CHƯƠNG 223
Hạt căn bản tồn tại từ thời viễn cổ trong trời đất, có thể di chuyển đến mọi ngóc ngách trên địa cầu, lại vì một nguyên nhân mà con người không thể giải thích mà cuối cùng hội tụ ở một chỗ, hợp thành bạn, thành tôi, thành anh ta…
.
.
.
Bốn người mang theo sự run sợ trong lòng đi theo chân linh miêu, tiến sâu vào trong hành lang. Linh miêu dẫn họ vào một căn phòng, căn phòng quả nhiên bắt đầu chuyển động. Cứ như vậy liên tục chuyển ba phòng, khi họ đứng ở căn phòng cuối cùng, theo sự xoay chuyển của phòng, có ánh sáng dần dần xuất hiện trước mắt. Một căn hầm ngầm rộng lớn cũng từ từ xuất hiện.
Khi căn phòng hoàn tất lượt xoay, bốn người đều bị rung động bởi cảnh tượng trước mắt.
Đó là một tầng hầm ngầm còn lớn hơn gian phòng đầu tiên họ đã ở khi mới bước vào cửa lối vào, ánh sáng ở đây có hơi lóa mắt vì đó không phải ánh lửa mà là đèn điện. Sống mấy tiếng trong bóng tối khiến mắt họ tạm thời không thể thích ứng với loại ánh sáng như vậy.
Trong tầng hầm ngầm chứa chất rất nhiều đồ đạc, có máy tính, máy phát điện, bục thí nghiệm, buồng oxy lỏng, thậm chí còn có một chiếc máy bay trực thăng loại nhỏ, mà trên bục thí nghiệm cố định một vài sinh vật biến dị nhiều lần khó có thể định nghĩa.
Tất cả chỗ này chính là một phòng thí nghiệm, tuy đơn sơ, nhưng rõ ràng còn đang được sử dụng.
Bốn người đứng ở trong phòng, mãi mà không chịu ra, mọi thứ trước mắt đều khiến họ nói không thành lời.
Lúc này, từ đằng sau máy phát điện có một sinh vật bước ra. Họ thật sự không có cách nào để hình dung sinh vật này là cái gì. Nếu miễn cưỡng lựa chọn đặc điểm đặc trưng trên người thì thứ đó gần giống với con người, hơn nữa là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Ông ta cao chừng hai mét, ngoài da bao trùm một bộ lông dày đặc, nửa người trên có ba đôi tay, ba đôi tay kia còn không hoàn toàn giống nhau, một đôi thô ngắn cường tráng, một đôi thon dài mềm dẻo, một đôi tinh tế linh hoạt, hai cái đùi chắc nịch mạnh mẽ, bàn chân lớn bất thường, thoạt nhìn như chân vượn, mà điều khiến họ cảm thấy kinh dị là đầu của ông ta… “người” này có một cái đầu lớn vô cùng, lớn đến độ hoàn toàn không tương xứng với hình thể của mình. Cái đầu kia không chỉ lớn mà còn hết sức dữ tợn. Gương mặt ông ta còn duy trì kích cỡ con người, nhưng từ phần tóc trở lên trương phình gấp mấy lần giống như một cái bánh bao lên men. Khác với bộ lông tươi tốt trên người, trên đầu ông ta chỉ có vài sợi ngắn ngủi, cái đầu bành trướng khiến da đầu ông ta trở nên trong suốt lạ kỳ, trong đến độ thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu dưới da đầu và gân xanh nổi cộm.
Tùng Hạ cảm thấy có chút buồn nôn với ngoại hình của “người” này. Đồng thời, cậu cũng cảm giác thấy ngọc Con Rối đang ở trên người ông ta.
Thiện Minh không chút khách khí nói: “Đờ mờ, cái thứ gì đây.”
Yết hầu Tôn tiên sinh trượt lên trượt xuống, nhìn chằm chằm vào “người“ này, mắt trừng sắp rớt ra ngoài.
“Người” kia đẩy cái đầu khổng lồ đi tới: “Thưa thầy, tôi biết chúng ta có thể gặp lại.”
Thầy? Ba người kinh ngạc nhìn về phía Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh nhắm chặt mắt: “Không ngờ, em vẫn còn sống… hoặc là, tôi nên nói là ‘các em’ phải không?”
Tùng Hạ nói: “Tôn tiên sinh, đây là ai?”
“Người” kia làm tư thế mời: “Vào đi.”
Bốn người lưỡng lự đi vào phòng thí nghiệm, càng thấy rõ toàn cảnh bên trong, cũng thấy rõ con linh miêu vừa dẫn họ vào đây. Đó là một con linh miêu lông vàng cao trên dưới sáu mét, lông trên mặt nó bị đốt một mảng vì ngọc phù gây cháy mà Tùng Hạ đã ném, đệm chân bên trái bị trúng đạn của Thiện Minh, còn đang tí tách chảy máu, nhưng có vẻ không nghiêm trọng. Nó nằm sấp trên đất, vừa liếm vết thương của mình, vừa hung dữ trừng mắt nhìn Thiện Minh.
Tôn tiên sinh nói: “Giang Doanh, nếu em còn sống, vì sao không đi tìm tôi, rốt cuộc em trốn dưới lòng đất là muốn làm gì?”
Giang Doanh ngồi trên ghế, không biết ấn vào nút gì, từ trên lưng ghế dựa vươn ra hai cái đệm đỡ, nâng đầu ông ta. Hiển nhiên cổ của ông ta cũng mệt mỏi khi phải chống đỡ cái đầu quá khổng lồ này. Giang Doanh cười: “Thưa thầy, không phải tôi không muốn đi tìm mà là lúc nó vừa mới bắt đầu, tôi không thoát được, sau này biết rất nhiều điều thú vị rồi thì lại không nỡ đi.” Không biết vì sao, tiếng cười của ông ta khiến họ cảm thấy hoảng sợ, có lẽ ngoại hình của ông ta thật là quá kỳ lạ, ba đôi tay hoàn toàn khác nhau kia quả thật giống như… giống như nhổ từ cơ thể người khác sang trồng vào người mình vậy, thậm chí có một đôi tay rõ ràng là của phụ nữ.
Tôn tiên sinh run giọng nói: “Em nhìn mình xem, em đã biến thành cái gì, nơi này rốt cuộc có gì cám dỗ em?”
Giang Doanh lạnh lùng cười: “Thưa thầy, chẳng lẽ thầy không đoán được?”
Tôn tiên sinh nhất thời nghẹn lời, sắc mặt biến màu xanh trắng.
“Tôi trở thành thế này là do bản thân tự lựa chọn, so với chuyện biến thành một phần trong ý thức của người khác, dù có biến thành quái vật, tôi cũng muốn tự mình điều khiển cơ thể này. Tuy có chút khó coi, nhưng coi như dùng tốt.” Ông ta giơ tay chỉ vào cái đầu dị dạng của mình: “Cái đầu này, đúng là dùng tốt.”
“Em… em đã ăn họ.”
“Không.” Sắc mặt Giang Doanh đột nhiên trở nên có chút dữ tợn: “Chúng tôi ăn lẫn nhau, là tôi đã thắng trong cuộc chiến tranh giành ý thức bản thân, cho nên họ trở thành một phần của tôi.”
Tôn tiên sinh có nét mặt bi thống.
Trang Nghiêu khẽ nói: “Ông… các ông, là thành viên của đoàn thám hiểm trước đây đến Thanh Hải ư?”
Giang Doanh nhìn Trang Nghiêu, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng tham lam: “Một dị nhân tiến hóa não bộ, vừa trẻ vừa thông minh, thật khiến người ta hâm mộ.”
Tùng Hạ theo bản năng chắn trước mặt Trang Nghiêu, người trước mắt khiến lòng cậu cảm thấy sợ hãi.
Giang Doanh lại dựa vào lưng ghế, cười: “Không sai, có điều tôi không phải do Bắc Kinh phái tới, tôi là người do sở nghiên cứu khoa học Thanh Hải điều đến trợ giúp.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Những người khác đều chết lúc động đất? Ông đã sống sót như thế nào?”
“Hai ngày trước động đất, chúng tôi phát hiện ra lối vào địa cung, vì thế vài người đã xuống đây. Khi động đất xảy ra, ai xuống địa cung không chết, ai ở trên núi chết hết.”
Tôn tiên sinh lạnh lùng nói: “Những người khác đâu? Trình Lệ Lệ đâu? Sầm Ba đâu? Em đã giết họ rồi sao?”
Giang Doanh cười ha ha: “Thưa thầy, vì sao nói thế nào thì thầy cũng cho rằng là tôi giết họ? Ngay từ lúc đầu Sầm Ba đã không xuống đây, tôi xuống cùng Trình Lệ Lệ, một nhà khoa học của Bắc Kinh và hai lính đặc chủng. Sau khi động đất xảy ra, chúng tôi bị nhốt dưới lòng đất, khi thiếu chút nữa là chết đói thì tìm thấy cửa vào mà mấy người đã vào, chính là cái sau khi đi xuôi theo dòng Đông Đài Cát Nãi Nhĩ thì thấy. Chúng tôi vốn muốn thoát ra ngoài từ chỗ đó, song lại bắt đầu có động vật biến dị tìm vào hang động trong núi tấn công. Lính đặc chủng, một người đã chết, một người biến dị lúc đầu người biến dị còn nhớ đến chúng tôi, chúng tôi dựa vào hắn để săn thú, sống một thời gian. Sau này, tôi, Trình Lệ Lệ và nhà khoa học Bắc Kinh kia đều tiến hóa não bộ còn lính đặc chủng kia sau khi dị chủng lần thứ hai thì ý thức bản thân càng ngày càng mơ hồ, đôi khi sẽ hoàn toàn quên mất chúng tôi. Chúng tôi lại bắt đầu bị nguy hiểm, không chỉ thức ăn càng ngày càng ít mà bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị ăn luôn. Sau mỗi lần lính đặc chủng săn thú về, ba người chúng tôi sẽ đấu tranh bằng cách quấy nhiễu sóng điện não của hắn một lượt, ai thắng có thể chia thức ăn của hắn, kết quả mọi người đều ăn không đủ no. Ba người chúng tôi đồng thời ý thức được chuyện sinh vật ở đây có thể dung hợp lẫn nhau thông qua xâm chiếm giống loài khác. Vì thế, ha ha, chúng tôi xâm chiếm đối phương, cuối cùng tôi thắng, dung hợp trí tuệ của hai người họ. Bằng sức mạnh của ba dị nhân tiến hóa não bộ, tôi có thể khống chế bất cứ sinh vật gì ở đây, thậm chí cả ảo giác rừng nấm đều do tôi tạo ra. Đây chính là nguyên nhân khiến tôi biến thành như vậy, nhưng nó là lựa chọn tốt nhất để tôi sống sót.”
Tôn tiên sinh siết chặt nắm đấm, gương mặt già nua lại phủ một lớp buồn thương: “Giang Doanh, xã hội này đã không còn công bằng và pháp luật, em làm gì, dù là tôi cũng không có quyền khiển trách, nhưng em sống như vậy có ý nghĩa gì? Núp dưới lòng đất không thấy mặt trời này… Nếu đã tiến hóa, hơn nữa có thể còn cao hơn tôi, vì sao em không đến tìm tôi? Em có biết bên ngoài đã trở nên thế nào không?”
“Đương nhiên tôi biết, thầy nghĩ tôi trốn ở đây làm người vượn ư? Mọi chuyện xảy ra ở Thanh Hải tôi đều biết rành mạch, bao gồm cả hướng đi của mấy người, tôi vẫn đợi mấy người đến. Tôi đang tìm một thứ, chỉ cần tìm được, tôi có thể rời khỏi đây, có được mọi thứ tôi muốn.”
Tôn tiên sinh lạnh lùng nói: “Em muốn cái gì? Trên thế giới vỡ nát này còn gì đáng để khát vọng?”
Giang Doanh lạnh lùng cười: “Bức bích họa mấy người nhìn thấy lúc đến đây không phải do tôi làm, khi tôi phát hiện ra tòa thành ngầm này, nó đã ở đấy. Tôi cải tạo cơ quan ngầm, nhưng rất nhiều thứ tôi vẫn giữ lại, nhất là bức bích họa quý giá ấy.”
“Bức bích hoạ kia rốt cuộc có ý gì?”
“Thầy thông minh như vậy, chẳng lẽ không đoán ra sao. Tôi sống dưới lòng đất hơn hai năm, giống người khác, dùng tất cả tinh lực nghiên cứu bí ẩn tận thế. Xuất phát điểm của tôi không giống mấy người, ngay từ đầu tôi đã ở khu trung tâm của toàn bộ bí ẩn. Đương nhiên, mấy người cũng biết rất nhiều điều mà tôi không biết, ví dụ như thế giới bên ngoài Thanh Hải, có điều chuyện này tạm thời không quan trọng. Tôi biết nguyên nhân khiến thế giới này trở nên như vậy, điều lúc này tôi cần làm là tìm ra điều trung tâm nhất, sau đó thay đổi toàn bộ thế giới dựa theo ý nguyện của tôi.”
Tôn tiên sinh nói: “Tôi không biết em đang nói gì.”
Giang Doanh cười ha ha: “Thầy đang giả vờ ngốc nghếch gì vậy, lúc trước là thầy giật dây chúng tôi đến đây. Nếu không phải thầy tuổi già sức yếu, không chịu nổi thời tiết ác liệt, lúc ấy nhất định thầy sẽ tự mình đến phải không. Thầy đã tìm kiếm thứ đó cả đời, bây giờ nó có thể dễ như trở bàn tay, chúng ta đã đến gần nó đến vậy.”
Trang Nghiêu im lặng nhìn Tôn tiên sinh.
Tùng Hạ trong lòng căng thẳng, xem ra Tôn tiên sinh đã giấu họ chuyện gì đó.
Tôn tiên sinh trầm mặc hồi lâu, không hề ngụy trang, khẽ nói: “Mục đích tôi cần nó tuyệt đối khác em.”
“Ồ, vậy thầy cần nó làm gì?”
“Tôi muốn ngăn cản tai họa này!”
“Vậy thầy đã ngăn cản chưa?”
Tôn tiên sinh xanh cả mặt.
Giang Doanh cười lớn: “Tai họa này đã được định sẵn từ 2.000 năm trước, thầy lấy cái gì để ngăn cản? Có điều bây giờ, chúng ta có cơ hội thay đổi nó.”
“Em muốn thay đổi như thế nào?”
Giang Doanh nhìn tay mình, nở nụ cười không rõ ý nghĩa.
Tôn tiên sinh lạnh lùng nói: “Giang Doanh, đá ngũ sắc là hi vọng cuối cùng của loài người, cho dù đặt nó ở trước mặt em, em cũng không có khả năng chiếm nó làm của riêng.”
Đá ngũ sắc? Tùng Hạ nhìn về phía Tôn tiên sinh, vẻ mặt phức tạp, chẳng lẽ bức bích hoạ thật sự biểu thị thông tin gì đó có quan hệ mật thiết với tận thế? Đá ngũ sắc rốt cuộc là cái gì?
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Nói nhiều như vậy, rốt cuộc ông dùng ngọc Con Rối dụ chúng tôi xuống lòng đất là muốn làm gì, chúng tôi giống đá ngũ sắc gì đó sao? Đá ngũ sắc chỉ là thứ trong truyền thuyết, đứa trẻ mấy tuổi cũng biết Nữ Oa Vá Trời chỉ là thần thoại. Không phải đầu óc ông tiến hóa quá độ, xuất hiện ảo giác chứ.”
Giang Doanh cười: “Cậu bé không cần khích tôi, nếu mấy người không ngại đường xa vạn dặm đến đây, tôi sẽ không keo kiệt trao đổi thông tin. Tôi có thể nói những gì tôi biết, mấy người cũng phải đáp lại câu hỏi của tôi. Mấy người đến từ bên ngoài, nhất định có manh mối của đá ngũ sắc.”
Tùng Hạ cắn răng: “Được, ông nói cho chúng tôi biết ngụ ý của bức bích hoạ trước. Tòa thành ngầm này đến từ đâu, đá ngũ sắc là cái gì, ý thức Cambri, ngọc Con Rối, tận thế, mọi thứ vì sao mà có!”
“Đừng nóng vội, chuyện này muốn kể thì là một câu chuyện rất dài, tôi sẽ nói về tòa thành ngầm này trước. Nếu không phải vô tình phát hiện ra nó trong lúc khai quật ngọc Con Rối, tôi đã sớm chết trong trận động đất rồi. Nếu không có tôi ở đây chuyên tâm nghiên cứu gần ba năm, có tốn mười năm mấy người cũng không đoán ra âm mưu của ý thức Cambri.”
“Âm mưu, từ đâu nói lên.”
Giang Doanh nói: “Tòa thành cổ này, mấy người cũng thấy, có từ thời Đông Hán. Sau khi đứng vững ở đây, tôi đã phái động vật biến dị chuyển đến rất nhiều thiết bị thí nghiệm từ các thành phố khác, chậm rãi tiến hành cải tạo và nghiên cứu nơi này. Thuở đầu, đa số mọi nơi trong tòa thành cổ này đều phủ đầy khí độc, có thể hạ độc giết chết cả người lẫn vật. Là tôi đã phóng thích khí độc ra. Khi tiến hành nghiên cứu nó, mấy người đoán xem tôi đã phát hiện ra điều gì thú vị?”
Bốn người lẳng lặng lắng nghe.
“Căn cứ theo khảo cổ xương cốt trong thành cổ và nghiên cứu về khí độc, tôi xác định đây là một làng nhỏ còn sót lại từ trận đại ôn dịch bùng nổ vào cuối thời Đông Hán. Thời Đông Hán xảy ra đến mấy chục lần những trận ôn dịch lớn nhỏ khác nhau, trận ôn dịch trực tiếp thúc đẩy khởi nghĩa Khăn Vàng [255] là lần lớn nhất, ảnh hưởng nghiêm trọng nhất được ghi lại trong lịch sử. Lúc đó, tổng số nhân khẩu Trung Quốc không quá bốn, năm mươi triệu người, trận ôn dịch đó đã giết chết hơn hai mươi triệu người. Cùng thời gian đó, Châu Âu cũng bùng nổ dịch hạch quy mô lớn, xuất phát từ Rome bắt đầu quét qua toàn bộ Châu Âu, khiến Châu Âu giảm bớt ¾ nhân khẩu. Có thể nói tình hình bi thảm của thế giới lúc ấy không tốt hơn bây giờ bao nhiêu. Mấy người có thấy hành vi diệt tuyệt nhân loại này quen thuộc không?”
[255] Khởi nghĩa Khăn Vàng: Cuộc khởi nghĩa do nông dân cuối thời Hán do Trương Giác lãnh đạo, nguyên nhân do nạn mua bán chức tước trong triều khiến quan lại bóc lột dân chúng, cộng thêm thiên tai dịch bệnh đã thúc đẩy khởi nghĩa. Cuộc khởi nghĩa có tên này là do các lãnh tụ và binh lính khởi nghĩa đeo khăn vàng trên đầu.
“Ý ông là, chuyện đó do ý thức Cambri gây ra?”
Giang Doanh cười bí hiểm, không lập tức trả lời: “Tôi tiến hành nghiên cứu khí độc bị phong bế 2.000 năm, cũng chính là vi khuẩn gây ôn dịch, kết quả phát hiện chúng chứa đựng một chút năng lượng Cambri, là một dạng biến tướng của năng lượng Cambri, không giống loại năng lượng trôi trong không khí thúc đẩy sinh vật tiến hóa bây giờ của chúng ta cho lắm. Loại khí độc này đối với người thường là cực độc, nhưng đối với dị nhân mà nói thì cũng không cấu thành bao nhiêu uy hiếp. Lúc ấy tôi cũng không hiểu giống mấy người, thôn làng mang ôn dịch từ thời Đông Hán vốn nên ở Trung Nguyên, vì sao lại chạy đến Thanh Hải. Điều này là bí ẩn mà tôi nghiên cứu đến lúc này vẫn chưa thể giải đáp, nhưng tôi biết nó nhất định liên quan với đá ngũ sắc.”
“Em cũng không biết vì sao tòa thành cổ này lại ở đây?”
Giang Doanh lắc đầu: “Kiến trúc thời kì Đông Hán và trình độ bố trí cơ quan của tòa thành ngầm này căn bản không nên thuộc vào thời đại đó, tuy vì niên đại cổ xưa nên có vài cơ quan không còn nhạy bén nữa, nhưng chỉ cần sửa chữa lại một chút là còn có thể sử dụng. Cho dù đặt ở hiện đại thì nó cũng là công nghệ khá tinh xảo. Con người của hai ngàn năm trước căn bản không tạo ra được. Người tạo ra tòa thành này có trí tuệ vượt khỏi con người đương đại cả ngàn năm. Tôi đã tiến hành nghiên cứu từng ngóc ngách của tòa thành này….” Hắn mở màn hình máy tính, trên màn hình hiện lên vài bức bích hoạ sứt mẻ và văn tự cổ đại, bao gồm bức họa Nữ Oa mà họ đã nhìn thấy: “Bức bích hoạ và văn tự này đã cho tôi rất nhiều gợi ý, khiến cuối cùng tôi đã xác định, người tạo ra tòa thành ngầm này là tổ thiên sư Đạo giáo – Trương Đạo Lăng.”
“Trương thiên sư? Vì sao ông ta lại tạo ra nó?”
Giang Doanh nhìn về phía Tôn tiên sinh: “Thưa thầy, mọi chuyện Trương Đạo Lăng làm ra nhất định đều có liên quan với đá ngũ sắc, chi bằng thầy chia sẻ những gì mình biết về đá ngũ sắc cho những người bạn nhỏ này? Khó khăn lắm họ mới tin tưởng thầy như vậy.”
Sắc mặt Tôn tiên sinh hơi tái đi.
Trang Nghiêu híp mắt nhìn ông.
Tôn tiên sinh dựa vào tường rồi trượt ngồi xuống, thở hổn hển mấy hơi nặng trịch, chìm vào trong hồi ức: “Mười hai năm trước, em trai tôi đến sở nghiên cứu Thanh Hải tìm tôi, chúng tôi đã rất lâu không gặp nhau, cậu ấy là nhà khảo cổ học, nhà thám hiểm, nói rằng đã phát hiện thấy một đường chảy bí ẩn phía hạ du sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ. Đường sông đã khô cằn, ít nhất có hơn một ngàn năm lịch sử, người thường căn bản không nhận ra nơi đó từng là một con sông. Cậu ấy cảm thấy nó có giá trị khai thác nên chậm rãi khảo sát lòng sông khô cằn, sau này phát hiện đường sông chảy xuống lòng đất, còn tưởng mình đã nghĩ sai. Nhưng cậu ấy không từ bỏ, tìm kiếm quanh đường chảy rất lâu, phát hiện đường nước chảy vào một hang động. Như những gì cậu ấy hình dung thì cửa động rất nhỏ, chỉ đủ cho một người miễn cưỡng đi thông. Sau khi vào hang, cậu ấy lại phát hiện không gian bên trong rộng lớn vượt quá tưởng tượng. Trong hang động có khắc một vài hình vẽ và văn tự mà ngay cả bản thân cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, loại văn tự này chưa từng xuất hiện trong bất cứ lịch sử nào loài người có ghi lại. Lúc đó, cậu ấy hưng phấn khó nhịn, như cảm thấy mình đã phát hiện ra một miền đất mới, một văn tự hoàn toàn mới xuất hiện chứng minh rằng có thể lịch sử của nền văn minh Hoa Hạ [256] đã bị sửa đổi. Dù không hiểu số văn tự này, nhưng trên tường còn có một vài bức vẽ và tranh ảnh rất sinh động. Em trai tôi nhìn thấy rất nhiều con người có diện mạo kỳ lạ, những người đó đang làm một vài hành động không rõ ý nghĩa, có những hành động giống như đang đánh trận, có cái lại như đang hiến tế, cuối cùng tất cả đều tự sát. Cảnh tượng đó vô cùng kì quái, bức họa ấy muốn thể hiện rằng thân thể của những người tự sát bay lượn trong không khí, sau đó, trong số những người đó có một phần hóa thành người, một phần hóa thành heo chó, một phần hóa thành cá tôm… Tóm lại, giống như vạn vật trên thế gian đều là một phần cơ thể của họ, giống như họ là thần linh vậy. Lúc ấy, em trai tôi lẻ loi một mình, không mang theo dụng cụ, chụp ảnh qua loa rồi đi luôn, định về thành phố cho người đến khai quật. Trong lúc chuẩn bị khai quật, vì rất vui mừng nên cậu ấy tới tìm tôi nói qua, miêu tả mọi thứ mình nhìn thấy trong hang động sinh động như thật. Đó là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Cậu ấy dẫn theo một đoàn khảo cổ xuất phát, sau đó đoàn khảo cổ mất tích ở Golmud, ngay cả xương cốt cũng không tìm được, người được phái đi cứu người cũng không thể tìm thấy đường sông, hang động gì cả.”
[256] Hoa Hạ: Tên cũ của TQ.
Nói đoạn, Tôn tiên sinh thở dài: “Bởi vì cứ mãi canh cánh về cái chết của cậu ấy mà tôi bắt đầu nghiên cứu các bức ảnh được chụp. Tôi lật xem vô số sách cổ, cuối cùng không ngờ trong tư liệu lịch sử nghiên cứu nền văn minh Đại Tây Dương, tôi đã phát hiện ra một vài manh mối. Tuy văn tự ghi lại hoàn toàn khác nhau, nhưng người Atlantis cũng từng diễn tả trong sách cổ về những vị thần linh chí cao vô thượng vì cứu vớt loài người khỏi cảnh diệt vong mà cơ thể của họ biến thành các giống loài muôn hình muôn vẻ như bây giờ. Trong vòng hơn mười năm qua, tôi vừa thực hiện công tác sinh vật học của mình, vừa dùng thời gian nghiệp dư nghiên cứu rất nhiều văn minh cổ đại. Càng ngày càng có nhiều tư liệu về những vị thần này hoặc ghi lại rất nhiều lời tiên tri con người sau khi chết sẽ biến thành vạn vật. Đặc trưng lớn nhất giữa chúng là, họ đều không chết một cách bình thường, nếu không phải chết trong cuộc chiến thì lựa chọn tự sát. Lý giải từ góc độ sinh vật học thì những thần thoại này chính là muốn nói: Mọi sinh vật ở hiện đại đều được di truyền gene của thần nhân từ thời cổ đại. Điều này có thể tin được, bộ gene trong cơ thể chúng ta đều được truyền từ thời viễn cổ tới nay, tạo thành hạt căn bản [257]trong cơ thể. Hạt căn bản tồn tại từ thời viễn cổ trong trời đất, có thể di chuyển đến mọi ngóc ngách trên địa cầu, lại vì một nguyên nhân mà con người không thể giải thích mà cuối cùng hội tụ ở một chỗ, hợp thành bạn, thành tôi, thành anh ta… Mỗi ngày, những hạt căn bản đó đều biến đổi, cho nên con người có sinh lão bệnh tử. Khi một giống loài tử vong, hạt căn bản không biến mất mà chỉ tiếp tục phân tách, chờ đợi vận mệnh triệu tập, tạo thành một sinh vật khác, điều này đã được chứng thực ở các định luật bảo toàn vật chất. Cho nên, gene của người chết từ 2.000 năm trước có khả năng xuất hiện trên người con mèo bên cạnh bạn. Văn tự trong hang động và rất nhiều thần thoại về văn minh cổ đại khác đều đang diễn đạt tư tưởng chính rằng: Chúng ta kế thừa bộ gene của thần nhân thời đại Thượng Cổ.”
[257] Hạt căn bản (Elementary particle): Là những hạt vật chất được coi là nhỏ nhất cấu tạo nên vũ trụ, gồm cả các hạt trực tiếp cấu thành vật chất và những hạt truyền tương tác.
Trang Nghiêu như có chút đăm chiêu: “Như vậy, loại gene này phân phối tùy người? Trước tận thế, đặc trưng của từng bộ gene con người thể hiện ra chênh lệch không lớn, đơn giản là có người thông minh hơn một chút, có người mạnh hơn một chút. Nhưng bây giờ lại khác nhau rất lớn, bộ gene tôi kế thừa và bộ gene Thành Thiên Bích kế thừa tạo ra sự khác biệt nghiêng trời lệch đất giữa chúng tôi.”
Tôn tiên sinh gật đầu: “Đúng, trước tận thế, chúng ta đều là người thường, nhưng bây giờ, chúng ta có phương hướng biến dị khác nhau, bộ gene chúng ta kế thừa quyết định chúng ta biến thành người như thế nào. Trước tận thế, nghiên cứu của tôi sau khi lý giải những gì bức họa biểu đạt đã lâm vào thế giậm chân tại chỗ. Tôi chưa từng kể chuyện này với bất cứ ai vì lúc đó, giới khảo cổ học cho rằng em trai tôi là một kẻ nói dối đã tự hại chết mình và những người cùng đồng hành với mình. Còn tôi thì đổi nghề giữa chừng, tiếng nói không có sức thuyết phục. Tôi nghiên cứu những thứ này không phải vì muốn chứng minh cái gì cho ai mà chỉ là một sự trấn an sau khi mất đi người thân. Vậy nên sau khi nghiên cứu không được, tôi đã tạm thời gác nó sang một bên. Cho đến tận hai năm sau, tận thế giáng xuống, chứng kiến con người và động thực vật chung quanh điên cuồng tiến hóa, tôi đột nhiên nhớ tới thần thoại này. Thần thoại vốn do người viễn cổ sinh lòng kính ngưỡng và sợ hãi đối với hiện tượng tự nhiên không thể giải thích, tiến tới ghi chép kết hợp với sáng tạo nghệ thuật mà lưu truyền tới nay. Tuy có nói quá lên, nhưng phần lớn đều có thể chứng minh. Song cùng một hiện tượng thần thoại giống nhau lại được vài nền văn minh khác nhau rất nhiều từ thời viễn cổ đồng thời ghi lại, chuyện này tuyệt đối không phải tự nhiên bịa đặt ra. Từ những thần thoại này có thể xác định hai điều. Thứ nhất: Trong lịch sử loài người từng xuất hiện vài lần đại nạn, nhưng đều có thần linh tương trợ. Thứ hai, đại nạn qua đi, con người gần như đều bị diệt tuyệt, vì giúp loài người mà thần linh đã hy sinh xác phàm của mình, rút ra mầm gene cho chủng tộc loài người có thể tồn tại. Chúng ta giả định tất cả những chuyện này đều đã thật sự xảy ra ở thời viễn cổ, sau đó lại nghĩ về sinh vật biến dị là sẽ thấy mọi điều thông thoáng.”
Tùng Hạ đột ngột tiếp thu nhiều thông tin như vậy, thấy đầu óc có hơi trướng lên. Cậu khó khăn giải thích: “Tôn tiên sinh, ý của chú là, vì chúng ta kế thừa bộ gene khác biệt từ thời viễn cổ nên mới có nhiều đặc trưng khác nhau như vậy. Trước tận thế, mọi người đều sống yên ổn bình thường, không phát huy tiềm năng sinh vật, cho nên chênh lệch giữa người với người không lớn. Nhưng năng lượng Cambri thôi thúc sinh vật tiến hóa, khiến bộ gene ẩn trong cơ thể sinh vật bạo phát, bởi vậy có những người trở thành dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, có những người trở thành dị nhân tiến hóa ngược.”
“Phải. Bộ gene thần nhân viễn cổ để lại vẫn luôn ngủ đông trong da thịt chúng ta, chuyển giao muôn đời, chỉ chờ một nguồn sức mạnh đánh thức là có thể hoàn toàn bùng nổ, cho chúng ta có được thần lực viễn cổ. Loại sức mạnh này chính là năng lượng Cambri.”
Trang Nghiêu nhíu mày: “Ông biết rõ những điều này, vì sao không nói cho chúng tôi biết?”
Tôn tiên sinh cúi đầu.
Giang Doanh cười nói: “Bởi vì bằng trí tuệ của dị nhân tiến hóa não bộ, sau khi có được những thông tin này, họ sẽ tiếp tục nghiên cứu đến cùng, như vậy cách chuyện phát hiện ra bí mật của đá ngũ sắc không còn bao xa, tất nhiên thầy sẽ không nói cho mấy người rồi. Tôi nghĩ bây giờ thầy cũng đang hối hận đã nói cho tôi biết.”
Tôn tiên sinh trầm giọng nói: “Đá ngũ sắc vẫn chỉ là một hoài nghi của tôi. Cho đến hôm nay, nhìn thấy bức bích hoạ kia, tôi mới dám thật sự xác định sự tồn tại của nó. Sau khi xác định, có rất nhiều vấn đề quả thật dễ dàng giải quyết.”
Giang Doanh cười lạnh một tiếng: “Điều này thì thầy không nói dối, nếu không phải tiến vào tòa thành ngầm này, tôi cũng không thể xác định sự tồn tại của đá ngũ sắc, hoặc là trong những phán đoán của tôi chắc hẳn có thứ như vậy, chỉ là không biết nó là gì mà thôi.”
Giọng nói của Tùng Hạ có chút run rẩy: “Đá ngũ sắc rốt cuộc là cái gì?”
Giang Doanh hỏi ngược lại: “Cậu có tin chuyện Nữ Oa Vá Trời không?”
Tùng Hạ sửng sốt, nếu thần linh viễn cổ thật sự tồn tại, như vậy Nữ Oa…
Giang Doanh nói: “Theo hiểu biết của chúng ta đối với thế giới hoàn toàn mới này, tin rằng mấy người cũng đã sớm biết, ý thức Cambri là một cơ chế cân bằng địa cầu. Chúng ta có thể so sánh nó với máy tính. Nó không thể độc lập suy nghĩ, nhưng nó sẽ tiến hành đánh giá sinh vật trên địa cầu, đối với giống loài có giá trị nguy hiểm vượt qua giới hạn, nó sẽ khởi động cơ chế hủy diệt, như vậy mới có thể cam đoan các giống loài khác sinh sôi nảy nở trong điều kiện cân bằng, địa cầu mới có thể vận chuyển cân bằng. Trong lịch sử của hành tinh này, ý thức Cambri đã từng nhiều lần phát động cơ chế hủy diệt, con người muốn chứng minh cũng không khó. Địa cầu đã nhiều lần biến thành môi trường tàn khốc không thích hợp cho bất cứ giống loài nào sinh tồn, rồi hàng triệu năm, hàng trăm triệu năm sau, địa cầu lại tái sinh, sinh vật mới xuất hiện như măng mọc sau mưa. Ví dụ như những điều chúng ta đã nghe đến mòn cả lỗ tai như khủng long, lại như… kỷ Cambri lần đầu tiên. Ý thức Cambri luôn điều chỉnh cân bằng của các giống loài trên địa cầu, làm vị khách qua đường trong dòng chảy sinh mệnh lâu dài của nó, nay đã đến lượt con người. Quá trình giống loài tiến hóa luôn là càng ngày càng mạnh, huống chi là con người sinh ra không được bao lâu đã tiến hóa ra trí tuệ đáng sợ nhất. Có trí tuệ là đã định trước rằng con người sẽ tiến hóa thành giống loài đủ để uy hiếp địa cầu. Chúng ta chỉ mất thời gian mấy triệu năm đã tiến hóa đến độ làm ra số vũ khí đủ để phá vỡ trái đất này vô số lần, thậm chí còn đang nghiên cứu làm thế nào để vứt bỏ địa cầu, tìm kiếm nền văn minh ngoài hành tinh. Mấy người cho rằng ý thức Cambri sẽ tha cho chúng ta ư? Nhưng rất nhiều chứng cớ đều cho thấy ý thức Cambri không phải bây giờ mới bắt đầu muốn thanh tẩy loài người, có lẽ trước kia nó cũng đã có ý đồ như vậy. Thử tưởng tượng mà xem, nếu không bao lâu sau khi con người sinh ra, ý thức Cambri đã ý thức được con người có trí tuệ – thứ mà các giống loài khác đều không có, có lẽ bắt đầu từ thời điểm đó, giá trị nguy hiểm của con người đã vượt quá giới hạn rồi. Ý thức Cambri sẽ phải làm gì đó. Suy nghĩ dựa theo ý tưởng này, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích. Các vị chúa cứu thế được tôn sùng trong rất nhiều thần thoại trong lịch sử loài người đều có quan hệ chặt chẽ không thể chia lìa với đại nạn mà con người gặp phải. Nước ngoài có đại hồng thủy, có con thuyền Noah Trung Quốc có Bàn Cổ khai thiên lập địa, có Nữ Oa vá trời tạo người… nếu những chuyện này đều thật sự tồn tại thì sao? Nếu những đại nạn ấy đều do ý thức Cambri đang phát động đại thanh tẩy loài người thì sao? Bàn Cổ khai thiên lập địa là để tiêu diệt khí độc ý thức Cambri đã phóng thích, Nữ Oa vá trời là để lấp những lỗ thủng Ozone. Nếu lý giải như vậy, tất cả thần thoại và chúa cứu thế thật ra đều do ý thức Cambri muốn hủy diệt loài người, còn thần của con người thì phản kháng lại!”
Tùng Hạ thấy như nghẹn lại, đột nhiên cảm thấy thế giới mà mình đã sống đều không phải hiện thực, những câu chuyện thần thoại cậu đã thuộc lòng từ thuở tấm bé có khả năng luôn ẩn giấu địa ngục tận thế mà cậu đang sống, điều này bảo cậu làm sau chấp nhận?
Trang Nghiêu siết chặt nắm đấm: “Như vậy, có phải có thể suy đoán rằng những bậc trí giả và thần linh thời cổ đại… đều là dị nhân tiến hóa đạt đến trình độ tột đỉnh?!”
Lời vừa nói ra, Tùng Hạ càng cảm giác như có ai đấm thật mạnh vào ngực mình, không biết vì sao, càng là khả năng tiếp cận chân tướng, cậu càng sợ hãi. Tuy càng ngày càng thêm kiên cường, nhưng nay còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà đã phải lập tức tiếp thu nhiều thông tin vô cùng kì diệu như vậy.
Giang Doanh gật đầu: “Đây chính là suy đoán cuối cùng của tôi. Người đã tự sát giữ lại mầm gene trong bức bích hoạ này có lẽ đều là dị nhân. Kẻ có trí tuệ siêu quần là dị nhân tiến hóa não bộ, kẻ có thần lực là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nói không chừng Nữ Oa chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thổ, nói không chừng Thuỷ Thần Cộng Công đã húc đổ núi Bất Chu chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thủy, yêu thú quái vật được ghi lại trong kinh Sơn Hải… thật ra đều là động vật biến dị!”
Trang Nghiêu đột nhiên kích động: “Như vậy nguyên nhân khiến những dị nhân hùng mạnh ấy tự sát là gì? Chẳng lẽ là vì…” Giờ khắc này, ngay cả Trang Nghiêu cũng không kiềm được run rẩy, tiếp cận bí ẩn cơ mật nhất của loài người đúng là khiến người ta sợ hãi… và cả hưng phấn: “Là vì… hạ thấp đánh giá mức độ nguy hiểm của con người!”
Tôn tiên sinh thở dài một tiếng: “Trừ điều đó ra thì những người có được thần lực còn có lý do gì để tự sát? Vì để con người tiếp tục tồn tại, vì để ý thức Cambri chấm dứt cuộc đại thanh tẩy, họ chỉ có thể nghĩ đến biện pháp duy nhất chính là hạ thấp đánh giá mức độ nguy hiểm của con người xuống dưới điểm giới hạn, mà họ chính là nguyên nhân khiến đánh giá mức độ nguy hiểm vượt quá chỉ tiêu. Chỉ khi họ chết, ý thức Cambri mới ngừng đại thanh tẩy… Nếu đây chính là chân tướng, vậy nguyên nhân mà nguồn gene viễn cổ của tôi… của chúng ta bị đánh thức là gì? Ý nghĩa tồn tại của chúng ta là gì?”
Ba dị nhân tiến hóa não bộ không biết đã nghĩ đến phương nào, ai nấy đều trắng bệch cả mặt, không thấy chút huyết sắc nào.
Tùng Hạ cũng lờ mờ bắt được điều gì đấy, nhưng cậu lại cảm thấy thiếu mất cái gì đó nên càng không thể nhận ra, Thiện Minh thì không ngừng hút thuốc, đôi mày nhíu chặt.
Tùng Hạ hỏi: “Đá ngũ sắc thì sao? Đá ngũ sắc là gì?”
Giang Doanh nói: “Cậu đã đoán được rồi mà, đá ngũ sắc là thứ Nữ Oa dùng để vá Trời. Vạn vật trên thế gian đều do Ngũ Hành sinh ra, thật ra Nữ Oa đã dùng năng lượng Ngũ Hành để ‘dệt’ Trời, đưa một nguồn năng lượng khổng lồ vào trong đá ngũ sắc để sửa chữa vết rách khổng lồ trên tầng ozone. Miếng đá ngũ sắc duy nhất còn lại, truyền thuyết nói rằng bà ta đã để lại trên núi Thiên Thai. Đá ngũ sắc là loại đá thích hợp nhất trong cõi trời đất này để chứa đựng năng lượng Ngũ Hành.”
“Chẳng lẽ đá ngũ sắc là ngọc Con Rối?”
“Không, ngọc Con Rối không thuộc về loài người, ngọc Con Rối là đao phủ của ý thức Cambri, còn đá ngũ sắc lại do con người tạo ra.”
Tùng Hạ tiếp tục truy vấn: “Vậy bức bích hoạ có ý nghĩa gì? Trương thiên sư đã lấy đi đá ngũ sắc.”
Tôn tiên sinh nói: “Ông ta lấy đi đá ngũ sắc tất nhiên là để cứu thế. Đại họa thời Đông Hán và dịch bệnh, thiên tai xảy đến liên tục trên toàn cầu khiến mọi người có thể nghĩ đến chuyện gì?”
Tùng Hạ thốt lên: “Ý thức Cambri?”
Tôn tiên sinh gật đầu: “Nếu sớm phát hiện ra tòa thành ngầm này thì tốt, như vậy chúng ta có thể sớm nhìn ra chuyện này một chút. Đó rõ ràng là một lần thức tỉnh của ý thức Cambri từ sau thời viễn cổ, chỉ là khi đó, ý thức Cambri mới chỉ phát động tấn công mang tính thăm dò bởi so với thần linh viễn cổ và con người hiện đại, sức uy hiếp của con người thời Đông Hán hiển nhiên chẳng lớn. Nhưng trong thời kì đó vẫn xuất hiện rất nhiều người thức tỉnh gene viễn cổ, ví dụ như Trương Đạo Lăng. Ông ta hiểu thấu bí ẩn Cambri, có ý định cứu thế, cho nên đã nghĩ tới chuyện khi ý thức Cambri thức tỉnh lần trước, Nữ Oa đã dùng đá ngũ sắc để cứu thế, cho nên ông ta đi tìm kiếm đá ngũ sắc.”
Giang Doanh cười: “Thầy phân tích rất khá, có lẽ Trương thiên sư cũng là một dị nhân tiến hóa não bộ có trình độ rất cao. Ông ta biết được bí mật này, nhưng không đủ sức mạnh, muốn mượn thần lực Thượng Cổ. Cuối cùng, ông ta thành công, một trận dịch bệnh khiến loài người trên thế giới giảm hơn một nửa, Trương Đạo Lăng cũng biến mất, có lẽ bởi vì kết cục bi thảm này nên ý thức Cambri đã hạ thấp đánh giá đối với con người, chấm dứt cuộc đại thanh tẩy.”
Trang Nghiêu nói: “Truyền thuyết nói cuối cùng Trương Đạo Lăng đã được thăng thiên, chẳng lẽ ông ta lại tự sát?”
Giang Doanh nói: “Chuyện này thì tôi không biết. Dù sao, từ những vết tích còn sót lại của tòa thành này, tôi có thể đoán ra Trương Đạo Lăng từng sống ở đây. Lịch sử lưu truyền, trước khi thăng thiên, Trương Đạo Lăng đã chép lại sở học cả đời trên một bảo khí. Đầu tiên, bảo khí bị Trương Giác chiếm được, Trương Giác cùng lắm là luyện một chút sơ qua mà đã sáng lập nên một giáo phái [258], nổi loạn khiến đến cuối thời Đông Hán, triều đình không chút yên ổn. Sau khi Trương Giác qua đời, bảo khí không biết tung tích, có lời đồn rằng nó đã truyền đến Tây Vực, thậm chí không còn ở Trung Quốc nữa. Bảo khí đó nhất định chính là đá ngũ sắc. Giống như thần linh viễn cổ, Trương Đạo Lăng cũng hiểu chỉ cần loài người không ngừng phát triển, không sớm thì muộn ý thức Cambri cũng sẽ trở lại xâm lược. Để che chở con cháu đời sau, nhất định Trương Đạo Lăng đã ghi lại những gì mình biết về bí mật tận thế và sở học cả đời của mình vào trong đá ngũ sắc. Đá ngũ sắc điểm mấu chốt để ngăn cản đại họa này.”
[258] Phỏng theo chuyện Trương Giác sau khi trở thành lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa Khăn Vàng thì quyết định lợi dụng tôn giáo để tổ chức quần chúng, sáng lập ra một giáo phái gọi là Thái Bình Đạo, thu nạp đệ tử, số tín đồ lên tới mấy trăm nghìn người.
Nghe đến đó, Tùng Hạ gần như có thể khẳng định, nếu đá ngũ sắc thật sự tồn tại thì không còn gì nghi ngờ nữa, nó chính là miếng ngọc cổ trên người cậu. Tuy rằng ngoại hình hoàn toàn không giống, nhưng thần vật trên thế gian nhất định chính là cái này, không thể là cái khác.
Hiển nhiên Trang Nghiêu còn nghĩ ra điều này trước cả Tùng Hạ, nhưng sắc mặt nó vẫn không tỏ vẻ gì, nói: “Ngoại trừ bích hoạ và một vài truyền thuyết, chúng ta không có bất cứ chứng cớ nào có thể chứng minh đá ngũ sắc thật sự tồn tại, tìm kiếm thứ này không bằng ngẫm lại xem làm thế nào để giữ được mạng, sau đó vượt qua cuộc đại thanh tẩy lần này.”
Trong đầu Tùng Hạ lóe một tia sáng, một câu của Trang Nghiêu đột nhiên khiến cậu bắt được điều khiến mình mơ hồ vừa rồi. Cậu nhìn Trang Nghiêu, run giọng nói: “Không phải cậu muốn nói rằng, chỉ khi những người vượt qua đánh giá của ý thức Cambri đều chết sạch, đại nạn lần này mới có thể ngưng hẳn chứ.”
Trang Nghiêu cười cợt: “Dựa theo hai lần kinh nghiệm trong lịch sử, không phải là như thế sao. Loài người vượt qua giới hạn của ý thức Cambri, trước tận thế là loài người có vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn, bây giờ đã không còn sau tận thế chính là chúng ta, là những dị nhân.”
Thủy Thiên Thừa: Tôi viết chương này mà mồ hôi đầm đìa, hy vọng mọi người có thể kiên nhẫn xem hết, tôi chờ ngày này đã chờ vài tháng, rốt cuộc… kích động đến độ muốn khóc.