Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 248: Chương 248




Chương 248

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Điều bây giờ chúng ta cần làm và có thể làm, chỉ e cũng chỉ là ‘kéo dài thời gian’.

Trên bàn rượu hết chai này đến chai khác cạn đáy, sắc mặt hai người nhanh chóng phát sinh biến hóa, Myron càng uống càng đỏ, Maksim lại càng uống càng trắng, có thể nhìn ra tửu lượng của Myron cũng rất cao, nhưng lúc hắn cầm chai rượu tay lại hơi run run, so với sự điềm tĩnh của Maksim, cao thấp đã rất rõ ràng.

Đặng Tiêu cười to: “Em thắng rồi em thắng rồi.”

Liễu Phong Vũ buồn bực: “Hừ, còn tưởng có thể xảy ra chuyện gì bất ngờ.”

Chu Phụng Lam như cười như không vỗ vai Myron: “Lão đệ, được rồi, đừng uống nữa.”

Myron líu lưỡi nói một tràng tiếng Anh mơ hồ không rõ, giơ tay muốn lấy thêm chai nữa, tay vừa chạm được vào chai thì người đã nghiêng ngả, ngã rầm một tiếng xuống đất.

Chu Phụng Lam nở nụ cười, dựng Myron lên: “Không được nữa rồi chứ gì, khoe làm gì không biết.”

Williams House đón Myron, muốn đưa người về trại.

Myron khuơ khoắng tay chân: “Tôi còn uống được… còn uống được!”

Jacqueline cười đắc ý: “Mau về nghỉ ngơi đi, Babbott tiên sinh.”

House mặt không chút thay đổi kéo Myron về trại của mình.

Jacqueline cuốn cuốn lọn tóc vàng, cười nhìn Maksim: “Không tệ.”

Maksim đứng lên, hai chân cũng đã hơi lảo đảo, nhưng nét mặt không đổi, cung kính gật đầu.

Jacqueline xua tay chặn lại: “Anh về nghỉ đi.”

Ánh mắt Maksim tần ngần qua lại giữa chai rượu và Jacqueline, không hề nhúc nhích.

Jacqueline bị đi guốc trong bụng, không khỏi có chút xấu hổ: “Anh biết tửu lượng của tôi mà, Mark, tôi chỉ là không muốn lãng phí số rượu chưa uống hết đó thôi.”

Maksim cầm lấy nửa chai rượu trên bàn, ngửa đầu dốc uống ừng ực, Jacqueline muốn cướp cũng chẳng kịp. Hắn nâng chai rỗng ném đi, vẫn là thái độ cung kính nhưng cứng nhắc: “Vậy là không lãng phí.”

Jacqueline tức giận đến độ lông mi cũng dựng thẳng lên.

Một đầu bếp của thành Quang Minh bưng đến hai chai nước chua giải rượu đến cho Maksim và Myron hãy còn đang hoa chân múa tay uống.

Uống xong, Maksim khoanh hai tay ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt lại không biết đang làm gì.

Jacqueline bất đắc dĩ nói: “Chờ giã rượu hẵng về.”

Đợi giã rượu xong, Maksim mới mở mắt, về trại của mình nghỉ ngơi.

Liễu Phong Vũ khẽ nói: “Jacqueline uống rượu thế nào? Say đến phát điên? Có nude chạy nhông nhông không?”

Đặng Tiêu mắt mở trừng trừng liếc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Liễu ca anh thật hạ lưu.”

Liễu Phong Vũ đạp cậu một cái: “Ranh con, vờ vịt gì với anh mày nữa.”

Đặng Tiêu nhăn nhở, không phải không có chờ mong, nói: “Nude chạy thiệt hả anh? Không thì sao anh gấu đó nghiêm vậy chứ, quyết không để cô ấy uống rượu.”

Liễu Phong Vũ chớp mắt nhìn cậu: “Vào đưa cổ hai chai rượu thử xem chẳng phải là biết hay sao.”

Đặng Tiêu nói: “Em không dám đâu.”

Đường Nhạn Khâu nhéo nhéo cánh tay Liễu Phong Vũ: “Nói hươu nói vượn gì đấy.”

Tùng Hạ hạ giọng nói: “Phải đó, hai người toàn nói linh tinh, muốn bị đập đấy hả.”

Liễu Phong Vũ nhún vai: “Chỉ đùa chút thôi mà, tên người Mĩ đó hại anh thua mất một gói đậu phộng ngũ vị hương.”

Đặng Tiêu gãi đầu: “Myron tính theo đuổi Jacqueline ạ.”

Liễu Phong Vũ cười: “Chỗ này chỉ mình Jacqueline là nữ, cậu nói xem.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Các anh đã lãng phí một tiếng rồi đấy, về trại tu luyện đi.”

Đặng Tiêu rụt cổ, chạy về trong trại, những người khác cũng lục tục về trại của mình.

Bình thường, họ sáu giờ ăn tối, cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi một tiếng, bảy rưỡi bắt đầu tu luyện buổi tối, mãi cho đến mười hai giờ mới đi ngủ, hôm sau năm giờ đã rời giường. Dưới sự tu luyện cường độ cao hàng ngày như vậy, đoàn người tiến bộ nhanh chóng. Hiện tại, họ có kế hoạch đón đến đây thêm nhiều dị nhân đẳng cấp cao trong các tổ chức, tăng thêm sức mạnh cho càng nhiều người trước khi khai chiến Hoa Nam. Đợi Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu quay lại thì sẽ nhân tiện đón những người được chọn đến.

Ba tháng sau khi họ tiến vào cấm khu, Chu Phụng Lam và Myron Babbott lần lượt đột phá cấp ba trong vòng nửa tháng, đến tận lúc này, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã có đủ thực lực cấp ba.

Không bao lâu sau khi Myron thăng cấp, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đã quay về. Họ không chỉ mang về hơn ba mươi dị nhân đẳng cấp cao được lựa chọn từ các tổ chức lớn mà đồng hành còn có Dung Lan, Sở Tinh Châu, các thuộc hạ quan trọng của họ và cả Tống Kỳ, Triệu La Manh. Điều khiến họ bất ngờ nhất là, Trang Du cũng có mặt trong hàng ngũ.

Nhân số doanh trại lập tức vượt quá trăm người, hơn nữa nơi này hội tụ sức chiến đấu nhân loại mạnh nhất thế giới, chỉ mỗi chuyện sắp xếp cho những người này thôi đã mất mấy ngày.

Đến giờ phút này, kế hoạch quý đầu của viện khoa học đã kết thúc, họ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch trước trận chiến quý hai. Nếu công tác chuẩn bị vật tư chiến đấu ở phía Bắc Kinh tiến triển thuận lợi thì trận chiến Hoa Nam rất có khả năng sẽ khai hỏa trong vòng nửa năm tới.

Tùng Hạ vừa thấy Trang Nghiêu đã kích động bắt lấy nó: “Cuối cùng cậu cũng về rồi… ồ?” Tùng Hạ lui về phía sau một bước, cẩn thận quan sát: “Có phải cậu cao lên hay không?”

Trang Nghiêu nhíu mày: “Chắc vậy, tôi không rảnh để đo.”

“Cậu còn vỡ giọng nữa!” Tùng Hạ kêu lên: “Trang Nghiêu, mới hơn hai tháng không gặp mà sao cậu thay đổi nhanh như vậy.”

Đặng Tiêu sờ cằm: “Đúng đó, giờ trông choai choai hơn rồi, không giống trước kia, nhìn kiểu gì cũng là nhi đồng bảy, tám tuổi.”

Trang Nghiêu trợn mắt: “Tôi cũng sắp 14 rồi, đây không phải chuyện rất bình thường à.”

Đặng Tiêu cười he he: “Giờ nhìn lại, rốt cuộc đã hơn 10 tuổi rồi.”

Trang Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta.

Tùng Hạ xoa xoa đầu Trang Nghiêu, đột nhiên có cảm giác con cái đã lớn, không khỏi cảm thán: “Trẻ con lớn nhanh thật đấy.”

Trang Nghiêu đập vào tay cậu: “Đừng dùng vẻ mặt đó nói những lời này.”

Thành Thiên Bích hỏi: “Vì sau hai người đi lâu như vậy? Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?”

Trang Nghiêu nói: “Vào trong hẵng nói.”

Sáu người đi vào trong trại, Trang Nghiêu hỏi: “Hai tháng qua doanh trại có chuyện gì không?”

Tùng Hạ nói: “Chu Phụng Lam và Myron thăng cấp, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du khám phá ra khả năng phức tạp của mình. Những dị nhân khác trước khi hai người đi còn chưa đột phá cấp ba, nay tất cả đều đã thăng cấp, thu hoạch được mùa.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Rất tốt, nhóm người chúng tôi đưa tới đều là những người thủ lĩnh các tổ chức dị nhân chỉ tên đích danh, bây giờ nhiều người lắm miệng, các anh ở bên ngoài nói chuyện nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Yên tâm.” Tùng Hạ có chút sốt ruột: “Mau nói tiến triển bên phía Bắc Kinh đi, chú tôi gọi hai người về là có chuyện gì? Công tác dịch ký ức của Tôn tiên sinh thế nào rồi? Tài liệu lấy từ mật thất của Giang Doanh có hữu dụng không?”

Trang Nghiêu nói: “Gọi chúng tôi về là vì công tác dịch ký ức của Tôn tiên sinh rất thiếu nhân lực. Tiến triển trong khoảng thời gian này thì có lẽ các anh cũng không thấy bất ngờ. Tổng thể mà nói thì từ ký ức của Tôn tiên sinh và tài liệu Giang Doanh lưu trữ, chúng tôi có thể xác định suy đoán về ngọc Con Rối. Ngọc Con Rối quả thật do thần chúng viễn cổ hấp thu năng lượng Cambri tự do trong trời đất chế tạo mà thành, nguồn gốc của thảm họa này không phải do ý thức Cambri thức tỉnh mà do cổ nhân đã bố trí sẵn.”

Tùng Hạ cười khổ: “Buồn cười là chúng ta vẫn cho rằng kẻ địch của loài người là ý thức Cambri, ai ngờ…”

Thành Thiên Bích nói: “Trong trí nhớ Giang Doanh có xuất hiện bất cứ biện pháp giải quyết nào không.”

“Mọi kế hoạch của thần chúng viễn cổ đã thành công quá nửa, ít nhất bởi vì thảm họa này mà nền văn minh nhân loại đã tụt lùi mấy trăm năm, đánh giá của ý thức Cambri nhất định đã bị hạ xuống. Nhưng hiển nhiên thế vẫn chưa đủ, chỉ khi chúng ta chết hết, giá trị đánh giá mới có thể hoàn toàn hạ thấp xuống dưới mức cân bằng. Bởi vậy, tổng hợp tất cả thông tin bây giờ chúng ta có được, biện pháp duy nhất để chấm dứt thảm họa này chính là phong ấn ngọc Con Rối, trì hoãn tốc độ hủy diệt của chúng ta.”

Đường Nhạn Khâu nhíu mày: “Đây không thể xem như biện pháp giải quyết được.”

“Nghe thì đây giống như chỉ là kế hoãn binh, nhưng nó quả thật có thể là biện pháp duy nhất lúc này.” Trang Nghiêu nói: “Các anh ngẫm lại phương pháp của thần chúng viễn cổ mà xem, lúc ấy họ đã không giải quyết được vấn đề, để lại nó cho hậu thế hàng triệu năm sau giải quyết, đây chính là biện pháp giải quyết của họ. Thật ra căn bản không có con đường nào để chống lại ý thức Cambri, bởi vì nó đồng sinh đồng diệt với Trái đất, làm sao chúng ta có thể tiêu diệt địa cầu? Chỉ cần chúng ta còn sinh tồn trên hành tinh này, sớm muộn gì cũng có một ngày, loài người vẫn phải chấp nhận số phận bị thanh tẩy. Điều duy nhất chúng ta có thể làm lúc này chính là không để nó xảy ra trong thời đại của mình, giống như thần chúng viễn cổ đã làm vậy.”

Tùng Hạ trầm giọng nói: “Cho nên, cái gọi là giải quyết, chính là kéo dài thời gian?”

Trang Nghiêu gật đầu: “Nực cười nhất là, chúng ta nghiên cứu hơn ba năm, cuối cùng nghĩ được lại là phương án kéo dài thời gian. Thật ra ngay từ đầu chúng ta phải nên nghĩ đến nó, ý thức Cambri không có khả năng bị tiêu diệt, tiêu diệt ý thức Cambri chính là tiêu diệt bản thân chúng ta, đây là tự mâu thuẫn.”

Thành Thiên Bích hỏi: “Mọi người căn cứ theo đâu tính ra kết luận này?”

“Trước kia chúng tôi từng có ý tưởng này nhưng mãi không thể xác định, cho đến lúc chúng tôi phát hiện ra vài điều từ ký ức và bản thảo của Giang Doanh.”

“Điều gì?”

“Một vài tài liệu có thể chứng minh vào cuối thời Đông Hán, ngọc Con Rối đã từng hành động.”

Tùng Hạ kinh ngạc: “Đông… ý cậu là, trận ôn dịch bùng phát cuối thời Đông Hán…”

Trang Nghiêu nói: “Đúng, trước kia chúng ta vẫn tưởng rằng trận ôn dịch đó do ý thức Cambri tạo thành, nhưng giờ xét lại, loại hành động quy mô nhỏ này căn bản không giống chuyện do ý thức Cambri gây nên. Giống như bây giờ, trận ôn dịch đó chắc hẳn có liên quan với ngọc Con Rối, hoặc là nói, có khả năng có liên quan với Trương Đạo Lăng.”

“Chẳng lẽ, trận ôn dịch đó do Trương Đạo Lăng gây ra?”

“Chuyện này không thể xác định, nhưng điều có thể xác định là Trương Đạo Lăng nhất định đã phát hiện ra bí mật của ngọc Con Rối. Thần chúng viễn cổ chôn lại hạt giống ngọc Con Rối này tất nhiên là để chờ một thời điểm thích hợp khiến nó nảy mầm, nhưng làm thế nào họ có thể dự đoán được thời gian cụ thể cơ chứ? Giang Doanh cho rằng, họ nhất định có phương pháp gì đó có thể cảm giác sự biến hóa giá trị đánh giá của ý thức Cambri đối với loài người. Khi sự tha thứ của ý thức Cambri với loài người sắp lên tới đỉnh điểm, ngọc Con Rối sẽ hành động trước một bước, tự mình thanh tẩy loài người. Dựa theo suy nghĩ này, thật ra ngay từ hai ngàn năm trước, ý thức Cambri đã quyết định tiến hành đại thanh tẩy loài người. Con người trong thời đại đó, cho dù không thể sánh bằng bây giờ nhưng cũng đã tiến hóa lên đến đỉnh của tháp thức ăn. Cho nên, con người vốn đã nên bị diệt tuyệt từ hai ngàn năm trước.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Là vì ngọc Con Rối phát động trận đại ôn dịch đó, hạ thấp giá trị đánh giá nên loài người mới có thể sống tạm hai ngàn năm?”

Liễu Phong Vũ nói: “Nhưng không đúng, ngọc Con Rối không phải phóng thích năng lượng Cambri khiến mọi người tiến hóa sao.”

“Rất có khả năng Trương Đạo Lăng đã phát hiện bí mật của ngọc Con Rối và ý thức Cambri nhưng ông ta nhất thời không thể ngăn nó phóng thích ra năng lượng, song thông qua phương pháp nào đó giới hạn phạm vi khuếch tán của năng lượng Cambri nhiều nhất có thể. Nơi thiệt hại nghiêm trọng nhất nhất từ trận ôn dịch kia là đồng bằng, ôn dịch bùng nổ cũng là kết quả khi vi khuẩn tiến hóa. Có lẽ lúc đó, hoàn cảnh tự nhiên khác với bây giờ nên hai ngàn năm trước, giai đoạn đầu khi ý thức Cambri khuếch tán chỉ là khiến vi khuẩn tiến hóa, tạo thành chết chóc quy mô lớn cho cả người lẫn vật mà thôi. Chuyện này giống với ba năm trước đây khi tận thế bắt đầu, khi đó thực vật nhanh chóng biến chất, động vật chết thối rữa mau lẹ cũng đã tạo thành dịch bệnh có sức ảnh hưởng rất lớn. Chẳng qua lúc ấy chết đói nhiều hơn nên chúng ta không quá chú ý mà thôi. Cuối cùng, Trương Đạo Lăng đã tạo ra đá ngũ sắc phong ấn ngọc Con Rối.”

“Là đá ngũ sắc phong ấn ngọc Con Rối?” Tùng Hạ nói: “Trương thiên sư đã làm thế nào? Phong ấn ngọc Con Rối không phải miếng kim loại mềm hay sao?”

Trang Nghiêu nói: “Muốn biết ông ta đã làm thế nào thì anh nhất định phải đi vào trong đá ngũ sắc tìm kiếm đáp án. Loại kim loại mềm đó chỉ là lớp áo khoác bao bọc ngọc Con Rối, có tác dụng ngăn ngừa năng lượng Cambri khuếch tán nhưng không thể thật sự phong ấn nó. Loại kim loại mềm đó rốt cuộc này do thần chúng viễn cổ tạo ra hay do Trương thiên sư tạo ra thì ta không thể biết được. Hiệu quả phòng ngừa năng lượng khuếch tán của nó chỉ hữu hạn, hơn nữa số kim loại mềm trong tay chúng ta hiện nay căn bản không đủ để bọc hết một miếng ngọc Con Rối, loại kim loại này lại không thuộc về địa cầu, muốn làm cũng không được. Phải nói rằng dù là gì cũng không thể bao bọc ngọc Con Rối lâu dài, trừ phi có thể thật sự khiến nó chấm dứt phóng thích năng lượng.”

Tùng Hạ thở dài: “Trương thiên sư đã làm như vậy là để tranh thủ cho loài người thêm hai ngàn năm ư.”

“Phải, Trương Đạo Lăng đánh lừa ý thức Cambri, tương đương với chuyện gián tiếp đánh lừa thần chúng viễn cổ, đẩy lùi thời gian loài người bị thanh tẩy ra xa hai ngàn năm. Cho nên rõ ràng, bất luận là thần chúng viễn cổ hay là Trương Đạo Lăng thì phương pháp giải quyết của họ chính là kéo dài thời gian ý thức Cambri phát động đại thanh tẩy. Điều bây giờ chúng ta cần làm và có thể làm, chỉ e cũng chỉ là ‘kéo dài thời gian’.”

“Kéo dài đến ngàn năm sau ư.”

“Dựa theo tình hình hiện tại của chúng ta, có thể kéo dài trăm năm đã là không tệ rồi.” Trang Nghiêu nói: “Ý tưởng bước đầu của chúng tôi là sau khi phong ấn ngọc Con Rối, có thể tranh thủ cho dị nhân một chút cơ hội sống sót. Nếu có thể kéo dài vài thập niên, dị nhân đều đã chết là cũng đạt được mục đích ban sơ của ngọc Con Rối, chúng ta cũng sẽ không có hậu thế, chết là xong hết mọi chuyện. Đến lúc đó, những người thường còn lại có lẽ còn có thể sinh ra mấy đời sau nữa.”

“Sau đó để lại vấn đề cho hậu thế giải quyết…” Tùng Hạ cúi đầu, cười khổ một tiếng.

Trang Nghiêu lắc đầu: “Anh quá lạc quan. Có lẽ mấy trăm năm sau, loài người đã chết sạch rồi đấy, không có vấn đề gì đáng để giải quyết, sẽ có loài mới thay thế chúng ta, khiến hành tinh này vĩnh viễn tràn ngập sự sống.”

Tùng Hạ hỏi: “Những lời cậu nói hôm nay vẫn chỉ là suy đoán?”

“90% là sự thật. Bây giờ chúng ta còn gặp phải vấn đề khó nhất, chính là làm thế nào có thể tập trung ngọc Con Rối. Đợi giải quyết vấn đề này mới có thể suy xét bước tiếp theo là vấn đề phong ấn miếng ngọc. Cho nên bất luận có phải suy đoán hay không, kế hoạch chiến tranh của chúng ta vẫn phải tiến hành.”

“Tôi hiểu, ít nhất giờ vẫn còn một tia hy vọng.” Tùng Hạ nói: “Ít nhất, nếu suy đoán này đều là chính xác, đá ngũ sắc có thể phong ấn ngọc Con Rối, chúng ta có thể sống lâu thêm mấy chục năm.”

Trang Nghiêu nhún vai: “Anh tỉnh táo chút đi. Mấy chục năm tôi nói chỉ là con đường khác thôi. Trên thực tế, dù có phong ấn ngọc Con Rối, có thể chúng ta cũng chỉ sống thêm được mấy năm nữa thôi. Rốt cuộc chúng ta có thể sống thêm bao lâu, chỉ sợ còn phải dựa vào đá ngũ sắc. Đây chính là nguyên nhân Giang Doanh tin tưởng không chút nghi ngờ về đá ngũ sắc. Hắn cho rằng có đá ngũ sắc là có thể tránh cho ý thức Cambri bức hại hắn. Từ một góc độ mà nói thì ý tưởng của hắn là đúng, chúng ta đều có thể chẳng sống thêm được bao lâu, nhưng Tùng Hạ, phương thức tiến hóa của anh hoàn toàn khác chúng tôi. Nói không chừng anh có thể sống sót như một người bình thường.”

Tùng Hạ lạnh nhạt đáp: “Với tôi mà nói, tôi và mọi người cùng nhau, nếu mọi người đều chết, tôi sống để làm gì?”

Trang Nghiêu bĩu môi: “Có khi vậy thật.”

Liễu Phong Vũ thở dài một tiếng: “Nói cách khác, cho dù chúng ta trăm cay ngàn đắng đánh bại quái vật biển, tập trung ngọc Con Rối thì chưa chắc đã có thể thuận lợi phong ấn nó. Cho dù có thể thuận lợi phong ấn thì cũng chưa chắc có thể sống thêm bao lâu.”

“Đúng vậy, cho dù là vì sống thêm vài năm thì cũng đáng để chúng ta liều một phen, đúng chứ?”

Thành Thiên Bích nói: “Cho dù ngọc Con Rối bị phong ấn, ý thức Cambri vẫn tồn tại. Cho dù chúng ta thật sự có thể sống thêm mấy chục năm, song nếu trong thời gian đó, ý thức Cambri thức tỉnh thì sao?”

Trang Nghiêu nói: “Vậy tất cả cùng chết đi, chẳng lẽ lại thật sự muốn tự sát vì người không liên quan ư? Đây đã là biện pháp tốt nhất chúng tôi có thể nghĩ ra rồi.”

Tùng Hạ cười: “Cho nên, đúng là số phải liều rồi.”

“Cũng chưa chắc, tôi còn ôm hy vọng rất lớn với đá ngũ sắc.” Trang Nghiêu vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ: “Vận mệnh của chúng ta đều được nắm giữ trong tay anh.”

Tùng Hạ cười ngượng: “Đừng vậy chứ, tôi không gánh nổi đâu, tôi sẽ cố hết sức có thể.”

Đặng Tiêu cười: “Cho dù thế nào, có hi vọng chính là chuyện tốt, chúng ta đánh hết quái vật biển làm cá khô cho A Bố đi!”

Trang Nghiêu nói: “Không được, anh quên thịt quái vật biển giàu hormone kích thích sinh trưởng sao, A Bố ăn vào sẽ lại lớn hơn.”

Đặng Tiêu vừa nghe, mặt xị xuống: “Đúng rồi, A Bố mà còn lớn nữa, ngay cả viện khoa học cũng không nhét nổi nó. Có điều, đến lúc đó không để nó ăn, nó nhất định sẽ nổi giận.”

Trang Nghiêu tự tin: “A Bố chưa bao giờ giận chúng ta, nó rất hiểu chuyện, hơn nữa mèo Ragdoll trời sinh tính cách ngoan hiền.”

Liễu Phong Vũ nhướn mày: “Nhóc xác định? Năm ấy lúc đưa nó tới chỗ A Thanh cạo lông, sao nó vài ngày ngó lơ chúng ta thế.”

Trang Nghiêu chớp mắt: “Ồ, có chuyện như vậy à, xem ra A Bố cũng biết nổi nóng cơ đấy.”

“Đến lúc đó gắng đánh cá không to lắm cho A Bố.” Đặng Tiêu chà tay: “Nhất định nó sẽ vui lắm. Lâu lắm rồi A Bố chưa được ăn cá, từ lúc đến Thanh Hải là chưa được ăn.”

“Cũng không bỏ đói nó.” Trang Nghiêu nhíu mày: “Có phải anh càng ngày càng nuông chiều mèo của tôi không?”

Đặng Tiêu ôm bả vai nó, cười nhăn nhở: “Khách khí như vậy làm gì, anh là anh trai em mà, mèo của em chẳng phải mèo của anh hay sao, A Bố là bảo bối của mọi người đó nha.”

Trang Nghiêu đẩy cậu ta ra, châm chọc: “Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thể có anh trai ngốc như anh được.”

“Đậu má, anh lại nghĩ tới chuyện lần trước em làm anh sợ, thật muốn oánh em một trận quá…”

Tâm trạng mọi người đều không tính là thoải mái, nói nói cười cười một trận hơi giảm bớt áp lực đè trên đầu họ.

Lần này Trang Nghiêu quay lại, nó tính ở đây đến lúc cuộc chuẩn bị quý hai kết thúc.

Nguyên nhân họ chuẩn bị chiến tranh theo quý như vậy, thứ nhất tất nhiên là để dị nhân đẳng cấp cao cường hóa, còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là tích trữ tài nguyên chiến đấu. Máy bay, hỏa tiễn, thuyền bè, súng đạn, vũ khí, các loại đồ dùng, lựa chọn và huấn luyện quân đội liên quan, những chuyện này đều cần hao phí thời gian khá dài. Trận chiến Hoa Nam, tuy dị nhân là chủ lực tìm ngọc, nhưng sử dụng lực chiến đấu lớn nhất sẽ do quân đội hoàn thành.

Tuy nhiên vào lúc này, hiển nhiên họ cũng không thể kéo dài thời gian quá lâu, sinh vật Hoa Nam đã lục tục lên bờ, ngoại trừ người khổng lồ còn có thể gắng gượng sống qua ngày đoạn tháng, các tỉnh duyên hải đã hoàn toàn không còn không gian cho con người sinh tồn.

Bởi vì sau khi bắt đầu mùa đông, để chống lạnh nên phải chuẩn bị càng nhiều đồ dùng, càng khiến chiến sự bất lợi, cho nên trước khi thời tiết chuyển lạnh, họ nhất định phải phát động chiến tranh!

Càng gần cuộc chiến Hoa Nam, không khí trong doanh trại càng ngày càng khẩn trương…

Fi: Vậy là hết hàng dự trữ nghen, mình tích suốt từ trước khi có đợt rét kỷ lục đó QAQ Mục tiêu là từ giờ cho đến trước năm mới sẽ hoàn thành đến sát nút cuộc chiến Hoa Nam, tức là tầm 253, 254 gì đó (lười thấy má mà mục tiêu gì xa dữ), sau đó sau khi du hí chơi xuân đã đời là chúng mình sẽ có series Hoa Nam tèn tén ten. XD Chương nào cũng tầm 5-6k chữ raw, tự đào hố chôn mình đến thế là cùng. QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.