Chương 250
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Đặng Tiêu đấm mạnh hai nắm đấm vào nhau, lớn tiếng: “Ông đây nhất định sẽ biến thành siêu nhân!”
Ngay từ đầu, Đường Nhạn Khâu thăng cấp đã rất thuận lợi. Vào thời khắc cuối cùng khi năng lượng Mộc bùng phát lại đột nhiên xuất hiện chuyện khó lường, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy không thể kiềm chế, bắp thịt nhanh chóng bành trướng, khung xương đột ngột vươn cao, đôi cánh phá tan quần áo thoát ra ngoài thân thể. Làn da vốn bóng loáng bị một lớp lông vũ trắng tinh thay thế, tay chân biến thành móc câu, toàn thân biến thành hình thái người chim. Tuy hắn vẫn ngồi nhưng chiều cao ít nhất vượt quá ba mét.
Điếu thuốc trên môi Liễu Phong Vũ rớt xuống đất, hắn kinh ngạc nhìn Đường Nhạn Khâu. Kỹ năng tấn công của hắn chủ yếu là tại cung tên, cực ít khi hoàn toàn biến thân, cho dù hoàn toàn biến thân thì cũng không quá đáng như vậy.
Tùng Hạ vội vàng đưa năng lượng vào cơ thể Đường Nhạn Khâu, quả nhiên cảm thấy khí tức lộn xộn trong cơ thể hắn, năng lượng tán loạn ra chung quanh giống như lần đầu tiên Thẩm Trường Trạch thăng cấp vậy, đều là tình huống khá nguy hiểm.
Mọi người cũng biết đã xảy ra chuyện, căng thẳng đứng vây quanh đó, lại không biết nên làm gì bây giờ.
Sự thay đổi của Đường Nhạn Khâu vẫn chưa ngừng lại, năng lượng của hắn bị phóng thích càng ngày càng nhiều, sau lưng lại đột ngột vươn ra một đôi cánh. Đôi cánh khổng lồ bất an kích động tại chỗ, có vẻ như Đường Nhạn Khâu đã phải tốn sức lực rất lớn mới có thể khống chế được chúng không bay lên. Cơ bắp trên người hắn đã bành trướng đến gấp ba bình thường, quần áo hoàn toàn bị nứt toạc, gân xanh nổi lên ngồn ngộn, gương mặt đã hoàn toàn bị lông vũ bao trùm, con ngươi vốn đen bóng hiện ra màu vàng lóa, ngoài miệng tiến hóa ra một cái mỏ cứng rắn dài đến hai mươi centimet cong cong hình móc câu, sắc bén đến dọa người, trước xương ngực lồi ra một cái móng vuốt to như chậu rửa mặt dài chừng mười lăm centimet, thoạt nhìn mạnh mẽ đáng sợ, như thể có thể lập tức bóp nát đầu người ta. Hai chân hắn cũng dần dần biến hình, đầu gối kéo dài về phía trước, bị lông vũ bao trùm, hai “đầu gối” nhìn giống như gấp khúc về phía sau thật ra là khớp mắt cá nhô cao của hắn, hai móng vuốt càng lớn đến thần kì. Đến tận lúc này, ngoại trừ dáng người cao lớn và tay chân thon dài có thể tìm thấy bóng hình con người, ngoại hình của Đường Nhạn Khâu gần như đã không còn liên quan gì với con người nữa.
Thay đổi bề ngoài của hắn dĩ nhiên kinh người, nhưng điều khiến mọi người sợ hãi là cơ bắp của hắn đột ngột nổi lồi nào những gân xanh, mạch máu. Trông độ lồi của chúng như thể ngay giây tiếp theo thôi chúng sẽ nổ tung từ bên trong vậy. Mọi người sợ hãi đến độ nói không thành lời.
Tùng Hạ liều mạng điều động năng lượng khống chế năng lượng trong cơ thể Đường Nhạn Khâu. Lực ý chí của Đường Nhạn Khâu cũng rất ngoan cường, rõ ràng trông hắn rất đau đớn nhưng vẫn giữ vững tỉnh táo, không chỉ khống chế đôi cánh của mình mà còn luôn chiến đấu với năng lượng trong cơ thể. Tùng Hạ bất chấp phóng thích năng lượng, tuy tổng thể năng lượng cấp ba của cậu so với năng lượng cấp bốn của Đường Nhạn Khâu thì còn kém một đoạn, nhưng dưới sự cố gắng phối hợp của Đường Nhạn Khâu, họ cứ như vậy đấu tranh nửa tiếng với nguồn năng lượng kia, rốt cuộc đẩy được nguồn năng lượng bùng phát về đến hạt nhân.
Khoảnh khắc năng lượng khổng lồ thu về, cơ thể Đường Nhạn Khâu chậm rãi trở về hình người, Liễu Phong Vũ từ xa lao lên, ôm lấy cơ thể yếu đuối của hắn. Liễu Phong Vũ cảm nhận trọng lượng nặng trĩu nơi khuỷu tay, hai mắt ửng đỏ, môi càng không ngừng run rẩy.
Tùng Hạ lau mồ hôi, rốt cuộc có thể thả lỏng một hơi.
Họ đưa Đường Nhạn Khâu về doanh trại, Thành Thiên Bích hỏi Trang Nghiêu: “Nếu phỏng đoán của cậu chính xác, khi gần đến cấp năm anh ta sẽ biến thành như vậy?”
Trang Nghiêu nói: “Tình hình của anh ta không giống mấy anh. Sức chiến đấu của các anh biểu hiện ở năng lượng nhiều ít, khi thăng cấp các anh sẽ phóng thích ra nguồn năng lượng nhiều hơn năng lượng vốn có của mình, có nét giống với tiềm năng kích thích khi adrenaline tiết ra, mà biến dị phát sinh ở cơ thể họ, sức chiến đấu biểu hiện ở trình độ tiến hóa cụ thể của cơ thể, loại tiến hóa này không thể nghịch. Cho nên nếu bây giờ anh ta có thể biến thành hình thái ấy thì anh ta đã phải mang hình thái ấy rồi. Tôi đoán sự khác biệt trong khi và sau khi thăng cấp của họ chắc là thời gian có thể giữ hình thái đó, dù sao thì trong lúc chiến đấu, hình thái đó nhất định rất tiêu hao năng lượng.”
Đặng Tiêu hưng phấn: “Trông Đường ca như thế ngầu muốn chết, bao ngầu luôn, nếu anh ấy biến thân lại mang một cây cung lớn, á đù, em đây cũng muốn làm tiểu đệ của ảnh.”
Tùng Hạ cười: “Không phải cậu vốn là tiểu đệ sao.”
Thành Thiên Bích nói: “Mọi người có chú ý đến cánh tay anh ta không. Sức mạnh của đôi tay ấy sau khi tiến hóa nhất định còn tăng gấp mấy lần, hơn nữa tốc độ di chuyển, thị lực và khả năng rađa sinh học nhất định cũng được tăng cường.”
Trang Nghiêu nở nụ cười hài lòng: “Đường Nhạn Khâu chính là một sát thủ tối cao.”
Đặng Tiêu ngập tràn hy vọng: “Em cảm thấy, sau khi thăng cấp trông em nhất định cũng siêu ngầu, các anh à, cầu mọi người nhất định phải chờ em thăng cấp mới đi, cho em thêm một tháng, không không, 25 ngày.”
“Nhiều nhất cho anh 20 ngày.” Trang Nghiêu nói: “Tôi rất lo lắng tình hình Hoa Nam, muốn nhanh chóng quay về.”
Đặng Tiêu nói: “Em muốn về thì cứ về đi, Tùng ca ở lại là được.” Nhớ tới màn nguy hiểm của Đường Nhạn Khâu lúc thăng cấp, Đặng Tiêu rùng mình một cái.
Trang Nghiêu trợn mắt lườm: “Anh có biết một lần trực thăng vận chuyển hao phí bao nhiêu năng lượng Cambri không? Anh tưởng muốn bay là bay đó hả? Bây giờ toàn thế giới cũng chẳng dám dùng trực thăng như chúng ta, muốn đi nhất định phải gắng đi cùng nhau.”
Đặng Tiêu cười nịnh: “Cho nên ấy à, em chờ anh nha, anh nhất định tranh thủ từng phút từng giây một.”
Hai ngày sau, Diêu Tiềm Giang tới điểm giới hạn. Lúc này họ có kinh nghiệm phong phú, nhất định phải đưa anh tới nơi xa xa một chút, có điều không dám ném anh lên núi, ngộ nhỡ tuôn một trận lũ lớn là doanh trại sẽ xong. Vì thế Tiểu Chu đưa Diêu Tiềm Giang ra hoang mạc cách doanh trại mười cây số. Cho dù có xả lũ thật thì cát sẽ hút khô nước.
Bởi vì lo Diêu Tiềm Giang sẽ có chuyện nên Tiểu Chu và vài người khác của quận Cửu Giang ở lại quanh đó trông chừng. Họ cảm giác bay trên trời chắc là khá an toàn.
Trưa hôm sau, khi họ đang ăn cơm, bỗng thấy xa xa truyền đến một tiếng vang trầm, sa mạc mênh mông không có chướng ngại vật, âm thanh có thể truyền đi rất xa. Họ nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy xa xa trong sa mạc xuất hiện một cột nước kinh thiên. Cột nước kia cao tận mây xanh, tuy cách quá xa không thể đoán được nó rộng chừng nào nhưng cách xa 10 km vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng thì đường kính của nó có thể vượt quá trăm mét.
Hoắc Bạch lắc đầu: “Á hự, sớm biết như vậy còn mỗi ngày phí sức lên núi đánh nước làm gì không biết.”
Lý Đạo Ái vỗ xuống đầu gã, điềm tĩnh nói: “Lại nói hươu nói vượn.”
Cột nước cứ như vậy phun hơn mười phút. Đột nhiên, một con cắt trắng từ xa vội vàng bay tới, đến doanh trại thì bay thẳng tới phía Tùng Hạ, hốt hoảng: “Tùng ca, anh mau theo em đi xem sao, em lo Quận vương gặp chuyện không may.”
“Được, tôi đi xem với cậu.” Tùng Hạ nhảy lên lưng gã, Thành Thiên Bích cũng theo lên, Tiểu Chu chở hai người bay về hướng cột nước.
Tốc độ bay lượn của Tiểu Chu khá nhanh. Sau khi tận thế, chim chóc biến dị hoặc dị nhân lớp chim trở thành phương tiện chuyên chở tiện dụng nhất, họ có tốc độ nhanh, hơn nữa thể lực tốt. Lấy Tiểu Chu mà nói, trước kia Tùng Hạ từng được cảm nhận tốc độ của gã, so với hồi đó, bây giờ quả thật nhanh hơn gấp bội. Khoảng cách mười km chỉ mất bốn, năm phút đã đến, có thể sánh bằng xe hơi.
Họ vừa đến chỗ Diêu Tiềm Giang thì cột nước chọc trời đó đột nhiên ầm ầm đổ sụp, hơi nước đầy trời từ trên giáng xuống, dội cho họ toàn thân sũng nước. Chờ họ mở được mắt thì phát hiện có vẻ mọi chuyện đều đã kết thúc. Năng lượng khổng lồ Diêu Tiềm Giang bộc phát ra đã được thu về, liếc mắt nhìn quanh chỉ còn lại sa mạc ướt sũng.
Họ bay xuống, thấy Diêu Tiềm Giang nằm trong sa mạc, vài người của quận Cửu Giang cũng chạy tới phía anh.
Tiểu Chu căng thẳng dò xét hơi thở của Diêu Tiềm Giang: “Quận vương không sao chứ?”
Tùng Hạ nói: “Không sao, cậu xem, vẫn rất khỏe mạnh.”
Tiểu Chu đưa Diêu Tiềm Giang lên lưng mình, cho dù lúc này gã đang mang gương mặt chim nhưng cũng có thể nhìn ra nét mặt căng cứng của gã đã được thả lỏng đi một chút.
Lại qua vài ngày, đến phiên Liễu Phong Vũ. Liễu Phong Vũ đầy cõi lòng chờ mong mùi hương của mình sau khi thăng cấp có thể thơm hơn một chút, nhưng những người khác thì không lạc quan như vậy. Cho dù hắn không phải dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhưng người trong doanh trại cũng quyết định đuổi hắn tới một nơi rất xa. Vì thế họ lại lên núi, còn là khu rừng bị tàn phá, nơi Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đã thăng cấp.
Năm người khác và A Bố chuẩn bị sẵn sàng, đều đeo mặt nạ thật dày, “mặt nạ” khổng lồ của A Bố còn đặc biệt nhất, chính là một tấm vải ướt bọc cát.
Liễu Phong Vũ vì thế mà trừng mắt lườm họ thật lâu.
Bởi vì lần trước Đường Nhạn Khâu thăng cấp xuất hiện nguy hiểm nên lần này tất cả đều khá căng thẳng, thức trắng đêm không ngủ canh chừng Liễu Phong Vũ.
Sáng ngày hôm sau, Liễu Phong Vũ tới thời khắc mấu chốt, năng lượng Hỏa tán loạn xung quanh, mùi hương đậm đặc lại khiến người ta không thoải mái đột ngột tỏa ra khắp cả khu rừng. Nếu không phải họ đã chuẩn bị từ trước thì bây giờ có thể sẽ bị sặc mùi ngất xỉu. Mùi hương này có nét khác với trước kia, biến thành một loại mùi hơi hòa trộn một chút. Xem ra Liễu Phong Vũ nói thật, theo sự tiến hóa của hắn, mùi hoa đại vương sẽ càng ngày càng thơm. Trước đó, các nhà thực vật học từng có một suy đoán đối với sự tiến hóa của hoa đại vương, cho rằng loại hoa này lúc đầu chia làm hai loại, một là hương thơm và một là hương thối, do nguyên nhân chọn lọc tự nhiên nên loại tỏa hương thơm bị đào thải, bây giờ chỉ còn lại hương thối. Xem ra Liễu Phong Vũ có phương hướng tiến hóa tỏa hương thơm. Hơn nữa, căn cứ theo cảm nhận của họ, mùi hương này quả nhiên mang theo một chút tác dụng gây mê.
Một lát sau, cơ thể Liễu Phong Vũ quả nhiên cũng xảy ra biến hóa. Lúc mới đầu chỉ là tay chân biến thành đóa hoa dài đến mười mét, sau đó cơ thể hình thành tâm hoa đường kính hơn sáu mét, cuối cùng đóa hoa đỏ lửa chậm rãi khép lại, thoạt nhìn trông như một video quay ngược lại cảnh nụ hoa hé mở, bao trọn cả cơ thể hắn vào bên trong, hình thành một nụ hoa đỏ tươi.
Đến lúc này, Liễu Phong Vũ đã không thấy đâu nữa.
Mấy người đã bị cảnh tượng kì lạ này làm cho kinh ngạc nói không ra lời, bây giờ họ căn bản không thể xác định Liễu Phong Vũ thế nào, bởi vì đã không thấy người đâu nữa rồi.
Tùng Hạ đưa năng lượng vào trong nụ hoa kia, phát hiện mặc dù năng lượng trong cơ thể Liễu Phong Vũ đang xao động nhưng hướng đi tổng thể thì không loạn, bây giờ năng lượng vẫn đang được Liễu Phong Vũ khống chế. Tùng Hạ lập tức báo cho mọi người chuyện này, để họ yên tâm.
Mùi hương trong không khí càng ngày càng đậm, Thành Thiên Bích đã thay đổi hướng gió, nhưng A Bố có khứu giác mẫn cảm nhất vẫn không chịu nổi. Trang Nghiêu dẫn nó trèo lên chỗ cao, cách khá xa một chút, nó nằm bẹp xuống đất để thở.
Cứ như vậy đợi hơn một tiếng, đột nhiên, nụ hoa đỏ lửa tách mở, đóa hoa đột nhiên yêu kiều hé mở từng chút một.
Tất cả chăm chú quan sát.
Đột nhiên, năng lượng Hỏa bùng phát, sau đó, hoa đại vương nở rộ một cách lộng lẫy và tráng lệ. Đóa hoa lửa đỏ khổng lồ mềm mại nở ra bốn phía, bông hoa chỉ có năm cánh hoa. Sau khi nở, năm cánh hoa khổng lồ kia đứng vững trên đất như có chân, nâng tâm hoa lên cao mười mét. Từ tâm hoa bắt đầu vươn ra những bộ phận hình nhánh màu đỏ, giống như một mái tóc, càng tuôn càng dài, càng dài càng dày, cuối cùng bộ phận dài mảnh màu đỏ ấy giống như xúc tu lơ lửng phía trên năm cánh hoa, mỗi một sợi đều nhảy múa như có linh tính.
Đặng Tiêu la lên: “Đậu má, đây là cái gì?”
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu biến đổi liên hồi, vài lần muốn bay lên xem đều bị Thành Thiên Bích kéo lại.
Tùng Hạ nói: “Tâm hoa đại vương là một cái bồn hoa to như cái ao, không gian bên trong rất lớn, phủ đầy nhụy hoa, thứ vươn ra từ tâm hoa này, ngoại trừ nhụy hoa biến dị, tôi không nghĩ ra được nó còn có thể là gì.”
Trong lúc họ nói chuyện, ngay giữa trung tâm bông hoa, cơ thể trần trụi của Liễu Phong Vũ lồi ra ngoài. Làn da trắng nõn của hắn và đóa hoa đỏ lửa hình thành đối lập rõ ràng. Thân trên của hắn nổi giữa trung tâm nhụy hoa, thân dưới còn chìm trong hoa, nhưng không nhìn bằng mắt, họ cũng có thể đoán được bên dưới của Liễu Phong Vũ nhất định nối liền với bồn hoa trung tâm.
Toàn bộ bông hoa đại vương giống như một tòa thành di động có thể cùng lúc chiến đấu và phòng thủ. Những nhụy hoa điên cuồng nhảy múa này vừa nhìn đã biết có thể làm vũ khí xúc tu, tấn công rất tốt, càng không cần nói đến những gai rằm có thể phóng gai phủ đầy bên ngoài đóa hoa có thể xem như một loại ám khí, mà trong đóa hoa còn chứa đựng hàng tấn dịch tiêu hóa có thể hòa tan sắt thép. Hình thái này của Liễu Phong Vũ thật sự khiến họ bất ngờ.
Một người đàn ông anh tuấn tóc dài hai mắt nhắm nghiền, cơ thể trần truồng được một đóa hoa khổng lồ đỏ tươi bao bọc. Nhụy hoa rủ xuống như tơ nhảy múa cuồng loạn bên cạnh hắn, năm cánh hoa khổng lồ bất an nhẹ nhàng lay động tại chỗ. Cảnh tượng này mang đến cảm giác đẹp đẽ mà quỷ dị.
720706d7tw1eavapdidsuj20gj0rkgppNhụy hoa nhảy múa càng ngày càng mãnh liệt, ước chừng mười phút sau, nhụy hoa mới chậm rãi rủ xuống, đóa hoa cong ra ngoài, tâm hoa bị đưa xuống đất. Đóa hoa một lần nữa khép kín, lại biến thành một nụ hoa. Cuối cùng, năng lượng Hỏa chợt tắt, nụ hoa nhanh chóng thu nhỏ lại, Liễu Phong Vũ cũng dần dần hiện về hình người.
Cho đến tận lúc Liễu Phong Vũ hồi phục nguyên trạng, mấy người vẫn còn khiếp sợ đến nói không thành lời.
Đường Nhạn Khâu là người đầu tiên phản ứng lại, hắn cầm một cái chăn dự bị thật cẩn thận bọc kín Liễu Phong Vũ lại, ôm hắn nhảy lên lưng A Bố, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ ấy, hồi lâu không lên tiếng.
Ba năm trước, khi họ mới quen Liễu Phong Vũ, thực lực của người đàn ông này vẫn là một trong những sức chiến đấu chủ chốt trong nhóm. Nhưng khi những kẻ địch họ gặp phải càng ngày càng mạnh, nhiệm vụ chủ yếu của Liễu Phong Vũ trong cuộc chiến từ tấn công thành bảo vệ Tùng Hạ và Trang Nghiêu. Nhưng bây giờ khi hắn tiến hóa đến hình thái này, quả thật là tự mang thành lũy, kết hợp hoàn hảo giữa tấn công và phòng thủ.
Cho đến giờ, ba người đã đột phá cấp bốn, mỗi một người đều đạt được sự tiến hóa khiến họ phải chấn động, Thành Thiên Bích tuy hình thái không có gì thay đổi, nhưng đạt được lượng dự trữ năng lượng lớn hơn và khả năng phức tạp, còn Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ thì tiến hóa ra hình thái chiến đấu hoàn hảo hơn, điều này khiến họ càng có lòng tin về trận chiến Hoa Nam.
Tùng Hạ vỗ vỗ bả vai Đặng Tiêu: “Tiếp theo đến cậu, anh cũng rất chờ mong cậu lúc cấp bốn đấy.”
Đặng Tiêu đấm mạnh hai nắm đấm vào nhau, lớn tiếng: “Ông đây nhất định sẽ biến thành siêu nhân!”
Liễu Phong Vũ vì thăng cấp thuận lợi nên đến tối đã tỉnh.
Hắn vừa tỉnh lại đã vội hỏi chuyện hắn biến thành cỗ máy chiến đấu hình bông hoa có thật hay không, khi Đường Nhạn Khâu nói cho hắn đó là sự thật, hắn vươn tay, ngón tay thanh mảnh xinh đẹp biến thành năm nhụy hoa màu đỏ, hắn bắn thứ gì đó vào một chiếc cốc thủy tinh đặt trên bàn, lập tức nhìn thấy chiếc cốc kia bị tiêu hóa với tốc độ cực nhanh. Liễu Phong Vũ mừng đến suýt thì bật khóc: “Thế này có phải tôi vứt được cái món vũ khí chết kiệt hình kê kê kia rồi không.”
Trang Nghiêu nhún vai: “Tốc độ bắn ra quá chậm, không thể so với khẩu súng đó.”
Liễu Phong Vũ phát cuồng: “Sẽ mang súng theo, có điều tôi thấy vậy là đủ rồi.”
Trang Nghiêu nói: “Anh nghĩ kỹ mà xem. Nếu tôi cải tạo cho anh một mẫu vũ khí loại nhỏ mới, khiến nhụy hoa của anh cung cấp dịch tiêu hóa và khống chế phương hướng, bóp cò một cái, như vậy anh chẳng khác nào đồng thời cầm mấy chục khẩu súng phun dịch tiêu hóa, đó chẳng phải sức chiến đấu tăng gấp bội hay sao?”
Không chỉ Liễu Phong Vũ nghe đến hai mắt tỏa sáng mà ngay cả những người khác cũng bị khẩu súng trong tưởng tượng hấp dẫn. Họ ảo tưởng đến cảnh Liễu Phong Vũ vươn ra mấy chục tua rua nhụy hoa, điên cuồng bắn phá kẻ địch, vậy là một người đã đủ giữ ải rồi. Cảnh tượng vạn người không thể vượt qua nhất định bao ngầu. Cho dù sức phá hoại của vũ khí đơn lẻ sẽ không quá mạnh, nhưng loại khả năng này rất thích hợp để tấn công trong phạm vi lớn.
Hơn nữa, sức chiến đấu của Đường Nhạn Khâu biểu hiện ở đánh tập trung, hắn có thể dùng một mũi tên giết địch mạnh trong một giây, song khi đối mặt với đánh quần công rải rác thì sẽ phải chịu thiệt khá nhiều. Liễu Phong Vũ thì vừa vặn tương phản, khả năng tiến hóa của hắn dẫn đến tốc độ hành động và tấn công của hắn đều ngang nhau, hơn nữa lực sát thương hữu hạn, đối mặt với cá thể địch mạnh, hắn sẽ bị vây vào thế xấu, nhưng nếu gặp phải kẻ địch đi theo bầy đàn, ví dụ như muỗi hay ong mật, hắn lại có thể bắn chết một đống. Hai người kia thật là bù trừ cho nhau, phối hợp lại thì nhất định không chê vào đâu được.
Liễu Phong Vũ vui vẻ nói: “Như vậy là tốt nhất, mất bao lâu cậu có thể tạo ra nó?”
Trang Nghiêu cười nhẹ: “Nếu anh không bắt bẻ ngoại hình thì sẽ rất nhanh.”
Liễu Phong Vũ nheo mắt lại: “Lại muốn chế tạo cho tôi gì đó xấu xí chứ gì.”
Trang Nghiêu ╮( ^ )╭: “Tôi chỉ chú trọng thực dụng.”
Trải qua gần bảy tháng tu luyện, tháng cuối cùng họ ở Thanh Hải, số người thăng cấp nhiều như giếng phun, gần như cứ cách vài ngày là có một người, khiến Tùng Hạ bận đến tối mày tối mặt.
Cuối cùng, rốt cuộc họ đã đợi được đến lúc Đặng Tiêu thăng cấp.
Trang Nghiêu khiến Tây Ninh liên lạc với Bắc Kinh, yêu cầu phái phi cơ đón họ về. Đợi Đặng Tiêu thăng cấp thành công, họ sẽ cùng nhóm Thẩm Trường Trạch, Diêu Tiềm Giang rời khỏi đây, còn những người khác sẽ tiếp tục ở lại Thanh Hải tu luyện. Phía Bắc Kinh vẫn chưa định ra cho họ ngày về cuối cùng, có điều họ cũng cảm thấy thời gian cấp bách, nhất là Ngô Du đang mắc kẹt ở thời gian nửa vời, cũng không biết rời khỏi Thanh Hải có thể đột phá cấp bốn hay không.
Về phần bốn người Jacqueline, Lý Đạo Ái, Chu Phụng Lam và Myron, họ sẽ chậm rãi quay về tiếp tục tu luyện.
Khi Đặng Tiêu thăng cấp, mọi người cùng đứng bên trông chừng.
Họ đều chờ mong cơ thể Đặng Tiêu sẽ xuất hiện thay đổi nào đó, mà khi Đặng Tiêu thật sự bắt đầu biến hóa, quả nhiên không khiến họ thất vọng.
Vào thời khắc năng lượng bùng phát, làn da Đặng Tiêu bắt đầu hiện lên lớp da nhăn thô cứng màu xanh thẫm, khung xương và cơ bắp đều phình lên, còn cường tráng hơn lúc cậu ta biến thân lúc trước một vòng lớn. Sau đó, tính chất của lớp da nhăn này xảy ra biến hóa rất lớn, từ làn da thô cứng biến thành một lớp áo giáp thật dày, cho dù màu sắc biến hóa không lớn nhưng thay đổi về cảm nhận thì hết sức rõ ràng. Sau đó, bên ngoài làn da ấy bắt đầu hiện lên những mũi gai sắc nhọn, những mũi gai lồi ra trên tấm lưng như lưng cá sấu, chẳng qua trông có vẻ sắc bén nguy hiểm hơn mà thôi. Những mũi gai lúc đầu ẩn ẩn hiện hiện, khi thì đâm ra ngoài da bốn, năm centimet, khi thì ẩn xuống dưới da không thấy đâu nữa, cuối cùng tất cả đều chui ra, thoạt nhìn có chút đáng sợ. Tiếp theo, các đốt xương dưới ở trên lưng cậu ta bắt đầu xuất hiện, xương cột sống liên tiếp lồi lên như băng chuyền, nhìn qua giống như muốn phá rách làn da vậy. Cơ thể Đặng Tiêu cũng bắt đầu vặn vẹo theo xương cột sống, không ngừng uốn thành những hình gấp khúc mà con người căn bản không có khả năng đạt tới, giống như rắn vậy. Cuối cùng, màu da bắt đầu phát sinh biến hóa, màu sắc nhạt dần từng chút một, cho đến lúc hòa làm một màu với sa mạc chung quanh, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện ra!
Trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi khi năng lượng Thủy trong cơ thể Đặng Tiêu bùng phát, họ được thưởng thức một quá trình bò sát tiến hóa hoàn hảo, có thể nói Đặng Tiêu đã tiến hóa ngược ra rất nhiều kỹ năng chiến đấu của bò sát, cảnh tượng thật sự kích động lòng người.
Cuối cùng, Đặng Tiêu cũng thuận lợi thăng cấp, làm họ bớt lo đi nhiều.
Đến tận lúc này, Tùng Hạ và Trang Nghiêu tuy còn dừng ở cấp ba, nhưng tất cả sức chiến đấu trong nhóm họ đều đã đột phá cấp bốn. Chịu thiệt chịu tội nửa năm ở Thanh Hải, rốt cuộc họ đã đạt thành mục tiêu.
Ngày hôm sau sau khi Đặng Tiêu thuận lợi thăng cấp, chuyên cơ từ Bắc Kinh đã đến đây, họ sẽ trở về Bắc Kinh.
Trước khi đi, người trong doanh trại đến chào tạm biệt họ.
Thật ra không bao lâu sau, họ sẽ gặp lại nhau, nhưng cuộc chia ly lúc này hiển nhiên nặng nề hơn một chút bởi vào lần gặp mặt sau, họ sẽ sóng vai xuất hiện trên chiến trường Hoa Nam, chung sức chống lại địch mạnh mà họ chưa biết. Vào lúc đó, không khí sẽ không thoải mái như thế này, xung quanh cũng sẽ không an toàn như vậy nữa, họ cũng chưa chắc còn có cơ hội được cùng nhau uống rượu trò chuyện.
Đối với họ, đây không chỉ là cuộc từ biệt đối phương mà còn là lời chào tạm biệt cuộc sống vừa gian khổ vừa yên bình họ đã trải qua trong nửa năm vừa rồi. Giờ này phút này, ngay cả Chu Phụng Lam cũng không bày ra bản mặt khó chịu nào, chỉ lẳng lặng nhìn họ bước lên phi cơ.
Trực thăng bay lên trời cao, Tùng Hạ nhìn xuống doanh trại càng ngày càng nhỏ trong tầm mắt, khe khẽ thở dài: “Ở đây tuy rất vô vị, nhưng thật sự an toàn.”
Trong nửa năm qua, tuy họ cũng từng bị động vật biến dị gây rối, nhưng nơi này tập trung nhiều dị nhân như vậy, vài thứ kia căn bản không uy hiếp được họ chút nào. Mà rất nhanh thôi, họ sẽ lại phải chạm trán quái vật biến dị khủng bố.
Đặng Tiêu vung tay: “Hừ, để em tới đánh cho chúng một trận đi.”
Trước khi trời tối, trực thăng đáp xuống Bắc Kinh…
Thủy Thiên Thừa: Lúc viết đến đoạn Đặng Tiêu đấm hai nắm tay vào nhau, bởi vì tưởng tượng một động tác ngập tràn khí phách đàn ông nên không nhịn được cũng ngây thơ thử một quả… Đau cry… Tôi cũng muốn biết sẽ có bao nhiêu người cũng thử vậy…
Đúng rồi, đối với tôi mà nói, hôm nay (12/10/2013) là một ngày rất đặc biệt, hôm nay là ngày kỉ niệm tròn bốn năm tôi bắt đầu đăng truyện. (^^) Bắt đầu từ ngày 12 tháng 10 năm 2009 cho đến giờ, vậy mà đã tròn bốn năm. Thu hoạch bốn năm qua thật sự là tài sản quan trọng nhất đời này của tôi. Lúc ấy tôi chính là vì thích nên mới viết, không ngờ cuối cùng nó lại trở thành vị cứu tinh giúp tôi thoát khỏi cuộc sống buồn tẻ chín giờ làm năm giờ tan, trở thành nghề nghiệp của tôi. Chuyện này hoàn toàn trùng với giấc mộng thuở nhỏ của tôi, cho nên có thể viết văn, hơn nữa dựa vào sở thích của mình để nuôi sống bản thân thật là một chuyện vô cùng hạnh phúc. (^^)
Tôi thật sự rất vui khi có nhiều người thích văn của tôi như vậy, sách của tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mọi người vẫn có thể tìm thấy bên trong điều mình thích, chuyện đó khiến tôi rất thỏa mãn, cám ơn mọi người đã ủng hộ, yêu mọi người. =3=