Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Tham mưu trưởng gật đầu: “Chắc các cậu đại khái cũng biết bây giờ những thành phố càng xa Thanh Hải thì càng an toàn. Có người từ Thanh Hải chạy tới được Côn Minh nói rằng tại Thanh Hải, có một danh xưng mới với những người bình thườngkhông được tiến hóa, các cậu có biết là gì không?”

.

.

.

Tùng Hạ vốn tưởng rằng tham mưu trưởng chỉ dự định gặp Thành Thiên Bích, không ngờ Triệu Khiêm nhìn cậu nói: “Cậu cũng đi.”

Tùng Hạ có chút bất ngờ, cùng Thành Thiên Bích rời khỏi phòng.

Hai người được dẫn lên một văn phòng ở lầu hai, bên trong có ba người đàn ông trung niên đang ngồi, Thành Thiên Bích chào một tiếng: “Tổng tham mưu trưởng Triệu, Tư lệnh Lưu, Phó tư lệnh Thẩm.”

“Tiểu đồng chí Thành Thiên Bích, ngồi đi.” Tham mưu trưởng chỉ vào ghế: “Còn tiểu đồng chí này nữa, nghe nói cậu là cháu trai của giáo sư Tùng, có phải không?”

Tùng Hạ gật đầu: “Ngài quen chú tôi ư?”

“Trước đây ở Bắc Kinh từng gặp nhau một lần. Bây giờ giáo sư Tùng là nhân vật quan trọng ở Bắc Kinh, lực lượng nòng cốt trong cuộc nghiên cứu toàn cầu đột biến lần này.”

Tùng Hạ cũng không thấy bất ngờ. Trước đây chú cậu cống hiến trong lĩnh vực cổ sinh vật học đã rất có tiếng tăm ngay cả trên tầm quốc tế, cuộc đột biến lần này vừa vặn không thể tách rời lĩnh vực của chú.

Tham mưu trưởng nhìn Tùng Hạ: “Cậu nhất định sẽ cho rằng giáo sư Tùng được trung ương đặc biệt coi trọng vì ông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực cổ sinh vật học, phải không?”

Tùng Hạ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác?”

“Đương nhiên đó là một nguyên nhân quan trọng trong đó, nhưng điều còn quan trọng hơn chính là, giáo sư Tùng là người tiến hóa não bộ.”

Người tiến hóa não bộ?!

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích liếc nhau, bọn họ đều biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.

Cuộc tiến hóa toàn cầu càng trở nên trầm trọng, hai người cũng biết càng ngày càng có nhiều giống loài tiến hóa. Bọn họ càng biết nhiều thì càng có hy vọng có thể phân loại những giống loài tiến hóa này thành một hệ thống, như vậy mới dễ dàng cho họ đi xử lý.

Bây giờ họ suy đoán phương hướng tiến hóa có hai loại, một loại là như Thành Thiên Bích, có năng lực điều khiển sức mạnh thiên nhiên, nhưng hiện nay chỉ phát hiện ra một mình hắn có khả năng ấy. Loại khác là chính là cường hóa bộ gene bản thân, cái này thì tương đối nhiều, ví dụ như phổ biến nhất là trở nên rất khỏe, những kiểu đồng dạng như thế chỉ phát hiện ra một người có bộ lông biến dị, việc Tùng Chấn Trung tiến hóa não bộ thì càng xác nhận điều này.

Thế nhưng bây giờ họ lại phát hiện ra một ngoại lệ, đó là Liễu Phong Vũ. Liễu Phong Vũ không chịu nói phương hướng tiến hóa của mình, mà nhìn qua thì phương hướng tiến hóa của hắn cũng không thuộc kiểu tiến hóa điều khiển thiên nhiên hay tiến hóa gene. Nói cách khác, phương thức tiến hóa của con người có ít nhất ba loại. Thậm chí có thể còn có nhiều hơn, chỉ là họ chưa phát hiện ra mà thôi. Thế nhưng mỗi lần họ biết thêm một loại hình tiến hóa mới thì đều là một tin tức quan trọng.

Tùng Hạ hỏi: “Biểu hiện cụ thể của người tiến hóa não bộ là như thế nào?”

“Chỉ số thông minh cao một cách đáng ngạc nhiên, trí nhớ kinh người, khả năng phân tích và năng lực tính toán sánh bằng máy tính. Đây là một trong những phương hướng tiến hóa quý giá nhất và cũng là loại khan hiếm nhất trong số những điều chúng tôi phát hiện ra.”

Thành Thiên Bích tiếp lời: “Một trong? Còn có những loại vô cùng quý giá khan hiếm khác ư?”

Tham mưu thở dài một hơi: “Có. Nhưng chúng tôi chưa gặp, kể cả người có bộ não tiến hóa, đến nay chúng tôi còn chưa gặp được. Chúng tôi triệu tập dị nhân, hiện nay có chừng trên dưới hai mươi người, đại đa số đều là tiến hóa sức mạnh, một người tiến hóa khứu giác, một người có bộ lông tiến hóa, một người tiến hóa thính giác, ba người tiến hóa tốc độ. Bây giờ lợi hại nhất là một người “tiến hóa ngược[34]”, phương hướng tiến hóa này là loại về lớp thú. Phía Bắc Kinh cho rằng quý giá khan hiếm nhất chính là người tiến hóa não bộ và người điều khiển sức mạnh tự nhiên, bây giờ chúng tôi vẫn chưa thấy ai.”

[34] Tiến hóa ngược: Nguyên tác là “Phản tổ” (返祖) – Trở về với tổ tiên. Tiến hóa ngược là hiện tượng trong cơ thể sinh vật ngẫu nhiên xuất hiện một hiện tượng di truyền nào đó thuộc về tính trạng của tổ tiên, ví dụ như những đứa trẻ có đuôi, những người lông rậm hay người đàn bà có nhiều đầu nhũ… Hiện tượng này cho thấy tổ tiên của con người có thể là động vật có đuôi, lông dài rậm hoặc có nhiều đầu nhũ.

Trong lòng hai người đều kinh hãi.

Khả năng thao túng sức mạnh tự nhiên là một trong những phương hướng tiến hóa quý giá và khan hiếm nhất?

Nhìn vẻ mặt tiếc hận của tham mưu trưởng, nếu để ông ta biết đang có một người như thế ngồi ngay trước mặt mình, không biết sẽ có phản ứng gì.

Tùng Hạ bình tĩnh hỏi thăm: “Tham mưu trưởng, vì sao nói người có bộ não tiến hóa và người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên là quý hiếm nhất?”

“Đây không phải là chuyện rất dễ hiểu sao, tiến hóa não bộ là điều con người mong muốn, chỉ có những người tột cùng thông minh mới có thể dẫn dắt con người vượt qua kiếp nạn lần này. Còn người có thể điều khiển sức mạnh tự nhiên, theo phía Bắc Kinh nói thì là người có sức chiến đấu mạnh nhất, một khi trưởng thành thì có thể phá vỡ hoàn cảnh tự nhiên, là sức mạnh thay đổi đại kết cấu. Hiện nay bên phía Bắc Kinh cũng chỉ phát hiện ra một người như vậy, người đó có khả năng khống chế lửa, là bảo bối bên phía Bắc Kinh. Bởi vậy cuộc trò chuyện lần trước, một trong những nhiệm vụ tối cao chúng tôi nhận được là tìm kiếm người tiến hóa não bộ và người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên.”

Trái tim Tùng Hạ bắt đầu nhảy lên đến cổ họng. Cậu không biết vì sao vị tham mưu trưởng này lại nói cho họ biết nhiều tin tức như vậy, nếu như nói riêng cho Thành Thiên Bích thì không nói làm gì, nhưng tại sao phải nói cho cả cậu biết? Cậu chỉ có thể phân tích ra hai nguyên nhân. Thứ nhất, họ đã biết Thành Thiên Bích là người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên của gió, muốn lôi kéo hắn. Thứ hai, họ cần đến cậu trên danh nghĩa cháu trai Tùng Chấn Trung để làm cái gì đó.

Bất luận là ai, đều phải cần cẩn thận ứng phó.

Họ vẫn núp mình, đều tự thận trọng suy tính.

Thành Thiên Bích đeo trên lưng là nhiệm vụ đặc biệt mà ngay cả cậu cũng không biết. Thành Thiên Bích không để lộ năng lực thì nhất định có lý của hắn, còn cậu thì không muốn bị bất luận ai lợi dụng. Đối với một nhân vật nhãi nhép như cậu mà nói, cậu chỉ muốn bảo vệ mình và Thành Thiên Bích được an toàn, chứ không muốn vì bất kì nguyên nhân gì mà bị quân đội lợi dụng, bị ép làm những chuyện nguy hiểm. Nói cậu ích kỷ cũng được, nhu nhược cũng được, cậu chỉ muốn sống mà thôi.

Tham mưu trưởng cũng là người lọc lõi, thấy hai người đều trầm mặc, đã đoán được họ có nghi ngờ, vì vậy giải thích: “Tiểu Vương lúc trước đã nói với hai cậu, hệ thống thông tin liên lạc toàn cầu phần lớn đã trong trạng thái tê liệt, tất cả những địa phương đều nỗ lực muốn liên lạc với trung ương. Tín hiệu của chúng tôi phải kéo dài qua vài tỉnh, đi vòng mấy nghìn km mới từ trạm phát sóng cực Nam của Tổ quốc chuyển tới được Bắc Kinh, bởi vậy nên một lần liên lạc vô cùng gian nan, nếu không có tình huống khẩn cấp gì thì không thể tùy tiện sử dụng. Bởi vậy nên những thông tin chúng tôi lấy được đều vô cùng quan trọng. Trong mấy tin này bao gồm cả nghiên cứu mới nhất về sự tiến hóa của con người và động thực vật. Nhưng lần trò chuyện trước chỉ diễn ra trong năm phút đồng hồ, chúng tôi cũng chỉ biết được một chút đại khái. Sở dĩ nói những tin tức quan trọng như vậy cho hai cậu biết, đầu tiên là vì tính chất đặc biệt trong nhiệm vụ của Tiểu Thành, chúng tôi cần đưa Tiểu Thành an toàn về đến Bắc Kinh, thứ hai là vì Tiểu Tùng, cậu là cháu trai của giáo sư Tùng, nếu như chúng tôi có thể sống mà quay về Bắc Kinh, còn cần sự hỗ trợ của cậu.”

“Mọi người cũng muốn đến Bắc Kinh?”

“Mọi người cũng muốn đến Bắc Kinh?”

Hai người trăm miệng một lời, chỉ là ngữ điệu một kinh ngạc một trầm thấp. Tùng Hạ không khỏi kinh ngạc khi quân đội quyết định muốn đến Bắc Kinh, nghi ngờ hơn là không biết tham mưu trưởng muốn cậu hỗ trợ chuyện gì, có rất nhiều chuyện bên trong cơ chế mà cậu không biết, cũng không biết những thiệt hơn hệ lụy trong đó. Nhưng cậu nghĩ rằng bây giờ có hỏi cũng vô dụng, họ phải sống mà đến được Bắc Kinh đã rồi hãy nói.

Tham mưu trưởng gật đầu: “Chắc các cậu đại khái cũng biết bây giờ những thành phố càng xa Thanh Hải thì càng an toàn. Có người từ Thanh Hải chạy tới được Côn Minh nói rằng tại Thanh Hải, có một danh xưng mới với những người bình thường không được tiến hóa, các cậu có biết là gì không?”

“Là gì?”

“Thịt tươi.” Tham mưu thở dài một cái: “Thức ăn không thể lưu giữ, muốn ăn đồ ăn tươi mới thì chỉ có thể ăn sống. Nơi nào không có người tiến hóa đều trở thành thức ăn cho động thực vật biến dị, hầu như đã không còn không gian cho người thường sinh tồn. Bởi vậy hai ngày nay ở Côn Minh không ngừng có rất nhiều đồng bào từ Thanh Hải chạy nạn tới. Sẽ có ngày Vân Nam cũng sẽ biến thành như thế, chúng ta phải đi, không thể ngồi chờ chết.”

Tâm trạng của tất cả mọi người ở đây đều vô cùng trầm trọng, đã không còn phải cân nhắc về khu vực, chủng tộc, màu da… vì đây là kiếp nạn của toàn bộ loài người.

Tư lệnh Lưu nãy giờ vẫn không nói gì nay đau thương nói: “Thịt tươi ư? Loài người đã từng đứng trên đỉnh của tháp thức ăn, nay lại trở thành thức ăn của động thực vật khác.”

“Thịt tươi” – hai chữ này – dùng để hình dung sinh động đến nhường nào. Thịt tươi trong mắt con người, từng là gà vịt cá thịt, là sơn hào hải vị. Ai mà ngờ được, chỉ trong một tháng, con mồi tiến hóa thành kẻ đi săn, còn con người đã từng thống trị thế giới nay trở thành con mồi.

Mọi người trầm mặc hồi lâu, Thành Thiên Bích mở miệng: “Sự rối loạn hôm nay là vì dân tị nạn Thanh Hải ư?”

“Một phần thôi, chủ yếu là chúng ta không có lương thực, hai ngày này đã có rất nhiều phụ nữ trẻ em người già thể chất yếu kém bị chết, còn lại là trai tráng trẻ tuổi suốt ngày ăn cỏ khô cũng sắp không chịu nổi. Hơn nữa, việc cấp nước mà chúng ta liều mạng duy trì cũng càng ngày càng khó khăn. Vi sinh vật sống trong đường ống nước cũng bắt đầu biến dị, bây giờ phần lớn ống nước đều đã bị tắc. Chẳng bao lâu nữa thành phố này sẽ phải đối mặt với việc cạn kiệt nguồn nước và lương thực. Nếu chúng ta không đi thì chỉ có thể ngồi chờ chết.”

Tùng Hạ trầm giọng: “Có thể đi đâu? Đến Bắc Kinh có chắc chắn sống được hay không?”

“Di chuyển bình thường có hai phương án, một là phía Nam, hai là phương Bắc. Những nơi càng xa Thanh Hải thì càng ít bị ảnh hưởng hơn một chút. Chúng ta chỉ có thể ôm hi vọng, chờ mong nơi nào đó còn một đường sống. Tổng hợp lại nhân tố của hai cậu thì chúng ta đến Bắc Kinh. Sáng hôm nay, tôi đã ban bố mệnh lệnh, dân chúng muốn đi theo chúng ta thì cứ việc đi theo, thế nhưng trên đường không thể bảo đảm cung cấp lương thực và an toàn cho mọi người được.”

“Sẽ có rất nhiều người đi cùng.”

“Không, hoàn toàn ngược lại, số người chọn ở lại sẽ nhiều hơn. Thứ nhất, ở lại đây chí ít thì họ cũng có nhà cửa chống lạnh, cậu cũng biết bây giờ khí hậu trở nên rất cổ quái, đôi khi thoáng cái đã hạ ba mươi độ, đôi khi nóng đến nỗi khiến người ta mất nước, dẫn đến việc cây nông nghiệp bị chết rất nhiều, mọi thứ đều bị thối rữa. Dưới tình hình này, ở nhà thì an toàn hơn, ít nhất còn có chỗ để chống lạnh. Có một vài gia đình cũng không phù hợp với việc lặn lội đường dài, còn có vài người có năng lực tự vệ, ví dụ như người tiến hóa, ví dụ như nhà có thú cưng tiến hóa. Chỉ cần họ có khả năng săn thú thì vẫn có thể sinh tồn được ở đây. Cứ như vậy sàng lọc, có thể số người đi theo chúng ta chỉ chiếm số ít.”

Phó tư lệnh Thẩm tiếp lời: “Nhưng cho dù là số ít cũng sẽ có mấy vạn người, đây sẽ là một cuộc hành trình quy mô lớn, nhưng rốt cuộc thì có bao nhiêu người có thể tới được Bắc Kinh…”

Lời kế tiếp chưa nói hết, mọi người ở đây đã trong lòng biết rõ.

Ở trong thời đại nguy hiểm bốn phía này, có thể sống sót hay không, chỉ có thể trông chờ vào ý trời.

Tham mưu trưởng nói: “Các cậu về phòng chuẩn bị một chút đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát. Được rồi, cái cậu diễn viên họ Liễu kia, hai cậu hỏi được gì chưa?”

“Hắn nói trước khi hôn mê hắn đã nhìn thấy cây thông, nhưng cũng không biết cây thông đã biến mất như thế nào.”

“Chuyện này thật là ly kỳ, sau khi đến Bắc Kinh thì trao đổi lại với bên kia. Hắn ta đứng gần cây thông như vậy lại không bị nó giết, không biết chừng cũng là một dị nhân?”

“Đúng là dị nhân, nhưng hắn không chịu nói.”

“Hừm, đúng là có vài người như vậy, không muốn để lộ, muốn giữ lại thực lực để bảo vệ mình. Đồng chí Tiểu Thành, tôi cho cậu một nhiệm vụ, mấy người đã từng tiếp xúc qua, cậu xem xem có thể khuyên hắn cùng đi với chúng ta hay không. Dù sao nhiều người có thực lực thì dân chúng bị tổn thương có thể ít đi một chút, cũng không miễn cưỡng, tận lực khuyên nhủ vậy.”

Thành Thiên Bích đáp: “Rõ, tham mưu trưởng.”

Sau khi rời phòng làm việc, hai người vẫn không nói lời nào, sợ trên hành lang không an toàn. Cho đến tận khi về được đến phòng, Tùng Hạ vẫn còn sợ hãi nói: “Hôm nay lấy được nhiều tin tức quá, tôi thấy hơi không tiêu hóa nổi.” Cậu thoáng nhìn qua Thành Thiên Bích, gắng gượng nở nụ cười: “Không ngờ cậu lại là bảo bối quý giá đến vậy.”

Cậu biết mình nên vui thay cho Thành Thiên Bích, nhưng khi Thành Thiên Bích càng ngày càng lợi hại, sự chênh lệch giữa họ càng lúc càng lớn. Cậu thật sự hy vọng mình cũng là một người tiến hóa, có thể kề vai chiến đấu với Thành Thiên Bích, chí ít thì cũng có bản lĩnh đứng bên cạnh người đàn ông này.

Thành Thiên Bích vẫn chẳng có biểu cảm gì: “Những điều họ nói còn quá mơ hồ. Tôi không biết người có thể khống chế lửa kia rốt cuộc lợi hại thế nào, thế nhưng từ sau khi động đất xảy ra đến bây giờ vẫn chưa được một tháng, sao có thể có sức mạnh để xoay vần trời đất. Chuyện sau này chẳng ai nói trước được, đừng quá để bụng.”

Tùng Hạ cười nói: “Nhưng tôi thật sự mong cậu sẽ trở nên lợi hại, như vậy cậu sẽ rất an toàn. Cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ mình thật tốt.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu thật sâu: “Trước khi đưa anh về đến Bắc Kinh, tôi cũng sẽ bảo đảm an toàn cho anh.”

Tùng Hạ kích động, không nhịn được bèn ôm lấy vai hắn: “Cám ơn cậu, binh ca, quen cậu thật tốt.”

Thành Thiên Bích nhẹ nhàng ngửi tóc Tùng Hạ, cũng không vội đẩy cậu ra, nói: “Anh cũng không phải hoàn toàn vô dụng, anh có miếng ngọc kia đã giúp tôi rất nhiều rồi, đừng nghĩ nhiều.”

Tùng Hạ gật đầu, sự cảm kích và ỷ lại của cậu với Thành Thiên Bích càng sâu thêm vài phần.

Mặc dù có bề ngoài rất lạnh nhạt nhưng nội tâm của Thành Thiên Bích không phải kiểu không nói lý lẽ như vậy. Ít ra, Tùng Hạ cảm thấy mình có thể sống đến bây giờ thì toàn do hắn ban tặng. Không cần biết xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải gắng hết sức mình giúp ích cho Thành Thiên Bích.

Không cần biết sự lựa chọn của ngọc cổ xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu cũng sẽ lợi dụng miếng ngọc này trợ giúp Thành Thiên Bích trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu nhất định phải sống sót, cậu phải sống để chứng kiến cái ngày mà sức mạnh của Thành Thiên Bích có thể xoay vần trời đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.