Chú ý: Đây là chương thứ 4 trong ngày, chương trước – Chương 260
Chương 261
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
davidbrasgalladevilfishwip01
Cho dù lúc này ai cũng bị thương, nhưng niềm tin của họ vẫn chưa lụi tàn… Họ nhất định phải giữ chân mực khổng lồ, nhất định phải ở đây, ngay lúc này, giải quyết con súc sinh đó!
Chu Phụng Lam nổi giận mắng: “Mẹ nó, tính chạy cơ à! Ông đây đánh không lại còn chưa tính chạy đâu, nó thế mà muốn chạy!”
Lý Đạo Ái nói: “Con mực này thông minh quá, nếu lần nào nó cũng làm tiêu hao một phần sức chiến đấu của chúng ta rồi bỏ chạy, sớm muộn gì máy bay chiến đấu của chúng ta cũng sẽ bị nó bào mòn sạch sẽ. Tốc độ hồi phục của chúng ta kém xa tốc độ của nó, cuối cùng, kẻ thua nhất định sẽ là chúng ta.”
Thành Thiên Bích nghiến răng: “Không cho nó chạy!”
Ngô Du trầm giọng: “Nhưng chúng ta biết ngăn thế nào?”
Tùng Hạ vội la lên: “Chú ơi, làm sao bây giờ? Mực khổng lồ muốn chạy.”
Tùng Chấn Trung không đáp lời, nhưng Tùng Hạ rõ ràng nghe thấy âm thanh ồn ào truyền đến từ bộ chỉ huy tác chiến, Tào Tri Hiền đang ra lệnh gì đó. Sau một lúc lâu, Tùng Chấn Trung mới vội nói: “Tuyệt đối không được để nó chạy, trận đấu như thế này trong vòng nửa năm chúng ta không thể đánh lại lần hai. Để dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tạm thời rút lui, máy bay chiến đấu xông lên.”
Tùng Hạ lớn tiếng kêu họ tránh ra, nhóm người nhanh chóng thoát khỏi khu vực xung quanh mực khổng lồ.
Toàn bộ máy bay chiến đấu trên trời đều thay đổi phương hướng, bay tới phía mực khổng lồ. Để tránh khỏi sự tấn công của xúc tu, máy bay không thể không bay ở độ cao hơn tám trăm mét, từ trên trời ném tên lửa đạn đạo xuống.
Mỗi một máy bay cũng chỉ có 6 đến 7 quả tên lửa, cho dù là máy bay hạng nặng thì cũng chỉ được 10 quả, khi chiến đấu với “đội hộ vệ” mực khổng lồ, những chiếc máy bay chiến đấu này đã tiêu hao kha khá tên lửa, nhưng hiển nhiên họ đã nhận được lệnh từ bộ chỉ huy, bắt đầu lần lượt phóng thích tất cả tên lửa được trang bị trên máy bay.
Mà nhóm máy bay tiếp viện thứ ba cũng đã bay đến, tham gia vào cuộc chiến nã pháo đồng loạt này. Mực khổng lồ thao túng động vật biển cả một đêm, lại đã huyết chiến một trận với mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, sức chiến đấu đã kém xa lúc mới bắt đầu, lúc này chính là thời khắc yếu ớt nhất của họ, là cơ hội duy nhất họ chiến đấu suốt đêm đổi lấy!
Máy bay chiến đấu xoay vòng trên bầu trời, hàng trăm quả tên lửa được ném thả tập trung. Ngay khi tên lửa lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống, mực khổng lồ đã lặn xuống nước đến độ chỉ còn lại đỉnh đầu dài nhọn hình mỏ neo, từ trên mặt biển đột nhiên bắn ra như giếng phun vô số động vật biển, lấy sứa phát nổ làm chủ yếu, tôm cá gì đó họ từng gặp hay chưa từng gặp đều có cả, số lượng khiến người nhìn phải thấy ớn lạnh.
Chúng không hẹn mà cùng nhảy lên trên không, dốc hết toàn lực bảo vệ xung quanh mực khổng lồ. Tên lửa ném xuống do va phải chúng mà lần lượt phát nổ trước khi chạm vào mục tiêu. Ánh lửa sáng lòa không trung, thời khắc đen tối nhất một ngày lúc này lại sáng như ban ngày. Dưới ánh sáng từ vụ nổ, hàng vạn thi thể và máu tươi đỏ sậm trên mặt biển không thể che giấu, cảnh tượng một trời nhuốm máu kia thật sự nhìn thấy mà phát hoảng.
Đa phần tên lửa đều bị động vật biển ngăn cản mà phát nổ giữa không trung, chỉ còn một phần nhỏ là rơi xuống biển, chỉ được mấy trái tạo thành thương tổn với mực khổng lồ. Uy lực tên lửa của máy bay chiến đấu vẫn rất khả quan, một cái xúc tu bị nổ thủng cả lỗ lớn, cơ thể mực khổng lồ cũng có nhiều vết thương, tốc độ chìm xuống của nó lại càng nhanh hơn, mà động vật biển bảo vệ nó lại càng hung tợn, hết đợt này đến đợt khác trồi lên khỏi biển.
Đợt thả tên lửa thứ hai cũng vừa mới rơi xuống, kết quả giống đợt đầu tiên, lại vì mực khổng lồ đã chìm xuống biển nên uy lực phát nổ giảm xuống, thương tổn tạo thành với nó lại càng nhỏ.
Mọi người trơ mắt nhìn mực khổng lồ chìm vào trong biển, lại không có bất cứ cách nào ngăn cản. Tuy trong số họ có mấy người có thể hoạt động dưới nước, nhưng căn bản không thể ngăn cản mực khổng lồ chạy trốn được! Họ thật sự không cam tâm, một đêm đẫm máu, máy bay rơi tan, kẻ sống người chết, đổi lấy được chính là điều này?
Diêu Tiềm Giang nghiến răng một cái, hóa thành một luồng nước, tõm một tiếng lặng yên xâm nhập lòng biển.
Lý Đạo Ái hô lớn: “Diêu Tiềm Giang! Cậu đừng lỗ mãng!”
Mọi người đã không kịp ngăn cản, Diêu Tiềm Giang đã hoàn toàn biến mất trong làn nước biển.
Ngô Du nói: “Tôi cũng xuống.” Nói xong rơi xuống biển với Diêu Tiềm Giang. Quỹ tích hành động của hắn để lại mặt biển một lớp bột phấn băng đá, nhưng nhanh chóng đã bị nước biển đánh tan.
Những người khác thì liên tục truy đuổi, chờ thời cơ ép nó ngoi lên.
Dưới nước đột nhiên truyền đến dao động mãnh liệt, hiển nhiên mực khổng lồ đã phát hiện ra hai người hệ Thủy, nó đã dừng di chuyển. Nhờ vào ánh đèn từ máy bay chiến đấu chiếu sáng mặt biển, họ miễn cưỡng có thể nhìn ra cái bóng hình thành từ xúc tu con mực đang lay động dưới nước, thậm chí vì xúc tu quá khổng lồ nên thỉnh thoảng còn trồi lên khỏi mặt nước.
Khi ở trên nước, họ không phải đối thủ của mực khổng lồ chứ dừng nói là dưới nước. Lúc đầu, Tùng Hạ còn theo kịp vị trí của Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, liên tục bổ sung năng lượng cho họ, nhưng vì tốc độ di chuyển của hai người quá nhanh, cậu nhanh chóng đã lạc mất họ, cuối cùng thì họ hoàn toàn vượt quá phạm vi Tùng Hạ có thể bổ sung năng lượng.
Tùng Hạ vội la lên: “Tôi không thấy họ nữa!”
Ai nấy đều mang sắc mặt nghiêm trọng nhìn xuống mặt nước, đều có chút không biết làm sao.
Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi có thể nhịn thở dưới nước rất lâu, tôi đi xem sao.”
Al nói: “Tôi cũng…”
“Không được!” Tùng Hạ kêu lên: “Họ có thể nguyên tố hóa trong nước, hai người đi xuống lập tức sẽ bị mực khổng lồ phát hiện.”
Lý Đạo Ái nói: “Tùng Hạ nói đúng, chỉ hai người họ có thể xuống nước, chúng ta…”
Lý Đạo Ái còn chưa nói xong, mọi người đang lơ lửng trên mặt biển đột nhiên đồng thời cảm nhận được một nguồn năng lượng khổng lồ. Họ không biết nguồn năng lượng kia đại diện cho cái gì, nhưng Tùng Hạ thì biết, đó là năng lượng Thủy của Diêu Tiềm Giang và Ngô Du. Loại năng lượng bắt đầu điên cuồng khởi động này mạnh hơn bất cứ người nào trong số họ lúc thăng cấp, nhất định là khả năng kết hợp của Diêu Tiềm Giang và Ngô Du khi sử dụng năng lượng Thủy.
Nguồn năng lượng kia nhanh chóng lan ra dưới nước, giống như dưới nước có một cơn lốc khổng lồ, mặt biển đột nhiên xuất hiện dao động mãnh liệt. Sau đó, một cột nước phóng lên cao, bằng sức mạnh khổng lồ của cột nước đó thậm chí hất bay bốn chiếc xúc tu của mực khổng lồ ra khỏi mặt biển, cái “đầu” hình mỏ neo của nó cũng bị ép phải ngoi lên khỏi mặt nước. Sau đó, cột nước còn chưa kịp rơi xuống thì đã nhanh chóng bị đông đá thành băng trên bầu trời, lấy cột nước làm trung tâm, băng đá khuếch tán ra bốn phía bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Khắp cả vùng biển lập tức bị băng đá nuốt sạch, rất nhiều động vật biển vẫn đang trong tư thế nhảy lên, cứ như vậy bị đông lạnh thành băng. Ngay cả xúc tu của mực khổng lồ cũng bị băng đá bao chặt.
“Chặt xúc tu nó trước!” Thành Thiên Bích không chút do dự nhanh chóng nhằm vào mấy đoạn xúc tu lộ ra ngoài tầng băng, đều là phần nhọn nhất của xúc tu, đường kính nơi hẹp nhất chỉ có 6, 7 mét. Tuy chém đứt một đoạn thịt ngắn như vậy không thể tạo thành thương tổn to lớn gì cho mực khổng lồ, nhưng có còn hơn không.
Thành Thiên Bích vung tay lên, hai đoạn nhọn xúc tu của mực khổng lồ lập tức bị chém đứt. Những người khác theo sát phía sau, tấn công lớp da lộ ra trên biển của mực khổng lồ.
Từ băng đá sinh ra hàng ngàn mũi dùi bằng băng đâm mạnh vào da thịt mực khổng lồ. Con mực ra sức giãy dụa, tầng băng đã xuất hiện vết rạn nứt rõ ràng. Tầng băng này nhiều nhất có thể giam được nó ba, năm giây đã là không dễ. Đây cũng là lần đầu tiên họ bắt lấy thời khắc mực khổng lồ không thể nhúc nhích, để mặc cho họ xâm lược.
Rất nhanh, mực khổng lồ đã thoát được khỏi sự trói buộc của băng đá, xúc tu còn chảy máu hung dữ đâm vào nhóm dị nhân trên không trung.
Lớp băng còn vắt vẻo, hòng lại đóng băng mực khổng lồ, nhưng con mực đã bắt đầu dùng xúc tu điên cuồng đập xuống nước. Tầng băng bị đập nát trước những cú đánh ấy, chẳng bao lâu đã chẳng còn hình dáng gì nữa.
Năng lượng Thủy vẫn chưa thu về, còn đang liều mạng phóng thích, như thể muốn đốt sạch đến giọt năng lượng sinh mệnh cuối cùng, đông đá nước biển xung quanh mực khổng lồ.
Mực khổng lồ vừa chống lại sự tấn công của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, vừa phải giãy dụa đề phòng bị đóng băng. Lúc này, rốt cuộc nó đã xuất hiện một chút luống cuống.
Khi mặt biển đóng băng lần thứ ba bị mực khổng lồ đập vỡ, nguồn năng lượng Thủy kia rốt cuộc đã hoàn toàn tiêu tan.
Tùng Hạ hét lớn: “Họ hết năng lượng rồi, hết rồi thì không thể duy trì hình thái nguyên tố hóa nữa!”
Băng đá vỡ nát bị xúc tu vung quật của mực khổng lồ hất bay đầy trời, khi một cái xúc tu của nó thò lên khỏi mặt biển, giữa cơn mưa đá lớn nhỏ rơi xuống, rõ ràng có một bóng người trần trụi bị mang ra khỏi nước.
Mọi người tập trung nhìn vào, đó chính là Ngô Du đã hoàn toàn hôn mê. Mà vị trí Ngô Du xuất hiện ngay ở phía trên mắt mực khổng lồ!
Dung Lan hóa thành một luồng ánh sáng vọt đến chỗ Ngô Du, nhưng do khoảng cách không gần, hắn vẫn đến chậm một bước. Xúc tu của mực khổng lồ nhanh chóng đánh tới phía Ngô Du, hàng răng cưa trên giác hút vội dài ra hơn mười mét rồi lập tức đâm thủng lưng hắn!
Mọi người thấy lòng như kéo căng.
Cơ thể Ngô Du bị đâm thủng, treo trên hàng răng cưa giác hút con mực, có vẻ vô cùng nhỏ bé yếu ớt. Có lẽ tự hắn cũng nhận ra từ khi biến dị tới nay, chưa bao giờ mình lại bị thương nặng như vậy, nhưng đối mặt với con quái vật khổng lồ này, tất cả đều rất nhỏ bé.
Răng cưa kéo theo cơ thể Ngô Du cấp tốc rút về, hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ trên giác hút đã mấp máy chờ đợi hút sạch máu thịt hắn.
Ngay khi Ngô Du lập tức sẽ bị kéo vào trong giác hút, ánh sáng vàng kim rốt cuộc bao trùm lên cơ thể hắn. Điểm khác biệt giữa khả năng của Dung Lan và Thành Thiên Bích là không có thực thể, nếu không cụ thể hóa ra ít nhất một bàn tay thì căn bản không thể bắt được Ngô Du. Mà khi Dung Lan hóa ra hai cánh tay ôm lấy Ngô Du, tất cả răng cưa của mực khổng lồ đột nhiên nhanh chóng thụt ra, hung ác đâm về phía hai người.
Dung Lan hét lớn một tiếng, hai tay bị chém toạc một mảng da thịt lớn. Hắn nhanh chóng dùng laser chặt đứt răng cưa cắm xuyên qua người Ngô Du, nhưng số răng cưa này lại giống như một chiếc ***g sắt, trùm lấy cả hai người họ.
Thành Thiên Bích đến chậm một bước, bổ mạnh một lưỡi đao gió, chém chiếc ***g răng cưa kia ra.
Dung Lan ôm lấy Ngô Du trốn thật nhanh. Tuy nhiên, chỉ khi hoàn toàn nguyên tố hóa, hắn mới có thể đạt tới tốc độ tối cao, khi hắn cụ thể hóa hai tay, còn ôm một người, tốc độ giảm xuống rất nhiều.
Hiển nhiên mực khổng lồ quyết ý muốn giết họ, tất cả sáu bảy chiếc xúc tu đều bao vây họ. Trong một thời gian ngắn, Thành Thiên Bích nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản một chiếc, những chiếc xúc tu khác truy đuổi đòi mạng Dung Lan, thậm chí hắn còn cảm thấy răng cưa kéo dài đã sượt qua vành tai mình.
Đột nhiên, một lực hút khổng lồ từ phía trước truyền đến, Dung Lan và Ngô Du bị một nguồn lực không thể kháng cự kéo mạnh về phía trước. Dung Lan nhanh chóng ngẫm nghĩ một chút, biết đó là sức mạnh hố đen của Sở Tinh Châu.
Quả nhiên, không đến một giây, hắn đã bị hút ra xa một trăm mét, lập tức kéo ra khoảng cách với mấy chiếc xúc tu kia. Cuối cùng, hắn rơi vào một vòng ôm rộng lớn.
“Dung Lan… anh sao rồi?”
Đôi tay quen thuộc ôm chặt lấy hắn, bên tai truyền đến câu hỏi nôn nóng của Sở Tinh Châu.
Dung Lan ngẩng đầu, chưa định thần lại nhìn hắn, từ trong đôi mắt đen như đá vỏ chai của Sở Tinh Châu, hắn nhìn thấy sắc mặt tái xanh của mình, cũng nhìn thấy sự luống cuống của mình. Dung Lan thở sâu, bình tĩnh nói: “Tôi không sao.”
“Để tôi xem tay anh.” Sở Tinh Châu bắt lấy đôi cánh tay máu chảy đầm đìa của Dung Lan, ánh mắt lại càng âm trầm.
“Tôi nói không sao.” Dung Lan muốn rút tay về, Sở Tinh Châu lại giữ chặt thêm, nhìn hắn chằm chằm.
Dung Lan thấy trong lòng bối rối, giọng điệu lập tức lạnh xuống hòng che giấu cảm xúc: “Buông ra.”
Sở Tinh Châu cúi xuống, nhìn máu tươi chói mắt, ***g ngực nhấp nhô thật mạnh vài cái mới chịu nới lỏng tay ra.
Thẩm Trường Trạch đón lấy Ngô Du, Tùng Hạ và Jacqueline vội đi lên kiểm tra vết thương cho Ngô Du. Răng cưa sắc bén để lại nhiều vết thủng trên cơ thể Ngô Du như cổ, ngực, bụng… chỗ nào cũng là vết thương trí mạng, nếu không được chữa trị, hắn có thể sẽ chết hẳn trong vòng vài phút nữa.
Tùng Hạ và Jacqueline điên cuồng đưa năng lượng vào cơ thể Ngô Du, chữa trị động mạch chủ và tim cho hắn.
Lý Đạo Ái vội la lên: “Diêu Tiềm Giang đâu? Ai thấy Diêu Tiềm Giang không?”
Lúc này, Thành Thiên Bích vất vả lắm mới tránh được cuộc tấn công của mực khổng lồ, bay về: “Diêu Tiềm Giang vẫn chưa xuất hiện.”
Lý Đạo Ái nói: “Chắc hẳn cậu ta chìm xuống biển rồi, nhất định phải xuống tìm người.”
Al nói: “Để tôi đi, mấy người ở lại đây chờ đi.”
Tùng Hạ vội nói: “Lòng biển rộng lớn thâm sâu như vậy, anh đưa tôi đi, không thì không tìm được người đâu.”
“Bây giờ cậu đi sao được?”
Tùng Hạ cắn răng, mặt mũi bê bết mồ hôi, liều mạng kích thích tế bào mới sinh trưởng: “Sắp thôi, cho tôi thêm chút thời gian.”
Lý Đạo Ái giục: “Mau! Diêu Tiềm Giang nếu hao hết năng lượng thì đã biến về hình người rồi. Cậu ta chính là người thường, chưa nói đến chuyện biết đâu lại chết đuối.”
Jacqueline nói: “Anh xuống đi, động mạch chủ đã ngừng chảy máu, chuyện còn lại giao cho tôi.”
Tùng Hạ ném máy liên lạc cho Thành Thiên Bích, Al giữ lấy cậu, nhảy tõm một tiếng xuống biển.
Thành Thiên Bích lo lắng nhìn nơi hai người biến mất, song lại không thể ngăn cản. Hắn bật máy liên lạc, yêu cầu Tùng Chấn Trung chỉ huy trực thăng tiếp tục tấn công động vật biển, hấp dẫn lực chú ý của chúng lên trên mặt nước, không thì Al và Tùng Hạ ở dưới nước sẽ rất nguy hiểm.
Mà vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên còn có thể cử động, tất cả đều bay lên, lại nhằm phía mực khổng lồ. Cho dù lúc này ai cũng bị thương, nhưng niềm tin của họ vẫn chưa lụi tàn đây là cục diện họ dùng máu tươi đổi lấy, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc như vậy. Họ nhất định phải giữ chân mực khổng lồ, nhất định phải ở đây, ngay lúc này, giải quyết con súc sinh đó!
Sau khi nhảy xuống nước, Al thu lại cánh và đuôi sẽ hình thành lực cản, cơ thể hoàn toàn biến thành cá. Tùng Hạ nhìn qua thì thấy toàn thân Al bao trùm lớp vảy màu tím, kéo một cái đuôi cá thật dài, quanh thân phủ đầy vây cá, di chuyển thoăn thoắt trong nước. Tạo hình hiện giờ của Al phiên phiến đi thì chính là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
Al dùng ánh mắt hỏi Tùng Hạ đi hướng nào, Tùng Hạ hoa chân múa tay.
Tuy rằng cách quá xa Diêu Tiềm Giang, Tùng Hạ không thể bổ sung năng lượng cho anh, nhưng cậu có thể cảm giác được anh đang ở đây. Tùng Hạ có ấn tượng năng lượng với mỗi người cậu từng tiếp xúc kết nối, người quen thì càng có thể dò tìm tung tích một trăm phần trăm, cho nên cách xa trong phạm vi 2 km, cậu vẫn có thể biết ai đang ở đâu. Họ đi một đường tìm kiếm theo dấu vết năng lượng của Diêu Tiềm Giang.
Ở dưới nước, Tùng Hạ cường hóa hai má và buồng phổi, có thể nín thở rất lâu. Cậu vốn muốn cường hóa thêm cả thị lực, nhưng cậu không dám, ánh nhìn mơ hồ cũng đủ để cậu có thể nhìn thấy vài cái bóng tôm cá khổng lồ, cậu căn bản không muốn nhìn thấy rõ ràng.
Tùng Hạ không thấy rõ còn Al lại thấy rất rõ. Khi một con quái ngư xấu xí há miệng rộng bơi đến phía họ, Al đá văng Tùng Hạ ra, cái đuôi nhanh chóng vung vẩy bơi đến phía con quái vật kia. Quái vật há miệng là cắn, Al tránh được hàm răng nhọn của nó, bơi tới sát sườn, một tay xé toạc miệng cá, tay kia lại bóp nát mang cá.
Nhanh chóng giải quyết con quái vật dài hơn 70 mét, Al bơi nhanh về Tùng Hạ, bắt lấy cậu tiếp tục bơi đến phía Diêu Tiềm Giang.
Lúc này trên mặt biển, tình hình chiến đấu vẫn tàn khốc kịch liệt như trước.
Máy bay chiến đấu trên trời và dị nhân trên biển đều có ý định lôi kéo mực khổng lồ tác chiến lần nữa trên mặt biển, nhưng tên lửa của máy bay cơ bản đã hao sạch, thậm chí nhóm máy bay đầu tiên đến trợ giúp, sau khi trải qua ba tiếng tác chiến, nguồn năng lượng đã bắt đầu ở mức báo động, không thể không quay về địa điểm xuất phát. Mà dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì thiệt hại nghiêm trọng, một người đang không rõ sống chết, một người lại trọng thương, số còn lại toàn bộ đều mang vết thương nhẹ. Những người khác vì không có Tùng Hạ ở đây nên đều hao tổn quá độ, tình thế ngày càng xấu đi, càng ngày càng bất lợi cho họ.
Mà đa số xúc tu của mực khổng lồ cũng đã bị thương, bản thể cũng vô số lần lọt vào tầm đạn xả, trong một chốc vết thương cũng không thể lành ngay được, cho nên nó cũng không ham chiến nữa, sau khi ép lui được vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì lại chìm xuống nước.
Mọi người gần như đều đã tuyệt vọng. Chẳng lẽ hôm nay sẽ kết thúc như vậy? Nếu đây chính là kết quả cuối cùng mà họ có thể đạt được thì bất luận sau này có khiêu chiến bao nhiêu lần, thất bại vẫn đã được định sẵn. Mực khổng lồ sẽ chỉ càng tiến hóa càng mạnh, còn họ lại không thể trang bị được đầy đủ sức lực để tiêu diệt nó trong một khoảng thời gian ngắn.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mực khổng lồ cách mình càng ngày càng xa.
Lúc này, Ngô Du và Dung Lan bị thương và Jacqueline chữa trị cho Ngô Du đang ngồi trên một vùng tảo biển rất dày cách xa chiến trường. Tảo biển là thứ mà mọi động vật biển đều không dám lại gần, họ tạm thời coi như an toàn.
Dung Lan có thuộc tính năng lượng Hỏa, tương khắc với Jacqueline, hắn chỉ có thể đợi Tùng Hạ quay về mới có thể chữa trị, nhưng khi thấy mực khổng lồ lại sắp biến mất khỏi mặt biển, hắn thật sự không thể ngồi yên được nữa, gắng gượng nguyên tố hóa đôi tay đã không thể cử động, bay về phía mực khổng lồ.
Sở Tinh Châu vừa thấy hắn đến liền lạnh lùng nói: “Tay anh đã phế cả rồi, còn đến đây làm gì!”
Dung Lan cả giận: “Tôi chiến đấu không cần tay.”
“Anh…”
Thành Thiên Bích nói: “Điều duy nhất lúc này chúng ta có thể làm là sử dụng năng lượng khi dung hợp, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du đã ngăn cản mực khổng lồ được một lần, chúng ta cũng có thể, đây là biện pháp cuối cùng của chúng ta. Có điều sau khi năng lượng hao hết, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng, ai lên trước?”
“Chúng tôi.” Dung Lan hóa thành một luồng ánh sáng, lại gia nhập vào cuộc chiến, chỉ là tốc độ ánh sáng rõ ràng chậm hơn rất nhiều, những nơi hắn đi qua thậm chí sẽ nhỏ máu ròng ròng. Hắn lập tức bay đến phía Thẩm Trường Trạch, bắt lấy tay hắn.
Sở Tinh Châu muốn ngăn cản song đã không kịp, năng lượng Hỏa khổng lồ lập tức bùng lên tại chỗ, ánh sáng trắng mãnh liệt làm lóa mắt mọi người, họ nhanh chóng lui về phía sau.
Luồng sáng như một trái tên lửa khổng lồ nhanh chóng rơi xuống mặt biển. Khoảnh khắc chạm vào mặt nước, nước biển sôi trào! Phải, nước biển xung quanh mực khổng lồ giống như đang bị đun sôi trên đống lửa, trong nháy mắt đạt tới nhiệt độ cực cao, thậm chí nước biển trên người mực khổng lồ còn bùng cháy ngọn lửa sáng trắng mãnh liệt, thiêu đốt da thịt nó. Tuy có lớp da rất dày nhưng mực khổng lồ vẫn rất mẫn cảm với nhiệt độ, lập tức bị nóng đến vặn vẹo cơ thể vĩ đại. Nước biển đun sôi và ngọn lửa 1.700 độ hiển nhiên khiến nó phải chịu đau khổ, lớp da màu đỏ sậm từng miếng từng miếng long ra từ trên người nó, máu tươi chảy ròng.
Thành Thiên Bích biến sắc, hắn lo nước sôi sẽ gây bỏng cho cả ba người dưới nước, nhưng lúc này có nói gì thì cũng đã muộn. Hắn và những người khác nhân cơ hội đó lại bắt đầu điên cuồng tấn công quái vật.
Mực khổng lồ phẫn nộ đánh xúc tu về phía luồng sáng chói mắt. Dung Lan và Thẩm Trường Trạch là mục tiêu quá rõ ràng, do tập trung đun sôi nước biển nên căn bản không dư sức để tránh. Mắt thấy xúc tu sẽ đánh trúng luồng sáng kia, một làn sương đen bay tới phía trước xúc tu, trọng lực cực lớn khiến động tác của xúc tu nhất thời chậm lại, lớp răng cưa co duỗi tự nhiên bị trọng lực đè nghiến nát bét. Nhưng do xúc tu quá nặng, không phải thứ một mình Sở Tinh Châu có thể nâng được nên Lý Đạo Ái bay qua, cố sức dựng trước mặt xúc tu một bức tường cát. Giây tiếp theo, xúc tu vụt ầm ầm vào mặt tường, bức tường dày ba mét bị quật nát, Lý Đạo Ái phun ra một ngụm máu, trực tiếp bị nguồn lực lớn kia đánh bay ra ngoài.
Việc ngăn cản của họ đã cho Dung Lan và Thẩm Trường Trạch một cơ hội nhỏ để di chuyển, nhưng ngay khi họ vừa tránh được không đến mấy chục mét thì lại có hai chiếc xúc tu khác truy kích đuổi theo. Thành Thiên Bích, Chu Phụng Lam và Myron lại tiến lên ngăn cản, mực khổng lồ lập tức chia ra càng nhiều xúc tu bị nóng đến vô cùng hung hãn, một chiếc đánh về phía luồng sáng trắng.
Cuối cùng thì luồng sáng cũng bị xúc tu đập trúng rất mạnh, lập tức bị hất bay ra xa. Luồng sáng bị phân tách, hai bóng người như đôi diều đứt dây rơi xuống mặt biển.
Đường Nhạn Khâu đón được Thẩm Trường Trạch, Sở Tinh Châu thì bay đến bảo vệ Dung Lan.
Dung Lan vốn đã mất máu quá nhiều, khi Sở Tinh Châu đón được người, Dung Lan chỉ mê man nhìn hắn một cái rồi lập tức hôn mê bất tỉnh. Thẩm Trường Trạch còn vẫn duy trì ý thức, nhưng năng lượng tiêu hao quá nhiều, lại bị xúc tu của mực khổng lồ đánh trúng rất mạnh, lúc này xương cốt toàn thân đã gãy nát một nửa, căn bản không thể nhúc nhích, chỉ biết không ngừng hộc máu ra bên ngoài.
Jacqueline vừa chữa trị cho Ngô Du xong xuôi, nhìn thấy họ thì lập tức cảm thấy sắp sụp đổ. Lúc này năng lượng của cô đã tiêu hao hơn nửa trên người Ngô Du, không thể tiếp tục duy trì hình thái nguyên tố hóa, trực tiếp dùng hình người trưởng thành đứng trên tầng tảo biển.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhạn Khâu và Sở Tinh Châu nhìn thấy Jacqueline ***, cả hai đều ngẩn ra.
Đúng lúc này, vùng nước bên cạnh tảo biển bắt đầu khuấy động. Đầu tiên là nước biển màu máu loãng trào lên, sau đó, một cánh tay mạnh mẽ phủ đầy vảy tím bắt lấy tảo biển. Đường Nhạn Khâu vội tóm lấy cánh tay đó, kéo người từ dưới nước lên. Vừa kéo được lên, hắn lập tức bàng hoàng, một cánh tay của Al đã hoàn toàn mất hẳn, trên lưng có một vết thương rất lớn, sâu đến độ có thể thấy cả nội tạng. Làn da của Diêu Tiềm Giang thì không biết bị thứ gì đó ăn mòn rớt mất một tầng, trên người gần như không có chỗ nào lành lặn, nếu không phải cánh mũi hắn còn đôi chút rung động thì quả thật chẳng khác gì người chết cả. Phần hông và đùi của Tùng Hạ thì đều bị răng nhọn xé toạc, nhưng so với hai người kia, thương tích của cậu đã tính là nhẹ rồi.
“Tùng Hạ, sao lại thế này!”
Tùng Hạ nằm sấp trên tảo biển, hai mắt đăm đăm, giọng nói run rẩy: “Quận vương bị… bị một con cá voi nuốt vào bụng… chúng tôi…”
Mực khổng lồ đã hoàn toàn chìm vào trong biển, nhóm Thành Thiên Bích phát hiện họ đã lên thì đều quay trở về, nhìn tình trạng thê thảm của đoàn người, tất cả họ đều trầm mặc.
Mặt biển tan hoang, máy bay chiến đấu hết cách, dị nhân tổn thất nặng nề, con quái vật khổng lồ dưới đáy đại dương đang trốn về biển sâu mà không ai có thể ngăn cản… không đến vài ngày là có thể bằng trạng thái hoàn hảo không chút tổn hao quay lại khởi xướng tấn công con người. Còn họ thì sao? Hôm nay họ không ngăn được nó thì sau này cũng chẳng thể ngăn được nó nữa, thậm chí ngay cả cái bóng của ngọc Con Rối họ còn chưa thể chạm vào, mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy ư?
Mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy ư?!
Tuyệt vọng! Giờ này phút này, mỗi người ở đây đều cảm nhận được sự tuyệt vọng chưa bao giờ có.
Đột nhiên, Tùng Hạ nhìn như sắp sụp đổ đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt mở trừng trừng.
“Tùng Hạ…”
Tùng Hạ bò dậy, chân nam đá chân chiêu nhìn về hướng Đông, kích động đến không thể nói rõ thành lời: “Anh ấy, là anh ấy, anh ấy đến rồi… Anh ấy đến rồi!”