Chương 245
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Vừa sợ phiền vừa sợ lạnh, anh cứ ở bẩn đi vậy.”
Sau khi Trang Nghiêu đưa ra kết quả phân tích này, ai cũng trầm mặc hồi lâu. Thật ra nhìn từ kết quả thì đây cũng chẳng khác mấy kết luận mà họ có được căn cứ theo thông tin của Giang Doanh tại căn cứ thành ngầm của hắn ở Thanh Hải, đều phải mau chóng tiêu diệt bằng sạch dị nhân và động vật biến dị thì mới có thể hạ thấp giá trị đánh giá nguy hiểm của ý thức Cambri. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của hai kết luận này là, một cái cho thấy người gây ra tai họa này có thể là tổ tiên của họ chứ không phải ý thức Cambri.
Họ vẫn tin chắc vào chuyện thảm họa kỷ Cambri trở lại bùng nổ do ý thức Cambri thức tỉnh. Ba năm qua, dù có phủ định kết luận của mình thế nào song chỉ điều ấy là họ chưa từng nghi ngờ. Nhưng lúc này, ngay cả chuyện đó mà họ cũng phải hoài nghi. Có lẽ từ đầu chí cuối, ý thức Cambri căn bản chưa từng thức tỉnh, ít nhất là vẫn chưa tới lúc, thứ đã gây nên kiếp nạn vô tiền khoáng hậu khiến bốn tỷ người tử vong này có khả năng là bàn tay con người, hoặc nói do những “vị thần” gây nên. Thần chúng viễn cổ mà họ thờ phụng, những dị nhân đã lên đến đỉnh cao, tiên đoán được rằng hàng triệu năm sau, loài người sẽ tiến hóa đến trình độ ý thức Cambri không thể dễ dàng tha thứ, cho nên đã chuẩn bị sẵn từ trước, dùng việc phá hủy nền văn minh nhân loại, hy sinh phần lớn nhân số của hành tinh này để đổi lấy số ít con người có thể sống sót, khiến loài người có thể tiếp tục duy trì, vĩ đại làm sao, lại tàn nhẫn đến nhường nào.
Vậy còn họ – những dị nhân đã kế thừa nguồn gene viễn cổ ấy rốt cuộc bị coi là gì? Thần chúng viễn cổ lưu truyền gene thần tới nay để có ngày ngọc Con Rối sẽ đánh thức chúng, nhanh chóng tiến hóa, lợi dụng họ chống lại động thực vật biến dị cấu thành nguy hiểm với người thường. Sau đó, họ và số động thực vật biến dị đó sẽ cùng nhau đi đến điểm cuối của tiến hóa – hủy diệt. Cuối cùng, nền văn minh nhân loại quay về thuở sơ khai, địa cầu trở về trạng thái nguyên thủy nhất như nó vốn có, còn loài người từng xưng bá địa cầu sẽ giống như các giống loài khác, vất vả đấu tranh mưu sinh trong vòng thức ăn luân hồi. Nhưng, chỉ cần kế hoạch này thuận lợi, loài người sẽ tiếp tục sống sót, hơn nữa còn tồn tại lâu dài, cho đến lúc họ lại tiến hóa đến độ vượt qua báo động của ý thức Cambri.
Thoáng nghe như thể mọi người đều vui.
Nhưng còn họ là gì? Cho tới nay, họ đều tưởng rằng dị nhân mới là nhân vật chính trong thời đại tận thế, không có bất cứ ai nghi ngờ điều đó, bất luận là dị nhân hay người thường. Sau khi tận thế, những dị nhân có được thể lực siêu nhân và bộ não bác học, ai cũng tiền đồ rộng mở, họ được vạn người kính ngưỡng, được hưởng sự an toàn lớn nhất và vật chất tốt nhất, còn người thường chỉ có thể sống dưới sự che chở của họ như con sâu cái kiến, tranh giành bên bờ ấm no. Ai lại tin được, ai lại chấp nhận, thật ra họ căn bản không phải nhân vật chính, họ là vật hi sinh, họ chỉ là con trâu con dê được hiến cho ý thức Cambri, bị bắt phải tiến hóa, bắt phải chiến đấu với động thực vật biến dị lớn mạnh cuối cùng, họ bị bắt phải hủy diệt. Còn nhân vật chính thật sự, những người thật sự có thể chiếm được sự cho phép sống tiếp từ tự nhiên sau tận thế, hóa ra chính là người thường yếu như con sâu cái kiến đó. Họ đấu tranh ba năm qua chẳng qua là vì bảo vệ số người đó không bị động thực vật biến dị bức hại, cho đến ngày họ phải chết sạch cùng với đám động thực vật biến dị đó.
Chẳng trách, chẳng trách tất cả dị nhân đều mất khả năng sinh sản, họ là vật hi sinh dùng xong sẽ bị vứt bỏ, trọng trách sinh sản đời sau, giữ gìn hương khói gia tộc đều sẽ do người thường gánh vác.
Cho dù mọi chuyện đều là vì để loài người tiếp tục tồn tại, nhưng có ai chấp nhận được kết quả này? Có ai cam lòng trở thành vật tế?!
Liễu Phong Vũ đột nhiên đá mạnh một cái vào tường: “Đờ mờ chúng nó, giỡn cái gì vậy, mấy đứa đang nói rằng mọi chuyện này đều không phải do ý thức Cambri gây ra, từ đầu tới cuối căn bản nó còn chưa thức tỉnh, miếng ngọc Con Rối chết tiệt kia do người xưa để lại, chúng ta biến thành thế này cũng do họ gây ra. Hàng triệu năm trước họ đã sắp xếp tất cả kế hoạch ra đâu vào đó, muốn giải quyết chúng ta trước khi ý thức Cambri phát động đại thanh tẩy á!”
Tùng Hạ vò đầu thật mạnh, trán toát mồ hôi lạnh. Cậu cảm thấy mình vừa được nghe câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”, mọi thứ đều làm người ta hoảng sợ. Nó không chỉ hoàn toàn đảo điên sự tưởng tượng của họ mà còn gần như đẩy họ xuống dưới vực sâu. Càng muốn sống, họ càng liều mạng tiến hóa, song thật ra họ chỉ đang càng đưa mình vào chốn địa ngục. Ý nghĩa của sự tiến hóa ấy là nâng cao giá trị bình quân của ý thức Cambri với muôn loài, sau đó sẽ lại bị chém đứt… Họ cũng là con người cơ mà! Vì sao lại bắt họ chấp nhận số phận như thế? Sau tận thế, kẻ bước trong máu lửa chính là họ, kẻ không ngừng đổ máu hy sinh chính là họ, kẻ cống hiến tất cả sức lực chống lại sinh vật biến dị hùng mạnh, kẻ hết lòng lo lắng cho công cuộc dựng xây loài người cũng chính là họ… Ba năm qua, họ giữ vững lòng tin, chỉ cần cố gắng hết sức là có thể cứu được loài người, cũng cứu được chính mình, nhưng kết quả thì sao? Họ liều mạng vào sinh ra tử lại chỉ để người khác có thể sống tiếp ư? Rốt cuộc thì sự hy sinh của họ có nghĩa gì? Nếu ngay từ đâu, cái kết chết chóc đã được quyết định, vậy mà chờ bị vắt cạn tất cả giá trị lợi dụng, thứ chờ đợi họ cũng chỉ còn lại là sự hủy diệt?
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Tuy không ai cam tâm chấp nhận kết luận ấy, nhưng đây quả thật là giải thích hợp lý nhất trước mắt chúng tôi tính ra được. Suy nghĩ từ lối này, rất nhiều mâu thuẫn đều có thể giải quyết dễ dàng.”
Liễu Phong Vũ cả giận: “Vậy giờ chúng ta còn đánh làm gì? Lần trước khi mấy đứa nói đến chuyện này, tôi thấy cần tập trung lại rồi liều mạng, dù sao thì chúng ta cũng đã cố gắng lâu như vậy… Nhưng nếu mọi chuyện đều do đám cổ nhân đần độn ấy sắp xếp thì sao? Ngay cả chuyện hàng triệu năm sau họ còn có thể tính ra, có khi mẹ nó rặt một đám dị nhân tiến hóa não bộ cấp bảy phải không? Ngay cả tương lai cũng có thể nhìn thấy thì chúng ta có thể tránh được mưu kế của họ ư? Chúng ta tốn ba năm tìm ra được đáp án này, nhưng căn bản đã chẳng thể quay đầu được nữa rồi. Mọi chuyện thế này, rốt cuộc có nghĩa lý gì!”
Tùng Hạ lẩm bẩm: “Đúng vậy, có nghĩa lý gì chứ. Cho dù chúng ta có thắng trận Hoa Nam, thu về tất cả mảnh ngọc Con Rối, sau đó thì sao? Chúng ta căn bản không biết làm sao để tự cứu lấy mình. Chỉ cần năng lượng Cambri không biến mất, chúng ta sẽ không ngừng tiến hóa, cho đến cuối cùng bản thân tự diệt. Nực cười là, bây giờ chúng ta còn đang dốc sức tu luyện, đúng là ngại mình chết chưa đủ nhanh mà.”
Đường Nhạn Khâu xanh cả mặt: “Rất lâu về trước tôi đã cảm thấy sự tồn tại của dị nhân quá đi ngược lại quy luật của tự nhiên, già néo đứt dây, quả nhiên…”
Đặng Tiêu sững sờ nhìn mọi người, như thể khiếp sợ nói không ra lời.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Giang Doanh đã sớm biết những chuyện này.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Đúng vậy, có thể thấy được lúc ấy hắn đã giấu chúng tôi bao nhiêu. Lúc đó, ai cũng cho rằng hắn là thằng điên, giờ ngẫm lại thì hắn mới là người tỉnh táo nhất trên thế giới này. Hắn chỉ muốn sống tiếp, chẳng khác gì chúng ta cả. Nếu cho chúng ta lựa chọn, rốt cuộc để dị nhân sống sót hay để người thường sống sót, chúng ta cũng sẽ chọn cứu mình. Dù sao thì chúng ta cũng không có khả năng sinh sản, chết là xong hết mọi chuyện, có bao nhiêu người lại cao thượng đến mức vì sau khi chết không thể nhìn thấy hậu thế mà cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân cơ chứ? Giang Doanh không điên, là do chúng ta quá ngu xuẩn.”
Tùng Hạ thở dài: “Trong điều kiện chưa thấy đá ngũ sắc mà đã có thể đoán ra nhiều thứ như vậy, bộ não của Giang Doanh mới là thứ có giá trị mà chúng ta cần nhất lúc này, đáng tiếc…” Nực cười là lúc ấy họ còn nhân danh chính nghĩa phê phán Giang Doanh ích kỷ điên cuồng, song sau khi biết được những tin này, được bao nhiêu người còn có thể không màng vụ lợi? Chẳng trách Giang Doanh cười nhạo họ ngu xuẩn. Không biết khoảnh khắc đạt được ký ức của Giang Doanh, Tôn tiên sinh đã có tâm trạng gì? Ông ấy có nản lòng thoái chí hay không?
Trang Nghiêu nói: “Đáng tiếc Giang Doanh hoàn toàn không tin chúng ta, hơn nữa mang thái độ nghi ngờ thù địch lẫn nhau nên giữ lại quá nhiều bí mật. Nếu gặp nhau vào một hoàn cảnh khác, một thân phận khác, tìm hiểu kỹ lưỡng, chúng ta sẽ có thể tránh được rất nhiều chuyện.”
“Nếu Giang Doanh phân tích được nhiều như vậy thì thông tin trong não hắn có độ chân thật khá cao, hắn khăng khăng cho rằng đá ngũ sắc có thể cứu mình, đây có lẽ là hy vọng duy nhất của chúng ta.” Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ.
Tùng Hạ không khỏi sờ sờ miếng đá trong lòng: “Phải, hình như Giang Doanh đã ký thác mọi hy vọng vào đá ngũ sắc, hắn cố chấp như thế nhất định có nguyên nhân, có lẽ chúng ta còn có hy vọng.”
Song thái độ của Trang Nghiêu lại không được lạc quan: “Giang Doanh dẫu có lợi hại song vẫn chỉ là người thường. Trước khi nhìn thấy chúng ta, thậm chí hắn còn không thể xác định trăm phần trăm sự tồn tại của đá ngũ sắc. Cho dù trong thời đại tận thế, hắn đã là con người thông minh nhất, nhưng chung quy hắn vẫn là con người. Thần chúng viễn cổ – kẻ đã bố trí đại cục vượt hàng triệu năm ấy, thật là chuyện con người có thể chống lại ư.”
Trang Nghiêu của ngày hôm nay là Trang Nghiêu xa lạ nhất trong ba năm qua từ khi họ quen biết tới nay. Lần đầu tiên, họ ý thức được Trang Nghiêu cũng có lúc không tự tin, có lúc hoài nghi ngờ vực. Trước sức mạnh quỷ thần khổng lồ, Trang Nghiêu cũng sẽ nhận thấy sự nhỏ bé bất lực của mình. Không sai, bất luận là Giang Doanh hay Trang Nghiêu thì cũng đều là con người, đều có hỉ nộ ái ố, biết hờn biết lo biết sầu. Có con người nào có thể đồng thời có được trí não thần thánh và sự máu lạnh cay nghiệt giết chết bốn tỷ đồng bào không chút nương tay được cơ chứ? Đó là phạm vi của thần thánh, là nhìn xuống chúng sinh. Từ cổ chí kim, cái nhìn của thần thánh là toàn quyền lấy đại cục làm trọng. Những vị thần với phương thức tư duy có thể tự diệt bản thân, phân tán nguồn gene, cũng có thể tàn nhẫn hủy diệt vô số đồng loại, họ có thật sự đấu tranh được với những vị thần ấy không? Họ có thể thoát khỏi cái bẫy chết chóc đã bố trí từ hàng triệu năm trước không?
Khi Trang Nghiêu nói xong câu đó, ngay cả Thành Thiên Bích cũng hơi cúi thấp đầu xuống.
Sau hồi lâu, Thành Thiên Bích nói: “Họ đã làm thế nào? Lưu truyền nguồn gene cho tới ngày nay, khiến chúng tôi kế thừa, sau đó lại dùng ngọc Con Rối thúc đẩy tiến hóa?”
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta xét lại toàn bộ sự kiện một lần. Giả thiết rằng, trong lịch sử địa cầu, ý thức Cambri chỉ từng phát động một cuộc đại thanh tẩy duy nhất nhằm vào con người chính là thời viễn cổ, Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa vá trời, Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời, những truyền thuyết lưu truyền xa xưa có khả năng đều là chuyện thật đã xảy qua trong cuộc đại thanh tẩy đó, được mĩ hóa và thần hóa, lưu truyền tới ngày nay. Những thiên tai quy mô lớn đó mới là phương thức tiêu chuẩn khi ý thức Cambri phát động đại thanh tẩy. Mà nguyên nhân tạo thành cuộc đại thanh tẩy đó chính là cổ nhân khi xưa, những người đã tiến hóa đến độ sở hữu thần lực. Vì sao cổ nhân có thể tiến hóa đến phạm vi thần thánh? Nếu tiến hóa cần có một nguồn năng lượng, cũng chính là năng lượng Cambri, như vậy chúng ta có thể giả thiết rằng: Vào thời viễn cổ, năng lượng Cambri đậm đặc hơn bây giờ rất nhiều. Thậm chí vào thời điểm đó, có thể năng lượng Cambri giống như không khí, xưa nay luôn tồn tại trong trời đất. Loại nguồn năng lượng này là năng lượng sinh mệnh của địa cầu, vì có sự tồn tại của nó mà địa cầu mới có thể sinh ra loài mới, hơn nữa không ngừng tiến hóa. Giống với bây giờ, cùng một hoàn cảnh tự nhiên, có người tiến hóa, có người duy trì nguyên dạng, không tiến hóa chính là người thường như bây giờ, thần viễn cổ, trong mắt họ, thật ra chính là dị nhân bây giờ. Những dị nhân mang bộ gene đặc biệt này sẽ biến thành thần của địa cầu dưới sự thúc đẩy tiến hóa của năng lượng Cambri. Để tiêu diệt họ, ý thức Cambri đã phát động đại nạn, mà bộ óc siêu việt của họ đã tính ra chuyện này, biết mình không thể chống lại toàn bộ hành tinh, hơn nữa sự tồn tại của họ khiến người thường gặp nạn, cho nên họ áp dụng cách sau. Cách thứ nhất chính là tạo ra ngọc phù tích trữ năng lượng lớn nhất thế giới – ngọc Con Rối, hấp thu phần lớn năng lượng Cambri tự do trong trời đất vào trong, khiến bước tiến hóa của sinh vật tạm thời bị chậm lại. Một bộ phận cơ thể thông thường phải mất cả triệu năm mới tiến hóa ra, chúng ta vẫn tưởng rằng đó mới là chuyện bình thường, nhưng vào thời hồng hoang, có lẽ tiến hóa nhanh chóng như bây giờ mới là chuyện bình thường. Cách thứ hai là tự diệt để hạ thấp giá trị đánh giá của ý thức Cambri, họ chỉ còn con đường diệt vong. Nhưng họ đã đoán được hàng triệu năm sau, khi con người tiến hóa đến trình độ nhất định, lịch sử sẽ tái diễn. Đến lúc đó, loài người không có trí tuệ và thần lực như họ thì biết sống sót thế nào trong kiếp nạn ấy? Vì thế, họ phân tán nguồn gene thần của mình ra ngoài, khiến người thường mang theo nguồn gene của họ, sinh ra đời sau. Nguồn gene sẽ tồn tại trong một ít máu thịt của con người, qua những năm năm tháng tháng của hàng triệu năm ấy, dưới một điều kiện trùng hợp nào đó, năng lượng Cambri mỏng manh trong trời đất sẽ đánh thức nguồn gene cực kỳ cá biệt, khiến chỉ một vài người tiến hóa, ví dụ như Trương Đạo Lăng, ví dụ như cao tăng Ấn Độ. Mà kế hoạch thật sự của thần chúng viễn cổ hoàn toàn thức tỉnh là vào ba năm trước đây. Họ bố trí để ngọc Con Rối thức tỉnh vào một ngày nào đó hàng triệu năm sau, khoảnh khắc ngọc Con Rối xuất thế, toàn bộ con người kế thừa nguồn gene thần của họ trên hành tinh này đều sẽ thức tỉnh dưới sự thúc đẩy tiến hóa của nó, bắt đầu điên cuồng tiến hóa. Nhưng, hoặc là họ đã động tay động chân vào nguồn gene, hoặc là họ giống chúng ta, toàn bộ đều bị đánh mất khả năng sinh sản, hơn nữa tiến hóa đến trình độ nhất định thân thể sẽ không thể chấp nhận mà diệt vong.”
“Vì sao động thực vật biến dị còn có thể sinh sản nhưng dị nhân lại không, đây cũng do kế hoạch của họ ư?”
Trang Nghiêu nói: “Không thể xác định. Nhưng tôi cho rằng họ không phải là không thể ngăn cản động thực vật biến dị sinh sản mà là không định làm vậy bởi vì so với con người, tỷ lệ biến dị của động thực vật cao hơn rất nhiều. Càng là sinh vật phức tạp lại càng khó tiến hóa ngược lại, càng là quần thể sinh vật đơn giản thì càng tiến hóa rõ ràng. Nếu động thực vật biến dị đồng loạt đánh mất khả năng sinh sản thì qua vài năm nữa, mấy chục năm nữa, những giống loài có tuổi thọ ngắn, tỷ lệ biến dị cao sẽ có tỉ lệ tử vong cao hơn và tỉ lệ sinh mới thấp hơn con người rất nhiều. Không đến mấy đời, khi người thường còn đang sinh sản, chúng đều sẽ bị diệt tuyệt, đến lúc đó, loài người lại thành ‘cánh chim đầu đàn’. Cho nên tôi nghĩ chắc là họ cố ý.”
Đường Nhạn Khâu hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thành Thiên Bích nói: “Đi cấm khu, nghĩ cách chứng thực phán đoán này.”
“Sau đó thì sao?”
Tất cả nhìn Thành Thiên Bích.
Sau hồi lâu trầm ngâm, hắn nói: “Trận Hoa Nam vẫn phải đánh, ít nhất nếu tập hợp đầy đủ ngọc Con Rối là có thể ngăn chúng tiếp tục khuếch tán năng lượng Cambri. Như vậy vừa có thể ngăn chúng ta tiến hóa lại có thể ngăn hành tinh này sinh ta thêm nhiều quái vật nguy hiểm hơn, chuyện này có lợi với toàn bộ loài người.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cũng đều có ý này. Nếu ngọc Con Rối là then chốt của mọi chuyện thì chúng ta nhất định phải thu lấy nó về, cho dù cuối cùng dị nhân chẳng thể trốn được kết cục hủy diệt, nhưng sau khi tập trung ngọc Con Rối, ít nhất chúng ta còn có thể sống thêm vài năm.”
Thành Thiên Bích: “Cho nên, tu luyện vẫn phải tiếp tục, công cuộc nghiên cứu cấm khu, đá ngũ sắc và ký ức Tôn tiên sinh cũng không thể ngừng lại. Cho dù biết những chuyện này nhưng chúng ta vẫn nên tiếp tục kiên trì. Rốt cuộc là lựa chọn tiếp tục chiến đấu hay lựa chọn hưởng thụ phần đời còn lại, chờ đến lúc tập trung toàn bộ ngọc Con Rối, tôi nghĩ hẳn sẽ có đáp án.”
Sau khi Thành Thiên Bích nói xong, ngoại trừ Trang Nghiêu, những người khác đều không vội đáp lại mà chỉ hạ tầm mắt ngẫm nghĩ.
Nếu nói khi lần đầu tiên biết được chuyện có thể phải cần đến sự hy sinh của dị nhân mới chấm dứt được thảm họa này, trong lòng đa số mọi người đều còn ôm hi vọng, không cam lòng dễ dàng buông tay, nhưng thông tin có được hôm nay lại khiến họ chấn động trước nay chưa từng có. Trước thần lực hùng mạnh, họ cảm thấy hoảng sợ, lực bất tòng tâm.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Dựng lại tinh thần cho tôi, tôi cho mọi người bây giờ lập tức quay về Bắc Kinh dưỡng lão, được mấy người có thể yên tâm đi về?”
Đường Nhạn Khâu sực tỉnh, kiên định nói: “Cho dù kết cục của dị nhân thật sự đã được định trước, tôi cũng phải đi Hoa Nam. Tôi còn có người nhà và gia tộc, họ đều là người thường, vì họ, tôi sẽ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.”
Đặng Tiêu cũng nói: “Em nghe các anh.”
Liễu Phong Vũ thở dài một hơi, sau đó nở nụ cười chế giễu: “Sao tôi lại quen cái đám này được nhỉ, thật ra có một số việc không biết tốt hơn. Tôi thà hồ đồ tìm chết chứ không muốn chết minh bạch như vậy đâu.”
Tùng Hạ nói khẽ: “Tôi… Tôi muốn đến cấm khu, ngày mai sẽ đi, nếu thật sự đại cục còn một đường sống, vậy ắt phải nằm trong đá ngũ sắc. Thiên Bích nói đúng, chờ sau khi thu hồi ngọc Con Rối, chắc hẳn chúng ta sẽ biết nên lựa chọn thế nào. Nhưng lúc này vẫn chưa phải lúc hoàn toàn buông tay.”
Trang Nghiêu: “Tôi biết ngay mấy anh không yếu đuối đến mức mất ý chí chiến đấu mà, cho nên trước mắt, chuyện này chỉ có một vài người biết. Có một số việc mà một vài người không cần biết quá rõ.”
Tùng Hạ gật đầu: “Chúng tôi hiểu rồi.”
Trang Nghiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Ngày mai sẽ khởi hành đi cấm khu, nếu điều kiện cho phép, sẽ hạ trại ở đây.”
Tùng Hạ nắm chặt đá ngũ sắc, trong lòng yên lặng cầu nguyện nó có thể mang đến kỳ tích cho mọi dị nhân.
Ba chiếc trực thăng vận tải chở họ và rất nhiều đồ đạc bay đi cấm khu, cũng đáp xuống chân núi tuyết.
Diêu Tiềm Giang nói: “Nhìn từ trên trời, tuyết đọng đã tan rất nhiều, giờ chỉ trên đỉnh núi mới có tuyết.”
“Đúng vậy, đã sang tháng tư, thời tiết ấm áp hơn.”
Cho dù nói là ấm áp song nhiệt độ vẫn còn ở mức âm, nhưng so với cái buốt lạnh tàn bạo âm 50, 60 độ vào mùa đông, bây giờ quả thật chính là giữa hè.
Đường Đinh Chi phái vài dị chủng chim chóc tra xét chung quanh, nếu không có động vật biến dị tụ tập thì sẽ hạ trại ở đây.
Một tiếng sau, dị chủng chim chóc quay lại. Không ngoài dự đoán, sau khi Giang Doanh chết, sự khống chế não bộ của hắn với sinh vật ở đây cũng biến mất. Sau khi hang động sụp đổ, chúng không sống vây quanh ngọn núi đó nữa. Các con quái vật dị chủng nhiều lần hầu hết không có bầy đàn, có vài con sống phân bố rải rác trong các khe núi, có vài con căn bản chẳng biết đã đi đâu, cũng không dễ dàng đụng phải. Họ có nhiều người như vậy, cho dù có đụng phải cũng có thể thoải mái giải quyết.
Vì thế Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu bắt đầu chỉ huy mọi người hạ trại. Do nhân công hữu hạn nên rất nhiều dị nhân đẳng cấp cao quen thói được người khác hầu hạ ở Bắc Kinh cũng phải nai lưng ra làm.
Họ mất nửa ngày, dựng được hơn mười cái trại hành quân. Nơi này tuy hơi lạnh một chút nhưng thoải mái hơn biệt thự không nắng không gió trong nội thành Golmud kia rồi. Quan trọng nhất là, bất cứ lúc nào họ cũng có thể ra ngoài hoạt động chứ không cần lo đến chuyện quái vật đói xanh cả mắt truy đuổi không tha.
Đặng Tiêu biếng nhác vươn mình: “Chỗ này tốt đấy, biệt thự kia bí muốn chết.”
Jacqueline nói: “Nhưng chỗ này rất khó săn thú.”
Trang Nghiêu nói: “Thức ăn được chuyển định kỳ từ Tây Ninh đến đây, nước uống cũng mỗi ngày phái người lên núi gánh về. Việc này mấy anh không cần suy xét, chuyên tâm tu luyện là được.”
Liễu Phong Vũ thở dài: “Nơi này tắm rửa thật là phiền toái, còn phải đun nước nóng.”
Trang Nghiêu nhún vai: “Anh có thể tắm bên sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ, mà nhớ tắm ở phía hạ du đấy, chúng ta còn phải uống nước ở đó.”
Liễu Phong Vũ trừng mắt: “Muốn đây chết cóng à?”
Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Vừa sợ phiền vừa sợ lạnh, anh cứ ở bẩn đi vậy.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Không sao, tôi đun nước cho anh.”
Liễu Phong Vũ cười nhéo nhéo mặt hắn: “Tôi biết.”
Thiện Minh nghe thấy họ đối thoại như vậy, cau mày: “Trời này không đến âm 10 độ, đun nước gì chứ, lựa lúc mặt trời chính ngọ, đứng ở bên ngoài, dội một thùng nước xuống đầu là lập tức không thấy lạnh, hơn nữa càng tắm càng nóng.”
Đặng Tiêu nghe vậy, rùng mình một cái, cười ngượng: “Thiện ca, thế không tốt đâu, tiểu thư Jacqueline còn ở đây đó, nếu anh cởi truồng trước mặt mọi người…”
Jacqueline cười khẽ: “Tôi không thấy sao cả.” Cô liếc nhìn Đặng Tiêu, chớp mắt nhẹ nhàng.
Đặng Tiêu đỏ mặt, lập tức không biết nói gì nữa.
Thẩm Trường Trạch lập tức nói: “Ba, ba đừng hóa thú nhảy xuống sông đó, lông dày khó khô, ba sẽ lạnh cóng.”
“Hứ, biết rồi, tưởng đây bị ngu à.”
Thẩm Trường Trạch cau mày: “Từ lúc tiến hóa, ba đắc ý đến độ quên mình là ai, còn thiếu những việc ngốc nghếch hay sao.”
Thiện Minh cười khà khà: “Sướng dữ lắm, chạy nhanh như gió, tốc độ cơ thể, sức mạnh, độ linh hoạt cơ bắp tăng cảm giác đến mấy lần, sung sướng dữ dội.”
Tùng Hạ cười: “Thiện ca đúng là trong họa có phúc, con linh miêu đó ít nhất cũng đã biến dị cấp ba, anh dị chủng nó là giảm được không ít thời gian.”
Thiện Minh nói: “Con linh miêu này ngoại trừ nhúm lông ngu si ở tai ra thì những chỗ khác đúng là không tệ.”
Đường Đinh Chi vỗ tay: “Giờ sẽ rút thăm quyết định thứ tự lấy nước và gác đêm…”