Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 292: Chương 292




Chương 292 – [PN15 (2)] Thành Thiên Bích x Tùng Hạ

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

24810381185a1d4502aa3aad4a

Bàn tay nắm chặt giao hòa, suốt đời này sẽ không tách ra.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Thành Thiên Bích đã rời giường đi rèn luyện, Tùng Hạ cũng dậy chuẩn bị thức ăn. Tâm trạng của cậu rất tốt, vừa nấu ăn vừa không nhịn được ngâm nga.

Mùi trứng chiên vừa tỏa ra, mũi cún con của Đặng Tiêu đã theo mùi chạy xuống, bám vào cửa phòng bếp, vừa dụi mắt vừa nói: “Tùng ca, anh làm gì mà sáng sớm đã nấu thế, đã tới giờ cơm đâu.”

Tùng Hạ cười: “Cũng đã tới giờ cậu dậy đâu.”

“Em ngửi thấy mùi nên xuống ngó cái, còn tưởng đang nằm mơ nữa, hóa ra anh nấu thật, làm em đói quá phải tỉnh, he he.”

“Cái này không phải nấu cho cậu, bữa sáng của mọi người lát anh mới nấu.”

“A, vậy anh nấu cho ai?” Đặng Tiêu ngóng trông liếc nhìn lò nướng, dáng vẻ khao khát.

Tùng Hạ cười: “Hôm nay anh với Thiên Bích đi câu cá.”

Đặng Tiêu chớp mắt, ra vẻ sáng tỏ: “À hẹn hò.”

Tùng Hạ cười mà không nói.

Đặng Tiêu xán tới, cười hì hì: “Tùng ca, trứng cuộn nhìn ngon thật đấy, em lấy một miếng được không.”

Tùng Hạ đẩy đầu cậu ta ra: “Còn chưa đánh răng, qua một bên đi.”

“Tùng ca, hai miếng, hai miếng nha.” Đặng Tiêu không buông tay lẽo đẽo theo sau Tùng Hạ, cho đến tận lúc Tùng Hạ đưa cho mình hai miếng trứng cuộn giòn xốp nóng hổi mới chịu tha, cầm miếng trứng chuẩn bị quay về ổ chăn hưởng thụ.

“Này, Tiểu Đặng.”

“Dạ?”

“Đến giờ cơm nhớ dặn Trang Nghiêu ăn đấy, gần đây không biết cậu ta lại đang bận rộn cái gì, cả ngày không ló mặt ra ngoài.”

“Yên tâm, em sẽ nhìn em ấy ăn.” Đặng Tiêu giơ tay chữ V với Tùng Hạ.

“Anh dẫn A Bố đi nha.”

“Vâng, hai anh câu cá to cho nó ăn nhé.”

“Không thành vấn đề.”

Làm xong 2 cặp ***g cơm cho họ, Tùng Hạ lại nấu bữa sáng cho mọi người trong biệt thự. Sau khi mọi thứ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, Thành Thiên Bích cũng chạy xong 20km trở về, họ mới đóng gói chỗ này đặt lên người A Bố rồi vui vẻ xuất phát.

A Bố vừa thấy được ra ngoài chơi thì hết sức hưng phấn, nó chạy đến ổ mình trước để chào Nê Nê.

Nê Nê đang ngủ, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng cái đầu màu đen xù lông còn đang ngái ngủ, liếc mắt nhìn nó. A Bố dùng chân vỗ vỗ, cúi đầu cọ mũi với Nê Nê. Nê Nê ngáp một cái rõ to, dùng chân vỗ cổ A Bố, cọ cọ đầu, lúc này A Bố mới hớn hở quay đi.

Tùng Hạ cười xoa xoa lông A Bố: “A Bố với Nê Nê cũng thành bạn tốt rồi.”

A Bố “meo” một tiếng, cái đuôi lớn lắc tới lắc lui sau lưng.

Thành Thiên Bích nhìn hành lý trên người A Bố: “Có phải mang hơi nhiều đồ rồi không.”

“Không sao, ăn không hết còn có A Bố mà. A Bố đã lâu chưa được ăn cá tươi, tôi cố ý mang theo hai bộ quần áo, lát bữa cậu xuống bắt cá cho nó nhé.”

Thành Thiên Bích cười nhẹ, lắc lắc đầu: “Anh có biết nước sông bây giờ mấy độ không.”

Tùng Hạ cười ha ha: “Cậu nhịn một chút nha, tôi chuẩn bị quần áo rồi.”

Thành Thiên Bích hỏi: “Chỗ đó cách đây xa không?”

“Kha khá, A Bố đi không đến một tiếng là đến nơi, tôi tính hết rồi, chúng ta ở lại đó câu cá, nướng cá, dựng trại dã ngoại, ngày mai hẵng về. Nếu cậu cảm thấy chung quanh có gì thú vị, chúng ta ở lại chơi thêm vài ngày cũng được.” Tùng Hạ cười: “Xem như lần đầu tiên hẹn hò của hai người chúng ta đi.”

Thành Thiên Bích ngẫm nghĩ: “Là lần đầu tiên sao?”

“Là lần đầu tiên đó. Trước kia chưa bao giờ chính thức cùng nhau đi chơi đâu.”

Thành Thiên Bích nói: “Hẹn hò là đi chơi?”

Tùng Hạ sờ sờ cằm: “Cậu hỏi vậy tôi thấy hơi khó trả lời, tôi cũng chưa hẹn hò với ai bao giờ, có điều đi chơi nhất định không sai.”

Thành Thiên Bích cười: “Rất tốt.”

Tùng Hạ nắm tay Thành Thiên Bích: “Nếu ở thời đại văn minh, tôi sẽ dẫn cậu đi xem phim, nghe nhạc, ăn uống, hoặc là hai người ở trong phòng chơi game, xem anime. Tôi không biết cậu có cảm thấy hứng thú với những chuyện này hay không, có điều tôi khẳng định sẽ cố gắng khiến cậu thấy vui.”

Ánh mắt Thành Thiên Bích nhu hòa: “Mấy chuyện anh nói tôi cũng chưa làm bao giờ, có điều nghe cũng không tệ.”

Tùng Hạ cười: “Có điều nếu là thời đại văn minh, cậu nhất định sẽ không yêu lại tôi.” Nếu không phải tận thế, chỉ e cả đời này cậu và Thành Thiên Bích sẽ không kết giao. Nghĩ đến chuyện này, Tùng Hạ cảm thấy chuyện Thành Thiên Bích bước vào sinh mệnh của mình là chuyện chuyện may mắn lớn nhất trong bất hạnh.

Thành Thiên Bích gật đầu: “Nhất định.”

Tùng Hạ bật cười: “Tôi nói này, cậu cũng thật quá đi, không phản bác được một chút à.”

Thành Thiên Bích xoa xoa tóc cậu, ánh mắt mỉm cười.

A Bố nhanh chóng đưa họ đến nơi. Nơi này trước kia là cậu và Trang Nghiêu trong lúc vô tình đã khảo sát thấy, khả năng nhớ đường của A Bố rất lợi hại, đi một lần là sẽ không quên, tả lại cho nó một chút là nó sẽ hiểu ý. IQ của A Bố theo thời gian trôi qua, hình như cũng đang tiến bộ.

“Chính là chỗ này.” Tùng Hạ chỉ vào cái ao cách đó không xa, hưng phấn: “Chỗ này đẹp chứ.”

Vị trí của họ đã lệch khỏi quỹ đạo khu trung tâm Thiên Tân, là ven bờ sông Vĩnh Định [312] có trạng thái bán khai phá, nhà cửa xung quanh tương đối thấp bé. Bốn năm nhận được nước sông tẩm bổ, thảm thực vật bên bờ sinh trưởng rất tốt, gần như che khuất tất cả kiến trúc của con người, nơi này nghiễm nhiên trở thành một cánh rừng.

[312] Sông Vĩnh Định: Một con sông nằm ở phía bắc TQ, một trong các chi lưu chính của hệ thống Hải Hà và được biết đến nhiều vì là sông lớn nhất chảy qua địa giới Bắc Kinh. Sông có tên thông tục là Vô Định (không ổn định). Năm 1698, triều đình Khang Hy đã gia cố bờ sông và cố định dòng chảy cho sông. Dòng sông vì vậy mang tên Vĩnh Định (ổn định vĩnh viễn).

Lúc này trong rừng sương mù mênh mông, không khí tươi mát, bốn phía hết sức yên tĩnh, trong các lùm cây thỉnh thoảng có côn trùng biến dị và động vật lủi tới lủi đi, thế nhưng nhìn thấy hình thể khổng lồ của A Bố, chúng cũng không dám chọc vào.

Họ nhanh chóng tìm được một chỗ lý tưởng, chỗ này tựa lưng vào cánh rừng rậm rạp, có thể thưởng thức cảnh đẹp sông Vĩnh Định, bên bờ cũng khá dễ dựng trại.

Hai người dỡ hành lý xuống từ trên người A Bố, bắt đầu dựng trại, giá nướng và bắc nồi. Chuyện này qua mấy năm sống màn trời chiếu đất đã làm họ trở nên hết sức thành thạo, gần như bất cứ người nào cũng có thể hoàn thành toàn bộ công trình ngoài trời.

A Bố thấy sông thì vô cùng kích động vì nó biết có nước là có cá. Nó đi tới đi lui bên bờ, nhưng bản năng lại ghét nước, không dám đi đến chỗ quá sâu.

Tùng Hạ hô: “A Bố, đừng chơi sát bờ sông.”

A Bố kêu “meo meo” rồi quay lại, nằm xuống đất nhìn họ bận rộn, có vẻ cũng rất vui vẻ.

Dựng trại xong, Tùng Hạ chuyển ra hai cái ghế nằm gấp, Thành Thiên Bích ngạc nhiên: “Anh còn mang cả cái này? Lấy ở đâu vậy?”

“Liễu ca mua, tôi mượn ảnh đó.”

“Liễu Phong Vũ đúng là cái gì cũng mua được.”

“Phải đó, anh ấy phải giấu nhiều đồ lắm, không dám để Trang Nghiêu thấy, có điều tôi biết hết, he he.”

Tùng Hạ gập ghế nằm xong rồi tự mình nằm lên đó, mĩ mãn nhắm mắt: “Ừm, đúng là thoải mái, đợi mặt trời mọc là chúng ta có thể vừa uống rượu vừa phơi nắng. Không có điều kiện hẹn hò cũng phải tạo ra điều kiện chứ, tôi đúng là rất phục mình mà.”

Thành Thiên Bích búng nhẹ vào trán cậu: “Làm tốt lắm.”

Tùng Hạ mở mắt, nhìn hắn mỉm cười: “Bữa sáng với bữa ngọt tôi đều đã chuẩn bị, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ bắt đầu câu cá, trưa với tối thì ăn cá, nếu không đủ thì vào rừng chuẩn bị vài món dân dã, thế nào?”

“Không thành vấn đề.”

Tùng Hạ bật dậy khỏi ghế nằm, bày ra bữa sáng mà sáng sớm nay cậu đã chuẩn bị, vì đặt trong cặp ***g giữ nhiệt nên thức ăn vẫn ấm nóng. Hai người ngồi trên ghế nằm, vừa nói chuyện vừa ăn sáng, A Bố thò đầu sang, thèm thuồng nhìn họ, đôi mắt pha lê tím ngập nước lộ ra khát vọng.

Tùng Hạ sờ sờ mũi A Bố, cười to, nói: “Chút này chưa đủ cho mày nhét kẽ răng đâu, đừng vội, lát nữa sẽ câu cá cho mày, câu cá lớn.”

A Bố gật gật đầu, dùng chân ôm chặt chân Tùng Hạ, cọ cọ làm nũng.

Cơm nước xong, Tùng Hạ cầm đồ câu cá đã được Trang Nghiêu cải tạo. Cần câu làm bằng Titanium, độ dẻo cực cao, hoàn toàn có thể chịu được cá lớn trên 50kg, dùng để câu cá ở sông hồ là đủ rồi. Có điều, cậu và Thành Thiên Bích đều không phải dị nhân sức mạnh, cho dù câu trúng cũng không thể tha lên bờ, đến lúc đó sẽ cần Thành Thiên Bích dùng sức gió hất lên hoặc là A Bố xuống nước tha lên.

Hai người móc một miếng thịt bự tại móc câu to bằng nắm đấm, ném vào trong nước, nhàn nhã chờ cá mắc câu.

Nhìn mặt nước gợn sóng lấp lánh, Tùng Hạ khẽ nói: “Thiên Bích, cậu còn nhớ chuyện đã xảy ra trên đường hồi chúng ta theo bộ đội rời khỏi Vân Nam không.”

“Nhớ, trong sông đột nhiên chui ra một con cá lớn nuốt rất nhiều người.”

Tùng Hạ thở dài: “Lúc đó tôi nghĩ, thế giới này đáng sợ quá, nguy hiểm bốn bề, rốt cuộc tôi có thể sống đến ngày nào cơ chứ. Không ngờ tôi đã sống hơn bốn năm trong thế giới biến dị khắp nơi này.”

“Lúc ấy tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết bất cứ lúc nào, khi đó trong lòng bất cứ ai cũng nghĩ như vậy.”

“Đúng vậy, đôi khi ngẫm lại, tôi cũng rất bội phục chúng ta, vậy mà có thể chống chọi được.”

Thành Thiên Bích nhìn cảnh sông nước mênh mông phía xa: “Thế giới to lớn như vậy, nên có đủ chỗ mọi giống loài cư trú.”

“Nhưng con người đang không ngừng tàn phá, xâm chiếm nơi cư trú của các giống loài khác, cho nên mới nhận phải sự trừng phạt của ý thức Cambri.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Đại họa lần này tuy không phải kế hoạch của ý thức Cambri nhưng nếu truy nguồn gốc thì cũng do ý thức Cambri mà xảy ra. Đó cũng là một sự giáo huấn với con người. Giống như các giống loài khác trên hành tinh, sống một cách khiêm tốn mà thận trọng mới là đạo sinh tồn lâu dài, bất cứ giống loài nào có ý đồ xưng bá địa cầu, kết cục đều sẽ giống như con người.”

Tùng Hạ thở dài: “Đúng vậy, nền văn minh nhân loại đã bị phá hủy hơn nửa, chỉ e ba trăm năm tới cũng không thể hồi phục đến tiêu chuẩn bốn năm trước. Có điều, ít nhất con người có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở, tuy rằng cái giá quá lớn.”

“Chúng ta không thể sinh con cũng là chuyện tốt.”

Tùng Hạ gật đầu: “Là chuyện tốt…”

“Hừm? Cắn câu!” Thành Thiên Bích lập tức đứng lên, kéo mạnh cần câu, dùng sức kéo về phía sau. Con cá kia hiển nhiên khá lớn, Thành Thiên Bích không kéo được nó mà còn bị nó tha xuống nước.

Tùng Hạ ôm chặt thắt lưng Thành Thiên Bích, đưa năng lượng chảy về tứ chi, nhất là bên dưới, khiến nửa dưới vững chắc, đấu tranh với con cá kia.

Một ngọn kình phong chợt hình thành trên mặt sông, sau đó vụt một tiếng chui vào trong nước, con cá bị hất ra khỏi nước trong tư thế bụng ngửa lên trên. A Bố kêu to một tiếng, chạy nhanh đến chỗ cá lớn. Sức gió cuốn sóng nước, hất con cá lên bờ, A Bố từ xa chạy đến, một chân ướt sũng vồ vào đầu cá. Con cá không chịu nổi cú đánh ấy, bị vồ hôn mê.

Hai người một mèo đồng tâm hiệp lực tha con cá trắm nặng hơn 50 kg lên bờ.

Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán, cười: “Cá to quá.”

Thành Thiên Bích nói: “Hoàn toàn đủ cho chúng ta và A Bố ăn hai bữa.”

A Bố kích động đến nỗi tiếng kêu cũng thay đổi, đi vòng quanh con cá.

Tùng Hạ cười: “A Bố, ngồi xuống.”

A Bố ngẩn người, vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là cái đuôi to đùng vẫn cứ nôn nóng lắc lư đằng sau.

“Ngồi ngoan nhé, không có lệnh của tao thì không được cử động.”

A Bố phát ra tiếng kêu khát vọng.

Tùng Hạ mất một tiếng xử lý xong thịt cá, để lại phần cho cậu và Thành Thiên Bích, phần còn lại cho A Bố hết. A Bố nhào tới, ăn say sưa.

Hai người ăn cá nướng, uống bia, nhìn A Bố vừa vẫy đuôi vừa ăn cá, cảm giác vô cùng vui vẻ. Khoảng thời gian thong thả bình thản này khiến người ta say mê, khiến người ta muốn ngừng lại thời khắc yên lặng này cho đến vĩnh viễn.

Lúc mặt trời chính ngọ, thời tiết đẹp nhất, họ nằm trên ghế đọc sách, nói chuyện phiếm. Do ánh dương rất ấm áp, gió rất thoải mái, mơ mơ màng màng, Tùng Hạ lim dim ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm thấy Thành Thiên Bích bồng mình lên, chui vào trong trại.

Tùng Hạ híp mắt: “Thiên Bích, tôi ngủ quên à.”

“Ừm, dù buồn ngủ cũng đừng ngủ bên ngoài, trời vẫn hơi lạnh.” Thành Thiên Bích đặt cậu xuống cái đệm thật dày, định đắp thảm cho cậu.

Tùng Hạ ôm lấy cánh tay Thành Thiên Bích: “Cậu có buồn ngủ không, chúng ta ngủ trưa đi.”

Thành Thiên Bích nói: “Không sao.” Nói xong vẫn nằm xuống, đắp thảm lên người Tùng Hạ, khẽ nói: “Ngủ đi.”

Tùng Hạ mở mắt, ngẩng đầu nhìn Thành Thiên Bích, cười: “Đột nhiên hết buồn ngủ rồi.”

Thành Thiên Bích cũng cười: “Thế có ngủ nữa không.”

“Không biết.” Ánh mắt Tùng Hạ di chuyển từ nét cười trong mắt Thành Thiên Bích đến đôi môi mỏng của hắn.

Màu môi Thành Thiên Bích hơi nhạt, nhưng hình dáng rất đẹp. Lúc hắn không nói lời nào, ngay cả đường môi đóng chặt cũng lộ ra vẻ lạnh lùng và cự tuyệt, nhưng khi Tùng Hạ nhìn chúng thì chỉ muốn hôn lên, cho nên cậu làm như vậy. Cậu áp lên đôi môi lành lạnh của Thành Thiên Bích, ngậm mút nhẹ nhàng.

Bàn tay Thành Thiên Bích từ sau lưng Tùng Hạ chuyển qua gáy cậu, ngón tay thon dài ***g vào mái tóc đen của cậu, làm sâu thêm nụ hôn này.

Tùng Hạ quàng lên vai Thành Thiên Bích, mở miệng, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng hắn, nhiệt tình quấn lấy lưỡi hắn, nụ hôn nóng rực châm lên lửa dục của hai người.

Thành Thiên Bích đặt Tùng Hạ dưới thân, hôn mạnh lên đôi môi mềm mại, bàn tay hơi lạnh đưa vào trong quần áo cậu, vuốt ve làn da bóng loáng và ấm áp.

Tùng Hạ thở hổn hển: “Có… có phải tôi… khỏe mạnh hơn không?

Thành Thiên Bích tháo nút áo cậu ra: “Ừm, so với trước kia.” Vừa dứt lời, hắn cúi đầu, nụ hôn nóng như lửa khắc trên ngực Tùng Hạ. Tùng Hạ ôm lấy đầu Thành Thiên Bích, cảm nhận môi hắn lướt trên ngực mình, cuối cùng, đầu lưỡi trơn ướt liếm qua đầu ngực, khiến toàn thân cậu run rẩy.

Dường như Thành Thiên Bích có sở thích đặc biệt với miếng thịt nhỏ cứng rắn này, thích nhất là gặm cắn đùa bỡn nó một lát, liếm láp đến khi nó vừa sưng vừa ướt mới bằng lòng bỏ qua. Cơ thể Tùng Hạ mẫn cảm run rẩy, cảm giác tê ngứa từ ngực nảy lên, mặt cậu lập tức nóng bừng.

Tùng Hạ run giọng: “Thiên Bích… đừng… đừng liếm.”

Thành Thiên Bích dùng răng nanh gặm cắn tỉ mỉ, thậm chí còn khẽ kéo lên.

“A… Thiên Bích…” Tùng Hạ cảm thấy trước ngực bỗng hơi đau, nhưng đi cùng đau đớn còn có khoái cảm làm người ta xấu hổ, không nhịn được đẩy đầu Thành Thiên Bích ra.

Thành Thiên Bích nắm chặt tay Tùng Hạ, đặt xuống nệm. Hắn ngẩng đầu, liếm môi, ánh mắt nhìn Tùng Hạ tràn đầy dục vọng nóng bỏng làm người ta chân như nhũn ra.

Tùng Hạ hai má đỏ hây hây, ánh mắt mê ly, cứ như vậy có chút bối rối nhìn Thành Thiên Bích. Trong mắt hắn, cậu quả thật chính là con dê đợi làm thịt. Hắn lột quần áo Tùng Hạ, tận tình vuốt ve cơ thể ấm áp mềm dẻo Tùng Hạ cũng kéo quần áo hắn, hôn lên xương quai xanh và ***g ngực hắn.

Bàn tay Thành Thiên Bích châm lửa khắp nơi đến độ chọc cho toàn thân Tùng Hạ phải phản ứng lại. Tùng Hạ một tay cầm dục vọng của mình, một tay bắt được bảo bối lớn đã cứng của Thành Thiên Bích, đồng thời ve vuốt. Cổ họng Thành Thiên Bích phát ra tiếng nghẹn, huyết mạch toàn thân sôi trào. Tay hắn vòng ra phía sau Tùng Hạ, dùng sức xoa nắn cặp mông mềm mại đàn hồi, đầu ngón tay tiến vào phần giữa xương cụt, tình sắc xoa ấn cửa huyệt hắn từng dày vò vô số lần.

Tùng Hạ ngẩng lên, hôn cằm và yết hầu Thành Thiên Bích, liếm mồ hôi trượt xuống xương quai xanh hắn. Cậu không ngừng há miệng thở hổn hển, cảm giác cái trại nhỏ bé này đã bị hâm nóng bởi sự nhiệt tình của họ.

Thành Thiên Bích lật Tùng Hạ lại, để cậu quỳ ghé vào đệm, bên dưới nhếch cao, hai cánh mông trắng như tuyết và huyệt thịt hồng nhạt nhìn thấy không sót cái gì. Hắn lấy gel bôi trơn, đổ một đống xuống mông Tùng Hạ, ngón tay dính chất lỏng vẽ loạn ngoài cửa huyệt, sau đó chậm rãi cắm ngón tay vào.

Tùng Hạ dán mặt vào đệm, một tay nắm một chiếc cốc, một tay vỗ về chơi đùa dục vọng của mình. Cậu vô thức lắc hông, muốn tránh khỏi sự xâm nhập không ngừng của ngón tay, nhưng Thành Thiên Bích đè eo cậu lại, khàn giọng: “Không được cử động.”

Tùng Hạ nhắm chặt mắt, cảm giác ngón tay linh hoạt ra vào khai thác trong cơ thể mình, tưởng tượng đến cảnh bảo bối của Thành Thiên Bích tùy ý ra vào bên trong, vô thức co bóp huyệt thịt, cảm giác người nóng như bị nấu chín.

Ngón tay Thành Thiên Bích từ một thành ba, ngón tay ướt sũng chậm rãi mở huyệt thịt mềm mại của Tùng Hạ ra. Cái miệng hé mở kia có màu hồng hồng, đang không ngừng co bóp nhẹ nhàng, như thể đang mời hắn tiến vào. Thành Thiên Bích dùng đầu gối banh hai đùi Tùng Hạ ra, khiến chúng mở ra rộng hơn, sau đó đỡ dục vọng của mình, từng tấc một chen vào nơi ẩm ướt đó.

Hơi thở Tùng Hạ như nghẹn lại, cậu siết chặt ga giường, gậy thịt nhiệt độ cao đang xâm chiếm cơ thể cậu từng chút từng chút một, đồng thời cũng đang dần dần cướp đi lý trí của cậu. Tùng Hạ không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ, đồng thời há miệng thở dốc, hai chân quỳ gối trên nệm hơi rã ra. Song động tác của Thành Thiên Bích không hề dừng lại, hắn vừa xoa bóp mông cậu vừa cử động thắt lưng, khiến cả cây gậy thịt có kích thước kinh người kia đưa toàn bộ vào trong huyệt thịt căng chặt.

“A… A… Thiên Bích…” Tùng Hạ đong đưa thắt lưng, cảm thấy một khoái cảm khó lòng mở miệng đang leo lên xương sống trong nháy mắt, nó lan ra toàn thân như bị điện giật. Cậu run rẩy lên tiếng rên rỉ, không nhịn được thít vào một cái, cảm nhận tính khí của Thành Thiên Bích không ngừng phình to trong cơ thể mình.

Thành Thiên Bích cố định thắt lưng cậu, chậm rãi cử động. Động tác bền sức mà mạnh mẽ tra tấn Tùng Hạ khiến hai chân cậu không ngừng run rẩy. Thành Thiên Bích ôm lấy hông Tùng Hạ, cúi xuống, vừa hôn lưng cậu vừa đẩy nhanh tốc độ.

Tùng Hạ ngửa cổ, há miệng thở dốc, như thể nếu không làm vậy thì sẽ chết chìm trong động tác càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng của người đằng sau vậy.

Sau khi nhận thấy huyệt thịt kia bị mình làm đến mềm mại, động tác của Thành Thiên Bích bắt đầu trở nên thô bạo, thắt lưng mạnh mẽ nhanh chóng chuyển động. Theo mỗi lần ra vào của hắn, phân thân thô dài sẽ được đẩy cả vào trong huyệt thịt nóng rẫy, rồi lại lui ra nửa phần, mang theo một vệt nước. Chung quanh huyệt thịt ướt đẫm, gel bôi trơn trong suốt chảy xuống theo hai đùi cậu. Động tác ra vào diễn ra liên tục, lần sau mạnh mẽ hơn lần trước, lần sau dữ dội hơn lần trước. Tính khí và vách ruột ma sát đồng thời mang đến cho cả hai khoái cảm mãnh liệt, Tùng Hạ mê loạn dưới động tác mãnh liệt này, cơ thể như không thể thừa nhận sự tra tấn bởi nhiều khoái cảm hơn, bắt đầu phát ra tiếng nức nở khàn khàn: “Thiên Bích, chậm một chút… Chậm… Tôi… tôi từ bỏ… Tôi… A… a…”

Thành Thiên Bích lại như dã thú lúc ***, không cho phép bị quấy rầy chút nào. Hắn cúi đầu, không nói một lời giống như mọi lần, chỉ hung ác, điên cuồng làm huyệt thịt non mềm, tiếng da thịt va chạm nhanh đến mức thành một tiết tấu khiến lỗ tai người ta không thể theo kịp. Sức mạnh này, tốc độ này và thể lực như thể vĩnh viễn không biết mệt mỏi này khiến người ta cảm thấy kinh hoàng. Thành Thiên Bích cứ như vậy từng bước đưa Tùng Hạ lên đến cao trào.

Thành Thiên Bích hoàn toàn không thèm để ý xem giờ có phải ban ngày hay không, cứ như vậy đè Tùng Hạ làm từ hừng đông đến lúc trời tối, ngay cả tiếng kêu cô đơn ngoài trại của A Bố cũng mắt điếc tai ngơ, chỉ dùng sức mạnh như thể muốn khảm Tùng Hạ vào trong cơ thể… không ngừng, không ngừng xâm phạm người vĩnh viễn trong lòng hắn này. Hai người điên cuồng triền miên, điên cuồng thỏa mãn thu lấy ấm áp và khoái cảm, lòng yêu và lòng được yêu từ cơ thể đối phương.

Bàn tay nắm chặt giao hòa, suốt đời này sẽ không tách ra.

Fi: Chương cuối cùng sẽ post 10 rưỡi tối ngày mai, sau khi xem xong Táo Quân nhé. Chỉ tiêu năm nay thế là hoàn thành rồi. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.