Chú ý: Đây là chương thứ 2 trong ngày, chương trước: Chương 240
Chương 241
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Qua hồi lâu, Mục Phi mới nói: “Vậy lấy phô mai nhạt nhé, chọn xong rồi thì không đổi được đâu nha.”
Sau khi thưởng thức một biển trời đêm trong một tiếng, ba người đều sắp lạnh đến choáng váng, lúc này mới chịu quay về biệt thự ấm áp, Tam Nhi thì tạm biệt họ để về nhà.
Đến giờ ngủ, Mục Phi chuẩn bị phòng khách cho họ. Tuy nói là phòng khách nhưng vẫn rất rộng rãi thoải mái, so với phòng tiêu chuẩn của viện khoa học, nơi này càng có vị “nhà” hơn.
Mục Phi trải chăn cho họ: “Hai cậu tới đúng lúc thật đấy, hai hôm trước có nắng, chăn vừa được phơi đó, hai cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tùng Hạ cười: “Mục Phi, hôm nay cám ơn anh, đã lâu lắm rồi chúng tôi không được sống thoải mái như vậy.”
Mục Phi chớp chớp mắt: “Vậy ở lại thêm một thời gian đi.”
“Được, vậy chúng tôi không khách khí nữa.” Tùng Hạ không nhịn được cúi đầu hít hà mùi chăn, lập tức, cậu ngửi thấy mùi hương khoan khoái tràn ngập vị nắng của chăn đệm đã phơi dưới ánh thái dương, trong phòng còn thoang thoảng hương thơm của hoa cỏ.
Sau khi Mục Phi rời đi, Tùng Hạ cầm cốc thủy tinh đặt ở đầu giường: “Thiên Bích, cậu xem, còn có sữa này.”
Thành Thiên Bích đang đưa lưng về phía cậu cởi quần áo, nghe vậy quay đầu lại, quét mắt nhìn cậu một thoáng: “Anh uống đi.” Nói đoạn, hắn cởi áo dài, lộ ra cơ thể cao lớn cường tráng, đường cong tấm lưng, vòng hông và hai chân thon dài quả thật hoàn mỹ đến độ không thể bắt bẻ. Tùng Hạ nhìn chằm chằm xương bả vai chìm xuống của hắn đến ngẩn ngơ, nuốt ừng ực mấy ngụm sữa.
Thành Thiên Bích cởi hết quần áo, ung dung bước tới. Trái tim Tùng Hạ đột nhiên nhảy dựng lên, hai người từng thấy nhau ở trần vô số lần, sao lúc này cậu lại cảm thấy hồi hộp chứ?
Thành Thiên Bích đi đến bên giường, cúi người đặt vòng tay sang hai bên Tùng Hạ, nhìn thẳng vào cậu, khẽ nói: “Chưa uống hết?”
Tùng Hạ vô thức nắm chặt cốc thủy tinh, đột nhiên có chút bối rối: “A, còn… còn một ngụm.”
Thành Thiên Bích nói: “Cho tôi thử.”
Tùng Hạ ngẩn ra, đưa cốc tới bên môi Thành Thiên Bích, hắn uống một hớp nốt chỗ sữa, đưa tay cầm lấy cốc đặt sang một bên. Giây tiếp theo, hắn miết cằm Tùng Hạ, lấp kín miệng cậu.
Chất lỏng ấm nóng từ miệng Thành Thiên Bích rót vào miệng cậu, hương sữa thơm nồng nhất thời bung tỏa trong khoang miệng hai người, còn có một chút sữa chảy xuống từ khóe miệng Tùng Hạ, lướt qua yết hầu và xương quai xanh, biến mất trong áo.
Thành Thiên Bích đè Tùng Hạ xuống giường, kéo quần áo cậu ra, đầu lưỡi từ cằm lướt xuống, liếm láp sữa rơi trên da cậu. Tùng Hạ nhất thời có chút bất ngờ với một Thành Thiên Bích nhiệt tình như vậy. Quần áo cậu nhanh chóng bị cởi xuống, hai người trần truồng lăn trên giường, mặc sức vuốt ve hôn môi.
“Thiên Bích… Cậu, ha ha, từ bao giờ cậu cũng xài mấy mánh này vậy…”
Thành Thiên Bích cắn môi cậu, khẽ nói: “Chỉ là muốn làm vậy mà thôi.”
Cơ thể Tùng Hạ nhanh chóng bị mở ra, cậu mặt đỏ tai hồng để cho Thành Thiên Bích tiến vào. Khoảnh khắc cơ thể được lấp đầy, Tùng Hạ hít sâu một hơi, người nóng như phát sốt, khoái cảm khó có thể hình dung đột ngột lan ra toàn thân cậu giống như điện giật.
Thành Thiên Bích cố định hông cậu, ra sức đưa đẩy, bất luận là tốc độ hay sức bền thì cũng mạnh mẽ trước sau như một. Lồng ngực lấp lánh mồ hôi và khuôn mặt anh tuấn đậm nét ấy khiến Tùng Hạ dẫu trong cơn mê loạn vẫn không tài nào có thể dời mắt.
Khi hai người làm tình, Thành Thiên Bích rất ít khi nói chuyện, bình thường đều đè Tùng Hạ rồi làm một trận mãnh liệt, còn Tùng Hạ thường thì ngoại trừ rên rỉ ra cũng không phát ra được âm thanh nào khác. Người trầm tĩnh hướng nội như Thành Thiên Bích chỉ lộ ra thú tính thẳng thắn trong những trận tình. Tuy hắn không miệt mài sa đọa nhưng lại thường xuyên khiến Tùng Hạ không xuống nổi giường.
Trong điều kiện thoải mái ấm áp như thế này, họ thả lỏng toàn thân để cảm nhận đối phương, hấp thu vui sướng điên cuồng từ cơ thể của nhau, mặc cho bên ngoài trời đông rét mướt, muôn trùng nguy hiểm, giờ khắc này, trong thế giới của họ chỉ còn lại riêng nhau mà thôi.
Sáng hôm sau, Tùng Hạ quả nhiên không thể xuống giường, cho dù năm giờ sáng lúc Thành Thiên Bích dậy đi chạy bộ cậu cũng đã tỉnh, có điều đợi hắn đi rồi cậu lại lơ mơ tiếp. Đã lâu lắm rồi không được thư giãn thế này, mấy ngày tới cậu chỉ muốn sống cuộc sống của con người bình thường, ngủ một giấc đã đời đã lâu cậu chưa được hưởng thụ.
Ngủ thêm lại thấy vừa sâu vừa ngọt, cho đến lúc cậu bị Thành Thiên Bích gọi dậy. Tùng Hạ mở đôi mắt lim dim, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Thành Thiên Bích, cười một thoáng.
Thành Thiên Bích vỗ vỗ mặt cậu: “Dậy ăn sáng đi, anh có biết Mục Phi đang làm gì không.”
“Làm gì?”
“Sữa đậu nành, quẩy, bánh bao, bánh ngô.”
Tùng Hạ vươn người lên ngồi dậy, kết quả lưng hông đau nhức chưa tan, cậu kêu “ái” một tiếng, chống hông run run.
Thành Thiên Bích xoa xoa hông cho cậu: “Vẫn đau à?”
Tùng Hạ ngượng ngùng nói đau, lén lút điều động năng lượng chữa trị cơ bắp mệt nhọc quá độ, sau đó vội vàng xuống giường, bữa sáng này nếu cậu bỏ lỡ, lúc về có khi Đặng Tiêu lại cắn cậu mất.
Thành Thiên Bích đưa quần áo cho cậu, mỉm cười nhìn cậu tròng quần áo vào người, mau lẹ rửa mặt đánh răng, sau đó hai người cùng ra khỏi phòng.
Trên bàn sớm đã bày biện đầy đủ bữa sáng phong phú. Những chiếc bánh bao xinh xắn thơm lừng, sữa đậu nành mới nấu nóng hổi, quẩy xốp giòn được chiên vàng óng, thậm chí còn có mấy món ăn sáng. Trên bàn là bữa sáng cho người, bên kia sô pha còn đặt một chậu “thức ăn cho mèo” lớn, Nê Nê đang nằm trên đất ăn ngon lành. Cho đến lúc nó còn có thể vào nhà được, tất nhiên nó cũng thích vào trong nơi ấm áp này hơn.
Thấy họ đến, Mục Phi cười tủm tỉm: “Chào buổi sáng, hai cậu ngủ có ngon không.”
Tùng Hạ nhìn Mục Phi, quả thật cảm thấy mình gặp thiên sứ: “Ngon lắm, đây là giấc ngủ thoải mái nhất trong vòng ba năm qua của tôi.” Cậu cảm giác hoặc do cậu nằm mơ, hoặc Mục Phi xuyên không đến đây từ ba năm trước chứ sao bây giờ còn có người được hưởng thụ cuộc sống thế này cơ chứ, quả là rất khiến người ta hâm mộ.
Mục Phi cười ha ha: “Tối nay đổi hương xông khác cho hai cậu, hừmm, dùng hoa tươi cũng không tệ…”
Thông Ma ngồi trước bàn ăn, chỉ vào bánh bao nói: “Cái này gọi là bánh bao à?”
“Phải rồi, cậu còn chưa ăn bao giờ, mau ăn đi.”
Thông Ma gắp lên một cái bánh bao nhét vào miệng, nhấm nháp một phen, hai mắt sáng rực: “Vì sao trước kia không làm?”
Mục Phi đang dùng máy đánh trứng xoàn xoạt, hình như đang làm bánh ngọt, cười nói: “Cái này làm hơi phiền một chút, trước kia tôi không nghĩ tới.”
“Là vì họ đến mới nghĩ tới?” Thông Ma không chút khách khí lấy tay chỉ vào Tùng Hạ, ngón tay thon dài gần như chọc đến trán cậu.
Mục Phi cảm nhận được cảm xúc bất mãn của Thông Ma, ôm bát lớn ngồi xuống bên cạnh nó: “Sao vậy? Mất hứng?”
Thông Ma thu ngón tay về, nghiêm mặt nói: “Họ đến đây là ngươi lập tức làm mấy món bình thường ta chưa được ăn, lúc có hai người vì sao không làm, dù sao có bao nhiêu thứ chúng ta cũng ăn được.”
Tùng Hạ hết sức xấu hổ, Thông Ma tuy nhìn rất người lớn rất lạnh lùng, nhưng tâm tính lại rất phù hợp với độ tuổi lên tám của nó. Song Thông Ma lại có hoàn chỉnh kí ức và kiến thức của một người đàn ông ba mươi tuổi, tổ hợp mâu thuẫn này quả thật khiến Tùng Hạ cảm thấy rất kỳ quái. Thành Thiên Bích thì ngược lại, từ đầu tới cuối không nhìn Thông Ma, thản nhiên hưởng thụ bữa sáng, thoáng cái đã tiêu diệt hết một vỉ bánh bao nhỏ.
Mục Phi nâng cằm nhìn Thông Ma một lát, tiếp theo nhét một miếng bánh ngô vào miệng nó: “Có khép miệng lại không, chỉ ăn thôi nhé?”
Thông Ma ăn mấy miếng, dùng nét mặt (- -) nghĩ về vấn đề có thể hay không thể.
Mục Phi xoa xoa đầu nó: “Hôm nay làm bánh ngọt cậu thích nhất, bên trên viết tên cậu thế nào?”
Sắc mặt Thông Ma dịu đi một chút, gật đầu: “Dùng sirô dâu viết tên, sirô chocolate vẽ hình ta.”
Mục Phi cười: “Không thành vấn đề.” Nói xong đứng dậy đi vào bếp.
Tùng Hạ cười: “Tùng Thụ tiên sinh thích bánh ngọt à.”
Thông Ma lạnh lùng nói với Tùng Hạ: “Dù sao cũng để bổ sung năng lượng, ăn gì mà không giống nhau.”
Mục Phi hô: “Tùng Tùng, hôm nay cậu thích phô mai nhạt hay mặn?”
Thông Ma lập tức đáp: “Mỗi thứ một loại.”
“Chỉ được một thôi, không thì cậu lại tiêu chảy.”
Thông Ma liếc nhìn Tùng Hạ, cho dù nét mặt không đổi nhưng không biết vì sao, Tùng Hạ cảm thấy trông nó có vẻ đôi chút xấu hổ, cũng không biết có phải do mình nhìn nhầm hay không.
Thông Ma hạ tầm mắt, cả buổi không lên tiếng, yên lặng ăn sáng.
Qua hồi lâu, Mục Phi mới nói: “Vậy lấy phô mai nhạt nhé, chọn xong rồi thì không đổi được đâu nha.”
Thông Ma quay mặt sang một bên.
Tùng Hạ vô cùng 囧, hóa ra mất cả buổi như vậy mà hai người họ lại luẩn quẩn trong đầu rốt cuộc nên ăn cái gì ư?
Ngoài cửa sổ tuyết trắng bay bay, thủy tinh đóng một lớp sương lất phất, trong nhà ấm như trời hạ, Mục Phi vừa huýt sáo vừa làm bánh ngọt trong bếp, ba người trên bàn thì tận tình hưởng thụ bữa sáng. Bên cạnh đó, một con báo đen dùng chân rửa mặt, tự nghịch đuôi mình. Khung cảnh ấm áp hài hòa này khiến người ta chân thành hy vọng giờ khắc này sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Cơm nước xong xuôi, Thông Ma đi ngủ, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ thì tìm một chỗ thoải mái ngồi tu luyện, Mục Phi lấy tơ lụa vải vóc Tùng Hạ mang đến ra, đặt lên bàn làm việc ngắm đi ngắm lại, hình như đang suy xét đến vấn đề sử dụng và thiết kế ra sao.
Buổi chiều, bánh ngọt và trà đều đã được chuẩn bị tốt, Mục Phi lại dẫn họ ra ngoài biệt thự, bay lên cao trên cây. Lần này, họ không lên đến ngọn mà dừng lại ở độ cao ba trăm mét, chỗ đó có một vùng dùng các nhánh cây bện lại với nhau thành một khoảng sân hình bán nguyệt, ước chừng lớn cỡ nửa sân bóng rổ, bên trên còn có một mái che lớn hơn sân dưới. Trên sân bày một bộ sô pha bằng da thật vừa nhìn đã thấy vô cùng thoải mái và một bàn trà nhỏ, thậm chí còn có hai cái xích đu bằng gỗ lim đều được lót bằng đệm dày. Từ trên mái che rủ xuống ba nhánh cây, mỗi nhánh treo một cái ghế đu hình quả trứng, hai cái khá nhỏ, một cái ở góc lại đặc biệt lớn. Trên sân điểm xuyết hoa hoa cỏ cỏ, còn có một vài đồ mỹ nghệ bằng gỗ, vừa hài hòa với thiên nhiên lại vừa lịch sự tao nhã.
Tùng Hạ nhớ rõ, hình như nơi đây là vị trí mà hồi họ bay đi Mãn Châu Lý, ở trên trời nhìn thấy Mục Phi và Thông Ma đang ngồi uống trà, không ngờ đến nay đã được cải tạo thành nơi ngắm cảnh và vườn treo trên không. Đây chỉ là một khoảng cực kỳ nhỏ bé trên cơ thể Thông Ma, chiếu theo xu thế này, không biết có phải Mục Phi tính cải tạo cơ thể mình thành một vương quốc trên cây hay không, giống như thành phố yêu tinh ngự trên một cái cây thần trong phim vậy.
Phóng mắt từ đây ra xa, lọt vào tầm mắt là một biển rừng xanh ngát vô biên vô hạn. Khác với lúc họ đến vào mùa hè, bây giờ trên rừng cây đều có tuyết đọng, những tán cây đọng tuyết trải dài ngàn dặm, khung cảnh thật là có phần hùng vĩ.
Tùng Hạ kinh ngạc thán phục: “Nơi đây đẹp quá.”
Mục Phi cười: “Đây là vị trí có phong cảnh tốt nhất mà chúng tôi tìm kiếm đã lâu.” Mục Phi chỉ vào cánh rừng phía xa: “Khu vực kia có một quần thể chim chóc xây tổ, tuy tôi không biết là chim gì, nhưng trông chúng đẹp đẽ hết sức, màu sắc rực rỡ, lát nữa khi thái dương sắp xuống núi, chúng sẽ rời tổ ra ngoài hoạt động, sau khi xuống núi thì sẽ biến mất, chỉ trong vòng thời gian nửa tiếng nhưng khung cảnh đó bất luận nhìn ngắm bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.”
Tùng Hạ vẻ mặt mong ngóng ngồi vào sô pha thoải mái, cảm thấy toàn thân đều được thay thế bởi một loại cảm xúc thoải mái biếng nhác.
Lúc này, Nê Nê cũng đã trèo lên, động tác của nó hết sức linh hoạt, trèo lên độ cao ba trăm mét mà thậm chí không thở dốc lấy một cái. Rất nhanh sau đó, Tùng Hạ đã biết cái ghế đu hình trứng lớn nhất kia dùng để làm gì, bởi vì sau đó Nê Nê lập tức chui vào trong ghế, uốn éo cơ thể trên cái đệm thật dày, tìm một vị trí thoải mái, đoạn uốn mình thành một vòng tròn, nhắm mắt lại bắt đầu gật gù.
Mục Phi mở hộp đựng bánh ngọt, dịu dàng đưa cho Thông Ma: “Tùng Tùng, xem này.”
Ba người ghé đầu vào xem, chiếc bánh ngọt kia quả nhiên y như yêu cầu của Thông Ma, dùng sirô dâu màu đỏ viết hai chữ “Mục Tùng”, dùng sirô chocolate màu nâu vẽ hình cây Thông. Thậm chí Mục Phi còn cẩn thận rắc chocolate vụn màu xanh lên cây, mô phỏng thành lá Thông.
Thông Ma gật đầu, tuy vẫn mặt đơ như cũ, nhưng ánh mắt lộ ra không giấu nổi vui sướng.
Mục Phi giữ lấy mái tóc sắp quết vào bánh của nó: “Thích chứ?”
Thông Ma nói: “Lần sau vẽ chúng ta đi.”
“Chúng ta?”
“Ừhm, thêm cả ngươi vào nữa.” Nó ngẫm nghĩ, chỉ vào Nê Nê đang ngủ say sưa: “Nó cũng có thể thêm vào.”
Mục Phi cười: “Được.” Anh đưa dao cho Thông Ma: “Cho cậu cắt bánh.”
Thông Ma cầm dao vung vẩy cả buổi, cuối cùng cắt được hai chữ Mục Tùng xuống, đưa cho Mục Phi, sau đó lại cắt dọc theo hình cây Thông khoét trọn vùng bánh đó ra cho mình, còn lại một đống đầu thừa đuôi thẹo tùm lum tùm la thì ném dao cắt bánh cho Tùng Hạ.
Tùng Hạ không nhịn được bật cười.
Mục Phi cau mày: “Ngươi làm sao thế.”
Tùng Hạ cười: “Không sao, chúng tôi hiểu có ăn là đủ rồi.” Nói xong nhanh chóng cắt hai miếng bánh ngọt, một miếng đưa cho Thành Thiên Bích, một miếng cho mình, vui vẻ ăn bánh.
Thông Ma đột nhiên rót một ly trà đưa đến trước mặt Tùng Hạ, hất hất cằm: “Này.”
Tùng Hạ ngẩn ra: “A, cám ơn.”
Thông Ma nói: “Trước kia ngươi thường xuyên đổ nước trà cho ta, nay ta rót trả ngươi.”
Tùng Hạ có chút xấu hổ, không ngờ Thông Ma còn nhớ chuyện này, chỉ hy vọng nó có thể tin mình không phải lười đi WC mới đổ trà vào người nó…
Thành Thiên Bích và Thông Ma trầm mặc uống trà, Tùng Hạ thì vui vẻ trò chuyện với Mục Phi. Không bao lâu sau, mặt trời bắt đầu lặn xuống trời tây, ánh tàn dương chiếu sáng cả một biển rừng, phương xa bắt đầu lục tục có chim chóc biến dị bay ra từ trong khu rừng, múa lượn về phía chân trời.
Mục Phi hô: “Mau lại đây xem, lát nữa sẽ hùng vĩ tráng lệ lắm.”
Bốn người đi đến mép sân bán nguyệt, lần lượt ngồi xuống, hai chân thả xuống bên dưới. Tùng Hạ không nhịn được thoáng nhìn xuống dưới, âm thầm kinh hãi, có điều ba người bên cạnh cậu đều biết bay, cũng không đến mức sợ lắm. Rất nhanh sau đó, cậu không còn tâm tư để chú ý đến bên dưới nữa vì tầm mắt của cậu đã bắt đầu bị hấp dẫn bởi những đàn chim không ngừng bay ra khỏi khu rừng.
Như Mục Phi đã nói, càng ngày càng có nhiều cánh chim khổng lồ màu sắc rực rỡ bay thành từng đàn ra khỏi biển rừng. Đó thật sự là một loài chim đẹp đẽ vô cùng, đôi cánh bảy sắc cầu vồng, đuôi dài lông mảnh, quả thật có nét rất giống Phượng hoàng trong truyền thuyết. Trong vài phút ngắn ngủi, chừng hơn một ngàn con chim bay lên, chúng xoay múa dưới ánh tàn dương sót lại, màu nắng đỏ như lửa chiếu rọi trên người khiến chúng giống như những con yêu tinh sặc sỡ nhảy múa trong mộng, đẹp đến độ làm người ta quên mất cách thở.
Đầu xuân chính là thời điểm tốt đẹp để vạn vật hồi sinh, muôn loài kiếm tìm bạn đời. Những con chim đó phô bày trọn vẹn bộ lông đẹp đẽ, thân thể tao nhã của mình nhất định cũng là vì muốn hấp dẫn bạn tình, cống hiến một phần sức lực cho giống loài sinh sản.
Có thể thưởng thức kỳ quan khó gặp như vậy, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ hồi lâu không thể lên tiếng, cho đến tận lúc thái dương đã hoàn toàn khuất núi, gần như không thấy đàn chim kia nữa, Tùng Hạ mới cảm thán: “Quả thật rất đẹp, rất tráng lệ.”
Mục Phi nói: “Đúng vậy, toàn bộ quần thể cùng biến dị, thật là hạnh phúc. Những cá thể như A Bố chắc rất khó tìm bạn đời có hình thể thích hợp với mình nhỉ, Nê Nê nếu còn lớn nữa thì có lẽ cũng khó tìm như vậy.”
Tùng Hạ cười: “Sau khi tận thế đến nay, mèo mà chúng tôi gặp được hình như đều bé bằng nửa A Bố, có lẽ nó thật sự không tìm được vợ đâu nhỉ.”
Mục Phi lắc lắc đầu: “Con người cũng vậy… cho dù hình thể biến hóa không lớn nhưng tất cả dị nhân đều đánh mất khả năng sinh sản, vận mệnh của loài người thật khiến người ta lo lắng.” Anh nhìn Thành Thiên Bích và Tùng Hạ: “Mọi người là những người được trời cao lựa chọn để thay đổi số phận loài người, hai cậu có thể nói thật cho tôi biết, mọi người có chắc chắn kết thúc được đại họa này không?”
Tùng Hạ cười khổ một tiếng: “Nói thật là không.”
Mục Phi thở dài: “Quả nhiên.”
Nghĩ đến những lời Thành Thiên Bích từng nói với cậu, nghĩ đến chuyện chỉ e Thông Ma cũng không trốn khỏi số phận bị ý thức Cambri thanh tẩy, Tùng Hạ liền cảm thấy trong lòng đau khổ. Trừ phi… trừ phi họ có thể khiến ý thức Cambri hoàn toàn ngủ say, không thì những kỳ quan hôm nay được thấy ở đây, bạn bè xung quanh… đều sẽ bị xóa sổ khỏi hành tinh này.
Thông Ma nói: “Phía Nam, có phải có rất nhiều thứ lợi hại hay không.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Sao ngài lại biết?”
“Chim chóc bay từ phía Nam nói vậy.”
“Đúng vậy, Hoa Nam có rất nhiều sinh vật biến dị, bây giờ chúng đang có ý đồ đổ bộ lên bờ nữa. Chim chóc có còn nói gì nữa không?”
“Không biết, ta cũng không hiểu tiếng chim, là cánh rừng này nói cho ta biết. Khu rừng cảm nhận được sự sợ hãi của chim chóc phương Nam.” Thông Ma lạnh nhạt nói: “Hóa ra là sinh vật biển, trông chúng như thế nào?”
“Muôn vàn kỳ lạ.” Tùng Hạ nhớ tới một vài tấm ảnh chụp quái vật biển đại tá Đường từng cho họ xem, “muôn vàn kỳ lạ” thật sự là từ tốt nhất để miêu tả. Có những con quái vật đã biến dị đến độ gần như không thể nhìn ra nó vốn là con gì, người ngoài hành tinh trông thế nào thì nó trông thế ấy: “Có điều đặc điểm thống nhất là hầu hết đều rất lớn.”
“Rất lớn?” Thông Ma nói: “Lớn hơn ta ư?”
Tùng Hạ nhất thời nghẹn lời: “Chuyện này tôi cũng không rõ, biển sâu nhất định có sinh vật khổng lồ, nhưng chưa chắc đã lớn hơn ngài.” Dưới biển sâu có thể có quái vật cao 2.3 km, rộng 1.1 km ư? Vậy thật sự là vượt khỏi trí tưởng tượng của con người. Dù sao thì Tùng Hạ không tưởng tượng được đó rốt cuộc là lớn thế nào.
Mục Phi thở dài: “Nghe thôi đã thấy rất đáng sợ.”
“Đúng vậy, nhưng chúng tôi nhất định phải đánh bại chúng, đoạt lại ngọc Con Rối. Đại tá Đường nói với chúng tôi, đây là một cuộc chiến tranh, hơn nữa không chỉ đơn thuần là cuộc chiến của loài người vì nếu sinh vật biển lên bờ thì chúng sẽ hoàn toàn phá tan vòng sinh vật đất liền. Đây sẽ là cuộc chiến của sinh vật đất liền và sinh vật biển. Nói thật, tôi chưa có khái niệm gì về chiến tranh, nhưng tôi biết nó sẽ hy sinh rất nhiều người, cũng chưa chắc có thể đạt được mục đích.” Ánh mắt Tùng Hạ tối đi: “Mục Phi, hy vọng sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta còn có thể gặp lại.”
Mục Phi cau mày, nét mặt thoáng chút đau thương, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ: “Hy vọng…”
Tùng Hạ cười: “Không nói những chuyện này nữa, trà sắp lạnh cả rồi, bánh phô mai ăn ngon thật.”
Bốn người đổi một câu chuyện khác không quan trọng tán gẫu, cho đến khi thái dương hoàn toàn xuống núi, họ mới trở về biệt thự, chuẩn bị bữa tối.
Ngày qua ngày, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ sống ở chỗ này của Mục Phi. Mỗi ngày mở mắt ra đều có những món ăn phong phú không ngày nào giống ngày nào. Nhàn hạ thì vào rừng săn thú, chăm sóc hoa cỏ, chơi mạt chược, giỡn báo con đẹp trời thì ngắm cảnh trên độ cao ba trăm mét, ngắm trăng nơi trời cao nghìn mét rét mướt thì ấp trong biệt thự uống trà, tu luyện tối tối tắm nước nóng xong thì có chăn đệm thơm tho mềm mại chờ họ đi vào giấc ngủ. Cuộc sống hoàn mỹ đến độ không chân thật như vậy khiến Tùng Hạ như say như mê, căn bản không nỡ tỉnh lại.
Họ vốn chỉ tính ở nửa tháng rồi về, nhưng cuối cùng vẫn ở lại những một tháng. Tùng Hạ biết tính cách Thành Thiên Bích hết sức nghiêm khắc với bản thân, hết sức có thể chịu khổ, bất cứ hưởng thụ nào trong mắt hắn đều là có cũng được, không có cũng không sao. Đã có lần Tùng Hạ vụng trộm hỏi xem hắn có muốn về hay không, kết quả Thành Thiên Bích chỉ hôn cậu một cái: “Ở lại đây đi.”
Tùng Hạ vô cùng cảm động, cậu biết vì cậu nên Thành Thiên Bích mới ở lại. Cậu biết giấc mộng đẹp một tháng vừa qua sớm muộn gì cũng phải tỉnh giấc, sớm muộn gì họ cũng phải trở về với hiện thực tàn khốc, cho nên họ đặc biệt quý trọng mỗi giây mỗi phút sống trong khu rừng này, hy vọng có thể lưu giữ hồi ức tốt đẹp vĩnh viễn trong trí nhớ. Như vậy, khi lên đến chiến trường, họ mới không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Thời gian một tháng vẫn nhanh chóng trôi qua.
Mục Phi lưu luyến không rời nhìn họ, nhưng không hề mở miệng giữ khách thêm nữa.
Cuối cùng, Tùng Hạ ngẩng đầu ngắm nhìn khu nhà trên cây tinh xảo, lại nhìn Thông Ma, Mục Phi và Nê Nê, cười gượng: “Chúng tôi đi đây.”
Lần này chia lìa khiến Tùng Hạ cảm thấy vô cùng khó chịu, có lẽ là vì cậu không dám ôm kỳ vọng quá lớn đối với sự sống còn của họ sau trận Hoa Nam, nói không chừng đây chính là lần cuối cùng cậu được gặp Mục Phi.
Mục Phi cũng cười: “Chúng ta duy trì liên lạc, đợi chuyện Hoa Nam kết thúc, mọi người nhất định phải về thăm chúng tôi.”
Tùng Hạ vỗ vỗ vai anh: “Nhất định.”
Hai người ngồi trên đại bàng đen, mang theo bao quà lớn Mục Phi chuẩn bị cho họ, chậm rãi bay lên.
Mục Phi nhìn cậu, ánh mắt hơi ngấn nước, Thông Ma luôn luôn lạnh nhạt cũng ngẩng đầu nhìn họ, tuy rằng vẫn không có biểu cảm gì cả.
Tùng Hạ ra sức vẫy tay với anh và Thông Ma.
Đại bàng đen đưa họ bay lên trời cao, xuyên qua lớp lớp tán Thông. Bóng dáng của Mục Phi và Thông Ma khuất dần trong rừng sâu, nhanh chóng không thấy đâu nữa, nhưng bản thể khổng lồ của Thông Ma vẫn sừng sững dựng giữa trời đất. Sinh mệnh siêu cấp này lấy tư thế bất cứ ai cũng không thể bỏ qua, sống một cuộc sống vô ưu vô lự, tự do tự tại. Nó là đại diện cho những sinh vật mạnh mẽ trên địa cầu, giống như hàng ngàn hàng vạn con người khác, chưa từng có ý định khuất phục ý thức Cambri.
Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, nhìn bóng Thông dần dần khuất xa, tâm trí kiên định chưa bao giờ có.
Thành Thiên Bích bắt lấy tay cậu, khẽ nói: “Chúng ta sẽ quay lại.”
Tùng Hạ cười: “Sẽ!”