ muốn rời xa. Đối với sự thay đổi này, Liễu Phong Vũ thật là vừa mừng vừa lo. Ngoại trừ hương vị thay đổi, độ acid của dịch tiêu hóa cũng tăng cường không ít, đóa hoa cũng lớn hơn, cứng cáp hơn trước kia.
Diêu Tiềm Giang khi thăng cấp cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Khi anh bước ra từ trong phòng bằng thân thể có dạng nước cô đặc trong suốt, Tùng Hạ có cảm giác như đang xem một bộ phim công nghệ cao. Không thể không nói trạng thái lúc đó của Diêu Tiềm Giang vừa đẹp vừa tạo cảm giác mạnh mẽ. Diêu Tiềm Giang cúi đầu nhìn cơ thể trong suốt, sóng nước bập bềnh của mình, cho dù ngũ quan do nước ngưng kết lại không có màu sắc, mọi người vẫn nhìn ra sự vui mừng của anh từ dáng môi cong lên.
…
Nhóm đột phá thứ ba là Đặng Tiêu và Tiểu Chu.
Đặng Tiêu thuận lợi thăng cấp, sau khi biến thân, thân thể cao hơn trước kia 30 cm, người lớn phổng cả lên, lớp da nhăn ngoài cùng dày hơn, cứng rắn hơn. Bất luận là nọc độc, khả năng bò sát, tốc độ hành động hay lực tấn công đều có tiến bộ mang tính thực chất, thậm chí khả năng ngụy trang mà cậu ta vẫn khổ luyện song thành quả không tốt nay cũng đã đạt được. Khả năng này khiến Đặng Tiêu hưng phấn đến không biết làm sao cho phải, đặt cánh tay trần trong tuyết, làn da chậm rãi hòa làm một màu với nền tuyết trắng, nếu không nhìn kỹ thật sự không nhìn thấy trên đất có thứ gì. Đương nhiên, tên ngốc này vui quá hóa buồn, bị đông lạnh đến ngủ đông luôn.
Quá trình đột phá cấp ba của Tiểu Chu lại tương đối nguy hiểm, nếu không phải Tùng Hạ hỗ trợ, có thể đã nổ tung mà chết. Sau khi thăng cấp, cậu ta lớn hơn, cường tráng hơn, nhưng về phương diện khả năng thì không có thay đổi rõ ràng. Dị chủng động vật do trời sinh đã có thể năng ưu tú nên vào hồi đầu biến dị, họ là một trong những phương hướng bá đạo nhất. Nhưng họ lại bị hạn chế bởi động vật mình đã dị chủng rất nhiều, ví dụ như một người dị chủng với hổ, lúc mới đầu có thể dễ dàng giết chết một người có trình độ tiến hóa ngang bằng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng nếu là một dị chủng chim sẻ thì ngoại trừ bay lượn, cơ bản không có khả năng nào khác. Bởi vậy dị chủng động vật theo sự phát triển cũng nhận phải hạn chế của động vật mà mình đã dị chủng.
Cứ thế, nửa tháng trôi qua. Trong thời gian này lần lượt có người đột phá cấp hai hoặc cấp ba. Vì có Tùng Hạ nên tỉ lệ tử vong 50% khi thăng cấp đã hạ đến 0%, Tùng Hạ cũng có được địa vị không thua dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên trong nhóm.
Nhóm Thành Thiên Bích cứ vài ngày sẽ trở về một lần, bổ sung một ít vật tư, nhưng thường chỉ ăn một bữa là đi luôn. Tùng Hạ nhận ra những người này đã lâm vào trạng thái cuồng nhiệt tu luyện, lúc này với họ mà nói thì không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn chuyện trở về Golmud để khiến mình mạnh lên. Họ gần như tu luyện cả ngày lẫn đêm, chỉ vì mong rằng khi đối mặt với bất cứ kẻ địch nào cũng có thể bảo vệ mình và người mình muốn bảo vệ.
Khi họ ở đây được hai tháng, rốt cuộc Tùng Hạ cũng tới điểm giới hạn cấp ba.
Nhận được tin, Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu đều quay về, Tùng Hạ khác với những người khác. Khi những người khác thăng cấp, Tùng Hạ có thể hỗ trợ, nhưng khi bản thân thăng cấp, chưa chắc đã có ai có thể giúp cậu. Lần thăng cấp trước, Tùng Hạ hôn mê mấy ngày chính là ví dụ, cảm giác bó tay lúc ấy của mọi người vô cùng đáng sợ, cho nên khi Tùng Hạ thăng cấp, ai cũng có chút căng thẳng.
Tùng Hạ thấy mọi người đều ở bên cạnh, hết sức cảm động, nhưng cậu lại không thấy lo lắng chút nào, thậm chí rất hưng phấn, có thể mạnh lên là một, có thể tiếp xúc sâu hơn với ngọc cổ cũng là chuyện rất khiến cậu chờ mong. Lần trước sau khi thăng cấp, cậu đã tạo ra được thứ bảo vệ tính mạng là công cụ phòng thủ bằng năng lượng. Lúc này, không biết cậu sẽ thu hoạch được gì.
Sau khi chuẩn bị tốt, Tùng Hạ bắt đầu chính thức thăng cấp.
Lúc mới bắt đầu, cậu thấy không khác mấy với lần đột phá cấp hai, do chủ động thăng cấp nên mọi chuyện đều trong tầm khống chế. Hình như qua thật lâu, năng lượng trong cơ thể cậu vẫn vận hành không nóng không lạnh, hạt nhân năng lượng cũng không có phản ứng nào. Dần dần, cậu cảm giác toàn thân rong chơi trong làn nước ấm áp, ý thức càng ngày càng nặng nề, cậu biết rõ trí óc mình vẫn đang suy nghĩ, nhưng các giác quan khác đều đã ngừng hoạt động. Cậu không nghe thấy gì, không ngửi thấy gì, không cảm giác thấy bên ngoài. Chuyện này rất giống với lần trước nên cậu cũng không căng thẳng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, quả nhiên cậu lại bị kéo vào thế giới trong ngọc cổ, nhưng lúc này, cậu không nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục và bức tường chữ Phạn quen thuộc. Thế giới tối đen, cậu không nhìn thấy gì hết. Không, phải nói là nơi này không có gì hết, sở dĩ cậu biết đây là thế giới trong ngọc cổ chỉ dựa vào cảm giác.
Cậu “chạy” trong thế giới hắc ám kia thật lâu, càng chạy càng hoảng hốt. Hoàn toàn khác với lần trước, cậu không biết phải làm sao. Cuối cùng, cậu lớn tiếng hò hét vào hư không.
Qua thật lâu, một giọng nói già nua đột ngột vang lên: “Con đã đến rồi.”
Tùng Hạ sửng sốt: “Tôi… tôi đến rồi? Ông là ai?”
Giọng nói già nua thở dài: “Đến rồi, rốt cuộc đã đến rồi.”
Tiếng thở dài này giống hệt âm thanh cậu nghe thấy vào lần đầu tiên có được ngọc cổ.
Tùng Hạ hô: “Tiền bối, ông là ai? Thế giới này bị làm sao, viên ngọc này là cái gì? Xin hãy nói cho tôi biết!”
“Rốt cuộc con đã đến đây, nếu đã đến thì hãy tiến vào thủy nguyên, nghi vấn trong lòng con, đương nhiên sẽ có đáp án.”
“Thủy nguyên là ở đâu? Là cấm khu ư? Ở đó có đáp án tận thế ư? Có phương pháp ngăn cản tận thế ư?”
“Mọi thứ đều ở thủy nguyên, chờ con.”
“Tiền bối, thủy nguyên có gì! Nếu ông biết xin hãy nói cho tôi biết một chút, tôi không muốn vô cớ đi chịu chết, tiền bối!”
“Mọi thứ đều ở thủy nguyên.” Giọng nói già nua kia lại lặp lại.
Tùng Hạ đột nhiên nhận ra giọng nói này không phải đang đối thoại với mình, đây chỉ sợ giống những thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ, đều tồn tại từ lâu, chỉ vì cậu đi vào đây, đột phá cấp ba, kích hoạt “cơ quan” nào đó, cho nên ngọc cổ mới mở ra cho cậu, để cậu đến “thủy nguyên”. Mà cái gọi là “thủy nguyên”, gần như có thể xác định chính là cấm khu.
Bên trong cấm khu có đáp án tận thế ư? Có mọi đáp án ư?