CHƯƠNG 226
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Tùng Hạ cắn răng: “Không thể chờ cậu ấy nữa, Tôn tiên sinh bảo chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, bây giờ phá vây đi.”
.
.
.
Sau khi lao ra ngoài cửa đá, Tùng Hạ chạy vào trong hành lang như con ruồi mất đầu, mới chạy không được vài bước, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện bản đồ một tòa địa cung, kết cấu nơi này không phức tạp như cậu tưởng, cậu “nhìn thấy” lối thoát trong đầu mình.
Đang lúc nghi hoặc, giọng nói suy yếu của Tôn tiên sinh đột nhiên vang lên trong đầu cậu: “Tiểu Tùng, cậu đừng nói gì, cậu lên tiếng sẽ thêm việc cho tôi, hãy nghe tôi nói. Bản đồ cậu thấy, tôi đã mở tất cả đường đi, cứ chạy theo đường này là có thể về đến nơi chúng ta đã vào. Sau khi an toàn, cậu có thể chữa xuất huyết máu não cho Trang Nghiêu, nhưng nhất quyết không được động chạm đến trí óc của cậu ta, đưa cậu ta về Bắc Kinh. Giang Doanh đã phá hủy thần kinh của Trang Nghiêu, phải dưới sự trợ giúp của dị nhân tiến hóa não bộ, cậu mới có thể chữa được trí óc. Sau khi rời khỏi địa cung, mọi người lập tức chạy ra khỏi hang động, đừng đi bằng đường lúc vào, nó quá chậm, hãy đi bằng con đường Giang Doanh đã xuống lúc trước, tôi đưa lộ tuyến vào não cậu. Tòa thành này có cơ quan tự động sụy đổ, chờ khi tất cả rời khỏi đây, tôi sẽ kích hoạt nó, nếu không bên ngoài có quá nhiều động vật biến dị, mọi người nhất định không chống cự nổi. Đừng cản tôi, nhất định không được quay lại tìm tôi, tôi không thoát được nữa, mang ngọc Con Rối về Bắc Kinh, phải tin tưởng vào trí tuệ của loài người, mọi hy sinh sẽ không uổng phí, chúng ta nhất định có thể vượt qua…”
Giọng nói của Tôn tiên sinh biến mất. Tầm mắt Tùng Hạ nhòe lệ, cậu không có tay lau nước mắt, tay cậu để ôm chặt Trang Nghiêu, như thể làm vậy là có thể giữ lại nhiệt độ đang dần giảm xuống của cơ thể mỏng manh trong lòng. Máu của Trang Nghiêu nhỏ xuống mặt đường tí tách, Tùng Hạ vừa không ngừng đưa năng lượng vào cơ thể nó, vừa chạy nhanh dựa theo bản đồ Tôn tiên sinh đã đưa vào não mình.
Địa cung quá lớn, cậu chạy trong bóng đêm hơn mười phút mà mới đi được một nửa quãng đường, cậu cảm thấy phía sau có đôi chút động tĩnh, không biết có phải ảo giác của mình hay không, cảm giác như thể bị cái gì đó truy đuổi khiến cậu sởn cả tóc gáy.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy khúc rẽ phía trước có ánh sáng mỏng manh, không cần biết ánh sáng đó là gì, cậu chạy đến đó theo bản năng. Vừa đến nơi, cậu lập tức nhìn thấy phía cuối hành lang tối đen có một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, xung quanh ngọn lửa ấy còn như có gió thổi phần phật. Trong con đường bịt kín này có gió nghĩa là gì, Tùng Hạ vô cùng rõ ràng, hai chân mềm nhũn, cậu quỳ sụp xuống đất, khàn giọng hô: “Thiên Bích!”
Một gió một lửa nhanh chóng quét đến.
“Tùng Hạ!” Trong chớp mắt, Thành Thiên Bích xuất hiện trước mắt cậu, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ. Thấy cậu không bị làm sao, ánh mắt Thành Thiên Bích nóng lên, ôm chặt lấy cậu, lực ôm rất mạnh, như thể muốn khảm cậu vào cơ thể mình vậy.
Thẩm Trường Trạch chạy đến phía sau hắn, nhìn quanh hồi lâu, vội la lên: “Ba tôi đâu?”
Tùng Hạ cẩn thận chuyển Trang Nghiêu cho Thành Thiên Bích, ngẩng đầu nặng trịch, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thẩm Trường Trạch, nói không thành lời.
Gương mặt Thẩm Trường Trạch vặn vẹo, một tay xốc Tùng Hạ từ dưới đất lên, giọng nói lạnh như băng đá địa ngục: “Ba tôi đâu!”
Tùng Hạ nức nở: “Thiện ca…” Nhớ đến động mạch chủ máu chảy ồ ạt của Thiện Minh, cậu thật sự không thể nói cho Thẩm Trường Trạch biết Thiện Minh đã không còn khả năng sống sót.
Thẩm Trường Trạch ấn mạnh cậu lên tường, lớn tiếng quát: “Ông ấy đâu!”
Thành Thiên Bích dùng sức bắt lấy cổ tay Thẩm Trường Trạch, trầm giọng nói: “Buông tay ra trước.”
Cánh tay Thẩm Trường Trạch bốc lửa hừng hực, lập tức đốt sạch sống áo của Tùng Hạ. Bàn tay Thành Thiên Bích cũng lập tức hóa gió, chắn phía trước cậu, nét mặt nghiêm nghị nhìn Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch cứng đờ tại chỗ, gương mặt tái nhợt dưới ánh lửa hừng hực âm trầm như lệ quỷ. Mắt hắn đục ngầu, cuối cùng ngay cả con ngươi cũng biến thành màu đỏ rực, lớp vảy vàng, cái đuôi thô dài và đôi cánh rồng khổng lồ đột ngột chui ra khỏi làn da, quanh thân lửa cháy bập bùng, hắn tựa như La Sát đến từ địa ngục.
Thành Thiên Bích quát: “Thẩm Trường Trạch, bình tĩnh lại, chỗ này là địa cung, anh mà làm gì thì tất cả mọi người đều phải chôn sống ở đây!”
Thẩm Trường Trạch hơi nghiêng mặt đi, trong mắt đã không còn cảm xúc của con người, chỉ khe khẽ nói: “Thế thì sao chứ? Người trên thế giới này có chết hết cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Thành Thiên Bích biến sắc, hắn kéo Tùng Hạ sang một bên, đề phòng bất cứ lúc nào cậu sẽ bị Thẩm Trường Trạch làm khó dễ.
Thẩm Trường Trạch nhìn Tùng Hạ, như thể đang nhìn một người chết: “Nói cho tôi biết, ba tôi chết như thế nào.”
Tùng Hạ run giọng nói: “Anh ấy… bị một con… linh miêu…”
“Ở đâu.”
“Rẽ trái, quẹo phải, lại quẹo phải.”
Thẩm Trường Trạch quay mặt đi, giọng nói rỗng tuếch như thể không còn linh hồn nữa: “Tôi sẽ phá hủy nơi này, sau đó đi cùng ông ấy, mấy người chỉ có một phút để rời khỏi đây.” Nói xong, cơ thể hắn hóa thành một ngọn lửa lớn, lao tới góc rẽ.
Thành Thiên Bích cuốn lấy Tùng Hạ và Trang Nghiêu, lao đến một hướng ngược lại.
Tùng Hạ đột nhiên mở mắt trừng trừng, hô lớn: “Chờ một chút! Mọi người chờ một chút!”
Thành Thiên Bích vội la lên: “Anh ta không nói đùa đâu, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi đây.”
“Con linh miêu đó, tôi cảm giác thấy nó, nó đang đến đây, nó…” Tùng Hạ đẩy mạnh Thành Thiên Bích ra, lảo đảo chạy tới phía góc rẽ.
Đến góc, cậu liền thấy Thẩm Trường Trạch còn đứng tại chỗ, một con linh miêu khổng lồ màu vàng kim đang khập khiễng đi tới phía họ. Con linh miêu kia hết sức thê thảm, một tai đã không còn, bốn chân đổ máu, trên bụng có một cái lỗ lớn, lòng ruột kéo lê dưới đất, nhưng nó vẫn từng bước đi tới phía họ.
Thẩm Trường Trạch đứng bất động tại chỗ vài giây, đột nhiên hét lớn một tiếng, hóa thành một ngọn lửa, điên cuồng lao đến phía con linh miêu kia.
Tùng Hạ hô lớn: “Thiếu tá Thẩm, đừng–”
“Đứng lại cho bố.” Một giọng nói yếu ớt thăm thẳm vang lên nơi hành lang trống rỗng, âm thanh cực khẽ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, nhưng chính âm thanh mỏng manh ấy lại đập mạnh vào lòng mọi người.
Đó là giọng nói của Thiện Minh! Giọng điệu dù có suy yếu nhưng vẫn khí phách ấy, giọng nói nam tính trầm khàn khói thuốc ấy trăm phần trăm là của Thiện Minh, giọng của Thiện Minh phát ra từ con linh miêu kia!
Giọng nói Tùng Hạ cũng phải thay đổi, bật khóc: “Thiện ca…”
Thẩm Trường Trạch ầm một tiếng quỳ sụp xuống đất, như bị trúng định thân chú, một cử động nhỏ cũng không dám có.
Con linh miêu kia ngã rầm xuống đất, thở phì phò: “Còn không mau đến giúp ông đây, mẹ nó… lòng ruột sắp chảy ra hết ráo.”
Thẩm Trường Trạch như thể lập tức hồi hồn, gần như quỳ bò đến trước mặt Thiện Minh, giang tay ôm chặt cái cổ xù lông của linh miêu. Một Thẩm Trường Trạch xưa nay lạnh lùng ít lời trước mặt người ngoài, nay lại không chút để ý hình tượng mà bật khóc: “Ba ơi–”
Thiện Minh dùng đầu cọ cọ vào mặt Thẩm Trường Trạch, giọng nói nghẹn ngào: “Được rồi được rồi, mạng ông đây rắn lắm, đâu có chuyện dễ chết vậy được.”
Thẩm Trường Trạch mắt điếc tai ngơ, chỉ biết “ba ơi ba ơi” lặp đi lặp lại, nếu không phải nhìn chiều cao mét chín của hắn thì dáng vẻ ỷ lại kia tựa như một đứa trẻ, sợ hãi và niềm vui khi thứ suýt đánh mất nay lại có được theo nước mắt dâng trào không ngừng.
Thành Thiên Bích thở phào một hơi.
Tùng Hạ cảm động đến độ nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, cậu dùng tay áo quệt lên mặt, chạy qua: “Thiếu tá Thẩm, cậu buông ra trước, cậu bóp nghẹn Thiện ca đấy, để tôi chữa cho anh ấy.”
Lúc này Thẩm Trường Trạch mới hơi buông tay ra, cơ thể Thiện Minh run lên, chậm rãi từ một con linh miêu lớn biến về hình người. Hắn bị thương rất nặng, vẫn gắng gượng vươn tay vỗ mặt Thẩm Trường Trạch: “Đừng khóc, ngủ một giấc là ổn.” Nói xong buông tay xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Trường Trạch lau máu trên mặt Thiện Minh, đầu ngón tay run rẩy không thể kiểm soát.
Tùng Hạ không ngừng đưa năng lượng vào trong cơ thể Thiện Minh, chữa trị cơ thể bị tổn hại của hắn.
Thành Thiên Bích hỏi: “Tôn tiên sinh đâu?”
Tùng Hạ cắn răng, thuật lại những lời trước khi đi Tôn tiên sinh truyền vào trong đầu cậu, không cam lòng: “Chúng ta quay lại cứu Tôn tiên sinh đi, hai cậu tốc độ nhanh, chẳng bao lâu là có thể quay lại phòng thí nghiệm kia.”
Thành Thiên Bích nói: “Mọi người chờ ở đây.” Nói xong, hắn hóa thành một ngọn gió, cuốn vào sâu trong hành lang.
Tốc độ chữa thương của Tùng Hạ nhanh hơn trước kia rất nhiều, chỉ mất vài phút đã chữa xong những vết thương lớn trên người Thiện Minh đến bảy tám phần, Thẩm Trường Trạch cũng đã bình tĩnh trở lại, nói với Tùng Hạ: “Cám ơn.”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi đều phải cám ơn Thiện ca, nếu không có anh ấy chặn linh miêu, tôi và Trang Nghiêu đều không thoát được.” Cậu nhìn về phía sâu nơi hành lang âm u, trong lòng yên lặng chờ mong kỳ tích có thể xảy ra một lần nữa.
Thẩm Trường Trạch ôm lấy Thiện Minh và Trang Nghiêu: “Trèo lên lưng tôi đi, chúng ta ra ngoài tập trung với những người khác trước.”
“Không đợi Thiên Bích với Tôn tiên sinh à?”
“Đợi cũng không giúp được gì, chúng ta phải mau chóng tìm được đường vào mà Tôn tiên sinh đã nói, chỉ trong đầu anh mới có bản đồ.”
Tùng Hạ biết hắn nói có lý, cho dù lòng nóng như lửa đốt, cậu vẫn trèo lên lưng Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch giang cánh, bay vào trong hầm.
…
Tùng Hạ hỏi: “Hai cậu vẫn tìm chúng tôi ở dưới à?”
“Phải, chỗ này có quá nhiều cơ quan, trên đường đi, hai người chúng tôi từng lạc nhau một lần, cũng vừa mới gặp nhau lại, không ngờ lại gặp mọi người.” Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, có lẽ do vẫn thấy có chút ngượng ngùng nên lúc nói chuyện, Thẩm Trường Trạch cứng người không quay đầu lại.
“May mà Tôn tiên sinh đã mở tất cả cơ quan chặn cửa ra, không thì mấy người chúng ta đều bị nhốt lại.” Tùng Hạ thì liên tục quay đầu lại nhìn, hy vọng ngay sau đó Thành Thiên Bích có thể đưa theo Tôn tiên sinh vượt lên.
…
Qua hơn mười phút, họ bay đến một căn phòng rất rộng, nhìn từ xa thấy có ánh sáng le lói, bay gần lại mới thấy, ánh sáng đó rọi từ trên trần nhà xuống, Tùng Hạ vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện trên trần nhà có một cái động hình lập phương rộng một mét. Thẩm Trường Trạch bay lên theo cái động kia, cũng đẩy cậu lên trên.
Bên trên nhanh chóng có người phát hiện ra họ, Tùng Hạ cảm thấy cánh tay mình được một cánh tay mát lạnh kéo lấy, sau đó thân thể nhẹ bẫng, cậu được kéo lên trên, ngã vào một vòm ngực rộng rãi ấp áp. Tùng Hạ ngẩng đầu lên thấy Diêu Tiềm Giang đang mặt mày lo lắng nhìn mình: “Tùng Hạ, cậu không sao chứ?”
“Quận vương.” Tùng Hạ nhìn quanh bốn phía, đa số mọi người đều ở đây, rốt cuộc cậu đã trở về với họ. Tùng Hạ thở phào một hơi, cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Thẩm Trường Trạch ôm Thiện Minh và Trang Nghiêu chui lên từ cửa động, tất cả vây đến đây, Đường Đinh Chi đẩy đám đông ra: “Họ sao rồi? Thành Thiên Bích và Tôn tiên sinh đâu?”
Liễu Phong Vũ, Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu cũng vây đến, nôn nóng nhìn Trang Nghiêu.
Thẩm Trường Trạch nói: “Thành Thiên Bích đi cứu Tôn tiên sinh, thằng bé thì bị thương, ba tôi… bị dị chủng.”
Al chen vào: “Dị chủng? Sao lại thế? Bị cái gì dị chủng?”
“Một con linh miêu.”
Al mắt mở trừng trừng: “Con linh miêu đó… ăn Thiện?”
Hiển nhiên Thẩm Trường Trạch và Tùng Hạ đều không muốn trả lời vấn đề này, Tùng Hạ nói: “Tóm lại Thiện ca còn sống thì là chuyện tốt.”
Đường Đinh Chi ôm lấy Trang Nghiêu, cau mày nhìn nó, hồi lâu mới nói: “Đầu óc cậu ta sao bị tổn thương nghiêm trọng như thế? Tạm thời không thể tỉnh được.”
Đặng Tiêu vội la lên: “Tiểu Trang Nghiêu làm sao thế? Sao đầu óc lại bị tổn thương?”
Tùng Hạ trầm giọng nói: “Nói ra thì dài, ở dưới đó bọn anh đã gặp phải rất nhiều chuyện. Tóm lại, có một dị nhân tiến hóa não bộ trình độ tiến hóa có thể đã đột phá cấp năm, vì chạy trốn ông ta nên họ mới bị thương. Bây giờ anh không có thời gian giải thích những chuyện này, ngọc Con Rối đã lấy được, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi đây, ra ngoài từ một cửa động khác, nơi này sẽ lập tức sụp đổ.”
“Cái gì? Một cửa động khác?”
“Phải, tình hình bên ngoài bây giờ thế nào?”
“Cảnh sát Lý tạm thời dùng đất bịt miệng cửa vào, nhưng không bịt kín, thứ nhất là do mấy thứ đó cứ liều mình va vào, thứ hai là chúng ta có quá nhiều người, không đủ không khí, mấy thứ bên ngoài vẫn còn rất nhiều, nhất là sau khi cậu lấy được ngọc Con Rối, chúng càng thêm điên cuồng.”
Tùng Hạ nhìn sang phía cửa vào, còn có vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đang vừa đánh quái vật vừa phòng thủ, tình hình vẫn hết sức ác liệt.
Đường Đinh Chi nói: “Thành Thiên Bích đi xa bao nhiêu, sao còn chưa về.”
Tùng Hạ cắn răng: “Không thể chờ cậu ấy nữa, Tôn tiên sinh bảo chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, bây giờ phá vây đi.” Cậu hạ quyết tâm thật lớn mới ra quyết định này, không nhìn thấy Thành Thiên Bích và Tôn tiên sinh, cậu không muốn đi một chút nào cả, nhưng nếu Tôn tiên sinh thật sự đã… Cậu không thể phụ lòng ông được.
Đường Đinh Chi nói: “Được, chuẩn bị phá vây.”
Dung Lan đi tới, vội la lên: “Tôn tiên sinh ở đâu? Không được, tôi phải đi tìm chú ấy.”
Sở Tinh Châu nói: “Thành Thiên Bích đi còn chưa đủ sao, chúng ta phải phụ trách phá vây.”
“Ngộ nhỡ tốc độ của hắn không đủ nhanh thì sao? Ngộ nhỡ tên dị nhân tiến hóa não bộ kia mạnh quá thì sao, nếu…”
Sở Tinh Châu ghì vai hắn lại, cao giọng nói: “Dung Lan! Anh bình tĩnh lại một chút, anh biết rõ nơi này cần anh, Tôn tiên sinh cũng không mong anh xuống đó lãng phí thời gian.”
Dung Lan ngẩn người, mím môi, gạt tay hắn ra.
Đường Đinh Chi hô: “Tất cả chuẩn bị phá vây.”
Mọi người biết ngọc Con Rối đã nằm trong tay là chứng minh bây giờ họ có thể rời khỏi đây, bởi vậy tinh thần đều phấn chấn lên rất nhiều, chỉ cần có thể đột phá vòng vây, họ có thể rời khỏi chốn quỷ quái này.
…
Lý Đạo Ái một lần nữa mở cửa lối vào, động vật biến dị trút xuống ồ ạt, Dung Lan như bổ dưa hấu, đánh một cái lưới laser qua, cắt những thứ rơi xuống từ cửa lối vào thành từng miếng.
Sở Tinh Châu theo sát ngay sau, nâng tất cả động vật lao xuống lên không trung, tạm thời lộ ra toàn bộ cửa thông đạo: “To người thì ra trước, mau!”
Đám động vật biến dị hình thể khổng lồ nhất như A Bố, Đa Cát và Bạch Linh đều nhanh chóng chui ra ngoài, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du cũng lao lên, mở đường cho người đi sau.
Sở Tinh Châu tạo một không gian không có trọng lực ở phía trên cửa lối vào, mọi thứ đều bị đẩy nổi lên trên, nhưng chiêu này tiêu hao khá nhiều năng lượng, hắn miễn cưỡng kiên trì đến lúc sau khi tất cả động vật thể tích lớn đều trèo lên rồi thì lập tức thu hồi năng lượng. Sau đó mọi người ồ ạt chui ra, lại trở về khu rừng nấm ban nãy. Cuộc chiến kịch liệt sau khi ngắt quãng mười mấy tiếng, lại tiếp tục khai hỏa.
Trong hang động bên dưới núi tuyết này, họ quên mất thời gian và ngày đêm, trong đầu chỉ có chém giết vô tận.
Bản đồ Tôn tiên sinh đánh cắp được từ ký ức của Giang Doanh hết sức rõ ràng, Tùng Hạ chỉ về phía Đông Nam, nói: “Một lối vào khác ở cuối rừng, cách nơi này không đến 2 km.”
“Xông lên, anh em đâu, sắp được ra ngoài rồi!”
Tùng Hạ ngậm ngọc Con Rối vào miệng như thường lệ, ôm Trang Nghiêu núp phía sau Đường Nhạn Khâu, nhìn đủ loại dã thú quái dị dữ tợn ập đến phía họ giống như thủy triều.
Trong thời khắc hỗn loạn này, không biết vì sao, cậu lại nhớ tới ngọc cổ – cũng chính là đá ngũ sắc – đang lặng yên nằm trong túi áo mình. Cậu sờ miếng ngọc cổ xưa nhẵn nhụi ấy, nhớ tới lúc Giang Doanh tấn công đầu óc mình, nếu không có đá ngũ sắc, cậu có không chết chắc cũng biến thành đần độn, cũng chính đá ngũ sắc đã cho Giang Doanh một kích nặng nề, Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh mới tìm được cơ hội tấn công. Tính ra thì đây là lần thứ ba đá ngũ sắc cứu cậu, lần đầu tiên là lúc vừa mới gặp nhau, lần thứ hai là lần đầu cậu hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối… mỗi khi cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng, đá ngũ sắc đều bảo vệ cậu. Ngoại trừ cảm kích, đối với miếng ngọc này, cậu còn tràn ngập tôn kính, đặc biệt nghĩ đến chuyện đây là báu vật do Trương thiên sư để lại cho đời sau, Tùng Hạ đã không thể ngừng nghĩ rằng không biết mình may mắn thế nào mà có thể có được nó.
Nhưng nhanh chóng, Tùng Hạ không có thời gian suy nghĩ linh tinh nữa, tình hình càng ngày càng hỗn loạn, tất cả động vật như thể đều không thể kiềm chế nữa, chúng không chỉ tấn công họ, thậm chí còn bắt đầu tàn sát, cắn xé lẫn nhau. Đám nấm lại càng kỳ lạ, chúng không lắc lư theo tiết tấu như lúc họ vừa đến nữa mà bắt đầu run rẩy, có cây nấm thậm chí còn phun ra nọc độc có tính ăn mòn. Xem ra động thực vật trong tòa thành ngầm này ít nhiều đều nhận được ảnh hưởng của Giang Doanh, một trường năng lượng của dị nhân tiến hóa não bộ không ngờ lại lợi hại như thế, lợi hại đến độ có thể ảnh hưởng đến sinh vật trong diện tích lớn thế này, quả thật đáng sợ. Nếu không có cú đánh của đá ngũ sắc, chỉ sợ họ căn bản không có phần thắng.
“Cẩn thận, con thằn lằn khổng lồ đánh lén!” Đằng sau có người hô to một tiếng.
“Mặc kệ nó, mau chạy lên trước!”
Tùng Hạ quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy con thằn lằn Iguana, cũng chính là người từng là đội trưởng đội đặc chiến số 9, đồng đội của Thành Thiên Bích. Tùng Hạ nghĩ rằng, nếu Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu có thể thức tỉnh ý thức của hai người còn lại trong cơ thể Giang Doanh thì nếu có đủ điều kiện, nói không chừng ý thức vốn có của vị đội trưởng này cũng có thể được thức tỉnh. Đáng tiếc, họ không có ở đây.
Một bầy thiêu thân vỗ đôi cánh phủ lớp bột màu bạc bay đến phía họ, Tống Kỳ tạo ra trên trời một tấm mạng nhện khổng lồ dày đặc, khiến đám thiêu thân khổng lồ này lao vào trong mạng. Nhưng vẫn có không ít con thoát khỏi mạng nhện từ khe hở, lớp bột bạc của chúng chỉ cần rơi xuống da thì dù người hay vật đều sinh ra một cơn đau nhức, tiếp theo phần da ấy nhanh chóng thối rữa, cũng bốc mùi tanh tưởi.
Chiêu này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thật sự rất ghê tởm, khiến mọi người khổ không thể tả.
Triệu La Manh cả giận: “Khốn kiếp, để em đối phó với chúng! Huyền chủ, giúp em một tay!” Nói xong, cô nắm chân Tiểu Ngũ khiến nó kêu oai oái “ngứa quá ngứa quá”, bay lên trên không, ném La Manh vào bầy thiêu thân như thể trút căm phẫn.
Tống Kỳ vội kêu lên: “Cha nội ơi, cẩn thận một chút đi!”
Cơ thể Triệu La Manh trôi nổi giữa không trung, cô xoay người nhẹ nhàng, vô số bột phấn đỏ tươi tung tán, hình thành một lớp sương đỏ trên không trung. Sở Tinh Châu không chỉ khiến cô bé nổi giữa không trung mà ngay cả bột phấn lơ lửng này cũng nổi trên đầu mọi người. Chỉ thấy sau khi bay đến chỗ có bột phấn, cơ thể đám thiêu thân bắt đầu run rẩy mãnh liệt, vỗ cánh được thêm vài cánh rũ rượi rồi tê liệt lả đi, lại vì trọng lực của Sở Tinh Châu mà không rơi xuống được, cứ như vậy nổi trên không trung. Ngẩng đầu lên nhìn, trên trời “đọng” lại vô số thiêu thân, hết sức hoành tráng.
Cho đến lúc mọi người đã chạy xa, Sở Tinh Châu mới thu về khu vực chân không, Tiểu Ngũ chở Triệu La Manh bay về, thiêu thân và bột ớt từ trên trời giáng xuống, động vật vừa chạy đến chỗ đó bị cay đến tối tăm mặt mũi, tê liệt đổ xuống mặt đất kêu rên.
Hình như Tiểu Ngũ cũng hít phải bột ớt, hắt xì một tiếng, gân họng gào như hát: “Cay cay cay cay cay–”
Đến giờ Tùng Hạ cuối cùng cũng biết vì sao cô bé Ớt là người không ai dám mạo phạm nhất trong số những người không ai dám mạo phạm, sức tấn công của cô tuy có hạn chế rất lớn, còn dễ ngộ thương người mình, nhưng khả năng tự vệ thì đúng là siêu quần do căn bản không có thứ gì dám tới gần cô cả.
Triệu La Manh đắc ý đá vào mông Tống Kỳ một cái: “Có lợi hại không.” Rồi nở nụ cười xinh xắn đáng yêu.
Tống Kỳ kéo cô lên người một con sói xám: “Nắm chặt, ngồi vững vào.”
Không chạy được bao xa thì chuột khổng lồ, Ngao Tạng khổng lồ, báo tuyết khổng lồ ồ ạt lao tới. So với tấn công quy mô rộng, họ sợ đụng phải những cá thể sinh vật biến dị nhiều lần có thực lực mạnh hơn, bởi vì mỗi lần đụng phải chúng, gần như đều sẽ tạo thành thương vong, không có ngoại lệ. Tệ hơn thế, cái đám đang xông đến tấn công họ đều là quái vật dị chủng nhiều lần, con báo tuyết mọc gai xương kia vừa xông lên đã há miệng cắn chết một con hươu môi trắng [260] cao hơn nó một cái đầu của thành Huyền Minh, con chuột có đôi cánh lớn kia cũng bắt đầu nhảy lên trời cắn xé đám đại bàng đen không còn lại bao nhiêu con.
[260] Hươu môi trắng: Loài hươu sống ở cao nguyên Tây Tạng có các mảng trắng ở mõm.
Đa Cát muốn xông lên cận chiến với báo tuyết nhưng lại bị Sở Tinh Châu ngăn lại, hắn biết Đa Cát không phải đối thủ của con báo tuyết này. Sở Tinh Châu hóa thành một làn sương màu đen, tự mình bay về phía con báo tuyết.
Vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên lao ra bên ngoài, giết chết từng con quái vật siêu mạnh một.
Mắt thấy người và động vật họ dẫn đến biến mất từng người từng con một, lối thoát hy vọng ở cách đó không xa, song họ lại chậm chạp không thể tới gần, phẫn nộ và lo âu bao trùm tất cả, họ vượt qua máu tươi và thi thể, gian nan tiến tới.
Đột nhiên, đất đai dưới chân truyền đến một chấn động mãnh liệt, giống như có cái gì đó vừa nổ tung ở dưới lòng đất vậy. Rừng nấm đung đưa không ngừng khiến họ gần như không thể đứng vững.
Tùng Hạ cả kinh: “Cơ quan tự hủy kích hoạt rồi, chúng ta nhất định phải ngay lập tức rời khỏi đây!” Cậu quay đầu nhìn về phía lối vào, Thiên Bích, Tôn tiên sinh, hai người đang ở đâu!
Đám động vật dường như cũng cảm nhận được rung chấn bất thường này, đa phần đều dừng tấn công, bắt đầu hoảng hốt chạy trốn tán loạn.
Đường Đinh Chi hô lớn: “Đừng quay đầu, mau đi!”
Nhân lúc động vật dừng tấn công, mọi người lật đật chạy về góc rừng phía Đông Nam.
…
Họ chạy đến cuối rừng, quả nhiên nhìn thấy một luồng ánh sáng nhạt nhòa, Dung Lan tiến lên, chém rớt một vùng nấm và cỏ dại khổng lồ. Dần dần, chùm sáng càng lúc càng lớn, lộ ra một cửa động. Dung Lan hóa thành một luồng ánh sáng, lao vọt lên trên, sau vài giây, ánh sáng lại rơi xuống, gương mặt Dung Lan thoáng hiện trong ánh sáng: “Đúng là lối thoát, nhưng nó rất cao, phải hơn một trăm mét, lối đi cũng quá hẹp, thể tích như Bạch Linh không lên được!”
Mọi người nhìn cửa động, động vật có hình thể khá nhỏ như sói xám hay Hoắc Bạch còn có thể trèo lên được, nhưng A Bố và Đa Cát quá lớn, căn bản không có khả năng ra ngoài.
Quay đầu nhìn lại, cả khu rừng đã bắt đầu sụp đổ lún trũng vào giữa, động vật biến dị chạy trốn tán loạn, con nào bay được bắt đầu nối đuôi nhau bay về phía cửa động, con nào không bay được cũng theo chạy theo dòng chảy Đông Đài Cát Nãi Nhĩ mà lên trên, còn Thành Thiên Bích và Tôn tiên sinh thì đến nay vẫn không thấy đâu cả.
Họ đang trong tình cảnh nguy cấp trước nay chưa từng có.